Tải bản đầy đủ (.pdf) (11 trang)

Tài liệu thiên địa càn khôn - tập 22 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (67.66 KB, 11 trang )


Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa


-252-
Hồi Thứ Hai Mươi Hai
GẶP LẠI THIẾU ĐẠO CHỦ

ù không có lời hẹn trước, cũng không có một điểm hẹn cụ thể nhưng Tiểu Thiên
vẫn không tin Đoan Mộc Quý chỉ mới đó đã chạy xa như thế này!
Đã vượt khỏi chân núi ngoài hai mươi dặm, khắp nơi lại toàn là bình nguyên, thi
thoảng lại xuất hiện một vài cội cây không lấy gì kín đáo nhưng bóng dáng của Đoan Mộc
Quý cứ như tăm cá bóng chim!
Đònh tâm sẽ không tìm Đoan Mộc Quý nữa, Tiểu Thiên thả chậm cước bộ.
Bất chợt, Tiểu Thiên phát hiện một lối mòn nhỏ nằm lẩn khuất sau những lùm cây dại.
Đứng nhìn theo lối mòn, mút tầm mắt chỉ là một cánh rừng mà thoạt nhìn có thể nghó
đó là một khu rừng hoang phế, Tiểu Thiên nghi ngờ:
“Thật khó tin đó sẽ là nơi Đoan Mộc Quý dùng để ẩn thân!”
Tiểu Thiên bỏ đi.
Nhưng có một vật nằm hững hờ dưới đất chợt lọt vào mục quang Tiểu Thiên.
Nheo mắt lại như để nhớ đến một điều gì đó, Tiểu Thiên bất ngờ quay lại đi theo lối
mòn!
Tiểu Thiên đoán không sai! Rải rác trên lối mòn, dường như cứ hai mươi trượng hoặc
hơn hoặc kém là có một vật giống y như vật Tiểu Thiên đã phát hiện đang nằm nửa kín nửa
hở cạnh lối đi!
Có người muốn dẫn dụ Tiểu Thiên đi vào lối mòn! Ai?
Thoạt tiên Tiểu Thiên nghó là Đoan Mộc Quý! Vì biết đâu đây là cách Đoan Mộc Quý
muốn lưu lại ám ký, báo cho Tiểu Thiên biết rõ nơi lão đang ẩn thân?
Nhưng nghó thêm chút nữa, Tiểu Thiên ngờ là không phải. Tại vì nếu đúng là Đoan Mộc


Quý, lão đâu cần lưu ám ký nhiều lần, nhất là cứ hai mươi trượng thì lưu một lần ám ký?
Vật được dùng làm ám ký chính là những mẩu y phục vụn vặt của lão. Lão lưu lại nhiều
lần, trước hết chính lão tự hủy bỏ y phục của lão, phi lý! Lão sẽ không kòp tìm y phục khác
để thay!
Sau nữa, tai vách mạch rừng, lão lưu nhiều như thế nhỡ để bọn Tam Trang phát hiện
thì có phải “lạy ông tôi ở bụi này!”
Như vậy, chỉ có một hạng người là không ngại hai điều trên!
Không những thế, chính hạng người đó càng muốn nhiều người đến càng tốt! Đó là
D

Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa


-253-
hạng người đã bắt giữ Đoan Mộc Quý!
Ai? Môn phái nào? Tam Trang ư? Có thể! Huyền Thông Linh Đạo ư? Vô lý! Thất đại
phái? Cũng có thể, cho dù thất đại phái rất có ít khả năng dùng thủ đoạn để dẫn dụ
người!
Đi hết lối mòn, quả nhiên Tiểu Thiên đến một khu vườn thật sự hoang phế.
Có lối dẫn vào khu vườn và cạnh lối này một mẩu y phục nhỏ của Đoan Mộc Quý nửa
vô tình nửa cố ý nằm vắt ngang một cánh cây! Quả nhiên có người quyết tâm dẫn dụ Tiểu
Thiên đến tận đây!
Gặp rừng chớ vào, Tiểu Thiên nhớ như thế, là câu nói ngoài cửa miệng của bất kỳ ai
đã trải nhiều đường đời, nên Tiểu Thiên dừng lại!
Một thanh âm từ khu vườn bỗng vang ra. Thật lạ, đó là thanh âm của nữ nhân:
- Đã đến rồi, tôn giá ngại gì không dám vào?
Hoang mang vì không thể đoán nữ nhân kia là ai, Tiểu Thiên buột miệng:
- Biết là đường đột nhưng tại hạ không thể không hỏi, dùng những mẩu y phục đặt rải

