Tải bản đầy đủ (.doc) (11 trang)

Tài liệu Tầm Tần Ký 124 docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (69.27 KB, 11 trang )

Tầm Tần Ký
Hồi 124
Tần vương chầu trời
Tiểu Bàn hai tay đặt trên cửa sổ, đứng ngắm hoàng hôn ở ngoài ngự
hoa viên. Quả thật đã có khí độ uy trấn thiên hạ, nội thị báo Hạng Thiếu
Long đã đến, sau khi lui ra ngoài, tiểu Bàn nói, „Mời thái phó hãy đến
bên ta."
Hạng Thiếu Long cảm thấy y càng lúc càng giống thái tử, bước đến
phía sau lưng y, cùng y ngắm nhìn những tia sáng còn sót lại.
Tiểu Bàn quay lại nhìn gã, rồi quay đầu đi, nhè nhẹ thở dài.
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Thái tử có tâm sự gì?"
Tiểu Bàn mỉm cười chua chát, nói, „Ta có tâm sự gì, ai có thể hiểu rõ
hơn thái phó!"
Hạng Thiếu Long hơi ngạc nhiên.
Tiểu Bàn lần đầu tiên dùng khẩu khí thái tử nói chuyện với gã, khiến
cho khoảng cách giữa hai người càng xa hơn, nhưng trong lòng gã cũng
cảm thấy xúc cảm lắm, bèn thở dài.
Sau một hồi trầm mặc, tiểu Bàn nói, „Ðêm qua Lã tướng quốc đã nói
với ta những điều rất kỳ lạ, lại bảo trên đời này có ba người thật sự tốt
với ta, đó là phụ vương, mẫu hậu và Lã Bất Vi y. Nhưng trong ba người
ấy, có thể giúp ta thống nhất thiên hạ, chỉ có một mình y có thể làm
được, bảo ta không nên tin người khác, bọn họ chỉ là những bàn đạp để
cho ta xây dựng nghiệp lớn mà thôi. Chao ôi! Xem ra y quả thật xem ta
là con trai của y, lại còn tưởng rằng ta đã biết rõ tất cả Ðột nhiên quay
người lại, nhìn Hạng Thiếu Long chăm chú, hạ giọng nói, „Sư phụ! Y
cớ gì lại nói những lời nhu thế? Phải chăng y muốn nói về người? Ta
cũng không biết khi nào mới có thể ngồi lên vương vị, y lại hình như
xem ta đã là chủ của nước Tần, há chẳng phải là chuyện lạ kỳ hay sao?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy căng thẳng trước ánh mắt của tiểu Bàn.
Nếu là ngày trước, gã sẽ trách tiểu Bàn không nên gọi gã là sư phụ.
Nhưng giờ đây ánh mắt của y thật là oai phong, lại thêm y có thể từ lời


nói của Lã Bất Vi mà suy đoán được quan hệ giữa Lã Bất Vi và Hạng
Thiếu Long có chút không ổn, rõ ràng đã thể hiện ra tài trí và nhạy bén
hơn người, nhất thời không nói ra lời gì được nữa.
Tiểu Bàn quay lại vẻ bình tình ban đầu, nói, „Nhìn dáng vẻ của thái
phó, giữa Lã tướng quốc và thái phó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì
không vui?" rồi hơi sầm mặt, „Thái phó vẫn còn giấu ta hay sao?"
Hạng Thiếu Long lúc này mới có thể nghĩ đến một câu hỏi mà tiểu Bàn
đã đưa ra.
Bản thân biết được tiểu Bàn sẽ mau chóng ngồi lên vương vị vì cái chết
của Trang Tương vương, gã biết như vậy bởi nhờ đọc sách sử, nhưng
Lã Bất Vi đã biết được điều đó nhờ cái gì? Trừ phi... trời ơi... nghĩ đến
đó tim bất đồ đập mạnh.
Tiểu Bàn ngạc nhiên nói, „Sắc mặt của thái phó sao trở nên khó coi đến
thế."
Ðiều lúc này Hạng Thiếu Long nghĩ lại là lịch sử đã nói rằng Trang
Tương vương ngồi lên vương vị được ba năm, vì bệnh mà qua đời, vốn
không phải là sự thực, Trang Tương vương vốn bị Lã Bất Vi hại chết.
Nếu không y sẽ không nói với tiểu Bàn những lời kỳ lạ lúc nãy.
Ai có thể thực hiện việc này cho y?
Tim gã càng đập mạnh hơn.
Mình thật là ngu, mù quáng tin vào sách sử và phim ảnh, thực ra sớm
nghĩ tới vấn đề này.
Giả sử gã kể tất cả mọi chuyện này cho Trang Tương vương biết, y sẽ
đối đãi với vị đại ân nhân này thế nào?
Với mối quan hệ với gã của Trang Tương vương và Chu Cơ lời nói của
gã chắc chắn sẽ có sức thuyết phục rất lớn.
Như thế có thay đổi được lịch sử hay không?
Hạng Thiếu Long hạ quyết tâm không màng đến tất cả mọi thứ, tìm
cách cứu tính mạng của Trang Tương vương, nhu vậy gã mới yên lòng
được.

