Tải bản đầy đủ (.pdf) (16 trang)

Tài liệu Tiểu lý phi đao - tập 6 ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (98.86 KB, 16 trang )

Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
59
Hồi thứ sáu
trong quán rơụ gặp cứu tinh
Đang đứng cúi đầu ủ rũ gã đánh xe vụt phóng thẳng mình lên cởi phăng chiếc
áo, chụp lấy gióng xe kéo chạy nh bay.
Tuyết rơi trắng xóa, gió rét căm căm, nhng da thịt gã đánh xe y nh sắt thép,
hai cánh tay gân cốt nổi vồng từng cuộn, gã nh không biết lạnh là gì.
Lý Tầm Hoan không cần cản trở, vì không lạ gì tính tình của ngời nghĩa bộc,
nhng khi cửa xe khép lại họ Lý bất giác rng rng nớc mắt.
Tuyết đông trên mặt đờng thành băng cứng và trơn nh mặt kiếng, gã đánh xe
chỉ thi triển khinh công chứ không cần dùng sức lắm, cỗ xe cũng cứ lớt nhanh trong
gió.
Nửa giờ sau đã đến Ngu gia trang.
Ngu gia trang là một thị trấn nhỏ nhng rất phồn thịnh, lúc bấy giờ trời đã tối,
tuyết cũng ngừng rơi, ngời ở hai bên đờng xách chổi ra quét tuyết trớc sân nhà.
Chợt thấy một ngời đại hán mình trần kéo cỗ xe chạy nh bay vào thị trấn, họ hoảng
hốt quăng cả chổi chạy vô.
Thị trấn tự nhiên là có quán rợu, nhng khi vừa ngang cửa trớn xe mạnh quá
không ngừng lại đợc...
Gã đánh xe hét lên một tiếng, hai chân chói về phía trớc, lng dựa ngửa ra sau.
Thành xe vốn làm bằng một thứ gỗ dày và chắc, bên trong lại có chấn song bằng sắt,
nhng sức chịu của gã đánh xe mạnh quá làm cho thành xe bị bẻ làm đôi, những
thanh sắt gần bằng cổ tay bị uốn cong vòng.
Quán giữa lúc đông ngời, thực khách nhảy đu nhốn nháo, nhiều ngời vỗ tay
hoan hô thần lực của gã đánh xe.
Chạy xồng xộc vào quán nh một thiên thần giáp sắt bởi làn da đen xạm, gã
đánh xe không nói không rằng, nhấc ba cái ghế kê sát mép bàn lấy nệm lót lên rồi
mới ra cõng Lý Tầm Hoan đặt lên trên nệm.
Da mặt Lý Tầm Hoan trắng bệch, làn môi cũng tím xanh, đúng là một kẻ bệnh


nặng nh sắp chết làm cho thực khách và đám tiểu nhị, luôn đến chủ quán phải ngẩn
ngơ. Họ không thể tởng tợng một con ngời bệnh hoạn nh thế mà còn vào quán
ngồi uống rợu.
Gã đánh xe vỗ bàn gọi lớn:
- Đem rợu đây, rợu nhất chứ không pha nghe cha!
Nhìn trân trân gã đánh xe một lúc lâu, Lý Tầm Hoan bật cời:
- Ngót hai mơi năm nay mới thấy đợc đôi phần hào khí của Thiết giáp kim
cơng đấy nhé!
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
60
Gã đánh xe nhóng thẳng mình, hai mắt tròn xoe bộc lộ một sự rúng động tột
cùng. Bốn tiếng " Thiết giáp kim cơng " nh có một sức mạnh dội vào lòng gã. Hồi
lâu gã cũng bật cời:
- Không dè thiếu gia còn nhớ, tôi thì quên bẵng nó lâu rồi!
Lý Tầm Hoan nói:
- Quên lâu nhng nay thì nhớ lại vậy thì Thiết giáp kim cơng nên phá lệ luôn
bằng cách uống say một bữa đi!
Thiết giáp kim cơng gật gật:
- Vâng, bữa nay thiếu gia bao nhiêu thì tôi cũng xin đôi chút.
Lý Tầm Hoan cời lớn:
- Có thể làm cho Thiết giáp kim cơng phá bỏ việc giới tửu, âu cũng là vinh hạnh
vậy!
Thực khách trong quán nghe thầy trò Lý Tầm Hoan cời sang sảng, họ lại càng
nhìn nhiều hơn nữa, vì không ai có thể tởng tợng một ngời bệnh sắp chết mà vẫn
vui vẻ nói cời.
Tiểu nhị mang rợu tới, quả thật là chiều khách, rợu mang đến toàn là nớc
nhất cha pha.
Thiết giáp kim cơng nâng chén:
- Xin thiếu gia thứ cho thuộc hạ phóng túng hôm nay!

