Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Xin loi va cam on

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (83.05 KB, 4 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>XIN LỖI VÀ CẢM ƠN</b>


<i>“Thầy_ người cho em cả niềm tin và hi vọng. Cũng chính thầy đã đập tắt cái hi</i>
<i>vọng ảo ấy của em. Thành thật thì nói chắc có lẽ em nên cảm ơn thầy nhiều hơn</i>
<i>là em trách thầy. Vì nhờ có thầy , nhờ thầy đã đẩy em xuống sự thất vọng tuyệt</i>
<i>đỉnh thì em lại thấy một sự thật ln diễn ra trước mắt nhưng từ trước đến giờ</i>
<i>em chưa hề nghỉ đến. Cái cảnh cha mẹ phải làm lụng vất vả thức khuya dậy sớm</i>
<i>mà em không hề biết. Em chỉ nghĩ mình thế là đã giỏi và có quyền đòi ba mẹ</i>
<i>mua thứ này thứ nọ mà chưa từng biết đến sự vất vả và hồn cảnh gia đình</i>
<i>mình như thế nào. Một lần nữa, em xin cảm ơn thầy đã đưa em thoát khỏi sự mê</i>
<i>muội ấy và sẽ bắt đầu lại từ đầu. Sẽ là một cô gái chăm ngoan, biết thương cha</i>
<i>mẹ, lo cho gia đình và cố gắng học tập”.</i>


Những dòng trên là một đoạn nhật kí mà cách đây 3 năm nó đã viết. Nhớ
ngày ấy nó là một đứa con gái ham chơi, lười học, ln đua địi theo các bạn.
Bạn có gì thì mình phải có cái đấy. Nó mang danh A1 nhưng học lực chẳng khác
cơ bản là bao nhiêu, ấy mà nó ln tỏ vẻ hơn hẳn một bậc các bạn cơ bản. Khi
ấy nó là một nữ sinh lớp 11, là một đứa hay mơ mộng, nó ln nghĩ những thứ
linh tinh, ảo tưởng, không bao giờ thuộc về nó. Cho đến một ngày, ngày nhập
học lớp 11 của nó. Nó được hay một tin có thể coi là động trời đối với nó, thầy
khó nhất trường phụ trách mơn Tốn lớp nó. Nó gần như chết đứng, nghĩ thế là
xong, nhưng nó hứa sẽ cố gắng học hơn, có thể nhờ thầy nó sẽ học lên rất nhiều.
Như sự thật đâu như nó nghĩ, trong mấy bài kiểm tra liên tiếp nó đều ăn cái
“hột” to tướng, mặc dù thế nhưng niềm hi vọng nó đâu bị dập tắt. Đến một ngày,
thầy nói với nó: “Em cẩn thận, coi chừng em sẽ là người đầu tiên lớp A ở lại
lớp”. Câu nói đó với nó như trời sập, sét đánh ngang tai. Nó sụp đổ hồn tồn.
Nó đi học như người vơ hồn, về nhà thì buồn bã, khơng nói khơng rằng nhốt
mình trong phịng một mình. Từ một đứa vui tính hịa đồng với bạn bè, hay cười
hay nói, thế mà nó bay giờ trở thành là một đứa cách li hoàn toàn với những thú
vui mà bạn bè hay rủ rê, cách li với net với điện thoại. Nó ghét thầy ghét tất cả
giáo viên, nó ghét phải học, nó ghét tất cả mọi thứ. Đối với nó bây giờ chẳng có


gì là quan trọng. Nó sống nhưng vơ nghĩa, sống chỉ để tồn tại mà thơi.


