Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (517.21 KB, 90 trang )
<span class='text_page_counter'>(1)</span>nh÷ng bµi v¨n mÉu dµnh cho häc sinh líp 6 PhÇn mét v¨n tù sù. - KÓ chuyÖn (têng thuËt l¹i truyÖn) - kể chuyện đời thờng - kÓ chuyÖn tëng tîng. I. §Æc ®iÓm 1. Tự sự là phơng thức trình bày một chuỗi các sự việc, sự việc này dẫn đến sự việc kia, cuối cùng dẫn đến một kết thúc, thể hiện một ý nghĩa. 2. Nh÷ng yÕu tè c¬ b¶n cña bµi tù sù: - Sù viÖc: C¸c sù kiÖn x¶y ra. - Nh©n vËt: Ngêi lµm ra sù viÖc (gåm nh©n vËt chÝnh vµ nh©n vËt phô) - Cèt truyÖn: Tr×nh tù s¾p xÕp c¸c sù viÖc. - Ngêi kÓ: Cã thÓ lµ mét nh©n vËt trong c©u chuyÖn hoÆc ngêi kÓ v¾ng mÆt.. II. Yªu cÇu cña bµi v¨n tù sù ë líp 6 1. Với bài tự sự kể chuyện đời thờng - BiÕt s¾p xÕp sù viÖc theo mét tr×nh tù cã ý nghÜa. - Tr×nh bµy bµi v¨n theo mét bè côc m¹ch l¹c 3 phÇn. - Tuỳ theo yêu cầu đối tợng kể để lựa chọn tình huống và sắp xếp sự việc có ý nghĩa. 2. Víi bµi tù sù kÓ chuyÖn tëng tîng - BiÕt x©y dùng cèt truyÖn t¹o t×nh huèng tëng tîng hîp lý. - C©u chuyÖn tëng tîng ph¶i cã ý nghÜa vµ bè côc râ rµng. (theo kÕt cÊu 3 phÇn cña bµi tù sù). III. C¸ch lµm bµi v¨n tù sù ë líp 6 Tuỳ theo từng dạng bài tự sự ở lớp 6 để có cách trình bày dàn ý và viết bài cho phù hợp. D ớic đây là mét vµi gîi dÉn. 1. Với dạng bài: Kể lại một câu chuyện đã đợc học bằng lời văn của em - Yêu cầu cốt truyện không thay đổi. - Chó ý phÇn s¸ng t¹o trong më bµi vµ kÕt luËn. - Diễn đạt sự việc bằng lời văn của cá nhân cho linh hoạt trong sáng. 2. Víi d¹ng bµi: KÓ vÒ ngêi - Chú ý tránh nhầm sang văn tả ngờibằng cách kể về công việc, những hành động, sự việc mà ngời đó đã làm nh thế nào. Giới thiệu về hình dáng tính cách thể hiện đan xen trong lời kể việc, tránh sa đà vào miêu tả nhân vật đó. 3. Với bài: Kể về sự việc đời thờng.
<span class='text_page_counter'>(2)</span> - BiÕt h×nh dung tr×nh tù sù viÖc cho x¸c thùc, phï hîp víi thùc tÕ. - S¾p xÕp sù viÖc theo thø tù nh»m næi bËt ý nghÜa c©u chuyÖn - Lựa chọn ngôi kể cho đúng yêu cầu của bài văn. 4. C¸ch kÓ mét c©u chuyÖn tëng tîng *C¸c d¹ng tù sù tëng tîng ë líp 6: - Thay đổi hay thêm phần kết của một câu chuyện dân gian. - H×nh dung gÆp gì c¸c nh©n vËt trong truyÖn cæ d©n gian. - Tëng tîng gÆp gì nh÷ng ngêi th©n trong giÊc m¬.... *C¸ch lµm: - Xác định đợc đối tợng cần kể là gì? (sự việc hay con ngời) - Xây dựng tình huống xuất hiện sự việc hay nhân vật đó. - Tởng tợng các sự việc, hoạt động của nhân vật có thể xảy ra trong không gian cụ thể nh thế nào?. IV. một số đề và dàn bài §Ò 1. Trong vai ¢u C¬ (hoÆc L¹c Long Qu©n), h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Con Rång ch¸u Tiªn. *Yªu cÇu - Dạng bài: Kể chuyện tởng tợng (dựa theo truyện): đóng vai một nhân vật kể lại. * Néi dung Kể lại truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên theo lời nhân vật Âu Cơ (hoặc Lạc Long Quân). Kể đủ, chính xác các sự việc, chi tiết chính của câu chuyện. Có thể tởng tợng thêm chi tiết để làm nổi rõ ý nghĩa đề cao nguồn gốc cao quý của dân tộc Việt và ý nguyện đoàn kết... * H×nh thøc + Ngôi kể thứ nhất, bộc lộ thái độ, cảm xúc của ngời kể. + Xen miêu tả, đối thoại cho lời kể sinh động.. Đề 2. Tởng tợng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết mà em đã học. *Yªu cÇu KiÓu bµi: KÓ chuyÖn tëng tîng. Néi dung: + Tởng tợng và kể lại hoàn cảnh gặp gỡ với nhân vật (trong một giấc mơ sau khi đợc học, đợc đọc hoặc nghe kể về câu chuyện có nhân vật ấy khi đi tham quan đến một nơi có khung cảnh thiên nhiên gợi nhớ đến câu chuyện và nhân vật...). + Kể lại diễn biến: Căn cứ sự việc liên quan đến nhân vật (do nhân vật tạo ra hoặc liên quan đến nh©n vËt). H×nh thøc: + Xây dựng một số lời thoại với nhân vật để từ đó hiểu thêm về nhân vật, hiểu thêm ý nghĩa truyện... + KÓ ®an xen víi t¶, béc lé c¶m xóc.. §Ò 3. Trong vai Lang Liªu, kÓ l¹i chuyÖn B¸nh chng, b¸nh dµy..
<span class='text_page_counter'>(3)</span> *Yªu cÇu Kiểu bài: đóng vai nhân vật kể lại truyện. Nội dung: Kể lại đầy đủ các sự việc chính của câu chuyện. Thể hiện niềm vui sớng, tự hào khi thấy đợc giá trị của hạt gạo và thành quả từ bàn tay lao động của mình. Hình thức: Dùng ngôi thứ nhất để kể lại. Lời kể cần thể hiện cảm xúc, có hình ảnh.. §Ò 4. Trong vai ngêi mÑ, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Th¸nh Giãng. *Yªu cÇu - Kiểu bài: kể chuyện tởng tợng, đóng vai một nhân vật để kể. - Nội dung: kể đầy đủ các sự việc chính của truyện (Gióng ra đời kỳ lạ, Gióng trở thành tráng sĩ, Giãng giÕt giÆc cøu níc råi bay vÒ trêi). - Thể hiện đợc cảm xúc của nhân vật về một số chi tiết trong truyện (vui mừng khi Gióng chào đời; tâm trạng buồn khi giặc Ân chuẩn bị xâm lợc trong khi Gióng đã ba tuổi vẫn cha nói, cha cời, đặt đâu nằm đấy; ngạc nhiên, xúc động khi Gióng cất tiếng nói đầu tiên là đòi đi giết giặc...). - Hình thức: kể ở ngôi thứ nhất, thêm đối thoại.. Đề 5. Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ thời thơ ấu của mình. *Yªu cÇu Kiểu bài: kể chuyện đời thờng. - Néi dung: + Đó phải là một kỷ niệm để lại trong tâm hồn em những ấn t ợng sâu sắc, khó phai mờ (có thể là kỷ niÖm víi mét ngêi th©n; kû niÖm víi b¹n bÌ, thÇy c«; kû niÖm vÒ mét chuyÕn ®i...). + Kể lại diễn biến kỷ niệm ấy một cách hợp lý, các sự việc liên kết chặt chẽ. Câu chuyện để lại trong t©m hån em mét bµi häc, mét c¶m xóc s©u l¾ng... - H×nh thøc: Dïng lêi kÓ ng«i thø nhÊt.. §Ò 6. KÓ l¹i chuyÖn m×nh (hoÆc mét b¹n) tõng m¾c lçi. *Yªu cÇu Kiểu bài: kể chuyện đời thờng Néi dung: kÓ vÒ mét lÇn em m¾c lçi (kh«ng nghe lêi «ng bµ, cha mÑ, thÇy c«...; mét viÖc lµm thiÕu trung thùc...) lµm cha mÑ (hoÆc thÇy, c«...) phiÒn lßng, b¶n th©n em rÊt ©n hËn. C¸c chi tiÕt trong truyÖn cÇn hîp lý, ch©n thùc. - Hình thức: Kể ở ngôi thứ nhất, lời kể phải thể hiện đợc thái độ, cảm xúc của bản thân.. Đề 7. Hãy kể chuyện về gia đình em vào một chiều thứ bảy. *Yªu cÇu - Kiểu bài: kể chuyện đời thờng - Nội dung: Kể, tái hiện đợc không khí, quang cảnh ấm cúng, hạnh phúc... trong gia đình em vào chiÒu thø b¶y (vÝ dô: lêi hái han tr×u mÕn cña «ng bµ, cö chØ yªu th¬ng cña cha mÑ, sù quan t©m lÉn nhau của những thành viên trong gia đình...)..
<span class='text_page_counter'>(4)</span> - H×nh thøc: KÓ kÕt hîp víi miªu t¶ (¸nh m¾t, nô cêi, cö chØ ©u yÕm...), béc lé c¶m xóc cña em vÒ quang c¶nh Êy.. Đề 8. Hãy tởng tợng và kể lại cuộc trò chuyện, tâm sự giữa các đồ dùng học tập. *Yªu cÇu Kiểu bài: kể chuyện tởng tợng, nhân vật là đồ vật. Nội dung: Tởng tợng tình huống nghe đợc cuộc trò chuyện một cách hợp lý (Ví dụ: do cẩu thả làm mất một đồ dùng học tập phải đi tìm hoặc đêm khuya nghe thấy tiếng những đồ dùng than thở, tâm sự vì bất bình trớc tính nghịch ngợm, cẩu thả của cô, cậu chủ...). Kể diễn biến cuộc trò chuyện để toát lên khéo léo ý nghĩa giáo dục đối với học sinh. Khi kể diễn biến cần rõ hai sự việc: lúc đầu các đồ dùng mới đợc mua về và sau đó các đồ dùng bị đối xử không tốt nh thế nào... Hình thức: Sử dụng nghệ thuật nhân hóa, viết các đoạn, câu đối thoại một cách sinh động.. Đề 9. Trong buổi lễ đăng quang, Lang Liêu đã kể cho mọi ngời nghe về sự ra đời của hai loại bánh chng, b¸nh giÇy. H·y ghi l¹i lêi kÓ Êy. *Yªu cÇu - Kiểu bài: đóng vai một nhân vật kể lại chuyện. - Nội dung: kể lại đầy đủ các sự việc, chi tiết chính của truyện: Vua cha chọn ngời nối ngôi, đợc thần báo mộng, làm bánh, đợc nối ngôi, tục làm bánh ngày Tết. Các sự việc, chi tiết cần làm rõ ý nghĩa đề cao lao động sáng tạo, nghề nông trồng lúa. - H×nh thøc: Dïng ng«i kÓ thø nhÊt. Thø tù kÓ ngîc b¾t ®Çu tõ sù viÖc cuèi. Lêi kÓ cã c¶m xóc, gîi kh«ng khÝ thêi xa, dïng tõ phï hîp.. Đề 10. Tởng tợng cuộc thi của các loài hoa và trong vai một loài hoa, em hẫy kể lại cuộc thi đó. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: KÓ chuyÖn tëng tîng. - Néi dung: Giíi thiÖu cuéc thi (t×nh huèng më cuéc thi hîp lý). DiÔn biÕn cuéc thi kÓ lÇn lît c¸c sù viÖc, mçi sù viÖc kÓ vÒ phÇn thi cña mét nh©n vËt. Qua cuéc thi cÇn thÓ hiÖn râ ý nghÜa: quan niÖm vÒ vÎ đẹp toàn diện. - Hình thức: Sử dụng ngôi kể thứ nhất - nghệ thuật nhân hóa, đan xen tả vẻ đẹp riêng các loài hoa. Lêi kÓ giµu h×nh ¶nh vµ c¶m xóc.. §Ò 11. KÓ l¹i t©m sù cña c©y bµng (hoÆc c©y phîng) non bÞ lò trÎ bÎ cµnh l¸. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: KÓ chuyÖn tëng tîng. - Néi dung: Ghi l¹i nh÷ng lêi t©m sù cña mét c©y bµng non (hoÆc c©y phîng) trong mét t×nh huèng cô thÓ: bÞ lò trÎ bÎ g·y cµnh rông l¸. Néi dung lêi kÓ cÇn chó ý tëng tîng nh÷ng chi tiÕt cã ý nghÜa, biÓu hiÖn tâm trạng đau đớn, xót xa... Qua câu chuyện, ngời đọc rút ra đợc bài học nào đó về ý thức bảo vệ môi trờng. - Hình thức: Có thể dùng ngôi kể thứ nhất - nhân vật trung tâm là cây bàng non để kể. Nghệ thuật nhân hóa đợc sử dụng sáng tạo, hợp lý..
<span class='text_page_counter'>(5)</span> §Ò 12. Tëng tîng vµ kÓ l¹i c©u chuyÖn mêi n¨m sau khi vÒ th¨m trêng cò. *Yªu cÇu - D¹ng kÓ chuyÖn tëng tîng vÒ t¬ng lai. - Nội dung: Tởng tợng chuyến về thăm ngôi trờng em đang học hiện tại vào 10 năm sau, thể hiện đợc t×nh c¶m g¾n bã víi m¸i trêng, thÇy c«, b¹n bÌ. Néi dung kÓ cÇn cã nh÷ng sù viÖc, chi tiÕt hîp lý, c¶m động, bất ngờ: gặp lại thầy, cô giáo cũ, gặp lại bạn bè cùng lớp, quang cảnh trờng với những đổi thay... - H×nh thøc: Dïng ng«i kÓ thø nhÊt.. §Ò 13. Tëng tîng vµ kÓ l¹i chuyÖn cæ tÝch Sä Dõa theo mét kÕt thóc míi. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: KÓ chuyÖn tëng tîng. - Néi dung: + Nªn kÓ theo m¹ch ph¸t triÓn cña truyÖn cæ d©n gian. Tuy khi kÓ cã sù s¸ng t¹o nhng néi dung vÉn phải bảo đảm trung thành với những ý chính của nguyên bản. + Thªm bít mét sè chi tiÕt cho phï hîp víi néi dung chuyÖn kÓ. + Bài làm phải đảm bảo màu sắc và không khí của truyện dân gian. + PhÇn kÕt truyÖn kh«ng theo nguyªn b¶n, ë ®©y ®a ra mét kÕt côc míi, kÕt côc nµy cã liªn kÕt vµ b¸m theo m¹ch truyÖn. - H×nh thøc: Võa kÓ võa cã thÓ nªu c¶m nghÜ cña b¶n th©n vÒ c©u chuyÖn.. Đề 14. Em đã đợc học rất nhiều cô giáo và có những kỷ niệm sâu sắc, hãy kể lại một trong những kỷ niệm đó. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: kÓ chuyÖn vÒ mét nh©n vËt - Néi dung: + Giíi thiÖu c« gi¸o tõng d¹y, cã Ên tîng vµ nhiÒu kû niÖm. Chó ý lµ c« gi¸o TiÓu häc (v× ngêi kÓ ®ang häc líp 6). + Trong số rất nhiều kỷ niệm, nên chọn kỷ niệm đáng nhớ nhất (Đó là kỷ niệm gì? Xảy ra khi nào? Xảy ra nh thế nào? Vì sao lại xảy ra việc đó? Kết thúc ấy nh thế nào? + Em suy nghĩ gì về kỷ niệm đó (việc làm đối với cô và thấy đợc những gì cô đã làm cho mình). - H×nh thøc: KÓ theo ng«i thø nhÊt, kÓ xen béc lé t×nh c¶m.. §Ò 15. Em h·y kÓ vÒ mét chuyÕn vÒ th¨m quª néi hoÆc quª ngo¹i. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: v¨n kÓ chuyÖn (kÕt hîp miªu t¶). - Néi dung: + Trình bày thời gian, không gian: quê ở đâu, đờng về thế nào, về thăm khi nào? + Miªu t¶ nh÷ng nÐt c¬ b¶n nhÊt vÒ phong c¶nh lµng quª (c©y ®a, bÕn níc...). + Nh÷ng kØ niÖm th©n thuéc tõ thuë nhá, nh÷ng Ên tîng s©u s¾c. + Xóc c¶m khi vÒ quª còng nh khi chia tay..
<span class='text_page_counter'>(6)</span> + Tình cảm sâu nặng đối với quê hơng. - H×nh thøc: KÓ theo ng«i thø nhÊt, kÓ xen béc lé c¶m xóc.. Đề 16. Nhân dịp cùng bố mẹ đi thăm quan em đã đợc làm quen với một ngời bạn mới. Dù cuộc gặp gỡ thật ng¾n ngñi nhng t×nh b¹n Êy vÉn lµ mét kû niÖm khã phai. Em h·y kÓ l¹i. *Yªu cÇu Kể lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi (trong chuyến du lịch) với một ngời bạn nhng đã để lại trong em kỷ niÖm khã phai. *Néi dung: - Câu chuyện đợc kể phải sắp xếp theo một trình tự hợp lý tự nhiên. Việc làm quen diễn ra thật ấn t ợng, vừa bất ngờ vừa lô gích, phù hợp với hoàn cảnh, mạch truyện, tránh gợng ép. - Câu chuyện kể đòi hỏi sự sáng tạo, có kịch tính, hấp dẫn lôi cuốn có độ lắng, có d âm của tình bạn đẹp, hồn nhiên, trong sáng, nhân ái. - Miªu t¶ s¬ qua vÒ h×nh d¸ng, chó träng vÒ hoµn c¶nh, tÝnh t×nh... cña b¹n. §iÒu quan träng võa lµ phải thể hiện đợc tình cảm của mình đối với bạn và tình cảm của hai ngời với nhau. - Nêu bật đợc ý nghĩa nhân văn trong câu chuyện kể. *H×nh thøc: KÓ theo ng«i thø nhÊt.. §Ò 17. KÓ vÒ mét thÇy (c«) gi¸o kÝnh yªu nhÊt cña em. *Yªu cÇu Nêu đợc tình cảm với thầy (cô) giáo mà ngời viết yêu kính nhất. *Néi dung - Giíi thiÖu ngêi thÇy (c«) gi¸o d¹y m×nh. - Miêu tả dáng qua dáng vóc, ăn mặc... đặc biệt là những chi tiết liên quan đến tính cách, phẩm chất... cña thÇy (c«) gi¸o. - DÉn d¾t chuyÖn hîp lý, l« gÝch, phï hîp víi tÝnh c¸ch nh©n vËt, cÇn cã chi tiÕt bÊt ngê, thó vÞ cã søc lôi cuốn ngời đọc. - ThÇy (c«) gi¸o cã ý nghÜa víi tuæi th¬ cña ngêi viÕt nh thÕ nµo? *H×nh thøc: Kể theo ngôi thứ nhất. Giọng kể thể hiện cảm xúc trân trọng, gần gũi, thân thơng đối với thầy (cô) gi¸o.. Đề 18. Trong vai ông Lão, cá vàng hoặc mụ vợ hãy kể lại chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng. *Yªu cÇu - Kiểu bài: đóng vai nhân vật kể lại truyện. *Néi dung Kể lại đầy đủ các sự việc chính của câu chuyện. Gi¶ sö trong vai mô vî, cÇn thÓ hiÖn t©m tr¹ng ¨n n¨n, hèi lçi cña nh©n vËt mô vî - bµi häc rót ra tõ thãi tham lam, béi b¹c..
<span class='text_page_counter'>(7)</span> *H×nh thøc Dïng ng«i thø nhÊt kÓ l¹i. Lêi kÓ cÇn cã c¶m xóc, giµu h×nh ¶nh..
<span class='text_page_counter'>(8)</span> PhÇn hai v¨n miªu t¶. - t¶ c¶nh - t¶ ngêi. I. đặc điểm của văn miêu tả 1. Văn miêu tả là loại văn giúp ngời đọc, ngời nghe hình dung những đặc điểm, tính chất nổi bật của một sự vật, sự việc, con ngời, phong cảnh.... làm cho đối tợng miêu tả nh hiện lên trớc mắt ngời đọc, ngời nghe. 2. Nh÷ng n¨ng lùc cÇn cã khi lµm v¨n miªu t¶: - Quan s¸t: nh×n nhËn, xem xÐt sù vËt. - Nhận xét liên tởng hình dung về sự vật đặt tronmg tơng quan các sự vật xung quanh. - Ví von so sánh: Thể hiện sự liên tởng độc đáo riêng của ngời viết hình dung, cảm nhận về sự vật, hiÖn tîng miªu t¶.. II. C¸c d¹ng v¨n miªu t¶ ë líp 6 ở tiểu học, các em đã làm quen với văn bản miêu tả, lớp 6 học nâng cao hơn nên đòi hỏi các em có kĩ n¨ng miªu t¶ tinh tÕ trong tõng d¹ng bµi. Cô thÓ nh sau: 1. T¶ c¶nh * Tả cảnh là gợi tả những bức tranh về thiên nhiên hay cảnh sinh hoạt gợi ra tr ớc mắt ngời đọc về đặc ®iÓm tõng nÐt riªng cña c¶nh. * Yªu cÇu t¶ c¶nh: - Xác định đối tợng miêu tả: cảnh nào? ở đâu? Vào thời điểm nào? - Quan sát lựa chọn đợc những hình ảnh tiêu biểu. - Trình bày những điều quan sát đợc theo một thứ tự. * Bè côc bµi v¨n t¶ c¶nh: - Mở bài: Giới thiệu cảnh đợc tả. - Thân bài: Tập trung tả cảnh vật chi tiết theo một thứ tự nhất định, có thể ở một số trờng hợp sau: + Từ khái quát đến cụ thể (hoặc ngợc lại) + Kh«ng gian tõ trong tíi ngoµi. (hoÆc ngîc l¹i) + Kh«ng gian tõ trªn xuèng díi. (hoÆc ngîc l¹i) - Kết bài: phát biểu cảm tởng về cảnh vật đó. 2. T¶ ngêi * Tả ngời là gợi tả về các nét ngoại hình, t thế, tính cách, hành động, lời nói.... của nhân vật đợc miêu t¶. * Phân biệt đối tợng miêu tả theo yêu cầu: - T¶ ch©n dung nh©n vËt (cÇn t¶ nhiÒu vÒ ngo¹i h×nh, tÝnh nÕt...) - Tả ngời trong t thế làm việc (tả ngời trong hành động: chú ý các chi tiết thể hiện cử chỉ, trạng thái c¶m xóc).
<span class='text_page_counter'>(9)</span> * C¸ch miªu t¶: - Mở bài: Giới thiệu ngời đợc tả (chú ý đến mối quan hệ của ngời viết với nhân vật đợc tả, tên, giới tính và ấn tợng chung về ngời đó) - Th©n bµi: + Miªu t¶ kh¸i qu¸t h×nh d¸ng, tuæi t¸c, nghÒ nghiÖp.. + tả chi tiết: ngoại hình, cử chỉ, hành động, lời nói... (chú ý tả ngời trong công việc cần quan sát tinh tế vào các động tác của từng bộ: khuôn mặt thay đổi, trạng thái cảm xúc, ánh mắt...). VÝ dô: Dợng Hơng Th nh một pho tợng đồng đúc, các bắp thịt cuồn cuộn, hai hàm răng cắn chặt, quai hàm b¹nh ra, cÆp m¾t n¶y löa gh× trªn ngän sµo gièng nh mét hiÖp sÜ cña Trêng S¬n oai linh hïng vÜ. (Vâ Qu¶ng) + Thông qua tả để khơi gợi tính cách nhân vật: qua tả các chi tiết ngời đọc có thể cảm nhận đợc tính cách của đối tợng và thái độ của ngời miêu tả đối với đối tợng đó. - Kết bài: Nhận xét hoặck nêu cảm nghĩ của ngời viết về ngời đợc miêu tả. 3. Miªu t¶ s¸ng t¹o * §èi tîng miªu t¶ thêng xuÊt hiÖn trong h×nh dung tëng tîng cã b¾t nguån tõ mét c¬ së thùc tÕ nµo đó. * §èi tîng: Ngêi hay c¶nh vËt. * Yªu cÇu khi miªu t¶: - Tả cảnh phải bám vào một số nét thực của đời sống. Ví dụ khi tả một phiên chợ trong tởng tợng của em cần dựa trên những đặc điểm thờng xảy ra của cảnh đó làm cơ sở tởng tợng nh: không khí của cảnh, số lợng ngời với những lứa tuổi tầng lớp nào? chợ diễn ra ở địa điểm nào? Thời tiết khí hậu ra sao?....Những cơ sở đó là thực tế để tởng tợng theo ý định của mình. - Tả ngời trong tởng tởng: nhân vật thờng là những ngời có đặc điểm khác biệt với ngời thờng nh các nhân vật ông Tiên, ông Bụt trong cổ tích hay một ngời anh hùng trong truyền thuyết....Cần dựa vào đặc điểm có tính bản chất để tởng tợng những nét ngoại hình cho phù hợp, tạo sự hấp dẫn Lu ý: Dù miêu tả theo cách nào và đối tợng nào cũng cần chú ý vận dụng ví von so sánh để bài văn miêu tả cói nét độc đáo mang tính cá nhân rõ..
<span class='text_page_counter'>(10)</span> III. c¸ch lµm mét bµi v¨n miªu t¶ 1. Trong v¨n miªu t¶, n¨ng lùc quan s¸t cña ngêi viÕt, ngêi nãi thêng béc lé râ nhÊt. Muèn lµm v¨n t¶ c¶nh, ngêi viÕt cÇn ph¶i: - Xác định đợc đối tợng miêu tả; - Quan sát, lựa chọn đợc những hình ảnh tiêu biểu; - Trình bày những điểm quan sát đợc theo một thứ tự. 2. Bè côc cña mét bµi v¨n t¶ c¶nh thêng cã ba phÇn: - Mở bài: Giới thiệu cảnh đợc tả; - Th©n bµi: TËp trung t¶ c¶nh vËt chi tiÕt theo mét thø tù; - KÕt bµi: Thêng ph¸t biÓu c¶m tëng vÒ c¶nh vËt miªu t¶. 3. CÇn chó ý chi tiÕt khi miªu t¶. VÝ dô: a) Về cảnh mùa đông, có thể nên những đặc điểm - BÇu trêi ©m u, nhiÒu m©y. - Giã l¹nh, cã thÓ cã ma phïn. - C©y cèi rông l¸ chê cµnh. - Chim trãc bay ®i tr¸nh rÐt. - Trong nhà, ngời ta đốt lửa sởi. b) Về khuôn mặt mẹ có thể chú ý tới các đặc điểm - H×nh d¸ng khu«n mÆt (trßn, tr¸i xoan...). - VÇng tr¸n. - Tóc ôm khuôn mặt hai đợc búi lên? - §«i m¾t, miÖng. - Níc da, vÎ hiÒn hËu, t¬i t¾n... c) T¶ mét em bÐ chõng 4 - 5 tuæi: - M¾t ®en trßn ng©y th¬; - Môi đỏ nh son; - Ch©n tay mòm mÜm; - MiÖng cêi toe toÐt; - Níc da tr¾ng mÞn; - Nãi cha sâi... d) T¶ mét cô giµ: -Tãc tr¾ng da måi; - CÆp m¾t tinh anh; - D¸ng vÎ chËm ch¹p hoÆ nhanh nhÑn; - Giäng nãi trÇm Êm... - Cô giáo đang say sa giảng bài trên lớp: giọng nói trong trẻo, cử chỉ âu yếm ân cần, đôi mắt lấp lánh khÝch lÖ... 4. CÇn chó ý thø tù khi miªu t¶. VÝ dô:.
<span class='text_page_counter'>(11)</span> a) T¶ quang c¶nh líp häc trong giê viÕt bµi tËp lµm v¨n: - Có thể theo thời gian: Trống vào lớp. Cô giáo (thầy giáo) cho chép đề. Các bạn bắt tay vào làm bài. KÕt thóc buæi lµm bµi, thu, nép bµi cho thÇy, c«. - Cã thÓ theo kh«ng gian: Bªn ngoµi líp. Trªn b¶ng, c« (thÇy) ngåi trªn bµn gi¸o viªn. C¸c b¹n trong lớp bắt tay vào làm bài. Không khí cả lớp và tinh thần thái độ làm bài của bạn ngồi cạnh ng ời viết (hay chÝnh b¶n th©n ngêi viÕt). b) T¶ s©n trêng giê ra ch¬i: - Miªu t¶ theo kh«ng gian: + Tõ xa tíi gÇn. + Miªu t¶ theo thêi gian tríc, trong vµ sau khi ra ch¬i. Còng cã thÓ cã mét c¸ch thø ba lµ kÕt hîp c¶ kh«ng gian vµ thêi gian (C¸ch nµy khã vµ phøc t¹p hơn). Trớc hết, em hay chọn trật tự miêu tả. Sau đó chọn cảnh sân trờng giờ ra chơi để viết thành đoạn v¨n. - Miªu t¶ theo thø tù thêi gian: + S©n trêng v¾ng lÆng trong giê häc. + HiÖu lÖnh trèng ra ch¬i, mäi ngêi ïa ra. + Có tốp chơi đá cầu, nhảy dây, đá bóng, có tốp chỉ đứng xem, hoặc tranh cãi nhau về điều gì đó. + Cã thÓ t¶ mµu s¾c quÇn ¸o, nh÷ng tiÕng cêng nãi, hß reo vµ mét vµi b¹n ch¬i tÝch cùc nhÊt.. IV. một số đề và dàn bài. §Ò 1. Miªu t¶ c« gi¸o ®ang say sa gi¶ng bµi trªn líp. - Më bµi: Giíi thiÖu khung c¶nh líp häc, tªn c« gi¸o hoÆc tªn m«n häc. - Th©n bµi: Miªu t¶ nh÷ng nÐt tiªu biÓu vÒ cö chØ, h×nh d¸ng, ®iÖu bé, biÓu hiÖn s ph¹m cña c« gi¸o... g¾n víi diÔn biÕn cña bµi häc hoÆc giê häc. - Kết bài: Nêu cảm nghĩ của em về cô giáo qua giờ học đó.. §Ò 2. Em h·y t¶ dßng s«ng mïa lò. *Yªu cÇu KiÓu bµi: v¨n miªu t¶. Nội dung: Có thể tả từ xa đến gần, từ khái quát đến cụ thể. Dòng sông trong mùa lũ nh thế nào? Nớc d©ng cao ra sao, cã mµu g×? T¶ c¶nh hai bªn bê s«ng, c¶nh nh÷ng con thuyÒn vÊt v¶ v ît lªn trªn dßng níc lò... H×nh thøc: Lêi v¨n trong s¸ng, giµu c¶m xóc.. §Ò 3. H·y miªu t¶ l¹i c« gi¸o lóc ®ang say sa gi¶ng bµi. *Yªu cÇu KiÓu bµi: V¨n t¶ ngêi. Nội dung: Miêu tả qua dáng vóc, cách ăn mặc... đặc biệt là những chi tiết liên quan đến tính cách, phÈm chÊt... cña c«..
<span class='text_page_counter'>(12)</span> - Khi t¶ c« gi¸o ®ang gi¶ng bµi, cÇn chó ý c¸c chi tiÕt: giäng ®iÖu, cö chØ, néi dung bµi ® îc c« thÓ hiÖn nh thế nào? Bài giảng của cô tác động nh thế nào đối với ngời nghe? C« cã ý nghÜa víi tuæi th¬ cña ngêi viÕt nh thÕ nµo? Hình thức: Lời văn giàu cảm xúc, thể hiện tình cảm trân trọng gần gũi, thân thơng đối với cô giáo.. §Ò 4. H·y miªu t¶ ng«i nhµ em ë. *Yªu cÇu KiÓu bµi: t¶ sù vËt. Nội dung: tả ngôi nhà. Nhng đó không phải là ngôi nhà bình thờng mà là "ngôi nhà em đang ở", tức là giữa chủ thể và đối tợng đã xác lập đợc quan hệ đặc biệt gần gũi, do đó dễ khơi gợi cảm xúc. - Hình thức: Khi tả phải kết hợp giữa tả sự vật và tả tâm trạng để làm nổi bật hình ảnh ngôi nhà với nghÜa "tæ Êm".. §Ò 5. Em h·y miªu t¶ quang c¶nh tng bõng n¬i em ë vµo mét ngµy ®Çu xu©n míi. *Yªu cÇu KiÓu bµi: T¶ c¶nh. - Néi dung: + KÕt hîp miªu t¶ c¶nh thiªn nhiªn víi c¶nh sinh ho¹t nhén nhÞp vµo mét ngµy xu©n. + Tái hiện đợc những hình ảnh đặc trng của mùa xuân: hàng cây, hoa lá, cờ, khẩu hiệu, hơng vị Tết với bánh chng, mùi hơng trầm, đào, quất...; tâm trạng, nét mặt hồ hởi, vui tơi, nhộn nhịp của mọi ngời. + C¶m nghÜ cña em vÒ quang c¶nh Êy. - H×nh thøc: T¶ xen béc lé c¶m xóc.. Đề 6. Miêu tả một cảnh đẹp mà em đã gặp trong mấy tháng nghỉ hè (có thể phong cảnh nơi em nghỉ mát hoặc cánh động hay rừng núi quê em). *Yªu cÇu - KiÓu bµi: v¨n t¶ c¶nh. - Nội dung: tả một cảnh đẹp trong mùa hè, có thể là cảnh đẹp của quê h ơng em hoặc nơi em đến tham quan, nghỉ mát nh: đêm trăng, cánh đồng, dòng sông, bãi biển, rừng núi.v.v.. lá xuống sâ Ngời viết phải chọn lọc đợc các chi tiết tiêu biểu để làm nổi bật vẻ đẹp của cảnh. Cần kết hợp quan sát với tởng tợng, so sánh, thể hiện đợc cảm xúc với cảnh, tình yêu với thiên nhiên đất nớc. - Hình thức: Lời văn phải có hình ảnh, cảm xúc, sử dụng các biện pháp tu từ một cách sinh động. Đề 7. Từ bài văn Lao xao của Duy Khán, em hãy tả lại khu vờn trong một buổi sáng đẹp trời. *Yªu cÇu - KiÓu bµi: v¨n t¶ c¶nh. - Nội dung cụ thể: tả khu vờn trong một buổi sáng đẹp trời. Trong bài, ngời viết phải thể hiện đợc các chi tiết tiêu biểu để làm nổi bật đợc: - C¶nh vËt bao qu¸t cña khu vên (h×nh khèi, mµu s¾c). - T¶ mét sè c©y tiªu biÓu, t¹o nªn Ên tîng riªng vÒ khu vên. - Tả khung cảnh thiên nhiên để thấy khu vờn đẹp hoặc thân thiết nh thế nào (nắng, gió, màu sắc của.
<span class='text_page_counter'>(13)</span> c©y, cña l¸, cña hoa,…). Cần kết hợp quan sát với tởng tợng, so sánh, thể hiện đợc cảm xúc của ngời viết đối với cảnh vật của khu vên. - Hình thức: Lời văn phải có hình ảnh, cảm xúc, sử dụng các biện pháp tu từ một cách sinh động..
<span class='text_page_counter'>(14)</span> PhÇn ba mét sè bµi viÕt tham kh¶o. *§Ò bµi: Trong vai L¹c Long Qu©n, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Con Rång ch¸u Tiªn. *Bµi viÕt Thuở ấy, đã lâu lắm rồi, có lẽ đến hơn 4000 năm về trớc, lúc đất nớc ta vẫn còn hoang sơ lắm. Trên đất chủ yếu là núi đồi, cỏ cây hoa lá chứ cha có con ngời đông đúc nh bây giờ. Trên trời, dới nớc, mỗi vùng đất đều do các vị thần tiên cai quản, trông nom. Là con trai của thần Long Nữ, vị thần đợc thần trời giao cho cai quản vùng sông nớc Lạc Việt, cha mẹ đặt tên cho ta là Lạc Long Quân. Đợc cha mẹ chỉ dạy đủ điều từ thủa ấu thơ, lại thêm sức lực vốn có của giống rồng, ta đã luyện đợc rất nhiều phép lạ. Thủa ấy, khi ta còn trẻ, ta thờng hay xin phép Đức Long Vơng lên trần gian thăm thú, giúp dân tiễu trừ bọn yêu tinh, dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi, cách ăn ở. Trần gian nhiều cảnh đẹp khiến ta gắn bó nh đang sống dới thủy cung. Mét h«m, ®ang tho¶ chÝ ngao du s¬n thuû, ta say høng qu¸ ch©n lªn tËn vïng nói cao ph ¬ng B¾c. Bỗngh ta gặp một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần. Hỏi ra mới biết nàng là Âu Cơ, con gái Thần Nông. Nghe nói vùng Lạc Việt có nhiều hoa thơm, cỏ lạ, nàng xin phép cha dạo b ớc đến thăm. Ta cùng Âu Cơ mến cảnh hợp ngời, đem lòng yêu thơng rồi thề ớc nguyện cùng chung sống trọn đời. Ýt l©u sau, ¢u C¬ cã mang. Kú l¹ thay! §Õn ngµy sinh në, nµng sinh ra mét c¸i bäc tr¨m trøng. Råi trăm trứng nở ra trăm con đều đẹp đẽ, hồng hào chẳng cần bú mớm mà tự lớn lên nh thổi. Vợ chồng ta hết sức vui mừng, hết lòng chăm chút cho đàn con nhỏ. Sống ở trần thế đã lâu, ta cũng thấy nóng lòng. ở thuỷ cung, cha mẹ đã già, công việc không biết ai g¸nh v¸c. Tr¨n trë nhiÒu lÇn, ta nghÜ: "¢u C¬ vèn thuéc dßng tiªn hîp víi non cao, ta l¹i lµ gièng rång quen s«ng n¬i biÓn c¶; tÝnh t×nh, tËp qu¸n h¼n cã nhiÒu c¸i kh¸c nhau nªn mét cuéc biÖt ly trong nauy mai khã lµ tr¸nh khái. Ta bÌn gäi tr¨m con cïng ¢u C¬ vµ nãi: - Ta và vàng tuy sống cha lâu nhng nghĩa tình đến sông cạn đá mòn cũng không thay đổi. Ta nghĩ, ta là giống rồng, nàng là giống tiên, vậy khó mà tính kế dài lâu đợc. Nay vì đại nghiệp và vì sự mu sinh của tr¨m con, ta sÏ ®a 50 con xuèng biÓn, nµng ®a 50 con lªn nói, chia nhau ra mµ cai qu¶n c¸c ph¬ng hÔ cã việc gì thì báo cho nhau để mà tơng trợ. Âu Cơ nghe thấy hợp tình cũng đành nghe theo, cuộc chia ly ngậm ngùi, da diết. Ta đa 50 con xuống vùng đồng thấp dạy các con nghề biển mà an c lập nghiệp. Âu Cơ đa các con lên núi cao, lập con trởng làm vua, lấy hiệu là Hùng Vơng, đóng đô ở đất Phong Châu, đặt nớc hiệu là Văn Lang, truyền đời nối ngôi đều lấy hiệu Hùng Vơng, không hề thay đổi. Sau đó rất lâu, ta và Âu Cơ không gặp lại nhau nhng tình nghĩa vẫn không phai. Hơn thế, nghĩa "đồng bào" trong trăm con ta cũng không thay đổi. Bởi thế cho nên đến tận ngày nay, trên đất nớc ta dẫu có tới trên 50 dân tộc, nhng đều là anh em ruột thịt một nhà.. *§Ò bµi: Trong vai Th¸nh Giãng, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Th¸nh Giãng. *Bµi viÕt Các cháu có biết ta là ai không? Ta chính là Thánh Gióng, ngời năm xa đã một mình đánh thắng lũ giặc Ân hung ác. Bây giờ ta sẽ kể cho các cháu nghe về cuộc đời của ta lúc bấy giờ nhé! Các cháu ạ! Ta vốn là sứ thần của Ngọc Hoàng sai xuống giúp đỡ dân làng đánh đuổi quân xâm l ợc đang nhăm nhe xâm chiếm nớc ta. Muốn đợc sống cùng với nhân dân, Ngọc Hoàng ra lệnh cho ta đầu thai xuống một gia đình lão nông hiếm muộn đờng con cái. Một ngày đẹp trời ta thấy bà lão phúc hậu vào rừng, ta liền hoá thành một vết chân to và bà lão đã tò mò ớm thử vậy là ta đầu thai vào bà cụ. Khỏi phải.
<span class='text_page_counter'>(15)</span> nói hai ông bà đã vô cùng mừng rỡ khi chờ mãi, sau mời hai tháng ta mới ra đời. Ông bà càng vui hơn khi thÊy ta rÊt kh«i ng« tuÊn tó. Hai «ng bµ ch¨m sãc yªu th¬ng ta hÕt lßng, «ng bµ ngµy ngµy mong ta kh«n lớn nh những đứa trẻ khác ấy vậy mà mãi đến tận năm ba tuổi ta vẫn chẳng biết cời, nói cũng chẳng biết đi. Các cụ rất buồn, thấy vậy ta rất thơng nhng vì sứ mệnh mà Ngọc Hoàng đã trao cho nên ta vẫn phải im lÆng. Thế rồi giặc Ân đến xâm lợc nớc ta, chúng kéo đến đông và mạnh khiến ai ai cũng lo sợ. Nhìn khuôn mặt lo âu của dân làng và cha mẹ, ta biết rằng đã đến lúc ta phải ra tay giúp đỡ họ. Một hôm, đang nằm trªn giêng nghe thÊy sø gi¶ ®i qua rao t×m ngêi giái cøu níc, thÊy mÑ ®ang ngåi buån rÇu lo l¾ng, ta liÒn cÊt tiÕng b¶o mÑ: - Mẹ ơi! Mẹ đừng buồn nữa, mẹ hãy ra mời sứ giả vào đây cho con nói chuyện. Nghe ta cất tiếng nói mẹ vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ và mẹ ta càng ngạc nhiên hơn khi ta đòi gặp sứ giả vì đó không phải là chuyện đùa, đọc thấy nỗi lo của mẹ ta vội trấn an mẹ: - Mẹ đừng lo lắng gì cả cứ ra mời sứ giả vào đây! Nöa tin nöa ngê nhng mÑ ta vÉn véi v· ra míi sø gi¶ vµo. Sø gi¶ bíc vµo c¨n nhµ nhá tuÒnh toµng cña cha mÑ ta, «ng ta v« cïng ng¹c nhiªn nh×n thÊy ta lóc nµy vÉn chØ lµ th»ng bÐ n»m ë trªn giêng, sø gi¶ cã vÎ kh«ng tin tëng l¾m nhng khi nghe ta nãi: "¤ng vÒ t©u víi vua s¾m cho ta mét con ngùa s¾t, mét roi s¾t vµ mét tÊm ¸o gi¸p s¾t, ta sÏ ph¸ tan lò giÆc nµy". Nghe nh÷ng lêi nãi ®Çy qu¶ quyÕt cña ta sø gi¶ hiÓu rằng ta không phải là một đứa trẻ bình thờng, sứ giả vội vã trở về tâu với vua và vua cũng vui mừng truyền thợ giỏi ở khắp nơi đến làm gấp những thứ ta cần. Ai ai cũng phấn khởi khi thấy vua đã tìm đ ợc ngêi tµi. Còn ta khi sứ giả đi rồi ta liền vùng dậy và vơn vai mấy cái đã thành ngời lớn. Ta bảo mẹ nấu cho ta nồi cơm ăn cho no để chuẩn bị đi đánh giặc. Mâm cơm vừa bng lên ta ăn một loáng đã hết nhẵn mà chẳng thấy no gì cả, mẹ lại đi nấu nồi khác cho đến khi nhà không còn gì để ăn. Ta ăn vào bao nhiêu thì lớn nh thổi bấy nhiêu, đến nỗi quần áo phải thay liên tục. Mẹ ta thấy ta ăn ba nhiêu cũng cha no trong khi gạo thì đã hết, bà cụ liền chạy nhờ bà con hàng xóm. Bà con đều vui lòng giúp mẹ ta vì biết ta là ng ời sẽ đi đánh giặc cứu dân làng. Mọi ngời đến nhà ta nờm nợp, ngời có gạo góp gạo, ngời có rau, cà góp rau cà, tóm lại ai có gì góp nấy. Mọi ngời còn đến giúp mẹ ta thổi cơm cho ta ăn, ta ăn bao nhiêu lại to lớn lừng lững bấy nhiêu. Những ngày đó làng ta ai cũng khấp khởi vui mừng vì mong đợi ta nhanh chóng đi giết giÆc, cøu níc. Một ngày, dân làng nhận đợc tin giặc đã kéo đến chân núi Trâu. Làng ta lại đợc một phen khiếp sợ, trÎ con kªu khãc, ngêi lín th× lo ©u, c¸c cô giµ th× trÇm ng©m, ai ai còng khiÕp sî. Mäi ngêi nh×n ta nh cÇu cứu. Ta rất hiểu tâm trạng của họ và đúng lúc đó sứ giả đem những thứ ta cần đến. Lúc này, ta vùng đứng dậy, vơn vai một cái đã biến thành một tráng sĩ cao lớn phi thờng, thế nên tất cả những thứ sứ giả vừa mang đến chẳng còn vừa với ta nữa. Thấy vậy, mọi ngời lại tức tốc đi tìm thợ về rèn ngựa sắt, áo giáp sắt cho ta, họ làm ra chiếc nào lại cho ta thử chiếc ấy và ta chỉ khẽ bẻ đã gẫy, mãi sau mới có những thứ vừa với sức ta. Mọi thứ đã đợc chuẩn bị sẵn sàng, ta liền mặc áo giáp sắt, tay cầm roi sắt, nhảy lên mình ngựa, oai phong lẫm liệt. Ta nhớ hôm đó bà con ra tiễn ta rất đông mọi ngời nhìn ta đầy tin tởng, khắp nơi vang lªn lêi chóc chiÕn th¾ng vµ ta cßn nh×n thÊy c¶ nh÷ng giät níc m¾t tù hµo, yªu th¬ng cña cha mÑ ta. Tõ biệt bà con xóm giềng, cha mẹ những ngời đã yêu thơng, nuôi nấng, ta thầm hứa sẽ chiến đấu hết lòng để kh«ng phô c«ng cña bµ con d©n lµng, cha mÑ. Sau phút chia tay, một mình một ngựa ta lao thẳng vào trận đánh. Ngựa đi đến đâu phun lửa rừng rực đến đó, lũ giặc vô cùng khiếp sợ. Chúng đổ rạp và tan xác dới roi sắt của ta và ngọn lửa của con chiến m·. C¶ b·i chiÕn trêng ®Çy th©y qu©n giÆc. §óng lóc thÕ trËn ®ang lªn nh vò b·o th× c©y roi s¾t trong tay ta gÉy gËp, ta liÒn nhæ lÊy nh÷ng khãm tre quanh m×nh quËt liªn tiÕp vµo lò giÆc. Lò giÆc l¹i ® îc mét phen khiÕp sî, r¬i vµo thÕ hçn lo¹n vµ ch¼ng mÊy chèc bá ch¹y tan t¸c kh¾p n¬i. Nh÷ng tªn may m¾n sèng sãt véi v· tho¸t th©n bá ch¹y vµo hÎm nói s©u, t×m c¸ch trë vÒ n íc. Lµng quª s¹ch bãng qu©n thï. TiÕng reo vui cña d©n lµng vang lªn rén r·..
