Tải bản đầy đủ (.pdf) (28 trang)

Tiểu luận phát triển kỹ năng cho nhà quản trị

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.77 MB, 28 trang )

BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KINH TẾ THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
KHOA QUẢN TRỊ KINH DOANH

BÀI TIỂU LUẬN CÁ NHÂN
MÔN: PHÁT TRIỂN KỸ NĂNG CHO NHÀ QUẢN TRỊ

TƠI LÀ AI
Sinh viên thực hiện: Nguyễn Thanh Tình
Lớp: AD003
MSSV: 31181022873
Giáo viên hướng dẫn: Lê Việt Hưng

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 29 tháng 10 năm 2020

1


MỤC LỤC

CHƯƠNG 1: TỰ TRUYỆN CÁ
NHÂN…………………………………………3 CHƯƠNG 2: PHỤ
LỤC………. ……………………………………………… ....................................9

1. Test Big
Five………………………………………………………………9
2. Test hiệu quả làm việc
nhóm……………………………………………17
3. Test khả năng giao
tiếp………………………………………………….18
4. Test MBTI………………………………………………………………..


19
5. Test thực hành kỹ
năng………………………………………………….25

2


CHƯƠNG 1: TỰ TRUYỆN CÁ NHÂN

Tôi là ai? Tôi - Nguyễn Thanh Tình, hiện đang làm sinh viên năm 3 chuyên
ngành Quản trị Kinh doanh của Trường Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh.
Tơi xuất thân từ một gia đình làm nơng tại mảnh đất Kon Tum đầy nắng và gió,
cuộc sống khá ổn định cho đến những năm gần đây, nền kinh tế có nhiều biến
chuyển, xăng dầu
thế

giới

giảm

mạnh dẫn đến
việc cao su cũng
bị giảm giá theo.
Gia đình tơi sống
dựa trên 3 ha đất
cao su và cũng
chính là nguồn
thu nhập chính của gia đình. Vật giá ngày càng leo thang mà giá cao su lại quá thấp
nên cuộc sống của tơi những năm gần đây khá khó khăn vì mẹ tơi là người lao động
chính trong gia đình, trong khi ba tôi làm thợ xây nhưng ở chỗ tôi ở hầu hết mọi

người đều là dân nhập cư từ những năm 90 nên số lượng nhà xây mới khơng nhiều,
vì thế mà nguồn thu của ba tơi khơng đáng kể. Chán nản thêm phần rảnh rỗi, ba tôi
đã đi uống rượu từ ngày này đến ngày khác, mặc cho mẹ tơi có khun ngăn như
thế nào, ba tơi vẫn tiếp tục đi. Tôi từ nhỏ đã chứng kiến hình ảnh ba mẹ tơi xung đột
lẫn nhau về việc hay uống rượu của ba mình, cứ cách 2 3 bữa là trong nhà lại có lời
qua tiếng lại, thậm chí là cịn thực hiện hành vi bạo lực. Ban đầu tơi cịn ngăn cản,
vì tơi khơng nỡ nhìn mẹ mình bị đánh đập, nhưng dần về sau, tơi bắt đầu nản. Tôi
từng cảm thấy tủi thân rất nhiều, và nhiều lần đặt ra câu hỏi: Tại sao mình lại được
sinh ra trong một gia đình như thế này? Cũng chính vì nhiều lần chứng kiến những
chuyện như thế, tính cách tôi đã dần thay đổi. Năm lớp 3 tôi được bầu làm lớp
trưởng, thay vì là người lớp trưởng dùng lời nói để mọi người nghe theo, tơi lại thực
hiện các hành vi không mấy đẹp đẽ, như là bắt các bạn con trai vi phạm quỳ trước
3


lớp. Và tơi đã khơng cịn rụt rè kể từ đó, bắt đầu nghịch hơn, tham gia các nhóm bạn
có phần ngỗ ngược trong lớp và hành xử không giống như một người học sinh. Mãi
đến 3 năm sau, khi tôi gặp cô Tuyền - Giáo viên Chủ nhiệm của tơi năm lớp 6. Cơ
có dáng người nhỏ, khn mặt hiền từ, thế nhưng, cách dạy dỗ học trò của cô khiến
tôi đã thực sự thay đổi. Cô khá nghiêm khắc so với dáng vẻ thường ngày, xử lý các
vấn đề nhanh gọn và cơng tư phân minh. Chính vì thế mà hầu hết học sinh lớp cô
đều nể phục và nghe lời cô, kể cả những học sinh quậy nhất cũng được cơ tơi luyện
lên và giúp lớp có thành tích cao. Vì được bầu làm lớp phó học tập nên tôi đã bắt
đầu nghiêm chỉnh trong cách ứng xử hơn, tính tình trở nên dịu lại và dần đã có thiện
cảm với mọi người trong lớp. Và cuộc sống cấp 2 cứ thế êm đềm trôi qua và khơng
có điều gì q lớn xảy ra.
Bước chân vào cấp 3, trường tôi là trường cấp 3 trọng yếu của huyện nhưng
không tổ chức thi tuyển vào lớp 10 mà việc phân chia lớp sẽ được xem xét qua kết
quả học tập năm cấp 2 và nếu ai không đủ tiêu chuẩn vào trường sẽ được chuyển
qua trường nội trú dành và các trường ở các xã. Với kết quả khá tốt năm cấp 2, tôi