Cho đến một hơm nó giật mình thức dậy lúc gần sáng và đi kiếm gì đó bỏ bụng,
nó mới thấy cảnh mẹ nó phải thức sớm để làm mẻ bánh bơng lan cho ba đi bán
dạo, cịn ở nhà làm bún cua để kịp bán cho phiên chợ sáng. Nó đứng nép sau
cánh cửa và giọt nước mắt đầu tiên đã rơi. Nó khóc vì đến bây giờ nó mới biết
được rằng cái nhà này được khang trang và điển hình là cái phịng nó từ đâu ra.
Phịng nó trang hồng như phịng của một cơ cơng chúa, có tất cả những thứ nó
muốn. Thế mà ngần ấy năm qua nó sống trong sung sướng chẳng cần động đến
ngón tay, nó ln nghĩ cha mẹ nó lắm tiền lo gì mà khơng cho nó mọi thứ khi nó
đã là học sinh lớp A. Bây giờ nó mới hiểu những đồng tiền ba mẹ nó kiếm được
thế nào, nó đứng lặng im và vơ tình nghe cuộc hội thoại của ba mẹ:


- Bà nè! Sao dạo này tôi thấy con mình nó sao sao ấy.


</div>
<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

- Tơi cũng khơng rõ, nhưng mình phải cố gắng làm để có tiền, nó là học
sinh lớp A là sự hãnh diện của gia đình, ơng xem ở cái xóm này có ai
được vào lớp A như con mình đâu, với lại trong lớp nó tồn nhà giàu. Tơi
sợ nếu mình khơng đáp ứng đầy đủ cho nó, nó sẽ mặc cảm nữa.


- Bà nói đúng đó, thơi nhanh đi bà, rồi tôi phụ đẩy xe ra chợ để kịp giờ bán.
Hai người kết thúc bằng một nỗi lo âu buồn bã nhưng lại tất bật, hối hả, nó đứng
nước mắt cứ lăn dài trên má. Khi thấy ba nó bưng thau bánh ra nhà trước để vào
bọc nó đã vội chạy vào phịng đóng cửa lại. Vào phịng, nó lao nhanh vào nhà vệ
sinh và khóc nức nở. Nhìn vào tấm gương trước mặt, nó thấy mình thật vơ dụng,
thật ngu ngốc, tự thấy hận chính bản thân mình. Vì mình q vơ tình trước biết
bao sự vất vả, tình cảm mọi người dành cho mình. Dùng tay hất nước vào mặt,
dịng nước mát lạnh phần nào làm nó tỉnh táo hơn. Nó tự nói với mình trong
gương: “Nhất định mình sẽ làm được”.



Ngày hơm đó là chủ nhật, thay vì như lúc trước nó kiếm cớ để hẹn hị rủ bạn bè
đi chơi thì hơm nay nó đã bắt đầu làm lại cuộc đời của chính bản thân mình.
Trước tiên là căn phịng nó, nó dẹp tất cả những thứ linh tinh không cần thiết
vào một cái thùng và cho vào tủ. Những bộ quần áo khơng thích hợp cũng được
đưa vào tủ. Nó sắp xếp lại và quét dọn. Dọn dẹp xong nó mệt lử, nó mệt vì từ
khi nó sống trong cái phịng này nó chưa từng cầm cây chổi quét bao giờ huống
chi là dọn dẹp như thế này. Sau khi dọn dẹp phịng xong, nó ra quét dọn nhà
cửa, nấu cơm và ra chợ phụ mẹ. Nó vừa bước đến mẹ nó tưởng nó xin tiền đi
học nên chuẩn bị lấy cho thì nó lắc tay ra hiệu khơng cần và nói:


- Khơng cần đâu mẹ, tiền hơm qua mẹ cho, con cịn mà, hơm any con
không đi học nên ra đây phụ mẹ


- Ủa sao vậy con, thầy cho nghỉ à?