<span class='text_page_counter'>(16)</span> Nhìn trăm họ hạnh phúc ta vô cùng sung sớng, vậy là sứ mệnh Ngọc Hoàng giao cho ta đã hoàn thành, chợt nhớ đến cha mẹ già ta cũng muốn về thăm nhng lời Ngọc Hoàng dặn dò khi hoàn thành sứ mệnh phải trở về trời khiến ta chẳng dám trái lệnh. Nhìn đất nớc, dân làng một lần cuối ta thúc ngựa phi lên đỉnh núi, cởi bỏ áo giáp sắt, rồi cả ngời và ngựa lẳng lặng bay về trời. Ta ra đi nhng trong lòng đầy tiếc nuối vì không đợc sống cùng những ngời dân hiền lành tốt bụng. Dẫu vậy, ta cũng hài lòng vì từ đây ai ai cũng đợc sống trong cảnh thanh bình, hạnh phúc. Sau đó, vua đã phong cho ta là Phù Đổng Thiên Vơng. Ta cảm thấy rất vui khi đợc nhận danh hiệu đó, bởi ta đã đem đến sự bình yên và hạnh phúc cho mọi ngời. Đó chính là điều quý giá nhất đối với ta, nó còn quý hơn cả ngọc ngà châu báu mà nhà vua hứa ban tặng cho ta sau khi đánh thắng quân giặc.. §Ò bµi: Trong vai ¢u C¬, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Con Rång ch¸u Tiªn. *Bµi viÕt Nhanh quá các cháu ạ! Chỉ một thoáng thôi mà đã 4000 năm rồi. Ngày ấy, nhà ta ở vùng núi cao quanh năm có hoa thơm, suối chảy róc rách, cha mẹ sinh ra ta và đặt tên là Âu Cơ. Khi ta vừa m ời sáu tuổi đẹp nh trăng rằm, ta rất thích cùng các bạn rong ruổi trên những vùng núi cao tìm hoa thơm, cỏ lạ. Ngày ngày, ta dạo chơi trong những cánh rừng xinh đẹp, cho đến một hôm mải mê đi tìm những bông hoa đẹp ta đã lạc mất lối về. Giữa lúc đang băn khoăn, lo lắng thì ta bắt gặp một chàng trai cao to, tuấn tú. Chàng tới hỏi han về tình cảnh và vui vẻ đa ta ra khỏi cánh rừng đó. Sau nhiều lần gặp gỡ, ta biết đợc chàng là Lạc Long Quân, mình rồng, thờng ở dới nớc, thỉnh thoảng mới lên sống ở cạn, chàng rất khoẻ mạnh và thờng giúp đỡ dân làng diệt trừ yêu tinh, dạy dân cách trồng trät. Cảm phục trớc con ngời tài đức ấy, chẳng bao lâu sau, ta và Lạc Long Quân đã nên vợ nên chồng. Cuéc sèng cña ta vµ chµng v« cïng h¹nh phóc, ngµy ngµy ta cïng chµng d¹o ch¬i kh¾p n¬i, lóc trªn rõng lóc xuèng biÓn. Một thời gian sau, ta có mang cả hai gia đình vô cùng mừng rỡ mong đợi đứa cháu đầu tiên ra đời. Còn Lạc long Quân chàng cũng vô cùng hạnh phúc chờ đợi đến ngày ta sinh nở. Vào một buổi sáng đẹp trời ta trở dạ. Tất cả mọi ngời hồi hộp, khấp khởi mong đợi. Thế nhng thật lạ thay, ta lại sinh ra một cái bọc trăm trứng. Một thời gian sau, bọc nở ra một trăm ngời con trai. Chúng lớn nhanh nh thổi, đứa nào cũng đẹp đẽ, khôi ngô khác thờng. Hµng ngµy, vî chång con c¸i ta d¾t nhau lªn rõng ng¾m hoa, t×m cá vµ cã lÏ cuéc sèng sÏ m·i nh vËy nÕu nh ta kh«ng nh×n thÊy nÐt mÆt ph¶ng phÊt buån cña L¹c Long Qu©n. ThØnh tho¶ng ta l¹i thÊy chµng đứng trên ngọn núi cao mắt dõi ra phía biển khơi, nơi có gia đình chàng đang mong đợi. Thế rồi một hôm Lạc Long Quân quyết định trở về gia đình của mình, để lại ta vò võ một mình với bầy con nhỏ. Chàng đi rồi ta ngày đêm mong đợi. Và lũ trẻ cũng không ngớt lời hỏi ta: - Cha ®©u h¶ mÑ? Bao giê cha trë vÒ chóng con? Ta ch¼ng biÕt tr¶ lêi chóng ra sao v× chµng ®i mµ kh«ng hÑn ngµy trë vÒ. Hµng ngµy mÑ con ta d¾t nhau ra bê biÓn ngãng vÒ phÝa biÓn kh¬i mong mái bãng chµng trë vÒ nhng cµng tr«ng chê cµng ch¼ng thấy. Cho đến một ngày ta quyết định gọi chàng trở về và than thở: - Chàng định bỏ thiếp và các con mà đi thật sao? Chàng có biết mẹ con thiếp ngày đêm mong đợi chµng? Nghe ta hái nh vËy L¹c Long Qu©n còng rÊt buån rÇu vµ nãi: - Ta vèn nßi rång ë miÒn níc th¼m, nµng lµ dßng tiªn ë chèn non cao. KÎ ë c¹n, ngêi ë níc, tÝnh t×nh tập quán khác nhau, khó mà ăn ở cùng nhau một nơi lâu dài đợc. Nay ta đa năm mơi con xuống biển, nµng ®a n¨m m¬i con lªn nói, chia nhau cai qu¶n c¸c ph¬ng. Nghe chồng nói vậy ta giật mình phản đối:.
<span class='text_page_counter'>(17)</span> - Không! Thiếp không muốn gia đình ta mỗi ngời một ngả. Thiếp không muốn xa các con, xa chàng. L¹c Long Qu©n l¹i nãi: - Chúng ta đã từng sống hạnh phúc yêu thơng, gắn bó với nhau, bởi thế ta tin rằng khoảng cách chẳng thể nào chia lìa đợc chúng ta, và sau này có khó khăn hoạn nạn cùng nhau chia sẻ giúp đỡ là đ ợc råi. Nghe lời khuyên giải của Lạc Long Quân ta thấy cũng có lí nên đành nghe theo. Ngày chia tay, nhìn chàng và năm mơi đứa con xa dần lòng ta buồn vô hạn, vậy là từ nay ta phải xa chúng thật rồi, biết bao giê míi gÆp l¹i nhau ®©y. Ngời con trai cả của ta đợc tôn lên làm vua lấy hiệu là Hùng Vơng đóng đô ở Phong Châu, đặt tên nớc là Văn Lang. Còn lại, ta chia cho mỗi con một vùng đất để tự lập ra châu huyện, lập nên các dân tộc: Tày, Nïng, H'M«ng, Th¸i, MÌo, Dao,... víi nh÷ng phong tôc tËp qu¸n riªng, v« cïng phong phó. ThÕ lµ tõ bÊy giê, vî chång con c¸i chóng ta xa nhau nhng ta vµ L¹c Long Qu©n vÉn kh«ng quªn t×nh cò, nhÊt lµ c¸c con cña ta, dï kh«ng ë gÇn nhau nhng vÉn g¾n bã keo s¬n. Mçi khi gÆp khã kh¨n ho¹n n¹n chúng lại đoàn kết giúp đỡ nhau vợt qua. Các cháu biết không, chúng ta đều là anh em một nhà, có chung nguồn gốc con lạc cháu hồng, bởi vậy các cháu cần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, các cháu nhé!. *§Ò bµi: Trong vai Lang Liªu, kÓ l¹i chuyÖn B¸nh chng, b¸nh giÇy. *Bµi viÕt Buổi tối hôm ấy, trăng sáng vằng vặc in rõ từng cành n gạch. Tôi ngồi lặng yên nghe mẹ đọc truyện B¸nh chng, b¸nh dµy. Giäng cña mÑ thËt ngät ngµo, Êm ¸p. H×nh ¶nh chµng Lang Liªu hiÒn lµnh ch©n chÊt cø hiÖn lªn râ nÐt trong trÝ tëng tëng cña t«i. Tr¨ng s¸ng qu¸! Giã l¹i hiu hiu thæi, t«i c¶m thÊy lßng m×nh thËt nhÑ nhµng trong trÎo, bíc ch©n t«i nhÑ tªnh theo c©u chuyÖn vÒ chiÕc b¸nh mÑ võa kÓ. Bớc chân tôi lang thang trên những cánh đồng ngạt ngào hơng lúa, xa xa những triền khoai lang xanh rên, bçng t«i thÊy mét anh n«ng d©n ®ang cÆm côi nhÆt tõng ngän cá trªn ruéng lóa. Nh×n g¬ng mÆt anh có nét gì đó quen quen, tôi bớc lại gần hơn: - A! Chào anh Lang Liêu! Sao anh lại ở đây? Tôi reo lên thích thú khi nhận ra đó chính là Lang Liêu, chµng trai hiÒn lµnh trong c©u chuyÖn B¸nh chng, b¸nh dµy. Nghe thÊy giäng nãi l¶nh lãt cña t«i anh n«ng d©n ngõng tay lµm, nh×n t«i mØm cêi, nãi: - Chào em gái! Lẽ ra anh phải hỏi em điều đó chứ! T«i chît hiÓu vµ giíi thiÖu: - Em quªn mÊt, em lµ Lan, n¨m nay em häc líp 6, ngµy mai líp em cã tiÕt v¨n häc vÒ B¸nh chng, bánh dày thế mà hôm nay em lại đợc gặp anh, thật là vui quá! Nghe nhắc đến chuyện bánh chng, bánh dầy anh nông dân có vẻ trầm ngâm, tôi thì vô cùng sung sớng vì đây là một cơ hội hiếm có để đợc nghe chính chàng Lang Liêu kể cho nghe về cuộc đời của mình. Đoán đợc suy nghĩ của tôi anh mỉm cời và nói: - Em cã muèn anh kÓ cho em nghe vÒ cuéc thi tµi kÐn vua cña phô v¬ng anh kh«ng? T«i thÝch thó: - Cã ¹! Anh h·y kÓ cho em nghe ®i. Lang Liêu đa đôi mắt nhìn ra xa, anh bắt đầu kể, giọng nh trầm xuống. - Ta sinh ra trong một hoàn cảnh khá đặc biệt, mẹ ta chẳng đợc vua yêu chiều nh những vơng phi khác nên khi sinh ra chỉ có mẹ con quấn quýt bên nhau, chẳng bao lâu bà mất sớm, để lại ta một mình côi cút. Thế là cũng từ đó ta chăm chỉ với ruộng đồng, khoai lúa. Cuộc sống cứ ngày tháng thoi đa, chẳng mấy.
<span class='text_page_counter'>(18)</span> chốc ta đã thành chàng trai trởng thành, mạnh khoẻ. Ngày ngày, ta vui với công việc đồng áng của mình, chẳng dám màng đến công danh, bổng lộc của triều đình. Một hôm, đang lúi húi vun mấy khóm khoai tr ớc nhà bỗng ta nhận đợc lệnh vua vời vào trầu. - ThÕ anh cã lo l¾ng kh«ng? T«i sèt s¾ng hái. Lang Liªu chËm gi·i tr¶ lêi: - Ta còng c¶m thÊy h¬i lo l¾ng v× l©u råi kh«ng vµo triÒu, biÕt ®©u phô v¬ng giËn hoÆc ®au yÕu. Bëi vậy, sau khi nhận đợc lệnh, ta vội vã thay quần áo vào chầu phụ vơng. Trên đờng đến đấy, ta đã nghe nói vua cha nay cảm thấy già yếu nên muốn tìm một ngời nối ngôi, chỉ cần ngời đó có tài chứ không nhất thiết là con trởng hay con thứ. Khi ta đến nơi, tất cả mọi ngời đã đến đông đủ và tất nhiên có cả các anh của ta. Trên ngai vàng, vua cha đã có vẻ già yếu hơn trớc nhiều. Sau khi tuyên bố lí do của buổi triệu tập, Ngµi nãi: - Tới ngày lễ tiên Vơng, ai làm vừa lòng ta thì ta sẽ truyền cho ngời ấy ngôi báu để tiếp tục trị vì đất nớc. Nghe đến đây tôi lại buột miệng hỏi: - Chắc anh lo lắng lắm khi nhận đợc tin này bởi anh rất nghèo, đâu có những thứ quý giá dâng lên vua cha. Lang Liªu nh×n t«i gËt ®Çu, chµng tiÕp: - Sau khi nghe lêi vua cha ph¸n truyÒn, c¸c anh cña ta cã vÎ rÊt vui mõng v× trong tay hä cã biÕt bao ngäc ngµ ch©u b¸u, hä muèn g× mµ ch¼ng cã, cßn ta nh×n kh¾p nhµ chØ thÊy toµn lóa, s¾n, khoai, kh«ng cã thứ gì là giá trị cả, biết lấy gì để dâng lên Tiên Vơng. Thực ra ta cũng không có ý tranh giành ngôi báu nhng ta cũng muốn làm đẹp lòng phụ vơng. Suốt mấy ngày sau đó, ta mất ăn mất ngủ vì nghĩ đến món quà sẽ dâng lên phụ vơng. Lòng ta ngổn ngang trăm mối, nếu đi mua đồ quý nh các anh của ta thì ta không có tiền còn nếu dâng lên chỉ khoai và sắn thì chắc chắn phụ vơng sẽ buồn lòng vì những thứ tầm thờng đó. Một đêm, sau một hồi trằn trọc suy nghÜ ta liÒn ngñ thiÕp, trong giÊc ngñ, ta thÊy mét vÞ thÇn hiÖn lªn m¸ch r»ng: h·y lÊy chÝnh nh÷ng s¶n phẩm mà mình làm ra để dâng lên Tiên Vơng. Ta sung sớng và chợt tỉnh giấc. Ngay sáng hôm đó, ta bắt tay vào làm bánh nh lời thần báo mộng. Ta tìm một thứ gạo nếp ngon nhất ®em vo thËt s¹ch, lÊy ®Ëu xanh, thÞt lîn lµm nh©n, dïng l¸ dong xanh gãi thµnh h×nh vu«ng, nÊu mét ngµy một đêm cho thật nhừ. Và loại bánh thứ hai ta nghĩ cần phải thay đổi nên ta đem gạo đồ lên, giã nhuyễn, nặn thành hình tròn. Bánh hình vuông biểu tợng cho trời, bánh hình vuông biểu tợng cho đất. Đến ngày lễ Tiên Vơng, ta đem hai loại bánh đó vào cung. Nhìn chồng bánh bằng lúa gạo của ta, kh«ng Ýt ngêi xem thêng bëi nã v« cïng b×nh thêng so víi nh÷ng mãn s¬n hµo h¶i vÞ, nem c«ng ch¶ phîng của các lang. Ta cũng chẳng hi vọng điều gì cả mà chỉ mong đẹp lòng tổ tiên bằng chính tấm lòng thành cña m×nh. Tất cả các lễ vật đợc bày ra trớc mặt đức vua, ai ai cũng hồi hộp hi vọng vua cha chọn lễ vật của m×nh. §øc vua ®i ®i l¹i l¹i tríc mãn lÔ vËt cña c¸c lang. G¬ng mÆt ®¨m chiªu cã lÏ ngêi ®ang b¨n kho¨n giữa các món mà các lang dâng lên. Vua cha nhìn mọi thứ với thái độ điềm tĩnh, ng ời xem xét từng món ăn, nhấp nháp sơ qua, gơng mặt vẫn không biểu thị một thái độ gì, có lẽ ngời vẫn cha ng ý một món ăn nào cả. Các anh của ta, nhiều ngời đã tỏ ra thất vọng khi thấy vua cha lớt qua món ăn của mình rất nhanh. Hai loại bánh của ta đợc đặt ở sau cùng, khi đứng bên mâm bánh của ta, ngời dừng hẳn bớc chân, đôi mắt chăm chú nhìn, có lẽ ngời thấy ngạc nhiên vì thực ra mâm bánh của ta trông khác hẳn các món s¬n hµo h¶i vÞ kh¸c. Sau khi nh×n ng¾m, ngêi liÒn cÇm tõng chiÕc b¸nh lªn tá vÎ thÝch thó, bçng ngêi cÊt tiÕng hái: - ChiÕc b¸nh nµy lµm b»ng g× h¶ Lang Liªu? Ta bÈm:.
<span class='text_page_counter'>(19)</span> - Tha phụ vơng! Hai loại bánh này đợc làm bằng gạo, đây là những sản phẩm do chính bàn tay con lµm nªn. ¸nh m¾t cha nh×n ta tr×u mÕn, ®iÒu mµ l©u nay ta Ýt thÊy. Vµ sau khi nghe ta giíi thiÖu c¸ch lµm còng nh ý nghÜa cña tõng lo¹i b¸nh, vua cha v« cïng kinh ng¹c. §øc vua liÒn c¾t ra cho tÊt c¶ mäi ng êi cïng ¨n, ai còng tÊm t¾c khen ngon. Vua cha nãi: - Trong tÊt c¶ c¸c mãn lÔ vËt d©ng lªn Tiªn V¬ng h«m nay, ta ng ý nhÊt lµ mãn b¸nh cña Lang Liªu, nó vừa mang ý nghĩa là biểu tợng của đất trời, của sự no đủ, đoàn kết vừa thể hiện đợc tấm lòng hiếu thảo của một ngời con có hiếu. Do vậy, ta quyết định chọn Lang Liêu là ngời thừa kế ngôi vị. T«i thÝch thó nghe c©u chuyÖn Lang Liªu võa kÓ vµ c¶m thÊy v« cïng kh©m phôc, kÝnh träng anh. Nhng tôi ngạc nhiên vì thấy vua Lang Liêu chẳng khác gì anh nông dân cả. Đọc đợc suy nghĩ của tôi Lang Liªu cêi lín vµ nãi: - Hôm nay ta vi hành về nơi thôn quê để dạy dân cách cấy cày, chăm sóc lúa, khoai. Nói xong Lang Liêu liền tạm biệt tôi để đi ra phía ngoài xa kia, ở đó bà con nông dân đang đợi anh. Võa nãi anh võa bíc ®i rÊt nhanh, t«i liÒn gäi víi theo: - Anh Lang Liªu! Anh Lang Liªu! Cho em ®i cïng víi! Vừa lúc đó tôi tỉnh giấc thấy mẹ đang ngồi bên cạnh, mẹ hỏi: th- Con vừa ngủ mơ đúng không? Mẹ thấy con ú ớ gọi ai đó. Tôi dụi mắt tỉnh giấc, hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thật đẹp. Thấy tôi vẫn ngồi mủm mØm cêi, mÑ liÒn b¶o: - Con dậy vào nhà ngủ đi để mai còn kịp đi học. Vậy là giờ đây tôi hiểu vì sao cứ đến tết mẹ tôi lại gói bánh chng. Chiếc bánh chng thật có ý nghĩa.. *Đề bài: Tởng tợng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật cổ tích mà em đã học. Bµi viÕt Năm nay tôi, đợc lên lớp 6 bố mẹ giao hẹn nếu năm nay tôi đợc học sinh giỏi bố mẹ sẽ cho ra biển chơi một tuần. Tôi nhủ thầm sẽ cố gắng học thật tốt để có đợc chuyến đi chơi đầy hấp dẫn đó. Qua một năm phấn đấu, cuối năm học tôi đợc công nhận là học sinh giỏi, không những vậy mà còn đứng đầu lớp về thành tích học tập. Bố mẹ tôi vô cùng phấn khởi khi thấy tôi học hành giỏi giang và đúng nh lời hẹn, đầu th¸ng 7 bè ®a c¶ nhµ ®i biÓn. Chiếc xe bon bon đa gia đình tôi ra thành phố biển, trớc mắt tôi biển hiện ra xanh thẳm, bình yên, từng con sóng bạc đầu nối đuôi nhau đùa rỡn với bờ cát dài phẳng lặng. Sau một hồi dập dềnh cùng sóng biển, cả nhà tôi cắm trại trên một hòn đảo nhỏ. Giữa bốn biển mênh mông, đa mắt nhìn ra xa tôi thấy cảnh vật thật nên thơ, hiền hoà, chợt tôi liên tởng đến hình ảnh cô út trong truyện cổ tích Sọ Dừa khi bị dạt vào đảo hoang, vừa nghĩ đến cô út tôi đã thấy trớc mắt có một túp lều nhỏ, xem ra rất sơ sài nh mới vừa dựng tạm, và phía ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp, dịu dàng đang ngãng vÒ phÝa xa xa. - Chµo ch¸u bÐ! Ch¸u ®i ®©u vËy? - Ch¸u ®i d¹o vµ ng¾m biÓn c« ¹. - Chắc cô cũng đi du lịch nh gia đình cháu? - Không cô bị lạc vào nơi này đã mấy tuần rồi!.
<span class='text_page_counter'>(20)</span> - Cháu thấy cô rất quen, dờng nh cháu đã gặp cô ở đâu rồi. - ThÕ ch¸u häc líp mÊy råi? - Dạ. Cháu học lớp 6 rồi cô ạ. Mà cô biết không cháu đợc đọc rất nhiều chuyện cổ tích. - ThÕ ch¸u cã thÝch truyÖn Sä Dõa kh«ng? - Cháu thích lắm cô ạ. Và trong các nhân vật đó cháu ích nhất cô út vừa hiền lành vừa tốt bụng. Mà ch¸u thÊy c« gièng c« ót l¾m hay chÝnh c« lµ… - §óng råi ch¸u ¹. C« ®ang ë ®©y chê thuyÒn tr¹ng ®i sø vÒ cøu c«. Ôi thích thật, tôi không thể ngờ lại đợc gặp cô út ở đây, lại đúng lúc cô đang phải sống cô đơn ngoài đảo vắng. Cô út quả thật đáng thơng. - C« ¬i! nh÷ng ngµy ë ®©y c« cã buån kh«ng? C« ót nh×n t«i vµ nãi: - Buån vµ nhí nhµ l¾m ch¸u µ! Suèt ngµy c« cø thui thñi mét m×nh hÕt trong lÒu l¹i ra bê biÓn ngãng thuyền trạng đi qua. May có hai chú gà làm bạn cũng đỡ đi phần nào. - ThÕ c« ¨n b»ng g× ¹? - D¹o ®Çu c« xÎ thÞt con c¸ k×nh níng ¨n, b©y giê c« b¾t c¸ t¬i ë biÓn lµm thøc ¨n cho qua ngµy. - C« ¬i! C« cã giËn hai ngêi chÞ cña m×nh kh«ng? - C« còng giËn hä nhng dÉu sao hä còng lµ nh÷ng ngêi ruét thÞt cña c«. C« tin r»ng sau nµy hä sÏ hèi hËn vÒ viÖc lµm sai tr¸i nµy. Vµ chÞ em c« sÏ hoµ thuËn, yªu th¬ng nhau nh xa. - Cô cho cháu hỏi điều này nhé. Sao cô lại đồng ý lấy chàng Sọ Dừa vừa xấu vừa nghèo? - Bởi cô biết Sọ Dừa là một ngời tốt và hơn nữa cô tin rằng những ngời tốt sẽ luôn gặp đợc nhiều may m¾n vµ h¹nh phóc trong cuéc sèng. - VËy ch¸u chóc vî chång c« mau chãng ®oµn tô vµ h¹nh phóc. Tôi vừa dứt lời bỗng thấy ai đó khẽ lay lay vào ngời, hoá ra là mẹ tôi: - Mẹ ơi con vừa mơ một giấc mơ tuyệt đẹp! Mẹ mắng yêu tôi: vừa ngồi nghỉ một lát đã ngủ tít rồi. Tôi mỉm c ời sung sớng và kể lại cho mẹ nghe giÊc m¬ võa råi. Nghe xong mÑ nãi: - ở hiền rồi sẽ gặp lành con ạ. Bây giờ mẹ con ta đi kẻo bố đợi. Trên đờng về trong đầu tôi còn vơng vấn mãi hình ảnh cô út hiền lành, dễ thơng. Ngoài kia biển nh đẹp và nên thơ hơn.. *§Ò bµi: Trong vai ngêi mÑ, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Th¸nh Giãng. *Bµi viÕt Ta là mẹ của Thánh Gióng, năm nay đã già rồi, ấy vậy mà trong lòng vẫn không nguôi nhớ về đứa con trai yêu quý của ta. Chuyện về đứa con trai này mãi là kỉ niệm trong lòng ta. Thuë Êy, c¸ch ®©y còng ngãt mÊy chôc n¨m trêi, vî chång ta sèng ë mét vïng quª yªn b×nh, c¸nh đồng xanh rì thẳng cánh cò bay, lợn gà đầy chuồng, nói chung cuộc sống thì đầy đủ và no ấm, hơn thế những ngời bà con xóm giềng cũng vô cùng tốt bụng. Hai vợ chồng ta ngày đêm mong mỏi có mụn con vui vÇy tuæi giµ. Ngày ngày, ta ra đồng chăm sóc ruộng lúa, vờn khoai cho đỡ buồn. Một hôm ra đồng, ta nhìn thấy một vết chân rất to, to gấp mấy lần ngời thờng, lúc đầu ta còn lo lo nhng chợt nhớ xóm làng ta từ xa đến.
<span class='text_page_counter'>(21)</span> nay vốn rất thanh bình thì có điều gì khiến ta phải lo lắng đâu chứ. Trí tò mò nổi lên, ta liền đặt ngay bàn chân của mình lên để ớm thử. Sau đó mải miết với công việc của mình. Về nhà ta cũng quên khuấy đi sự việc đó. Cho đến một thời gian sau, chợt một hôm ta thấy ngời khang khác và ta biết mình đã có mang. Ta sung sớng báo tin cho ông lão, ông lão cũng vô cùng mừng rỡ. Hai vợ chồng ta nâng niu chăm sóc đứa trẻ trong bụng cầu mong cháu khoẻ mạnh, lành lặn nh bao đứa trẻ khác. Tháng thứ 9 trôi qua vẫn cha thấy cháu chào đời vợ chồng ta vô cùng lo lắng, nhng rồi cứ chờ đợi và cho đến tháng mời hai thì Gióng ra đời. Vợ chồng ta vui mừng khôn xiết. Gióng ra đời khoẻ mạnh, tuấn tú lạ thờng, hai vợ chồng đặt biết bao hi vọng vào nó. ấy vậy mà đến năm lên ba tuổi Gióng vẫn chẳng biết nói, biết cời, biết đi, cứ đặt đâu là ngồi đó, trong khi bằng tuổi đó lũ trẻ hàng xóm đã biết chạy nhảy khắp nơi. Hai vợ chồng ta rất buồn, ngày đêm cầu khấn trời phật cho đứa con độc nhất của ta mau chóng đợc nh những đứa trẻ khác. Thế rồi bỗng đâu quân giặc kéo sang xâm lợc nớc ta, chúng kéo đến đông nghìn nghịt, cuộc sống đang yên bình bỗng bị khuấy động, nhà nhà lo sợ, ngời ngời lo sợ, mọi ngời chuẩn bị đồ khô để chạy giặc. Trong tình cảnh đó nhà vua sai sứ giả đi khắp nơi tìm ngời tài đi đánh giặc cứu nớc. Sứ giả về tận đến làng ta rao gọi ngời tài. Ta nhớ hôm đó, hai vợ chồng đang ngồi bàn tính xem nếu đi ch¹y giÆc sÏ ph¶i mang theo thø g× th× Giãng ®ang n»m trªn giêng bçng cÊt tiÕng nãi rÊt m¹ch l¹c: - MÑ ¬i! Ra mêi sø gi¶ vµo ®©y, con cã chuyÖn muèn nãi. Hai vî chång giËt m×nh ng¬ ng¸c, råi chît sung síng reo lªn: - Con đã nói đợc rồi Gióng, cha mẹ mừng lắm, nhng con còn bé thế này thì làm đợc gì mà mời sứ giả, kh«ng khÐo mang téi khi qu©n. Nãi vËy nhng thÊy ¸nh m¾t c¬ng quyÕt cña Giãng, ta vÉn ch¹y ra mêi sø gi¶ vµo trong bông võa mõng l¹i võa lo. Sứ giả bớc vào căn nhà đơn sơ của ta đa mắt nhìn xung quanh có ý muốn biết mặt ngời tài nhng nhìn mãi mà chỉ thấy cậu bé ba tuổi đang nằm trên giờng, sứ giả có vẻ nghi ngờ nhng vừa lúc đó Gióng lên tiÕng, giäng ®Çy qu¶ quyÕt: - Ông hãy về bẩm báo với đức vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ ra tay tiêu diệt lũ giặc này. Mang đến đây càng nhanh càng tốt. Sứ giả vẫn tỏ ý nghi ngờ, thằng bé nhà ta bỗng vùng đứng dậy, khuôn mặt đầy nghiêm nghị: - Ông hãy tin ở ta, ta không phải là một đứa trẻ bình thờng. Nghe Giãng nãi vËy, sø gi¶ lËp tøc ®i ngay. Lóc nµy, Giãng quay sang b¶o ta: - Mẹ xuống nấu cho con một nồi cơm to để con ăn còn chuẩn bị đi đánh giặc. §Õn lóc nµy, ta chît hiÓu dêng nh Giãng kh«ng ph¶i lµ mét ngêi b×nh thêng, cã lÏ nã lµ con Ngäc Hoµng xuèng cøu gióp d©n lµng. NghÜ vËy, ta véi vµng xuèng bÕp nÊu mét nåi c¬m to, bng lªn cho Giãng ăn, kì lạ thay Gióng ăn chỉ một loáng đã hết bay nồi cơm và mỗi lúc ta thấy Gióng lớn lên một ít. Chỉ trong vài ngày Gióng lớn gấp 10 lần hôm trớc, quần áo may chẳng kịp bởi chỉ một loáng đã chật không mÆc næi. Chỉ trong một thời gian ngắn bao nhiêu lơng thực ta dự trữ đã hết veo, bà con láng giềng biết tin Gióng nhận lời đi đánh giặc nên vui vẻ mang gạo, cà sang nhà và giúp ta thổi cơm cho Gióng ăn. Gióng ăn kh«ng biÕt no, ngêi to lín nh mét tr¸ng sÜ. Một hôm cả nớc nhận đợc tin quân giặc đã đến núi Trâu, tình hình đất nớc rất nguy kịch. Tất cả mọi ngời từ già đến trẻ ai ai cũng hoảng hốt, lo sợ. Đúng lúc đó, sứ giả mang những thứ Gióng yêu cầu đến nhng khổ một nỗi lúc này Gióng đã to lớn gấp mời lần hôm sứ giả gặp nên chẳng thứ gì còn vừa với nó cả. Những thứ đó chỉ nh thứ đồ chơi đối với nó. Sau mấy lần làm đi làm lại Gióng mới chọn cho mình thứ phù hợp còn những cái khác Gióng khẽ bẻ đã vỡ vụn, và áo giáp sắt mặc vào khẽ cựa đã bung. Sau khi đã mặc áo giáp sắt, cầm roi, nhảy lên mình ngựa, lúc này Gióng thật oai phong lẫm liệt, nó chẳng còn giống đứa trẻ lên ba nh trớc. Nó chắp tay từ biệt hai vợ chồng ta:.
<span class='text_page_counter'>(22)</span> - Vì đất nớc con ra đi đánh giặc và không biết đến khi nào trở lại. Cha mẹ ở quê nhà cố gắng giữ gìn søc khoÎ. Quay sang bà con láng giềng, lúc này cũng đến rất đông để chia tay, nó cũng chắp từ biệt mọi ng ời và nã cßn nãi: - NÕu ch¸u kh«ng trë vÒ nhê bµ con l¸ng giÒng ch¨m sãc cha mÑ ch¸u lóc tuæi giµ søc yÕu. Chóc cha mÑ vµ bµ con m¹nh khoÎ b×nh yªn! Nghe nó nói vậy, ta không cầm đợc nớc mắt nhng cũng vô cùng tự hào vì con ta đang làm một việc vô cïng lín lao. Chào mọi ngời xong nó thúc ngựa phi thẳng ra ngoài trận đánh. Ngựa đi đâu phun lửa đỏ rực ra đến đó. Nó đón đầu lũ giặc đánh cho chúng tơi bời, và chỉ trong chốc lát quân giặc đã bị tiêu diệt gần hết. Đúng lúc đó chiếc roi sắt trong tay nó gẫy làm đôi, lũ giặc hí hửng định xông lên nhng Gióng đã nhanh tay nhæ khãm tre bªn c¹nh. QuËt tói bôi vµo lò giÆc, lò giÆc kh«ng kÞp chèng tr¶. Mét thêi gian sau qu©n giÆc đã bị Gióng tiêu diệt chẳng còn một bóng nào nữa. Ta nghe tin Gióng đã tiêu diệt đợc quân giặc trong lòng xiết bao vui mừng, và mong nó trở về nh ng chờ mãi không thấy con đâu, đến sau này ta mới biết nó chính là con trai Ngọc Hoàng xuống giúp dân làng nay hoàn thành nhiệm vụ đã bay về trời. Thấm thoát đã bao năm trôi qua nhng trong lòng ta vẫn không nguôi nhớ về đứa con ấy, dẫu vậy ta rất vui vì con trai ta đã trở thành vị anh hùng dân tộc đợc mọi ngời ghi nhớ.. *Đề bài: Trong vai con cá vàng, hãy kể lại câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng. *Bµi viÕt Tôi là chú cá vàng kẻ đã giúp lão đánh cá tội nghiệp mấy lần thoát khỏi bàn tay cay nghiệt của bà vợ. Chắc các bạn muốn tôi kể cho nghe về câu chuyện đó một cách cụ thể hơn. Chuyện là thế này, hôm đó là một ngày đẹp trời tôi tung tăng cùng các bạn bơi lội ở một vùng biển nớc xanh biếc. Do mải chơi nên tôi bị lạc mất đàn, giữa lúc đó tôi chợt nhận ra mình đã bị mắc vào lới của ng dân. Tôi kêu gào thảm thiết vì biết rằng thế là đời tôi đã hết, từ nay tôi chẳng còn đ ợc cùng các bạn tung tăng giữa đại dơng mênh mông. Đúng lúc tuyệt vọng nhất tôi chợt nhận ra mình còn có một vài phép lạ mà có thể dùng nó để trao đổi mạng sống. Nghĩ vậy nên vừa thấy lão tôi đã van xin: - Xin l·o h·y mñi lßng mµ tha cho t«i! L·o cÇn g× t«i sÏ cho. Nhng rất may hôm đó tôi gặp đợc lão đánh cá tốt bụng, thấy bộ mặt thảm thơng của tôi lão đã mủi lßng tha cho t«i, l·o nãi: - Thôi ngơi hãy trở về ngôi nhà cùng các bạn mà tung tăng vui đùa, ta không cần bất cứ thứ gì cả. Nãi xong l·o nhÊc t«i ra khái líi ®em t«i th¶ xuèng dßng níc xanh m¸t. T«i sung síng chµo l·o vµ b¬i ®i t×m c¸c b¹n. Ch¾c c¸c b¹n cña t«i sÏ rÊt ng¹c nhiªn khi thÊy t«i trë vÒ biÓn xanh mét c¸ch an toµn nh vËy. Thế nhng đợc một lúc, khi ta đang mải mê vui chơi cùng chúng bạn, bỗng ta nghe thấy tiếng ai nh tiếng ông lão đánh cá gọi: - C¸ vµng ¬i! lªn gióp ta víi! Nghe tiếng ông lão gọi, ta vội vàng nổi lên mặt biển, ta thấy ông lão đã đang đợi ta, khuôn mặt đau khæ, l·o nãi: - Chú hãy giúp ta với, mụ vợ ta càu nhàu mãi bên tai làm tôi không chịu đợc, mụ muốn tôi xin một cái máng lợn mới vì chiếc máng cũ đã bị sứt rồi..
<span class='text_page_counter'>(23)</span> T«i tr¶ lêi: - Lão đừng lo. Lão cứ về nhà đi. Tôi sẽ biếu lão một cái máng mới. Xong việc tôi lại quay về biển khơi, trong lòng chắc mẩm lão đánh cá đã đợc yên vì mụ vợ đã có chiếc m¸ng míi. Xong cũng chỉ đợc vài hôm tôi lại nghe thấy tiếng lão gọi. Tôi lại bơi lên gặp lão. Vừa nhìn thấy tôi lão đã khẩn khoản: - Cá vàng ơi giúp ta với. Mụ vợ ta lại đòi một toà nhà đẹp. - L·o ¬i t«i sÏ gióp l·o, l·o cø trë vÒ nhµ ®i. T«i c¶m thÊy th¬ng l·o v× l·o lµ mét ngêi thËt hiÒn tõ mµ l¹i cã mét bµ vî tham lam. Tôi nghĩ rằng có lẽ từ bây giờ mụ vợ sẽ không còn đòi hỏi gì nữa khi đã có một toà nhà đẹp. Nh ng chỉ đợc một thời gian ngắn lão đánh cá lại gọi tôi lên, lần này lão nói: - Mụ vợ của ta thật tham lam nó chẳng để tôi yên. Nó muốn đợc làm nhất phẩm phu nhân, nó không muèn lµm mô giµ n«ng d©n n÷a. Nghĩ đến công lão tha mạng và sự tốt bụng của lão tôi lại bằng lòng giúp lão. Thế nhà mụ vợ lão đã có nhà cao cửa rộng, lại còn là nhất phẩm phu nhân. Tôi yên tâm từ nay lão đánh cá sẽ đợc sống yên thân. ấy vậy mà chẳng bao lâu sau, hôm đó biển sóng gầm gào, mịt mù, tôi lại nghe thấy tiếng lão gọi tha thiÕt: - Cá vàng ơi! Giúp lão với. Con mụ vợ vẫn chẳng để cho lão yên. T«i véi vµng trë lªn chµo l·o. - ¤ng l·o ¬i! ¤ng l·o cÇn g× thÕ! - Mụ vợ tôi lại chẳng để cho tôi đợc yên, mụ muốn đợc làm nữ hoàng. Nhìn bộ dạng đáng thơng của lão tôi lại bằng lòng giúp lão: - Lão cứ yên tâm về đi rồi mụ vợ của lão sẽ đợc làm nữ hoàng. T«i l¹i yªn t©m trë vÒ biÓn xanh. Råi mét h«m sãng biÓn næi lªn mÞt mï, gÇm rÐo Çm µo. T«i nghe thấy tiếng lão đánh cá gọi. Tôi vội trở lên gặp lão: - Cã viÖc g× thÕ l·o? L·o cÇn g× µ? - Khổ lắm cá vàng ơi, mụ vợ của ta lại không muốn làm nữ hoàng nữa, mụ muốn đợc làm Long Vơng ngự trên biển để cá vàng hầu hạ. Nghe xong yêu cầu của mụ vợ tôi giật mình tức giận, mụ ta thật quá đáng, mụ muốn tôi trở thành kẻ hầu ngời hạ cho mụ ? Tôi không thể đáp ứng đợc yêu cầu này của mụ đợc. Bực mình tôi lao ngay vào biển khơi không kịp cả chào lão. Tôi định bụng sẽ trừng trị cho mụ một trận nh ng nghĩ đến lão già tốt bụng, tội nghiệp, tôi lại hoá phép cho họ căn nhà và chiếc máng sứt nh xa để lão có chỗ chui ra chui vào. Đó chính là bài học đích đáng tôi muốn dành cho mụ vợ, đó là những ngời tham lam sẽ chẳng bao giờ có đợc những gì tốt đẹp. Từ đó trở đi tôi không còn thấy lão đánh cá ra tìm nữa, có lẽ sau bài học này bà vợ sẽ trở nên hiền lµnh, tèt bông h¬n xa.. *Đề bài: Tởng tợng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật ngụ ngôn mà em đã học. *Bµi viÕt Tôi là Cún con, hàng ngày tôi rong ruổi dạo chơi loanh quanh trong nhà và ít khi đợc đi đâu xa, do đó tôi ít biết đợc những việc ngoài xã hội ngoại trừ những chuyện xảy ra quanh mình. Mét h«m t«i tha thÈn ch¬i ngoµi bê ao xem mÊy chó c¸ r« phi tung t¨ng b¬i léi d íi níc, bçng t«i thÊy.
