Tải bản đầy đủ (.pdf) (15 trang)

Tài liệu Lưu hương đảo soái - tập 16 pptx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (92.4 KB, 15 trang )

Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-301-
Hồi thứ mười sáu
Sóng gió
ơi lái thuyền, thủy thủ trực không thấy một bóng người thấp thoáng. Thế
người đó ở đâu? Nấp trong khoang?
Kim Linh Chi soát luôn hai vòng vẫn không tìm được một dấu vết nhỏ. Nàng
trở lại chỗ cũ.
Hồ Thiết Hoa còn đang ngơ ngẩn tại chỗ. Y như chết lặng.
Kim Linh Chi bực tức gắt:
- Ngươi thấy người đó chứ, phải không?
Hồ Thiết Hoa buông lơ đảng:
- ừ!
Kim Linh Chi hỏi dồn:
- Nàng là ai?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu.
Kim Linh Chi tiếp:
- Nhất định là ngươi nhận ra nàng phải không?
Hồ Thiết Hoa đáp:
- Mường tượng...
Lập tức y sửa chửa lại:
- Tại hạ không thấy rõ.
Kim Linh Chi trừng mắt, lâu lắm nàng lạnh lùng thốt:
- Thinh âm của nàng chẳng phải khó nghe, nhưng những lời đó nữ nhân không
nên nói.
Hồ Thiết Hoa mơ màng:
- Vậy à?
Kim Linh Chi với giọng lạnh lùng tiếp luôn:
N
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan


Converted to pdf by BacQuai
-302-
- Có những người kể ra cũng tài thật, vô luận đi đến đâu vẫn có lo bằng hữu
như thường! Hạng đó giao du rộng, gần như bừa bi, thế mà cứ cho mình tịch mịch,
chỉ có quỷ mới tin nổi...
Câu nói buông dứt, nàng quay mình xuống khoang thuyền liền. Hồ Thiết Hoa
định bước theo nhưng chân đóng cứng tại chỗ.
Rồi y cau mày lẩm nhẩm:
- Không lẽ lại là nàng? Làm sao nàng có mặt trong thuyền nầy?

*
*
*
*
*
*




v
v
i
i
e
e
t
t
k
k

i
i
e
e
m
m
.
.
c
c
o
o
m
m


***
Đêm tàn rồi. Trời sáng dần dần. Bốn gian phòng đó vẫn đóng kín cửa, không
một ai vào mà cũng chẳng ai ra. Cũng chẳng có một âm thinh nào phát xuất từ bên
trong.
Hồ Thiết Hoa ngồi nơi cửa cầu thang nhìn bốn gian phòng như hổ rình mồi.
Người thứ nhất ra khỏi phòng ngủ là Trương Tam. Sinh hoạt trên mặt nước,
hắn như con cá, hoạt động nhiều, nghỉ ngơi ít cho nên hắn thức sớm hơn mọi người.
Thấy Hồ Thiết Hoa ngồi tại đầu thang trên, hắn giật mình liếc qua rồi cười nhẹ
thốt:
- Ta cứ cho là ngươi đi trộm rượu ỏ đâu đó, không ngờ ngươi còn đây và rất
tỉnh. Một sự kiện hiếm có! Quả thật hiếm có!
Hồ Thiết Hoa bĩu môi:
- Hừ!
Trương Tam hỏi:

