Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-221-
Hồi thứ hai mươi
LƯU THỦY HÀNH VÂN PHI LẠC KIẾM
hêm một dấu hiệu nữa ở Khương Vũ khiến Tiểu Thiên ghi nhận với tất cả một trời
hoài nghi.
Đồng thời Tiểu Thiên không hề ngạc nhiên khi nghe Trương Đống bộc lộ sự
khích động:
- Tôn giá vì Tam Trang, quyết cùng thất đại phái đối đầu?
Tiểu Thiên chậm rãi đáp:
- Trương chưởng môn lầm rồi! Giữa tại hạ và Tam Trang hoàn toàn không có liên quan!
Trang Hồi Nhạn gầm lớn:
- Đã hai lần tôn giá vì Tam Trang xuất lực! Đây là lần thứ ba không lẽ không phải?
Tiểu Thiên vụt trầm giọng:
- Tại hạ đã minh đònh rồi, tại hạ không vì Tam Trang, Trương chưởng môn hà tất phải
nghi ngờ!
- A di đà phật! Thí chủ thật sự là ai? Cố ý xuất hiện muộn màng như thế này, thật ra
thí chủ có ý gì?
Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, biểu thò lòng tôn kính đối với Thiện Nhân đại sư phương
trượng Thiếu Lâm phái, một phái có uy thế lớn nhất nếu so với thất đại phái.
- Vì một ẩn tình khiến tại hạ chưa thể xuất đầu lộ diện, cũng không thể xưng danh,
những mong phương trượng lượng thứ! Còn ý của tại hạ...
Tiểu Thiên chưa dứt lời, một nhân vật đã từng lớn tiếng hô hoán, gọi môn hạ thất đại
phái truy đuổi môn nhân Tam Trang, bỗng xua tay cắt ngang:
- Bất luận như thế nào, các hạ không vì Tam Trang thì cũng vì Ngũ Hành Bang! Và đã
như thế, các hạ cũng là công đòch của thất đại phái! Thiên bất lai, lai giả bất thiện! Các hạ
nếu có đủ bản lãnh thì cứ ngăn cản bọn ta, còn như không có, cút!
Tiểu Thiên quắc mắt nhìn nhân vật đó:
- Người có lời lẽ huênh hoang như các hạ ắt không phải hạng vô danh?
Nhân vật nọ cười khinh khỉnh:
- Miêu Bất Nhận, chưởng môn nhân Điểm Thương phái! Đến tính danh của ta các hạ
còn chưa am tường, hai chữ huênh hoang kia hóa ra chỉ là lời võ đoán, không có căn cứ?
T
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-222-
Tiểu Thiên hừ mũi:
- Có huênh hoang hay không, tại hạ sẽ có cách chứng minh! Chỉ cần các hạ lập lại một
lần nữa, thử bảo tại hạ cút xem nào!
Miêu Bất Nhận bất tung người lao đến:
- Ta bảo cút là nhẹ! Bằng không, chính ngươi phải nạp mạng! Đỡ!
Vút!
Vù... Vù...
Đã hết nhẫn nại, Tiểu Thiên trầm người xuống và trụ bộ, hất mạnh hữu thủ:
- Để xem ai sẽ là người cút đi! Đỡ!
Ào... Ào...
Ầm!
Chấn động khắp người, Miêu Bất Nhận bật lùi lại, sắc mặt lập tức xuất hiện vẻ kinh
hoàng.
Đồng thời, có tiếng của Thiện Nhân đại sư vang lên:
- A di đà phật! Hóa ra thí chủ là hậu nhân của Cửu Trùng Lão Quái hai trăm năm trước!
Thất kính! Thất kính!
Tiểu Thiên lập tức kêu lên bàng hoàng:
- Cửu Trùng Lão Quái!
Thiện Nhân đại sư bỗng hít mạnh một hơi:
- Hoặc thí chủ không biết hoặc người truyền thụ công phu Cửu Trùng cũng chưa từng
biết đến danh xưng này nên không thể cho thí chủ biết! Tóm lại thí chủ đã xuất hiện là
tốt rồi!
Tiểu Thiên hoang mang:
- Tại sao lại tốt! Đại sư có thể nói rõ hơn không?
Thiện Nhân đại sư tiến dần ra:
- Có một đoạn công án cần nghe thí chủ giải thích! Tệ phái Thiếu Lâm có một vò tiền
bối hai trăm năm trước đã cùng một lúc thất tung với Lão Quái Cửu Trùng! Thí chủ hẳn phải
biết rõ chuyện này?
Hỏi mà như áp đặt, thái độ của Thiện Nhân đại sư như muốn nói, Tiểu Thiên biết hay
không biết gì cũng mặc, phải có lời giao phó rõ ràng với phái Thiếu Lâm. Bằng không, hậu
quả như thế nào, tự Tiểu Thiên có thể đoán ra.
