Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (592.03 KB, 12 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<b> Tên thật: Nguyễn Thị Xuân Quỳnh </b>
<b>(1942 – 1988), quê Hà Tây </b>
<b> Xuất thân trong gia đình công </b>
<b>chức, mồ côi mẹ từ nhỏ …</b>
<b> Thơ Xuân Quỳnh: hồn nhiên, tươi </b>
<b>tắn, chân thành, đằm thắm và thể </b>
<b>hiện khát vọng về hạnh phúc bình dị </b>
<b>đời thường.</b>
Ngịi bút của Xn Quỳnh được
thử thách qua thời gian với
Được các nhà thơ lớp trước như Lưu
Trọng Lư, Thanh Tịnh, Anh Thơ
khuyến khích với cơng việc ghi lại
những cảm xúc của mình bằng…
thơ.
Năm 1962, tạp chí <i>Văn nghệ </i>
<i>Qn đội </i>được chọn đăng một
số bài.
Một năm sau, tập thơ đầu tay
• Trong thơ Xuân Quỳnh, thế giới
tuổi thơ thật sinh động và nhiều
màu sắc, các em trong thơ chị rất
giàu tính cảm, đơi khi chất trữ tình
lấn áp cả phần hiếu động, tinh
nghịch…Tình cảm của em bé đối
với Mẹ thật cảm động, dễ thương
Những lời thơ nhẹ nhàng mà sâu sắc như
vậy, Xuân Quỳnh đã nói được với các
em những lời khuyên bổ ích một cách
giản dị, dễ nhớ và thâm sâu
Khi nhà thơ quan niệm, tình
yêu là sự trao gửi, hiến dâng.
Chỉ nhắc đi nhắc lại điều ấy
như một lời tâm niệm sâu
xa:
<b>Gia tài em chỉ có bàn tay</b>
<b>Em trao tặng cho anh từ ngày ấy…</b>
<b>…Bàn tay em gia tài bé nhỏ</b>
Tháng 6-1978, trong cuộc gặp mặt
với các nhà thơ Á – Phi ở Liên Xơ,
chị có phát biểu: