Tải bản đầy đủ (.docx) (3 trang)

Ngã tư đường cậu còn nhớ không?

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.28 KB, 3 trang )

Ngã tư đường cậu còn nhớ không?
Ngã tư hai ta luôn ngoảnh đầu nhìn về 1 hướng để tớ bắt cậu
tìm ghen với một người lạ đẹp mã. Để sau đó luôn vỡ òa là
những tiếng cười chọc phá vì cả hai biết đó chỉ là một trò
đùa vui thôi mà
Dẫu biết rằng đôi ta đã trôi về hai ngã nhưng vẫn thầm cám ơn tin nhắn chọc phá của lũ bạn đã se
kết Người và Ta. Đôi khi ngẫm nghĩ lại vẫn không ngờ cả hai quen nhau trong một khung trời xa
lạ: chỉ bước qua vài bậc tam cấp ga ra trường Đại Học, cái nhìn nhau cũng chỉ lướt xuyên qua
nhưng lại thay đổi cuộc đời hai ta - Cuộc đời ngà ngà say nhau, lắm niềm vui, hạnh phúc, cũng
không ít nổi đau của hai kẻ xa lạ.

Ban công trường xưa Cậu còn nhớ không? Nơi hai đứa xẻ đôi chiếc ghế cỏn con, chia hai phần
bánh mì, bánh bao mỗi sáng sớm vì Cậu muốn thêm chút mật ngọt thi vị cho món ăn tinh thần
mang tên hai tiếng Tình Yêu mặc dù Cậu là người tất bật chốn cơ quan, Tớ thì trong tình trạng làm
mòn ghế nhà trường hay nói một cách ngắn cụt là thời gian đôi ta không gì khác hơn ngoài hai từ
Lệch Pha.

Ngã tư ấy Cậu còn nhớ không? Ngã tư - nơi mọi người khó tìm lại được nhau nếu vô tư chia về
hai ngã nhưng Tớ và Cậu, một quãng lạc nhau sau G.Coffee lại được chữ Duyên se kết tại nơi có
ai ngờ - Ngã Tư, và chỉ tích tắc 1 giây không quay đầu nhìn nhau thì hai ta đã là hai người xa lạ.

Và ngã tư ấy ấy nữa Cậu còn nhớ không? Ngã tư hai ta luôn ngoảnh đầu nhìn về một hướng để tớ
bắt cậu tìm ghen với một người lạ đẹp mã. Để sau đó luôn vỡ òa là những tiếng cười chọc phá vì
cả hai biết đó chỉ là một trò đùa vui thôi mà

Phố xá đó Cậu còn nhớ không? Phố xá được trang hoàng bởi những món đồ không xa hoa, không
đắt tiền mà đôi lúc còn độc - lạ từ quần áo, giầy dép, túi xách, đến những chiếc ốp điện thoại nhỏ
xinh dọc suốt hai vỉa hè. Phố xá đó mỗi khi ngang qua cậu luôn tìm mọi cách (đi vòng đường
khác, ngoằn nghèo) để tránh xa vì chỉ con đường đó đủ sức mạnh khiến Tớ có cái tật ngoáy đầu
trái phải, trái phải đều không kém quả lắc đồng hồ, tròn mắt, miệng há rộng đủ 1 tiếng
"Woaaaaaaaaaaa".



Phố xá đó đó nữa Cậu còn nhớ không? Nơi hai ta nhàn nhã, thả hồn vào những món ăn lạ dù ngồi
đến mòn ghế, chủ cũng lờn mặt nhưng các món ăn mãi vẫn là lạ, âu cũng vì hai ta.

Cậu còn nhớ không là ta còn nhiều, nhiều kỉ niệm nữa kia mà? Nhưng tớ biết chữ Duyên không
còn bên đôi ta và Tớ thầm mỉm cười vì cả hai đều an nhiên khi nói câu chia xa.

Dù vẫn biết ngự trị nơi Tớ có một nỗi nhớ không phải tình yêu dành cho người phương xa nhưng
đôi lúc lòng bất chợt ê a:

Đến khi nào ta thôi đơn côi thì thầm cùng kí ức?

Đến khi nào ta thôi thao thức cùng đêm?

Đến khi nào ta thôi mộng mị những giây phút êm đềm?

Đến khi nào ta thôi khắc khoải đưa mắt qua thềm khi nghe xác lá khẽ rơi êm ?

Đến khi nào ta thôi ?

×