Tải bản đầy đủ (.docx) (7 trang)

Van hay 8

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (116.46 KB, 7 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

Trong cuộc sống,bất cứ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ,tôi cũng không ngoại lệ.
Ngày ấy tôi thật hạnh phúc , may mắn khi được sống trong một gia đình ấm êm, dược cha mẹ
yêu thương , hạng phúc tràn đầy.Và bây giờ, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã có thể làm
được nhiều việc. Tơi thấy mình đã khôn lớn.


Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường.Thế nhưng năm nay tôi đã tự
đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ''anh chàng'' Martin do ba tặng nhân dịp sinh nhật tôi
tròn mười ba tuổi đến trường.hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi
ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học . Ngược lại niên học này đối với tôi,cảnh vật hai bên
đường thay đổi đến lạ thường . Một mình trên chiếc xe đạp đợi chờ một cơn gió nhẹ hơn thống
qua đơi má và để lại cảm giác mát mẻ của ngày nắng. Tơi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được
đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn nữa những hạt mưa hắt vào mặt.Mỗi lần như thế tơi thấy
đơi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước khơng có được giây
phút ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở,thành phố công nghiệp, nhịp sống rất nhộn nhịp
mỗi khi học sinh tan học, hoặc công nhân ra về.Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố,
dịng người xe cộ nườm nượp , ngược xi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bị loạn
xạ, khơng cịn làm tơi e ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình
như hịa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tơi lại thấy mình đã lớn hơn trong suy nghĩ lẫn
hành động. Mỗi buổi sáng thức dậy , khơng cịn để mẹ đánh thức dậy mà tự biết xuống giường
tự xếp mùng mền gọn gàng, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát
của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị đến lớp, tôi thường xuyên quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc
xong tơi lên giường ngủ ngay. Còn bây giờ, mỗi ngày sau khi học xong tơi cẩn thận xem thời
khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ
nhắc nhở.Nhiều lần bạn bè trong lớp rủ tôi đi chơi.Tôi mạnh dạn từ chối.Vì tơi sợ bị mất bài hơm
nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã chiến thắng
bản thân.Tơi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã,cẩn
thận với mọi việc làm có trách nhiệm.Trong sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị.
Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông
bà nghe; và chia sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn.


Theo dịng thời gian tơi thấy mình khơn lớn hơn.Tin vào bản thân và gia đình, nghĩ về tương lai


về nghề nghiệp vững chắc. Ước mong giúp ích cho gia đình và xã hội. Hơn hết là được cống
hiến cho đất nước.


nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tơi học
được, làm được hơm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là
chiếc chìa khố để tơi mở cánh cửa tương lai của chính tơi. Phài chăng, tơi đã
lớn?


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

Trong cu c s ng, r t nhi u ng i c n đ c s giúp đ c a ng i ộ ố ấ ề ườ ầ ượ ự ỡ ủ ườ
khác và không ph i ai trong s h cũng nh n đ c nó. Có nh ng k ả ố ọ ậ ượ ư ẻ
vô tâm ch quan ni m r ng “cháy nhà hàng xóm” khơng liên quan đ n ỉ ệ ằ ế
mình. Có nh ng ng i bày t s c m thông b ng s xót xa cho hồn ữ ườ ỏ ự ả ằ ự
c nh khó khăn h , nh ng dù v y nó ch làm ng i ta c m th y mình ả ọ ư ậ ỉ ườ ả ấ
th t đáng th ng và càng tuy t v ng h n n a. Cu i cùng trên c là ậ ươ ệ ọ ơ ữ ố ả
nh ng ng i h t lòng giúp đ ng i khác b t ch p t t c .Và tôi đã ữ ườ ế ỡ ườ ấ ấ ấ ả
nh n đ c m t s giúp đ nh v y t Tu n-ân nhân, ng i s ng mãi ậ ượ ộ ự ỡ ư ậ ừ ấ ườ ố
trong lòng tơi.


