Cách định nghĩa mới về quản lý và
lãnh đạo
Đã đến lúc chúng ta chính thức phản đối với cách nhìn nhận
thông thường rằng chỉ có lãnh đạo mới là những nhà chiến
lược.
Thực ra, quản lý cũng là chiến lược nếu tất cả các quyết định của
CEO là những hành động quản lý.
Đối với không ít các nhà lý luận quản lý, họ cho rằng không có
thuật ngữ nào gọi là nhà quản lý chiến lược.
Theo một quan điểm khá phổ biến về quản lý và lãnh đạo, vai trò
của người quản lý chính là việc duy trì hiện trạng, để sao cho các
hoạt động hiện tại vận hành một cách trôi chảy.
Điều này lại chứng tỏ rằng vẫn còn tồn tại những nhà quản lý
chiến lược. Đây chính là lý do chính đáng để đối mặt với quan
niệm chính thống này. Nếu chúng ta có thể thoát khỏi quan niệm:
lãnh đạo chỉ dành cho người nắm cương vị này, thì tất cả các
nhân viên có thể được lên tiếng để chứng tỏ khả năng lãnh đạo
của mình khi họ tung ra một đường hướng tốt hơn ví như một
sản phẩm, dịch vụ, tiến trình mới.
Sự thay đổi này đã cho phép chuyển sang một giai đoạn xa hơn,
rất phù hợp với tầm hiểu biết của chúng ta khi sự đổi mới ngày
càng là nhân tố quyết định trong lợi thế cạnh tranh. Trong một thế
giới phát triển phức tạp, những người giữ vai trò cao nhất lại
không có được toàn bộ lời lý giải hay câu trả lời, do vậy chúng ta
cần một hình mẫu lãnh đạo có thể giải đáp cho câu hỏi: tất cả
nhân viên có thể thể hiện khả năng lãnh đạo như thế nào?
Phương pháp mới phân biệt lãnh đạo và quản lý
Người ta đã không ngừng nỗ lực để đi tìm định nghĩa về vai trò
hay chức năng tách biệt cho hai khái niệm: lãnh đạo và quản lý.
Điểm khác biệt nhất được đa số chấp nhận đó là dựa trên tác
phong của hai đối tượng thể hiện vai trò này.
Lãnh đạo được mô tả như những người có khả năng truyền cảm
hứng và có định hướng, trong khi quản lý là những người có
nhiệm vụ trọng tâm và là người điều khiển. Phong cách của nhà
quản lý là quản lý kinh doanh họ thưởng cho nhân viên vì năng
lực làm việc của họ.
Ngược lại, lãnh đạo có nhiệm vụ chuyển hoá, hay nói cách khác,
họ là những người truyền cảm hứng. Cách phân biệt này tuy
nhiên vẫn chưa thực sự rõ nét bởi vì chúng ta biết rằng một số
nhà quản lý cũng có thể là những người thúc đẩy giỏi và cũng rất
nhạy cảm với mọi người.
Và rằng một số lãnh đạo lại có phong cách khá trầm tĩnh và
thường căn cứ theo thực tế của vấn đề. Họ có sức thuyết phục
bởi họ biết rằng họ đang nói gì ngay cả khi họ không truyền cảm
hứng trong cách giao tiếp.
Vậy nên, theo cách phân biệt này thì lãnh đạo và nhà quản lý gần
như có chung điểm trọng tâm, thực hiện công việc thông qua
nhân viên của họ. Điểm khác biệt dễ nhận thấy để có thể biết ai là
lãnh đạo ở đây chính là khả năng truyền cảm của người nào tốt
hơn. Và ngay cả khi lãnh đạo là những nhà quản lý cấp cao thực
sự thì tại sao họ vẫn lo lắng khi có những nhà quản lý?
Nếu chúng ta loại bỏ tiêu chí phong cách, một cách đơn giản
trong việc định nghĩa lãnh đạo và quản lý để nói rằng người lãnh
đạo thúc đẩy những đường hướng mới, còn nhà quản lý thì điều
hành những phương hướng đã và đang có sẵn.
Nếu lãnh đạo là công việc hoàn toàn tự do, lãnh đạo chỉ có thể
duy trì thông qua ảnh hưởng không chính thức, thân mật. Điều đó
có nghĩa là lãnh đạo sẽ không bao giờ có vai trò quyết định trong
vấn đề uy quyền đối với nhân viên.
Nó ngầm ẩn rằng mọi quyết định đưa ra bởi những nhà điều hành
thâm niên là những hành động quản lý, chứ không phải là việc
lãnh đạo. Theo logic này, nhà quản lý đưa ra những quyết định
chiến lược chứ không phải là người lãnh đạo.
Điều này ban đầu nghe có vẻ khác lạ nhưng nếu những chiến
lược mới đưa việc kinh doanh theo những đường hướng mới thì