Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (62.54 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>DẤU ẤN CỦA RỪNG (Huỳnh Tiến Văn)</b></i>
Trong cuộc sống thường nhật, chắc chắn bạn và tôi đã từng tham gia
rất nhiều buổi tiệc dù lớn hay nhỏ, đơn sơ hay sang trọng với những lý do và
mục đích khác nhau ? Dù thế nào, muốn hay khơng, từ chối hay đồng ý tham
gia một buổi tiệc ; điều ấy không quan trọng lắm. Mà cớ sao ta phải từ chối
nếu buổi tiệc đó hứa hẹn những niềm vui, những gì làm ta thích thú sau
những ngày làm việc mệt nhọc và căng thẳng ? Tôi không nghĩ rằng bạn sẽ
khơng đồng ý với tơi khi bạn có dịp tham gia một trong những buổi tiệc với
ý nghĩa nói trên trong đời sống của mình ?
Một ý nghĩa nữa – theo tơi, buổi tiệc đó khơng cần phải to tát sang
trọng hay đơn sơ, nghèo khó. Khơng cần phải thật nhiều người hay rất ít
người tham gia. Với tơi thế nào cũng được. Miễn nơi đó, những con người
đó, những món ăn nào đó và những câu chuyện, những gì diễn ra trong buổi
tiệc đã làm ta bất tận một niềm vui mà ta chờ đợi sau những phút giây mệt
mỏi của xung quanh cuộc sống thường ngày mà khơng ai tránh khỏi.
Vậy đó. Thì sao ta khơng tham gia một buổi tiệc như thế nhỉ?
Cịn ngần ngại gì nữa ?
- A lơ, lên đường !
Đó là “mệnh lệnh” của bạn tơi. Nói cách khác đó là những người bạn
tôi sẽ cùng tham gia buổi tiệc với họ và tất nhiên họ cũng sẽ cùng tham gia
với tơi. Cái mệnh lệnh nói trên thực ra tơi đã biết trước và họ cũng khơng
qn. Có nghĩa là chúng tôi đã gặp nhau bàn bạc và “thiết kế” một chuyến đi
chơi ở miền Sơn cước. Gọi là buổi tiệc vì ngồi việc lên đường đi chơi xa,
chúng tơi dã kịp chuẩn bị khá tươm tất những thức ăn tươi sống, hấp dẫn kể
cả thức nhấm và đồ uống.
Lại cú điện thứ hai : Tất cả đã sẵn sàng vào giờ …G.
Đường đi khá hấp dẫn và lý thú. Đó là điều chúng tơi đã hình dung
trước khi tham gia…buổi tiệc ! Rặng núi quanh co, uốn lượn. Đường đèo
khúc khuỷu xa xa. Nhưng tất cả vẫn đủ độ an tồn để chúng tơi…thẳng tiến.
Cảnh vật dần thay đổi. Những rừng keo, rừng phi lao bạc ngàn lần lược hiện
ra hai bên đường chúng tôi đi qua, chúng thẳng tắp và nghiêm chỉnh nhưng
lại rất mềm mại trong gió như vẫy chào khách phương xa. Chưa hết, những
đồi thơm, đồi chè chen sát tận mép đường để tranh nhau “khoe mẻ” cùng
chúng tôi. Loại trái cây và thứ nước uống này chợt làm dịch vị chúng tơi…
khó chịu. Chẳng lẽ ăm thơm và uống nước chè xanh ? chưa đâu vì chưa đến
bữa tiệc. Nơi chúng tơi đến vẫn cịn phía trước.
nướng, lịng thả gà, thịt bị xào lá lót, gỏi chuối (da heo bóp với chuối cây,
có thêm đậu phụng, rau thơm và các gia vị khác). Cịn nhiều món ăn khác
nữa mà chúng tơi thích nhưng khơng kể hết. Điều đáng kể nhất là cái món
của chủ nhà làm chúng tơi bất ngờ và thích thú hơn cả : Cháo cá và ốc đá.
Thích thú khơng phải vì đó là thứ chúng tơi không mua đem theo, mà chủ
nhà cũng không mua, không ni trồng. Đó là những sản vật tự nhiên của
q hương các bạn tôi. Biết chúng tôi lên chơi miền sơn cước, họ đã bỏ ra
một ngày để đi đánh bắt dọc các sơng, suối ở đó. Nơi họ đã có những tháng
ngày tuổi thơ hết sức ý vị dù cịn vất vả thiếu thốn, chứ khơng đủ đầy như
chúng tôi ở thành phố khi bằng trạc tuổi họ. Không biết vơ tình hay hữu ý,
tất cả chúng tơi đều rất thích cái món dân dã họ đã đưa ra bàn tiệc. Cá thơm
ngon và tươi roi rói. Màu xanh của da cá như cịn óng ánh màu của nước
sơng và suối trong vắt mà chúng tơi dã có dịp bơi lội ở đó. Cháo thơm lừng
sóng sánh nước mỡ của cá ; hạt gạo cịn bum búp chứ khơng nở hết đặc sệt
và nhuyễn nhừ như thứ cháo mà chúng tơi thường ăn ở phố thị. Cịn ốc đá
thì mới ngon ngọt làm sao (gọi là ốc đá vì loại ốc này thường sống ở ven
suối các vùng cao, chúng bu quanh đá và nước, trong những hang hốc sâu).