Có l , ai cũng nghĩ chúng tơi là m t đôi b n r t thân thi t. Không, ẽ ộ ạ ấ ế
th c ra Tu n là ng i mà tơi r t hi m nói chuy n hay chính xác là ự ấ ườ ấ ế ệ
chúng tơi ch a bao gi nói chuy n nh nh ng ng i b n th c s . ư ờ ệ ư ữ ườ ạ ự ự
Tu n là m t ng i hàng xóm quê tôi. B tôi k cho tôi r ng: Nhà ấ ộ ườ ở ố ể ằ
Tu n r t nghèo, h ng ngày Tu n ph i đi làm ph giúp cha m ki m ấ ấ ằ ấ ả ụ ẹ ế
ti n. Và cũng vì gia c nh mà Tu n ch đ c h c đ n l p gi a l p ba làề ả ấ ỉ ượ ọ ế ớ ữ ớ
ph i ngh h c. Trong đám tr thôn quê, Tu n g y gu c. xanh xao và ả ỉ ọ ẻ ấ ầ ộ
th p bé nh t, Tu n luôn m c nh ng b qu n áo đ c ch p vá nhi u ấ ấ ấ ặ ữ ộ ầ ượ ắ ề
l n và ln ln hài lịng vào b qu n áo c a mình, c u không bao gi ầ ộ ầ ủ ậ ờ
đòi m mua qu n áo m i. Tu n th ng chân tay l m lem bùn đ t, c uẹ ầ ớ ấ ườ ấ ấ ậ
chính là m t “nông dân chân l m tay bùn” th c s . Trong khi lũ tr ộ ấ ự ự ẻ
q tơi mê m n, đua địi theo nh ng trò ch i đi n t phung phí ti n ẩ ữ ơ ệ ử ề


b c c a cha m thì Tu n nhà làm giúp cha m bi t bao công vi c. ạ ủ ẹ ấ ở ẹ ế ệ
T trông em đ n r a bát, n u c m r i gi t qu n áo, Tu n đ u hoàn ừ ế ử ấ ơ ồ ặ ầ ầ ề
thành m t cách xu t s c. C chi u chi u, Tu n chăn trâu trên bãi ộ ấ ắ ứ ề ề ấ
c cánh đ ng quê tôi. Đ c bi t, tuy nh con nh ng Tu n r t là ỏ ở ồ ặ ệ ỏ ư ấ ấ
kh e, h ng ngày Tu n gánh m y gánh lúa, kéo xe bò cho m . Cu i ỏ ằ ấ ấ ẹ ố
tu n r nh r i Tu n còn đi làm ph h . Cu c s ng c a Tu n là v y ầ ả ỗ ấ ụ ồ ộ ố ủ ấ ậ
đ y.ấ


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3></div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

cũng không đ c. Tôi c u mong m t s giúp đ c a ai đó, tơi th m ượ ầ ộ ự ỡ ủ ầ
nghĩ ng i nào c u tôi s là ân nhân su t đ i c a tơi. Có th là lũ trườ ứ ẽ ố ờ ủ ể ẻ
kia, vì tơi bi t trong s chúng đ a nào cũng bi t b i và không ch có ế ố ứ ế ơ ỉ
th , chúng cịn b i r t gi i. Và qu th c trong làn n c,tôi nh n ra ế ơ ấ ỏ ả ự ướ ậ
là m t bóng ng i nh con b i đ n ch tơi. Tơi vui s ng vì tơi đã có ộ ườ ỏ ơ ế ỗ ướ
m t tia hy v ng cu i cùng r i ng t đi.ộ ọ ố ồ ấ


Khi t nh d y, tôi đang n m b nh vi n trong s lo l ng c a m i ỉ ậ ằ ở ệ ệ ự ắ ủ ọ
ng i. Tơi nhìn ra c a s , đây không ph i vùng quê tôi, mà là trên ườ ử ổ ả
thành ph . Tôi h i b tôi ai đã c u tôi, b tôi bu n bã k l i r ng: ố ỏ ố ứ ố ồ ể ạ ằ
ng i c u tôi không ph i lũ tr m n đ ch i c a tôi c u tôi mà ườ ứ ả ẻ ượ ồ ơ ủ ứ
chính là ng i mà tơi đ i x r t t i- Tu n. Hơm đó,Tu n đi làm đ ngườ ố ử ấ ồ ấ ấ ồ
qua đó và đã th y tơi b nh v y. Tu n không do d c i áo nh y ấ ị ư ậ ấ ự ở ả
xu ng đ a tôi vào b . Khơng ch v y, Tu n cịn cõng tôi v t n nhà ố ư ờ ỉ ậ ấ ề ậ
ông, k c khi tôi s p v , Tu n cũng th ng xuyên sang h i thăm tôi ể ả ắ ề ấ ườ ỏ
đã đ ch a? Nghe b k l i mà n c m t tôi r m r m và tôi th c sỡ ư ố ể ạ ướ ắ ơ ớ ự ự
h i h n.ố ậ


