Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.16 MB, 21 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1></div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>
<b>I. Tìm hiểu chung:</b>
<b>1. Tác giả :</b>
- Tên khai sinh : Nguyễn Duy Nhuệ
- Sớm mồ côi mẹ, sống với bà Ngoại.
- Sinh năm : 1948.
<b>2. Văn bản:</b>
<b>a. Xuất xứ:</b>
Viết 1983 khi ơng có dịp trở về q hương, sống với
những hồi ức êm đềm.
<b>b. Bố cục: Hai phần:</b>
- 5 khổ đầu: Hồi ức của nhà thơ về nỗi vất vả, tần
tảo của bà bên cạnh sự vơ tình của mình.
C©u hái
<b>C©u 2: (Nhãm 3, 4)</b>
<b>Tình cảm sâu </b>
<b>nặng của tác giả </b>
<b>đối với bà mình </b>
<b>đ ợc biểu hiện cụ </b>
<b>thể nh th no?</b>
<b>Câu 1:(Nhóm1, 2)</b>
<b>Cái tôi của tác </b>
<b>giả đ ợc tái hiện </b>
<b>nh thÕ nµo? NÐt </b>
<b>quen thc vµ </b>
<b>míi mẻ trong </b>
<b>cách nhìn về </b>
<b>chính </b> <b>mình </b>
<b>trong quá khứ.</b>
<b>Câu 3: ( Nhóm 5,6)</b>
<b>Thuở nhỏ tơi ra cống Na câu cá</b>
<b>níu váy bà đi chợ Bình Lâm</b>
<b>bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật</b>
<b>và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần</b>
<b>Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị</b>
<b>chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng</b>
<b>- Nét quen thuộc và mới mẻ trong cái nhìn của </b>
<b>tác giả về chính mình trong quá khứ:</b>
Nhìn về quá khứ khi đã
trưởng thành, gắn liền
với hình ảnh bà Ngoại.
Nét quen thuộc: Nét độc đáo:
Hình ảnh cậu bé Duy
thuở nhỏ: như bao
cậu bé khác.
<b>là thái độ thẳng thắng, tôn trọng dĩ vãng, khơng </b>
<b>thi vị hố thời q khứ của mình</b>
Tơi đâu biết bà tôi cơ
cực thế
bà mò cua xúc tép ở
đồng Quan
bà đi gánh chè xanh Ba
Trại
Quán Cháo, Đồng Giao
thập thững những đêm
Tôi trong suốt giữa hai bờ
hư - thực
giữa bà tôi và tiên, Phật,
thánh, thần
cái năm đói, củ Dong Riềng
luộc sượng
cứ nghe thơm mùi huệ trắng,
hương trầm
<b>2. Câu 2: Tình cảm sâu nặng của tác giả với bà:</b>
Bom Mĩ giội, nhà bà tơi bay mất
đền Sịng bay, bay tuốt cả chùa chiền
thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
- Hồi ức về bà: Một người bà âm thầm
chịu đựng mn nghìn vất vả để nuôi dạy
đứa cháu mồ côi, hiếu động, nghịch
ngợm.
+ Mò cua xúc tép
lam lũ, vất vả, tần tảo
+ Buôn bán khắp nơi: <i>gánh chè xanh ... </i>
Từ hình tượng <i>thập thững: </i> bước chân
<b>+ Bữa ăn đói khổ, đạm bạc: chỉ là </b><i><b>củ dong riềng </b></i>
<i><b>luộc sượng.. .</b></i>
<b>- Tình cảm của nhà thơ lúc nhỏ:</b>
<b> + </b><i><b>Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế</b></i>
<b><sub> vô tâm, mê chơi, chưa thấu hiểu hết nỗi vất vả </sub></b>
<b>của bà.</b>
<b> + </b><i><b>Tôi trong suốt giữa hai bờ hư - thực </b></i>
<i><b> Giữa bà tôi và tiên, Phật, thánh thần:</b></i>
<b> o Hai từ </b> <i><b>trong suốt </b></i> <b>: biểu hiện trạng thái ngây </b>
<b>thơ, hồn nhiên của trẻ nhỏ.</b>
<b> o Câu thơ: </b>
<b> không nhận ra đâu là </b><i><b>thực, </b></i> <b>(cuộc sống lam lũ </b>
<b>vất vả), </b>
<b> đâu là hư (thế giới của truyện cổ tích: tiên, Phật, </b>
<b>thánh thần) </b>
<b> </b><b> nên không nhận ra sự vất vả của người bà, </b>
Tôi đi lính, lâu khơng về q ngoại
dịng sơng xưa vẫn bên lở, bên bồi
khi tơi biết thương bà thì đã muộn
bà chỉ cịn là một nấm cỏ thơi.
<i>Khi tơi biết thương bà thì đã muộn</i>
<i>Bà chỉ cịn một nấm cỏ thơi “</i>
+ Khi lớn lên, trưởng thành trong
chiến tranh, biết thương bà nhưng
bà đã mất.
+ Lòng trào dâng một nỗi ân hận,
tiếc nuối, xót xa.
Câu thơ có giá trị thức tỉnh,
Đò Lèn Nguyễn Duy <sub> BÕp Lưa- B»ng ViƯt</sub>
<b>- Nguyễn Duy:</b>
<i> + </i>Nỗi nhớ về bà gắn liền với hình ảnh: <i>mò cua bắt </i>
<i>tép, gánh hàng rong quen thuộc trong công việc </i>
<i>thường nhật.</i>
+ Tâm trạng <i>nuối tiếc, xót xa, muộn màng.</i>
+ Giọng thơ <i>xót xa, ngậm ngùi.</i>
+ Nỗi nhớ về bà gắn liền với <i>hình ảnh bếp lửa.</i>
+ Thấu hiểu <i>cơng lao khó nhọc, vất vả và tình </i>
<i>thương của bà.</i>
<b>III. Tổng kết: </b>
<b>1. Nghệ thuật:</b>
- Hình ảnh: giản dị, gần gũi với cuộc sống đời
thường: <i>mị cua xúc tép, thập thững.</i>
- Chất hóm hỉnh dân gian : <i>rủ nhau, bay tuốt</i>
<b>2. Nội dung :</b>