được vào lớp tự nhiên đứng đầu khối cùng với 47 bạn học ưu tú. Vì trước đó trường
cấp 2 tơi học cũng là trường trọng yếu duy nhất của huyện nên hầu hết bạn học
trong lớp đã quen mặt nhau và tôi không phải tốn thời gian để làm quen lại mọi
người. Chủ nhiệm lớp tơi là một cơ giáo có học vị tiến sĩ, dạy mơn hóa. Khơng phải
mơn chính như Tốn Văn nên ngồi 2 tiết học mỗi tuần thì chúng tơi chỉ gặp cô vào
những tiết sinh hoạt đầu giờ và giờ sinh hoạt lớp. Đây chính là người thứ 3 có ảnh
hưởng rất lớn đến suy nghĩ cũng như lối sống của tôi cho đến tận bây giờ. Giống
như cô Tuyền, cơ Thụy là một người có gương mặt hiền lành nhưng cực kỳ nghiêm
khắc, vì muốn tốt cho học sinh nên cô không cho phép bất kỳ ai trong lớp yêu sớm
và tuyệt đối không được chia bè kết phái gây mất đoàn kết trong lớp học. Hơn cả
một cô giáo chủ nhiệm, cô theo sát học sinh trong những hoạt động của lớp, và cũng
vì thế nên hầu hết học sinh trong lớp đều u mến cơ. Có một lần lớp tham gia hoạt
động thi đua, nhưng vì một lúc gây ồn ào trong lớp khiến lớp bị giờ C, đúng là con
người ta hành động đều không suy nghĩ đến hậu quả, mọi người lúc đó mới vỡ lẽ ra,
nhưng đã quá muộn. Nhưng cô Thụy đã lên tiếng, cơ đi nói chuyện với giáo viên bộ
mơn đó và cam kết từ lần sau lớp sẽ khơng vi phạm nữa và hy vọng cơ có thể thay
4


đổi giờ C thành giờ A, và giáo viên bộ mơn đó đã đồng ý. Về lớp, cơ bắt đầu tra hỏi
tất cả cán sự trong lớp và yêu cầu phải đưa ra được danh sách những bạn gây ồn
trong giờ học, gần nửa lớp đứng lên, cơ nhìn một hồi lâu rồi nói chúng tơi về viết
bản kiểm điểm và bị phạt đi lao động. Ban đầu tôi thấy nó hơi chút khơng thỏa
đáng, nhưng khi ngước lên nhìn cơ, cơ đã khóc. Người phụ nữ dù cho có bị mọi
giáo viên khác trong trường kỳ thị vì là vợ của hiệu phó, hay là vì có những lúc khó
tính với mọi người cũng đều nhất quyết khơng rơi lệ, ấy mà vì những đứa học sinh
nghịch ngộ trong lớp mà cơ đã khóc, có lẽ cơ cảm thấy bất lực, mà đến mãi bây giờ
tơi mới có thể hiểu hết cảm xúc của cơ lúc đó và tơi đã ước có thể quay lại thời
điểm lúc đó để xin lỗi cô.
Trong lớp tôi không phải là một đứa quá nổi bật hay quá mờ nhạt, bởi tôi là