- Nhưng tại sao ngươi ngồi tại đây? Nổi chứng điên gì thế?
Hồ Thiết Hoa đang ứ khí uất trong lòng, không có cách nào phát tiết, gặp dịp
nầy tuông ra ào ào.
- Ngươi ngáy như trâu rống, bảo ta chịu sao nổi đời mà không ra đây? Ta có
điếc đâu mà nằm ngủ được?
Trương Tam quan sát kỹ Hồ Thiết Hoa, lẩm nhẩm:
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-303-
- Cái g nầy ghen chi đây chắc? Có những nữ nhân không nghe tiếng ngáy của
ta vẫn không ngủ được kia mà. Đợi gì có nghe!
Rồi hắn mang chậu nước rửa mặt che phía trước, mường tượng sợ Hồ Thiết
Hoa nhảy tới vồ hắn mà ngoạm một vài miếng.
Hồ Thiết Hoa lạnh lùng thốt:
- Ngươi phòng thủ sai chỗ rồi đó, đáng lẽ ngươi nên che dấu cái mông của
ngươi mới phải. Mặt ngươi thấy ghét lắm, khi nào ta mó tay vào cho bẩn? Nếu cần,
ta cho một vài ngọn cước vào mông ngươi! Chỗ đó còn dễ trông hơn bản mặt ngươi.
Trương Tam cười hì hì:
- Sao ngươi không đi tìm gương mà soi mặt thử xem. Bản mặt ngươi lại càng
khó trông hơn mặt ta gấp trăm ngàn lần đó.
Hắn bỏ đi luôn.
Lưu Hương bước ra. Thấy Hồ Thiết Hoa ngồi đó, chàng hết sức kinh ngạc, đôi
mày cau lại, chú mắt nhìn y, một phút sau cất tiếng hỏi:
- Sao cái mặt nhà ngươi khó trông thế?
Hồ Thiết Hoa đang bực, buông xẳng:
- Phải, chỉ có mặt ngươi là dễ trông! Mặt thư sinh sáng sủa quá!
Lưu Hương cười, lắc đầu tiếp:
- Xui quá! Bỗng dưng ta lại làm cái thùng chứa cho ngươi trút khí uất. Nhưng
ai đắc tội với Hồ tiên sanh, mà Hồ tiên sanh hằn học thế? Trương Tam phải không?
Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

- Ta đâu dám gây sự với con chó điên đó. Hắn ngoạm bất thần thì nguy.
Lưu Hương nhìn Hồ Thiết Hoa tìm hiểu nguyên nhân sự cáu kỉnh của y. Chàng
hỏi:
- Việc gì đ xảy ra trong đêm?
Hồ Thiết Hoa cắn môi, trầm ngâm một lúc, bỗng đứng lên nắm tay Lưu
Hương, lôi chàng ra phía lái thuyền, nhìn dáo dác, sợ người nghe ngóng câu chuyện
y sắp nói.
Không bao giờ y nói gì với cái vẻ thần bí như vậy. Rồi y vào đề:
- Ta chẳng thấy gì lạ. Chỉ có tiếng quỷ thôi.
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-304-
Lưu Hương cau mày:
- Quỷ! Quỷ ra sao?
Hồ Thiết Hoa tiếp:
- Quỷ lớn! Nữ quỷ!
Lưu Hương vuốt mũi, cười khổ:
- Chừng như cứ cách vài hôm là ngươi thấy nữ quỷ một lần! Xem ra có rất
nhiều nữ quỷ theo ám ngươi.
Hồ Thiết Hoa tiếp:
- Nhưng nữ quỷ nầy là ai nhất định ngươi không đoán ra!
Lưu Hương suy nghĩ lại một lúc lâu hỏi:
- Chẵng lẽ ta có thấy nữ quỷ đó rồi?
Hồ Thiết Hoa ggật đầu:
- Đương nhiên là có thấy. Hơn nữa nữ quỷ đó rất quen. Một lo bằng hữu mà.
Lưu Hương cười nhẹ:
- Cao á Nam?
Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
- Đúng! Chính Cao á Nam!
Lưu Hương sững sờ lẩm nhẩm:

