Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (125.43 KB, 2 trang )
Buông để quản
MAI QUẾ
Nhà quản trị doanh nghiệp phải biết “theo sát quản chặt”. Chúng ta đã quen thuộc với
quan điểm này mà đôi khi không quan tâm tới một nguyên tắc khá hữu hiệu khác là phải
biết buông để quản.
Khi cầm một vật thể mà buông tay ra thì tất nhiên vật thể đó bị rơi xuống tự do. Từ lúc
chúng ta buông tay, vật đó rời khỏi ta và ta không có sự tiếp xúc với nó nữa. Triết lý nhà
Phật mượn hình ảnh ấy để minh họa cho lời khuyên nên bỏ bớt những sự quan tâm không
cần thiết. Đó có thể là những phiền muộn, là cái tôi trong mỗi con người, là những sự
việc khiến chúng ta bị phân tâm, không thể tập trung vào điều chính yếu đang cần quản.
Michelangelo, nhà điêu khắc thiên tài người Ý ở thời kỳ Phục hưng đã nói về cách tạc
một con voi như sau: “Tôi lấy một tảng đá lớn và đục bỏ đi những phần nào không phải
con voi”. Đối với một nhà quản trị kinh doanh, điều quan trọng là nhận ra được đâu là
“con voi” cần được tập trung để “điêu khắc” giữa bộn bề công việc và rất nhiều điều khác
cũng thu hút sự quan tâm.
Khái niệm “con voi” của nhà quản trị là mục tiêu và định hướng trong công việc, chứ
không phải những thứ “râu ria” như sở thích và quan điểm cá nhân, tiểu tiết về chuyên
môn nghiệp vụ của nhân viên… Tinh tế trong các tiểu tiết là một tố chất rất cần thiết của
các nhà quản trị, nhất là đối với các công việc trong lĩnh vực lễ tân, đối ngoại.
Tuy nhiên, điều đó phải được nằm trong mục tiêu, định hướng chung mà nhà quản trị cần
lãnh đạo để đội ngũ nắm rõ và thực hiện cho tốt chứ không phải tình cờ phát hiện ra rồi
tự mình thực hiện hoặc làm phát sinh thêm công việc chi li, khiến bộ máy hoạt động đang
chạy trơn tru bị gián đoạn đột ngột, gây hậu quả khôn lường.
Chẳng hạn trước khi tổ chức một sự kiện, cả đội ngũ nhân viên cần được nắm rõ nội dung
và yêu cầu cần đạt được khi thực hiện, ví dụ phong cách phục vụ ra sao, các tiêu chí quan
trọng phải đạt được là gì…rồi mới đồng bộ triển khai.
Trái lại, nếu không tạo được sự hiểu biết đầy đủ và đồng thuận trước, có thể sự kiện đó sẽ
được các cấp thực hiện theo những cách khác nhau để rồi “đứa con” (sự kiện) được sinh
ra với đầy đủ các bộ gien lạ, để rồi nhà quản trị phải tái định hình theo đúng hướng cần