- Dạ - Nó lúng túng - Dạ, thầy cho nghỉ mẹ à! Hôm nay con rảnh
- Ơi con gái tơi thương q đi, vừa học giỏi lại cịn biết phụ mẹ nữa


Nó chỉ cười cười nhưng ai có biết rằng trái tim nó đang khóc đang đau. Ngày
hơm đó nó phụ mẹ cực bao nhiêu thì nó lại càng thương cha mẹ nó bấy nhiêu.
Hơm ấy nó phụ mẹ đến khi bán hết nồi bún cua. Nó tuy mệt nhưng vui, vui vì đã
giúp được một phần nào đó cho gia đình. Bên mẹ, nó lại càng cảm thấy ý nghĩa
của cuộc sống hơn. Có nó, mẹ nó đỡ đi phần nào, và hàng bún cua của gia đình
nó cũng nhanh chóng hết vì khơng để khách đợi lâu mà bỏ đi. Trưa về hai mẹ
con cùng nấu cơm, hơm đó nó đã học được bài học đầu tiên của đứa con gái về
việc bếp núc. Trong 16 năm qua nó chưa hề biết đến, trong khi đó những việc
này đối với bạn bè đồng trang lứa với nó được xem là nhiệm vụ hằng ngày.
Mẹ nó mua ít thịt heo về kho, bắt đầu dạy nó từ việc thái thịt rồi đến nấu. Đấy là
bữa cơm đầu tiên nó nấu cho ba mẹ ăn trong 16 năm qua. Bữa cơm hôm ấy đánh
dấu một bước chuyển mình của nó, dó cũng chính là mốc thời gian nó thay đổi


chính bản thân để thành người khác, tốt hơn, giỏi hơn và trưởng thành hơn nó
của ngày hơm qua.


</div>
<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

chóng nhờ mẹ nói giúp. Bữa cơm hơm ấy thấy rõ khn mặt rạng ngời của ba
mẹ nó. Cịn nó, nó cũng được an ủi phần nào về những lỗi lầm mà nó đã gây ra.
Kể từ hơm đó, nó đã làm cho ba mẹ nó cười nhiều hơn. Những giọt nước mắt
hạnh phúc cũng đã xuất hiện bên nó. Kể từ ngày định mệnh đó, nó đã rất cố
gắng học tập, không đi chơi nữa và cũng biết phụ giúp gia đình hơn. Dù kết quả
học tập đơi lúc khơng xứng đáng với cơng sức nó bỏ ra nhưng nó khơng nản, nó
mang quyết tâm thi vào trường đại học. Và sau này có một cơng việc với mức
lương ổn định để có thể lo cho ba mẹ khi bóng xế chiều. Từ đó ngày qua ngày
nó chăm chỉ hơn, mỗi sáng thức sớm phụ mẹ làm mẻ bánh bong lan để ba đi
bán, rồi đẩy xe bún cua của mẹ ra chợ bán. Tranh thủ lúc nào rãnh thì học, có
thể nói nó học bất kì lúc nào bất kì nơi đâu, học xong nó về nhà giúp mẹ bán
buổi chiều. Nó xin mẹ cho nó đi bán bánh bơng lan dạo giống ba những buổi
không đi học để kiếm thêm thu nhập. Ba mẹ thương nó nên khơng đồng ý,
nhưng ý nó đã muốn thì nó quyết xin bằng được. Thế là nhà nó có thêm một
nguồn thu nhập nho nhỏ_là nó. Từ sự cố gắng phấn đấu của bản thân, thành tích
học tập cũng được nâng lên rõ rệt.


Mặc dù nó nhận ra những cực khổ và quay đầu lại chịu học tập nên dù có hơi trễ
nhưng với lòng quyết tâm cao độ và khả năng linh hoạt, nó nhanh chóng lập
được một nhóm nho nhỏ gồm những bạn có học lực từ giỏi đến kém như nó
cùng học tập, rèn luyện. Nó là thế, một đứa con gái có mơ ước cao và tính hịa
đồng mọi lúc mọi nơi thì chẳng có cớ gì bạn bè lại khơng chịu giúp. Ngần ấy
năm qua nó đã thật sự cố gắng , vượt qua mọi khó khăn để được như ngày hơm
nay.