- Nàng có mặt trên thuyền này? Ngươi có trông lầm chăng?
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
- Ta mà trông lầm nàng? Ai khác thì ta còn có thể trông lầm chứ còn nàng
thì... Dù nàng có cháy thành than, ta cũng nhận ra được như thường.
Lưu Hương lại trầm ngâm. Chàng lẩm nhẩm luôn:
- Nàng ở đây hẳn Khô Mai đại sư cũng có mặt tại đây.
Hồ Thiết Hoa thốt:
- Ta cũng nghĩ như vậy, rất có thể lắm. Chỉ vì thuyền của họ chìm, biết đâu họ
chẳng được Nguyên Tùy Vân cứu vớt?
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-305-
Lưu Hương tiếp:
- Vả lại họ cũng đồng mục đích bới Nguyên Tùy Vân.
Hồ Thiết Hoa càu nhàu:
- Tánh khí của lo quái vật đó thật khó chịu thật! Suốt ngày đêm đóng cửa im
ỉm, không muốn thấy ai.
Lưu Hương thong thả gật đầu.
Hồ Thiết Hoa tiếp:
- Nguyên Tùy Vân hẳn biết tánh bà ta, nên không giới thiệu.
Bỗng Lưu Hương hỏi:
- Thấy ngươi rồi nàng có nói chi chăng?
Hồ Thiết Hoa ấp úng:
- Nàng không nói gì cả!... Có! Có!... Nàng có nói một câu.
Lưu Hương chú ý:
- Nàng nói gì?
Hồ Thiết Hoa đỏ mặt:
- Nàng nói, cọp cái sánh với tiểu quỷ, trời sanh ra để làm một đôi! Một đôi rất
xứng!
Lưu Hương giật mình:

- Cọp cái?... Cọp cái là ai?
Hồ Thiết Hoa cười khổ:
- Ngươi xem ai là cọp cái, thì người đó là cọp cái!
Lưu Hương trố mắt:
- Kim Linh Chi?
Hồ Thiết Hoa thở dài:
- Thực ra nàng không hẳn là cọp cái, cũng có lúc nàng ôn nhu ghê! Vĩnh viễn
ngươi không tưởng tượng nổi!
Lưu Hương nhìn thẳng vào mặt Hồ Thiết Hoa:
- Chẳng lẽ trong đêm rồi ngươi có làm gì với nàng?
Lưu Hương Đạo Soái Nguyên tác: Cổ Long Dịch thuật: Thương Lan
Converted to pdf by BacQuai
-306-
Hồ Thiết Hoa lại thở dài:
- Chưa làm việc gì cả. Bị Cao á Nam phát hiện đột ngột!
Lưu Hương lắc đầu cười:
- Khá lắm đó bé con.
Hồ Thiết Hoa thốt:
- Ta biết ngươi ghen! Nhất định là ngươi ghen.
Lưu Hương cười hì hì:
- Ghen? Chỉ sợ không phải là ta mà là người khác!
Hồ Thiết Hoa chớp mắt:
- Nàng?...
Lưu Hương đáp:
- Cái câu của nàng nặng mùi chua, ngươi không ngửi thấy à?
Hồ Thiết Hoa vuốt mũi.
Lưu Hương tiếp:
- Nàng ghen là nàng chưa quên ngươi đó!
Hồ Thiết Hoa thở dài luôn mấy tiếng rồi thốt:
- Nói thực với ngươi, ta không hề quên nàng.

Lưu Hương nhìn sững y, điềm nhiên đáp:
- Nàng chính là một con cọp cái, hợp với ngươi thành một đôi, một đôi trời
sanh ra để mà họp nhau! Bất quá...
Chàng thở ra tiếp luôn:
- Một nam nhân đồng thời góp luôn hai con cọp cái, nếu còn lại một đốt
xương, một mảnh thịt thì quả thật phúc khí to lắm đó!
Hồ Thiết Hoa nghiến răng:
- Hay chưa! Ta tìm ngươi để mổ xẻ vấn đề, ngươi lại mổ xẻ ta!
Lưu Hương điềm nhiên:
- Thực ra thì ta cũng muốn xem ngươi kết thúc tấn kịch nầy như thế nào? Một
tấn kịch gồm ba nhân vật, một quỷ rượu và hai cọp cái!

×