<span class='text_page_counter'>(24)</span> tiếng ộp, ộp rất to và thoắt một cái, một anh ếch xanh đã ngồi chồm hỗm tr ớc mặt tôi. Đôi mắt mắt anh mở to nhìn tôi một hồi, rồi đằng hắng giọng, anh hỏi tôi: - Này nhà anh kia. Anh là ai mà dám ngồi trên đất của nhà ta. Tôi nhận ra đó chính là anh ếch đã trú ngụ khá lâu ở trong ao nhà chủ tôi. Thấy anh ta lớn tiếng, tôi nãi: - Sao anh lín tiÕng nh vËy? §©y lµ nhµ anh h¶? - Phải rồi, trên thế gian này có chỗ nào không phải là đất của nhà ta. Bởi ta là chúa tể của muôn loài mµ. Ng¬i cã thÊy mçi khi ta lªn tiÕng lµ ¸t hÕt tÊt c¶ mu«n loµi. Bëi vËy ai nghe thÊy tiÕng cña ta còng ph¶i khiÕp sî. §å nh·i nhÐp nh ng¬i kia ta chØ cÇn h« lªn mét tiÕng lµ sî ngay. - Anh nghÜ r»ng kÓ c¶ chóa tÓ rõng xanh còng ph¶i khiÕp sî anh ? - Đúng vậy, ta là nhất nhất, chẳng loài nào vợt qua đợc ta cả. Nghe anh ta hªnh hoang t«i ph× cêi: - Anh d¸m khinh thêng c¶ chóa s¬n l©m kia µ. - Víi ta h¾n ch¼ng lµ c¸i g× hÕt. - Vậy anh có dám đấu với hắn không? - Ta ch¼ng sî, nÕu ta mµ gÆp h¾n, ta sÏ cho h¾n mét trËn. Vừa lúc đó bác Trâu đang nhai rơm ở góc vờn bỗng lên tiếng: - Thế ngơi có dám đấu với ta không? Nhìn mặt bác Trâu đỏ nhừ, đôi mắt trợn lên, có lẽ bác bực mình vì sự huênh hoang của anh ếch quá nªn míi lªn tiÕng, chø thêng ngµy b¸c rÊt hiÒn lµnh. Õch ta nghe thÊy tiÕng b¸c åm åm, vµ tr«ng d¸ng ®iÖu lại có ì ạch, nên có vẻ chẳng sợ sệt gì cả. Anh ta nhìn bác một hồi từ đầu đến chân, giọng đầy khinh miệt: - Hõ, c¸i thø nh ng¬i mµ còng d¸m trªu ng¬i víi ta h¶. Bác Trâu lúc này đã bực mình thực sự, bác đi nhanh về phía chú ếch, lấy mõm hất tung chú ếch xanh lªn, lµm chó ta lén mÊy vßng trªn kh«ng trung. T«i ho¶ng qua véi nh¾m tÞt m¾t l¹i. Vµ t«i nghe rÊt râ tiÕng chó Õch xanh kªu cøu thÊt thanh. Nhng may quá khi rơi xuống thì anh ếch rơi đúng đám lá sen nên vẫn giữ đợc mạng sống. Anh ta vïng dËy rèi rÝt xin b¸c Tr©u tha m¹ng. B¸c Tr©u kh«ng thÌm nãi c©u nµo, lõ lõ bíc ®i. Chê cho b¸c Tr©u ®i xa råi t«i míi thÊy anh Õch låm cåm nh¶y vÒ æ. T«i hái víi theo: - Anh cã bÞ lµm sao kh«ng? - T«i kh«ng sao. Nghe giäng anh ta kh«ng cßn thÊy tù cao nh khi tríc n÷a. Nói xong anh ếch lặn một mạch, có lẽ anh ta vẫn cha hết run. Âu đó là một bài học nhớ đời cho anh ta. Cã lÏ tõ sau anh ta sÏ kh«ng cßn thãi huªnh hoang, phÐt l¸c n÷a.. *§Ò bµi: Trong vai M· L¬ng trong truyÖn C©y bót thÇn, h·y kÓ l¹i mét viÖc lµm cã Ých cña m×nh. *Bµi viÕt Tôi bắt đầu một cuộc sống phiêu du nay đây mai đó kể từ khi rời bỏ xóm làng, rời bỏ những kẻ tham lam, tàn ác. Ngày ngày tôi cùng chú ngựa thân yêu rong ruổi đến những vùng núi xa, bởi tôi biết rằng ở đó cuéc sèng cña hä cßn gÆp rÊt nhiÒu khã kh¨n, thiÕu thèn. Một hôm, trời đã bắt đầu về chiều, tôi quyết định dừng chân nghỉ ở một ngôi làng nhỏ nằm sát ven rừng. Khung cảnh làng mạc xung quanh có vẻ tiêu điều, xơ xác. Cây cối chẳng mấy xanh tốt, đồng ruộng khô cằn, có những mảnh ruộng đã chết cháy chỉ còn lơ thơ vài ngọn cỏ. Trên đ ờng đi tôi gặp một cụ già nét mặt đăm chiêu lo lắng, đến gần cụ, tôi chào:.
<span class='text_page_counter'>(25)</span> - Cháu chào cụ ạ. Cụ ơi ở đây có ngôi nhà nào có thể ở trọ qua đêm đợc không ạ? Cụ già nhìn tôi, đáp: - Trớc đây thì cũng có đấy nhng mấy năm nay hạn hán kéo dài, cuộc sống đói khổ nhiều ngời chẳng còn làm ăn đợc nữa, và nhiều ngời đã bỏ làng đi tìm nơi khác. Nói xong cụ già giơ tay chỉ ra mấy cánh đồng trớc mặt, nói tiếp: - §Êy c¶ nhµ t«i tr«ng vµo ruéng lóa nµy mµ nay chØ cßn tr¬ vµi ngän cá, ch¼ng biÕt tõ nay nhµ t«i lÊy g× mµ ¨n n÷a. Nãi ®o¹n «ng hái t«i: - Thế cậu từ đâu đến mà lại lạc vào xứ này, có lẽ đã lâu lắm rồi chẳng còn ai dám đến làng ta chơi nữa. Thôi cậu hãy vào nhà ta nghỉ tạm một đêm, mai hãy đi tiếp. T«i theo l·o n«ng vÒ nhµ, ng«i nhµ nhá cña l·o n»m nÐp bªn ch©n nói, nh×n tõ xa ch¼ng kh¸c g× mé tóp lÒu. Nh×n gia c¶nh nghÌo nµn cña l·o t«i v« cïng ¸i ng¹i, t«i nãi víi l·o: - Cháu có thể giúp làng ông có nớc để tới cho cây khỏi chết khô. Nghe tôi nói vậy, ông lão nhìn tôi tỏ vẻ nghi ngờ, nhng sau khi thấy tôi quả quyết lão vô cùng sung sớng. Lão lật đật chạy vào làng thông báo cho tất cả mọi ngời. Chỉ một loáng sau tất cả già trẻ gái trai đã đến tụ tập đầy trớc nhà ông lão. Nhìn họ ai cũng đói rách, khốn khổ. Tôi liền đa bút vẽ mấy nét một con sông đã hiện ra trớc mắt nớc trong veo và muốn cho dân làng có cái ăn tôi lại chấm mấy cái thế là hàng đàn cá tung tăng bơi lội. Bà con vô cùng mừng rỡ, họ gọi nhau đi bắt cá và ai nấy còn thức gì có thể ăn đ ợc đều đem đến nấu chung để cả làng liên hoan một bữa no say. Đêm đó tôi tâm sự với ông lão về cuộc sống trớc đây của tôi, ông lão tỏ ra vô cùng thơng xót và cảm th«ng, l·o nãi: - Nhµ ta còng ch¼ng giµu cã g× nhng ch¸u h·y ë ®©y lµm con nu«i cña ta, hai cha con ta chÞu khã lµm lụng cũng có thể đủ sống. Dï rÊt quý «ng l·o nhng t«i vÉn kh«ng thÓ ë l¹i, v× t«i hiÓu r»ng cßn cã rÊt nhiÒu hoµn c¶nh khã khăn, họ sẽ cần đến cây bút thần của tôi. Sáng hôm sau, từ biệt ông lão tôi lại rong ruổi trên đờng, mong cứu giúp đợc nhiều hơn những con ngời nghèo khổ.. *Đề bài: Tởng tợng và kể lại cuộc gặp gỡ với một nhân vật trong truyền thuyết mà em đã học. *Bµi viÕt Năm nay tôi học lớp 6 và môn học tôi thích nhất là môn văn vì ở đó tôi đ ợc đọc nhiều câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, truyện cời vô cùng thú vị. Nhắc đến truyện truyền thuyết tôi lại nhớ ra một lần nh thế nµy… Lần ấy, tôi mải mê đọc những truyện truyền thuyết và đến lúc mệt quá rồi tôi vẫn không chịu đi ngủ. Và đến khi vừa đọc đến những dòng chữ cuối cùng của truyện Thánh Gióng thì tôi bỗng thấy mình lạc đến một nơi rất xa lạ, xung quanh mây phủ trắng, một mùi thơm nh của các loài hoa toả ra ngào ngạt. Khung cảnh rất giống thiên đình nơi có các vị thần tiên mà tôi thờng thấy trong các câu chuyện cổ. Tôi ®ang ng¬ ng¸c, bçng tríc m¾t mét tr¸ng sÜ vãc d¸ng to cao lõng l÷ng tiÕn vÒ phÝa t«i. T«i v« cïng ng¹c nhiên vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một ngời to lớn đến nh vậy. Tôi vẫn cha hết ngỡ ngàng thì ngời đó đã đứng ngay trớc mặt tôi và nở một nụ cời thân thiện: - Chào cháu bé. Cháu từ đâu đến vậy?.
<span class='text_page_counter'>(26)</span> Tôi càng ngạc nhiên hơn khi ngời đứng trớc mặt tôi lúc này chính là ông Gióng, vị anh hùng đã đánh tan lò giÆc ¢n tµn b¹o. T«i sung síng hái: - ¤ng cã ph¶i lµ «ng Giãng kh«ng ¹. Tráng sĩ nhìn tôi, mỉm cời đáp: - Ta đúng là Thánh Gióng đây! Sao cháu biết ta? - Chúng cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng đấy ông ạ. May quá hôm nay cháu đ ợc gặp ông ở đây, cháu có thể hỏi ông vài điều mà cháu đang thắc mắc đợc không ạ? ¤ng Giãng nh×n t«i mØm cêi: - §îc ch¸u bÐ cø hái ®i. - Ông ơi vì sao khi đánh thắng giặc Ân xong ông không trở về quê nhà mà lại bay lên trời? Hay ông chª quª ch¸u nghÌo kh«ng b»ng xø thÇn tiªn nµy? - Không! Ta muốn đợc ở cùng họ, nhng vì ta là con trởng của Ngọc Hoàng nên phải trở về thiên đình sau khi đã hoàn thành sứ mệnh. - ThÕ «ng nhí cha mÑ «ng ë díi kia kh«ng? - Có chứ, họ đã từng mang nặng đẻ đau ra ta, ta rất biết ơn họ, nhất là những ngày tháng ta không biết đi, biết nói, họ vẫn yêu thơng mà không hề ghét bỏ ta. Ta rất muốn có ngày nào đó trở về đền ơn đáp nghĩa mẹ cha ta. Cũng chính vì lẽ đó mà ta đã cố gắng đánh tan quân xâm lợc để cha mẹ ta đợc sống trong tù do thanh b×nh. - ồ, giờ thì cháu hiểu rồi, ông đã báo đáp công nuôi dỡng của cha mẹ mình bằng chính sự cố gắng chiÕn th¾ng qu©n x©m lîc. - ừ, đó là một trong những cách thể hiện lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ đấy cháu ạ. - Cháu hiểu rồi, có nghĩa là khi cháu còn nhỏ thì phải học tập thật tốt để cho cha mẹ vui lòng, đó cũng chÝnh lµ tá lßng biÕt ¬n cha mÑ ph¶i kh«ng «ng? - §óng råi, ch¸u ngoan vµ th«ng minh l¾m. ¤ng chóc ch¸u häc thËt giái nhÐ! Th«i hÑn ch¸u lÇn kh¸c nhÐ, ta ph¶i vµo cung gÆp Ngäc Hoµng ®©y. Vừa nói, bóng ông Gióng đã khuất dần sau đám mây trắng. Vừa lúc đó tôi nghe có tiếng mẹ gọi: - Lan! DËy vµo giêng ngñ ®i con. Tôi bừng tỉnh, hoá ra là một giấc mơ nhng quả thật giấc mơ này đã cho tôi biết đợc nhiều điều bổ ích. Và đó có thể là một giấc mơ mà tôi nhớ nhất.. *Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình. *Bµi viÕt Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nớc trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung t¨ng b¬i léi. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thờng trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu ngời lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà. Nh thêng lÖ, buæi tra Êy, chê cho mÑ ngñ say t«i liÒn ch¹y sang nhµ mÊy th»ng b¹n häc cïng líp rñ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thờng đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi tra trời nắng nóng nh lửa đốt, đợc đắm mình trong dòng nớc mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiÕng huýt s¸o b¸o hiÖu quen thuéc cña t«i, mÊy th»ng còng véi v· l¸ch cöa sau, nhanh chãng ra chç.
<span class='text_page_counter'>(27)</span> hÑn. Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn. Năm phút sau, cây cầu và dòng nớc mát đã hiện ra trớc mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thờng nh mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là ngời thắng cuộc. ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trêi. Lóc nµy Th¾ng - th»ng cha gan l× cãc tÝa nhÊt lªn tiÕng: - Tí nghÜ ra trß míi n÷a råi. - Trß g× vËy? C¶ lò nhao nhao lªn tiÕng hái. - Chơi lặn, đứa nào lặn đợc lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. C¶ lò reo hß hëng øng nhiÖt liÖt. Trë l¹i chç ch¬i cò, t«i nãi: - Bây giờ sẽ thi lần lợt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ. Vµ t«i ph©n c«ng lu«n v× Th¾ng lµ ngêi ®Çu tªu nªn sÏ lµ ngêi thö søc ®Çu tiªn, c¶ bän vç tay hëng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi h¾n còng ch¼ng bao giê chÞu thua ai. Th¾ng chuÈn bÞ tinh thÇn xong, t«i h«: - Mét. Hai. Ba. B¾t ®Çu… ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nớc. Lũ chúng tôi reo hò tán thởng và bắt đầu bÊm giê: 1,2, 3, phót tr«i qua sang phót qua vÉn cha thÊy Th¾ng næi lªn. Chóng t«i trÇm trå khen ngîi sù tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thờng nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn ch a thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Ngời Thắng lúc này đã gần nh lả đi. Phải mời phút sau Thắng mới lên tiếng: - ChØ cÇn mét tÝch t¾c n÷a th«i lµ tao ®i chÇu thuû thÇn chóng mµy ¹. - Sao vËy, mäi ngµy mµy b¬i, lÆn giái l¾m c¬ mµ. - ừ, thì tao vẫn tự tin nh vậy, nhng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vớng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dng chân tao lại giật ra đợc và cố sức ngoi lên. Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ.. *Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ thời thơ ấu của mình. *Bµi viÕt Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bớc sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau h¬n mét n¨m sèng ly th©n. T«i vµ Nhi tuy ch¼ng ph¶i hä hµng nhng th©n thiÕt l¾m! TÊt c¶ b¾t ®Çu tõ lÇn Êy... N¨m Êy, t«i häc líp bèn cßn bÐ Nhi häc líp hai. Téi nghiÖp bÐ Nhi! Bè nã ham mª cê b¹c, r îu chÌ ®i suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu đợc, quyết định đa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó. Mét buæi chiÒu hÌ, t«i rñ bÐ ®i ch¬i v× biÕt bÐ rÊt buån. T«i hái:.
<span class='text_page_counter'>(28)</span> - Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho? BÐ Nhi nãi: -Anh biÕt kh«ng! Ngµy xa em m¬ íc nhµ em nh mét con thuyÒn lín. Bè lµ cét buåm v÷ng ch·i cßn mÑ là khoang thuyền che chở nắng ma. Con thuyền nhà em sẽ chở những ớc mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện đợc. - §õng buån em ¹! H·y cè g¾ng lªn! Nµo, ®i! §i víi anh! Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghẹ thật to để gập thuyền lá thả trôi sông. Tôi cọn lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhng Nhi không giữ đợc, bé thả ngay xuống nớc. Nhng con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói: - Đấy! Gia đình em bây giờ cũng nh con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi đợc, chỉ có thể chìm thôi! Tôi vừa tiếc, lại vừa thơng Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vớt chiếc thuyền lên. Nớc đến bụng rồi đến cổ. Bỗng "sụt" chân tôi trợt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với đợc chiếc thuyÒn. T«i cè g¾ng chíi víi trong khi mét tay vÉn d©ng chiÕc thuyÒn lªn khái mÆt níc. MÊy phót sau, t«i bò lên đợc tới bờ khi bụng đã uống no nớc nhng rất may con thuyền không nát. Bé Nhi mặt tái mét nhng rÊt ngoan ngo·n nghe t«i nãi: - Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ đợc bơi thoả thích trên sông. Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhng vÉn giÊu chuyÖn ban chiÒu kh«ng nãi. MÑ th× cø tëng t«i d·i n¾ng nªn bÞ sèt. Còng may s¸ng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay h«m bè mÑ nã hoµ gi¶i vµ vÒ sèng víi nhau, nã rñ t«i ®em chiÕc thuyÒn ra s«ng th¶. Nhng chiÕc thuyền đã không không còn thả đợc. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiÕc thuyÒn gÊp buæi chiÒu h«m Êy, chiÕc nµo còng tr«i vÒ tËn cuèi dßng s«n. Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi các b¹n ¹!.. *§Ò bµi: KÓ l¹i chuyÖn m×nh (hoÆc mét b¹n) tõng m¾c lçi. *Bµi viÕt Trong lớp tôi thuộc một trong số con nhà giàu, với tôi mọi thứ đều dễ dàng muốn áo quần mới tôi chỉ cÇn nãi mét tiÕng lµ bè mÑ lËp tøc mua cho, muèn cã tiÒn mua s¸ch mÑ còng cho ngay, tãm l¹i t«i ch¼ng bao giờ thiếu bất cứ thứ gì. Và cũng bởi quá đầy đủ nên tôi chẳng bao giờ để ý đến nỗi khó khăn của các bạn xung quanh. Cũng vì bản tính ích kỉ đó mà tôi đã gây ra một sai lầm mà đến tận bây giờ nghĩ lại tôi vÉn c¶m thÊy ©n hËn. T«i vèn lµ tæ trëng cña tæ 1, nªn t«i ph¶i thêng xuyªn b¸o c¸o t×nh h×nh cña líp m×nh víi c« gi¸o chñ nhiệm: nào ai đi muộn, nào ai ăn mặc không đúng quy định… Và điều đó ảnh hởng đến kết quả thi đua của toàn lớp. Tổ tôi luôn dẫn đầu trong việc thực hiện nội quy, tổ tôi luôn đợc bầu là tổ xuất sắc. Vµo ®Çu häc k× hai, líp t«i cã mét b¹n míi chuyÓn vÒ tªn lµ Nam, Nam míi chuyÓn vÒ khu t«i ë. Võa bớc vào lớp tôi đã phì cời khi thấy Nam ăn mặc vô cùng tuềnh toàng, áo còn có mảnh vá. Buổi đầu vào lớp c« gi¸o ph©n c«ng Nam vÒ tæ cña t«i, dï ch¼ng nãi ra nhng t«i kh«ng mÊy hµi lßng v× t«i c¶m thÊy Nam sÏ lµm xÊu ®i bé mÆt s¸ng sña cña tæ t«i. Tổ tôi vốn thờng dẫn đầu trong mọi phong trào thi đua, ấy vậy mà chỉ sau một thời gian Nam đã mấy lần làm ảnh hởng đến thành tích của tổ tôi. Lần thì Nam đi học muộn, lần thì không mặc đồng phục, … Và cho đến một lần, buổi sáng hôm ấy chúng tôi đến lớp và ngồi bàn với nhau xem có cách nào khắc phục đợc tình trạng của tổ không. Lúc đó tôi lên tiếng: - Tất cả là do bạn Nam làm ảnh hởng đến phong trào thi đua của tổ mình, bạn ấy chuyên đi muộn, vi.
<span class='text_page_counter'>(29)</span> phạm nội quy của lớp. Theo tớ bạn ấy không xứng đáng làm thành viên tổ mình. Đúng lúc đó Nam xuất hiện và có lẽ bạn đã nghe thấy lời nói của tôi, tôi cũng hơi ngại nhng tôi tự nghÜ: “MÆc kÖ! Nãi cho mµ biÕt”. Trớc sự phản ứng gay gắt của nhiều bạn tỏ ra không đồng tình nhng tôi vẫn khăng khăng giữ ý kiến của mình. Xong đó, quay sang Nam tôi tiếp: - Này tớ nói cho bạn biết, bạn làm ảnh hởng đến tổ quá nhiều đấy! Nói xong câu đó tôi chợt nhận ra mình đã quá lời. Nam im lặng cúi đầu, không nói đi nói lại câu nào. Vừa lúc đó cô giáo chủ nhiệm bớc vào lớp. Cô đa ánh mắt về phía Nam và nói: - Trong lớp mình có bạn Nam hoàn cảnh vô cùng khó khăn, các em phải giúp đỡ bạn nhé! Bố bạn ấy mất sớm nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ bạn ấy phải bán hàng rong để kiếm sống và nuôi bạn đi học. Thế nh ng dạo này mẹ bạn ấy lại bị ốm phải nằm viện nên Nam đã có vài buổi đi học muộn. Các em hãy thông cảm cho b¹n! Suốt cả buổi học hôm đó, tôi ân hận và chỉ mong đến cuối buổi học để nói lời xin lỗi Nam. Nh ng buổi học đó Nam phải nghỉ giữa chừng vì mẹ bạn ấy lại phải cấp cứu. Sau đó bạn chuyển về quê học, thế là tôi vẫn không kịp nói ra lời xin lỗi với Nam. Tôi mong rằng sau này sẽ có dịp về quê thăm bạn, và có lẽ lúc đó bạn đã tha lỗi cho tôi. Và đây cũng là một bài học cho sự ích kØ cña t«i.. *Đề bài: Kể lại một việc tốt mà em (hoặc bạn) đã làm. *Bµi viÕt Hôm đó, tan học tôi và Linh còn rủ nhau ở lại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có ng ời trao đổi sẽ không làm đợc. Bởi vậy ra khỏi trờng đã gần 12 giờ tra, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để đợc ngồi vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp. Buổi tra, trời nắng, nóng nên đờng vắng tanh, tôi mải miết đi về phía nhà mình. Bỗng từ xa, tôi thấy một em bé đứng ở giữa đờng khóc và gọi mẹ. Lúc đó quên cả mệt và đói tôi lại gần và hỏi: - Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa trời nắng nh vậy? §øa bÐ cµng khãc to h¬n, trong tiÕng khãc nã nãi: - Em đi chơi nên bị lạc mất đờng về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ cơ. T«i thÊy th¬ng nã qu¸ nhng biÕt nã lµ con nhµ ai mµ ®a vÒ b©y giê. T«i hái: - Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đa về? Nghe t«i nãi vËy th»ng bÐ mõng l¾m nhng vÉn cßn mÕu m¸o: - Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa... - ThÕ em kh«ng nhí nhµ em ë xãm g× µ? - Em kh«ng nhí ®©u. Nãi xong cËu bÐ l¹i oµ khãc vµ gäi: MÑ ¬i! MÑ ¬i! T«i l¹i ph¶i dç dµnh: - Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa hỏi vậy. T«i dÉn em bÐ ®i vÒ phÝa em võa chØ, trong lßng lo l¾ng bëi biÕt nhµ em ë ®©u mµ t×m. Hai chÞ em t«i ®i lßng vßng mÊt gÇn mét tiÕng th× thÊy mét ngêi phô n÷ tÊt t¶ ®i vÒ phÝa t«i, d¸ng nh tìm kiếm một ai đó, tôi hỏi em: - Kia cã ph¶i mÑ em kh«ng?.
<span class='text_page_counter'>(30)</span> Đúng lúc đó cô đã nhận ra con trai mình đang ở trớc mặt, cô mừng rỡ chạy lại ôm đứa bé vào lòng. Th»ng bÐ vui síng reo lªn: - MÑ! MÑ ¬i! Nh×n hai mÑ con c« vui mõng t×m thÊy nhau, t«i còng c¶m thÊy v« cïng h¹nh phóc. C« quay sang b¶o t«i: - May quá, cháu đã đa em về cho cô, cô cám ơn cháu. Cháu hãy vào nhà cô chơi đã! - Dạ, cháu xin phép cô cháu phải về để chiều còn đi học. Tạm biệt mẹ con cô tôi vội vã về nhà, đến bây giờ tôi mới thấy bụng đói thế nhng tôi lại cảm thấy vui vì đã làm đợc một việc có ý nghĩa. Về đến nhà, mẹ tôi chạy ra đón và hỏi: - Sao con vÒ muén thÕ? MÑ lo qu¸. T«i kÓ cho mÑ nghe c©u chuyÖn x¶y ra võa råi, mÑ «m t«i vµo lßng vµ nãi: - Con gái của mẹ ngoan quá. Con đã biết giúp đỡ ngời khác lúc gặp khó khăn là điều rất tốt con ạ. Chắc con đã đói lắm, hãy vào ăn cơm đi! C¸c b¹n cã biÕt kh«ng, cha bao giê t«i l¹i ¨n mét b÷a c¬m ngon nh h«m Êy.. *§Ò bµi: KÓ l¹i mét lÇn ®i tham quan cïng c¸c b¹n trong líp. *Bµi viÕt GÇn hÕt häc k× I cña n¨m líp 6, nhµ trêng tæ chøc cho chóng t«i ®i th¨m quan ë hå Nói Cèc. V× ®©y là lần đầu tiên đợc đi xa mà không có bố mẹ, chỉ có cô giáo chủ nhiệm cùng các bạn nên tôi vừa hồi hộp vừa xen một chút lo lắng. Biết vậy, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đủ thứ từ tối hôm tr ớc và dặn dò tôi đủ điều. Sau đó mẹ bắt tôi đi ngủ thật sớm vì ngày mai 5 giờ sáng xe đã chạy. Lên giờng nằm rồi mà tôi vẫn cha hết hồi hộp, cuối cùng tôi thiếp đi cho đến đúng lúc chuông báo thức đổ một hồi dài. Tôi vùng dậy, mẹ đã dậy và chuẩn bị ba lô cho tôi. Sau khi đã xong bố đèo tôi đến sân trờng để cùng các bạn đi thăm quan. Đúng 5 giờ sáng xe bắt đầu chạy, tất cả chúng tôi đều vui sớng khi đi ngang qua những con đờng quen thuộc. Xe chạy bon bon, chỉ một lát sau đã rời xa nơi chúng tôi ở, những con đờng xa lạ cứ mở dần ra trớc mắt chúng tôi. Đi đợc một quãng, cô giáo bắt nhịp cho chúng tôi hát những bài hát quen thuộc, vậy là cả xe vang ®Çy tiÕng h¸t cïng tiÕng vç tay rµo rµo. Kh«ng khÝ thËt vui vÎ, n¸o nhiÖt. Chỉ hơn hai tiếng sau chúng tôi đã có mặt ở Núi Cốc, đến nơi cô giáo cho chúng tôi nghỉ nửa tiếng để ¨n s¸ng vµ nghØ ng¬i. Hå Nói Cèc më ra tríc m¾t t«i lµ mµu xanh th¾m cña rõng c©y vµ mµu trong xanh cña hå níc. Kh«ng khÝ thËt thanh b×nh, yªn tÜnh, kh¸c h¼n kh«ng khÝ n¬i chóng t«i sèng. Sau khi ¨n s¸ng xong, c« gi¸o ®a chóng t«i ®i vµo th¨m c¸c hang nói, ®©y kh«ng ph¶i lµ c¸c hang nói tự nhiên mà nó đợc tạo ra bởi bàn tay khéo léo tỉ mỉ của con ngời, đó quả là những công trình tinh vi đẹp mắt. Ra khỏi hang, chúng tôi leo lên những quả đồi cao, ở đó có rất nhiều thông và phi lao. Đứng trên đồi cao chúng tôi nghe thấy rất rõ tiếng thông vi vu nh đang hát ru. Nhìn từ trên cao xuống mặt hồ thật đẹp, ¸nh n¾ng vµng to¶ trªn mÆt hå lµm cho hµng ngµn con sãng nhá ch¹y trªn mÆt níc nom nh nh÷ng v× sao đang tung tăng, chơi đùa. Sau khi ch¬i ch¸n trªn bê hå, c« trß chóng t«i l¹i ®i d¹o trªn mÆt hå b»ng mét chiÕc thuyÒn nhá. MÆt hå réng mªnh m«ng, sãng gîn l¨n t¨n ch¹y x« theo híng giã thæi. PhÝa xa cã nh÷ng ng«i lµng n»m lÆng lÏ bªn hå. Khung c¶nh thËt nªn th¬. Trªn thuyÒn, c« gi¸o kÓ cho chóng t«i nghe sù tÝch nói Cèc, råi c« cßn h¸t cho chóng t«i nghe bµi h¸t.
<span class='text_page_counter'>(31)</span> HuyÒn tho¹i hå Nói Cèc, giäng c« mît mµ tha thiÕt, lóc trÇm lóc bæng ngät ngµo, thiÕt tha. Thế là sau một ngày tham quan khu du lịch núi Cốc, cô trò chúng tôi lại thu dọn đồ đạc trở về nhà. Dï ®i c¶ mét ngµy nhng kh«ng khÝ vui qu¸, tÊt c¶ chóng t«i ch¼ng cßn thÊy mÖt n÷a. Lóc lªn xe chóng t«i lại thi nhau hát và reo hò náo nhiệt cả một góc đờng. Trở về nhà, tôi háo hức kể cho bố mẹ nghe về chuyến đi đó và tôi thầm nghĩ chắc chắn bài văn tả cảnh ngày mai của mình sẽ rất hay, bởi qua chuyến đi này trong đầu tôi đã thu lợm đợc bao nhiêu khung cảnh đẹp về thiên nhiên. Quả là một chuyến đi đầy bổ ích.. *§Ò bµi: H·y kÓ mét chuyÖn vui (hoÆc chuyÖn buån) x¶y ra trong líp. *Bµi viÕt Hôm nay là thứ bảy, lớp tôi tổ chức buổi sinh hoạt cuối tuần, đồng thời cũng là liên hoan mừng bạn Lan đạt giải nhất môn văn toàn thành phố. Vừa hết tiết cuối, cô giáo đã gọi mấy bạn trai lên văn phòng mang hoa quả bánh kẹo cô đã mua mang về lớp, một số bạn nam khác đợc phân công nhiệm vụ kê lại bàn ghế sao cho cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Sau khi đã kê xong bàn ghế, các bạn gái đợc phân công cắm hoa, trải những chiếc khăn trắng tinh lên bàn và bày ra đĩa kẹo bánh, hoa quả đủ màu sắc, không khí lớp thật rộn ràng, tấp nập. C« gi¸o chñ nhiÖm vµ b¹n Lan, nh©n vËt chÝnh cña buæi liªn hoan h«m nay bíc vµo, tr«ng b¹n thËt xinh tơi trong chiếc váy đỏ. Sau khi tuyên bố lí do của buổi liên hoan, cô giáo nói: - Bạn Lan đã đem lại vinh dự cho lớp ta, vậy cô đề nghị lớp ta tặng bạn một tràng vỗ tay để chúc mõng b¹n. Quay sang b¹n Lan c« nãi: - Em cã ®iÒu g× muèn nãi víi c¶ líp kh«ng? B¹n Lan nãi: - Em xin cảm ơn cô và các bạn đã giúp đỡ, động viên em trong quá trình học tập. Có lẽ bạn còn muốn nói nữa nhng vì xúc động nên không nói nên lời. Sau đó cả lớp bắt đầu liên hoan, tiếng trêu đùa nhau nổ ra râm ran. Một lúc sau, cô giáo đề nghị cả líp cïng nhau h¸t mét bµi. TiÕng vç tay hëng øng µo lªn. B¹n qu¶n ca b¾t nhÞp, c¶ líp h¸t theo s«i næi. Sau tiết mục đồng ca, cô giáo đề nghị ai cũng phải hát một bài để tặng Lan. Mở đầu là bạn Dung, nghe c« giíi thiÖu c¶ líp å lªn thÝch thó v× Dung thêng ngµy rÊt nhót nh¸t, Ýt khi d¸m lªn tiÕng, h¬n n÷a bạn lại có một giọng nói không mấy trong trẻo. Chúng tôi cứ tởng Dung sẽ không dám đứng lên hát, thế mà bạn lại đứng lên hát ngay một bài dù không hay nhng rất vui vẻ, có lẽ thấy lớp vui quá bạn quên cả tính nhút nhát của mình. Sau khi Dung hát xong liền chỉ định luôn bạn Hùng - một tên lém lỉnh và nghịch nhất lớp tôi. Vừa nghe thấy tên mình, Hùng đứng phắt ngay lên và nói: - Thay mÆt cho c¸c b¹n nam líp 6 cña chóng ta, tí sÏ h¸t mét bµi tÆng Lan vµ tÆng tÊt c¶ c¸c b¹n n÷. C¶ líp å lªn t¸n thëng vµ tÆng Hïng mét trµng ph¸o tay. Chóng t«i kh«ng thÓ ngê mét ngêi lóc nµo cũng oang oang mà lại có giọng hát hay đến nh vậy. Hùng hát say sa nh cha bao giờ đợc hát. Và câu cuối cïng võa døt, Hïng l¹i pha trß: - Trên đây tôi vừa hát rất hay, vậy tôi đề nghị mọi ngời lại tặng tôi một tràng pháo tay nữa. Và bây giờ để tiếp tục chơng trình mời các bạn cứ ăn uống tự nhiên để nghe bạn Lan, ngời học giỏi và xinh đẹp nhất lớp đợc thể hiện tài năng của mình. Cả lớp tán thởng, Lan đứng lên hát tặng ngay lớp một bài và sau đó lại đọc một bài thơ do chính bạn s¸ng t¸c. Trớc không khí vui vẻ của lớp, cô giáo cũng đứng dậy và hát tặng cả lớp một bài. Giọng cô thật m ợt.
<span class='text_page_counter'>(32)</span> mµ trong trÎo. C« nh×n chóng t«i víi ¸nh m¾t dÞu dµng, tr×u mÕn. Buæi liªn hoan kÕt thóc trong tiÕng cêi rén r·. Cha bao giê t«i c¶m thÊy g¾n bã vµ th©n quen víi líp đến nh vậy. Có lẽ đây là buổi liên hoan có ý nghĩa nhất đối với chúng tôi kể từ khi chúng tôi học cùng nhau.. §ª bµi: KÓ vÒ anh (chÞ hoÆc em) cña m×nh. *Bµi viÕt Là ngời bé nhất trong gia đình nên lúc nào em cũng đợc cả nhà yêu thơng, chăm chút. Lần nào đi công tác xa về, mẹ cũng mua cho em rất nhiều quà bánh, đồ chơi, quần áo. Còn bố, bố rất hay mua cho em nh÷ng cuèn s¸ch hay. Ch¶ thÕ mµ míi häc líp s¸u mµ tñ s¸ch cña em cã nhiÒu s¸ch l¾m! Em rÊt yªu cha mẹ, chỉ tội cha mẹ hay phải đi công tác dài ngày. Nhng ở nhà em còn có chị My Trang. Riêng đối với chị My Trang, em lại có một tình cảm thật là đặc biệt. Nhµ em chØ cã hai chÞ em, bè mÑ l¹i thêng xuyªn v¾ng nhµ, thÕ mµ mäi viÖc ë nhµ chÞ My Trang lo lắng nh ngời lớn. Chị chỉ hơn em ba tuổi nhng đã rõ thật là một ngời chị mẫu mực trong gia đình. Chị My Trang häc s¸ng cßn em häc chiÒu nhng v× lµ con trai, nªn em ch¼ng biÕt lµm g× ngoµi viÖc häc ë trêng, vÒ nhà lại xem ti vi và đọc sách. ấy vậy mà dù 11 giờ mới tan trờng, chị vẫn lo cho cậu em trai bữa cơm tra tơm tất trớc khi đi học. Buổi chiều về nhà, chị vừa học bài lại vừa dọn dẹp tất cả những công việc gia đình. Thời gian học ngắn ngủi, vậy mà năm nào chị cũng là học sinh giỏi toàn diện của trờng. Chị thật là đáng nể! Một hôm nh©n lóc cïng ngåi häc em hái chÞ: - ChÞ µ! ChÞ lµm thÕ nµo mµ häc giái nh vËy! - BÝ quyÕt cña chÞ lµ lóc nµo còng ph¶i cè g¾ng, dï ë trong bÊt cø hoµn c¶nh nµo em ¹! Buổi tối chị học rất nhanh rồi còn kèm em học bài cũ. Gần chị, em đã học đ ợc rất nhiều điều. Chẳng cÇn ai b¶o, em tù nguyÖn gióp chÞ nh÷ng c«ng viÖc nhµ mçi khi mÑ vµ cha ®i v¾ng. §Æc biÖt, lóc nµo em cũng tự nhắc nhở mình phải luôn cố gắng để đợc nh chị My Trang. Cha hÕt ®©u c¸c b¹n ¹! BËn nh vËy mµ chÞ vÉn dµnh thêi gian ch¨m sãc cho bè vên hoa c¶nh ë ngoµi vờn. Những giỏ phong lan đủ màu kheo sắc, những cây khế, cây cảnh xanh non trông đến là mát mắt khiÕn bè em mçi lÇn ®i xa vÒ tá ra hµi lßng l¾m. Dï ch¼ng nãi ra nhng nh÷ng viÖc lµm cña chÞ My Trang lµm em thÊy kÝnh yªu vµ nÓ phôc l¾m. Em biết các bạn có điều kiện hơn nhiều nhng lại mải chơi, học hành không tốt. Còn đối với riêng em, lúc nào em cũng ớc đợc ở bên chị My Trang mãi mãi để đợc chị dạy bảo nhiều hơn.. *§Ò bµi: KÓ l¹i mét buæi c¾m tr¹i cïng c¸c b¹n trong líp. *Bµi viÕt Cứ hai năm một lần, trờng em (trớc đây) lại tổ chức thi cắm trại cho học sinh vào đúng ngày thành lập đội. Các bạn học sinh lớp bốn, lớp năm náo nức chuẩn bị cho buổi cắm trại có khi trớc đó đến hàng tuần lễ. Chả là, cuộc thi chỉ dành cho các anh chị, còn các em lớp dới nhỏ quá nên cha thể làm trại đợc. Năm vừa rồi em học lớp năm và buổi cắm trại cùng các bạn đã trở thành một kỷ niệm khó quên. Buổi sáng hôm đó trời thật đẹp! Mùa hè nhng trời không có nắng có mát dịu. Những cơn gió nhẹ làm vơi đi những giọt mồ hôi trên trán mỗi bạn nam. Bắt đầu từ sang sớm, chúng em đã tập trung ở nhà bạn Duy Anh để cùng nhau chuyển ngôi nhà của lớp đến trờng. Tụi con trai hí hửng lắm vì đó là thành quả cña c¶ mét tuÇn mµ. Ra tíi trêng, chóng em tiÕn hµnh dùng tr¹i ngay. Võa dùng xong cæng tr¹i, th× chóng em nhận đợc hiệu lệnh ở lại còn tất cả tập trung cho lễ khai mạc của trờng. Màn duyệt nghi thức diễn ra trang trọng và buổi cắm trại chính thức đợc bắt đầu sau lời tuyên bố của.
<span class='text_page_counter'>(33)</span> thày hiệu trởng. Lễ khai mạc diễn ra nhanh chóng. Các lớp đợc trở về khu vực cắm trái của mình. Hội ý xong, líp em chia thµnh ba nhãm. Mét nhãm chuÈn bÞ cho mµn thi v¨n nghÖ, mét nhãm hoµn thiÖn tr¹i vµ trang trÝ. Nhãm cßn l¹i chuÈn bÞ néi vô cho b÷a ¨n tra. ThÕ lµ chóng em hå hëi mçi ngêi mét viÖc. Hơn một tiếng trôi qua, chúng em nhận đợc liên tiếp hai tin mừng. Màn thi văn nghệ của lớp em đợc ban giám khảo cho số điểm cao nhất và ngôi nhà của lớp cũng đã đợc các bạn nam năng nổ làm xong. Khu«n viªn cæng thiÕt kÕ y nh mét ng«i nhµ. Tõ cæng ®i vµo cã vên c©y, ao c¸, cã nhµ sµn, l¹i cã c¶ mét khu chung c cao tÇng, bªn c¹nh lµ mét khu liªn hîp thÓ thao. §©y râ rµng lµ s¶n phÈm cña B×nh cËn, bëi nó là đứa vừa tôn trọng tính hiện đại lại vừa luôn đề cao tính dân tộc mà. Sâu vào bên trong (phần lều trại) các bạn nam đã thiết kế nó y nh một mái nhà mà chỉ bằng những vật liệu giản đơn là tre với tàu dừa. Phần trong trí mới tuyệt làm sao. Cái "nàng" đã vận dụng hết các mẹo cắt hoa học đ ợc từ "mực tím" để tại nên một bức tranh đa màu sắc và trông đẹp mắt vô cùng. Thoáng cái, buổi sáng đầy bổ ích đã trôi qua. Bữa tra đã đợc cái bạn nữ bày sẵn với đồ ăn ngọt và hoa quả. Một bữa liên hoan nhẹ diễn ra vui vẻ, xen lẫn tiếng hát, tiếng vỗ tay và tiếng cời đùa không ngớt. Đầu buổi chiều, chúng em xếp thành hai hàng hát vang những bài ca truyền thống để đón mừng các thày cô vào thăm và chấm trại. Cả một ngày chờ đợi, thời gian hồi hộp nhất cũng đã đến khi cô tổng phụ tr¸ch lªn c«ng bè kÕt qu¶ c¾m tr¹i tríc toµn trêng, lêi c« dâng d¹c: - Hôm nay, trại của các chi đội đều rất đẹp. Chứng tỏ các em có một sự chuẩn bị công phu. Nhng để chọn ra ba trại đẹp nhất thì ban giám khảo quyết định chọn chi đội 5E, 4D và 5A (lớp tôi). Trại của mỗi chi đội lại có một vẻ riêng. 5A có khuôn viên trại hợp lý nhất. Trại của 5E lại độc đáo và gây ấn t ợng hơn c¶. Cßn 4D, ng«i nhµ cña c¸c em chøng tá mét sù cè g¾ng vît søc rÊt nhiÒu. Nhng cuéc thi nµo còng ph¶i có ngời giải nhất. Ban giám khảo sau khi cân nhắc, quyết định trao giải nhất, nhì, ba lần lợt cho chi đội 5E, 5A vµ 4D. C¶ trêng vç tay rén vang kh«ng ngít. C« l¹i tiÕp: mÆc dï 5E nhÊt phÇn thi tr¹i nhng céng tæng ®iÓm ngày hôm nay, giải nhất toàn diện đã thuộc về chi đội 5A! Cả lớp tôi đều phấn khởi, vỗ tay reo mừng không ngớt. Buổi cắm trại đã thành công. Đối với chúng tôi điều quan trọng không phải là đã dành đợc giải nhất. Mà điều quan trọng là tinh thần đoàn kết của tËp thÓ líp 5A.. *§Ò bµi: KÓ l¹i mét buæi sinh ho¹t líp. *Bµi viÕt Tuần học trớc đối với lớp tôi là một tuần thật vô cùng tồi tệ. Lớp tôi đã tụt hơn 10 bậc trong bảng xếp loại thi đua. Sắp đến giờ sinh hoạt, không khí lớp nặng nề. Dù không muốn nhng hình nh ai cũng đoán chắc rằng cả l lớp sẽ đợc nghe rất nhiều lời trách phạt của cô chủ nhiệm. Tïng! Tïng! Tïng! Trèng vµo tiÕt n¨m võa ®iÓm, c« gi¸o chñ nhiÖm bíc vµo líp víi ¸nh m¾t nghiªm trang, c¶ líp t«i im ph¨ng ph¾c. C« cã vÎ h¬i ng¹c nhiªn v× c« míi ®i c«ng t¸c xa vÒ. Còng gièng nh mäi khi, c« gäi HuyÒn Trang lên thông qua tình hình của lớp trong tuần. Bạn lớp trởng chầm chậm đứng lên. ở dới, chúng tôi nhận rõ vẻ mặt thất vọng của cô sau mỗi lời nói của Huyền Trang. Bản thông báo đ ợc đọc nhanh chóng, ngắn gọn nhng đầy đủ. Kết quả, lớp tôi tụt từ vị trị số một xuống vị trí thứ 15. Cả lớp tôi vừa buồn, vừa sợ hãi lại vừa hối hận chờ đợi từ cô những lời trách phạt. Cô không giấu vẻ mÆt thÊt väng nhng tr«ng c« vÉn ®iÒm tÜnh v« cïng: - C« ®i c«ng t¸c cã mét tuÇn mµ c«ng t¸c tù qu¶n cña c¸c em kÐm qu¸! Ai l¹i mang tiÕng mét líp mòi nhọn của trờng mà lại xếp thứ 15. Bản báo cáo của Huyền Trang đã nêu ra quá nhiều những cái tên mắc lçi nhng tríc khi phª b×nh, c« muèn nghe líp m×nh ph¸t biÓu. C¶ líp vÉn im ph¾c trong mét kh«ng khÝ nÆng nÒ nhng råi cuèi cïng, HuyÒn Trang còng lªn tiÕng tr-.