một người khá nhiệt tình trong cơng việc và thích giúp đỡ người khác. Bạn bè nhờ
vả thì tơi đều đồng ý và cịn ưu tiên hồn thành trước việc của tơi nữa, cũng cộng
thêm một phần tính cách vui vẻ cởi mở của tôi nên dường như hợp để chơi với các
bạn con trai hơn là con gái. Tôi luôn có thể nói chuyện dễ dàng với họ và chơi đùa
với đám con trai và cũng chính vì thế đơi lần tơi đã trở thành mục tiêu cơng kích của
các bạn nữ trong lớp. Đó là lý do tơi thích chơi với con trai hơn là con gái, đơn giản
là các bạn nam sẽ khơng dị xét, nói chuyện sau lưng tôi. Tuy nhiên, bước chân vào
lớp 10 tuy quen nhiều bạn học từ trước nhưng tơi khơng nói chuyện nhiều với các
bạn trong lớp mà tôi chỉ tâm sự với một đứa bạn của tôi tên Giang. Giang là một cơ
gái có nét mặt rất Châu Á, xinh xắn, và có suy nghĩ của một người trưởng thành,
chính vì thế tơi rất hay kể chuyện của mình cho Giang nghe và nhờ cơ ấy đưa ra lời
khun cho mình. Chúng tơi học chung tính tới thời điểm đó đã là 5 năm, nhưng
trước đó cả hai đều có những đám bạn riêng nên chỉ nói chuyện qua chứ khơng phải
là thân. Bước chân vào cấp 3 vì tâm sự nhiều nên một phần nào đó chúng tơi đã trở
thành bạn tâm giao với nhau. Một cô gái luôn sẵn lòng cầm USB để ngồi đợi 1 tiếng
tải những tập phim của bộ phim đang hot trên mạng cho tôi xem và tơi thật sự biết
ơn vì điều đó, Giang cịn là một người nấu ăn khá là ngon, tơi đã được nếm qua rất
nhiều từ hồi cấp 2 và tôi thật sự khâm phục khả năng của cô ấy. Bắt đầu lớp 11, tơi
thích một bạn trong lớp, ban đầu tôi chỉ âm thầm quan sát và tự cảm thấy vui vì mỗi
ngày đều được gặp cậu ấy ở trên lớp như thế, một thời gian sau tôi đã mạnh dạn hơn
5


và có nhắn tin cho cậu ấy trên Facebook, chỉ hỏi những thứ đơn giản như thời khóa
biểu hay hỏi các bài tập, nhưng từng đấy đã đủ khiến tôi cười cả ngày rồi. Đến bây
giờ tôi vẫn tin câu nói đó: “Khơng ai muốn là người bình thường khi yêu”, tôi đã
từng thức khuya làm bài giúp cậu ấy, dậy sớm để đi xin mẫu vật sinh học cho cậu
ấy và kể những câu chuyện của mình cho cậu ấy nghe mà khơng biết cậu ấy có
muốn nghe chúng hay không nữa. Cuộc sống cứ tiếp diễn cho đến đoạn gần cuối
năm lớp 11, tôi đã từng tâm sự với Giang về cậu bạn đó, Giang rất cởi mở đưa ra

cho tơi những lời khun về chuyện tình cảm và tơi thật sự q những lời khun
đó. Nhưng rồi một ngày tơi phát hiện ra, cậu bạn tơi thích lại thích người bạn thân
của tơi. Tơi đứng hình. Tơi đã bàng hồng trước sự thật ấy, mới hơm qua cơ bạn kia
cịn đưa ra cho tơi lời khun nhưng hàng ngày vẫn nhắn tin nói chuyện với cậu bạn
đó và hai người có tình cảm với nhau. Tơi đã rơi vào tuyệt vọng, tơi cảm thấy niềm
tin của mình đã bị hất văng đi và đáp lại là một cú bạt tai như trời giáng, quá thê
thảm và đau lịng. Tơi đã nhắn tin để hỏi thẳng cơ bạn của mình thì nhận lại được
câu nói của bạn trai kia nhờ chuyển đến tơi: “Đừng thích tao nữa”. Tơi đã khóc,
khóc rất nhiều vì người mình tin tưởng nhất lại làm như vậy với mình, và cũng
chính từ đó, tôi đã mất dần niềm tin với mọi người, không cịn tin tưởng bất kỳ ai và
tính cách đã trở nên lầm lì ít nói hơn bình thường.
Cuộc sống cứ như vậy tiếp diễn cho đến ngày tôi nhận được thông báo trúng
tuyển Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh. Đây là mơ ước của tơi và tơi đã