Ðến lúc này một tên nội thị chạy vào khóc, „Bẩm thái tử, đại vương đã
hôn mê ở hậu đình."
Hạng Thiếu Long chân tay lạnh ngắt, biết được mình đã trễ một bước.
Cuối cùng đã không thay đổi được bước chuyển ngoặt này của lịch sử.
Ðồng thời nhớ lại tia sát cơ trong mắt của Lã Bất Vi lúc ban nãy là
nhằm về phía Trang Tương vương.
Lần này gã lại thua, lại bị lịch sử hư ngụy che mắt.
Sau sự cố gắng cứu chữa của tám viên ngự y, Trang Tương vương đã
tỉnh dậy, nhưng không nói chuyện được, ngự y đều cho rằng đã trúng
phong.
Chỉ có Hạng Thiếu Long có thể nhìn được nỗi đau khổ và phẫn hận
trong mắt của y.
Mạch đập của y ngày càng yếu, tim đã hai lần dừng đập, nhưng không
biết sức mạnh từ đâu đã kéo dài mạng sống cho y, khiến y có thể thoát
ra từ nanh vuốt của tử thần.
Khi Lã Bất Vi đến thăm y, trong mắt của y hiện ra vẻ phẫn nộ, môi
mấp máy chỉ là nói không ra lời mà thôi.
Chu Cơ nghẹn ngào khóc, toàn phải nhờ bọn phi tần đỡ, nếu không đã
ngã xuống đất.
Tú Lệ phu nhân và Thành Kiều đều khóc ngất, Tú Lệ phu nhân đã hôn
mê mấy lần, tiểu Bàn đứng bên cạnh giường, cầm tay Trang Tương
vương, không nói một lời, trầm mặt bình tĩnh đến nỗi khiến cho người
ta phải kinh hãi.
Những kẻ được phép vào tẩm cung ngoài Lã Bất Vi, chỉ có người có
thân phận đặc biệt như Hạng Thiếu Long, và Từ Tiên, Lộc Công, Thái
Trạch, Ðỗ Bích, còn những văn quan võ tướng khác đều ở ngoài cung
chờ đợi tin tức.
Trang Tương vương đột nhiên rút tay ra khỏi tay tiểu Bàn, khó khăn chỉ
về hướng Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi trong mắt lộ hung quang, quay sang nói với Hạng Thiếu

Long, „Ðại vương muốn gặp Hạng thái phó." Nói xong lùi ra một bên,
chỉ để tiểu Bàn đứng một mình bên cạnh giường.
Hạng Thiếu Long trong lòng rất hối hận, nếu gã có thể sớm nghĩ ra
rằng Lã Bất Vi hại chết Trang Tương vương thì sẽ không màng tất cả
để tiết lộ âm mưu của y. Nhưng gã đấu không lại vận mệnh, cuối cùng
đã đi sai một nước cờ.
Gã đến bên cạnh giường, quỳ xuống, nắm tay Trang Tương vương.
Trang Tương vương buồn rầu nhìn lên mặt gã, trong mắt rất phức tạp,
có cả phẫn nộ, đau buồn và cầu xin được giúp đỡ.
Trong số những kẻ có mặt, ngoài Lã Bất Vi e rằng chỉ có Hạng Thiếu
Long mới có thể hiểu được ý của y.
Gã tuy không biết Lã Bất Vi dùng loại độc dược nào để hại Trang
Tương vương ra nông nỗi này, nhưng có lẽ đã nhờ vào mối quan hệ
thân thiết với Trang Tương vương mà tự tay hạ thủ.
Cho nên sau khi Trang Tương vương tỉnh dậy, trong lòng biết rõ kẻ hại
y là Lã Bất Vi, nhưng chất độc đã ăn sâu vào cơ thể, nói không nên lời.
Tên Mạc Ngạo này quả thật có thuật dùng độc rất cao minh, không ngự
y nào có thể thấy được vấn đề này.
Nắm tay Trang Tương vương mà Hạng Thiếu Long không ngăn được
nước mắt đang tuôn trào.
Tiểu Bàn vốn bình tĩnh, cũng quỳ xuống, bắt đầu khóc rống lên.
Bọn phi tần cung nga ai cũng rơi lệ.
Hạng Thiếu Long không nhẫn tâm thấy Trang Tương vương bị giày vò
nữa, nhích qua, nói nhỏ, có lẽ chỉ có mỗi mình tiểu Bàn mới nghe được,
„Ðại vương hãy yên tâm, thần Hạng Thiếu Long nhất định sẽ giết Lã
Bất Vi để báo thù cho đại vương."
Trang Tương vương hai mắt mở to kỳ lạ, lộ ra vẻ kinh dị, an ủi và cảm
kích, rồi sau đó thần thái này biến mất, từ từ nhắm hai mắt, đầu ngạo
sang một bên, cứ như thế ra đi.
Trong thẩm cung lập tức tiếng khóc vang lên, bọn phi tần đại thần đều

quỳ xuống.
Tiểu Bàn cuối cùng đã trở thành vua nước Tần trên danh nghĩa.
Khi Hạng Thiếu Long về đến Ô phủ thì đã đến canh bốn.
Gã và Kinh Tuấn, Ðằng Dực đều cảm thấy nặng nề trong lòng.
Không có Trang Tương vương, thế lực của Lã Bất Vi sẽ ngày càng lớn
mạnh khó mà khống chế được.
Tiểu Bàn một ngày chưa tròn hai mươi mốt tuổi, thì vẫn chưa có thể
chính thức làm vua, nắm giữ triều chính, Lã Bất Vi đương nhiên sẽ trở
thành đại thần nhiếp chính.
Chu Cơ đã trở thành thái hậu vẫn lớn nhất.
Nhưng giờ đây nàng vẫn chưa đứng vững tại nước Tần, nên phải cùng
Lã Bất Vi dựa vào lẫn nhau.
Mối quan hệ lợi hại ấy khiến hai người đành phải hợp tác với nhau.

×