<span class='text_page_counter'>(34)</span> íc: - Em tha c«! TuÇn qua líp m×nh sót kÐm lµ v× c¸c b¹n thùc hiÖn nÒ nÕp kh«ng nghiªm vµ l¹i cßn sao nhãng trong việc học hành. Là cán bộ lớp mà không nhắc nhở đợc các bạn, em xin nhận lỗi về mình. Nói xong, lớp trởng bật khóc ngồi thụp xuống bàn. Ngay lúc đó, bạn Mi thành viên của tổ bốn đứng lªn: - Tha cô! Tuần qua các mặt thi đua của lớp mình đều sút kém, theo em có mấy nguyên nhân. Thứ nhÊt, ë cæng trêng ta võa khai tr¬ng mét qu¸n trß ch¬i ®iÖn tö. Em thÊy líp m×nh cã nhiÒu b¹n hay la cµ ë đó vì thế mới xảy ra chuyện không học bài trớc khi đến lớp và chuyện đi muộn thờng gặp ở các nam. Thứ hai, các bạn nữ lớp mình gần đây hay mang đến lớp đồ ăn, quà bánh nên th ờng gây mất trật tự và còn ảnh hởng đến công tác vệ sinh. Còn nữa, tuần vừa qua cô đi vắng, lớp mình lại là lớp mới của cấp hai nên các bạn còn có thói quen xao nhãng nếu không có ai nhắc nhở thờng xuyên. Tha cô! nếu giải quyết đợc những nguyªn nh©n Êy, em tin líp m×nh sÏ tèt h¬n. Chờ đợi một lúc không thấy còn ai có ý kiến gì, cô kết luận: - Vậy là ngay chính bản thân các em đã tự chỉ ra nguyên nhân mắc lỗi của mình. Cô khen bạn Trà Mi đã góp ý rất kịp thời. Cô sẽ giữ bản báo cáo nàu xem tuần sau các em sửa chữa ra sao? Nếu các em đã biết lỗi của mình mà các em còn mắc lõi cô sẽ phạt nặng gấp đôi. Buæi sinh ho¹t tan, líp t«i ra vÒ nhiÒu b¹n thÊy m×nh nhÑ nhâm v× kh«ng bÞ c« tr¸ch ph¹t g×. Nh ng ai cũng lo ngay ngáy cũng nghĩ phải làm sao cố gắng để không bị cô trách phạt trong giờ sinh hoạt tuần sau.. *§Ò bµi: KÓ vÒ mét ngêi b¹n mµ em míi quen. *Bµi viÕt Quê tôi ở nông thôn nhng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé đến giờ, tôi mới chỉ đợc về quê có một lần. Nhng lần ấy đã xa xôi lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừa qua, tôi thật bất ngờ khi đợc bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để lại trong tôi bao kỷ niÖm khã quªn. Suốt đêm hôm trớc, tôi gần nh không ngủ. Tôi cứ nằm mà tởng tợng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vì mÖt qu¸. Lóc tØnh dËy bíc ch©n ®Çu tiªn tõ tµu bíc xuèng lµ bíc ch©n t«i ®i vµo nhµ néi. Ng«i nhµ n»m ngay cạnh đờng tàu, ba gian cũ kỹ, đợc xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trớc mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dới những cơn giã heo may. Ăn cơm tra xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ nh ở trên thành phố. Đến chiều, tôi mới đợc mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũng chØ thÊy nói vµ m©y tr¾ng chø kh«ng nh thµnh phè chØ thÊy toµn nhµ tÇng vµ cao èc. §ang c¾m ®Çu ®uæi theo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu bé trông ng ời nhỏ nhắn hơn tôi khiÕn cËu bËt ph¨ng chiÕc ch¹t bß. T«i véi vµng: - Xin lçi cËu! CËu cã sao kh«ng? - Kh«ng! Em kh«ng sao! Cßn anh? - M×nh còng kh«ng sao B©y giê t«i míi cã dÞp quan s¸t kü ngêi b¹n: cËu ngêi nhá nh¾n nhng nh×n khu«n mÆt xem chõng không ít tuổi hơn tôi. Nớc da cậu đen nhém nhng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làm quen: - M×nh tªn lµ H¶i, míi vÒ ®©y th¨m «ng bµ néi. Cßn b¹n tªn g×? B¹n bao nhiªu tuæi? - Em tªn lµ Minh, em 12 tuæi..
<span class='text_page_counter'>(35)</span> - VËy h¶? ThÕ lµ chóng m×nh cïng tuæi víi nhau. Sự niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính nh tôi nhanh chóng hoà nhập với đồng quê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì thế mà giờ đây tôi míi ph¶i ®eo cÆp kÝnh cËn nÆng nÒ víi mét mí kiÕn thøc kh«ng sao tiªu thô næi. Minh kÓ cho t«i biÕt, cËu còng lµ häc sinh giái toµn diÖn cña trêng nhng so víi t«i, Minh cßn biÕt bao nhiªu thø kh¸c. Minh d¹y t«i biết bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy cách nghe tiếng sáo để ph©n biÖt diÒu nhá, diÒu to… Tãm l¹i ë Minh, t«i thÊy nh cã mét kho nh÷ng trß ch¬i mµ tuæi th¬ nh÷ng ai lớn lên ở thành phố không bao giờ biết đợc. Buổi chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay ngời bạn mới quen để về thành phố. Trớc khi ®i Minh cßn cho t«i mét chiÕc diÒu. T«i cÇm chiÕc diÒu lÊy lµm thÝch thó mÆc dï ®em vÒ thµnh phè nhµ m×nh ch¼ng biÕt sÏ th¶ ë ®©u. Về đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết th về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phờng, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là ngời bạn mà tôi quen gần đây nhất. Tôi thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có đợc một tình bạn sâu sắc và thân thơng đến vậy!. *§Ò bµi: KÓ vÒ mét ngêi lµm viÖc trong trêng (b¸c lao c«ng, b¶o vÖ, c« thñ th,...). *Bµi viÕt Tụi học sinh chúng tôi hầu nh chẳng ai quan tâm đến bác lao công. Nhng không phải vì ghét bác mà là vì hầu nh chúng tôi chẳng gặp bác bao giờ. Mỗi buổi sáng khi chúng tôi đến lớp, lớp đã sạch nh lau cứ nh chuyện cô Tấm trong quả thị vậy. Nhng riêng đối với tôi, ấn tợng về bác lao công thật là đặc biệt. Tất cả bắt đầu từ cái ngày chúng tôi đợc phân công đi lao động. Sáng hôm ấy, sau buổi học, cô chủ nhiệm dặn chúng tôi buổi chiều đi lao động để chuẩn bị cho ngày 26/3. Buổi chiều cô có việc bận nên các em phải tự lao động theo sự phân công. Ăn tr a xong thế là tụi tôi lại vội vã đạp xe rủ nhau mang dụng cụ đến trờng. Dù đến sớm nhng vốn ham chơi, tụi con gái chúng tôi chẳng ai bảo ai quây ngồi thành một vòng tròn đủ chuyện trên trời dới biển. Còn tụi con trai, trớc khi đi đã thủ sẵn quả bóng da. Thế là đến trờng các bạn đua nhau lao vào quả bóng. Sân trờng buổi chiều vắng lặng chẳng có ai nên tụi tôi tha hồ đùa nghịch, la hò ầm ĩ mà chẳng ai nghĩ đến công việc phải làm. Tụi con trai còn đá bóng làm gãy cả một cành cây cảnh. Thoáng cái đã hết quá nửa buổi chiều, lúc ấy bạn lớp trởng mới chợt nghĩ đến nhiệm vụ đợc giao. Thế là chúng tôi mới cuống quýt ai làm việc nấy. Nhng lạ thay! Khi xách nớc đến những ô cửa kính để lau những vết bụi và vết bẩn lau ngày thì chúng tôi bị phát hiện ra, các ô cửa kính đều đã đ ợc lau rất sạch. Quay sang khu hiệu bộ, chúng tôi lại thấy toàn bộ khu làm việc cũng đã đợc quét sạch bong. Cha kịp hiểu ra ai đã giúp chúng tôi hoàn thành côngh việc thì từ xa, tôi đã thấy bác lao công đi tới. Đáp lại lời chào cña chóng t«i, b¸c hiÒn hËu më lêi: - Chào các cháu! Các cháu đi lao động phải không? B¹n líp trëng cha kÞp tr¶ lêi, b¸c lao c«ng l¹i tiÕp: - Thấy các cháu đang chơi vui vẻ, tiện tay bác đã giúp các cháu lo xong công việc ngày mai. Bác sợ các cháu làm không xong sẽ ảnh hởng đến ngày kỷ niệm. Lóc Êy, b¹n líp trëng míi tha: - Chóng ch¸u c¶m ¬n b¸c rÊt nhiÒu! Chóng ch¸u ham ch¬i qu¸! - Tuổi của các cháu là tuổi chơi, tuổi học nhng các cháu cần nhớ khi đã đợc giao công việc phải chú ý để hoàn thành. Tiện đây bác cũng nhắc nhở các bạn nam, từ lần sau không đợc đá bóng ở sân trờng vì sẽ lµm háng c©y xanh..
<span class='text_page_counter'>(36)</span> Chúng tôi ngoan ngoãn gật đàu rồi ra về trong lòng thầm cảm ơn bác lao công. Bác đã dạy chúng tôi bài học đầu tiên về lao động. Từ ngày ấy, các bạn lớp tôi qúy trọng bác lao công lắm. Mỗi lần đi lao động hay có dịp đợc gặp mặt bác lao công, tụi tôi lại xúm quanh bác hỏi chuyện nh những đas con lâu ngày mới gÆp l¹i cha m×nh.. *§Ò bµi: KÓ vÒ mét ngêi tèt mµ em biÕt. *Bµi viÕt Em hẳn là một ngời hạnh phúc khi luôn đợc sống trong sự yêu thơng đùm bọc của tất cả mọi ngời. ở nhà, vì là con út nên lúc nào em cũng đợc mọi ngời chiều chuộng. ở trờng, thầy cô và bạn bè cũng luôn quý mÕn em. §ã thËt lµ mét ®iÒu tuyÖt diÖt. Trong sè nh÷ng ngêi tèt quanh em, th× «ng néi lµ ngêi mµ em yªu quý nhÊt. ë tuæi em cã lÏ nhiÒu b¹n sÏ gÇn gòi víi mÑ nhiÒu h¬n. Nhng víi em, ngoµi ngêi mÑ em rÊt mùc kÝnh yêu thì ông nội là ngời tốt nhất. Không hiểu sao em lại dễ gần ông đến vậy. Năm nay ông nội đã quá tuổi 70, nhng vẫn giữ đợc vẻ quắc thớc. Mái tóc của ông đã bạc đến tám phần. Vầng trán và hai đuôi mắt rất nhiều nếp nhăn ẩn chứa đằng sau một cuộc đời nhiều suy nghĩ. Từ ngày ở cùng ông, em cảm thây sông gÇn gòi l¾m. ¤ng cã mét kho truyÖn cæ tÝch d©n gian vµ cã thÓ kÓ cho em nghe bÊt cø lóc nµo. Vµ cßn l¹ h¬n n÷a khu lóc nµo «ng còng cã thÓ sö dông c¸c thµnh ng÷ hay tôc ng÷ d©n gian. NhiÒu lóc em tù hái không biết làm cách nào mà ông lại nhớ nhiều đến vậy. Thỉnh thoảng có lúc ông đi xa, ở nhà một mình em cứ tha thẩn mãi. Nhng bù lại mỗi lần ông về đều có rất nhiều quà cho mấy đứa chúng em. Đó chỉ là mấy điều rất nhỏ, bên cạnh bao điều tốt đẹp mà em có thể nói về ông. Nhng có lẽ điều khiến em quý ông nhất chính là ở cái sở thích đặc biệt của ông. Ch¶ lµ tõ lóc h¬n 40 tuæi, «ng chän thó ch¬i trång lan c¶nh. Vên lan cña «ng lóc nµo còng ®Çy nh÷ng s¾c hoa. Nhng ban ®Çu thùc sù em còng kh«ng thÝch l¾m, v× so víi c¸c loµi hoa kh¸c em ch¼ng hiÓu g× vÒ phong lan. Cã lÇn gióp «ng tíi lan, em míi hái: - ¤ng ¬i, t¹i sao «ng l¹i thÝch hoa lan? ¤ng nh×n em cêi hiÒn tõ råi nãi: - Phong lan chØ sèng b»ng khÝ trêi vµ níc l· nªn lu«n thanh s¹ch. Nã gièng nh phÈm c¸ch cña nh÷ng ngời tốt cháu ạ. Những ngời chơi phong lan lâu ngày có thể thay đổi đi những thói quen xấu của mình. Đó lµ ®iÒu lµm «ng rÊt thÝch phong lan. Em không hiểu lắm về những điều ông nói nhng những gì làm ngời ta tốt hẳn lên là đáng quý. Mét lÇn kh¸c khi ë vên lan, «ng hái: - HuyÒn µ! Ch¸u cã thÝch hoa lan kh«ng? - D¹! Ch¸u cã thÝch nhng ch¸u kh«ng hiÓu hoa lan cã ý nghÜa g×? - Hoa phong lan tợng trng cho sự tinh khiết và thanh sạch cháu ạ. Vẻ đẹp của phong lan ở chỗ, nó nở kh«ng nhiÒu vµ në ré nh nh÷ng loµi hoa kh¸c. Lan në thêng vµo dÞp tÕt vµ chØ në mét lÇn trong n¨m nhng hoa rât sbền lâu có khi đến vài tháng. Tích tụ một năm để rồi hiến cho đời một vẻ dẹp rực rỡ bền lâu chính là vẻ đẹp huyền diệu của phong lan cháu ạ! Không biết em yêu phong lan tự bao giờ hay chính tình yêu đối với nội đã khiến em yếu quý phong lan. Tại sao không bao giờ ông giảng giải những điều đạo lý mà em vẫn học đợc từ ông bao điều mới lạ và bổ ích, học đợc ở ông, ở phong lan cái nhân đức làm ngời. Cuộc sống sẽ liên tục thay đổi nhng ớc gì em đợc sèng bªn «ng, bªn phong lan m·i m·i.. *Đề bài: Trong vai bà đỡ Trần, kể lại câu chuyện Con hổ có nghĩa. *Bµi viÕt.
<span class='text_page_counter'>(37)</span> ở quê tôi (vùng Đông Triều), ai cũng biết câu chuyện "Con hổ có nghĩa". Chả là đã lâu lắm rồi, ở vùng này có một bà họ Trần chuyên làm nghề đỡ đẻ. Một buổi sáng nọ, ngời làng thấy bà Trần mặt mũi t¸i xanh, cø ngåi yªn trªn bËc cöa nh kÎ mÊt hån. GÆng hái m·i, bµ míi cho biÕt ®em qua bµ bÞ hæ b¾t ®i nhng may nó không ăn thịt. Ngời làng phải đợt đến tận tra, khi đã định thần, bà Trần mới kể cho mọi ngời toàn bộ câu chuyện đêm qua... Đêm ấy tôi đi ngủ sớm vì ngoài trời gió rít lạnh căm căm. Nhng đến khoảng nửa đêm, khi nghe có tiếng gõ cửa, tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi nghĩ chắc lại có ai gọi đi đỡ đẻ nên nh thờng lệ, tôi dạy và ra mở cöa ngay. L¹ thay! Khi më cöa, ngoµi trêi vÉn tèi om mµ t«i ch¼ng thÊy ai. Ngì lµ m×nh ngñ mª nªn t«i l¹i đóng cửa đi vào. Vừa đặt lng lên giờng tôi lại nghe tiếng gõ nh lần trớc. Tôi đứng dậy đi ra nhng lần này vừa mở cửa, tôi liền trông thấy một con hổ đực rất to đáng phóng thẳng về mình. Thế là tôi sợ hãi chết ngÊt ®i. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm giữa một khoảng đất rộng bên cạnh là hai con hổ lớn. Lúc ấy tôi nghĩ, chắc mình chỉ còn con đờng chết. Nhng quan sát kỹ, tô thấy con hổ cái đang kêu gào lăn lộn, hai chân trớc cào đất liên hồi. Ngay lúc ấy, con hổ đực tiến lại gần tôi, nó lấy mõm hích hích vào tay tôi rồi nh×n th¼ng vÒ phÝa con hæ c¸i. Lóc Êy t«i sî h·i v« cïng. Nhng thÊy t«i m¾t con hæ kh«ng d÷ d½n mµ cßn tỏ vẻ van lơn, tôi cũng thấy đỡ lo. Lúc này, nh một linh cảm, tôi nhìn vào bụng con hổ cái. Tôi phát hiệ ra ngay, con hæ c¸i s¾p sinh. NghÒ nµo thøc nÊy, vèn lóc nµo còng mang theo tói thuèc trong ng êi, t«i bÌn lÊy ra, hoµ vµo níc cho con vËt uèng. T«i cßn gióp xoa bông hæ, l¸t sau, hæ c¸i sinh ® îc ba chó hæ con. Hæ dùc vô cùng mừng rỡ đùa giỡn với lũ con. Một lúc sau, hổ đực hai chân quỳ xuống rồi đào lên ở một góc cây một cục bạc khác to. Hổ đực dùng miệng ngậm thả cục bạc vào tay tôi. Biết là hổ đền ơn, tôi bèn nhận lấy. Tôi vừa cầm cục bạc thì con hổ gật đật cái đầu rồi quay lng đi trớc. Trong đêm tối, tôi theo hổ ra đến bìa rừng mà lòng còn thấy rất hãi hïng. Nghe xong c©u chuyÖn, ngêi lµng ai còng mõng cho bµ vµ khen vî chång con hæ kia cã nghÜa. Ngời làng còn kể tiếp: Năm ấy mất mùa, làng đói, nhờ cục bạc kia, bà Trần đã sống qua ngày. Lại nói về con hổ, một lần kia nó đợc một ngời tiều phu cứu vì lần ấy nó hóc phải một miếng xơng bò. Về sau, mỗi năm, nó lại trả ơn ngời nọ một lần. Cho đến khi ngời ấy chết rồi con hổ vẫn sống ơn nghĩa nh xa.. *§Ò bµi: Trong vai thÇy M¹nh Tö, kÓ vÒ ngêi mÑ cña m×nh. *Bµi viÕt Chào các bạn! Tôi là Mạnh Tử, giờ đây đã trở thành một bậc hiền tài nổi tiếng khắp đó đây. Nhng các bạn biết không, để có đợc thành công nh vậy, tôi phải cảm ơn mẹ rất nhiều. Những bài họcd dầu đời mẹ dạy tôi từ lúc ấu thơ, có lẽ đi hết cuộc đời này tôi vẫn không sao quên đợc. Nhớ ngày ấy, nhà tôi ở gần nghĩa địa. Dù rất sợ ma nhng vốn tính tò mò, một hôm tôi trốn mẹ ra nghĩa địa để xem. Tôi thấy có một đám ngời rất đông mặc đồ xô trắng cứ đào, lăn, chôn, khóc. Về nhà, tôi bµy trß b¾t chíc nh÷ng ngêi kia liÒn bÞ mÑ m¾ng cho mét trËn, råi mÑ nãi: c¸c con kh«ng thÓ tiÕp tôc ë đây đợc nữa! Nhà tôi chuyển đến gần một khu chợ lớn. Tôi hàng ngày lại thấy ngời ta bán buôn điên đảo, liền về nhµ còng b¾t chíc n« nghÞch lµm theo. MÑ gäi t«i vµo nãi: - Con còn nhỏ, không đợc học đòi cách buôn bán nh ngời ta. Vậy là nhà ta dọn đến đây cũng không hîp n÷a råi. ë ®©y l©u e c¸c con háng mÊt. Rồi mẹ lại dọn nhà đến khu trờng học. Thấy các bạn nô nức đến trờng, học hành chăm chỉ, tôi vội về nhà đòi mẹ mua cho sách vở để đến trờng học cùng các bạn. Mẹ tôi mỉm cời. Tôi thấy bà chẳng phản đối g×. Một hôm đang đọc sách trong nhà, tôi nghe bên hàng xóm có tiếng lợn kêu và tiếng ng ời hô giết lợn..
<span class='text_page_counter'>(38)</span> T«i bÌn hái mÑ: - Mẹ ơi! Ngời ta giết lợn để làm gì hả mẹ? - Để cho con ăn đấy! Tôi thắc mắc suốt từ sáng đến tra không hiểu tại sao ngời ta lại giết lợn lấy thịt cho mình ăn. Nhng b÷a tra h«m Êy, mÑ cho t«i ¨n c¬m thÞt thËt. T«i häc cµng ngµy cµng tiÕn bé nhng vÉn cha quªn thãi m¶i ch¬i. Mét h«m t«i bá häc ®i c©u c¸. Nöa buổi, tôi đã mang một xâu cá lớn về nhà nhng không ngờ mẹ biết tôi bỏ học. Bà nhìn thẳng vào tôi rồi liền tay lấy dao cắt đứt đôi miếng vải đang nằm trên khung củi. Bà nhắc nhở: - Con đang học mà bỏ đi chơi thì cũng nh miếng vải kia đang dệt mà bị cắt đôi ra vậy! Từ đó, tôi ngoan ngoãn không còn ham chơi nữa. Đấy! Những bài học mà mẹ dạy tôi là nh thế đó. Lúc ®Çu t«i còng kh«ng hiÓu t¹i sao mÑ l¹i d¹y t«i nh vËy. Sau nµy t«i míi bÕt, m«i trêng gi¸o dôc cã ý nghÜa quan trọng vô cùng. Mẹ đã lấy chính bản thân mình làm tấm gơng soi sáng. Nó giúp tôi tu chí để có đợc ngày hiển đạt hôm nay.. *Đề bài: Tả lại một ngày thu đẹp trời ở quê mình. *Bµi viÕt Nghe tiếng mẹ gọi, em vùng dậy trớc xuống khỏi giờng. Nhng vừa đặt chân xuống đất em bỗng rùng mình. "Mẹ ơi! Hôm nay, tại sao con lại thấy trời lành lạnh". Mẹ em trả lời: "Trời đã chuyển mùa sang tiết thu råi con ¹!". Em víi chiÕc ¸o dµi råi võa mÆc võa ch¹y ra s©n. §óng lµ mïa thu thËt? BÇu trêi h«m nay cao vµ trong xanh h¬n. KhÝ trêi trong vµ m¸t h¼n. Nh÷ng rÆng tre ®Çu ngâ ®ang phÊt ph¬ nh÷ng ngän giã heo may. Thể nào mà em cảm thấy trời đang se lạnh. Mấy hôm trớc theo mẹ ra đồng, em thấy mùi hơng ở đầm sen đã vãn. Mẹ bảo rằng: "Nh thế là đã sắp hết hè rồi con ạ". Tập xong bài thể dục, em lại càng ngỡ ngàng hơn khi ngoài vờn vài cây trong khóm cúc của bố đã nở hoa. Mấy bông cúc trắng nhỏ ly ty nh chiếc cúc trên áo ngày nào em cũng mặc đến trờng. Bên cạnh đó là những bông cúc vàng đang khoe màu kiêu hãnh. Em vui vẻ reo lên: Thu đã đến thật rồi! Hôm nay cả ngày đợc nghỉ, em đòi theo mẹ cùng các chị ra cánh đồng chơi. Buổi chiều mùa thu có n¾ng nhng kh«ng g¾t nh mïa hÌ. N¾ng mì gµ vµng nh¹t d¶i trªn kh¾p nh÷ng ruéng ng« xanh non m¬n mởn trông vô cùng đẹp mắt. Đôi lá ngô non cha kịp vơn lên cao đã bị mất chú cào cào tinh nghịch đạp rách toang trông thật là tội nghiệp. Em cùng lũ bạn thả trâu trên những đám ruộng bỏ không rồi chạy tung tăng khắp những luống ngô non để bắt cho đợc những chú cào cào có cặp cánh màu xanh và đỏ tía. Buæi chiÒu mïa thu qua nhanh theo nh÷ng trß ch¬i thó vÞ vµ hÊp dÉn cña tuæi th¬. Chiều muộn, em theo mẹ dắt trâu về nhà. Lúc này loáng thoáng đã có đôi nhà khói bếp nấu cơm chiều. Cả không gian đợc phủ bởi một màn sơng nhạt. Sơng làm cho làn khói bếp chẳng bay đợc lên cao cø lên vên quanh nh÷ng bôi tre lµng. Ngày thu đầu tiên đá qua đi. Thế mà trong em vẫn còn ngân nga cái cảm giác vui vui khó tả. Đêm ấy gió heo may vẫn thổi, ngoài trời đã lạnh hơn. Đêm ấy, em ngủ một giấc ngon lành.. *§Ò bµi: ViÕt th cho b¹n, t¶ kh«ng khÝ häc tËp cña líp m×nh. *Bµi viÕt H¬ng Giang th©n! Lâu quá rồi, Ngọc Lan không nhận đợc th của bạn. Và có lẽ cũng phải hơn hai tháng rồi mình cha viết hỏi thăm Giang. Lớp mình dạo này bận quá. Chả là sắp đến ngày 20-11 mà. Hôm nay mình làm bài.
<span class='text_page_counter'>(39)</span> xong sớm nên tranh thủ viết cho Hơng Giang vài dòng để kể cho bạn nghe tình hình học tập của lớp mình. Hơng Giang ạ! Từ ngày cậu chuyển đi, lớp mình đổi thay nhiều lắm, nhất là về học tập! Lớp mình bây giờ đã vơn lên đứng đầu khối sáu. Không khí học tập thời gian gần đây của lớp thật là tuyệt diệu. Hàng ngày, nó đợc thắp lên từ lúc các bạn tới trờng. Giang biết không! Chính Hải còm là ngời khởi xớng đấy! Hải học say mê lắm. Gần nh hôm nào cậu ấy cũng làm xong bài tập về nhà ở ngay trên lớp. Thế rồi cËu Êy t×nh nguyÖn ®i gi¶ng gi¶i cho mäi ngêi vÒ nh÷ng bµi to¸n khã. Cßn ë trong giê, nhÊt lµ giê to¸n th× miễn chê. Hải còm luôn có những lời giải độc đáo và ngắn gọn vô cùng. Bọn lớp mình ai cũng quý Hải còm l¾m chø kh«ng nh d¹o tríc ®©y ®©u. Hàng ngày, ngay từ lúc truy bài, lớp đã sôi nổi lắm. Các bạn đa ra kết quả về những bài toán thầy cho và lại còn bảo nhau về những cách làm mới mẻ. Thế là lớp cứ thế thi đua sôi nổi. Đợt này sắp đến 20-11, kh«ng khÝ Êy cµng Êm nãng h¬n. Nh÷ng b¹n tríc ®©y häc kÐm nh BÝch vµ Duyªn th× b©y giê còng kh«ng cßn trÇm n÷a. à! Mình nhớ ra rồi, thay đổi lớn nhất của lớp mình là ở môn Ngữ Văn. Giang ạ! Trớc đây các bạn sợ giê Ng÷ V¨n l¾m. Cø ph¶i so¹n bµi, l¹i cßn kiÓm tra bµi cò, b¹n nµo còng thÊy ng¹i v« cïng. Nhng b©y giê th× kh¸c l¾m! Trêng míi! ThÇy míi n÷a! Giê v¨n b©y giê ngät ngµo h¬n xa nhiÒu. Giäng gi¶ng cña thÇy rất đặc trng: Trầm ấm và tình cảm khiến cả lớp mình cứ tự nhiên ai cũng nh bị cuốn vào bài giảng. Quỳnh Trang năm nay nổi lên là ngời học văn tốt nhất và tớ chắc rằng đợt này cậu ấy sẽ lại đi thi học sinh giỏi cho thành phố mà coi. Sôi nổi trong giờ, Quỳnh Trang đã giúp hầu hết các bạn lớp mình xoá tan đi sợ h·i cña viÖc häc m«n v¨n. Kh«ng ngê m«n v¨n l¹i gÇn gòi vµ th©n thiÕt thÕ! Nã gÇn nh cuéc sèng, nh chÝnh nh÷ng ngêi ruét thÞt cña m×nh. Đấy! Cậu thấy không? Bọn mình đang náo nức đón chờ ngày Nhà giáo Việt Nam. Từ nay đến ngày kỷ niÖm, thµnh tÝch häc tËp cña líp m×nh ch¾c sÏ lµm c¸c thÇy c« hÕt søc vui lßng. §ã sÏ lµ mãn quµ ý nghÜa nhÊt líp m×nh d©ng tÆng c¸c thÇy c«. Thôi! Cũng muộn rồi, chắc là sắp đến giờ đi học, mình dừng bút đây! Khi nào có thời gian nhớ viết th cho m×nh nhÐ! Chµo H¬ng Giang! Chóc cËu lu«n häc giái. B¹n th©n. *Đề bài: Tởng tợng một kết thúc khác của truyện Ông lão đánh cá và con cá vàng. *Bµi viÕt Đợi mãi không thấy cá vàng bơi lên, ông lão chèo thuyền ngợc trở về. Sóng gió bão bùng đã qua đi. BiÓn xanh trë l¹i hiÒn hoµ. ¤ng l·o chÌo thuyÒn mµ lßng chÊt chøa bao nçi u t. Kh«ng biÕt cã nªn trë l¹i ng«i nhµ Êy n÷a kh«ng? Nã giê ®©y ®©u cßn lµ ng«i nhµ cña m×nh n÷a. Vµ ngêi ë trong ng«i nhµ Êy còng đâu phải là ngời vợ đói khổ của mình. Nhng không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà đôi chân lão vẫn đa lão về mảnh đất ngày xa. Nhng! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tất cả đã biến đi đâu? Tại sao không còn ai nữa? Mụ vợ của ta ®©u? Tríc m¾t «ng l·o kh«ng ph¶i lµ mét cung ®iÖn nguy nga cã Long V¬ng ®ang ngù gi÷a hµng tr¨m lÝnh canh nh l·o nghÜ. K× l¹ thay! Tríc mÆt «ng lµ khung c¶nh cò. M¸i lÒu lôp xôp, r¸ch n¸t vµ siªu vÑo đứng bên cạnh chiếc máng lợn đã sứt mẻ cả hai đầu. Xa xa ngoài kia vẫn còn cây sào nơi lão vắt chiếc lới đã vá chằng vá đụp. Cha hiểu chuyện gì, lão gọi to: - Bẩm Long Vơng! Lão già khốn khổ đã trở về! - Kh«ng thÊy cã tiÕng tr¶ lêi, l·o l¹i tiÕp: - Tha n÷ hoµng! -... - Tha nhÊt phÈm phu nh©n!.
<span class='text_page_counter'>(40)</span> ... - Bà lão ơi! Tôi đã trở về rồi! VÉn kh«ng cã tiÕng tr¶ lêi. L·o giµ véi bíc vµo trong. Kh«ng thÊy cã ai. Nh×n quanh l·o thÊy trªn bµn có một mảnh giấy với những nét chữ nguệch ngoạc đợc viết vội vàng. Lão mang ra soi dới nắng và bắt đầu đánh vần từng nét chữ: "¤ng l·o ¬i! T«i cã lçi víi «ng nhiÒu l¾m! Kh«ng ngê bao n¨m sèng khæ së víi nhau t«i cßn chÞu ® îc mà giờ đây tôi lại thế này! Lòng tham của tôi quá lớn đến biển sâu cĩng phải kinh hoàng. Tôi không còn mÆt mòi nµo nh×n «ng n÷a. Chµo «ng! t«i ®i!" Tờ giấy trên tay ông lão từ từ rơi xuống. Nơi góc mắt lão hình nh ơn ớt. Lão ngồi thụp xuống, đôi mắt xa xăm nhìn sâu vào biển cả. Đầu lão tê dại, miên man. Lão ngồi đó suốt một ngày đêm. Nhng rồi lão bật dËy, quay mòi thuyÒn l·o l¹i ra kh¬i. - Cá vàng ơi! Cá vàng ơi! Đời này ta không dám quên ơn cá. Mụ vợ nhà ta đã biết lỗi rồi. Ta xin cá h·y ®a mô trë vÒ víi ta. Ta høa tõ nay sÏ kh«ng bao giê lµm phiÒn c¸ n÷a. Cá vàng nhìn lão rồi lặng lẽ lặn xuống biển sâu. Lão buồn bã, thất vọng trở về. Nhng vừa đặt chân lên bê c¸t, th×... Ai đang đứng trớc mặt lão thế này? Vẫn bộ quần áo rách tơm, đầu không quấn khăn chân đi đất. Khuôn mặt nhăn nhúm, gầy sọp đi. Dù tóc đã bạc hơn, lão vẫn nhận ra, đó chính là vợ lão. Vợ chồng gặp nhau trong lặng im và nớc mắt. rồi họ cùng đi về căn lều rách nát nhng đã gắn bó với hä suèt mÊy chôc n¨m qua. Và ngoài kia gió đại dơng thổi vào mát rợi và biển xanh vỗ sóng êm đềm.. *§Ò bµi: Thanh g¬m trong truyÖn Sù tÝch Hå G¬m tù kÓ chuyÖn m×nh. *Bµi viÕt Ta lµ thanh g¬m thÇn trong trong truyÖn Sù tÝch Hå G¬m, ch¾c c¸c b¹n rÊt muèn biÕt râ vÒ ta. VËy hôm nay nhân buổi rỗi rãi, đất nớc thanh bình ta sẽ kể lại câu chuyện này cho các bạn nghe. Năm ấy, khi ta đang yên ổn nằm ở bên mình đức Long Quân để bảo vệ ngời mỗi khi ngời gặp bất trắc. Thì bỗng một hôm, ta nhận đợc lệnh của đức Long Quân: - Ng¬i h·y chuÈn bÞ lªn trÇn gian cøu nh©n d©n khái lò giÆc cíp níc b¹o tµn. Nghe thÊy nh©n d©n ®ang gÆp ho¹n n¹n, ta thÊy cÇn ph¶i ngay lËp tøc cøu gióp d©n lµnh. Bëi vËy, khi §øc Long Qu©n ph¸n truyÒn ta liÒn tu©n lÖnh ngay, ngµi nãi: - Ngơi hãy lên đó trớc và để lại cái chuôi nạm ngọc, ta sẽ có cách gửi lên cho ng ơi sau. Nhng nhớ lên đó một cách thật khéo léo, đừng xuất hiện bất ngờ khiến bà con hoảng sợ. Tuân lệnh đức Long Quân, đêm đó ta chờ anh ng dân Lê Thận đi đánh cá mới vội hoá vào lới của anh ta. Lần thứ nhất khi kéo lên thấy ta, anh ta tởng ta chỉ là cục sắt bình thờng nên vứt lại biển khơi, cho đến lần thứ hai cũng vậy, ta đâm ra lo quá. Nhng may thay đến lần thứ ba, anh đã phát hiện ra ta là một thanh g¬m nªn ®a vÒ nhµ. Về nằm ở góc nhà Lê Thận rồi, ta lại lo lắng không biết làm cách nào để gặp đợc chủ tớng của nghĩa quân. Thật may, anh đã gia nhập nghĩa quân. Khi đó ta thì ta biết chắc chủ t ớng Lê Lợi sẽ ghé qua nhà Lê Thận. Ta cứ ung dung ngồi chờ. Cho đến một hôm, Lê Lợi đến nhà Lê Thận chơi, ta liền phát sáng báo hiệu cho chủ tớng biết và ta còn cố tình làm nổi bật dòng chữ “Thuận thiên ” để chủ t ớng biết ta là một thanh gơm quý. Nhng có lẽ Lê Lợi cũng không nhận ra điều đó nên thản nhiên đút ta vào bao gơm của «ng. Cho đến một hôm, đức Long Quân gửi lên cho ta chiếc chuôi và ngời đã khéo léo để nó trên cây trớc.
<span class='text_page_counter'>(41)</span> mắt của Lê Lợi. Ngời chủ tớng thông minh này đã nghĩ ngay đến lỡi gơm ở nhà Lê Thận, do vậy trở về ông liền tra chuôi vào chiếc gơm, chúng ta vừa nh in, thế là ông đã nhận ra ta là một thanh gơm quý, lúc đó ta nghe thÊy «ng ta reo lªn rÊt to: - §©y lµ ý trêi phã th¸c cho minh c«ng lµm viÖc lín. Từ đó, ta luôn bên cạnh Lê Lợi và cũng từ đó tình thế thay đổi hẳn, nghĩa quân đã liên tục dành đ ợc những chiến công mới khiến bọn giặc bắt đầu lo sợ. Nghĩa quân của ta chiến đấu khí thế hơn trớc nhiều. Thế ta ngày càng mạnh, thế địch ngày càng yếu. Nghĩa quân đi đến đâu quân giặc chết nh ngả rạ đến đó. Vậy là chẳng bao lâu sau trên đất nớc chẳng còn một bóng quân thù nào cả. Ta rất vui mừng khi thấy nh©n d©n reo hß, h¹nh phóc tríc th¾ng lîi cña Lª Lîi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đợc một năm thì ta nhận đợc lệnh của đức Long Quân đòi ta trở về dới kia víi rïa Kim Quy. Ta c¶m thÊy rÊt buån v× ph¶i xa nh÷ng con ngêi anh hïng dòng c¶m, nh÷ng ngêi d©n hiÒn lµnh, chÊt ph¸c. Ta nhớ hôm đó trời quang, mây tạnh, vua Lê cùng các quan trong triều đang dạo thuyền trên hồ thì anh bạn rùa ngàn tuổi xuất hiện. Trong lúc mọi ngời đang kinh ngạc, ta liền động đậy báo hiệu cho vua Lª Lîi biÕt. HiÓu ý cña ta, vua Lª th¸o ngay g¬m ®a tr¶ cho rïa vµng. Thấm thoát đã bao năm, ta trở về chốn Thuỷ cung, ấy vậy mà trong lòng ta vẫn không nguôi nhớ về trÇn gian, do vËy thØnh tho¶ng ta l¹i nhê thÇn Kim Quy næi lªn mÆt n íc xem t×nh h×nh d©n chóng d¹o nµy ra sao. Thấy đất nớc ta ngày một giàu đẹp là ta vui lắm rồi. Thôi đã muộn rồi, ta phải trở về thuỷ cung không Long Quân lại trách phạt. Hẹn các cháu một dịp kh¸c nhau nhÐ.. *§Ò bµi: H·y chuyÓn thÓ bµi th¬ Lîm thµnh mét c©u chuyÖn. *Bµi viÕt Chuyện về cậu bé thiếu niên Lợm dũng cảm đã hi sinh vì đất nớc mãi là kỉ niệm không phai trong lòng ngời dân Việt Nam. Lần đó tôi có dịp vào Huế và vô cùng may mắn, tôi đ ợc nói chuyện với một ngời đồng đội của Lợm. Lúc đó Lợm làm liên lạc cho đơn vị Mang Cá của bác. Nhắc đến Lợm, đôi mắt bác ánh lên niềm tự hào pha lẫn niềm tiếc thơng một cậu bé vô cùng can đảm, anh hïng. Bác nhớ lại, ngày đó khi đợc phân công về công tác ở đồn Mang Cá, bác đã nghe mọi ngời hay nhắc đến cậu bé làm liên lạc rất gan dạ và anh dũng. Những lời nói đó đã khiến bác rất lu tâm và muốn đợc gặp cËu bÐ. H«m Êy, gÆp mét chó bÐ d¸ng nhá bÐ, nhanh nhÑn b¸c liÒn gäi l¹i vµ hái: - Cháu bé, cháu đợc phân công làm nhiệm vụ gì? - Ch¸u lµm liªn l¹c viªn chó µ. - ThÕ cã ph¶i tªn ch¸u lµ Lîm kh«ng? - D¹ tha chó ch¸u tªn lµ Lîm. Sao chó biÕt ¹? - µ ra vËy!- ThÕ ch¸u cã sî nguy hiÓm kh«ng? Chó bÐ nhón vai lÐm lØnh tr¶ lêi: - Cháu không sợ chú ạ, cháu luôn nghĩ là làm thế nào để hoàn thành tốt nhiệm vụ. - Ch¸u cã thÝch c«ng viÖc nµy kh«ng? - Ch¸u thÝch h¬n ë nhµ ¹. - Chó chóc ch¸u lu«n hoµn thµnh nhiÖm vô. Chú bé bớc đi thoăn thoắt, đầu nghênh nghênh, trông rất đáng yêu, và trông chú càng đáng yêu hơn, ngộ nghĩnh hơn khi trên đầu đội chiếc mũ canô với chiếc sắc đeo bên hông. Chú bé chào tôi rất nhanh và.
<span class='text_page_counter'>(42)</span> khuÊt dÇn chØ cßn tiÕng huýt s¸o rén vang. Sau lần gặp gỡ đó, do bận nhiều công việc tôi quên cũng không có dịp gặp lại cậu bé. Cho đến một hôm, trở về đơn vị tôi, nhìn mặt ai tôi thấy cũng có vẻ buồn buồn, một đồng chí hỏi tôi: - Đồng chí có nhớ cháu Lợm không, cậu bé liên lạc đó? - Có! Tôi nhớ. Xảy ra chuyện gì hả đồng chí? - Cậu bé hi sinh rồi, hôm đó, Lợm nhận nhiệm vụ đem công văn đi, mọi ngời đều cảnh báo với chú rằng đó là quãng đờng rất nguy hiểm, có thể gặp địch phục kích, nhng chú không hề tỏ ra sợ hãi, còn nói: Em không sợ đâu. Chúng nó mà xông ra em sẽ đánh cho tơi bời. Nói xong chú thản nhiên đút công văn vào sắc thoăn thoắt bớc đi, mồm lại huýt sáo vang rộn. Không ngờ hôm đó quân địch lại đánh hơi thấy chú nhỏ, chúng bí mật nằm phục kích ở giữa cánh đồng lúa, nên nhìn bề ngoài rất khó phát hiện. Lợm cũng đã rất tinh khi đi qua đi qua cánh đồng, linh cảm đến điều gì đó bất trắc nên chú nhanh tay xé vụn tài liệu và vứt vội ra xa. Có lẽ bọn địch đã trông thấy hành động đó, chúng liền xả đạn vào nó. Lợm đã anh dũng hi sinh, giữa cánh đồng, tay vẫn còn nắm chặt bông lúa, miệng còn nở một nụ cời. Đồng chí nọ kể xong bỗng oà khóc. Tôi ngỡ ngàng, đau đớn và cũng không thể cầm đ ợc nớc mắt, vừa c¶m phôc võa th¬ng tiÕc. Trong t«i bçng l¹i hiÖn lªn h×nh ¶nh chó bÐ nhá nh¾n, g¬ng mÆt nhanh nhÑn, th«ng minh, nô cêi lu«n në trªn m«i. Câu chuyện về sự hi sinh anh dũng của chú bé Lợm đợc mọi ngời ở khắp nơi kể cho nhau nghe. Chú còn trở thành tấm gơng sáng để các cháu bé noi theo, và cho đến tận ngày hôm nay tấm gơng ấy vẫn còn to¶ s¸ng.. *Đề bài: Hãy đóng vai cây tre để tự kể chuyện về mình. *Bµi viÕt Có lẽ đối với mỗi ngời Việt Nam, cây tre đã trở thành một phần của cuộc sống, đặc biệt với mỗi con ngời ra đi từ làng quê thì hình ảnh những luỹ tre xanh đã ăn sâu vào tiềm thức, do vậy dù có đi đâu đến nơi đâu họ cũng đều nhớ về luỹ tre xanh nh nhớ về kỉ niệm gắn bó, thân thơng nhất. Và đó chính là niềm tù hµo cña hä hµng nhµ tre chóng t«i. Sự gắn bó, gần gũi của họ hàng nhà tre chúng tôi đợc thể hiện ở chỗ đi bất cứ nơi đâu, đồng bằng hay miền núi thì bạn cũng đều thấy chúng tôi nghiêng mình trên những con đờng hay trong những cánh rừng bát ngát. Họ nhà tre chúng tôi rất đông đúc, nào là: Tre Đồng Nai, nứa, mai, vầu Việt Bắc, trúc Lam Sơn, tre ngót ngµn rõng c¶ §iÖn Biªn, råi dang, råi hãp vµ c¶ luü tre th©n thuéc ®Çu lµng... Khác với các loài cây khác, từ khi mới bắt đầu sinh ra, chúng tôi đã thể hiện sự ngay thẳng, điều đó c¸c b¹n cã thÓ thÊy ngay khi nh×n nh÷ng mÇm tre mäc th¼ng t¾p vµ dï trong bÊt cø m«i tr êng nµo chóng tôi cũng vẫn vơn lên để sống mạnh mẽ và xanh tốt. Thân của chúng tôi thờng dài nghêu nhng mộc mạc, gi¶n dÞ, th©n quen. Vµ mçi lo¹i l¹i kho¸c mét mµu kh¸c nhau cã loµi ¸o mµu xanh, cã lo¹i mµu tro, cã lo¹i lại màu vàng, nhng tựu chung đều giản dị, dễ nhớ. Một điểm tiếp theo cho thấy sự gần gũi của chúng tôi đối với tất cả mọi ngời đó là chúng tôi luôn cùng con ngời đấu tranh cho độc lập, tự do. Chẳng thế mà từ lâu, ngời Việt đã ví chúng tôi với phẩm chất quật khởi của dân tộc ngàn đời. Những ngày đất nớc Việt Nam còn sơ khai, chúng tôi đã giúp ông Gióng diệt lũ giặc Ân bạo tàn, đem l¹i h¹nh phóc cho mu«n d©n. Råi trong cuéc chiÕn chèng qu©n Nam H¸n trªn s«ng B¹ch §»ng, chÝnh chúng tôi đã dìm chết bao tàu chiến của địch khiến cho chúng khiếp sợ phải thua cuộc. Thủa đất n ớc còn cha có vũ khí hiện đại nh bây giờ, chúng tôi là vũ khí mạnh nhất đợc dùng để tiêu diệt quân thù. Vµ trong hai cuéc chiÕn tranh chèng Ph¸p vµ chèng MÜ, chóng t«i còng tÝch cùc tham gia kh¸ng chiÕn bằng cách góp một phần bé nhỏ cơ thể mình để làm ra những cây chông nhọn hoắt sẵn sàng tiêu diệt kẻ thï..