rác khắp lối đi, phải chăng đó là hành vi của cô nương?
Thanh âm nọ thản nhiên thừa nhận và còn nói rõ hơn ngoài mong muốn của Tiểu Thiên:
- Có một nhân vật tự xưng là Đoan Mộc Quý, lão đang bò giam giữ ở trong này! Tôn
giá muốn hay không muốn gặp?
Hít mạnh một hơi thanh khí, Tiểu Thiên cố ý dò xét:
- Là cô nương cố tình bắt giữ Đoan Mộc tiền bối?
- Đương nhiên!
Quá thẳng thắn, thái độ này khiến Tiểu Thiên phải cẩn trọng nếu muốn đối phó.
Và Tiểu Thiên không thể không hỏi tiếp:
- Nói rõ hơn, cô nương làm như thế là chỉ muốn đối phó với tại hạ?
- Đương nhiên!
Lại một câu đáp không cần che đậy hoặc giấu giếm ý đố khiến Tiểu Thiên vừa nghe
xong phải phẫn nộ:
- Dùng một thủ đoạn thấp hèn như vậy chứng tỏ cô nương ngại bản lãnh của tại hạ?
- Chưa chắc! Dùng một người tôn giá quan tâm để uy hiếp tôn giá, nếu đạt ý đồ mà
không phí sức, đó là điều nên làm! Ngược lại, nếu không thể uy hiếp được tôn giá, đến lúc
đó ắt phải dùng đến võ lực, kết quả như thế nào thật khó nói trước! Kẻ thẳng vò tất sẽ là

Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa


-254-
tôn giá!
Tiểu Thiên tỉnh ngộ:
- Cô nương đã toan tính kỹ? Và bằng mọi cách, ý đònh của cô nương vẫn là đối phó,
quyết loại bỏ tại hạ?
- Không sai! Tôn giá hỏi đủ chưa? Nếu đủ, hãy chọn lựa: tự ý tiến vào đây thì còn có
cơ may nhìn lại người mà tôn giá cần, đương nhiên là một người còn sống. Trái lại, tôn giá

không vào, lão sẽ chết và tôn giá trước sau gì cũng phải đối mặt với sự thật, nghóa là tôn
giá vẫn phải bò bắt giữ!
Bật cười ngạo nghễ, Tiểu Thiên lớn tiếng bảo:
- Muốn khích nộ tại hạ ư? Cô nương lầm! Người khác, có thể vì không nén nổi sự tức
giận ắt sẽ tự chui vào cạm bẫy của cô nương! Tại hạ thì không! Cái không của tại hạ không
phải vì sợ! Nói rõ hơn, tại hạ không dại! Trừ phi cô nương cho tại hạ nghe chính thanh âm
của Đoan Mộc tiền bối!
Thanh âm của nữ nhân kia liền vang lên, hàm ý thán phục rõ rệt:
- Tôn giá quả nhiên là người có tâm cơ! Bội phục! Vậy thì nghe đây!
Lập tức Tiểu Thiên nghe một tiếng kêu khẽ, sau đó là câu nói có phần sửng sốt đích
thò là do Đoan Mộc Quý tự miệng nói ra:
- Ư...! Ngươi thật sự quan tâm đến ta thế ư, Cửu Trùng Thiên? Ta muốn biết tại sao?
- Cửu Trùng Thiên? Đó là tính danh hay ngoại hiệu khá kỳ quặc của tôn giá?
Câu hỏi tiếp nối của nữ nhân không làm Tiểu Thiên quan tâm bằng những lời được
Đoan Mộc Quý thốt ra.
Có quyết đònh thật nhanh chóng, Tiểu Thiên lao vút vào khu vườn, đi theo lối đi đã
có mẩu y phục của Đoan Mộc Quý làm ám ký:
- Tiền bối hãy yên tâm! Bằng mọi giá, tại hạ sẽ cứu tiền bối!
Vút!
Đoan Mộc Quý bỗng thất thanh kêu, như muốn đề tỉnh Tiểu Thiên về một mối nguy
hiểm nào dó:
- Ngươi đừng vào! Ả là... Hự!
Dù biết có nguy hiểm chực chờ, dù biết Đoan Mộc Quý bò nữ nhân nọ khống chế
huyệt đạo, Tiểu Thiên vẫn tiếp tục tiến vào.
Có chăng, nhờ nghe Đoan Mộc Quý bảo như thế, Tiểu Thiên cố ý đi chậm lại, vừa đi
vừa rảo mắt quan sát khắp khu vườn!

Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa



-255-
Có những biểu hiện đó đây, tuy là mơ hồ nhưng vẫn cho Tiểu Thiên biết mối nguy
hiểm nào Đoan Mộc Quý muốn cảnh báo.
Vì có mảnh lụa che ngang mặt nên Tiểu Thiên tha hồ tự mỉm cười đắc ý mà không ngại
nữ nhân kia phát hiện. Tiểu Thiên đã biết nữ nhân kia đang ỷ trượng vào cái gì khi dám
ngạo mạn buông ra những lời quá xem thường Tiểu Thiên.
Do đó, Tiểu Thiên thật sự ung dung, diện đối diện với hai chứ không phải một nữ
lang, cho dù ngay từ đầu cho đến giờ Tiểu Thiên chỉ nghe duy nhất thanh âm của một nữ
nhân mà thôi!
Họ là hai nữ nhân có dung mạo phải nói là đẹp. Một đẹp sắc sảo, mê hồn, và rất
quyến rũ. Một kia đẹp thùy mò, có phần nào u mê nhưng đôi mắt thì dường như muốn nói
lên một sức mạnh ẩn tàng, một sự quật cường có thể bùng nổ ra bất kỳ lúc nào!
Nhìn phớt qua họ, Tiểu Thiên dừng mắt ở Đoan Mộc Quý! Lão đang bò trói chặt vào
một thân cây và uy hiếp lão là một cánh tay trắng nõn nà của nữ nhân đẹp sắc sảo!
Hững hờ đặt nhẹ tay lên bách hội huyệt của Đoan Mộc Quý, nữ nhân đẹp sắc sảo
bảo:
- Tôn giá đã vào, tốt! Bây giờ thì, hừ, tôn giá hãy tự lộ chân diện thì hơn!
Qua lời phát thoại, Tiểu Thiên biết đây là nữ nhân từ nãy giờ vẫn lên tiếng, không
như nữ nhân kia, thủy chung vẫn yên lặng, như thể nàng không có việc gì phải nói hoặc
không thể nói.
Với ý nghó này, bất chợt, trong một thoáng Tiểu Thiên bất ngờ nhận ra họ, cả hai nữ
nhân.
Vì thế, thay vì lột bỏ vuông lụa che mặt như nữ nhân kia bảo. Tiểu Thiên thản nhiên
lên tiếng:
- Dùng thủ đoạn này cô nương không sợ uy thế của một Thiếu Đạo Chủ bò giảm sao?
Nữ nhân nọ động dung:
- Ai nói cho tôn giá biết ta là Thiếu Đạo Chủ?
Tiểu Thiên phì cười:

- Tại hạ chỉ đoán bừa thế thôi! Không ngờ Thiếu Đạo Chủ lại tự thú nhận!
Nữ nhân nọ quắc mắt:
- Hừ! Nếu đã biết ta là Thiếu Đạo Chủ Huyền Thông Lònh Đạo, hẳn tôn giá biết ta
không hề kém thủ đoạn! Nếu tôn giá cố tình kiên trì, không chòu để lộ chân diện thì... xem
đây!

Thiên Đòa Càn Khôn Nguyên tác: Cổ Long Dòch giả: Khuyết Danh
Typed by BacQuai & Tiểu Quái Tử
Scanned by Thanh Nghóa


-256-
Bộp!
Bằng thủ pháp bất phàm, Thiếu Đạo Chủ bỗng rời tay khối đầu Đoan Mộc Quý và
chộp nhanh vào phần thần cây ngay trên đầu Đoan Mộc Quý!
Lúc ả thu tay về, trên thân cây lập tức xuất hiện một dấu trảo lún sâu vào thân cây,
một công phu Tiểu Thiên không dễ gì thực hiện được!
Bới, nếu Tiểu Thiên miễn cưỡng thi triển thì bất quá Tiểu Thiên hoặc chém nát thân
cậy hoặc làm cho thân cây ngay chỗ đó bò vỡ một mảng to, không thể nào làm cho năm
đầu ngón tay cứng như móng vuốt chim ưng để sau đó lưu lại trên thân cây một dấu trảo
đầy uy lực!
Như sợ Tiểu Thiên không đủ năng lực để hiểu mức độ lợi hại của công phu này, Thiếu
Đạo Chủ cười lạt:
- Tôn giá nghó sao nếu khuôn mặt của lão này sẽ thế chỗ cho thân cây?
Biết ả đang cao ngạo, Tiểu Thiên vờ sợ hãi, cố tình làm cho ả sẽ vì cao ngạo nhiều
hơn mà cho rằng Tiểu Thiên dù cố mấy vẫn không là đối thủ của ả! Người càng tự phụ càng
để lộ nhiều sơ hở!
Tiểu Thiên vội lột bỏ vuông lụa, mặt thất sắc:
- Được rồi! Đây là chân diện của tại hạ, Thiếu Đạo Chủ không cần phải lấy mạng
Đoan Mộc tiền bối!

Khi nhìn thấy diện mạo thật của Tiểu Thiên, Thiếu Đạo Chủ hoài nghi:
- Ngươi...! Hừ! Ngươi được bao nhiêu niên kỷ?
Ả kinh ngạc là phải, Tiểu Thiên hiểu vì ả nào có ngờ Tiều Thiên chỉ là một trang nam
nhi hãy còn quá trẻ! Nhưng, ở sắc mặt của nữ nhân còn lại cũng đang biểu lộ sự kinh ngạc
và sự kinh ngạc này hầu như không giống sự kinh ngạc của ả Thiếu Đạo Chủ!
Đó phải là sự kinh ngạc khác, về vấn đề khác! Điều đó khiến cho Tiểu Thiên phải
nghi ngờ, tự hỏi thầm:
“Nhờ ký ức tốt, ta đã nhận ra cả hai. Có lẽ nào ả Đạo Nô đó cũng nhận ra ta, cho dù
đôi bên chỉ gặp thoáng qua một lần, sáu năm trước?”
Thầm ghi nhớ điều này, Tiểu Thiên đáp lại câu hỏi của ả Thiếu Đạo Chủ:
- Mười chín!
Ả kinh ngạc:
- Mười chín? Với niên kỷ này sao ngươi có được bản lãnh cao minh, đến sư huynh ta
cũng không là đối thủ!

×