Ca Dao Tình Yêu An Giang
Anh muốn về Long An, Vàm Cỏ,
Mấy lời em to nhỏ, anh bỏ sao đành,
Chừng nào chiếc xáng nọ bung vành,
Núi kia hết đá, anh mới đành xa em.
Anh như con nhạn bơ thờ,
Sớm ăn, tối đậu cành tơ một mình.
Anh đây một vợ hai con,
Lấy thêm em nữa cho tròn một mâm.
Anh đương viết liễn trong đình,
Nghe chồng em nói, giật mình té lăn.
Anh đừng môi miếng, miếng môi,
Ở đây nói vậy, chớ có đôi ở nhà.
Anh ơi, đừng thấy tóc dài mà phụ tóc ngắn,
Đừng thấy da trắng mà phụ da đen,
Đừng thấy bóng trăng mà phụ bóng đèn,
Bóng trăng một thuở, bóng đèn trăm năm.
Anh ra đi, cha đánh, mẹ rầy,
Không đi thì sợ dưới này bậu trông,
Ra đi lội suối băng sông,
Tới đây nuôi bậu, lòng không muốn về.
Anh thương em cởi áo vo tròn,
Chờ cha mẹ ngủ, chun lòn cửa sau.
Anh thương em lẫn đẫn, lờ đờ,
Xuống sông hỏi cá, lên bờ hỏi chim.
Anh thương em, thương dại thương dột,
Thương lột da óc, thương tróc da đầu,
Ngủ đi thì nhớ, thức dậy thì thương,
Giục ngựa buông cương lên đường thượng lộ,
Hỡi ông trời, mới ngộ lại xa.
Anh thấy em nho nhỏ, lại có hương nhan,
Chân mày em loan, con mắt em phụng,
Anh đi nội lục tỉnh này mà ưng bụng chỏ có mình em.
Anh ngồi mé ao, thấy cá lao xao lên ngớp,
Con đặng, con được, con nhỏ, con to,
Thấy em còn nhỏ anh lo,
Chờ em thì được nhưng sợ rồi uổng công.
Anh xa em như bướm xa hoa,
Như Thúy Kiều xa Kim Trong, Bá Nha xa Tử Kì.
Anh ngồi mé ao, thấy cá lao xao lên ngớp,
Con đặng, con được, con nhỏ, con to,
Thấy em còn nhỏ anh lo,
Chờ em thì được nhưng sợ rồi uổng công.
Anh xa em như bướm xa hoa,
Như Thúy Kiều xa Kim Trong, Bá Nha xa Tử Kì.
Anh về, em nắm áo la làng,
Duyên đây không kết, bỏ giữa đàng cho ai?
Ba bốn bữa rày anh có bụng trông,
Kẻ lên người xuống mà không thấy nàng.
Biết thuở nào bắt tay bạn ngọc,
Bây giờ nằm trằn trọc thâu đêm.
Bông xứng bông, bình lại xứng bình,
Mực tàu xứng viết, hai đứa mình xứng đôi.
Bông tàn, hết nhụy, bướm lui,
Bây giờ anh dứt nghĩa bỏ tui sao đành.
Bước lên trường án, vỗ ván cái rầm,
Sen đầm còn ngủ, lính thú còn canh,
Bước lên xe lửa ành ành,
Anh không bỏ bậu, sao bậu đành bỏ anh.
Cha mẹ già lẫn lộn em ơi,
Thương thời đừng chấp, chấp thời đừng thương.
Chẳng ưng thì nói buổi đầu,
Để chi dan díu nửa chầu lại thôi.
Vĩ Chẻ tre lựa lóng đan sàng,
Chờ ba năm nữa cho nàng lớn khôn.
Chén rượu lưu li, chân quỳ tay rót,
Cha mẹ uống rồi, dời gót theo anh.
Chỉ tơ đứt mối thình lình,
Vì nghèo nên phải xa mình, sang phương.
Chiếc chiếu treo là ngãi,
Chiếc chiếu trải là tình,
Thiên minh minh, địa cũng minh minh,
Họ xa kệ họ, hai đứa mình đừng xa.
Chim quyên đậu lái ghe bầu,
Miệng kêu bớ Bảy, xuống lầu trao thơ.
Chợ Sài Gòn chà gạo lức,
Chợ Bến Lức chà gạo vàng,
Chợ Sóc Trăng chà gạo lộn trấu càng,
Anh thương em là thương lời ăn tiếng nói dịu dàng,
Chớ không phải thấy em bịt răng vàng mà thương.
Có mặt mình ăn muối cũng ngon,
Không mặt mình, ăn cá cũng héo hon trong lòng.
Công anh hoạn dưỡng cây tùng,
Xanh tươi trên đọt mà gốc sùng hổng hay.
Cục thủy tinh nằm trên hòn đá trắng,
Năm bảy bữa rày sao vắng tiếng em?
Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài,
Ham chi bóng sắc, nó đọa đày tấm thân.
Dầu cho bữa đói bữa no,
Thác thời một chỗ, số cho trọn đời.
Đó chê đây, đây cũng lịch sự,
Đó ăn mâm vàng đây ngự tòa sen.
Dốc lòng trồng trúc ngay hàng,
Ai dè trúc mọc lộn đàng khó coi.
Đây trai thời đó cũng trai,
Mặc tình nhi nữ đành ai thì đành.
Đây đã chèo lơi chờ người tri kỉ,
Gặp mặt chuyện trò cho phỉ ước mơ.