Lý Tầm Hoan ngửa mặt cạn chén, nhng vì tay đã hơi run nên rợu bắn ra ngoài
áo.
Họ Lý vừa gập mình ho vừa cời:
- Trong đời này ta cha hề phung phí một giọt rợu nào, không ngờ hôm nay...
Lý Tầm Hoan ngng lại một giây rồi vụt cời lớn:
- Bộ y phục này đã cùng ta ấm lạnh suốt bao năm, ta cha mời nó uống một chén
nào, vậy bây giờ ta nên kính nó một chén!
Quả nhiên, chén rợu kế đó, Lý Tầm Hoan đổ cả trên áo.
Gã quản lí và bọn tiểu nhị nói thầm:
- Ngời ấy không những bệnh mà còn điên nữa!
Hai ngời cứ uống, họ uống không ngừng. Lý Tầm Hoan phải nắm chén rợu
bằng cả hai tay thế mà rợu cũng cứ sóng sánh ra ngoài.
Thiết giáp kim cơng vụt vỗ bàn ngâm câu thơ cổ:
- Nhân sinh lắm chuyện bi ai, nhng mong rợu đủ say hoài không thôi.
Lý Tầm Hoan khẽ cau mày nhng lại cũng cời:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
61
- Hôm nay chúng ta hãy vui say một bữa, ta có nhớ một câu thơ:
Gặp lúc mình vui hãy uống say, đừng để chén rợu không lồng bóng nguyệt.
Thiết giáp kim cơng cời ha hả:
- Gặp lúc mình vui hãy uống say... say. Hay lắm...Thiếu gia, thuộc hạ xin kính
thiếu gia một chén.
Giọng cời của gã cực kì thê thiết, giọng cời kéo dài nh đàn đang rao xuân
bỗng xuống khúc nam ai. Thiết giáp kim cơng gục đầu xuống bàn khóc ròng.
Vẻ mặt Lý Tầm Hoan chợt có phần ảm đạm:
- Thiết giáp kim cơng, hai mơi năm nay ngơi theo ta, ngơi đã khổ quá
nhiều, ta biết, nếu không có ngơi chắc ta khó mà sống đến ngày nay. Nhng... nhng
bây giờ, ta mong ngơi hãy chấn hng lại uy phong, lấy lại nét hào hùng thở trớc.
Thiết giáp kim cơng vùng ngẩng mặt lên cời lớn:

- Thiếu gia, sao khi không lại làm cho mất hứng? Uống nào!
Nhng khi cạn chén rồi, gã lại vỗ bàn và khóc nữa.
Thoắt cời, thoắt khóc làm cho thực khách ngẩn ngơ.
Gã quản lí lại ngắt nhỏ tên tiểu nhị:
- Không phải một ngời, mà cả hai đều điên hết!
Ngay trong lúc ấy, chợt có một ngời loạng choạng bớc vô thẳng. Gã lại quầy
hàng gục đầu kêu lớn:
- Rợu, rợu, mang rợu ra đây!
Dáng cách của hắn y nh nếu không đem kịp rợu chắc là phải chết.
Gã quản lí cau mày nói thì thầm:
- Nữa, lại thêm một ngời điên nữa!
Kẻ mới vô mặc chiếc áo màu lam, nhng nhiều chỗ đã bạc màu, hai ống tay áo
bụi và mồ hôi đã quết đống nh dầu và hai tay những móng dài đầy đất.
Mặc dù chít chiếc khăn nho sĩ, nhng đầu tóc rối bời, da mặt đã vàng, gò má lại hóp
vô hun hút.
Dáng điệu của hắn y nh một hàn nho.
Gã tiểu nhị cau mày mang lại một bầu rợu.
Gã hàn nho không cần rót ra chén, cứ bng nguyên bầu rợu nghe ừng ực, nhng
chỉ mấy hớp hắn lại phun vãi ra cả, thét lớn:
- Nh thế là rợu đấy à? Rợu hay là giấm?
Tên tiểu nhị trừng mắt:
- Quán này không phải thiếu rợu ngon nhng...
Gã hàn nho giận dữ:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
62
- Nhng gì? Sợ không có bạc trả hả? Đây, cầm lấy!
Gã móc lng quăng lên quày hàng một đĩnh năm mơi lợng.
Những cô gái ăn sơng và đám tiểu nhị thẩy đều biến sắc và tự nhiên lẽ là vàng
bạc có vạn năng, rợu ngon lập tức mang ra bằng một thái độ lễ phép ân cần.