<span class='text_page_counter'>(43)</span> Bởi vững vàng trong chiến đấu mà họ mà tre tôi đã đợc phong danh hiệu anh hùng bất khuất. Không chỉ trong đánh giặc giữ nớc, loài tre nhà chúng tôi còn rất có ích trong cuộc sống hàng ngày. Mçi khi vÒ th¨m mét th«n xãm, mét b¶n lµng nµo b¹n còng sÏ thÊy vßng tay cña chóng t«i dang réng, «m trän vµ to¶ bãng m¸t cho c¶ d©n lµng. Trong vßng tay cña chóng t«i, nh÷ng ng«i nhµ trë nªn m¸t mÎ, những chú trâu mới có bóng râm để nhởn nhơ gặp cỏ. Những tra hè, chúng tôi thật hạnh phúc khi đợc ng¾m nh÷ng khu«n mÆt trÎ th¬ say nång giÊc ngñ trong tiÕng vâng kÏo kÑt díi khãm tre. Hơn thế chúng tôi còn là những vật liệu để bà con dựng nhà, những ngôi nhà đợc làm từ tre rất mát mÎ vµ s¹ch sÏ. Dới bóng chúng tôi là cả một nền văn hoá lâu đời đang từng ngày đợc nâng niu và gìn giữ. Trong đời sống sinh hoạt, chúng tôi còn làm ra những đồ dùng thân thuộc với mỗi ngời: đó là đôi đũa, là chiếc chõng tre, chiếc giờng tre. Đối với mỗi gia đình nông dân, tre tôi là ngời bạn vô cùng thân thiết. Ngoµi ra c©y danh, nøa, mét trong nh÷ng hä nhµ trÎ cßn gióp con ngêi chÎ l¹t buéc nhµ, nøa gióp c¾m sµo lµm giµn cho bÇu bÝ leo quÊn quýt vµo nhau. Tre cßn g¾n víi tuæi giµ, cho hä chiÕc èng ®iÕu hót thuèc lµm vui. §èi víi trÎ con ë miÒn th«n quª th× tre cßn cã thÓ lµm nªn nh÷ng trß ch¬i thó vÞ, bæ Ých. Díi nh÷ng b·i đất rộng, đợc chúng tôi che hết ánh nắng oi ả của mùa hè, các bạn tha hồ chơi đùa thoả thích. Các bạn nữ còn trò gì thú vị hơn ngồi đánh chuyền với những que chắt bằng tre. Còn các bạn nam lại chạy nhảy reo hò theo tiếng sáo vi vút trên chiếc diều cũng đợc làm ra từ tre. Những cánh diều đó sẽ đem ớc mơ của các b¹n vÒ n¬i xa. Tre chóng t«i cßn lµm nªn nh÷ng tiÕng nh¹c rÐo r¾t tõ nh÷ng c©y s¸o tre, s¸o tróc, lµm v¬i ®i bao nçi vÊt v¶ nhäc nh»n cña ngêi n«ng d©n ch©n lÊm tay bïn. Ngày nay loài tre của chúng tôi còn vơn xa hơn nữa. Có một giáo s là Việt Kiều sống ở Pháp đã đa anh em chúng tôi sang trồng thử trên đất Pháp. Thế mà ở xứ lạ, chúng tôi vẫn sống vững vàng. Ngày sau, dẫu nớc mình có hiện đại hơn, loài tre chúng tôi cũng vẫn sẽ ngay thẳng, thuỷ chung và can đảm để ngày càng tôn lên những đức tính của ngời hiền - đức tính Việt Nam.. *Đề bài: Em hãy kể lại cảnh sinh hoạt trong một buổi chiều thứ bảy của gia đình em. *Bµi viÕt Bố tôi công tác cách nhà gần 50 cây số nên cuối tuần mới về và do đó chỉ có chiều thứ bảy thì cả nhà tôi mới đợc đông đủ. Không khí gia đình tôi những ngày cuối tuần thờng rộn ràng hơn và nhất là vào ngày thứ bảy, bởi cả ba mẹ con tôi, ai cũng ngóng bố về, và liên tục nhắc đến bố. Nào là tiếng cái út nũng nịu hỏi: - Bè s¾p vÒ cha h¶ mÑ? MÑ ©u yÕm tr¶ lêi: - ChØ mét l¸t n÷a bè sÏ vÒ nhµ. Con ngoan bè vÒ sÏ cã quµ, cßn h lµ bè kh«ng cho ®©u. Con bÐ nghe vËy cêi tÝt m¾t: - Con ngoan nhÊt nhµ mÑ nhØ. Quay sang t«i nã tranh: - Em ngoan h¬n chÞ, bè sÏ cho em nhiÒu quµ h¬n. T«i mØm cêi ra d¸ng chÞ c¶: - Chị sẽ nhờng cho em hết. Đợc cha. Bây giờ em lên nhà đợi bố để mẹ với chị nấu cơm. BiÕt bè thÝch ¨n c¸nh cua, chiÒu thø b¶y nµo mÑ còng mua cua vÒ dÔ lµm mãn bè thÝch. Vµ t«i thêng quanh quẩn bên chân mẹ để phụ giúp. Chiều hôm nay cũng vậy, mẹ chuẩn bị mọi thứ từ sáng, đợi đến lúc.
<span class='text_page_counter'>(44)</span> bố sắp về đến nhà hai mẹ con lại tíu tít chuẩn bị. §ang m¶i mª nÊu níng hai mÑ con t«i bçng nghe thÊy ót gäi Ý íi: - MÑ ¬i bè vÒ. Bè vÒ råi! TiÕng nã l¹i l¶ng lãt: - Con chµo bè ¹. Bè cã mua quµ cho con kh«ng. Tôi và mẹ chạy lên nhà, bố đã bế út và lấy quà cho bé. Con nhỏ sung sớng ôm cổ bố. Bè quay sang t«i hái: - Con ®ang nÊu c¬m h¶. Con ngoan l¾m. Bố cất cặp sách vào nhà, mẹ đã kịp mang một chậu nớc mắt lạnh cho bố rửa mặt, còn tôi chạy đi lấy cho bè mét cèc níc m¾t. Một lát sau cả nhà tôi đã quây quần bên mâm cơm nóng hổi, từ lúc bố về út luôn ngồi cạnh kể cả lúc ăn cơm. Nó còn đòi gắp thức ăn cho bố và khi bố vừa đa bát ra tro nó gắp thức ăn vào thì nó lại đánh rơi ngay xuống đất, cả nhà đợc một phen cời. Bố vừa cời vừa nói: - Con gái bố ngoan lắm! Tuần này con có đợc phiếu bé ngoan không? Nhắc đến phiếu bé ngoan bé vội vàng tụt xuống đất lon ton đi lấy ra khoe với bố. Bố vui sớng nhìn bé råi quay sang hái téi: - Thế con đợc mấy điểm mời. T«i tù hµo khoe víi bè: - Con vẫn luôn dẫn đầu lớp, tuần này bố phải thởng cho con một chuyến đi công viên đấy. Nghe đến công viên út vội hét lên: - Con ®i mÊy. - õ! Bè sÏ ®a c¶ nhµ ®i. T«i cßn kÓ cho bè nghe chuyÖn trêng líp ra sao, chuyÖn nhµ tuÇn qua ra sao. Bè nh×n chóng t«i ®Çy yªu th¬ng, trõu mÕn. Ăn cơm xong, cả nhà tôi đi dạo phố và ăn kem ở Bờ Hồ, thật vui. Buổi tối thứ bảy đ ờng phố thật đông đúc, tấp nập. Hai chị em tôi ca hát líu lo. Tôi chỉ mong ngày nào cũng là thứ bảy để cả nhà tôi đ ợc ăn cơm cïng nhau bªn nhau.. *§Ò bµi: Tëng tîng vµ kÓ vÒ mét miÒn quª trong mét bøc th cña b¹n. *Bµi viÕt T«i cha cã dÞp vÒ th¨m quª h¬ng cña Lan bëi chóng t«i quen nhau qua nh÷ng l¸ th kÕt b¹n. Nhµ t«i vµ nhµ b¹n c¸ch nhau kho¶ng 150 c©y sè. Nhµ t«i ë miÒn trung du b¹t ng¹t mµu xanh cña c©y chÌ vµ c©y cä. Cßn quª h¬ng cña Lan t«i cha mét lÇn nghÐ th¨m mµ t«i chØ nghe b¹n kÓ nhµ b¹n ë mét vïng biÓn. Qua nh÷ng bøc th mµ Lan viÕt cho t«i, t«i thêng tëng tîng quª h¬ng cña Lan n»m yªn b×nh bÕn bê biÓn xanh, cø mçi buæi s¸ng c¶ thµnh phè l¹i choµng tØnh bëi ©m thanh cña nh÷ng chuyÕn tµu chë ®Çy hàng hoá vào cảng. Thành phố nằm bên ven biển nên mở mắt ra đã thấy một màu xanh mênh mông trải chạy tít đến tận cuối chân trời. Đằng xa kia, ông mặt trời nở nụ cời rạng rỡ chào buổi sáng. Lan thờng nói với tôi rằng bạn thích nhất bình minh trên biển: Ông mặt trời đỏ nh quả bóng lơ lửng trên màu xanh biếc cña níc biÓn. Vµ l¾ng tai nghe b¹n sÏ thÊy tiÕng sãng biÓn r× rµo nh nh÷ng khóc ca bÊt tËn. §øng trªn bê biÓn hay vÉy vïng trong lµn sãng biÓn Êy ta sÏ thÊy cuéc sèng nµy thËt réng lín vµ hïng vÜ biÕt bao. §Õn chiÒu khi «ng mÆt trêi s¾p lÆn, biÓn l¹i cho ta mét c¶m xóc thËt míi mÎ. Ta cã thÓ ®i d¹o trªn nh÷ng b·i cát trắng phẳng lì và nhìn ra xa từng con sóng bạc đầu nô đùa nhau. Từ đây bạn có thể phóng tầm mắt ra.
<span class='text_page_counter'>(45)</span> xa, biÓn nh ch¼ng cã bê, cø mªnh m«ng, nh ch¶y tíi ch©n trêi. Còn ở trên bờ biển, từng dãy ô tô đủ màu sắc đung đa theo nhịp sóng biển, phía trên nữa lại có những rÆn dõa xanh nghiªng m×nh trong giã. Ban đêm, biển khoác trên mình một màu đen thẫm và chỉ có tiếng sóng ộp oạp vỗ bờ. D ới ánh đèn đờng, bạn lại có thể nhìn những con sóng nô đùa trên mặt nớc, lúc chạy sát bờ lúc lúc lại chạy ra xa. Biển đêm thật huyền bí nhng vẫn quyến rũ lạ thờng. Ngêi d©n quª Lan sèng b»ng nghÒ chµi líi, nh÷ng ngêi d©n n¬i ®©y thËt thµ chÊt ph¸t, ch¨m chØ. Hä yêu biển, gắn bó với biển. Tất cả mọi ngời đều làm những công việc gắn với biển, đàn ông ra khơi bắt cá, đàn bà ở nhà vá lới, bán hàng. Có thể nói công việc đánh bắt hải sản của ng dân là công việc khá nguy hiểm bởi biển sâu ai có thể đo đợc những bất trắc xảy ra. Có không ít ngời ra đi và mãi mãi không bao giờ trở lại. Quê hơng Lan đối với tôi thật đẹp. H×nh ¶nh quª h¬ng cña Lan cø dÇn dÇn hiÖn lªn mét c¸ch râ nÐt theo sù chÝn dÇn cña t×nh b¹n. Lan tha thiết mời tôi ra thăm quê bạn và tôi đã xin với bố mẹ tôi hé năm nay cho phép tôi ra đó chơi. Bố tôi nói: Nếu năm lớp 6 này tôi đạt danh hiệu là học sinh giỏi xuất sắc bố sẽ cho cả nhà đi biển. Vậy là tôi sẽ có dịp ngắm biển vào mỗi buổi và chắc chắn tôi sẽ có một hớng dẫn viên du lịch thật tận tình, đó chính là Lan, bạn của tôi. Cứ nghĩ đến cảnh những tởng tợng của mình là hiện thực tôi lại mong mùa hè năm nay sẽ đến nhanh hơn.. *Đề bài: Hãy tởng tợng và kể lại cuộc trò chuyện, tâm sự giữa các đồ dùng học tập. *Bµi viÕt Tính tôi vốn cẩu thả, học xong đâu vứt đồ ngay xuống đó, nên khắp phòng của tôi chỗ thì thớc kẻ chỗ thì bút chì. Mỗi thứ nằm một góc, bàn học cũng lung tung quyển thì đóng, quyển thì mở, quyển thì ngang quyÓn th× däc. TÊt c¶ cø rèi tung lªn ch¼ng cã nÒn nÕp g× c¶. Nghĩ chúng là vật vô tri nên tôi chẳng để tâm đến, và có lẽ mọi chuyện sẽ cứ diễn ra nh vậy nếu nh không có chuyện đó xảy ra. Đó là một tối thứ bảy nên tôi đi ngủ sớm hơn th ờng lệ, đang lúc ngủ say, bỗng tôi giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng xôn xao lúc to lúc nhỏ. Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ kẻ trộm đột nhập vào nhà, tôi đang định hét toáng lên để gọi mẹ thì bất chợt tôi thấy quyển sách trên bàn động đậy và nó nãi rÊt to, giäng åm åm: - Tôi buồn cho cậu chủ nhà mình lắm. Trớc tôi bóng láng và đẹp đẽ nh vậy mà cậu chủ chẳng hề quan tâm để tôi bây giờ nhàu nhỉ chẳng khác gì mấy anh giấy vụn. Những bức tranh màu giờ cậu tô vẽ vào đủ thø, tr«ng khiÕp qu¸. NhiÒu lóc t«i ch¼ng d¸m nh×n ng¾m khu«n mÆt cña m×nh n÷a. ChiÕc ¸o ni l«ng mÑ cậu chủ mua để mặc cho tôi, cậu chủ cũng nghịch để nó rách toạc ra và thế là tiện thể cậu xé toan cho vào sọt rác. Mùa đông đến nơi rồi sẽ lạnh lắm đây. Tôi chợt nhận ra đó chính là quyển sách ngữ văn lớp 6. Chết thật! Bỗng tôi lại nghe tiếng sột soạt, thì ra anh Ba Lô đúng ra phải nằm trên tờng lúc này cũng đang nằm vạ vật ở dới đất, sau một hồi gãi khắp n¬i anh còng lªn tiÕng: - Tôi cũng đâu kém anh, khi mẹ cậu chủ mang tôi từ siêu thị về tôi cũng đẹp và sạch sẽ, thế mà giờ đây, sau một thời gian quăng quật, mình tôi đầy đất và cát lúc nào cũng ngứa ngáy khó chịu. Nhiều lúc tôi muèn bá qu¸ch cËu chñ mµ ®i. - L¹ch qu¹t! L¹ch qu¹t! C¸c anh ¬i t«i còng khæ kh«ng kÐm, dï t«i còng chØ lµ chiÕc th íc kÎ nhá bÐ, vËy mµ cËu chñ còng hµnh h¹ t«i ra trß. Tríc ®©y t«i lµnh lÆn, bãng bÈy bao nhiªu th× giê ®©y ®Çy m×nh tôi nham nhở những vết thơng mà không bao giờ có thể lành đợc. Số má thì chữ rõ chữ mờ, vạch cũng vËy, ch¼ng cßn h×nh hµi cña c¸i thíc kÎ n÷a hu hu.… Sau mét håi than thë khãc, chÞ thíc kÎ l¹i n»m dµi ra bµn, m¾t nh×n lªn trÇn nhµ, ra d¸ng buån ch¸n l¾m..
<span class='text_page_counter'>(46)</span> Tởng nh mọi chuyện đến đây là dừng lại, thì bỗng anh bút đang nằm trên bàn bỗng bật dậy, giọng ®Çy bùc tøc: - Tôi định không nói nữa nhng im lặng mãi tôi không chịu đợc, các anh xem, tôi bây giờ còn ra dáng mét chiÕc bót n÷a kh«ng. M×nh mÈy t«i còng cong queo, søt s¸t, c¶ chiÕc ngßi cña t«i, tríc ®©y tr¬n chu ®i lại trên giấy dễ dàng đến nh vậy, thế mà giờ đây đi trên giấy rất khó vì mấy lần câu ấy cắm xuống đất, hỏng hết cả ngòi. Đấy các anh xem cậu chủ đã đi ngủ từ bao giờ mà đến giờ này bút tôi vẫn ch a đợc đóng n¾p. ChiÕc gi¸ s¸ch trªn têng th× xuýt xoa kªu: - Tôi lạnh lẽo và cô đơn quá, chẳng có chị vở, anh sách nào lên đây chơi với tôi cả, bụi phủ kín cả rồi. Tôi cũng chẳng còn đợc đẹp nh lúc mới mua về nữa. C¶ s¸ch vµ vë cïng lªn tiÕng: - Tôi cũng muốn lên đó lắm nhng cậu chủ đâu có cho chúng tôi lên. Chúng tôi bị quăng quật khắp n¬i. §au hÕt c¶ m×nh mÈy. Nghe những đồ dùng học tập nói về mình nh vậy, tôi giật mình nhận ra quả là tôi quá cẩu thả và vô t©m. Vừa nghĩ đến đó, tôi chợt nghe anh sách ngữ văn lên tiếng: - Thôi chúng ta hãy bỏ đi đi, tôi không thể ở cùng cậu chủ cẩu thả lời biếng đợc nữa. Tất cả sách vở lục tục đứng dậy, bỏ ra phía cửa. ThÊy vËy, t«i giËt m×nh hÐt to: - Không! Tôi không phụ lòng các anh nữa. Tôi hứa sẽ giữ gìn và cất đồ dùng học tập cẩn thận. Đúng lúc đó tôi giật mình tỉnh giấc. Ôi hoá ra chỉ là một giấc mơ. Tôi vội vã nhìn quanh, may quá s¸ch vë vÉn cßn nguyªn nhng qu¶ thËt mçi thø mét n¬i, lung tung, bõa bén. Tôi vội vã vùng dậy thu dọn sách vở lên giá sách. Sau đó mới lên giờng ngủ và trớc khi đi ngủ, tôi tự hứa với mình sẽ không bao giờ đối xử với đồ dùng học tập nh trớc nữa.. *Đề bài: Trong buổi lễ đăng quang, Lang Liêu đã kể cho mọi ngời nghe về sự ra đời của hai loại bánh chng, b¸nh giÇy. H·y ghi l¹i lêi kÓ Êy. *Bµi viÕt Vào một buổi sáng đẹp trời, Lang Liêu cùng vợ đợc lệnh vào triều chuẩn bị cho lễ đăng quang. Buổi lễ diễn ra vô cùng long trọng, các bá quan văn võ đều có mặt đông đủ. Sau khi đ ợc vua trao cho áo long bào, Lang Liêu liền khoác lên ngời và bớc lên ngai vàng. Trông chàng thật uy nghi, đờng bệ khác h¼n thuë cßn hµn vi ë chèn quª nhµ. Trong buổi lễ đăng quang đó, rất nhiều đại thần và các lang muốn biết vì sao Lang Liêu lại chọn đợc hai lo¹i b¸nh cã ý nghÜa nh vËy. Vµ d©n chóng ch¾c còng sÏ th¾c m¾c v× sao chµng l¹i nªn ® îc ng«i vua trong khi so víi c¸c anh cña chµng th× chµng lµ ngêi nghÌo khæ, thiÖt thßi nhÊt. Thấu hiểu đợc sự thắc mắc của bá quan văn võ và dân chúng, nhân ngày vui đó Lang Liêu mới chậm r·i kÓ cho tÊt c¶ mäi ngêi cïng nghe. Tríc khi vµo c©u chuyÖn cña m×nh, chµng nãi: - Con xin đội ơn sự tin tởng của vua cha, Ngời đã lựa chọn con để nối ngôi báu. Ân đó con xin ghi tạc và nguyện một lòng xây dựng đất nớc ngày một vững bền, hùng mạnh để không phụ công lao của vua cha. Nãi xong, chµng bíc xuèng vµ l¹y vua cha ba l¹y. Trë l¹i ngai vµng chµng b¾t ®Çu c©u chuyÖn. “Là con của hoàng đế nhng ngay từ nhỏ ta đã sống một cuộc sống lao động vất vả nh một ngời nông.
<span class='text_page_counter'>(47)</span> d©n thùc thô, hµng ngµy ta chØ biÕt ch¨m sãc vun trång cho ng« khoai, ruéng lóa dï kh«ng nãi ra nh ng ta thầm hiểu đây chính là nguồn lơng thực chính nuôi sống con ngời. Do đó ta rất trân trọng hạt gạo. Thế rồi nghe lệnh của đức vua, lúc đầu ta vô cùng lo lắng vì không biết chọn món gì để dâng lên tiên đế để cho trọn chữ hiếu với tổ tiên, với vua cha. Ta đã trằn trọc, lo lắng suốt mấy đêm. Và cho đến một đêm ta nằm mộng thấy một vị tiên, vị tiên nói với ta rằng: trong trời đất, thứ quý nhất là gạo, hãy lấy gạo làm bánh mà lễ tiên vơng. Tỉnh dậy, ta suy nghĩ rất kĩ câu nói đó và thực tế trong thâm tâm ta cũng luôn nghĩ nh vậy. Và ta chọn gạo làm nguyên liệu chính cho món ăn dâng lên tiên đế. Ta chọn thứ gạo nếp thật ngon ®em ng©m níc nöa ngµy råi ®em gãi l¹i b»ng thø l¸ dong vÉn mäc ë vên nhµ. §Õn phÇn nh©n b¸nh ta trém nghÜ nÕu b¸nh kh«ng cã nh©n th× chiÕc b¸nh sÏ kÐm phÇn ngon h¬n n÷a trong nhµ vÉn cã nh÷ng thø tự tay ta làm ra nh thịt và đậu xanh, suy nghĩ một hồi ta quyết định lấy thịt, đậu xanh và một vài gia vị nữa đem đặt vào giữa chiếc bánh dễ làm nhân. Sau khi gói thành những chiếc bánh vuông vắn ta cho vào nồi nấu thật nhừ, làm cho gạo, thịt, đậu xanh quyện chặt vào với nhau. Ta lại đem thứ gạo ấy đồ lên, giã nhuyễn rồi nặn thêm mọt thứ bánh hình tròn. Làm xong hai loại bánh đó ta vô cùng thích thú bởi chúng đợc làm từ những thứ gần gũi, thân thuộc với con ngời nhất. Với ý nghĩ đơn giản, mộc mạc nh vậy ta đã đem vào cung và dâng lên tiên đế. Thật may mắn đức vua đã để ý tới và chọn ta làm ngời kế thừa ngôi vị. Ngời đã đặt tên loại bánh vuông là bánh chng và loại bánh tròn là bánh dày, ta thấy những cái tên đó rất có ý nghĩa: thứ nhất vì nhân dân ta có quan niệm trời tròn đất vuông, hai thứ hài hoà với nhau cùng con ngêi vµ v¹n vËt t¹o nªn sù sèng. Cßn c¸c thø thÞt mì, ®Ëu xanh lµ tîng trng cho thiªn nhiªn, mu«ng thú. Vỏ lá dong bọc ngoài là ớc muốn của ta nhắc nhở đồng bào đùm bọc lấy nhau” Mọi ngời nhất loạt đều đồng ý tán thởng. Lang Liªu tiÕp: “Ta thấy những thứ đem làm bánh đều có sẵn trong dân chúng, đó là những sản phẩm do chính bà con nông dân làm ra do đó đều rất dễ tìm, hơn thế nó lại mang nhiều ý nghĩa. Nay ta truyền lệnh: cứ vào những dịp lễ tết lớn của dân tộc, nhà nhà sẽ làm hai thứ bánh này để cúng tế tổ tiên và làm thức ăn trong ngµy tÕt. C¸c khanh h·y nhí ®©y lµ mét truyÒn thèng quý b¸u cña d©n téc. C¸c khanh ph¶i nh¾c nhë con cháu biết giữ gìn và phát triển để nó không chỉ là một món ăn mà còn phải là một nét văn hoá của dân tộc mình, để mai này con cháu của chúng ta có đi đến nơi đâu cũng không thể quên đợc hơng vị đặc trng của quª nhµ". Cả triều thần và dân chúng nghe lời Hùng Vơng mới đều thấy là chí lý nên đều vỗ tay reo mừng hởng øng. ThÕ lµ tõ ngµy cã «ng tæ cña b¸nh chng, b¸nh dµy, ngêi ViÖt ta l¹i cã thªm mét mãn ¨n d©n téc võa ngon võa ý nghÜa. Tr¶i qua bao th¨ng trÇm vµ sãng giã, thÕ nhng tôc lÖ lµm b¸nh trng vÉn lµ thãi quen quen thuéc cña quần chúng nhân dân. Và có không ít đồng bào ở nớc ngoài vẫn nhớ đến chiếc bánh chng. Đó chính là nét văn hoá độc đáo quý báu của dân tộc.. *Đề bài: Tởng tợng cuộc thi của các loài hoa và trong vai một loài hoa, em hãy kể lại cuộc thi đó. *Bµi viÕt Để chọn một loài hoa tiêu biểu và xứng đáng nhất cho cuộc thi hoa toàn quốc, ban tổ chức chọn những loài hoa đẹp nhất để dự thi. Đối tợng đợc tham gia dự thi là các loài hoa nh hoa Huệ, hoa Phong Lan, hoa Lay¬n, hoa Ph¨ng, hoa Híng D¬ng... vµ em lµ hoa Hång Nhung. Mấy ngày trớc hội thi em đã chuẩn bị rất kĩ nh chăm sóc thật tỉ mỉ từng cánh hoa sao cho chúng thật đẹp, thật mềm mại. Cũng giống nh em, các bạn khác cũng chăm chút rất tỉ mỉ cho mình. Đêm trớc hôm đi thi, em vô cùng hồi hộp, chỉ sợ mình sẽ không trả lời đợc những câu hỏi của ban giám khảo. Vốn nhút nhát, em rất ngại đứng trớc chỗ đông ngời, thế nhng em vẫn rất vui và mong chờ đến ngày mai. Buæi s¸ng h«m sau, em dËy thËt sím, ng¾m l¹i bé c¸nh cña m×nh, em bíc ra khái vên víi mét chót lo.
<span class='text_page_counter'>(48)</span> ©u xen lÉn nçi håi hép. Khi em đến nơi, cảnh tợng vô cùng lộng lẫy và tấp nập, trên sân khấu đèn đợc treo rực rỡ, phía sau cánh gà các chị hoa tham gia cuộc thi cũng đã đến đông đủ trông ai cũng xinh đẹp, kiều diễm. Chị hoa HuÖ tr¾ng muèt, d¸ng cao mÒm m¹i, chÞ Phong Lan thít tha trong bé v¸y xoÌ mµu hång, chÞ Lay¬n còng dÞu dµng trong bé v¸y hång sang träng, chÞ Híng D¬ng rùc rì trong bé c¸nh mµu vµng. Trªn khu«n mÆt các chị, đều nở những nụ cời thật tơi, thật duyên dáng. Tất cả trông nh một rừng hoa rực rỡ và giữa rừng hoa ấy em thẹn thùng đứng nép sau các chị. Cuéc thi b¾t ®Çu, chÞ hoa H¶i §êng h«m nay lµ ngêi dÉn ch¬ng tr×nh. Sau khi nghe chÞ giíi thiÖu danh sách các thí sinh dự thi là đến phần thi thứ nhất: phần thi sắc đẹp. Rồi đến phần thi thứ hai: phần thi tài năng. Chắc là ban giám khảo đã rất vất vả khi chấm điểm vì em thấy ai cũng xinh đẹp và tài năng nh nhau. Sau hai ngày đắn đo suy nghĩ, cuối cùng ban giám khảo đã công bố danh sách thí sinh đợc chọn vào chung kÕt: Hång nhung, Hoa Nhµi vµ Lan tÝm. Em v« cïng bÊt ngê vµ sung síng tríc kÕt qu¶ nµy. Mọi ngời đến chúc mừng em rất đông. Và ngày hôm sau cuộc chọn một loài hoa đẹp nhất đợc bắt ®Çu. Cuéc thi h«m nay khiÕn em håi hép h¬n nhiÒu. Khi chÞ dÉn ch¬ng tr×nh nãi phÇn thi thø nhÊt b¾t ®Çu vµ em lµ thÝ sinh ®Çu tiªn bíc ra. Em håi hép và run quá nhng khi đứng trớc khán giả nhìn thấy ai có vẻ cũng ủng hộ và họ vỗ tay thật nhiều thì em đã đỡ run hơn và tự tin trình bày tốt phần thi của mình. Em bớc ra cha thật tự tin nhng lại rất đặc trng trong bộ đồ đỏ thẫm, mềm mại, mợt mà. Những chiếc váy xoè nhiều tầng nhịp nhàng theo bớc chân của em. Vẻ đẹp của em cũng đợc khán giả rất cảm mến, vỗ tay reo mừng không ngớt. Sau phần trình diễn của em là đến phần trình diễn của các chị còn lại; chị Phong Lan uyển chuyển trong chiếc áo tím truyền thống, ở chị toát ra vẻ đẹp đài các, kiêu sa của loài hoa quý, chị H ớng Dơng tự tin trong chiÕc ¸o mµu vµng, tr«ng chÞ to¸t ra ®Çy søc sèng, chÞ hoa Nhµi dÞu dµng trong chiÕc ¸o tr¾ng … Tất cả đều đẹp đẽ duyên dáng và đáng yêu. Phần thi thứ nhất diễn ra khá suôn sẻ, khán giả tỏ ra rất hài lòng tr ớc sắc đẹp của các thí sinh và họ lu«n dµnh cho chóng em nh÷ng trµng ph¸o tay rßn r·. Màn thi "mùi hơng quyến rũ" đến. Em vô cùng tự tin khi bớc ra sân khấu, bớc chân của em đi đến đâu, mùi hơng nhẹ nhàng bay ra đến đó, mùi hơng gợi cho ngời ta cảm giác ngọt ngào thoang thoảng bền lâu, còn chị hoa Huệ và chị hoa Nhài có mùi hơng đậm đà quyến rũ. Quan trọng nhất đó là màn thi ứng xử. Câu hỏi thi năm nay đợc ban giám khảo đa ra hóc búa vô cùng. Cả ba thí sinh đều phải cho biết "quan niệm của mình về sắc đẹp". Chị hoa Nhài trả lời lu loát: Vẻ đẹp của loài hoa là ở sự quyến rũ. Loài hoa nào quyến rũ đợc con ngời tốt nhất, loài hoa ấy sẽ là đẹp nhất. Nghe có vẻ cũng có lý. Nhng chị Lan Tím lại có một quan niệm khác: loài hoa đẹp không chỉ đẹp về hình thức mà còn đẹp trong phẩm chất tâm hồn. ở đó h ơng và sắc hoà quyÖn víi nhau rÊt khã phai. Em lo lắng nhng rồi cũng mạnh dạn trả lời: Loài hoa chúng ta có một sứ mệnh cao cả đó là làm đẹp cho đời. Vẻ đẹp ấy không chỉ ở hơng và sắc. Điều quan trọng nữa là lúc nào cũng phải giữ đợc vẻ tinh khiÕt bÒn l©u. Cả ba phần thi đã xong xuôi. Chúng em hồi hộp chờ đợi ban giám khảo công bố kết quả hội thi. Điều mong chờ đã đến với em khi từng lời của ban giám khảo là những lời ý nghĩa: vẻ đẹp và h ơng sắc của ba thí sinh đều tuyệt mỹ nhng quan niệm về cái đẹp của hoa Hồng đợc ban giám khảo đánh giá là hoàn thiện nhất. Cái đẹp trớc hết phải là cái có ích. Hồng Nhung sẽ là chủ nhân của vơng miện năm nay. Em vô cùng ngỡ ngàng và xúc động bớc lên sân khấu trong tiếng cổ vũ động viên của khán giả, của bạn bè và của cả gia đình. Em bớc lên bục cao nhất và đợc nhận từ tay chị Huệ danh hiệu cao nhất chiếc vơng miện. Vẻ đẹp của em càng rực rỡ hơn khi trên đầu em đội chiếc vơng miện. Em xúc động nói lời cảm ¬n:.
<span class='text_page_counter'>(49)</span> - Em thật may mắn khi đợc ban giám khảo tin tởng giao cho em danh hiệu cao quý này. Vậy trớc hết em xin bày tỏ lòng biết ơn tới ban giám khảo, và tiếp đó là lòng biết ơn đến mọi ngời, những ngời đã luôn ở bên em, động viên, chăm sóc em suốt những ngày qua. Em xin hứa sẽ giữ mãi vẻ đẹp ban đầu và đem lại cho nh©n lo¹i nhiÒu niÒm vui vµ h¹nh phóc h¬n. Em xin ch©n thµnh c¶m ¬n. Em võa døt lêi, mét trµng ph¸o tay næ ran. Em thÇm høa sÏ kh«ng phô lßng tin cña b¹n bÌ, ng êi th©n.. *§Ò bµi: KÓ l¹i t©m sù cña c©y bµng (hoÆc c©y phîng) non bÞ lò trÎ bÎ cµnh l¸. *Bµi viÕt C¸c b¹n th©n mÕn! C¸c b¹n cã biÕt v× sao c¸c b¹n cã thÓ sèng khoÎ m¹nh mçi ngµy kh«ng? C¸c b¹n có thể tợng tợng bạn sẽ sống ra sao nếu tất cả cây cối nhà chúng tôi đều biến mất! Các bạn sẽ không đợc hÝt thë kh«ng khÝ trong lµnh! C¸c b¹n sÏ kh«ng cã bãng r©m che m¸t…Vµ cßn biÕt bao tai ho¹ sÏ x¶y ra đấy. Trong mái trờng này, họ nhà bàng chúng tôi đã đem lại cho các bạn những điều tốt đẹp. Nhân dịp năm mới, nhà trờng đem tôi về trồng thay cho cây bàng năm trớc bị bão đánh đổ. Đợc về sống ở môi trờng này tôi sung sớng lắm. Vì hằng ngày tôi sẽ đợc các bạn chăm sóc yêu thơng, đợc nghe, đợc thấy các bạn ca hát, nô đùa. Hàng ngày các bạn cho tôi uống nớc, nhặt sâu cho tôi, những hôm trời n¾ng to, th¬ng t«i cßn nhá yÕu, c¸c c«, c¸c b¹n cßn che cho t«i khái bÞ n¾ng lµm hÐo l¸. ChØ mét thêi gian sau, thân của tôi đã to hơn trớc và cao hơn trớc, những chiếc lá non mới lại bắt đầu nhú lên, trông thật mỡ mµng vµ trµn ®Çy søc sèng. T«i thÇm nhñ ch¼ng mÊy chèc t«i sÏ lín b»ng c¸c anh c¸c chÞ nhµ bµng ® îc trồng cách đây mấy năm. Tôi mơ ớc mình sẽ lớn thật nhanh, ra nhiều cành lá để các bạn gái còn chơi nhảy dây, các bạn nam sẽ đá cầu dới tán lá xanh rì, mát rợi của tôi. Và tôi muốn mình sẽ vơn thật cao, tán toả ra thật rộng, để cho các bạn thật nhiều bóng mát. Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm vơn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh mỡ chuẩn bị chào đón các bạn nhỏ đến trờng. Đến chiều tôi lại nghiêng nghiêng cái thân hình nhỏ nhắn của mình để tạm biệt mäi ngêi. Cuéc sèng cña t«i cø ªm ¶ tr«i qua vµ cã lÏ t«i sÏ lín nhanh nh thæi nÕu nh kh«ng cã buæi s¸ng Êy. T«i nhớ mãi hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đang buồn vì sáng nay các bạn đều nghỉ học bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao của một vài bạn nhỏ, tôi sung sớng mừng thầm vậy là tôi đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là các bạn học lớp 6. Sau một hồi đi dạo quanh sân trờng nô đùa nhau ầm ĩ, các bạn dừng lại nghỉ chân ở ngay cạnh tôi! Tôi đung đa trong gió khoe những chiếc lá mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió t«i th× thÇm: Chµo c¸c b¹n th©n yªu! §¸p l¹i tÊm lßng hiÕu kh¸ch cña t«i, mét b¹n nam lªn tiÕng: - Ch¬i tõ n·y ch¸n råi th«i bän m×nh thö ®i t×m hiÓu c©y bµng míi lín nµy xem sao. Nghe vậy, tôi giật mình. Một cậu đứng lên chạy vòng quanh thân tôi, lấy chiếc que vạch vạch nh tìm một cái gì đó. Bỗng cậu reo lên: - Ôi các cậu ơi, cây này lắm rễ lắm, chúng mình thử cắt bỏ đi vài cái rễ xem nó có sống đợc không? Nghe xong tôi thấy bủn rủn hết cả ngời. Nhng cha kịp định thần một cậu đã lấy tay vặt luôn hai chiếc rễ nhỏ phía ngoài của tôi. Tôi thét lên đau đớn, nhựa túa ra, cả thân cây nh muốn đổ gục xuống. Nhng cũng may tôi đã cố gắng đứng vững đợc, tôi cắn răng chịu đựng, và tôi thốt lên rằng: - Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ đứt một tí tay, chảy một chút máu thôi các bạn đã oà khóc rồi. Thế mà các bạn lại hành hạ. Tôi oà khóc nức nở. Nhng chẳng ai thấy đợc những giọt nớc mắt đang lăn dài của tôi. Họ vẫn thản nhiên trêu đùa nhau. Tôi đau đớn và cha kịp định thần thì trớc khi đi, một bạn lại tiÖn tay bÎ lu«n c¸i ngän non nít võa nhó cña t«i. T«i ho¶ng hèt hÐt to: - Trời ơi đau quá! Các bạn thật độc ác. Các bạn giết tôi rồi..
<span class='text_page_counter'>(50)</span> Tôi ngất đi, cả thân của tôi rũ xuống, phải mất một ngày sau tôi mới tỉnh và lúc đó tôi mới tin rằng mình vẫn còn sống. Nhìn vết thơng vẫn còn đang rỉ những giọt nhựa, tôi đau đớn nhận ra mình sẽ không thể vơn lên cao đợc nữa. Tôi phải mang một vết thơng suốt đời. Tôi gắng gợng đứng thẳng và hít khí trời. Sáng hôm sau, các bạn nữ chạy đến chăm sóc tôi. Các bạn tỏ ra rất bực tức khi thấy tôi đã bị hành hạ nh vËy. Nhờ có sự chăm sóc động viên của các bạn, tôi thấy đỡ đau đớn hơn nhiều. Và cũng thật may mắn, sau một thời gian tôi đã hoàn toàn hồi phục. Và từ đấy, tuy tôi chẳng cao nên đợc là bao nhng những tán lá lại mọc ra rất nhiều và thật khoẻ mạnh. Ngày ngày các bạn vẫn quây quần bên tôi, và có lẽ ân hận vì hành động tr ớc đây của mình, các bạn trớc đã từng bẻ cành non của tôi giờ tỏ ra rất yêu quý tôi, thỉnh thoảng mang nớc tới cho tôi và trong lúc ra chơi các bạn còn ra ngồi dựa vào thân tôi để học bài, hóng mát. Tôi cũng không còn oán giận các bạn đó nữa, nhng tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi cũng là một cơ thể sèng, chóng t«i còng biÕt ®au, biÕt giËn hên. Nhng t«i vÉn cßn buån v× thØnh tho¶ng t«i vÉn b¾t gÆp cã b¹n ch¼ng cã ý thøc b¶o vÖ chóng t«i. C¸c bạn ngang nhiên bẻ cành vặt lá làm tổn thơng đến họ hàng nhà cây chúng tôi. Các bạn ơi! Hãy bảo vệ chúng tôi, việc làm đó cũng có nghĩa là bạn đang bảo vệ chính cuộc sống của m×nh.. *§Ò bµi: Tëng tîng vµ kÓ l¹i c©u chuyÖn mêi n¨m sau khi vÒ th¨m trêng cò. *Bµi viÕt Thời gian trôi nhanh thật, thấm thoắt mới đó mà đã mời năm. Giờ đây tôi đã lớn khôn, đã trở thành sinh viên năm thứ nhất đại học. Hôm nay, có dịp về thăm ngôi trờng cũ thân yêu, trong tôi dâng ngập một c¶m gi¸c xao xuyÕn vµ bì ngì kh«n cïng. Ng«i trêng cò hiÖn ra tríc m¾t t«i víi nhiÒu nhiÒu kØ niÖm võa quen thuéc võa xen chót l¹ lÉm. Con đờng đầy sỏi đá năm xa đã đợc thay thế bằng một con đờng trải đá phẳng lì, êm ru. Xe tôi chạy chầm chậm trên con đờng nhỏ mà cảm thấy vui sớng vô cùng. Chiếc cổng trờng năm xa giờ đã đợc thay thế bằng chiếc cổng xây kín đáo và phía trên ghi rõ hàng chữ Trờng THCS…. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy, mỗi lần đi học muộn, cánh cửa lại đóng sập lại, tôi phải năn nỉ mãi bác bảo vệ mới cho vào. Bớc vào sân trờng sự thay đổi ấy càng hiện lên rõ hơn. Dãy lớp tôi học năm xa giờ đợc thay thế bằng mét nhµ cao tÇng khang trang, s¸ng sña. Líp cò n¨m xa kh«ng cßn nhng t«i vÉn nh thÊy ®©u ®©y h×nh ¶nh cña c¸c b¹n cïng líp. C¸i Lan toÐt, c¸i Hång cô, th»ng S¬n tª ta… Ngµy Êy còng ë gãc s©n trêng nµy, chúng tôi thờng chơi đùa. Cây bàng năm xa vẫn còn nhng nó đã già hơn trớc. Tôi bớc lại gần, những nét chữ khắc vào thân cây vẫn còn nhng những dòng chữ của chúng tôi không còn nữa, có lẽ thời gian đã làm mê dÇn. Tôi bớc tới khu hiệu bộ, căn nhà cũng đợc sửa lại đôi chút nhng vẫn giữ nguyên hình dáng năm xa, n»m uy nghiªm gi÷a hai bªn hµng c©y m¸t rîi. §©y chÝnh lµ hµng c©y ngµy xa chóng t«i trång khi trêng mới xây xong mà. Ôi! Giờ đây nó đã cao lớn quá, tôi phải ngớc mắt lên mới thấy ngọn của nó. Trong tiếng gió tôi nghe những lời rì rầm nh những tiếng chào. Dới gốc cây vẫn còn chiếc biển đề quen thuộc "Cây kỷ niÖm líp...kho¸...". Sân trờng đang giờ học im ắng đến lạ thờng. Tôi nghe tiếng thầy cô âm vang, trầm ấm trong lớp học. Nçi nhí thÇy c« c¸c b¹n d©ng ngËp hån t«i, tõ ngµy chia tay mçi ngêi mét ng¶ kh«ng biÕt cuéc sèng cña họ ra sao. Và các thầy cô của tôi nữa, tôi nhớ cô Thanh dạy văn cũng đồng thời là giáo viên chủ nhiệm, ngày ấy cô rất nghiêm khắc, không ít lần cô đã mắng chúng tôi khi chúng tôi không chịu nghe giảng. Tôi biết lúc đó đã có một số bạn tỏ ý không bằng lòng với cô nhng chính những ngời bạn đó sau này đã tâm sự víi t«i: §Õn khi xa c« råi míi thÊm thÝa lêi c« d¹y..
