Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Cua so lop em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.51 KB, 3 trang )

<span class='text_page_counter'>(1)</span>CỬA SỔ LỚP EM Em được cô chủ nhiệm cho ngồi cạnh bên cửa sổ. Cái cửa cũ kĩ, loang lỗ vết thương của sơn bị bong tróc, của vết bút chì, bút mực dính vào. Em chẳng thích nhưng em vẫn phải ngồi cạnh nó cho đến hết năm học này. Một buổi chiều nọ, trời đang lất phất những hạt mưa, mưa giữa mùa nên rất nặng hạt. Bên ngoài cửa sổ có cái gì đó vụt qua, hình như là một chú chim thì phải. Em rướn mắt qua khe hở của cửa, đúng rồi một chú chim có bộ lông đen pha vài sợi trắng. Cái cánh chú có vẻ đã ướt rồi nên chú chao nhẹ một bên và tìm chỗ nấp vào cây bàng to. Không, cánh chú bị thương. Chú có vẻ bối rối, sợ hãi, tìm cách nấp trốn. Em lại rướn cao hơn một tí nhìn xuống cuối sân, phía bên kia rào trường, nơi có bọn trẻ đang lao nhao. Có một đứa đang cầm cái ná, cái ná bằng loại cây bằng lăng còn mới. Vậy là đúng rồi, bọn săn chim! Chúng đang bàn tán xem có cách nào vào được trong sân và làm cách nào lên được cây bàng để bắt chú chim đáng thương ấy. Một tiếng tằng hắng bên tai, em giật mình, cô giáo đến bên cạnh lúc nào mà em không hay. Em bối rối như người bị bắt quả tang đang chểnh mảng, lơ là trong giờ học. Em hồi hộp chờ cô la, mắng cái tội của mình. Nhưng rồi cô chỉ bảo: “Ngân chú ý hơn nhé!” . Rồi cô đi sang dãy bàn bên kia, xem các bạn làm bài. Tiếng lao nhao của “bọn ác” kia lại tiếp tục đập vào tai em. Em lại len lén nhìn về phía chú chim tội nghiệp, chắc chú đau lắm nên không bay đi nữa dù biết nguy hiểm đến gần… Em chợt nảy ra ý định và em nói với cô: - Thưa cô, em hơi muốn ói, xin cô cho em ra ngoài ạ! Cô nhìn em một thoáng rồi gật đầu: - Em cứ đi ra nhưng có cần bạn nào giúp đỡ không? - Không cô ạ, em tự lo cho mình được ạ! Và em vội lao nhanh ra cửa như người ốm thật sự. Cô hơi bất ngờ chưa kịp nói gì với em thì em đã biến cuối hành lang rồi. *** Thực ra, em đi nhanh đến phòng chú bảo vệ, em nói ngay với chú về việc bọn ác muốn bắt chú chim đáng thương kia. Nghe em nói không đầu không đuôi, chú phá lên cười và vỗ vào vai em một cái nhẹ: - Nói cho chú biết chuyện gì, nói từ từ thôi. Lấy lại bình tĩnh, em kể lại những gì mình thấy, chú có vẻ quan tâm lời nói của em hơn nhưng rồi vẫn cười, cái nụ cười như chế giễu sự đa nghi của em. Nỗi lo sợ chú chim bé bỏng kia càng thôi thúc trong lòng, em nài nĩ:.

<span class='text_page_counter'>(2)</span> - Cháu nói thật đấy, bọn chúng đang ở cuối hàng rào trường mình kia kìa, chúng đang tìm cách leo rào vào đấy chú ạ! Chú bảo vệ lơ là nói như cho em yên tâm: - Ừ, thôi cứ về lớp đi, chú sẽ ra xem sao! Có một con chim thôi mà làm gì cháu quýnh quáng lên vậy! Sợ dây dưa với chú lâu quá cô sẽ hỏi về cái “bệnh” thì không biết nói sao nên em trở về lớp mà lòng hồi hộp chẳng biết chú có giữ lời không. Vừa đi, em vừa ngoái đầu lại xem thái độ chú ra sao. Chợt em đụng vào một người, ngước mắt lên, ôi cô giáo của em. Cô có vẻ giận lắm, cô bảo em đi về lớp bằng giọng khá nặng nề. Chuyến nầy chết chắc rồi, em thầm nhủ. *** Bước vào lớp, em bắt gặp bao nhiêu cặp mắt cứ đổ dồn về phía mình, “Nhìn gì vậy chứ, tớ có làm gì sai đâu.” em nhủ thầm. Cô đã vào đến lớp, câu đầu tiên cô hỏi- y như em đoán: - Em bảo khó chịu, muốn ói vậy mà đến phòng y tế không có, ra khu vệ sinh cũng không, vậy em đi đâu vậy Ngân? - Thưa cô..- ấp a ấp úng em định lựa lời nói dối nữa, nhưng đột nhiên em nói bằng giọng rõ ràng, thật bình tĩnh: - Thưa cô, hồi nãy em nói dối, em không có đau bụng, cũng không có mắc ói, em đi cứu một con chim bị thương ạ! Cả lớp phá lên cười, cô nhìn em ngạc nhiên, em nói nhỏ giọng lại nhưng thật rõ ràng: - Thưa cô, em xin nói rõ hơn … Và em kể chuyện mình nhìn thấy chú chim bị thương ra làm sao đến việc nói dối để ra gặp chú bảo vệ và khi về lớp đã va vào cô ra sao. Cô im lặng, cả lớp cũng im lặng, em lại tiếp tục hồi hộp chờ cô ra “án”, nhưng cô mỉm cười: -Nếu lúc nãy em nói rõ hơn thì cô trò mình đâu phải mất nhiều thời gian. Ít ra bọn chúng chưa vào được trường thì chú chim ấy vẫn còn an toàn cho đến giờ ra chơi. Lúc ấy mình sẽ báo cho chú bảo vệ cũng được, còn nhiều cách nữa, chứ đâu cần phải giải quyết cách ấy, phải không nào? Tuy nhiên cô vẫn hoan nghênh tinh thần bảo vệ các loài vật có ich, các loài động vật bé nhỏ, đáng yêu kia của em. Cô đã nhìn thấy chú bảo vệ đuổi bọn trẻ kia rồi và chú còn tìm cách giúp cho chú chim về được tổ ở trên ngọn cây bàng rồi, em yên tâm chưa? Liếc mắt ra cửa số, em thấy chú đang dùng cây sào vít cho ngọn bàng có cái tổ đến gần chú chim để chú có thể bay qua dễ dàng, em cảm thấy thật vui và an tâm. Bây giờ thì cái cửa sổ không còn xấu xí, không còn đáng ghét nữa, bởi ở đó, em có thể nhìn thấy cây bàng có chú chim lông đen điểm.

<span class='text_page_counter'>(3)</span> trắng rỉa lông, cất tiếng hót những âm điệu không lời trong trẻo mà thật dễ thương..

<span class='text_page_counter'>(4)</span>

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×