Gã hàn nho lại cũng chẳng cầm chén, cứ nguyên bầu uống cạn, và khi để bầu rợu
xuống hắn lại ngồi không nhúc nhích, lỗ mũi cứ phồng lên xẹp xuống.
Ai cũng đinh ninh rằng gã uống nhiều quá nên bị nghẹn hơi, riêng Lý Tầm Hoan
biết gã đang thởng thức mùi rợu.
Quả nhiên, mắt gã vụt sáng lên và nói một mình:
- Cũng đợc, tuy không ngon nhng ở đất này nh vậy cũng cho là tàm tạm!
Tên tiểu nhị cời mơn theo nén bạc:
- Vò rợu này chôn đã mời mấy năm rồi đấy, hạng nhất nghe!
Gã hàn nho quắc mắt:
- Hèn chi mà nhạt quá! Chôn mời mấy năm là không dùng đợc. Đa thứ khác
mới hơn một chút, thêm mấy món da cải, mau lên!
Tên tiểu nhị hỏi:
- Chẳng hay lão gia muốn dùng thức nhắm chi ạ?
Gã hàn nho hừ hừ trong miệng và gật đầu coi có vẻ đã hứng chí:
- Ta biết cái đất này thì chẳng có gì ngon, vậy thì ngơi hãy làm ngay cho ta một
con gà mái tơ rồi nhúng hèm cho ta. Nhớ hèm mới nghe!
Tên tiểu nhị cúi đầu vâng dạ và vừa quay mình thì gã hàn nho kêu lại:
- Này, nhớ gà mái tơ nghe, cho to đó nghe. Này, để nguyên con cho ta nghe!
Gã hàn nho dáng cách thì nghèo lắm, nhng ăn uống thì có vẻ sang, có vẻ đĩnh
đạc chứ chẳng lôi thôi tí nào. Lý Tầm Hoan cảm thấy hơi thích thích, giá nh bình
thờng thì có lẽ đã làm quen để uống rợu với gã một tiệc gọi là bình thủy tơng giao,
nhng bầy giờ tay nâng chén rợu còn không ổn thì cụng chén làm sao đợc? Cho
nên họ Lý đành đa mắt ngó, thở dài tiếc rẻ.
Gã hàn nho thì y nh chẳng hề thấy một ai, hắn chỉ chăm chú đến bầu rợu chứ
không thèm liếc đến bàn khác cả.
Ngay lúc đó, chợt nghe tiếng vó ngựa khua vang và dừng ngay trớc gian quán,
gã hàn nho đang uống dở chén rợu vùng ngng lại đứng phắt lên, mặt hơi biến sắc.
Hình nh gã định đi ra, nhng liếc lại bầu rợu thì y nh là hơi tiếc nên quay lại
bng bầu rợu uống cạn một hơi, đa hai ngón tay kẹp lấy đùi gà nhai ngồm ngoàm.
Gã vừa nhai vừa ngâm nga:

- Rợu là bạn thiết ai đành bỏ, lầu rồng gác phợng cũng không tham.
Từ bên ngoài có tiếng vang lên:
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
63
- Tên tửu quỉ còn muốn chạy đâu nữa đó?
Một tên khác quát theo:
- Ta biết đến đây là gặp hắn chứ khỏi phải tìm lâu mà!
Cùng với tiếng quát, năm ngời đại hán xồng xộc xông vô vây lấy gã hàn nho.
Cả năm ngời đều ăn mặc võ phục, lng đeo đao kiếm sáng ngời.
Một tên cao cao cầm roi ngựa, chỉ vào mặt gã hàn nho:
- Thực nhận tài, cứu nhân tai, đã lấy tiền chẩn mạch rồi mà không lo trị bệnh cho
ngời là nghĩa lý làm sao chứ?
Gã hàn nho cời hề hề:
- Nghĩa lý làm sao các vị còn cha biết à?
Gã chỉ bầu rợu và cời nói tiếp:
- Cơn nghiền đã tới rồi, con sâu rợu nó ngọ nguậy chịu không nổi!
Và gã lại gật gù lẩm bẩm:
- Mai Nhị tiên sinh khi mà bị cơn nghiền nó hành rồi thì cho dù trời sập cũng chả
cần biết chứ đừng nói chi chỉ chú ý đến bệnh của ngời khác.
Một tên mặt rỗ trong bọn nói gằn gằn:
- Triệu lão đại, có nghe cái gã họ Mai này nói cha? Ta đã biết tên tửu quỉ này
chăng ra gì mà, bạc đa cho hắn kể nh đổ sông đổ biển.
Triệu lão đại giận dữ:
- Tên tửu quỉ này sau rồi sẽ hay, bây giờ lão tứ đang bệnh nặng thì phải lo trị
trớc đã.
Lý Tầm Hoan bật cời, thì ra không phải họ tìm để thanh toán cừu nhân, mà là
do cái lão họ Mai thầy thuốc này chớp tiền rồi không lo trị bệnh!
Nhng mà cái lão Mai Nhị tiên sinh này cũng lạ, hồi mới nghe tiếng ngựa thì hơi
giật mình, nhng bây giờ thiên hạ hầm hầm làm dữ thì lão lại ngồi yên nhịp uống

rợu.
Triệu lão đại giận quá vong roi ngựa vút qua đầu, bầu rợu văng tung rơi xuống
nền bể nát:
- Không có gì lôi thôi cả, ngơi phải theo chúng ta để lo chữa bệnh, khi nào lão
tứ mạnh rồi ta sẽ cho uống.
Nhìn những mảnh vụn của bầu rợu, Mai Nhị tiên sinh thở dài:
- Các ngơi thật không hiểu gì cả. Có ba việc mà ta không bằng lòng trị bệnh, ta
gọi là tam bất trị.
Triệu lão đại trừng mắt:
- Sao? Cái gì tam bất trị?
Tiểu Lý phi đao Nguyên tác : Cổ Long
Typed by Convert to PDF by Minh Chinh http//www.vietkiem.com
64
Mai Nhị tiên sinh nói:
- Thứ nhất, tiền chẩn mạch không trao trớc, bất trị. Mà giao thiếu một phân
cũng bất trị!
Tên mặt rỗ sừng sộ:
- Nhng chúng ta đã có giao thiếu phân nào cha?
Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên nói tiếp:
- Thứ hai, thái độ lời lẽ thất kính, bất trị. Thứ ba, trộm cớp giết ngời càng... bất
trị!
Và không đợi phản ứng, Mai Nhị tiên sinh nói luôn:
- Các ngơi đã phạm vào những điều đó thì đừng mong đến chuyện ta trị bệnh.
Mấy tên đại hán hùng hổ gầm lên:
- Không trị thì mất mạng.
Mai Nhị tiên sinh điềm nhiên:
- Mất mạng cũng bất trị nh thờng.
Tên mặt rỗ vung tay, cả chiếc ghế, cả Mai Nhị tiên sinh văng ra bảy tám thớc,
lăn cù dới đất.
Thấy thái độ điềm tĩnh của Mai Nhị tiên sinh, Lý Tầm Hoan tởng đâu lão thầy

thuốc này hẳn bản lĩnh cứng lắm, thế mà không dè lão chỉ cứng miệng chứ tay chân
thì lại mềm nh... thầy thuốc!
Triệu lão đại rút đao quát lớn:
- Ngơi nói nửa chữ bất nữa thì ta tiện cổ mi ngay.
Mai Nhị tiên sinh vò vò mặt:
- Sợ cái đám chó bây à? Mai Nhị tiên sinh nói bất trị là bất trị.
Triệu lão đại thét lên xông tới.
Thiết giáp kim cơng vỗ bàn quát lớn:
- Đây là chỗ uống rợu, kẻ nào không uống rợu thì cút đi.
Tiếng quát của Thiết giáp kim cơng y nh một tiếng gầm vang, làm cho Triệu
lão đại giật mình lui lại mấy bớc, nhng gã lại định thần sừng sộ:
- Ngơi... ngơi là cái giống gì mà lộn xộn thế ?
Lý Tầm Hoan mỉm cời:
- Cút đi vẫn cha thích, bò ra cả mới thích.
Thiết giáp kim cơng hất hàm:
- Thiếu gia ta bảo chúng bay bò ra đó nghe không?

×