6


hồn thành được nó. Tơi nhanh chóng tìm hiểu sâu hơn về trường và lên Facebook
để tìm các nhóm liên quan đến chuyên ngành quản trị kinh doanh của mình, và tơi
đã có mặt trong một Group chat của ngành có hơn 200 con người. Ban đầu tơi chỉ
vơ để xem các bạn nói chuyện với nhau như thế nào vì tơi chưa biết cách để hịa
nhập với mọi người, nhưng có lẽ, vì là một người khá nhiệt tình và nói năng khá
nhiều nên chỉ khoảng vài ngày sau tôi đã bắt kịp nhịp của mọi người và thậm chí
cịn có một đám bạn thân từ trong đó. Chúng tơi lập một group chat riêng và bắt đầu
thỏa thích nói chuyện trên trời dưới đất, đoạn thời gian đó thật sự rất vui vẻ. Chúng
tơi cứ hàng ngày trị chuyện về như thế mà tôi không biết được rằng có một cậu bạn
trong đó đã thích tơi, cậu bạn đó tên Khoa. Khoa là một cậu học sinh ưu tú ở vùng
quê An Giang, giáp khu vực biên giới, giống như tôi ở Kon Tum vậy, tuy là con trai
nhưng cậu ấy là một người đa sầu đa cảm, dễ bị những chuyện nhỏ làm tác động
đến suy nghĩ và bị quẩn quanh những câu chuyện đó. Qua vài lần nói chuyện, tơi với tâm thế là một cơ gái ln truyền đến năng lượng tích cực cho người khác đã

mang đến cái nhìn thiện cảm cho cậu con trai đó và chúng tơi bắt đầu nói chuyện
nhiều hơn. Tuy là nói chuyện nhiều như vậy nhưng chúng tơi chưa hề gặp mặt nhau,
chỉ đợi đến khi tham gia sinh hoạt công dân chúng tôi mới gặp mặt và cũng chính
ngay lần gặp mặt đầu tiên đó, tơi đã có thiện cảm với cậu ấy. Chúng tơi cùng tham
gia 3 ngày học sinh hoạt công dân và cho đến ngày cuối cùng, cậu ấy đã tỏ tình tơi,
vì có thiện cảm với cậu ấy từ trước nên tôi đã không ngần ngại mà đồng ý luôn. Và
tôi đã bắt đầu mối tình đầu của mình ở đại học, trải qua những giai đoạn đầu thật
đẹp ở đại học mà tơi khơng ngờ đến trước đó. Nhưng hạnh phúc khơng kéo dài bao
lâu, tơi phát hiện cậu bạn này có người yêu kém hơn một tuổi ở quê nhưng cậu ấy
lại nói dối đã chia tay hai tháng rồi, chúng tôi bắt đầu kéo nhau vào những trận cãi
vã, và chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng tơi đã chia tay. Tơi dừng lại mối tình đầu
đầy cảm xúc ấy chỉ sau 1 tháng bên nhau và tôi một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng
của chuyện tình cảm, tơi đã mất hồn tồn niềm tin vào tình u và hứa với lịng sẽ
khơng u bất kỳ ai cho đến khi ra trường nữa. Đang trong chuỗi ngày đau khổ, tôi
phát hiện cậu ấy đang quen cô bạn thân trên đại học của tôi và hai người đã quen
nhau ngay khi tôi và cậu ấy mới kết thúc. Một lần nữa, người thân thiết với tôi lại
phản bội tôi, tôi đã khóc, khóc rất nhiều, cảm thất bất hạnh và không thỏa đáng khi
7


bản thân không được nhận bất kỳ sự quan tâm nào. Và tôi phát hiện, sau khi chia
tay, tôi đã thích cậu ấy hơn rồi. Tơi đã bắt chuyện, làm những chuyện ngu ngốc để
níu kéo cậu ất và bắt đầu đơn phương cậu ấy. Tơi đã chìm đắm trong những suy
nghĩ ấy trong một năm và đến khi tôi bắt đầu đi khu quân sự. Trước ngày tham gia
khu qn sự, chúng tơi đã gặp mặt nói chuyện với nhau và bằng tất cả những lời nói
của tơi, thì chúng tôi đã quay lại bên nhau nhưng một lần nữa, người bạn hay tâm sự
với tôi trong khu quân sự lại được cậu bạn đó thích. Mặc dù biết cậu ấy là một
người lăng nhăng nhưng hành động của cậu ấy khiến tôi quá sốc, đáng nhẽ thời gian
quân sự sẽ trở thành quãng thời gian đẹp nhất của mỗi người nhưng đối với tơi đó
lại là cơn ác mộng. Tôi cảm thấy chán ghét mọi thứ và bắt đầu cộc cằn với mọi

