Tải bản đầy đủ (.docx) (9 trang)

Bai tho hay va loi binh hay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (105.72 KB, 9 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

LỒI HƯƠNG HOA CŨ
hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Tơi biết tìm đâu giữa bể dâu
Lồi hương hoa cũ tím phai màu
Hồng hơn năm ấy chiều phai nhạt
Lan đến chiều nay, lạnh buồn khơng.


Tơi nhớ lồi hương của hoa xưa
Thắm màu tím biếc của mộng mơ


Của ngày xưa ấy cịn e ấp
Thống lối vào thơ thuở mong chờ..


Tơi bảo tình em theo gió mây
Thống đời tơi chút những đắm say


Vấn vương tơi với theo làn gió
Rằng vạn ngàn năm chẳng đổi thay.


Em bỏ mùa đông bước theo chồng
Vườn hoa thu cuối lạnh buồn khơng


Lịng đau đớn q ! tơi than khóc
Tơi mất em rồi, có phải khơng ?
Những đêm lạnh giá buốt mùa trăng


Mình tơi cơ độc q đêm rằm
Cịn thương hoa cũ trong lịng ấy !
Người hiểu lịng tơi, thấu hỡi chăng ?


Tôi nghĩ về hoa, nhớ về người


Hoa tàn nơi ấy, nẻo người ơi !
Mình tơi đau đớn qn than khóc
Người bỏ tình tơi, ân ái chồng người.


Tơi biết làm sao giữa đời đây ?
Tình tơi như đá chẳng đổi thay
Ngàn năm hoa nở như thế đấy !
Rồi cũng theo mây, theo gió bay.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Lồi hoa tím ấy phai trong nắng
Tơi ước tình tơi có được nàng.


Tơi biết về đâu giữa trần ai ?
Lồi hoa tím biếc cánh tàn phai
Thoảng hương hoa cũ bay trong gió


Tan cánh hoa thơm với nhụy đài.
Lời bình 1: Tác giả : Thiên Nga Đen(ĐH KHXH và NV)


Có một lần bạn sẻ chia với tôi rằng <i>Loài hương hoa cu</i> là bài thơ bạn tâm
đắc nhất. Bài thơ là tiếng lòng của bạn cho những gì xưa cũ, đã qua đi, khơng
bao giờ trở lại. Tôi đã đọc, cả người rung động bởi những cảm xúc tràn ra trên
mỡi câu thơ:


<i>“Tơi biết tìm đâu giữa bể dâu</i>
<i>Loài hương hoa cu tím phai màu</i>
<i>Hoàng hơn năm ấy chiều phai nhạt</i>
<i>Lan đến chiều nay, lạnh buồn không”.</i>


Buổi chiều trong thơ luôn là khoảng thời gian gợi nhớ, gợi buồn, khiến


cho lòng người thấy bâng khuâng, xao xuyến. Tác giả nhớ đến buổi “chiều phai
nhạt” của “hồng hơn năm ấy”. Có lẽ là một hồng hơn nhạt nắng và nhạt màu
chia li. Mặt trời của thi sĩ đã lặn. Cái nhạt phai của buổi chiều chia li năm ấy
dường như lan đến tận “chiều nay” khiến nhân vật trữ tình có cái cảm giác lành
lạnh. Có cái gì đó khiến cho người đọc thấy băn khoăn, tại sao lại là “lồi
hương” mà khơng phải là một mùi hương? Phải chăng tác giả đang hàm ý chi
những loài hoa mang hương mang sắc nhưng:


<i>“Ngàn năm hoa nở như thế đấy !</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

Nhưng theo chia sẻ của tác giả thì từ “lồi hương” chi một cái gì đó rất
riêng, như là một mùi hương chi dành cho thi sĩ. Sắc hoa đã nhạt phai trong
nắng, chi còn chút hương ở lại.