</div>
<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Qua đây tôi đã rút đ c bài h c, kinh nghi m s ng th m thía. Khơng ượ ọ ệ ố ấ
bao gi đ c khinh th ng ng i khác; hãy giúp đ ng i khác và ờ ượ ườ ườ ỡ ườ
đ ng mong m i h đi u gì. Và tơi ch t nh ra m t tri t lý r ng khiừ ỏ ở ọ ề ợ ớ ộ ế ằ
cho đi m t s giúp đ , cu c s ng s tr l i cho b n m t s giúp đ ộ ự ỡ ộ ố ẽ ả ạ ạ ộ ự ỡ


t ng ng. M i khi xem báo đài, th y m t hành đ ng dũng c m c u ươ ứ ỗ ấ ộ ộ ả ứ
ng i khác, tôi l i ch t nh đ n c u bé c u tôi năm nào.ườ ạ ợ ớ ế ậ ứ


Bạn sẽ chỉ thật sự yêu quý ai khi người đó sống mãi trong lịng bạn. Tơi cũng vậy, tơi rất u
q ơng ngoại tơi - vì thế mà những hình ảnh to lớn vĩ đại về ơng vẫn luôn gắn chặt trong trái
tim tôi.


Cho tới bây giờ, tơi cũng khơng cịn nhớ rõ được về vẻ ngồi của ơng. Tơi chỉ nhớ rằng ơng tơi
rất cao, vì cứ mỗi lần ơng dắt tơi đi chơi thì tơi lại thấy cái bóng khổng lồ của ơng đổ dài trên
mặt đường. Ơng tơi có một đơi bàn tay rất to và đầy chai với vô vàn những đường gân sần sùi
chạy dọc chạy ngang. Không hiểu sao hồi đó tơi rất thích chơi"chi chi chành chành" với ơng;
có lẽ là tại vì bàn tay to lớn ấy của ơng chẳng bao giờ bắt được ngón tay tí hon của tôi. Tôi lấy
làm tự hào lắm! Và tôi cũng nhớ khuôn mặt hiền từ của ông mỗi khi ông cười; lúc ấy trên
vầng trán cao cao và dưới khóe mắt ơng tơi lại hiện ra những nếp da nhăn nheo; tưởng chừng
như cả dòng thời gian cuộn vào trong những nếp gấp ấy... Những hình ảnh về ơng in vào tâm
trí tơi lúc đó - tâm trí của một đứa trẻ mới năm tuổi- dù chỉ nhẹ nhàng mờ ảo như những làn
sương nhưng không bao giờ tơi có thể qn được!


Ơng ngoại rất chiều tơi - đó là một lí do rất có lí để tơi rất u q ơng. Ơng thường hay kể
chuyện cho tôi nghe. Khác với bà tôi - bà lúc nào cũng kể chuyện cổ tích, thì ơng tơi tồn kể
những câu chuyện có thật, ơng đã được nhìn, được nghe, được chứng kiến. Đó là những chiếc
máy bay dội bom như trút nước tàn phá biết bao nhiêu ruộng vườn, nhà cửa; những đoàn
quân đội lá xanh trên đầu rầm rập hành quân hay những con đường làng xơ xác, vắng vẻ mà
ông đã từng hành quân qua... Lúc ấy tôi chưa hiểu thế nào là tình đồn kết, tình đồng chí bên
trong những câu chuyện của ông, thế nhưng tôi luôn chăm chú lắng nghe. Khi tôi bắt đầu biết
đọc, cứ mỗi buổi sáng thức dậy tôi lại thấy một quyển truyện nhỏ đặt ở đầu giường. Tơi nhảy
cẫng lên vì sung sướng, la hét ầm ĩ và hỏi ơng thì ơng bào:


- Có một ơng bụt hiện ra bảo ơng là ai ngoan thì thưởng cho quyển truyện này!
- Cháu hả ơng, cháu ngoan hả ông?... -Mắt tôi long lanh.