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-223-
Tiểu Thiên hốt hoảng thật sự:
- Một vò tiền bối của quý phái ư? Tại hạ... Tại hạ...
Bất chợt Du Hạc đạo trưởng cũng bước ra:
- Còn nữa, chưởng môn nhân đời thứ hai mươi sáu của bổn phái cũng thất tung đúng
vào thời điểm đó. Bần đạo hy vọng tôn giá cáo tri cho một ít tin tức.
Nỗi kinh hoàng của Tiểu Thiên vào lúc này, có thể nói là không bút mực nào tả xiết!
Với những gì Tiểu Thiên vừa nghe cứ như tiếng sấm động giữa trời quang.
Cũng may, Tiểu Thiên chưa kòp nói gì thì nghe Du Hạc đạo trưởng nói tiếp với tâm
trang thật sự nôn nao:
- Vô lượng thọ phật! Vò chưởng môn nhân đó của tệ phái đã có thời được quần hùng
biết đến qua danh xưng Tiên Kiếm.
- Tiên Kiếm?!
Tiếng kêu của Tiểu Thiên tuy không hề biểu lộ một ý gì rõ ràng nhưng cũng đủ làm
cho Du Hạc đạo trưởng kêu lên đầy hy vọng:
- Hình như tôn giá có biết?
Tiểu Thiên gật đầu.
Chỉ là một cái gật đầu thôi nhưng tác dụng của nó là một điều gì đó thật lớn lao, vượt
quá mức mong đợi của Du Hạc và cũng là sự chờ đợi của những ai đang đương diện.
Du Hạc hỏi dồn:
- Tôn giá biết như thế nào? Tiền nhân của tệ phái vì sao lại thất tung? Có liên quan
gì với sự thất tung của Cửu Trùng Lão Quái? Phải chăng là do Cửu Trùng Lão Quái đã hạ...
Đònh nói luôn chữ thủ nhưng Du Hạc kòp nhớ lại và ngưng ngay câu hỏi. Bởi hỏi
như thế có khác nào chưa gì đã đề quyết Tiểu Thiên chính là hậu nhân của một nhân vật
đã từng hãm hại người mình muốn hỏi?
Giả như đúng, giả như tiếp đó Tiểu Thiên phủ nhận, Du Hạc sẽ bằng cách nào để
biết rõ nguyên nhân sự thất tung của Tiên Kiếm?
Hiểu rõ tâm trạng của Du Hạc, Tiểu Thiên không trách. Nhưng thay vì đáp ngay như
sự mong đợi của Du Hạc, Tiểu Thiên bình thản quay trở lại với Thiện Nhân đại sư:
- Phương trượng cho hỏi, vò tiền bối của quý phái trước khi thất tung đã được gọi
như thế nào?
Thiện Nhân nghi hoặc:
- Pháp hiệu của vò tiền bối đó là Vong Ngã!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-224-
- Vong Ngã?!!
Nghi ngờ thật nhiều về pháp hiệu này, Tiểu Thiên hỏi tiếp:
- Tuy tại hạ chưa bao giờ được nghe đến pháp hiệu này, nhưng xin phương trượng
chớ quá nôn nóng. Hãy cho tại hạ biết thêm về những gì có liên quan đến vò tiền bối kia?
Thiện Nhân đại sư cau mày:
- Thật ra ý của thí chủ là thế nào? Sao thí chủ muốn biết thêm về những gì có liên
quan đến vò tiền bối của tệ phái?
Tiểu Thiên thở hắt ra một hơi:
- Rồi tại hạ sẽ giải thích nếu phương trượng đáp ứng lời thỉnh cầu của tại hạ!
Câu chuyện bỗng trở nên huyền hoặc khiến Trương Đống cảm thấy bò bỏ quên.
Lão bước đến:
- Muốn biết rõ mọi việc, sao chư vò không cùng tiến lên khống chế gã? Một khi đã
khống chế rồi, chư vò lo gì việc y sẽ không giải thích tất cả?
Tiểu Thiên khẽ chớp mắt nhìn Trương Đống:
- Tại hạ đã từng lónh giáo Thần Minh Chưởng của Trương chưởng môn! Lời này của
chưởng môn phải chăng là hàm ý, muốn cho tại hạ thưởng thức đao pháp của quý phái
Không Động?
Trương Đống như chỉ chờ có thế liền h đao:
- Đừng vội miệt thò như vậy. Đỡ!
Choang! Vù...
Chộp tay vào lưng, Tiểu Thiên bật nhanh thanh liễu kiếm:
- Xem kiếm!