Hoa tím là hình ảnh xuyên suốt bài thơ, ở đây tác giả không nói cụ thể
loài hoa nào, chi biết đó là loài hoa mang hương sắc. Tím là màu sắc tượng
trưng cho sự thủy chung vì vậy hình ảnh hoa tím ở đây rất giàu giá trị biểu
tượng. Người ta thường ví phụ nữ như những bông hoa, đẹp nhưng mong manh,
sớm phai tàn.


<i>Tơi nhớ loài hương của hoa xưa</i>


<i>Thắm màu tím biếc của mộng mơ</i>


<i>Của ngày xưa ấy cịn e ấp</i>


<i>Thống lối vào thơ thuở mong chờ.</i>


Hoa cũ ngày xưa tím biếc một màu, tím buồn, tím nhớ, tím mộng mơ. Hoa
e ấp như là mới chớm nở. Cho hồn ai ngơ ngẩn mong chờ. Hoa đã đi vào thơ


như thế. Nhưng ngày hơm nay: “<i>Loài hoa tím ấy phai trong nắng”</i>. Màu hoa
xưa đã phai nhạt, bởi vì hoa đã được người ta hái. Hoa đã không còn thuộc về
thi sĩ nữa. Ta xót thương cho những cánh hoa mong manh, yếu đuối, khơng bao
giờ làm chủ thân phận của mình. Làm hoa cho người ta hái, liệu người có biết
trân trọng hoa khơng?


Mối dun tình trong bài thơ được ví như mây gió, thống qua trong đời:


<i>“Tơi bảo tình em theo gió mây</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

Tình đã ra đi, người cũng đã bỏ ta đi nhưng sao ta vẫn còn nhớ mãi: “<i>Tình</i>
<i>tơi như đá chẳng đổi thay”. </i>Cả bài thơ mang một âm hưởng buồn với nhiều
cung bậc, nỗi buồn từ chỗ bâng khuâng man mác đến da diết, nỗi buồn trở nên
đau đớn, xót xa, tràn ra từng câu chữ. Đầu tiên, có cái gì làm cho thi sĩ gợi buồn,
gợi nhớ: <i>“Tôi nhớ loài hoa của ngày xưa”. </i>Là tác giả “tức cảnh sinh tình” hay
thơ phát khởi từ chính cõi lòng tác giả. Những kí ức đã một thời, em như một
làn gió, nhẹ lướt qua cuộc đời ta. Cuộc đời em và ta như hay con đường giao
nhau, gặp nhau tại một điểm rồi lại hướng về hai phía. Để <i>“Vấn vương tôi với</i>
<i>theo làm gió”, </i>nhưng gió đã tan trong hư vơ.


<i>“Em bỏ mùa đông bước theo chồng</i>
<i>Vườn hoa thu cuối lạnh buồn khơng”</i>


Người ta nói “tình chi đẹp khi tình dang dở”, vì dở dang nên mới có
những câu thơ buồn se thắt lòng người. Đó là cái tình của người nghệ sĩ. “Thi sĩ
không phải là người, nó là Người Mơ, Người Say, Người Điên. Nó là Tiên, là
Ma, là Quỷ, là Tình, là u. Nó thốt hiện tại. Nó xáo trộn dĩ vãng. Nó ơm trùm
tương lai” (Chế Lan Viên).


<i>“Lịng đau đớn q! Tơi than khóc</i>



<i>Tơi mất em rồi, có phải không ?”</i>


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

nhiên như mây, gió, trăng, hoa. Chi còn một mình thi sĩ với vầng trăng đơn độc,
trăng rằm mà sao thấy buốt giá. Nhưng thi sĩ khơng hề ốn trách người con gái
đã bỏ mình ra đi. Lòng vẫn đau đáu:


<i>“Tôi nghĩ về hoa, nhớ về người</i>
<i>Hoa tàn nơi ấy, nẻo người ơi !</i>
<i>Mình tơi đau đớn qn than khóc</i>
<i>Người bỏ tình tơi, ân ái chồng người”</i>