Và ông lại cười hà hà, xoa xoa đầu tơi...


Có lần bố mẹ tơi đi vắng, để tơi ở nhà một mình với ông bà. Buổi sáng ngủ dậy không thấy
ông, tôi liền chạy ra cổng chờ ông về. Từ bên kia đường, ông tôi mỉm cười và vẫy tôi. Thế là
tơi chẳng để ý xe cộ gì cả, chạy ào ra ngồi đường. Bỗng một tiếng "kít" ở ngay sát tôi!
Không phải ô tô, không phải xe máy, chỉ là một người đi xe đạp; mà tôi cũng chỉ bị ngã trầy
da. Ấy thế mà tơi đã ịa lên khóc nức nở, mà lại cịn khơng chịu đứng dậy nữa chứ! Mắt tơi
đang nhịe đi vì nước, thì bỗng có một bàn tay thơ thơ, ráp ráp quẹt nước trên má tôi, xốc
nách tôi vào nhà. Tự nhiên tơi cảm thấy chẳng cịn đau đớn gì nữa cả; tơi nín thinh. Bàn tay
của ơng ngoại sao mà rộng lớn và ấm áp đến thế! Tôi thấy ông thật giống như người khổng lồ
tốt bụng trong các câu chuyện của bà vậy. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào khi tôi ở bên
ông!


</div>
<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

khơng bao giờ cịn được chơi trị "chi chi chành chành" với ơng nữa!! Những ngày sau đó, tôi
thấy trên bàn thờ nhà tôi đặt tấm ảnh của ơng. Ơng đang mỉm cười, những nếp nhăn hiện lên
trên vầng trấn và khóe mắt của ơng. Mỗi lần đi qua chỗ ấy, tôi đều cười lại và chào ông rõ to,
tôi còn vẫy tay với ông nữa; mặc dù chẳng bao giờ ông vẫy tay chào lại tôi!


Nhiều năm qua đi. Rồi bất chợt trong một khoảng thời gian nào đó, một giờ, một phút, một
giây - không, chỉ một khoảnh khắc ngẳn ngủi tôi chợt nhận ra thế nào là mất đi một người
thân yêu. Lúc đó tơi mười tuổi. Và tơi đã khóc, đã khóc thật nhiều bởi tơi nhớ tới ơng tơi, nhớ
bàn tay với những đường gân sần sùi chạy dọc chạy ngang, nhớ cái bóng khổng lồ của ơng đổ
dài trên mặt đường. Tơi cảm thấy ân hận vì tơi - đứa cháu mà ông yêu quý nhất không thể
hiểu rằng ơng đã ra đi, vì lúc ấy sao mà tôi khờ dại và ngốc nghếch thế,sao tôi không ngoan
hơn, khơng chăm sóc ơng tốt hơn, biết đâu.... Ơng tơi đã mất. Đó là sự thật. Tơi phải dũng
cảm nhìn vào sự thật ấy. Giờ đây tơi đã hiểu rằng mình phải sống tốt hơn, phải chăm sóc bà
ngoại của tơi thật tốt. Bởi vì tơi hiểu rằng, ở một nơi nào đó trên kia, một nơi rất xa và rất xa,
ông luôn bảo vệ và che chở cho tôi; ông sẽ mãi là người khổng lồ tốt bụng của tơi!



Tơi đã lớn. Và có thể sau này khi tôi lớn hơn nứa, tôi sẽ yêu quý ông và hiều ông nhiều hơn.
Tôi sẽ làm bác sĩ để chữa bệnh cho tất cả những ai bị bệnh tim như ơng tơi. "Ơng ơi!"
*Trong cuộc đời, đây là sáng tác giá trị nhất của tớ.


*Cháu xin lỗi ơng vì có lẽ cháu sẽ khơng bao giờ có thể làm một bác sĩ được.


</div>
<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7></div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×