Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.17 KB, 3 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>
Gọi là miếu nhưng chỉ như cái chuồng chim đặt thấp tè
bên gốc một cây gạo. Đô Sao xưa nổi tiếng một vùng,
khơng chỉ vì tài vật. Ông là người đầu tiên mở lớp dạy vật
trong làng. Đến nay vẫn được coi là tổ các lò vật vùng này.
Ông chỉ huy dân làng nhiều phen đánh cướp. Và ông đã hi
sinh trong một trận kịch chiến. Lẽ ra ơng đã được tơn là
thành hồng làng, nếu khơng vì chuyện sau đây.
Đơ Sao hồi chưa mở lị luyện vật cũng đã nổi danh lắm.
Bốn năm liền, đô giật giải của làng. Tiên chỉ họ Trần khơng
thích chuyện đó. - Đơ Sao họ Nguyễn- Cháu tiên chỉ là
Khối đã hai lần vồ hụt giải. Khoái bèn đến tỉnh Bắc tìm
thầy cầu học, quyết chí phục hận. Hội làng năm đó, Khối
đã trở về, sau khi đã thành một đơ vật có hạng ở tỉnh Bắc.
Tiên chỉ họ Trần bèn cho đơ Khối đứng giữ giải. Đứng giữ
giải thì khỏi phải đấu loại. Giải năm nay khá to: năm vuông
lụa điều và năm quan tiền. Hai ngày đã qua mà chưa ai phá
được giải. Đô Sao vẫn im hơi. Sáng, con Sao, một chàng
trai mười tám tuổi, to cao gần bằng cha, muốn dự đấu lắm
nhưng cha không cho."Con dự đấu để luyện thì được, dự
tranh giải thì chưa nên đâu".
Đến ngày thứ ba, sau khi hạ một đối thủ, thấy khơng cịn
ai ứng vật, đơ Khối lên tiếng:
- Hình như làng này hết người rồi.
Đứng trong đám người xem, Sáng tức lắm, cởi áo, đóng
khố bước vào xới. Khối nhìn Sáng khinh khỉnh, hất hàm
Sáng khoẻ, hăng, có miếng có nghề, nhưng thiếu kinh
nghiệm, địch sao đổi đơ Khối. Chưa được một hiệp, anh
đã bị Khối cho lấm lưng phơi bụng, nằm chỏng gọng. Đơ
Khối, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mặt Sáng, bảo:
- Về bảo thằng Sao nhà mày ra đây. Thứ mày chỉ làm
bẩn sới của làng.
Sáng lồm cồm bò dậy, chạy một mạch qua ba đỗi đồng
về gặp cha. Sao vốn bị cảm nhẹ mấy hôm nay. Đang ngồi
nấu cháo, mồm rên rẩm, nghe con thuật chuyện lại, ông ta
hất đổ nồi cháo, đóng vội khố, lao vọt đi.
Thấy Sao ra, đám người xem reo hị, đốn trước một trận
tranh hùng nẩy lửa. Những người thuộc phe Khối thì la ó
chế riễu. Sao cởi áo quẳng xuống đất bước đến trỏ tay vào
nền sới, nhếch mép hỏi:
- Phải rải cát thế này ư ?
Đơ Khối hiểu ý ngay, nheo mắt hỏi lại:
- Rải sỏi nhá?
Đô Sao gật. Người ta nhanh nhanh kiếm sỏi về rải một
lớp kín mặt sới. Thế là phạm "lệ" vật. Tiên chỉ biết vậy.
Mặc kệ. Cho thằng Sao được bữa thâm mình thâm mặt, rõ
đau mới biết thân.
- Thưa các vị quan viên, có cần cho phơi bụng lấm lưng
nữa khơng ạ? Hay là tôi cứ việc lĩnh giải ?
Bấy giờ tiên chỉ mới vỡ lẽ, quát:
- Quân giết người! Mày cố tình chơi ác mà còn mở mồm
đòi giải à?
Tiếng quát như một hiệu lệnh. Lập tức, đám phe phái đơ
Khối vung gậy xông vào đô Sao. Sao liếc nhanh nhìn
quanh. Trên bàn nơi thềm đình có một con bị thui đã moi
ruột chuẩn bị sẵn để lát nữa tế thần. Chỉ ba bước, ông đã
đến bên bàn xốc con bò vác lên gạt địch thủ cướp đường
chạy. Có đến mươi người đuổi đánh, gậy gộc tua tủa. Sao
dùng con bò như cái khiên, như một thứ vũ khí, khi đỡ, khi
đánh, chạy băng đồng thốt về xóm nhà. Đến được đấy là
n trí, có người trợ giúp rồi, những kẻ kia chẳng dám theo
đến cùng. Con bị thui sau đó được ngả ra cho cả xóm dự,
coi như khao thắng giải.
Đơ Khối được vực về nhà, ít lâu sau thì chết. Đơ Sao từ
đấy không bao giờ dự tranh giải nữa. Sau này, khi đánh lại
bọn cướp bị thương nặng, biết không qua khỏi, ơng gọi con
lại dặn: "Cha vì tức khí một lúc mà làm hại một mạng
người. Nay chết đi, dẫu có coi là đã trả được món nợ đời thì
cũng khơng vì thế mà nhẹ tội. Con phải gắng tiếp tục rèn
luyện cho ngày một giỏi hơn, nhưng đừng bao giờ ganh
hơn thua, đừng bao giờ đem tài riêng ra hại người".
Như trên đã nói, có cơng lớn với làng nhưng vì chuyện