Trông hoa ta lại nhớ về người, bông hoa đẹp nhất của cuộc đời ta đã xa
tầm tay với. Ở bên người, hoa có hạnh phúc, hay <i>“Hoa tàn nơi ấy, nẻo người</i>
<i>ơi!”</i>. Ta vẫn “<i>Còn thương hoa cu trong lòng ấy !”. </i>Ta thương hoa, khóc hoa,
nhưng ta chẳng che chở được cho hoa, để hoa “<i>Tan cánh hoa thơm với nhụy</i>
<i>đài”. </i>Có ai biết được giới hạn của nỡi đau. Khi đã đau đớn q rồi thì dường
như người ta không khóc được nữa. Ngày ấy mất em <i>“Lịng đau đớn q! Tơi</i>
<i>than khóc”</i>, tơi đã khóc suốt bao nhiêu năm qua, để rồi giờ đây: “<i>Mình tơi đau</i>
<i>đớn qn than khóc”</i>, nước mắt của tơi cũng đã cạn rồi. Tôi hoang mang, tôi
mất phương hướng: “<i>Tôi biết về đâu giữa trần ai ?”, </i>nơi đâu tôi có thể tìm thấy
em?


<i>“Ngày mai tơi bỏ làm thi sĩ</i>


<i>Em lấy chồng rồi, hết ước mơ”</i>


(Hàn Mặc Tử)


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

Lời bình 2: LỜI BÌNH BÀI THƠ HAY :LỒI HƯƠ NG HOA CŨ



Người ta thường ví mỡi người con gái như một bông hoa, mỗi bông hoa chi
nở một lần trong đời. LOÀI HƯƠ NG HOA CŨ là bài thơ tình nói lên kí ức
về một mối tình khơng thành giữa một người con gái và một chàng trai.
Sự tan vỡ nào cũng là đau xót, sự chia li nào cũng để lại vết thương. Hình
bóng của người con gái trong q khứ bây giờ ở đâu:


Tơi biết tìm đâu giữa bể dâu
Lồi hương hoa cũ tím phai màu


Q khứ dội về gợi nên một nỗi buồn man mác, sự cảm nhận qua không
gian, thời gian, nỗi buồn của sự chia ly trong buổi chiều tà nhạt nắng:


Hồng hơn năm ấy chiều phai nhạt
Lan đến chiều nay, lạnh buồn khơng?


Hồi niệm về một mối tình xưa cũ, tình yêu đã chia xa nhưng nỗi nhớ về
người con gái ấy mỗi lúc lại hiện về. Chàng trai hồi tưởng lại những ngày
tháng tươi đẹp, từ những ngày đầu gặp gỡ, ấp ủ một mối tình của những
buổi hẹn hị nhớ nhung với bao ki niệm:


Tơi nhớ lồi hương của hoa xưa
Thắm màu tím biếc của mộng mơ


Của ngày xưa ấy cịn e ấp
Thống lối vào thơ thủa mong chờ


Có lẽ thời gian đầu bao giờ cũng là thời gian thử thách của tình yêu.


Chàng trai chiêm nghiệm lại tình cảm của mình biết đâu đó chi là phút xao


lịng thoáng qua:


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Nhưng thực tế lại chứng minh điều ngược lại, tình yêu của họ đã dần hình
thành theo thời gian từ “vấn vương tơ lòng” đến “yêu say đắm”. Chàng trai
nhận rõ tình cảm của mình là tình u vững bền theo năm tháng, khơng
xố nhồ, khơng thay đổi:


“Rằng vạn ngàn năm chẳng đổi thay”


Tình cảm đang dâng trào với bao mộng ước, thì một sự thật chua xót hiện
lên:


Em bỏ mùa đơng bước theo chồng
Vườn hoa thu cuối, lạnh buồn không?


Một sự chơi vơi, hụt hẫng cay đắng hiện ra, trái tim chàng dành cả tình
u cho người con gái đó, bỡng chốc tan thành mây khói. Sự ra đi của
người yêu làm cho chàng trai đau khổ tê tái, trái tim chàng tan vỡ ri máu,
vết thương lòng lại thêm một lần đau xót, sự vụn vỡ ấy khơng lấy gì bù đắp
nổi, sự mất mát tình cảm thiêng liêng ngự trịấp ủ bấy lâu đã khiến chàng
trai bật khóc:


Lịng đau đớn q ! Tơi than khóc.