<span class='text_page_counter'>(51)</span> Thực ra ngày đó chúng tôi còn nhỏ quá chỉ thích chơi thôi. Giờ đây lớn khôn tôi chỉ mong có dịp gặp lại cô để nói hết những tâm sự của mình. §ang m¶i mª víi dßng suy nghÜ cña m×nh th× t«i gÆp c« Thanh, t«i v« cïng sung síng vµ bÊt ngê v× bao n¨m råi c« vÉn d¹y ë n¬i ®©y. T«i ch¹y l¹i, vui mõng: - Em chµo c«! C« cã nhËn ra em kh«ng ¹? Cô nheo đôi mắt, sửa lại cặp kính: - Em lµ Lan häc sinh líp 6A, kho¸ häc c¸ch ®©y mêi n¨m råi ph¶i kh«ng? - Em c¶m ¬n v× c« vÉn cßn nhËn ra em. ThÕ lµ c« trß tÝu tÝt nãi chuyÖn. §Õn lóc nµy t«i míi cã dÞp ng¾m nh×n l¹i g ¬ng mÆt c«, n¨m th¸ng tr«i đi, trên khuôn mặt của cô đã có nhiều nếp nhăn, đôi mắt cũng không còn sáng nh xa nữa nhng cái nhìn của cô vẫn thật dịu dàng. Mái tóc đen năm xa giờ đã có khá nhiều sợi bạc. Tôi bỗng thấy thơng cô vô cùng bởi tôi biết cuộc đời riêng của cô không mấy hạnh phúc nên bao nhiêu tình cảm cô dành hết cho tất cả các häc sinh. T«i vµ c« ®i d¹o quanh s©n trêng, c« trß nh¾c l¹i bao chuyÖn cò, ®i bªn c« t«i thÊy m×nh nh nhá l¹i, nh đợc trở lại tuổi học trò thơ ngây bé nhỏ. Tôi vẫn thấy cô dịu dàng và ân cần nh ngày tôi còn đi học. Tôi đã tâm sự hết với cô về những tình cảm của các bạn của lớp dành cho cô nh thế nào. Cô rất xúc động, cô nãi: - Những gì cô dạy dỗ các em năm xa, cô biết rằng có thể ngay lúc đó các em cha hiểu hết nhng cô tin rằng mai này lớn lên các em sẽ hiểu. Và từ đó các em sẽ trởng thành hơn trong cuộc sống. - Cô ơi, ngày đó quả chúng em còn nhỏ quá nên không hiểu hết tấm lòng của cô dành cho chúng em. C« vuèt tãc t«i mØm cêi, mét nô cêi v« cïng nh©n hËu: - C« chØ mong mçi líp häc trß qua ®i trë thµnh nh÷ng ngêi cã Ých cho x· héi vµ nÕu cã dÞp vÒ th¨m c« lµ c« rÊt vui. Trèng vµo líp vang lªn t«i ph¶i t¹m biÖt c« råi. Lóc nµy t«i ch¼ng muèn rêi xa c«, t«i tù høa tÕt n¨m nay chóng t«i sÏ häp líp vµ tÊt c¶ sÏ vÒ th¨m trêng cò, th¨m c« gi¸o chñ nhiÖm. Ng¾m ng«i trêng cò mét lÇn n÷a, t¹m biÖt nh÷ng kØ niÖm cña tuæi th¬ t«i ra vÒ trong lßng nao nao bao kỷ niệm buồn vui. Mái trờng thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi đây đã chắp cánh cho t«i bao íc m¬ hy väng. T«i hiÓu r»ng dï lµ mêi n¨m hay bao nhiªu n¨m n÷a, ta còng sÏ m·i kh¾c ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách đến trờng.. *§Ò bµi: KÓ l¹i c¶nh tîng cña mét buæi chî mµ em chøng kiÕn. *Bµi viÕt HÌ n¨m võa råi, mÑ em b¶o: - N¨m tíi con lªn líp 6 råi, sÏ bËn häc h¬n nªn hÌ nµy mÑ cho vÒ quª ch¬i víi bµ ngo¹i mét th¸ng. T«i sung síng ch¹y l¹i «m lÊy cæ mÑ: - Con c¶m ¬n mÑ. - Về ở với bà con phải ngoan ngoãn nghe lời bà, không đợc đi ra nắng ốm thì khổ bà nhé. - V©ng… Em sung sớng chuẩn bị đủ thứ: nào váy nào gấu MiSa, nhét tất cả vào chiếc ba lô to tôi hồi hộp chờ đến cuối tuần để bố mẹ đa về với bà. Nhà bà em nằm ở ven sông Hồng, quê bà em nghèo lắm nhng em lại rất thích, vì ở đó em có bà và vào nh÷ng buæi chiÒu khi «ng mÆt trêi s¾p lÆn bµ l¹i ®a em ra bê s«ng hãng m¸t, ng¾m thuyÒn bÌ qua l¹i. §iÒu em thÝch nhÊt lµ vµo nh÷ng ngµy phiªn chî bµ em l¹i cho em ra chî ch¬i..
<span class='text_page_counter'>(52)</span> Chî quª bµ em kh¸c h¼n víi chî ë thµnh phè, nã kh«ng n»m trong nh÷ng ng«i nhµ tÇng mµ n»m trªn một khoảng đất bằng phẳng và khá rộng rãi ở làng. Đúng ngày chợ, khi còn nằm trên giờng em đã nghe thấy những bớc chân lịch bịch của những ngời gánh hàng đến chợ, vừa đi họ vừa lầm rầm nói chuyện, và khi trời vẫn còn tờ mờ tối bà em đã chở dậy cho mấy bó rau đã chuẩn bị từ chiều hôm tr ớc vào thúng để mang ra chî b¸n. Chê cho trêi s¸ng râ h¬n bµ gäi em dËy, hai bµ ch¸u tung tÈy ra chî, bµ ®i tr íc em lon ton theo sau. Bµ ®i rÊt nhanh, cã nh÷ng lóc em ph¶i ch¹y míi theo kÞp bµ. Từ nhà bà ra đến chợ là trời đã sáng rõ. Không khí chợ lúc này đã tấp nập và nhộn nhịp, tiếng gọi nhau Ý íi, tiÕng gµ vÞt kªu quang qu¸c. TiÕng nh÷ng chó lîn con bÞ nhèt trong rä kªu eng Ðc. Nh÷ng chó c¸ vừa đợc đánh ở dới sông lên nhảy lên đanh đách. Tiếng mời mua hàng nổ ra râm ran. Chợ ở quê nhng có rất nhiều hàng hoá và cũng đợc xếp theo những gian hàng rất gọn gàng và đẹp mắt. Chỗ bán hàng xén, bán quần áo, thì đủ các màu sắc, đó là màu đỏ, xanh của những bộ quần áo, những cuộn chỉ màu. ở đó có mấy cô gái đang mải mê ớm thử những chiếc áo hồng, miệng cời mủm mỉm. Nơi em thích thú nhất là nơi bán hoa tơi, các loại hoa với đủ màu sắc, hoa hồng đỏ thắm, hoa cúc đại đoá vµng rùc, hoa huÖ tr¾ng muèt, tr«ng ch¼ng kh¸c g× mét vên hoa. C« b¸n hµng xinh t¬i, duyªn d¸ng nhanh tay bó hoa cho khách hàng. Chỗ thì bán rau thì xanh mớt. Tất cả nh một bức tranh đủ màu sắc. Phía trong góc chợ là chỗ dành cho thực phẩm; chỗ thì bán thịt, chỗ bán cá, chỗ bán gà. ở đó cũng rôm rả nhộn nhÞp, ngêi mua hµng th× mÆc c¶, ngêi xem hµng th× hái gi¸, rén r· c¶ mét gãc chî. Em nh×n kh¾p n¬i chç nào cũng chỉ thấy ngời: nào các bà, các mẹ, và có cả lũ trẻ con trạc tuổi em đang chơi đùa ở góc chợ, trên mÆt ai còng hín hë. ë gãc kia, chç b¸n hµng ¨n s½n, mïi th¬m bay ®i kh¾p n¬i vµ tiÕng mì r¸n s«i xÌo xÌo nh rÐo mêi khách hãy đến ăn quà. Lèi ®i chËt nh nªm, mäi ngêi ph¶i ý tø l¸ch qua nhau cø nh ®i ch¶y héi. VÊt v¶ l¾m bµ ch¸u em míi lách vào đến hàng rau, bà em chỉ ngồi bán một loáng đã hết rổ rau. Bán xong bà mua thêm một ít thức ¨n, xong bµ l¹i d¾t em ®i kh¾p n¬i trong chî vµ bµ mua cho em mét bé quÇn ¸o, c« b¸n hµng xinh t ¬i ®on đả mời chào cô còn cho em mặc thử, thấy em thích bà liền trả giá, em nhận thấy ng ời bán hàng không nói th¸ch cao nh ë thµnh phè. Vµ em c¶m nhËn con ngêi ë n¬i ®©y rÊt gÇn gòi vµ tèt bông. Quanh quẩn một hồi, thế mà đã gần tra, ông mặt trời đã nhô lên khỏi rặn tre nở nụ cời rạng rỡ. Chỉ một loáng sau chợ đã vãn, hàng hoá sớm nay nhiều là vậy thế mà giờ chỉ còn la tha vài thứ, mọi ngời tản về những con đờng đất nhỏ, trên tay mỗi ngời đều nặng trĩu những hàng, những thức ăn. Hai bà cháu em ra về, trong lòng em cảm thấy vô cùng thích thú. Chợ đồng quê đã cho em ấn t ợng thËt dÔ nhí vµ th©n quen.. *§Ò bµi: Tëng tîng vµ kÓ l¹i c©u chuyÖn cæ tÝch Sä Dõa theo mét kÕt thóc míi. *Bµi viÕt Sau khi hai c« chÞ xÊu hæ bá lµng ®i biÖt xø, vî chång Sä Dõa sèng kh¸ yªn æn vµ h¹nh phóc trong ngôi nhà của mình. Một thời gian sau ngời vợ có mang, nàng sinh ra đợc một bé trai rất xinh đẹp, gia đình hä l¹i cµng h¹nh phóc h¬n. Trong cuéc sèng b×nh yªn Êy nhiÒu khi c« ót còng ch¹nh lßng nghÜ tíi hai c« chÞ kh«ng biÕt giê tha h¬ng n¬i xø nµo. Dï sao hä còng lµ chÞ em ruét, sèng víi nhau yªu th ¬ng g¾n bã h¬n chôc n¨m trêi, thÕ nhng hai ngêi chÞ vÉn bÆt v« ©m tÝn, ch¼ng cã tin tøc g×. ThÕ råi c« ót l¹i m¶i mª víi con c¸i vµ c«ng viÖc, b½ng ®i kho¶ng m êi n¨m sau, lóc nµy vî chång Sä Dừa đã sinh thêm một bé gái nữa. Sọ Dừa đợc lên chức quan cao hơn, và dù bận trăm công nghìn việc nhng chàng vẫn lo toan cho vợ con hết lòng và đôi lúc chàng cũng mong hai chị hãy quay trở về. Một hôm, hai vợ chồng chàng đi vắng, chỉ còn hai đứa trẻ ở nhà, bỗng chúng thấy gia nhân đang đuổi mắng ai đó liền chạy ra. Hoá ra họ đang đuổi hai ngời đàn bà ăn xin. Thấy họ rách rới và đói khổ, hai đứa trẻ vốn tốt bụng và thơng ngời nên sai gia nhân mang cơm canh cho họ ăn, sau đó chúng đến gần và hỏi: - Hai bà chắc từ nơi xa đến, hai bà còn đói nữa không?.
<span class='text_page_counter'>(53)</span> Thấy hai đứa trẻ lại gần, hai ngời đàn bà tỏ ra xấu hổ, sợ hãi che nón trớc mặt và xin lui. Và ra đến cổng hai ngời đàn bà lủi đi đâu mất. §Õn chiÒu khi vî chång Sä Dõa trë vÒ nhµ, chóng còng quªn kh«ng kÓ cho cha mÑ nghe c©u chuyÖn xảy ra lúc sáng. Mọi chuyện vẫn diễn ra êm đẹp. Cho đến một ngày kia, vào một buổi sáng đẹp trời cô út đa hai con ra chợ chơi, ba mẹ con đang mải mê xem đồ bỗng nghe tiếng huyên náo ở góc chợ, họ đang đánh mắng hai ngời đàn bà ăn xin và đúng lúc đó cô út đi ngang qua, thấy hai ngời đàn bà tội nghiệp cô xen vµo can ng¨n th× nh÷ng ngêi trong chî nãi: - Hai ngêi nµy s¸ng ra ¨n quµ mµ kh«ng chÞu tr¶ tiÒn. - Nhng chúng tôi không có tiền. Một ngời đàn bà thều thào nói. Bỗng nhiên cô út nhìn vào hai ngời đàn bà, cô cảm thấy rất quen: - Ôi, hai chị. Cô vui mừng và đầy xót xa khi nhận ra chính hai ngời đàn bà khốn khổ kia là chị của m×nh. Hai ngời đàn bà nghe gọi nh vậy đứng sững lại, họ cũng nhận ra đó chính là cô em út mà mình đã từng hại. Xấu hổ quá, hai ngời chị định bỏ đi nhng cô út đã kịp ngăn lại, cô tha thiết nói: - Các chị ơi, dù sao chúng ta cũng là ngời một nhà, những chuyện năm xa em đã quên rồi. Các chị hãy về nhà đi, bố cũng đang mong đợi các chị trở về. Trớc tấm lòng chân tình của cô út, hai cô chị đồng ý về nhà. Hai đứa trẻ thấy vậy nói với mẹ: - Mẹ ơi, hai bà này hôm trớc vào ăn xin ở nhà ta đó. - Hä khèn khæ vËy sao!... Cô út thốt lên lòng đầy chua xót, cảm thơng cho các chị của mình. Về đến nhà, Sọ Dừa cũng vui mừng đón tiếp, trớc tấm lòng nhân hậu của vợ chồng Sọ Dừa, hai cô chị không còn ngại ngùng mấy nữa. Họ kể lại chặng đờng đã qua: - Sau khi gây chuyện xấu với em, chúng ta vô cùng xấu hổ và đã bỏ đi đến một nơi thật xa. Thế nh ng cuộc sống ở đó vô cùng khó khăn, ốm đau liên miên, tiền của dự trữ hết dần và chúng ta rơi vào cảnh khó khăn khốn cùng, phải đi ăn xin. Âu đó cũng là cái giá mà ta phải trả. Chúng ta rất ân hận vì hành động n«ng næi cña m×nh, chóng ta mong c¸c em h·y réng lßng tha thø. Trớc những lời hối cải của hai ngời chị, vợ chồng Sọ Dừa đã rộng lòng tha thứ. Họ mời hai ngời về ở cùng. Một thời gian sau phú ông qua đời Sọ Dừa nhờng tất cả dinh cơ đó lại cho hai chị. Họ cùng các con sống thuận hoà với hai chị đến cuối cuộc đời.. *§Ò bµi: Em h·y kÓ l¹i mét kû niÖm thêi th¬ Êu lµm em nhí m·i. *Bµi viÕt Tuæi th¬ cña ai còng cã nhiÒu kØ niÖm vµ thêng khi nghÜ l¹i ngêi ta thêng nhí vÒ nh÷ng kØ niÖm g©y ấn tợng nhất. Và tôi cũng vậy, mỗi lần theo mẹ ra chợ, đợc mẹ mua cho những quả roi ngọt lịm, trong tôi lại hiện lên một kỉ niệm cũ đáng nhớ, đó chính là kỉ niệm về một lần nghịch ngợm của hai anh em. Trong những dịp nghỉ hè, tôi thờng đợc bố cho về quê. Tôi rất thích về quê bởi ở đó tôi có một ng ời anh hä. Anh h¬n t«i mét tuæi vµ rÊt quý t«i. Mçi lÇn vÒ quª, anh th êng d¾t t«i ®i ch¬i kh¾p n¬i. Anh ®i đằng trớc, tôi lũn cũn chạy theo sau. Những khi tôi mỏi chân, anh thờng cõng tôi trên lng, chạy nhong nhong. Ngåi trªn lng anh t«i thÝch chÝ cêi khanh kh¸ch. Quª t«i cã bê lau tr¾ng xo¸. Nh÷ng lóc ®ang ch¬i đuổi bắt, không thấy anh đâu, tôi khóc xé lên, anh từ đâu chạy đến, rắc lên đầu tôi những cánh hoa khiến t«i trßn m¾t ng¹c nhiªn. §Æc biÖt, t«i rÊt thÝch mçi khi anh vµ b¹n anh thi th¶ diÒu, nh×n c¸nh diÒu bay trªn bÇu trêi cao lång léng, t«i kh«ng bao giê thÊy ch¸n. Anh chiÒu t«i lµ thÕ nhng tÝnh nhâng nhÏo cña t«i đã gây nên một tai nạn. Hôm đó, anh dắt tôi đi đến nhà một ngời bạn. Trên đờng đi, tôi bỗng nhìn thấy mét c©y roi qu¶ sai v« cïng. Nh÷ng qu¶ roi chÝn thµnh tõng chïm tr«ng thËt thÝch m¾t. T«i dõng l¹i vµ.
<span class='text_page_counter'>(54)</span> chỉ lên những chùm quả đang lấp ló trong tán lá. Tôi muốn ăn roi. Anh định trèo lên hái cho tôi. Anh đứng ngớc mắt nhìn lên và lắc đầu: "Cây cao quá, anh không trèo đợc. Thôi, đi cùng anh ra chợ, anh sẽ mua cho em". T«i nhÊt quyÕt: "Kh«ng, em thÝch c¶ chïm c¬! ë chî kh«ng cã roi gièng thÕ nµy". Dï anh thuyết phục thế nào, tôi cũng không chịu. Anh càng dỗ, tôi càng bớng và tôi đã ngồi bệt xuống đất, nớc mắt bắt đầu chảy dài, tay chân đập loạn xạ. Tôi biết anh nhất định sẽ hái cho tôi khi thấy tôi khóc. Và quả thật, tôi đã thắng anh kéo tôi dứng dậy, lau nớc mắt và nói: "Em nín đi, anh sẽ hái cho em chùm quả đó". Anh dắt tôi đến cổng nhà bác có cây roi, gọi cửa và tôi thấy có một bác chạy ra, anh xin phép bác cho anh đợc hái một chìm roi. Bác đồng ý nhng dặn anh tôi phải cẩn thận vì cành roi rất giòn. Anh trèo lên, trèo thật cao để hái đợc đúng chùm roi tôi thích. Nhng khi đang hái thì anh trợt chân, ngã nhào từ trên cây xuống. Tôi thấy anh ngã thì chạy đến hỏi: "Anh có đau không"? Anh gợng cời, nói: "Anh không sao ®©u. Em cø yªn t©m". Nhng kh«ng ph¶i thÕ, anh bÞ g·y ch©n... Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhng anh lại nói với bố: "Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ". Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là ng ời anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.. *§Ò bµi: Em h·y kÓ vÒ mét chuyÕn vÒ th¨m quª néi hoÆc quª ngo¹i. *Bµi viÕt Bè mÑ t«i lÊy nhau ë thµnh phè nªn nghiÔm nhiªn sinh t«i ra còng ë thµnh phè, dÉu vËy bè mÑ t«i luôn nhắc nhở tôi phải nhớ đến quê hơng. Thế nhng quê tôi ở xa quá, phải đợi đến khi tôi học lớp 6 bố mẹ t«i míi cho phÐp t«i vÒ quª vµ ë mét víi bµ néi mét thêi gian. Khỏi phải nói tôi đã hồi hộp và sung sớng nh thế nào khi đợc bố mẹ cho phép về quê. Ngày lên đờng về quê nội, bố mẹ tôi dặn đủ thứ nào phải ngoan, phải nghe lời bà không đợc để bà buån. T«i v©ng d¹ rèi rÝt. Sau nửa ngày đi tàu và mấy tiếng đi ôtô, quê nội đã hiện ra trớc mắt tôi. Đó là một vùng đất trung du có những quả đồi lúp xúp và những rừng cọ có tán xoè rộng nh những chiếc ô che đầu. Nhà nội tôi nằm nép ở chân đồi, muốn vào nhà phải đi trên một cây cầu tre bắc qua một con suối nhỏ. Nhµ néi t«i kh«ng nhiÒu tÇng nh nh÷ng ng«i nhµ ë thµnh phè mµ chØ lµ ng«i nhµ ngãi n¨m gian, cã rÊt nhiều cửa sổ và xung quanh là vờn cây xanh tốt, đằng trớc là vờn rau đủ loại. Tất cả đều đợc phủ lên bằng một màu xanh mát. Bởi vậy cảm giác đầu tiên khi đặt chân lên nhà nội là một cảm giác mát mẻ thanh b×nh cña mét miÒn quª vïng trung du. Từ nhà nội nhìn ra phía trớc, tôi lại thấy những quả đồi thấp, ở đó có một màu xanh của cây cỏ, và xen lÉn lµ nh÷ng th©n cä kh¼ng khiu cao vót. Buæi chiÒu, khi «ng mÆt trêi s¾p lÆn, t«i nghe v¨ng v¼ng tiếng mõ của đàn bò no nê trở về, đâu đó còn có tiếng reo hò của lũ trẻ chăn trâu. Trên không trung từng đàn chim ùa bay qua. Buổi chiều ở quê nội thật đẹp và yên bình, tôi ớc ao đợc cùng các bạn nhỏ nơi này dạo chơi ở trên những quả đồi, trên những cánh đồng xanh mát. Sau một ngày đi đờng vất vả mệt nhọc, tôi ngủ thiếp đi trong lòng nội. Đang trong giấc ngủ ngon lµnh, t«i bçng nghe thÊy tiÕng chim hãt lÝu lo nh cÊt lªn ngay c¹nh n¬i t«i ngñ, t«i choµng tØnh giÊc vµ m¶i mª nghe, tiÕng chim hãt nghe trong trÎo, l¶ng lãt nh mét ®iÖu nh¹c cÊt lªn chµo buæi s¸ng. Ngoµi s©n tiÕng mẹ con nhà gà mái cũng lục tục gọi nhau đi kiếm ăn, hai chú cún con đùa rỡn nhau trên sân. Ôi, buổi s¸ng ë ®©y thËt tuyÖt vêi. Tôi chạy ra sân ngắm nhìn cảnh vật, ông mặt trời đã hé mắt nhìn ở phía đằng đông, cây chuối trong vờn đung đa trong gió, ngoài ao đàn cá tung tăng bơi lội, thỉnh thoảng lại chạy ào xuống đáy ao nh chơi chèn t×m. Bữa sáng ở quê đợc dọn ra thật đơn giản chỉ có khoai lang luộc. Bà biết tôi thích món này nên đã chuẩn bị từ trớc, củ khoai của quê nội tôi không to nhng lại rất bở và ngọt. Tôi thích thú ăn đến no bụng..
<span class='text_page_counter'>(55)</span> Ăn sáng xong hai bà cháu dẫn tôi lên nơng hái chè, quê bà tôi chè đợc xem là món đặc trng nhất. Quả đồi thoai thoải nằm ngay sau nhà của nội tôi và đợc trải lên một màu xanh mớt của những búp chè non. Nội tôi tuy đã già nhng hai tay vẫn thoăn thoắt hái chè. Hai bà cháu vừa làm vừa chuyện trò vui vẻ, c ời vang khắp quả đồi. §Õn gÇn tra, khi «ng mÆt trêi b¾t ®Çu to¶ ¸nh n¾ng lªn kh¾p n¬ng chÌ còng lµ lóc bµ ch¸u t«i trë vÒ nhà. Bóng bà nh cùng nghiêng nghiêng theo bóng nắng, tôi thấy thơng bà quá, bà đã già rồi mà vẫn còn vất vả. Bà mủm mỉm cời: Bà vất vả quen rồi, làm lụng cũng giúp con ngời ta khoẻ mạnh hơn đấy cháu ạ. Buổi chiều, khi cái nắng hè đã dìu dịu, tôi ra cổng đứng trên cầu thả hồn theo dòng n ớc trong veo, trong đến nỗi tôi có thể nhìn thấy cả sỏi và cát ở dới đáy. Thỉnh thoảng có đàn cá lững lờ bơi và chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ là tất cả lại biến mất. Chỉ sau mấy ngày ở quê nội tôi đã có thêm rất nhiều bạn, những ng ời bạn chân chất thật thà và họ rất quý tôi. Họ thờng rủ tôi đi chơi, giới thiệu cho tôi nghe những thứ đặc trng của vùng thôn quê. Và thú nhất là vào buổi tra, chúng tôi lại leo lên đồi cọ, ở đó cái nắng nóng đâu chẳng thấy mà chỉ thấy gió mát vµ bãng r©m. Chóng t«i ngåi díi t¸n cä, nghe giã thæi xµo x¹c trªn nh÷ng tµu l¸ cä, c¶ rõng cä ®ung ® a theo nhịp gió, nghe nh bản nhạc của đồng quê. Giữa không gian thanh bình ấy tôi thấy mình nh lạc đến mét n¬i nµo xa l¾m. Quê nội tôi thật đẹp phải không các bạn! Thời gian thấm thoắt trôi đi, đã đến lúc tôi phải rời quê nội trở về thành phố. Ngày chia tay, bà nội nhìn tôi rơm rớm nớc mắt, bà chúc tôi học giỏi để sang năm lại về thăm bà. Các bạn trong xóm cũng đến tạm biệt tôi. Bớc lên xe, lòng tôi đầy tiếc nuối, quê nội cứ khuất dần ở phía sau, tôi thầm hứa sang năm sẽ học thật giỏi để lại đợc bố mẹ cho về thăm nội. Trong tôi, quê nội thật gần gũi và thân thơng đến lạ thờng.. *§Ò bµi: H·y kÓ tãm t¾t truyÖn Th¸nh Giãng. *Bµi viÕt Truyện kể rằng: vào đời Hùng Vơng thứ sáu, ở làng Gióng, có hai vợ chồng ông lão, tuy làm ăn chăm chỉ, lại có tiếng là phúc đức nhng mãi không có con. Một hôm, bà vợ ra đồng ớm chân vào một vết chân lạ, vÒ nhµ bµ thô thai: Mêi hai th¸ng sau bµ sinh ra mét cËu con trai kh«i ng« tuÊn tó. Nh ng l¹ thay! Tíi ba năm sau, cậu bé vẫn chẳng biết nói, biết cời, cứ đặt đâu nằm đấy. BÊy giê, giÆc ¢n trµn vµo bê câi níc ta. ThÕ giÆc m¹nh l¾m! Vua Hïng bÌn sai ngêi ®i kh¾p níc rao cầu hiền tài giết giặc. Nghe tiếng rao, cậu bé bỗng cất tiếng nói xin đ ợc đi đánh giặc. Từ đấy cậu bé lớn nhanh nh thæi, c¬m ¨n mÊt còng ch¼ng no. Tr¸ng sÜ Giãng mÆc ¸o gi¸p s¾t, cìi ngùa s¾t råi cÇm roi s¾t x«ng ra diÖt giÆc. Roi s¾t gÉy, Giãng bÌn nhổ cả những bụi tre bên đờng để quét sạch giặc thù. Giặc tan, Gióng một mình một ngựa lên đỉnh núi Sóc rồi bay thẳng về trời. ở đó nhân dân lập đền thờ, hàng năm lại mở hội làng để tởng nhớ. Ngày nay các ao hồ và những bụi tre ngà vàng óng đều là dấu ấn xa về trận đánh và là nơi ông Gióng đã đi qua.. *§Ò bµi: H·y kÓ tãm t¾t truyÖn Sä Dõa. *Bµi viÕt Có đôi vợ chồng già, phải đi ở cho nhà phú ông và hiếm muộn con cái. Mét h«m bµ vî vµo rõng h¸i cñi, uèng níc trong c¸i sä dõa, vÒ nhµ cã mang, Ýt l©u sau sinh ra mét đứa bé kì dị, không chân không tay, tròn nh một quả dừa. Thấy đứa bé biết nói, bà giữ lại nuôi và đặt lu«n tªn lµ Sä Dõa..
<span class='text_page_counter'>(56)</span> Thơng mẹ vất vả, Sọ Dừa nhận thay mẹ chăn đàn bò nhà phú ông. Cậu chăn bò rất giỏi, con nào cũng bÐo khoÎ. Ba c« con g¸i nhµ phó «ng thay nhau ®a c¬m cho Sä Dõa. Hai c« chÞ kªnh kiÖu thêng h¾t hñi cậu, chỉ có cô út đối đãi với cậu tử tế. Phát hiện ra vẻ đẹp bên trong cái vẻ kì dị của Sọ Dừa, cô út đem lòng thơng yêu. Sọ Dừa nhờ mẹ đến hỏi. Phú ông thách cới thật to nhng thấy Sọ Dừa mang đủ đồ thách cới đến, đành phải gả cô út cho Sọ Dừa. Sọ Dừa hiện nguyên hình làm một chàng trai trẻ đẹp khiến hai cô chị vô cùng ghen tức. Sọ Dừa thi đỗ trạng nguyên và đợc nhà vua cử đi sứ nớc ngoài. Trớc khi đi chàng đa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà để đề phòng tai hoạ. Sä Dõa ®i v¾ng, hai ngêi chÞ t×m c¸ch h·m h¹i c« ót, ®Èy c« xuèng biÓn hßng cíp chång em. Nhê cã các đồ vật chồng đa cho, cô út thoát chết, đợc chồng cứu trên đờng đi sứ về. Hai vî chång ®oµn tô. Hai c« chÞ xÊu hæ, bá nhµ ®i biÖt tÝch.. *Đề bài: Kể tóm tắt câu chuyện Ông lão đánh cá và con cá vàng.. *Bµi viÕt Một ông lão đánh cá nghèo đi ra biển. Lần thứ nhất kéo lới, ông lão chỉ thấy có bùn. Lần thứ hai kéo líi, «ng l·o chØ thÊy mÊy c©y rong. LÇn thø ba, m¾c vµo líi lµ mét con c¸ vµng. C¸ vµng tha thiÕt kªu van, hứa sẽ trả ơn và ông lão đã thả. VÒ nhµ, «ng l·o kÓ l¹i chuyÖn th¶ c¸ vµng cho mô vî nghe. Mô m¾ng l·o mét trËn vµ n¨m lÇn b¾t «ng lão ra biển, đòi cá vàng đáp ứng hết yêu cầu này đến yêu cầu khác ngày càng quá đáng của mụ: Lần thứ nhất mụ đòi cá giúp cho một chiếc máng lợn mới. Lần thứ hai, mụ vợ lại "quát to hơn" và bắt ông lão ra biển đòi cá vàng một cái nhà rộng. Lần thứ ba, mụ vợ lại "mắng nh tát nớc vào mặt" ông lão và đòi làm một bà nhất phẩm phu nhân. Lần thứ t, mụ vợ lại "mắng lão một thôi" và đòi cá cho làm nữ hoàng. Lần thứ năm, mụ muốn làm Long Vơng để bắt cá vàng hầu hạ. Cá vàng tức giận, lấy lại tất cả những thứ đã cho và ông lão trở về lại thấy túp lều nát ngày x a. Từ biển trở về, ông lão đánh cá thấy trên bậc cửa, mụ vợ đang ngồi trớc cái máng lợn sứt mẻ.. *§Ò bµi: H·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Th¹ch Sanh. *Bµi viÕt Thạch Sanh vốn là thái tử (con Ngọc Hoàng), đợc phái xuống làm con vợ chồng ngời nông dân nghèo khæ nhng tèt bông. Chµng sím må c«i cha mÑ, sèng lñi thñi díi gèc ®a, h¸i cñi kiÕm sèng qua ngµy. Lí Thông - một ngời hàng rợu thấy Thạch Sanh khoẻ mạnh bèn giả vờ kết nghĩa anh em để lợi dụng. Đúng dịp Lí Thông đến lợt phải vào đền cho chằn tinh hung dữ ăn thịt, hắn bèn lừa Thạch Sanh đến nộp mạng thay cho mình. Thạch Sanh đã giết chết chằn tinh. Lí Thông lại lừa cho Thạch Sanh bỏ trốn rồi đem đầu chằn tinh vào nộp cho vua để lĩnh thởng, đợc vua phong làm Quận công. Nhà vua có công chúa đến tuổi kén chồng. Trong ngày hội lớn, công chúa bị đại bàng khổng lồ quắp ®i. Qua gèc ®a chç Th¹ch Sanh ®ang ë, nã bÞ chµng dïng cung tªn b¾n bÞ th ¬ng. Th¹ch Sanh lÇn theo vÕt máu, biết đợc chỗ đại bàng ở. Vua mất công chúa, vô cùng đau khổ, sai Lí Thông đi tìm, hứa gả con và truyÒn ng«i cho. LÝ Th«ng l¹i nhê Th¹ch Sanh cøu c«ng chóa råi lõa nhèt chµng díi hang s©u. Thạch Sanh giết đại bàng, lại cứu luôn thái tử con vua Thuỷ Tề bị đại bàng bắt giam trong cũi cuối hang từ lâu. Theo chân thái tử, chàng xuống thăm thuỷ cung, đợc vua Thuỷ Tề khoản đãi rất hậu, tặng nhiều vàng bạc nhng chàng chỉ xin cây đàn thần rồi lại trở về gốc đa..
<span class='text_page_counter'>(57)</span> Từ khi đợc cứu về, công chúa không cời không nói. Hồn chằn tinh và đại bàng trả thù, vu vạ cho Thạch Sanh khiến chàng bị nhốt vào ngục. Chàng đánh đàn, công chúa nghe thấy liền khỏi bệnh câm. Thạch Sanh đợc vua cho gọi lên. Chàng kể lại rõ mọi việc. Vua giao cho chàng xử tội mẹ con Lí Thông. Đ ợc chàng tha bổng nhng hai mẹ con trên đờng về đã bị sét đánh chết, hoá kiếp thành bọ hung. Thạch Sanh đợc nhà vua gả công chúa cho. Các nớc ch hầu tức giận đem quân sang đánh. Thạch Sanh lại lấy đàn ra gảy khiến quân địch quy hàng. Ăn không hết niêu cơm nhỏ của Thạch Sanh, quân sĩ mêi t¸m níc kÝnh phôc råi rót hÕt vÒ. Nhµ vua nhêng ng«i b¸u cho Th¹ch Sanh.. *§Ò bµi: Trong vai ngêi chøng kiÕn c©u chuyÖn, kÓ l¹i truyÖn Sä Dõa. *Bµi viÕt ß ã o... o! Nghe tiÕng gµ g¸y, c« ót choµng tØnh dËy. Ph¶i mÊt mét lóc, c« míi h×nh dung næi t×nh c¶nh hiÖn t¹i của mình. Cô vừa thoát khỏi bụng con cá mập to tớng, một mình trên hoang đảo, xung quanh chỉ có đôi gà để làm bạn. C« bçng nhí l¹i tÊt c¶, b¾t ®Çu tõ c¸i ngµy k× l¹ Êy. ThÊy hai c« chÞ kiªn quyÕt kh«ng ai chÞu ®em c¬m cho Sọ Dừa, cô đành nhận lời đi. "Tuy dung mạo có hơi xấu nhng dù sao cậu ta cũng biết nói tiếng ngời, thậm chí còn ăn nói rất dễ thơng nữa là đằng khác" - cô nghĩ. Từ đằng xa cô đã nghe thấy tiếng sáo du dơng trầm bổng. Lạ quá! Ai thổi sáo thế nhỉ? Không lẽ lại là Sọ Dừa? Nhng anh ta làm sao mà thổi sáo đợc kia chứ. Cô vẫn nhớ cái ngày Sọ Dừa xuất hiện ở nhà cô. Trông anh ta thật buồn cời, cứ lăn lông lốc dới đất nh một quả bí, vậy mà ăn nói đến là khéo. Hai cô chị tr«ng thÊy Sä Dõa th× quay mÆt ®i, riªng c« kh«ng thÊy sî mµ l¹i th¬ng con ngêi dung m¹o k× dÞ, nhÊt lµ khi thấy anh ta làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, chăn cả đàn bò mà con nào con nấy cứ béo tròn nung núc. Cô lên đa cơm nhng thực ra cũng muốn đến xem anh chăn bò nh thế nào. Đến gần, cô út lại càng ngạc nhiên. Sao lại có cái võng mắc ở kia, lại có ai đang nằm trên đó thổi sáo nữa chứ! Hay đó là ngời anh em của Sọ Dừa mà cô không biết? Thế anh ta đâu rồi? Mải suy nghĩ, cô út dẫm phải một cành cây khô làm phát ra tiếng động. Cô cúi xuống nhìn rồi ngẩng lªn, söng sèt khi kh«ng thÊy c¶ chiÕc vâng lÉn chµng thanh niªn ®©u c¶. ChØ cã anh chµng Sä Dõa, lóc tr íc kh«ng thÊy ®©u, giê ®ang ë díi gèc c©y mµ cêi toe toÐt: Chào cô út! Cô mang cơm cho tôi hay là lên thăm tôi đấy? C« ót kh«ng tr¶ lêi v× cßn ®ang th¾c m¾c. C« hái anh: C¸i anh chµng võa n»m trªn vâng thæi s¸o ®©u råi? Sä Dõa chèi biÕn: Chắc cô trông nhầm đấy chứ tôi ở đây suốt, làm gì có anh chàng nào thổi sáo đâu! C« ót kh«ng tin lµ m×nh nhÇm. C« chît nghÜ ra mét ®iÒu kh¸c thêng. Ph¶i råi, Sä Dõa nÕu cø thÕ kia thì làm sao có thể chăn đợc cả đàn bò, lại còn chàng trai trẻ, chiếc võng vừa đây mà đã biến mất... Cô kh«ng hái thªm g× n÷a, ®a c¬m cho anh råi ®i vÒ, lßng vui rén rµng. Khi phú ông hỏi các cô con gái xem ai đồng ý lấy Sọ Dừa là hỏi lấy lệ để từ chối khéo bà mẹ đó thôi, lão chắc không cô gái nào lại đồng ý lấy một ngời kì dị, xấu xí nh Sọ Dừa. Cô út đã làm cho ông bố một phen chng höng: Cha đặt đâu, con xin ngồi đấy ạ! Hai cô chị trề môi chê em gái sao mà ngốc nghếch. Phú ông tức bầm gan tím ruột nh ng đã trót hứa với bà mẹ rồi, đành hẹn ngày dẫn cới. Lão thách thật nặng nhng cô út thầm đoán và mong rằng, điều đó.
<span class='text_page_counter'>(58)</span> không khó gì đối với ngời chồng tơng lai của cô. Quả nhiên, Sọ Dừa không những mang đồ dẫn cới đến đủ mµ cßn mang thªm rÊt nhiÒu ngêi hÇu h¹ n÷a khiÕn cho ai nÊy còng ph¶i ng¹c nhiªn: xa nay cã thÊy ai ra vµo nhµ Sä Dõa ®©u? Đám cới đang ăn uống linh đình, cô bèn bế Sọ Dừa vào nhà trong rồi thì thầm: Nµo ngêi chång yªu quý cña em, chµng xuÊt hiÖn ®i th«i chø! Sọ Dừa mỉm cời, bắt cô quay mặt đi và nhắm mắt lại. Khi chàng bảo cô mở mắt ra thì trớc mặt đúng lµ chµng trai trÎ h«m nµo. Hai ngêi s¸nh vai nhau ra chµo quan kh¸ch. Mäi ngêi hÕt søc ngì ngµng, hai ngêi ph¶i gi¶i thÝch m·i, thËm chÝ Sä Dõa cßn ph¶i ho¸ phÐp l¹i nh cò, mäi ngêi míi tin lµ thËt. §¸m cíi đã vui lại càng vui hơn nữa. Sọ Dừa học giỏi, đỗ trạng nguyên, đợc vua cử đi sứ nớc ngoài, để cô ở lại. Cô có ngờ đâu hai bà chị vốn rất ghen tức khi thấy em lấy đợc ngời chồng vừa trẻ đẹp lại có tài, rắp tâm làm hại em để cớp chồng. Hai chÞ rñ em ®i b¬i thuyÒn råi ®Èy em xuèng biÓn. Mét con c¸ rÊt to b¬i qua, nuèt lu«n c« vµo bông. Thật may là Sọ Dừa nh đã biết trớc mọi chuyện. Chàng dặn cô luôn mang theo bên mình một con dao, quả trứng gà và hòn đá lửa. Có con dao, cô tự rạch bụng cá khiến cá chết, dạt vào bờ. Cô chui ra, lại có thịt cá ăn luôn, có lửa để nớng cá và có con gà để bầu bạn. Một hôm cô đang loay hoay nớng cá để ăn dần, bỗng con gà trống gáy vang: ß. ã. o..., ph¶i thuyÒn quan tr¹ng, ríc c« t«i vÒ! Cô vội bỏ cá đấy chạy ra. Đúng là chồng cô rồi. Chàng đã đi sứ về, ngang qua nghe tiếng gà gáy, lại thấy có bóng ngời nh vợ mình bèn cho thuyền vào đón. Hai vợ chồng gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Nghe lời chồng, lúc gần về đến nhà cô nấp vào trong khoang thuyền. Nghe thấy hai bà chị thi nhau kể víi Sä Dõa vÒ c¸i chÕt th¬ng t©m cña c«, c« bÌn bíc ra. Hai c« chÞ thÊy em xuÊt hiÖn, ngîng qu¸, kh«ng nãi kh«ng r»ng bá ®i biÖt tÝch. Cô cùng ngời chồng sống bên nhau hạnh phúc đến già.. *§Ò bµi: H·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Em bÐ th«ng minh. *Bµi viÕt Có ông vua nọ, vì muốn tìm ngời hiền tài nên đã cho một viên quan đi dò la khắp cả nớc. Viên quan ấy đến đâu cũng ra những câu đố oái oăm, hóc búa để thử tài. Một hôm đi qua cánh đồng làng kia, viên quan thấy hai bố con đang làm ruộng bèn hỏi một câu rất khó về số đờng cày con trâu cày đợc trong một ngày. ông bố không trả lời đợc, cậu con trai nhanh trí hỏi vặn lại khiến viên quan thua cuộc. Biết đã gặp đợc ngời tài, viên quan nọ về bẩm báo với vua. Vua tiếp tục thử tài, bắt dân làng đó phải làm sao cho trâu đực đẻ ra trâu con. Bằng cách để cho nhà vua tự nói ra sự vô lí trong yêu cầu của mình, cậu bé đã cứu dân làng thoát tội. Cậu tiếp tục chứng tỏ tài năng bằng cách giải các câu đố tiếp theo và đợc nhà vua ban thởng rất hậu. Vua níc l¸ng giÒng muèn kÐo qu©n sang x©m lîc nhng tríc hÕt muèn thö xem níc ta cã ngêi tµi hay không bèn cho sứ giả mang sang một chiếc vỏ ốc vặn thật dài và đố xâu sợi chỉ qua. Tất cả triều đình không ai giải đợc lại tìm đến cậu bé. Với trí thông minh khác ngời, lại sống gần gũi với thực tế, cậu bé vừa chơi vừa giải đố, kết quả là tránh đợc cho đất nớc một cuộc chiến tranh. Nhà vua thấy thế bèn xây dinh thự ngay cạnh hoàng cung để cậu ở cho tiện việc hỏi han đồng thời phong cho cậu làm trạng nguyên.. *§Ò bµi: H·y kÓ l¹i c©u chuyÖn B¸nh chng, b¸nh giÇy theo trÝ tëng tîng cña em. *Bµi viÕt Vua Hïng V¬ng thø s¸u më cuéc thi chän ngêi nèi ng«i. Vua ra ®iÒu kiÖn: trong lÔ tÕ Tiªn v¬ng, ai làm vua hài lòng, ngời đó sẽ đợc truyền ngôi. Các lang (sau gọi là hoàng tử) liền toả đi khắp nơi tìm bạc.