Soạt! Véo...
Bất thần, Du Hạc đạo trưởng kêu thất thanh:
- Đúng là Liễu kiếm và Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc kiếm pháp rồi!
Choang! Choang! Choang!...
Những tiếng chạm vang lên bất tận nhưng vẫn không át đi tiếng kêu có phần nào
ngưỡng mộ của Khương Vũ đang khe khẽ vang lên:
- Tại sao ta không nghó ra kìa? Quả nhiên là Phi Lạc kiếm, chiêu liền chiêu, thức liền
thức, có gọi là Lưu Thủy Hành Vân cũng không sai!
Thu kiếm về, Tiểu Thiên chầm chậm nhìn Trương Đống rồi qua Du Hạc đạo trưởng:
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-225-
- Cùng với Cửu Trùng công phu, Phi Lạc kiếm cũng là một trong sở học của tại hạ.
Du Hạc biến sắc:
- Cửu Trùng Lão Quái đã chiếm đoạt công phu này sau khi hạ thủ Tiên Kiếm?
Tiểu Thiên nghiêm giọng:
- Đạo trưởng nói sai rồi! Phải nói tại hạ là di mệnh truyền nhân đồng thời của Tiên
Kiếm và Cửu Trùng Lão Quái!
- Đồng di mệnh? Các hạ nói dối!
Tiểu Thiên cao giọng:
- Tại hạ không hề nói dối! Có chăng nguyên ủy sự việc như thế nào, đạo trưởng chưa
rõ đấy thôi!
Quay qua Thiện Nhân đại sư, Tiểu Thiên tiếp:
- Và nếu tại hạ đoán không lầm, vò tiền bối của quý phái Thiếu Lâm phải là một trong
bốn nhân vật đã lưu lại tuyệt học cho tại hạ!
Thiện Nhân đại sư giật mình:
- Thí chủ hãy nói rõ hơn nào!
Tiểu Thiên đưa ra bốn ngón tay:
- Tiên - Thần - Thánh - Nhân. Bốn nhân vật này khi lưu tự đã dùng bốn chữ này để ám
chỉ cho mỗi người: Tiên là Tiên Kiếm, Nhân chính là Cửu Trùng Lão Quái, Duy còn hai chữ
Thần, Thánh kia...
Thiện Nhân bật kêu:
- Người của tệ phái ngoài công phu võ học còn rất am tường y học!
Tiểu Thiên kêu còn lớn hơn:
- Đích thò là Thánh Y!
- Thánh Y?
Tiểu Thiên gật đầu:
- Những nhân vật này vì có một lý do riêng nên không một ai chòu lưu lại tính danh thật
sự! Riêng Thánh Y, tại hạ bây giờ mới hiểu tại sao Thánh Y chỉ lưu lại y thuật và một môn
khinh công, không lưu thêm võ học nào khác như ba nhân vật kia!
Thiện Nhân dần trấn tónh:
- Khinh công như thế nào? Thí chủ liệu có thể phô diễn cho bần tăng xem?
Tiểu Thiên vội hớp một hơi thanh khí và vận dụng khinh công do Thánh Y lưu lại!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-226-
Vút!
Nhìn cách Tiểu Thiên treo lơ lửng thân hình ở giữa không trung, Thiện Nhân bàng
hoàng:
- Đăng Bình Bát Bộ! A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Rốt cuộc bần tăng cũng biết
chút ít tin tức về Vong Ngã!
Hạ thân xuống, Tiểu Thiên cao giọng:
- Có lẽ do giới luật quá thâm nghiêm của quý phái nên Thánh Y không dám lưu lại sở
học vốn là của Thiếu Lâm.
Du Hạc bất giác gầm gừ:
- Môn quy của tệ phái cũng không kém phần nghiêm ngặt, kể từ nay các hạ vừa phải
giao hoàn liễu kiếm và kiếm quyết Phi Lạc cho tệ phái, vừa không được phép dùng Phi
Lạc Kiếm để đối đòch!
Tiểu Thiên kinh ngạc:
- Giao thì tại hạ phải giao rồi, nhưng còn việc không được vận dụng...
Du Hạc quát lớn:
- Các hạ không cần phải hỏi đến nguyên do! Bần đạo đã nói thế nào thì cứ thế ấy
thực hiện. Trừ phi các hạ tự xem là kẻ thù của tệ phái Võ Đang.
Tiểu Thiên như bò chấn dộng:
- Đạo trưởng đã quyết ý?
- Không sai!
Tiểu Thiên nói chậm và sẵn sàng chờ đón những điều xấu nhất có thể xảy ra:
- Tiếp nhận di học là tiếp nhận luôn di mệnh của người lưu lại võ học! Trong di mệnh
đó, tại hạ không hề bò buộc phải giao lại bất kỳ cái gì hoặc vật gì cho Võ Đang! Đạo
trưởng muốn đối xử với tại hạ như thế nào cũng được!