Nó chưa lần nào nói “Con u ba mẹ” cũng chưa lần nào mở miệng nói “Con
xin lỗi ba mẹ” hay “Con cảm ơn ba mẹ” mà chỉ dám giấu trong cõi lòng sâu


thẳm và chỉ viết được lên trang nhật kí mà thơi. Có đoạn nó viết: “Con cảm ơn
<i>ab mẹ vì ba mẹ đã sinh ra con, nuôi nấng con thành người, thành một cô gái</i>
<i>xinh đẹp, cảm ơn vì những tình thương của ba mẹ đã dành hết cho con, cảm ơn</i>
<i>những hôm ba mẹ phải thay phiên nhau thức cả đêm khi con bị bệnh... Nhưng</i>
<i>con cũng xin lỗi ba mẹ rất nhiều vì lỗi lầm con đã gây ra, xin lỗi vì chính con đã</i>
<i>làm cho nếp nhăn trên trán ba mẹ ngày càng nhiều, con xin lỗi, xin lỗi vì tất</i>
<i>cả...” </i>


Nó khơng cịn như trước kể từ lúc nó khóc, cũng chính là lúc nó thay đổi. Đến
nay nó đã là một sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Nó ln cố gắng
vừa học vừa làm để bù đắp lại những điều nó đã làm suốt thời gian qua. Vừa học
vừa làm là một cuộc sống cảu sinh viên nhưng nó khơng là thế. Ngồi việc làm
thêm bên ngồi, sau giờ học nó cịn nhận làm thêm việc khác như gắn hạt cườm
vào áo hay túi xách,..v..v.. trong khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ say. Đơi
khi mệt mỏi nó lại nghĩ về gia đình, nơi đã cho nó bài học đầu đời, nơi đã cho nó
lớn lên trong tình u thương của ba mẹ, nó như được tiếp thêm một sức mạnh
phi thường để có thể vượt qua tất cả. Bạn bè quanh nó thường cảm phục sức học
phi thường, sự cố gắng và lòng quyết tâm của nó, mặc dù khơng biết nó như vậy
là vì ai và vì nguyên nhân gì…


</div>
<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

lắc đầu vì khơng muốn nhớ lại những q khứ khơng tốt đẹp ấy chút nào. Những
hình ảnh về người thầy nhanh chóng lại hiện về trong nó, những con điểm,
những lời nói thầy đã nói,… tất cả những gì thầy đã làm. Nó chỉ nói lắp bắp lí
nhí trong miệng “Con cảm ơn và xin lỗi thầy”… , và một giọt nước mắt đã rơi.
Đố ai hiểu được tâm trạng lúc này của nó, khi phải nói lời cám ơn và xin lỗi với
ba mẹ và người thầy cũ. Hai từ “cảm ơn” và “xin lỗi” khơng có gì khó nói trong
những giao tiếp hàng ngày nhưng trong những trường hợp như thế này thì chắc
hẳn ai cũng khó mà có thể thốt lên lời. Nó chưa từng nói “Con yêu ba mẹ”, “Con
cảm ơn ba mẹ” và “Con xin lỗi ba mẹ”… bao giờ. Phải chăng những lỗi lầm của
nó đã gây ra q nhiều hay nó khơng đủ dũng khí để nói lên những câu đó. Vẫn


xin được giữ lại trong lòng nơi tận đáy sâu con tim yếu mềm bé con ấy. Và cuối
cùng đến một ngày khơng xa nó đã có thể vượt qua mọi thứ lấy hết can đảm để
chạy đến bên ba mẹ, ôm lấy ba mẹ nghẹn ngào nói trong những giọt nước mắt
hạnh phúc: “Con cảm ơn và xin lỗi ba mẹ rất nhiều, con yêu ba mẹ nhiều
lắm…!”


</div>

<!--links-->

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×