<span class='text_page_counter'>(59)</span> vàng châu báu, của ngon vật lạ để dâng lên. Thấy thế, Lang Liêu rất bối rối. Hai mẹ con chàng ở ngoài cung đình nên rất nghèo, không thể tìm đợc những đồ quý hiếm. Chàng băn khoăn, trằn trọc suy nghĩ... - Thế là sắp đến ngày lễ Tiên vơng rồi. Ngày kia trong triều sẽ mở đại tiệc. Hẳn các lang anh đã chuẩn bị đợc nhiều của ngon vật lạ lắm. Nào là nem công chả phợng, nào là yến huyết, vi cá... Vua cha rồi sẽ khen nức nở, chỉ việc chọn món nào ngon nhất mà thôi. Mình không ham gì ngôi cao, chỉ mong ớc đợc sống bình yên nh thế này thôi. Nhng, dẫu sao cũng là tấm lòng, giá nh mình có một món gì đó thật ý nghĩa dâng lên Tiên vơng và cũng là để thể hiện lòng thành kính đối với vua cha thì vẫn hơn. Ơ, sao bỗng d ng m×nh buån ngñ thÕ nµy nhØ?" Lang Liêu ngủ thiếp đi, trong mơ chàng thấy một cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy đến, xng là quan đại thần của Tiên vơng trên trời, nói muốn đến giúp chàng. Lang Liêu ạ, ta biết con tuy nghèo nhng rất có hiếu. Con chỉ muốn có một món quà gì đó để dâng lên Tiên vơng và cũng để tỏ lòng hiếu thảo đối với vua cha phải không? Vậy ta hỏi con: con làm nghề nông, trên đời cái gì cao nhất? D¹, trêi ¹! ThÕ c¸i g× gÇn gòi vµ quý nhÊt? Dạ, đất ạ! Vậy con hãy lấy những sản vật do chính tay con trồng cấy và nuôi nấng để làm ra món ăn gì đó vừa tợng hình đợc cho trời vừa tợng hình cho đất. Đó chính là món quà quý nhất con có thể dâng lên Tiên vơng. Cô giµ nãi xong liÒn ho¸ thµnh mét lµn khãi máng bay ®i. Lang Liªu giËt m×nh tØnh dËy. Nhí l¹i giÊc m¬ võa qua, chµng v« cïng mõng rì. S¸ng h«m sau, Lang Liªu nhê mÑ lÊy cho Ýt l¸ vÉn dïng lµm b¸nh. Chµng chän thø g¹o ngon nhÊt, trắng nhất, mổ một con lợn béo lấy những miếng thịt ngon nhất, béo nhất. Sau đó chàng lấy lá gói hai loại bánh, một loại vuông vức nh mặt đất bao la, một loại tròn vành vạnh nh bầu trời buổi sớm(1). Xong xuôi chµng cho tÊt c¶ vµo nåi luéc. Qua mÊy canh giê, mïi b¸nh chÝn bèc lªn th¬m nøc c¶ lµng xãm. Ai ®i qua cũng ghé vào xem, khen rằng cha từng có ai gói đợc thứ bánh thơm nh thế. Sáng hôm sau, mẹ Lang Liêu đội mâm bánh tròn đi trớc, Lang Liêu đội mâm bánh vuông theo sau. Hai mẹ con vào đến trong cung thì mọi ngời đã tề tựu đông đủ. Các lang xa nay vẫn ngầm khinh Lang Liêu nghèo khó, nay trông thấy mẹ con chàng đội bánh đến thì cời ầm lên. Lang trởng bảo nhà vua: Tâu phụ vơng! Ngời hãy xem Lang Liêu mang cái gì đến kia! Có nên đuổi nó ra ngoài không ạ? Êy chí - nhµ vua véi nãi - cña ngon kh«ng cèt l¹, vËt quý kh«ng ë c¸i vá bÒ ngoµi. Con chí nªn coi thêng sù gi¶n dÞ, méc m¹c. Nói rồi nhà vua đích thân xuống bậc thềm đỡ hai mâm bánh của mẹ con Lang Liêu. Ngời đa cho quan thị thần, truyền đặt vào chỗ trang trọng để lát nữa cúng Tiên vơng. Các lang thấy thế không khỏi ngấm ngầm ghen tức. Có ai trong số họ đợc nhà vua u ái nh thế đâu? Một ngời nhân lúc nhà vua không để ý lền ch©m chäc: Lang Liêu lấy hai thứ bánh ấy ở tầng mây thứ mấy đấy? Lang Liêu thật thà đáp: §©u cã! Toµn nh÷ng thø hai bµn tay em lµm ra c¶ mµ! Sao lại có thể dâng lên Tiên vơng những thứ tầm thờng nh thế? Ngơi có biết rằng để có đợc những món quý lễ Tiên vơng, ta đã phải cử ngời sang tận Tây Trúc không? Những thứ chân quê vớ vẩn của nhà ngơi mà cũng đòi gọi là lễ ? Lang Liêu lúc này mới hiểu lòng dạ xấu xa của bọn lang anh. Chàng không đáp, vẫn một mực tin ở 1. () Ngời xa quan niệm mặt đất hình vuông, bầu trời hình tròn..
<span class='text_page_counter'>(60)</span> lßng thµnh cña m×nh. Lễ Tiên vơng xong, vua cùng các quan đại thần đi một vòng qua các mâm cỗ nếm thử. Đến mâm nào Ngời cũng chỉ nếm qua một miếng lấy lệ, tỏ vẻ không vui. Những gan hùm, tay gấu, tim voi, đến cả vi cá mËp,... Ngêi còng vÉn thêng ¨n hµng ngµy, cã g× l¹ ®©u? Ngêi buån v× thÊy tríc mét thö th¸ch nh thÕ, c¸c lang không nghĩ đợc cái gì có ý nghĩa, chỉ biết có mỗi cách là đi các nơi tìm của ngon vật lạ. §Õn hai m©m b¸nh cña Lang Liªu, Ngêi bçng dõng l¹i, ngÉm nghÜ. Tõ hai m©m b¸nh b×nh dÞ to¸t lªn mét thø mïi vÞ thËt nång nµn, th©n thuéc. Mïi cña nÕp míi quyÖn trong s¬ng sím, cña r¬m t¬i võa gÆt to¶ ra ngan ng¸t. Trong lµn h¬ng thoang tho¶ng, thÊp tho¸ng bãng nh÷ng ngêi n«ng d©n cÆm côi trªn đồng, bên những cánh cò mải miết, phảng phất phía xa những làn khói lam chiều... Ngêi sai lÊy dao c¾t b¸nh råi chia cho mçi ngêi mét miÕng. Ai ¨n còng tÊm t¾c khen ngon. Nhµ vua hái Lang Liªu: Ai bµy cho con lµm hai thø b¸nh nµy? Chóng cã ý nghÜa nh thÕ nµo? Lang Liªu véi quú xuèng tha: Muôn tâu vua cha. Thứ bánh hình tròn này chính là tợng cho bầu trời cao xa, nơi có đức Ngọc Hoàng cùng Tiên vơng ngự trị, còn thứ bánh hình vuông này là tợng cho mặt đất rộng lớn, nơi có vua cha đang cai quản muôn dân, gìn giữ nền thái bình muôn thuở. Bánh đợc làm từ gạo nếp, đỗ xanh, thịt ngon do chính bàn tay con làm ra. Chính tấm lòng kính yêu của con đối với vua cha đã mách bảo cho con đấy ¹! Vua đỡ Lang Liêu đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt chàng, Ngời nói: Con không những là một đứa con có hiếu mà còn là một ngời rất yêu lao động, biết quý trọng những gì do bàn tay lao động làm ra. Rồi trớc mặt đông đủ văn võ bá quan, Ngời tuyên bố: Nh ta đã nói từ trớc, ngời nối ngôi ta phải nối đợc chí ta. Chí ta là muốn lo cho muôn dân đợc hởng thái bình muôn thuở, ngày càng no đủ, sung túc. Muốn làm đợc điều đó, ngời đứng đầu thiên hạ phải hiểu đợc nghĩa lí của trời đất, phải biết yêu lao động, trân trọng từng hạt gạo do ng ời nông dân đã phải một n¾ng hai s¬ng, lam lò vÊt v¶ lµm ra. Lang Liªu tuy kh«ng ph¶i lµ con trëng, xa nay còng kh«ng mÊy khi đợc ta quan tâm săn sóc nhng nó lại là ngời gần ta và hiểu đợc ta hơn ai hết. Từ hôm nay, ta tuyên bố, Lang Liªu chÝnh lµ ngêi sÏ thay ta trÞ v× thiªn h¹. Mäi ngêi nhÊt lo¹t quú xuèng, h« vang: §øc vua v¹n tuÕ! V¹n v¹n tuÕ! Nhµ vua nãi tiÕp: Ta cũng tuyên bố, từ nay trở đi sẽ lấy hai thứ bánh này để cũng tổ tiên. Thứ bánh vuông này gọi là b¸nh chng, b¸nh trßn gäi lµ b¸nh giÇy... Triều vua Hùng Vơng thứ bảy đã đợc lập ra nh thế đó. Và hai thứ bánh chng, bánh giầy ngày ấy cùng với phong tục cúng lễ tổ tiên này tết, vẫn còn đợc lu truyền cho mãi đến bây giờ.. *§Ò bµi: Tëng tîng vµ kÓ l¹i cuéc gÆp gì víi mét nh©n vËt trong truyÖn cæ tÝch. *Bµi viÕt Hè vừa rồi, Nô-bi-ta và Đô-rê-mon (hai nhân vật trong truyện tranh Đô-rê-mon chúng em vẫn đọc) sang ViÖt Nam du lÞch. May m¾n thÕ nµo, hai cËu l¹i ghÐ qua nhµ em xin ngñ nhê. ThËt lµ mét ngµy vui đặc biệt. Ăn xong, bố mẹ cho ba đứa lên phòng em chơi. Sau khi đã xem xét căn phòng nhỏ của em, Nô-bi-ta tỏ ý rất thích, chỉ tiếc rằng trông nó hơi bị... luộm thuộm một tí (?!). Sau đó cậu ta khoe:.
<span class='text_page_counter'>(61)</span> Đô-rê-mon tài nh thế nào cậu biết rồi đấy. Giờ cậu ớc điều gì, cậu ấy sẽ thực hiện ngay lập tức. §«-rª-mon lêm N«-bi-ta mét c¸i, nhng råi cËu ta còng nãi: Tớ không làm đợc tất cả mọi thứ đâu. Nhng bây giờ cậu muốn đi đâu chơi thật xa, chúng ta sẽ đi. Tớ cã mang theo c¸nh cöa thÇn k× ®©y. Thật đúng dịp. Chả là sáng nay chúng tôi tranh luận với nhau: cô Tấm là ngời thế nào? Tại sao một ngêi hiÒn lµnh, tèt bông, hiÕu th¶o nh c« TÊm l¹i cã thÓ h¹i c« em mét c¸ch v« cïng khèc liÖt nh vËy? C·i nhau chán không ăn thua, chúng tôi định bụng hỏi cô giáo nhng cô lại đi họp vắng. Tại sao không tranh thủ lúc này đến hỏi thẳng cô Tấm nhỉ? Nghe tôi đề đạt yêu cầu, Đô-rê-mon bảo: Hay đấy! Tớ cũng muốn đến thăm thế giới cổ tích của các bạn. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không đi b»ng c¸nh cöa thÇn k× mµ sÏ sö dông cç xe thêi gian nµy. Nãi råi cËu ta rót ngay cç xe tõ trong chiÕc tói thÇn k× ra. Theo lêi §«-rª-mon, t«i võa nh¾m m¾t l¹i, mở mắt ra đã thấy mình đang ở trong một thế giới vô cùng xa lạ. Một cung điện huy hoàng, tráng lệ ở ngay tríc m¾t. Ngêi hÇu kÎ h¹ ®i l¹i tÊp nËp. ThÊy mét c« g¸i ®ang ngåi trªn chiÕc vâng trong vên, chóng tôi đến hỏi thăm. Không ngờ ngời đó lại chính là cô Tấm (Nô-bi-ta và tôi, mỗi đứa mất một chiếc bánh rán víi §«-rª-mon vÒ chuyÖn nµy). Chóng t«i tranh thñ lµm mét cuéc pháng vÊn ng¨n ng¾n: Chµo chÞ TÊm! Chóng em tõ thÕ kØ XXI vÒ th¨m chÞ ®©y. Chµo c¸c em! C¸c em vÒ th¨m chÞ hay cßn muèn hái chÞ g× n÷a? Ba chúng tôi nhìn nhau. Không ngờ chị Tấm lại biết trớc việc chúng tôi định làm. Nô-bi-ta nhanh nh¶u: Dạ tha chị, chúng em vẫn nói với nhau là: "Hiền nh cô Tấm". Chị đã từng phải mò cua, bắt ốc, làm lụng vất vả mà vẫn bị mụ dì ghẻ chửi mắng, bị cô em bắt nạt. Bắt đợc con cá bống chị cũng không ăn mà lại thả vào chum để nuôi, khi không thể nhặt đợc số thóc lẫn mà mụ dì ghẻ giao cho, chị chỉ biết khóc… thì đúng là chị hiền thật. Vậy tại sao chị có thể làm đợc cái việc mà không mấy ngời dám làm, đó là xui cô Cám dội nớc sôi vào ngời, sau lại đem xác cô Cám làm mắm để gửi về cho mụ dì ghẻ? Cã chuyÖn nh vËy thËt ? C« TÊm söng sèt. Tôi vội đỡ lời: Đúng thế đấy chị ạ. Em còn mang cả sách theo đây này. Tôi lấy cuốn sách ra, đọc rành rọt phần kết thúc cho cô Tấm nghe. Nghe xong, cô Tấm ngẩn ng ời ra mét lóc. Råi c« b¶o chóng t«i: Không phải thế đâu các em ạ. Dù ghét, thậm chí căm thù mẹ con Cám đến đâu chăng nữa, sao chị có thể làm nổi một việc kinh khủng nh vậy. Chắc là có chuyện nhầm lẫn chi đây. Thật là đáng sợ. Chóng t«i kh«ng biÕt nãi sao, sau khi theo chÞ ®i th¨m cung ®iÖn, chóng t«i chµo chÞ ra vÒ, lßng kh«ng khái b¨n kho¨n. Trong b÷a c¬m chiÒu, chóng t«i ®em c©u chuyÖn kÓ l¹i cho mÑ nghe. MÑ t«i b¶o: Cô Tấm nói đúng đấy các con ạ. Một ngời bình thờng cũng khó làm nổi việc ấy chứ đừng nói là cô TÊm. T«i th¾c m¾c: VËy t¹i sao trong s¸ch l¹i cã ®o¹n Êy h¶ mÑ? Con phải nhớ rằng, Tấm Cám là một câu chuyện cổ tích. Trớc khi đợc in thành sách cho các con học nh bây giờ, nó đợc lu truyền qua lời kể của nhân dân. Bởi vậy, nó thể hiện cách nhìn, cách nghĩ và cả quan niệm của nhân dân về đời sống cũng nh niềm mơ ớc về một xã hội công bằng, trong đó những con ngời nghèo khổ, chịu nhiều thiệt thòi nh cô Tấm phải đợc sống hạnh phúc, còn những kẻ độc ác nh mẹ con.
<span class='text_page_counter'>(62)</span> Cám phải bị trừng trị đích đáng. Thạch Sanh tha tội chết cho Lí Thông nh ng tội của Lí Thông quá lớn, trời đất làm sao dung tha đợc. Giả sử cô Tấm có tha tội chết cho Cám thì cô ta cũng sẽ phải chịu cái kết côc nh LÝ Th«ng th«i. Nhng mÑ con C¸m cßn tµn ¸c h¬n LÝ Th«ng nhiÒu lÇn. LÝ Th«ng chØ ®Èy Th¹ch Sanh đi chết thay mình, hay cùng lắm thì lấy đất lấp cửa hang để Thạch Sanh không lên đợc, mẹ con Cám th× kh«ng chØ giÕt chÕt TÊm mét lÇn. TÊm chÕt ho¸ thµnh chim vµng anh, C¸m ®Ëp chÕt vµng anh. TÊm hoá thành cây xoan đào, Cám chặt cây xoan đào. Thậm chí khi Tấm hoá thân vào khung cửi, Cám cũng không ngần ngại đốt bỏ cả khung cửi. Cám quyết giết Tấm đến cùng. Với tội ác nh vậy, nhân dân ta cho rằng, phải để chính tay Tấm trừng trị Cám thì mới thoả. Hành động của Tấm, cái chết thảm khốc của mẹ con Cám chính là chiến thắng của cái Thiện đối với cái ác sau khi cái Thiện đã phải đấu tranh quyết liệt bằng máu và nớc mắt. Trong thực tế, cô Tấm không thể làm đợc việc đó nhng nhân dân ta đã trả thù thay cho Tấm, đã dùng trí tởng tợng để thực thi lẽ công bằng. à ra thế! Chúng tôi không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã đợc một bài học thật bổ ích. Đô-rê-mon b¶o: M×nh kh«ng ngê, thÕ giíi cña c¸c b¹n phøc t¹p thËt, nhng còng thËt lÝ thó. Đã đến giờ Đô-rê-mon và Nô-bi-ta phải ra về. Hai cậu hẹn tôi đến mùa hè sang năm sẽ trở lại để cùng nhau kh¸m ph¸ thÕ giíi cæ tÝch li k× vµ bÝ Èn.. *§Ò bµi: H·y kÓ tãm t¾t c©u chuyÖn C©y bót thÇn. *Bµi viÕt Mã Lơng là cậu bé mồ côi thông minh và say mê học vẽ từ nhỏ. Em vẽ khắp nơi trên núi, ven sông, d ới nớc, trên tờng... nhng vì nghèo, dẫu ớc ao em vẫn không mua đợc bút vẽ. Một hôm nằm mơ em đợc cụ già râu tóc bạc phơ cho chiếc bút thần bằng vàng. Mã Lơng cảm ơn và v« cïng vui síng. Mã Lơng vẽ chim, chim bay lên trời, vẽ cá, cá trờn xuống sông. Em vẽ cuốc, vẽ cày, vẽ đèn, vẽ thùng móc níc cho ngêi nghÌo. Tên địa chủ biết chuyện bèn sai đầy tớ bắt Mã Lơng về vẽ cho hắn. Bị từ chối, hắn tức giận, đem giam Mã Lơng vào chuồng ngựa và bỏ đói. Mã Lơng vẽ bánh để ăn, vẽ lò để sởi. Địa chủ tức giận sai đầy tớ giết Mã Lơng để cớp bút thần. Mã Lơng vẽ thang để trèo ra ngoài, vẽ ngựa để chạy trốn, vẽ cung tên bắn chết tên địa chủ cầm dao đuổi theo. Dừng chân ở một thị trấn, Mã Lơng vẽ tranh bán để kiếm sống. Vì sơ ý em để lộ cây bút thần. Tên vua tham lam, tµn ¸c b¾t M· L¬ng vÏ theo ý h¾n. M· L¬ng còng kh«ng chÞu, em thËm chÝ cßn ch¬i kh¨m nhµ vua. Thay v× vÏ rång, vÏ phîng, M· L¬ng vÏ con cãc ghÎ, con gµ trôi l«ng. Vua tøc giËn cíp lÊy c©y bút thần nhng hắn vẽ núi vàng thì thành ra núi đá, vẽ cả thỏi vàng thì thành ra con mãng xà toan nuốt chöng c¶ vua. ThÊy kh«ng ¨n thua, vua bÌn xuèng níc dç dµnh vµ høa g¶ c«ng chóa cho M· L¬ng. M· L¬ng vê đồng ý rồi vẽ biển xanh, vẽ thuyền rồng cho vua cùng cả triều thần đi chơi ngắm cá. Cuối cùng, Mã L ơng vẽ cuồng phong dữ dội nhấn chìm thuyền rồng, chôn vùi tên vua tham lam, độc ác. Sau đó không ai biết Mã Lơng đi đâu. Có ngời nói em đã trở về quê cũ nhng cũng có ngời nói em đi khắp nơi, dùng cây bút thần để giúp đỡ những ngời nghèo.. *§Ò bµi: Trong vai L¹c Long Qu©n, h·y kÓ l¹i c©u chuyÖn Con Rång ch¸u Tiªn. *Bµi viÕt Ngày ấy, đất nớc ta còn hoang sơ lắm. Cha có con ngời đông đúc nh bây giờ, chỉ có các vị thần tiên cai.
<span class='text_page_counter'>(63)</span> quản đất đai, trông coi mọi việc. Bà Nữ Oa lo việc chống trời, Thần Nông trồng lúa, Thần Núi vun đất thành núi đồi, thần Sông lo việc tới tiêu... Bởi thế nên dân gian mới có câu hát: ¤ng t¸t bÓ ¤ng kÓ sao Ông đào sông ¤ng x©y ró (nói)... C¸c vÞ thÇn trªn trêi vµ c¸c vÞ thÇn díi níc còng kh«ng xa c¸ch nh b©y giê mµ thêng xuyªn qua l¹i, th¨m hái lÉn nhau. Lúc bấy giờ ta cũng còn rất trẻ, chỉ vừa mời tám đôi mơi. Lòng khao khát khám phá thế giới, ta thờng xin phép Đức Long Vơng (cha ta) lên trần gian ngao du sơn thuỷ. Cảnh đẹp cùng bao hoa thơm trái ngọt chốn trần gian làm ta say mê, nhiều khi quên cả đờng về. Cha ta nhiều lần phải cho ngời lên tìm. Không ít lần Ngời đã trách mắng nhng ta khó lòng xa cách hẳn đợc chốn trần gian đẹp nh vậy. Một lần ta vui chân đi quá lên thợng nguồn, bỗng bắt gặp một ngời con gái đẹp tuyệt trần đang đi dạo gi÷a bÇy tiªn n÷. Hái ra míi biÕt nµng tªn lµ ¢u C¬, con g¸i ót cña vÞ ThÇn N«ng trªn trêi chuyªn lo viÖc trồng cấy. Nàng cũng nh ta, vô cùng thích thú trớc cảnh đẹp chốn trần gian. Mến cảnh mến ngời, ta và nàng cùng nhau thề nguyền chung thuỷ, lấy sợi chỉ đỏ buộc hai cổ tay để làm lễ xe tơ kết tóc. Chẳng bao lâu sau, Âu Cơ có mang. Đủ ngày đủ tháng nàng sinh ra một cái bọc, trong có một trăm trứng, sau đó một trăm trứng lại nở ra một trăm ngời con dung mạo đẹp đẽ, tính nết vừa mạnh mẽ vừa hiÒn hoµ. Chóng ta v« cïng mõng rì. M¶i vui h¹nh phóc, ta quªn mÊt m×nh cßn mét v¬ng quèc díi thuû cung. §· l©u ta kh«ng vÒ díi Êy, chắc cha ta mong ta lắm. Ta đang định về ít ngày rồi quay lên thì có sứ giả lên báo gấp: cha ta đang ốm nặng, có lẽ không qua khỏi, ta phải về ngay để gánh lấy trọng trách lớn lao. Biết giờ phút chia tay đã điểm, ta bèn gọi các con lại, sau đó nói với Âu Cơ rằng: ¢u C¬ nµng hìi! Ta vµ nµng g¾n bã bÊy nay, thêi gian tuy cha nhiÒu nhng nghÜa t×nh th× níc ë dßng sông này dẫu có chảy đến một nghìn năm cũng không sánh nổi. Nay ta vì đại sự mà phải trở về. Hơn nữa, ta là giống Rồng, nàng là giống Tiên, sống với nhau suốt đời kể cũng không thể đợc. Vậy ta sẽ đem năm mơi con xuống miền biển xa, để lại cho nàng năm mơi đứa. Nàng hãy cùng các con cai quản rừng núi. Nếu cã chuyÖn g× th× b¸o cho nhau biÕt, anh em trong nhµ ph¶i hç trî nhau. Nói rồi ta đem năm mơi ngời con xuống vùng đồng bằng ven biển. Sau khi dạy các con cách đắp đê ngăn mặn, trồng cấy, đánh cá..., ta về cai quản thế giới dới Long cung. Dù xa cách nhng ta vẫn biết, sau khi ta ra đi, Âu Cơ đã cử con trởng lên làm vua, hiệu là Hùng Vơng, đóng đô ở đất Phong Châu, lại đặt tên nớc là Văn Lang. Nàng chia những ngời con còn lại đi trấn giữ các n¬i, lËp thµnh c¸c téc ngêi nh Tµy, Nïng, Th¸i, MÌo, L« L«... Thế đấy các cháu ạ. Dòng dõi ngời Việt là dòng dõi Rồng Tiên, các cháu đừng bao giờ quên nguồn gốc tæ tiªn cao quý cña m×nh.. *Đề bài: Mùa hè đến rực rỡ hoa phợng và tiếng ve kêu râm ran. Em hãy tả lại cảnh này và nói lên cảm tởng của mình khi mùa hè đến. *Bµi viÕt Khi hàng phợng cuối sân trờng bắt đầu thắp lên những bông lửa đỏ và khi tiếng ve bắt đầu náo nức âm ran thì đó cũng là lúc một năm học sắp hoàn thành. Mùa hè đến! Đó là mùa của những cuộc chia ly và cũng là mùa của những kỳ thi quan trọng đối với những cô cậu học trò. Sáng nay, sân trờng đã rụng đầy những cánh phợng màu đỏ thắm. Hơng thơm dịu nhẹ thoang thoảng lan to¶ trong mét kh«ng gian réng lín..
<span class='text_page_counter'>(64)</span> Trêng t«i trång nhiÒu hoa phîng. Hµng phîng ch¹y vßng quanh kh¾p c¶ s©n trêng. Thó thùc míi ®Çu chóng t«i kh«ng thÝch l¾m. Ai l¹i trång nhiÒu phîng nh thÕ bao giê. Nhng giê ®©y míi thÊy ngêi ®i tríc cã một cái nhìn đầy nghệ thuật. Phợng nở đỏ nh một dải lụa thắm chạy vòng quanh. Nếu nhìn từ xa vào nhà hoa nở, ai cũng ngỡ rằng ngôi trờng đang tng bừng trong ngày hội với hàng chục băng rôn hồng kỳ đỏ th¾m. Nhng không chỉ có phợng. Gọi hè về còn có những tiếng ve. Từ cuối tháng t ve đã bắt đầu dạo khúc nh¹c mïa hÌ. Sang th¸ng n¨m ve kªu ån · liªn håi hÇu nh kh«ng bao giê ngít. NghÜ cÜng cø l¹, loµi ve chẳng biết tụi học trò buồn hay vui nhng cứ suốt ngày dạo nên những bản đàn rộn rã của tuổi thơ khiến tụi tôi xôn xao lắm. Loài ve lạ lắm! Có con dốc hết sức mình ca hát đến chết mới thôi. Lúc chết cân vẫn cßn b¸m chÆt lÊy th©n c©y tá vÎ lu luyÕn l¾m. Nhng còng ph¶i nãi thËt lßng, mçi lÇn phîng në mçi lÇn ve kªu t«i l¹i thÊy buån buån. Dï biÕt nã đánh dấu một bớc trởng thành trên con đờng học vấn nhng nghĩ đến cảnh xa trờng, xa thầy, xa bạn tôi lại thấy nao nao. Các anh chị cuối cấp lại còn lo lắng hơn vì đó là lúc bớc vào những kỳ thi quan trọng. §æi l¹i nçi buån hoa phîng, t«i bíc vµo nh÷ng ngµy hÌ bæ Ých bªn hä hµng vµ ngêi th©n. Thêi gian cø thế trôi đi, mùa hè sẽ lại qua, rồi lại đến năm học mới. Và sau đó dù biết sẽ rất buồn nh ng tôi lại mong gặp màu hoa phợng, lại mong đón những tiếng ve và để lại bớc vào những ngày hè.. *§Ò bµi: Dùa vµo bµi Ma cña TrÇn §¨ng Khoa, h·y t¶ l¹i trËn ma rµo mµ em cã dÞp quan s¸t. *Bµi viÕt Trời oi bức ngột ngạt đến hơn chục ngày liền. Hôm nào tôi cũng phải nhao ra những bờ tre, tìm chỗ nµo m¸t nhÊt th× ngåi. Ch©n cø kho¶ liªn tôc xuèng ao tay th× qu¹t mµ lóc nµo må h«i vÉn cø tóa ra. VËy mà không ngờ chiều hôm qua ma đến. Đến vội vã, ma trút nớc ào ào rồi lại tạnh rất nhanh. Kho¶ng bèn giê chiÒu råi ra n¾ng vÉn cßn chang chang. Kh«ng cã lÊy mét ngän giã nµo. Trêi lóc nµy thật là ngột ngạt. Nhng bỗng dng trời tối sầm cả lại, gió ù ù, mây từ đâu ùn ùn kéo đến khoác cho ông trời mét chiÕc ¸o gi¸p ®en. Mèi tõ ®©u bay ra nhiÒu kh«nhg kÓ xiÕt. C¸nh mèi rông l¶ t¶ bay tø tung nh trÎ con xÐ vôn giÊy qu¨ng lªn tóa ra tríc giã. Ngoài vờn mẹ gà rối rít gọi đàn con đang hoảng loạn miệng không ngừng kêu "chiếp chiếp". Gió càng thổi mạnh. Bãi mía sau vờn vung ká kêu xào xạc nhn những dũng sĩ múa gơm. Bụi lốc cuốn đầy trời, đám lá khô cứ vào cuộn tròn lại bung ra. Ngoài ngõ đám kiến đen bỏ cả mồi đang vội vã hành quân về tổ. Gió thæi tung m¸t rîi lµm nh÷ng ngän tre cuèn c¶ cµnh l¸ vµo nhau, th©n kú cäc kªu lªn kÏo kÑt. §¸ng th¬ng hơn là cây bởi của ông. Vốn đã phải mang cái thân to lớn đầy cành lá, bởi lại còn phải bế một đàn con tinh nghịch, đứa nào đứa nất cứ đòi chạy tứ tung khắp phía. Trời bắt đầu lác đác ma. Sấm sét rạch ngang dọc nền trời rồi ùng oàng đổ xuống sân nh mìn phá đá. ThÕ mµ chÞ dõa ch¼ng sî, cø vÉy vÉy c¸nh tay dµi nh khua móa. ChÞ mïng t¬i cßn phô ho¹ nh¶y móa h¶ hª. Lộp bộp, lộp bộp. Ma bắt đầu đổ xuống vội vã, ào ào. Ma nh trút nớc làm trắng xoá cả mặt sân, những bọt nớc tung lên trắng xoá vừa định trôi đi thì liền bị giọt nớc ma khác rơi vào vỡ vụn. Ma sàn sạt trªn m¸i ngãi kh«, ma bép lép trªn tµu chuèi ®Çu nhµ. Níc ch¶y å å, xèi x¶ ngËp c¶ s©n khiÕn mÊy «ng ãc cô cø nh¶y chåm chåm. Bè em ®i ch¹y vÒ ch¹y ma kh«ng kÞp níc déi ít hÕt c¶ ngêi. Trận ma đến nhanh nhng vụt tạnh. Cây lá đợc một bữa hả hê ngơ ngác nhìn ông mặt trời đang trở lại. BÇu trêi trong xanh, nh÷ng tia n¾ng l¹i räi lªn vµng ãng. TrËn ma cho t«i c¶m gi¸c thËt khoan kho¸i vµ dÔ chÞu. ThÕ lµ nh÷ng ngµy oi bøc vôt tan. T«i ch¹y véi ra sân dọn những quả bòng vừa rụng xuống. Rồi tôi ra bể vục một vục n ớc phả lên đầu lên mặt để cảm nhËn sù ngät ngµo m¸t l¹nh cña ma..
<span class='text_page_counter'>(65)</span> *§Ò bµi: T¶ quang c¶nh s©n trêng trong giê ra ch¬i. *Bµi viÕt Tuæi häc trß bao giê còng g¾n víi nh÷ng trß ch¬i vui vÎ. §ã lµ nh÷ng trß ch¬i tng bõng thó vÞ víi sù góp mặt của số đông. Thế nên, hôm nào đi học, tụi chúng tôi cũng xin bố mẹ đi sớm hơn để đ ợc vui đùa. Còn khi đã ở trờng, sau những tiết học mệt nhoài, chúng tôi lại đón tiết ra chơi. Hôm nay bầu trời trong xanh và gió thì mát quá. Những đám mây trắng lững lờ troi thỉnh thoảng lại che rîp mét gãc s©n trêng t¹o ra nh÷ng bãng r©m. Chóng em ®ang häc cuèi tiÕt thø hai th× bçng nghe s¸u tiếng trống báo hiệu ra chơi. Cô giáo dừng giảng mỉm cời đồng ý, thế là chúng em ùa cả ra sân nh một bầy chim sÎ lín. S©n trêng ®ang réng r·i v¾ng vÎ bçng chèc trë nªn chËt chéi, ån µo. §· thµnh mét thãi quen, giê ra ch¬i më ®Çu b»ng mét bµi thÓ dôc chung cho c¶ toµn trêng. C¶ líp xếp hàng thẳng tắp trong tiếng trống rung. Rồi tiếng trống đánh dõng dạc, những cánh tay đa lên hạ xuống theo nhịp bớc chân đều đặn, khoẻ khoắn và đẹp mắt nh một màn đồng diễn ai đó đã gặp trên truyÒn h×nh. Bài thể dục qua đi nhanh chóng nhờng chỗ cho những trò chơi thú vị. Phía ngoài kia các bạn nam đã nhanh chóng tập trung dới gốc cây xà cừ lớn để chia đội và đá bóng. Cuộc dàn xếp diễn nh trong vòng một phút nh đang chạy đua với thời gian. Rồi quả bóng da đợc tung lên, hơn chục bạn nam săn, chạy đá, hò reo mặc không thèm chú ý những giọt mồ hôi lăn đầy trên má làm cay cay đôi mắt. Các bạn nữ cũng không chịu lời hoạt động. Phía dới tán bằng lăng, chiếc dây quay đang quay liên tiếp nghe c¶ tiÕng kªu "chÝu chÝu". Nh×n c¸c b¹n n÷ nh¶y d©y, cêi khóc khÝch mµ thÊy tuæi häc trß thó vÞ mét c¸ch thÇn tiªn. Ngay trớc cửa lớp tôi là chỗ dành cho các bạn ít sôi nổi hơn. Hùng, Minh và Dơng đang đều đều nhịp chân với chiếc cầu đợc làm từ những chiếc lông gà của những chú trống choai. Nhìn các bạn đá cầu thì xem chõng kü thuËt ch¼ng kÐm c¸c b¹n ®ang ch¬i bãng chót nµo. Ngay bªn c¹nh, díi gèc c©y hoa s÷a lµ chỗ Nam và Duy đang ngồi chơi cờ tớng trên ghế đá. Trông các bạn vò trán suy nghĩ mỗi khi cờ vào thế bí chẳng khác gì những ngời đánh cờ chuyên nghiệp. Xa hơn dới gốc phợng ngoài kia vẫn thờng chỗ của những mọi sách trờng tôi. Các bạn đọc nào thì đủ loại: báo, truyện tranh, đọc sách và cả tranh thủ làm bài tập nữa... Chúng tôi đang say sa nô đùa thoả thích thì tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Tất cả các cuộc chơi đều dang dở, xin hẹn lại ngày mai. Chúng tôi rửa mặt, bớc vào lớp vào một tâm trạng vui vẻ sảng khoái vô cùng để đón những tiết học tiếp theo.. KÓ vÓ mét kØ niÖm s©u s¾c (Ngµy khai trêng). Hôm nay là ngày khai trờng. Mấy tháng nghỉ hè của chúng tôi đã đi qua nh một giấc mộng. Sáng nay, mẹ tôi dắt tôi đến phân hiệu Ba-ret-ti để ghi tên tôi vào lớp ba. Còn tôi thì mải nhớ thôn quê, tôi đến tr ờng chỉ là miễn cỡng. Tất cả các đờng phố đều tấp nập học sinh, đông nh kiến. Hai cửa hiệu bán sách chật những bố mẹ học sinh vào mua nào vở, nào giấy thấm, nào cặp sách bằng da... Trớc trờng, ngời đông đến nỗi ông gác cổng và ngời cảnh binh đều phải chật vật lắm mới giữ đợc thông lối ra. Chúng tôi sắp bớc qua cổng thì thấy có ngời đặt tay lên vai mình: đó là thầy giáo lớp hai của tôi, có mái tóc hung, bù xù và tính vui vÎ kh«ng bao giê c¹n. ThÇy b¶o t«i: "Chóng ta thÕ lµ xa nhau m·i råi, ph¶i kh«ng En-ri-c«?". T«i còng biÕt nh vËy, thÕ mµ lêi nãi cña thÇy vÉn lµm cho lßng t«i nÆng trÜu. Chóng t«i ph¶i chËt vËt lắm mới vào đợc trờng. Những ông, những bà, những phụ nữ thờng dân, những công nhân, những sĩ quan, những bà cụ và những ngời giúp việc, ai cũng tay dắt một đứa trẻ, tay mang những cái gói, làm huyên náo cả một phòng đợi và các thang gác. T«i vui thÝch thÊy l¹i c¨n phßng réng ë tÇng díi th«ng víi b¶y líp häc, mµ suèt ba n¨m gÇn nh ngµy nào tôi cũng đi qua. Ngời đông nghịt. Các cô giáo đi đi, lại lại. Một cô giáo lớp một đứng trên ngỡng cửa.
<span class='text_page_counter'>(66)</span> cña líp c«, chµo t«i vµ nãi: - En-ri-c«, n¨m nay con häc trªn g¸c, vµ c« sÏ kh«ng cßn thÊy con ®i qua ®©y n÷a! Råi c« nh×n t«i cã vÎ buån. T«i tr«ng thÊy thÇy hiÖu trëng, mµ bé r©u h×nh nh cã b¹c h¬n n¨m ngo¸i một ít, đang bị vây giữa những bà mẹ khá phật ý vì không còn chỗ để cho con họ vào học nữa. Tôi thấy nhiÒu b¹n t«i lín lªn nhiÒu. ë tÇng díi, häc sinh chia xong vµo c¸c líp, ngêi ta thÊy c¸c em häc nh÷ng líp vì lßng kh«ng chÞu vµo líp, cø ®Èy nhau nh nh÷ng con lõa con; ngêi ta ph¶i l«i chóng vµo; vµi em bá ch¹y kh«ng chÞu ngåi ghÕ, nhiÒu em kh¸c oµ lªn khãc khi thÊy bè mÑ ra vÒ. Nh÷ng «ng bè,bµ mÑ Êy ph¶i quay lại để khuyến khích hoặc dỗ dành con; còn các cô giáo trông thấy vậy cũng có nhiều thất vọng. Em trai tôi đợc vào học lớp của cô giáo Đen-ca-ti, tôi học lớp thầy giáo Pec-nô-bii ở gác hai. Đến m ời giờ thì tất cả chúng tôi đều đã vào lớp hết; năm mơi bốn học sinh tất cả. Trong đám ấy tôi chỉ gặp lại cha đến mời lăm, mời sáu bạn cũ ở lớp hai; trong đó có Đê-rôt-xi, cái cậu bao giờ cũng đợc giải nhất. Trờng học đối với tôi có vẻ nhỏ hẹp và buồn tẻ làm sao so với rừng núi mà tôi đã đến ở chơi mấy tuần qua. Tôi lại còn nhớ tiếc thầy giáo lớp hai của tôi, thầy tốt làm sao, và lúc nào cũng cời với tôi. Ngời thầy nhỏ nhắn đến nỗi làm cho chúng tôi cứ tởng là một ngời bạn. Tôi tiếc không đợc thấy thầy ở đây, với mái tóc hung bù xù cña thÇy n÷a. Thầy giáo năm nay của chúng tôi ngời cao lớn, không có râu, tóc dài đã hoa râm hết, có một nếp nhăn trên trán, tiếng nói rất to; thầy nhìn chúng tôi chằm chằm hết đứa này đến đứa khác, nh muốn đọc rõ tận trong lßng chóng t«i. ThÇy kh«ng bao giê cêi. T«i thÇm nghÜ: "H«m nay lµ ngµy ®Çu tiªn ®©y. H·y cßn nh÷ng mêi th¸ng n÷a míi l¹i nghØ hÌ. Tríc m¾t biÕt bao lµ c«ng viÖc, lµ bµi thi, lµ khã nhäc! Tan häc, t«i cÇn ph¶i gÆp mÑ t«i, vµ t«i ch¹y ra «m lÊy mÑ. MÑ b¶o: "G¾ng lªn, En-ri-c« cña mÑ. MÑ con chóng ta cïng häc víi nhau!". ThÕ lµ t«i vui vÎ vÒ nhµ. Thôi cũng đợc! Tôi không còn học với thầy giáo cũ tơi cời thế, vui tính thế và tốt bụng thế; nhà trờng đối với tôi hình nh cũng chẳng thích thú bằng năm ngoái... Nhng thôi cũng đợc. ét-môn-đô đơ A-mi-xi. KÓ vÒ mét kØ niÖm s©u s¾c (Trêng häc). Đúng thế, En-ri-cô yêu dấu của bố, việc học quả là khó nhọc đối với con, nh mẹ đã nói với con, con vẫn cha đến trờng và thái độ hăm hở và vẻ mặt tơi cời nh bố thủa ấy. Nhng con hãy nghĩ một tý xem một ngày của con sẽ trống trải biết bao nếu con không đến trờng học; và chắc chắn là một tuần lễ tthôi, thế nào con cũng xin ở lại trờng. Hiện nay, tất cả thiếu niên đều đi học, En-ri-cô yêu dấu ạ. Con hãy nghĩ đến những ngời thợ tối tối đến trờng học sau khi đã lao động suốt cả ngày, hãy nghĩ đến những cô gái đã đi học ngày chủ nhật sau cả tuần lễ bận rộn trong các xởng thợ, đến những ngời lính ở thao trờng trở về là viết viết, đọc đọc. Hãy nghĩ đến những cậu bé câm và mù mà cũng vẫn học. Con hãy nghĩ rằng mỗi buổi sáng khi con bớc ra đờng thì cũng vào giờ ấy, trong thành phố ta ba vạn trẻ em cũng nh con, đến khép mình ba giờ liền trong một lớp để học tập. Con lại hãy nghĩ đến tất cả trẻ em gần nh cùng một lúc, ở tất cả c¸c níc trªn thÕ giíi, còng ®ang ®i häc. Con h·y h×nh dung trong trÝ tëng tîng nh÷ng häc sinh Êy ®ang ®i trên những con đờng ở nông thôn, trên những đờng phố của các thành thị nhộn nhịp, dới trời nắng gắt hay dới tuyết rơi, đi thuyền ở những xứ dọc ngang kinh rạch, đi ngựa qua những cánh đồng rộng lớn, đi xe trợt trên mặt băng, qua các thung lũng và các đồi gió, qua rừng, qua suối, trên những đờng mòn hẻo lánh băng qua núi, đi một mình, đi từng đôi hay từng tốp, thành hàng dài, tất cả đều cắp sách vở, mặc quần áo hµng ngh×n kiÓu, nãi nhiÒu thø tiÕng kh¸c nhau, tõ ng«i trêng xa x«i nhÊt khuÊt nÎo trong tuyÕt cña níc Nga cho đến ngôi trờng hẻo lánh nhất của đất A-ra-bi-a núp dới bóng cây cọ. Hàng triệu, hàng triệu trẻ em tÊt c¶ cïng häc nh÷ng ®iÒu nh nhau díi nh÷ng h×nh thøc kh¸c nhau. Con hãy tởng tợng số học sinh đông nh kiến của hàng trăm dân tộc khác nhau ấy, hãy tởng tợng cái phong trµo cùc kú réng lín mµ hä tham gia, vµ con h·y tù nhñ r»ng: "NÕu phong trµo Êy mµ ngõng, th× nhân loại sẽ chìm đắm trở lại trong cảnh dã man; phong trào ấy là sự tiến bộ, là niềm hy vọng, là vinh quang của thế giới!". Con can đảm lên, ngời lính nhỏ của đạo quân mênh mông ấy! Sách vở là vũ khí của.