chuyện, và kể từ đó, tơi khơng cịn bạn thân nữa, tơi khơng muốn kể chuyện của
mình cho bất kỳ ai và tự hứa với lịng sẽ không yêu thêm một ai nữa.
Tôi đã buồn rất lâu cho đến vài tháng sau, tôi về quê nghỉ hè, sức khỏe ba tôi
không được tốt, ông đã một lần nhập viện lúc tết vì uống quá nhiều rượu gây hại
đến dạ dày và bác sĩ khuyên phải bỏ hẳn rượu thì mới có cơ hội sống tiếp, nhưng
chỉ cai được hai tháng, ba tôi lại lao đầu vào uống rượu như con thiêu thân, ngày
nào về nhà cũng đang trong tình trạng say bét nhè và khơng thể đi vững nữa. Tơi
cảm thấy ghét ba mình, vì ơng khơng quan tâm đến gia đình, bỏ bê mọi việc từ lớn
tới nhỏ cho mẹ tôi, một người phụ nữ đáng được yêu thương và được tôn trọng vậy
mà ngày đêm phải dậy từ 3h sáng ra rẫy cao su làm miệt mãi đến chiều tối mới
được nghỉ ngơi đôi chút. Ban đầu tơi khóc rất nhiều vì cảm thấy bất hạnh, nhưng
dần sau tôi đã quen dần và cảm thấy thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Tôi về nghỉ hè
được 3 ngày thì ba tơi mất vì bị xuất huyết dạ dày, mẹ tơi đã nói tơi chuẩn bị tâm lý
trước nên tơi đã khơng khóc cho dù đã chứng kiến hết những chuyện xảy ra trong
phòng bệnh, vẫn bình tĩnh gọi mẹ ra để giải quyết giấy tờ cịn mình về nhà dọn dẹp.
Tơi đã khơng khóc nhiều, dường như là đã khơng thể khóc được nữa, quá nhiều
chuyện không hay xảy ra với tôi, khiến tôi gần như đã mất đi cảm xúc và tôi cảm
thấy mọi thứ trên đời này thật nhạt nhẽo.
Tôi cứ sống theo quan điểm của bản thân: “Yêu bản thân nhiều hơn”. Tôi đã
bắt đầu từ chối những lời nhờ vả của mọi người và sống chậm lại, ít nói hơn và tập
trung vào cơng việc làm thêm của mình, tơi tận lực với nó đã hơn 3 tháng và hồn
8


thành tốt các cơng việc của mình. Vì nơi tơi làm là quán cà phê dưới sự quản lý của
một công ty công nghệ nên tôi đã dự định sau khi kết thúc hợp đồng làm việc sẽ xin
ứng tuyển vị trí Internship của cơng ty để đi sâu vào chun ngành thuộc về quản lý
của mình và tơi hi vọng trong tương lai tôi sẽ được tham gia vào đội ngũ của cơng
ty vì tơi thật sự u q nơi tôi làm việc và cảm nhận được nguồn năng lượng tích
cực của mọi người. Nếu điều đó có thể được thì tơi sẽ làm việc ở đây trong vịng hai

năm và bay ra Hải Phòng để làm việc cùng người u hiện tại của tơi, vì tơi nghĩ
đến một thành phố mới sẽ tạo nên cơ hội mới cho mình. Và sau tất cả, tơi hi vọng
những người tơi yêu và người yêu tôi sẽ luôn hạnh phúc cho dù có chuyện gì cũng
phải mạnh mẽ vượt qua.

CHƯƠNG 2: PHỤ LỤC

KẾT QUẢ TEST
1. Test Big Five

9


10


11


12


13


14


15



16


2. Test hiệu quả làm việc nhóm:

17


TỔNG ĐIỂM: 48

18


3. INTERPERSONAL COMMUNICATION SKILLS TEST

19


4.

Test MBTI:

20


21


22



23


24


5.

THỰC HÀNH KỸ NĂNG
(1) LÒNG TỰ TRỌNG
Những câu phát biểu làm CHẠM đến lịng tự trọng:
1. Tơi nghĩ là anh ta chưa sẵn sàng cho công việc này đâu. Dầu vậy, cứ thử
xem.
3. Thay vì nói điều đó, anh ta nên thực sự biết nó là cái gì.
6. Tơi nghĩ anh phải có lịng tự trọng hơn trong cơng việc của anh chứ!
9. Khi anh có kinh nghiệm bằng tơi, rồi anh sẽ hiểu!
12. Tôi hy vọng anh đủ thông minh để biết điều đó!
13. Điểm danh trung bình của anh nói lên anh cần phải thực tập nhiều hơn
trong phần thực hành này đấy!
16. Anh trả lời về vấn đề thứ 17 sai rồi!
19. Đừng có nghĩ cách nào tốt hơn cách anh đang làm đấy!
(2) TẬP TRUNG VÀO HÀNH VI, VÀO DỮ KIỆN

25


×