Giọng thơ ngắt qng, dấu chấm than đột ngột như chấm hết cho một mối
tình dang dở. Câu thơ thấp thống nỡi đau như nghẹn: “đau đớn quá!”
Một sự thật ngang trái là người con gái đó đã cất bước theo chồng, chàng
trai biết là đã mất đi tình yêu, mất đi người mình u: “tơi mất em rồi”,
nhưng sự thật đó chàng vẫn không muốn tin, không thể tin. Sự lặp lại câu
hỏi: “có phải khơng?” càng tạo nên sự tiếc nuối hững hờ đau khổ :



“Tôi mất em rồi có phải khơng?”


Người con gái đã ra đi, thời gian vẫn khơng xố nhồ được tình u và nỡi
nhớ, bao nhiêu ki niệm tràn về là bấy nhiêu nỗi đau xót, giờ đây chi cịn
mình chàng với nỡi cô đơn, đau đớn, sự khắc nghiệt đến tàn khốc của hồn
cảnh cũng như sự cơ đơn q sức chịu đựng của con người:


</div>
<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

Sự cô đơn có thể chi là một lẽ thường tình nhưng sự “cô độc quá” khiến
câu thơ trở nên bi thương chua xót, là sự cơ đơn xâm chiếm tâm hồn, nỡi
lịng ấy khơng thể chia sẻ cùng ai, vết thương ấy không dễ dàng liền lại.
Trong sự tột cùng đau khổ, hình ảnh người con gái ấy thinh thoảng vẫn
hiện về trong nỡi nhớ thương:


Cịn thương hoa cũ trong lịng ấy
Người hiểu lịng tơi thấu hỡi chăng?


Người con gái ấy ra đi để lại tình yêu dang dở cho chàng, sự đau khổ tuyệt
vọng lên đến đinh điểm, để lúc này đây lịng muốn khóc mà mắt cũng khơng
rơi lệ:


Mình tơi đau đớn qn than khóc


Chàng liên tưởng đến một sự thật phũ phàng chua xót như ngàn mũi kim
cứa vào trái tim tan vỡ :


“Người bỏ tình tơi, ân ái chồng người”


Khi tình cảm, tình u đã in sâu vào trái tim khối óc, tình yêu chàng đã
trao trọn cho người con gái đó, khơng gì lay chuyển được, trơ ra đó:



Tình tơi như đá ch ẳ ng đổ i thay


Nhưng cuối cùng nhận về là con số không tròn trĩnh, chi là giấc mộng phù
du:


Ngàn năm hoa nở như thế đấy
Rồi cũng theo mây theo gió bay.


Sự ra đi của người yêu, sự mất mát đó để lại cho chàng bao tiếc nuối:
Tôi tiếc cho tôi chẳng có nàng


</div>
<span class='text_page_counter'>(9)</span><div class='page_container' data-page=9>

Lồi hoa tím ấy phai trong nắng
Tơi ước tình tơi có được nàng


Tình u chi cịn lại là hoài niệm, nhưng những ki niệm về người yêu thương
vẫn còn mãi,chàng tự đặt câu hỏi cho số phận mình, bao giờ cho tìm lại
được tình yêu, tìm lại được tháng ngày hạnh phúc, tìm lại được bến đỡ
bình n cho cuộc đời:


Tơi biết về đâu giữa trần ai?
Lồi hoa tím biếc cánh tàn phai
Thoảng hương hoa cũ bay trong gió


Tan cánh hoa thơm với nhuỵ đài.


</div>

<!--links-->
BÀI THƠ HAY VÀ Ý NGHĨA
  • 1
  • 1
  • 0
  • bai thơ hay bai thơ hay
    • 5
    • 477
    • 0
  • Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

    Tải bản đầy đủ ngay
    ×