Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (37.54 KB, 2 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
<i><b>ôm qua là sinh nhật ơng nội tớ! Ơng mất khi tớ vừa trịn 6 tháng tuổi! Ơng mất khi tớ </b></i>
<i><b>chưa kịp có những khái niệm hay nhận biết cụ thể về ông nhưng tớ ln có những </b></i>
<i><b>cảm giác rõ ràng về ông qua những chuyện kể của bà và mọi người trong gia đình.</b></i>
<i><b>Người ta nói “sống gửi thác về” và khi con người ta trở về với cát bụi thì người trần </b></i>
<i><b>gian lấy ngày giỗ để tưởng nhớ họ... Nhưng gia đình tớ hơi khác một chút, ngày giỗ </b></i>
<i><b>đã đành nhưng vào ngày sinh nhật của ông bà, hay bác tuy đã mất rồi nhưng cả nhà </b></i>
<i><b>đều làm gì đó để tưởng nhớ.</b></i>
<i><b>Nếu ơng cịn sống thì lần này là ngày sinh thứ 98 của ông, bố mẹ sửa lễ, còn tớ đi </b></i>
<i><b>làm thật sớm để mua hai chục sen thắp hương bàn thờ ông bà. Tớ cũng khơng biết có</b></i>
<i><b>phải ơng nội thích hoa sen hay không, nhưng một năm trước khi bà mất, vào ngày </b></i>
<i><b>giỗ ơng bà đã nhất định nói tớ phải tìm mua bằng được chục sen trắng thắp hương </b></i>
<i><b>ơng... Tớ nhớ điều đó và hơm qua dậy thật sớm, mua hai chục sen mang về nhà rồi </b></i>
<i><b>mới vòng xe đi làm. Sáng sớm nay tớ nghe tiếng bố mẹ trò chuyện trên tầng 4, khen </b></i>
<i><b>rằng tớ mua sen đẹp quá, những cánh sen trên bàn thờ ông bà đã xòe cánh và tỏa </b></i>
<i><b>ngát hương... Tớ biết bố mẹ tớ đang rất vui...</b></i>
<i><b>Ông ngoại mất trước khi tớ ra đời 10 năm, ông nội mất khi tớ được nửa tuổi… Ơng </b></i>
<i><b>ngoại là thầy giáo, cịn ơng nội là nhà ngoại giao, đôi khi tớ ao ước lắm lắm rằng tuổi </b></i>
<i><b>thơ của mình có cả hai người ơng dạy bảo. Tớ khơng có những phút được ông đưa đi </b></i>
<i><b>chơi, được ông dạy cho mọi điều trong cuộc sống. Tớ thèm cảm giác được có ơng. Có </b></i>
<i><b>ơng sẽ tuyệt thế nào nhỉ? Bố mẹ cả ngày bận rộn với cơng việc, bà có thời gian trơng </b></i>
<i><b>nom các cháu nhưng có những phút bận cơm nước, anh chị em có lúc cịn phải học... </b></i>
<i><b>vậy là trong gia đình đương nhiên ơng sẽ là người có nhiều thời gian nhất để “thủ </b></i>
<i><b>thỉ” với cháu rồi.</b></i>
<i><b>Và thế là tớ thích tưởng tượng cảnh nếu từ nhỏ tớ cịn cả ơng nội và ơng ngoại, tớ sẽ </b></i>
<i><b>Tớ thích tưởng tượng cảnh ơng ngồi trên chiếc ghế sắt Liên Xô ở hiên nhà và đọc tờ </b></i>
<i><b>báo Nhân Dân.</b></i>
<i><b>Tớ thích tưởng tượng cảnh chiều chiều ông dạy tớ học bài, cho tớ đi Bách Thảo và nói</b></i>
<i><b>cho tớ tên của từng loại cây.</b></i>
<i><b>Tớ thích tưởng tượng cảnh ông bà hàng chiều dắt tay nhau sang nhà các con cháu </b></i>
<i><b>chơi và trở về vào đúng giờ cơm tối...</b></i>