Tiểu Thiên không phải chờ đợi lâu, Du Hạc bật tung người lao đến:
- Các hạ dám ư? Đỡ!
Vút!
Véo... Véo...
Tiểu Thiên khẽ dòch người:
- Nghó tình Tiên Kiếm cũng một thời là người Võ Đang, tại hạ nhường cho đạo trưởng
chiêu này!
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-227-
Vút! Vù...
Bò hụt chiêu, Du Hạc bẽ mặt quát lớn:
- Dù sao các hạ cùng là người có liên quan đến Ngũ Hành Bang, chỉ bấy nhiêu đó
cũng đủ cho bần đạo phái tận lực! Xem kiếm!
Véo... Véo...
Tiểu Thiên lại lạng tránh:
- Nếu nói về Ngũ Hành Bang, tại hạ muốn biết đạo trưởng vì sao chỉ muốn hủy diệt?
Vút! Vù...
Bò hụt chiêu lần nữa, Du Hạc thật sự động nộ:
- Đâu riêng gì Võ Đang muốn huỷ diệt toàn Bang Ngũ Hành? Cả Thất đại phái cũng
vậy! Đỡ!
Véo... Véo...
Tiểu Thiên lùi nhanh về phía sau, tay đưa liễu kiếm ra phía trước:
- Dừng tay!
Vút!
Du Hạc thở hồng hộc vì sau ba lần tận lực vẫn không thể làm gì Tiểu Thiên, cho dù chỉ
chạm vào chéo áo:
- Thất đại phái ở cả đây, các hạ đừng mong có sự buông tha!
Quả nhiên Trang Hồi Nhạn và Trương Động cùng bước đến:
- Hoa Sơn và Không Động...
Miêu Bất Nhận tiến lên:
- Có Điểm Thướng phái nữa! Bất kỳ ai có liên quan đến Ngũ Hành Bang đều đáng tội
chết.
Phát hiện Thiếu Lâm, Nga My có phần dụ dự, riêng Côn Luân phái Khương Vũ thì cứ
như người mất hồn. Tiểu Thiên bỗng quát:
- Chư vò hãy nói rõ xem nào! Chư vò vì oán thù hay vì manh tâm muốn chiếm đoạt công
phu Càn Khôn như Tam Trang đang muốn?
Có nhiều người sẵn sàng trợ lực, Du Hạc lập tức lướt đến:
- Ngươi không được nói bừa! Công phu tà môn của Ngũ Hành Bang đâu đáng để quan
tâm? Đỡ!
Véo... Véo...
Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa
-228-
Trương Đống với mối hận hai lần nhục bại cũng xông ra:
- Đã nhiều năm gã Bang chủ đã phát cuồng của Ngũ Hành Bang đã thất tung, ta tin
chắc ngươi phải có liên quan đến gã! Đỡ!
Vụt! Vụt!
Miêu Bất Nhận rất muốn xông vào nhưng do ngại điều tiếng thò phi nên phải ấm ức
đứng ngoài nhìn vào.
Cũng vậy, Trang Hồi Nhạn cứ luôn dõi mắt nhìn và chờ xem thái độ của Thiếu Lâm
Thiện Nhân đại sư!
Phát hiện rõ và cũng e ngại chính điều đó, Tiểu Thiên không muốn ngay lúc này làm
mất đi chút hòa khí hiếm hoi với thất đại phái.
Do đó, tránh sử dụng Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc Kiếm, Tiểu Thiên thu giữ kiếm vào
thắt lưng và lập tức phát chưởng:
- Nhò vò đã bức ép tại hạ phải ra tay! Hãy xem Cửu Trùng đệ tam thức!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Đao và kiếm của Trương Đống và Du Hạc không thể lọt qua lớp sóng kình tầng tầng
lớp lớp của chưởng Cửu Trùng. Cả hai lùi lại và đưa mắt nhìn nhau. Thật nhanh, cả hai lại
xông lên với người bên hữu, người bên tả:
- Tiếp kiếm!
- Xem đao!
Véo... Véo...
Vụt! Vụt!
Tiểu Thiên sau lần giao thủ vừa rồi có cảm nhận nội lực bản thân không đủ cùng một
lúc chế ngự hai tay đại cao thủ và đều là những nhân vật nhất môn chi chủ!
Thấy họ lại xông đến với đấu pháp tả hữu hiệp công, kín như tường đồng vách sắt,
Tiểu Thiên cả giận:
- Nhò vò chớ bức người thái quá! Xem đây!
Ào... Ào...
Vù! Vù!