<span class='text_page_counter'>(67)</span> con, lớp học là đơn vị của con, trận địa là cả hoàn cầu, và chiến thắng là nền văn minh của nhân loại! Ôi, kh«ng bao giê con lµ mét ngêi lÝnh nh¸t gan, En-ri-c« cña bè ¹. Bè cña con". ét-môn-đô đơ A-mi-xi. KÓ vÒ mét ngêi b¹n (NghÞ lùc). Tôi tin chắc rằng bạn cùng lớp với tôi là Xtac-đi có đủ can đảm để làm nh cậu bé thành Phi-ren-zê. Sáng nay ở trờng có 2 ngời sung sớng: Ga-rôp-phi sớng điên lên vì đợc trả lại cuốn an-bom, trong đó ngời ta còn cho thêm ba chiếc tem nớc Cộng hoà Goa-tê-ma-la nữa (cậu ao ớc đợc thứ tem này đã ba tháng rồi), và cậu Xtac-đi đứng đầu lớp sau Đê-rôt-xi thôi! Mọi ngời đều ngạc nhiên và hân hoan. Nào ai có thể ngờ đợc? Dạo tháng mời, cậu đợc bố đa đến trờng, mình mặc chiếc va-rơ màu lục, chật bó; bố cậu nãi víi thÇy gi¸o: "Xin thÇy kiªn nhÉn, thËt kiªn nhÉn v× con t«i nã tèi d¹ l¾m". Từ đó, tất cả học trò đều gọi cậu là thằng "đầu gỗ". Nhng về phần mình thì Xtac-đi tự nhủ: "hoặc là mình chết, hoặc là mình thành công". Và cậu bắt đầu học: Học đêm, học ngày, học ở nhà, học trong lớp, häc khi ®i d¹o, cÇn cï chÞu khã nh mét con bß, gan l× nh mét con la. Vµ thÕ lµ, v× hÕt lßng siªng n¨ng, tr¶ đũa lại những kẻ chế giễu, đá những kẻ quấy rầy đi, cậu ta vợt lên tất cả mọi ngời, cái cậu rắn đầu ấy!. Tríc ®©y, cËu ta kh«ng biÕt mét tÝ g× vÒ phÐp tÝnh; bµi v¨n th× rÆt nh÷ng ®iÒu nh¶m nhÝ, kh«ng thÓ nhớ nỏi một ngày tháng nào, thế mà bây giờ cậu giải đợc các bài học không chút lầm lẫn. Chỉ nhìn cái dáng thô lùn của cậu ta, cái đầu bè bè rụt vào giữa đôi vai, hai bàn tay ngắn ngủn, to tớng, chỉ nghe tiếng nói ồm ồm của cậu, là ngời ta đoán ngay ra cậu có một nghị lực sắt thép. Mỗi khi nhận đợc mời xu là cậu mua ngay một quyển sách: cậu đã lập đợc một tủ sách nhỏ rồi, và trong một phấn chấn, cậu đã buột mồm hứa sẽ cho tôi xem khi nào tôi đến chơi nhà cậu. Xtac-đi không hề nói năng gì với ai, không hề chơi bời với ai, lóc nµo còng ngåi ghÕ mét m×nh, c»m tùa vµo hai bµn tay n¾m chÆt nghe thÇy gi¶ng bµi. Chắc cậu đã phải làm việc nhiều lắm, cậu Xtac-đi tội nghiệp này. Sáng hôm nay, khi trao huy ch ơng cho cËu, thÇy gi¸o dï ®ang sèt ruét còng ph¶i thèt lªn: "Hoan h« Xtac-®i! Cã chÝ th× nªn". Xtac-®i th× dêng nh ch¼ng chót nµo tù hµo v× thµnh c«ng cña m×nh; cËu còng ch¼ng hÒ mØm cêi n÷a, vµ trë vÒ chç ngåi, l¹i tùa c»m vµo hai n¾m tay vµ cµng chó ý h¬n bao giê hÕt. Nhng cái cảnh đẹp nhất là lúc tan học bố cậu đến đón cậu. Ông cũng to, lùn nh cậu, khuôn mặt bành bạnh, tiếng nói oang oang. Vì ông không hề ngờ rằng con mình lại đợc huy chơng, nên nghe chuyện, ông ta vẫn không tin. Phải có thầy giáo đến xác nhận, và thế là ông ta phá lên cời khanh khách, vỗ đánh bốp mét c¸i vµo g¸y con vµ nãi rÊt to: "Giái l¾m, giái hÕt søc! C¸i ®Çu to th©n yªu nµy!". ¤ng ta l¹i nh×n con, rất đỗi ngạc nhiên. Những ngời có mặt chung quanh đều mỉm cời vui vẻ. Chỉ mình Xtac-đi thì vẫn yên lặng, và đã lẩm nhẩm bài học ngày hôm sau. ét-môn-đô đơ A-mi-xi. Suy nghĩ về tình yêu đất nớc (Tình yêu nớc). Truyện Cậu bé đánh trống ngời Xac-đê-nha đã làm cho con cảm động sâu sắc, thế thì sáng hôm nay chắc là con phải làm dễ dàng bài văn đầu đề: Tại sao cậu yêu đất nớc của cậu? "Tại sao tôi yêu đất nớc của tôi?". Câu hỏi ấy chẳng đã gợi lên ngay trong ý nghĩ của con vô số câu trả lời hay sao? Tôi yêu đát nớc của tôi là vì mẹ tôi sinh ra ở đó; vì dòng máu chảy trong huyết quản của tôi là hoàn toàn thuộc về đất nớc tôi, vì dới mảnh đất thiêng liêng ấy đã chôn những ngời mà mẹ tôi thơng xót và cha tôi tôn kính; vì thành phố mà tôi đã sinh ra, cái tiếng mà tôi nói, những quyển sách dạy tôi học, vì em trai tôi, em gái tôi, bạn bè tôi và cả dân tộc vĩ đại mà tôi đang sống trong đó, thiên nhiên t ơi đẹp bao quanh t«i; tãm l¹i, tÊt c¶ nh÷ng g× t«i thÊy, tÊt c¶ nh÷ng g× t«i yªu mÕn, t«i kÝnh phôc, tÊt c¶ ®Çu lµ nh÷ng bộ phận hợp thành đất nớc tôi. Ôi! Giờ thì con cha thể hiểu hết tình yêu nớc ấy đợc. Sau này, khi khôn.
<span class='text_page_counter'>(68)</span> lín, con sÏ c¶m thÊy râ h¬n; sau mét cuéc ®i xa trë vÒ, mét buæi s¸ng nä, tùa vµo bao l¬n cña con tµu, con trông thấy ở chân trời những dãy núi xanh biếc của đất nớc con; bấy giờ con sẽ không tài nào cầm nổi nh÷ng giät lÖ c¶m kÝch vµ mét tiÕng kªu vui mõng. Con sẽ cảm thấy tình yêu nớc, khi ở nơi xa lạ, giữa đám đông ngời dửng dng với con, con chợt nghe tâm hồn con đẩy con lại phía một ngời công nhân không quen biết, khi đi qua đã nói một vài tiếng bằng ngôn ngữ của con. Con sẽ cảm thấy qua cơn phẫn nộ đau dớn làm con đỏ mặt tía tai, khi con nghe một ng ời nớc ngoài thoá mạ đất nớc của con. Con sẽ cảm thấy lòng yêu nớc mãnh liệt hơn, và tự hào hơn, khi sự đe doạ của một nớc thù địch làm nổi lên một cơn bão lửa trên tổ quốc, và con thấy khắp nơi những thanh niªn gi¬ng cao vò khÝ, nh÷ng ngêi cha «m h«n con vµ nãi: Dòng c¶m lªn", vµ nh÷ng bµ mÑ vui vÎ tiÔn ® a quân đội lên đờng với lời chúc: "hãy chiến thắng!". Con sẽ cảm thấy lòng yêu nớc nh một niềm vui thiêng liêng nếu con đợc hạnh phúc trông thấy những trung đoàn trở về thành phố, quân số tiêu hao, quân sĩ kiệt lùc, nhng khoÐ m¾t chãi läi vÎ rùc rì cña chiÕn th¾ng, con sÏ c¶m thÊy lßng yªu níc khi tr«ng thÊy l¸ cê ba màu lỗ chỗ vết đạn; theo sau là một đoàn dài những chiến sĩ ngẩng cao đầu quấn băng cánh tay buộc chéo vì thơng tật; họ đi giữa một rừng ngời nhiệt liệt tung hoa nh ma vào họ, gửi đến họ nào lời cầu chúc, nào những cái hôn. En-ri-cô ạ, lúc đó con sẽ hiểu thế nào là tình yêu đất nớc. Đó là một tình cảm vĩ đại và thiêng liêng đến mức nh thế này, con ạ. Giá một ngày nào đó bố thấy con từ một trận chiến đấu vì Tổ quốc mà trở về, bình yên vô sự, nhng lại biết rằng con, dòng máu và là đứa con thân yêu của bố, để bảo toàn tính mạng đã trốn tránh nguy hiểm... thì bố của con ngày nay mỗi lần con đi học về bố đón con với một tiếng reo vui, lúc ấy bố sẽ đón con với một tiếng nấc đau đớn; bố sẽ không còn có thể yêu con đợc nữa, vµ bè sÏ chÕt víi nh¸t dao g¨m Êy ®©m vµo tim. Bè cña con ". ét-môn-đô đơ A-mi-xi. *§Ò bµi: Trong vai thÇy gi¸o Ha-men, t¶ l¹i t©m tr¹ng lªn líp cña m×nh trong Buæi häc cuèi cïng. *Bµi viÕt Chiều hôm ấy, tôi chết lặng khi nhận đợc lệnh từ nay các trờng vùng An-dát và Lo-rèn không đợc phép dạy học sinh tiếng Pháp, một sự hụt hẫng rất lớn cứ tựa nh ai đó vừa giật đi một thứ quý giá nhất của mình. Không đợc dạy tiếng tiếng Pháp nữa khác nào ngời ta bắt dân vùng An dát này không đợc nói. T«i lª bíc vÒ nhµ, trong lßng tan n¸t. Bän chóng thËt th©m hiÓm vµ khèn n¹n. Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt, trong đầu tôi luôn hiện lên hình ảnh những học sinh thân yêu, nh÷ng bµi gi¶ng vÒ níc Ph¸p th©n yªu. Cã lÏ nµo t«i ph¶i tõ bá tÊt c¶! T«i cµng ®au khæ h¬n khi biÕt r»ng tôi chỉ còn một buổi dạy học vào sáng ngày mai, đó là buổi học cuối cùng. Sáng hôm sau tôi chở dậy từ gà gáy. Tôi chọn bộ quần áo trang trọng nhất ra để mặc, đó là chiếc áo rợ-đanh-gốc màu xanh lục, điềm lá sen gấp nếp mịn và đội cái mũ tròn bằng lụa đen thêu. Bộ quần áo nµy, tríc ®©y t«i chØ mÆc trong nh÷ng h«m cã thanh tra hoÆc nh÷ng h«m ph¸t thëng. Khi trêi cßn rÊt sím tối đã rảo bớc đến trờng, tâm trạng lên lớp ngày hôm nay đối với tôi khác hẳn mọi khi, một cảm giác buồn b·. Tôi bớc vào lớp, đã có mấy ngời đến, đó là cụ già Hô-đe cùng một số dân làng ở vùng An dát. Thấy tôi bớc vào, trên gơng mặt của họ cũng toát ra một nỗi buồn, có lẽ họ đã biết cả. Sau khi họ đứng dậy trịnh trọng chào tôi. Tôi cúi đầu chào lại rồi thăm hỏi họ vài câu, cố không động gì đến buổi học cuối cùng. Tôi ngåi lÆng lÏ nh×n c¶nh vËt xung quanh, tÊt c¶ bçng trë nªn th©n thuéc qu¸. T«i ch¼ng muèn rêi xa mét chót nµo c¶. C¸c cô giµ còng ngåi lÆng lÏ. Cã lÏ hä còng ®ang rÊt buån vµ hä hiÓu t©m tr¹ng lóc nµy cña t«i. Một lúc sau, những khuôn mặt gần gũi thân quen hàng ngày dần dần đến kín những dãy bàn trong líp häc. Bän trÎ phÇn nhiÒu ng¬ ng¸c kh«ng hiÓu t¹i sao h«m nay líp m×nh l¹i cã c¶ c¸c c«, c¸c b¸c, c¸c chó... nhng chóng còng ch¼ng d¸m nãi g×..
<span class='text_page_counter'>(69)</span> Thờng ngày trớc giờ vào lớp chúng lại nghịch ngợm và rất khó bảo, ấy vậy mà hôm nay đứa nào đứa nấy lặng lẽ đi vào chỗ ngồi của mình. Chúng ngồi yên lặng và trang nghiêm nh đang sắp đón đoàn kiểm tra vµo líp. §iÓm qua g¬ng mÆt nh÷ng häc sinh trong líp, t«i nhËn ra líp cßn thiÕu Phr¨ng. §©y lµ cËu học sinh cá biệt của lớp, nếu nh ngày thờng tôi sẽ vào lớp luôn và sẽ phạt khi cậu ta đến. Thế nhng hôm nay tôi chẳng có cảm giác tức giận Phrăng, tôi quyết định dạy muộn hơn mọi ngày để chờ cậu học trò cá biÖt nµy. Một lúc sau, Phrăng đến, nó thấp thoáng núp sau cánh cửa, tỏ vẻ sợ hãi, thấy vậy tôi nhẹ nhàng gọi nã vµo líp häc: -Vào lớp nhanh lên Phrăng, buổi học đã bắt đầu rồi. T«i b¾t ®Çu buæi häc b»ng mét nçi rng rng khã t¶, t«i kh«ng biÕt b¾t ®Çu bµi gi¶ng nh thÕ nµo, ®iÒu nµy tr¸i ngîc h¼n víi mäi khi. Dï kh«ng muèn nãi ra nhng t«i vÉn ph¶i nãi ra sù thËt cña buæi häc ngµy h«m nay: - C¸c em th©n mÕn, h«m nay lµ buæi häc cuèi cïng cña chóng ta, c¸c em cè g¾ng ch¨m chó nghe gi¶ng nhÐ! Lũ trẻ con ngơ ngác nhng rồi chợt hiểu vì có đứa đã nghe loáng thoáng những thông tin mà ng ời lớn đọc trên cáo thị hôm qua. Chúng cũng lặng yên. Buæi häc h«m Êy vÉn diÔn ra, tuy cã h¬i trÇm vµ buån h¬n nh÷ng ngµy kh¸c. T«i d¹y lò trÎ nèt nh÷ng quy t¾c ng÷ ph¸p cña ph©n tõ vµ trong bµi gi¶ng cña m×nh t«i cßn xen nh÷ng c©u chuyÖn kh¸c. Bëi t«i hiểu đây là lần cuối cùng đợc nói với lũ trẻ về cuộc sống về nớc Pháp. Tôi gọi Phrăng đọc bài và cậu ta lại ấp úng không thuộc, nhng tôi cũng chẳng để tâm vào chuyện đó mà tôi lại nói về tiếng Pháp. Thế rồi từ ®iÒu nµy sang ®iÒu kh¸c, c¶ giê gi¶ng cña t«i l¹i trë thµnh mét giê tiÕc th¬ng cho tiÕng Ph¸p. Tãm l¹i, t«i chỉ muốn nói rằng tôi căm thù quyết định bỏ tiếng Pháp, tôi căm ghét bọn Đức. Sau khi gi¶ng bµi xong. T«i chuyÓn sang tËp viÕt cho lò trÎ. H«m Êy, t«i cho häc trß viÕt ®i viÕt l¹i hay hàng chữ trông sao cho thật đẹp: Pháp, An-dát; An-dát, Pháp. Học trò say sa viết còn tôi thì lại ngồi ngẫm nghÜ, tiÕc th¬ng tiÕng Ph¸p. T«i kh«ng thÓ hiÓu næi t«i sÏ ra sao khi ph¶i rêi bá m·i m·i n¬i nµy. Thời khắc cuối cùng của buổi học cũng qua đi. Tiếng chuông đồng hồ từ phía nhà thờ điểm rõ 12 tiếng. Đứng dậy để tạm biệt học sinh thân yêu, tôi thấy mình chao đảo, miệng tôi không thể cất nên đợc. T«i cÇm mét viªn phÊn, viÕt dßng ch÷ thËp to: Níc Ph¸p mu«n n¨m! Đó chính là dòng chữ cuối cùng và cũng chính là tấm lòng của tôi đối với nớc Pháp thân yêu.. *§Ò bµi: T¶ l¹i buæi häc cuèi cïng ë trêng tiÓu häc. *Bµi viÕt Ng«i trêng tiÓu häc víi mçi chóng ta bao giê còng gîi l¹i nh÷ng kØ niÖm ng©y th¬ vµ trong tr¾ng. Dï đã bớc sang lớp sáu nhng những buổi học cuối thật sâu đậm khó phai. H«m Êy lµ mét ngµy gi÷a th¸ng n¨m trêi m¸t mÎ. ë ngoµi kia trªn nh÷ng c©y xµ cõ cæ thô tiÕng ve ®ang n¸o nøc rén vang nh giôc gi· chóng em nhanh nhanh bíc vµo nh÷ng ngµy hÌ lÝ thó. §ang ngåi tranh luËn víi nhau vÒ nh÷ng bµi häc cò, bçng tiÕng trèng vµo líp vang lªn. C¸c b¹n nhanh chãng s¾p song s¸ch vë chuÈn bÞ cho bµi häc míi. Cô giáo bớc vào vẫn bộ quần áo giản dị và nụ cời tơi tắn trên môi. ổn định lớp xong, cô hỏi: "Các em đã chuẩn bị bài học cha?" "Tha cô rồi ạ!" Chúng em đồng thanh đáp. Cô giáo kiểm tra bài cũ. Linh và Oanh đều trả lời cô dõng dạc và trôi chảy. Cô rất hài lòng, rồi chúng em bớc vào bài mới. Bài học hôm nay lµ mét bµi Ngo¹i khãa ng÷ v¨n. Giới thiệu đầu đề bằng một dòng chữ hoa, xong cô gợi ý vào bài học mới đầy ấn tợng:.
<span class='text_page_counter'>(70)</span> Quª h¬ng lµ g× h¶ mÑ? Mµ c« gi¸o d¹y ph¶i yªu Quª h¬ng lµ g× h¶ mÑ? Mµ ai ®i xa còng thÊy nhí nhiÒu... Các em ạ! Chúng ta ai cũng có một quê hơng. Đó là nơi ta đã sinh ra và lớn lên trong niềm thơng nỗi nhớ. Hôm nay chúng ta sẽ hiểu tình yêu đất nớc là gì? Tình yêu đất nớc bắt nguồn từ đâu qua bài ngoại khóa văn học "Lòng yêu nớc". Những đôi mắt đen láy tròn xoe đang chăm chú nhìn lên tấm bảng đen. §«i tay víi nh÷ng ngãn tay bóp m¨ng cña c« ®ang ®Ëm t« nh÷ng dßng phÊn tr¾ng. Bài học hôm ấy của chúng em là một giờ trao đổi sôi nổi về lòng yêu nớc. Những cánh tay ngắn ngũn xinh xắn giơ lên liên tiếp trớc những câu hỏi của cô. Bạn nào cũng mong đợc cô gọi đến, cũng mong đợc nãi lªn nh÷ng suy nghÜ cña m×nh vÒ lßng yªu níc. Nhng c¶ líp ch¨m chó nhÊt vµo c©u tr¶ lêi cña b¹n Ph¬ng Nga: - Tha cô! Lòng yê nớc bắt nguồn giản dị từ tình yêu gia đình, yêu những gì dù là nhỏ nhất của quê hơng nh một dòng sông hay những cánh đồng bát ngát. Cô giáo khen Phơng Nga trả lời rất đúng và cho bạn điểm 10. Lớp em ai cũng thấy xốn xang. Phần thứ hai của bài học lại càng sôi nổi. Đó là phần cô giáo của chúng em tự su tầm rồi đọc những câu ca dao biểu hiện tình yêu quê hơng đất nớc. Mỗi bạn đọc một câu, cả lớp đã tạo thành một bản nhạc ®a ©m, mét bøc tranh nhiÒu mµu s¾c vÒ lßng yªu níc. Buổi học sôi nổi, say sa nhng sao nhanh quá. Tiếng trống đã báo hết giờ mà trong lớp còn thấy vang vang. Buæi häc kÕt thóc nhng Ên tîng vÒ nã vÉn kh«ng hÒ phai nh¹t trong trÝ nhí cña mçi chóng em. Mong sao trong nh÷ng ngµy s¾p tíi, sÏ cã nhiÒu buæi häc nh thÕ lu dÊu l¹i trong em.. *Đề bài: Tả lại một trận bóng đá ở trờng em (hoặc xem tờng thuật trên vô tuyến truyền hình). *Bµi viÕt Em là một phan hâm mộ cuồng nhiệt của môn thể thao vua. ở trong gia đình, em và bố đều ham thích môn bóng đá và đặc biệt luôn là cổ động viên trung thành của đội tuyển Anh. Cuối mỗi tuần, hôm nào em cũng thức xem những trận bóng của đội tuyển Anh cùng bố. Một không khí thể thao tràn ngập căn phòng chỉ vẻn vẹn có mỗi... hai cổ động viên. Tuần vừa qua, ti vi có tờng thuật trực tiếp trận thi đấu giữa hai đội tuyển những con s tử nh và những con đại bàng trắng Ba Lan. Trận thi đấu đó thực sự đã làm nức lòng bao nhiêu cổ động viên. Hôm ấy em làm bài tập xong rất sớm rồi đi ngủ. Chả là trận đấu bóng dễn ra vào lúc đêm khuya. Đúng một giờ 30 phút, bố đánh thức em. Bao giờ cũng vậy. Rửa mặt xong, em vào ngồi cùng bố trên một chiếc sa lon. Không khí nóng từ trận đấu dờng nh lan cả ra ngoài. Hôm nay đội tuyển Anh đợc thi đấu trên sân nhà và bắt buộc phải thắng mới chiếm đợc ngôi đầu bảng t chính các cầu thủ Ba Lan. Bao yếu tố hợp lại để làm nên tính hấp dẫn của trận cầu này. Sau tiếng còi khai cụôc của ông trọng tài rất đẹp mã ngời Đan Mạch, các cầu thủ Anh nhanh chóng đẩy cao đội hình và liên tiếp có các tình huống nguy hiểm tạo về phía cầu môn của đội tuyển Ba Lan. Hôm nay đúng là một ngày vất vả của hàng thủ đội Ba Lan khi liên tiếp phải ngăn cản các pha đi bóng đầy kỹ thuật của các tiền đạo hàng đầu thế giới nh Rooney hay là Owen,... Hai bố con vẫn hồi hộp dõi theo những lời bình luận quen thuộc của anh Vũ Quang Huy. Trận đấu càng ngày càng diễn ra căng thẳng và hấp dẫn. Đáp lại những đợt tấn công đa dạng từ hai cánh hay từ trung lộ của đội Anh, các cầu thủ tiền đạo của Ba Lan cũng có những đờng phản công, những cú sút xa nguy hiểm không ít lần làm đứng tim những cổ động viên Anh. Nhng cũng phải chờ tới phút thứ 43 của hiệp một, từ một đợt tấn công biên, tiền vệ J. Colen của đội tuyển Anh đã tung một cú sút cực mạnh từ ngoài vòng cấm. Cú chạm bóng đầy nhạy cảm bằng gót giầu của tiền đạo owen đã làm nổ tung không khí.
<span class='text_page_counter'>(71)</span> trên sân vận động quốc gia của đảo quốc sơng mù. Đội Anh dẫn trớc một bàn. Nhng bóng đá bao giờ cũng chứa đựng những bất ngờ. Không đầy một phút sau, lợi dụng sự sơ hở của hàng thủ đội tuyển Anh, cầu thủ Ba lan đã có một pha bất vô lê vô cùng đẹp mắt san hoà tỷ số cho tuyển Ba Lan. Hai đội tuyển ra sân tạm nghỉ trong t thế ngang phân, còn cổ động viên hai đội tuyển thì đã có vô số lý do để ăn mừng. Mời lăm phút sau, trận cầu trở lại. Hai đội vẫn giữ phong cách chơi nh cũ nhng đội tuyển Anh đã có những điều chỉnh để hòng tìm kiếm bàn thắng thứ hai. Cuối cùng điều chờ đợi của bố và em cũng đến. Vào giữa hiệp hai, đội tuyển Anh đã một lần nữa vợt lên nhờ bàn thắng của tiền vệ F. LAm Pard. Thế giằng co vẫn tiếp tục diễn ra. Phút cuối của trận đấu tiền đạo của Ba lan sau khi có pha qua ng ời kỹ thuật đã nốc bóng qua đầu thủ thành Rôbinsơn. Rất may trái bóng chỉ sợt sà. Pha bóng làm cả em và bố lặng im đến tận khi trận cầu kết thúc. Hôm ấy đội tuyển Anh vợt qua Ba lan khi chỉ hơn một bàn sát nút. Nhng chiến thắng khiến cả bố và em đều rất vui mừng. Các bạn ạ? Nếu các bạn cha từng xem bóng đá, các bạn hãy thử một lần. Tôi tôi đó là một môn thể thao đầy thú vị và rất đáng xem.. *§Ò bµi: T¶ l¹i lÔ kû niÖm Ngµy Nhµ gi¸o ViÖt Nam 20 - 11 ë trêng em. *Bµi viÕt Năm nay đợc lên lớp 6, lần đầu tiên tôi đợc tham dự lễ kỉ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20 - 11. Suốt buổi tối hôm trớc, tôi bắt mẹ chọn cho tôi một bộ quần áo đẹp nhất, mẹ tôi còn chu đáo ra chợ mua cho tôi một bó hoa thật đẹp để ngày mai tôi đem tặng cô giáo chủ nhiệm. Buổi sáng hôm sau, tôi ngủ dậy sớm hơn mọi ngày, ăn sáng và mặc quần áo đẹp, trong lòng tôi vô cùng hồi hộp. Trớc khi ra khỏi cổng tôi không quên ôm bó hoa tơi mà mẹ đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua. T«i tin r»ng c« gi¸o sÏ rÊt thÝch bã hoa nµy. Đến cổng trờng, tôi thấy bạn nào cũng ăn mặc rất đẹp và trên tay các bạn cũng ôm một bó hoa nh tôi. Trông trờng tôi lúc này nh một vờn hoa với đủ màu sắc rực rỡ. Tôi nhìn lên hai bên cổng trờng, thật bất ngờ bởi màu đỏ rực của những lá cờ, trong sân trờng phía lễ đài đã đợc trang trí hết sức đẹp mắt, trên chiÕc ph«ng mµu xanh næi bËt lªn hµng ch÷: Chµo mõng ngµy Nhµ gi¸o ViÖt Nam 20-11, phÝa d íi cã mét chiếc bàn trải khăn đỏ và trên đó có một lẵng hoa to cũng có dòng chữ Chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11. T«i cïng c¸c b¹n tung t¨ng bíc vµo s©n trêng, chóng t«i å lªn vui thÝch khi thÊy c¸c thÇy c« h«m nay đẹp một cách lạ thờng, cô nào cũng mặc chiếc áo dài thớt tha, đủ màu sắc. Trên khuôn mặt của các cô đều đợc trang điểm nhẹ nhàng nên cô nào trông cô cũng xinh tơi. Còn các thầy thì trang trọng trong bộ comle. T«i thÊy yªu tÊt c¶ c¸c thÇy c«. §ang m¶i ng¾m mäi ngêi bçng mét håi trèng vang lªn: - Tïng! Tïng! Tïng!... Các bạn học sinh từ các nơi ùa ra trớc khán đài, nhanh chóng tập trung về lớp mình. Chỉ một loáng sau, tất cả đã xếp thành hàng lối trật tự đâu vào đấy. Chẳng ai bảo ai các bạn đều im lặng chờ hiệu lệnh cña thÇy tæng phô tr¸ch. Sau màn chào cờ và hát quốc ca, thầy hiệu trởng ra đọc lời diễn văn trang trọng, sau đó thầy còn đọc một bài phát biểu dài về truyền thống và ý nghĩa của ngày nhà giáo Việt Nam. Tất cả mọi ngời đều chăm chó l¾ng nghe, mÊy b¹n mäi ngµy vÉn hay nghÞch trong giê chµo cê h«m nay còng im thin thÝt nghe thÇy hiÖu trëng nãi. Qua nh÷ng lêi thÇy, t«i thÊy hiÓu h¬n vÒ ngµy 20 - 11 nµy. Sau đó là đến màn văn nghệ, để có những tiết mục này các bạn và các anh chị đã tập luyện từ mấy tuần trớc. Các chị hát rất hay và truyền cảm những bài hát ca ngợi thầy cô, những ngời đã dìu dắt chúng t«i nªn ngêi. Sau mçi tiÕt môc Êy c¶ trêng l¹i rén lªn tiÕng vç tay. TiÕt môc v¨n nghÖ t¹m dõng, thÇy hiÖu tr ëng.
<span class='text_page_counter'>(72)</span> cho phép chúng tôi đợc đem hoa lên tặng các thầy cô. Thế là tất cả mọi ngời ùa lên khán đài tặng các thầy cô những bó hoa tơi thắm nhất. Tôi cũng cố gắng len vào giữa để tặng hoa cho cô giáo chủ nhiệm của mình. Lúc đến gần cô, tôi bỗng thấy hồi hộp khác hẳn mọi ngày. Cô nhìn tôi âu yếm và khen bó hoa của tôi đẹp quá. Tôi vui sớng chạy về chỗ của mình. Bạn nào bạn đấy cũng hớn hở nh tôi, cả sân trờng náo nhiÖt ®Çy tiÕng nãi cêi rén r·. Sau tiết mục tặng hoa, cô giáo Thanh, một cô giáo dạy văn rất hay, đại diện cho các thầy cô lên phát biểu cảm tởng. Hôm nay trông cô xinh đẹp khác hẳn mọi ngày, cô mặc chiếc áo dài đỏ, khuôn mặt cô rạng rỡ, cô chỉ nói rất ngắn gọn vài lời nhng vô cùng xúc động, sâu lắng. Sau lời phát biểu của cô Thanh là đến bác hội trởng hội phụ huynh, trong lời phát biểu bác nhắc nhiều đến công lao của các thầy cô với học trò, chúng tôi nghe mà cảm thấy vô cùng xúc động, hoà với không khí ấy chị Linh - học sinh lớp 9 cũng đại diện cho học sinh nói lời cảm ơn đến công lao dạy dỗ của c¸c thÇy c« gi¸o. Sau buổi lễ các bạn còn ùa đến chụp ảnh với các thầy cô giáo, lớp tôi ai cũng muốn đợc đứng gần cô giáo chủ nhiệm nên tranh giành, trêu nhau í ới. Cô giáo tơi cời đứng giữa lũ nhóc chúng tôi. §Õn gÇn tra buæi lÔ míi kÕt thóc, mäi ngêi ra vÒ lßng ph¬i phíi. T«i tù høa víi lßng m×nh lµ sÏ cè g¾ng học tốt hơn để không phụ lòng các thầy cô. Và đó sẽ là buổi kỉ niệm ngày nhà giáo Việt Nam đáng nhớ nhÊt cña t«i.. *§Ò bµi: Em h·y t¶ dßng s«ng mïa lò. *Bµi viÕt Quê tôi nằm trên một triền đê ở ven sông Hồng. Buổi chiều, vào những ngày hè oi ả, cả lũ nhóc chúng tôi lại rủ nhau ra sông tắm mát. Hàng chục đứa hò reo lặn ngụp, trêu đùa nhau náo loạn cả một khoảng sông. Những ngày đó dòng sông hiền lắm, cứ lặng lờ trôi, trên mặt sông những con sóng nhỏ nối tiếp nhau xô nhẹ vào bờ, và tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ nghe rất vui tai. Trong những ngày đó thôn xóm hai bên bờ s«ng rÊt vui, ngµy ngµy, hä ra s«ng g¸nh níc, giÆt giò, vµ ë nh÷ng bµi båi ng« xanh biªng biÕc, tr«ng m¸t cả tầm mắt. Trên bến đò ngời và xe qua lại tấp nập. Cuộc sống thật thanh bình và nên thơ. Thế nhng con sông không phải lúc nào cũng hiền hoà nh những ngày đó. Vào ngày ma lũ, sông nh trở m×nh sau nh÷ng ngµy lim dim ngñ. Sau một thời gian ma lớn, không biết nớc ở đâu bỗng đổ đầy ắp dòng sông, nớc dâng cao, lúc đầu mấp mÐ bê, sau cã khi cßn d©ng lªn phñ kÝn c¶ ng«, khoai. C¶ dßng s«ng lóc nµy lµ mét d¶i n íc lín, mªnh mông đục ngầu Những con sóng nh hàng trăm con rồng lớn quằn mình quẫy đạp nh muốn nuốt chửng tất c¶ lµng xãm. Ng« khoai may m¾n võa míi thu ho¹ch xong nÕu kh«ng khi níc lò rót th× cßn tr¬ ra c¸t vµ bùn. Và đêm nằm nghe nh tiếng thở mạnh, lúc phì phò lúc réo gào. Làng mạc ven sông nh xơ xác hơn sau những trận gió ma lớn và đứng bên con sông đang trở mình thì làng xóm càng trở nên nhỏ bé và mỏng manh h¬n. C©y cèi ng¶ nghiªng theo nh÷ng trËn giã, míi chØ h«m qua th«i chóng thËt t¬i xanh, m¬n mën sức sống thế mà chỉ qua một trận bão lũ, tất cả đều trở nên tiêu điều xơ xác. Dân trong làng ngày ngày ngãng ra s«ng mong níc nhanh rót. Tµu thuyÒn ch»n chuéi víi nh÷ng con sãng ®ang rÐo gµo. Nh÷ng chiÕc tµu chë hµng vèn to lín nh vËy mµ còng trë nªn nhá bÐ yÕu ít tríc nh÷ng con sãng ®ang uèn lîn, gång m×nh lªn nh tøc giËn. Nhìn từ xa dòng sông nh đang đợc nấu sôi, màu đỏ quạch khác hẳn với màu nớc trong trẻo thờng ngµy, nh÷ng cét sãng o»n m×nh d©ng lªn råi h¹ xuèng, cã lóc tung cao, bät tr¾ng xo¸. Nh÷ng ngµy Êy dßng s«ng kh«ng bao giê ngñ, nã lu«n nh¨m nhe, do¹ n¹t con ngêi. Nã khiÕn con ngêi lu«n sèng trong lo sợ. Con đê có sứ mệnh phải ngăn chặn những cơn tức giận của dòng sông, vậy mà có chỗ đã không thể kháng cự đợc, mình nó đã bị sóng ăn nham nhở, có nguy cơ vỡ. Ai ai cũng hoảng sợ. Trớc nguy cơ đó ban chỉ huy phòng chống lụt bão đã huy động rất nhiều ngời mang theo những bao tải đổ đất và giúp sức cho đê bảo vệ đợc cuộc sống của dân lành..
<span class='text_page_counter'>(73)</span> Đối với lũ trẻ chúng tôi, dòng sông lúc này không còn đáng yêu nh trớc. Chiều chiều chúng tôi chẳng còn đắm mình trong vòng tay êm ả của sông. Chúng tôi cũng nh bao ngời khác lo lắng cho ngôi nhà, cho ng«i lµng th©n yªu cña m×nh. Những ngày ma lũ mẹ tôi không ra đồng đợc, mẹ ngồi trớc cửa nhà, mắt rõi ra xa đầy lo âu. Tôi ngồi bªn mÑ lÆng im. MÑ «m t«i vµo lßng an ñi vµ còng chÝnh lµ tù nhñ víi m×nh; - Råi sÏ qua th«i con ¹. Ch¾c chØ chiÒu nay níc sÏ rót. Vµ thËt bÊt ngê cø nh cã phÐp l¹. §Õn tra ma b¾t ®Çu ngõng r¬i, níc s«ng còng kh«ng d©ng lªn cao nữa. Và chẳng mấy chốc nớc sông đã rút hẳn cảnh vật lại trở về nh cũ nhng xơ xác nh sau một trận đánh. Hôm sau nắng đã trải dài trên sông. Dßng s«ng l¹i trë vÒ b¶n chÊt hiÒn lµnh. Ngêi d©n quª t«i l¹i vui vÎ trë vÒ víi c«ng viÖc thêng ngµy. Sau lò, ngêi ta thi nhau ra vít cñi, vít gç tr«i tõ thîng nguån vÒ, vµ c¸ t«m còng nh nhiÒu h¬n. §Êt ®ai còng mµu mì h¬n b¸o hiÖu mét mïa béi thu s¾p tíi. Tµu thuyÒn l¹i tÊp nËp trªn bÕn b·i. Bän trÎ chóng tôi lại đa nhau ra bãi bồi đá bóng, tắm sông. Dòng sông quê tôi dẫu có lúc nổi giận và khó hiểu song với chúng tôi đó là một nơi vô cùng lí tởng, mai này dù có xa quê bao lâu chắc tôi vẫn không thể quên đợc con s«ng nµy vµ sÏ nhí nhÊt lµ dßng s«ng nh÷ng ngµy ma lò.. *§Ò bµi: H·y t¶ mét ngêi b¹n th©n cña em. *Bµi viÕt Em và An không ở cùng khu tập thể, thế nhng ngay từ khi đi học lớp một chúng em đã rất thân nhau. Chóng em ngåi cïng bµn, mÆc nh÷ng bé quÇn ¸o gièng nhau vµ mçi buæi ®i häc vÒ chóng em l¹i cïng nhau đi chung một con đờng, bạn An thờng chia tay em trớc bởi nhà bạn gần trờng hơn nhà em. Song có một điều đã giúp chúng em thân nhau hơn là bởi chúng em rất ham học. Sau giờ học ở tr ờng, chúng em lại đến nhà nhau để ôn bài và cùng nhau giải những bài toán khó. B¹n An cña em rÊt xinh, tr¸i ngîc víi níc da b¸nh mËt cña em th× b¹n l¹i cã níc da tr¾ng mÞn, lóc nào cũng phơn phớt hồng nh đợc đánh một lớp phấn mỏng. Nhất là vào những ngày hè da của bạn lại càng nh đẹp hơn. Bạn còn có khuôn mặt tròn bầu bĩnh trông rất đáng yêu, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp trông thật thanh tú, cặp môi đỏ tơi nh vừa đợc thoa son. Nụ cời của bạn cũng rất tơi, mỗi khi bạn cời lại khoe chiếc răng khểnh rất duyên. Chơi với nhau đã khá lâu, ấy vậy mà lúc nào nhìn thấy bạn em cũng thấy bạn thật xinh thật đáng yêu. Bạn An của em còn có một giọng hát rất hay, bạn là cây văn nghệ của trờng, mỗi khi trờng có văn nghệ bạn An lại tham gia. Trong buổi ca nhạc giọng hát của An luôn đợc các b¹n trong trêng yªu thÝch vµ thêng tÆng cho b¹n nh÷ng trµng ph¸o tay to nhÊt. Hơn thế, An còn là một ngời rất tình cảm, em nhớ có lần bị ốm em phải nghỉ học mấy ngày, An đến mang vở về chép bài hộ em sau đó bạn còn đến giảng lại bài cho em hiểu. Và có lần em bị đau chân không tự mình đi học đợc, An cũng đến giúp em đi. Về vấn đề học hành thì em và An mỗi đứa lại có một sở trờng riêng. An thì đam mê các môn tự nhiên, còn em thì thích học Văn. Và một câu chuyện đã xảy ra nh thế này. Hôm đó có tiết bài tập Toán, ấy vậy mà tối hôm trớc do mải mê xem phim hoạt hình em không kịp làm hết bài tập, đến lớp em rất lo lắng, lỡ đâu cô giáo lại gọi lên kiểm tra vở thì em sẽ bị điểm kém. Thế là em đành đánh liều m ợn vở của An với ý định chép bài. Em cứ tởng An sẽ vui vẻ cho em mợn vì chúng em là bạn thân của nhau cơ mà. Nhng thật bất ngờ An đã không đồng ý và bạn nói: - M×nh kh«ng muèn b¹n trë thµnh ngêi kh«ng trung thùc. Lúc đó đang lo lắng về chuyện bị cô phạt nên em rất tự ái, sau buổi học đó em không đợi bạn về cùng. Ngay buổi chiều hôm đó An xuống nhà em chơi. Bạn vui vẻ gọi em ra và sau khi nghe bạn phân tích em hiểu bạn đã đúng. Việc mợn vở bạn để chép bài là sai. Em thầm cảm ơn vì An đã giúp em hiểu hơn về lòng ch©n thùc..
<span class='text_page_counter'>(74)</span> Chúng em lại chơi thân với nhau nh xa. Ngay chiều hôm đó em và Lan rủ nhau đi ăn chè món chè mà em víi b¹n rÊt thÝch. Hè vừa rồi em đợc bố mẹ cho về quê chơi, em đã xin phép bố mẹ An cho bạn về cùng. En và An vô cùng sung sớng khi đợc bố mẹ An đồng ý. Thế là chúng em lại có những ngày hè ở bên nhau và thời gian dêng nh cµng gióp em vµ Lan hiÓu nhau ¬n, yªu quý nhau h¬n.. *Đề bài: Em hãy tả lại những cảnh đẹp và sự đổi mới của quê em. *Bµi viÕt Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn cha có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thởng cho em một chuyÕn vÒ quª. Ngåi trªn xe em v« cïng håi hép vµ tù hái sau mÊy n¨m xa c¸ch kh«ng biÕt b©y giê quª của em có gì thay đổi không, những ngời bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn trâu. Chiếc xe đa em từ từ rẽ phải, đờng vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đờng của phố huyện nhng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đờng. Ôi con đờng của quê mình đây mà. Em sung sớng reo lên: - Bố ơi, đờng về quê không còn ổ gà nh trớc nữa nhỉ. Bè gËt ®Çu. mØm cêi: - Con đờng này làm từ năm ngoái con ạ. Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời ma, ngời dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đờng sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra đợc đến phố thì ngời đã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đờng ấy đã đợc thay thế bằng một con đờng nhựa đen bóng láng. Tôi thấy ngời và xe qua lại có vẻ đông hơn trớc rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai còng t¬i vui hín hë. Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xa giờ đợc thay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng nh ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tờng và trên tờng cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trớc là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trớc đây ngời ta thờng phơi lúa bằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó khô. Chiếc xe bon bon đa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xa cũng đợc thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ. Nhí l¹i c¸ch ®©y chØ vµi n¨m, lµng t«i vÉn thuÇn n«ng nghiÖp. Mäi thø ng êi ta chØ biÕt tr«ng vµo ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sơng đã vơng áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giờng ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con nh chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhng nghèo quá. Nhng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm ng ời ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô t vì không có cá độ nh ở thành phố. Phơng tiện đi lại cũng hiện đại hơn trớc rất nhiều, trớc đây khắp đờng làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu nh nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có ngời còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựng xe ë trªn bê. Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ớc sau này đỗ đại học và đợc lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ: Nếu sau này chúng tôi lại đợc.
<span class='text_page_counter'>(75)</span> học đại học cùng nhau thì vui biết mấy... Quê hơng tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thớt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn ngời gánh lúa về, bớc chân thoăn thoắt, tiếng cời nói râm ran. Phong cảnh ngày càng tơi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vờn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ. Nhìn quê hơng đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hơng.. *§Ò bµi: H·y kÓ l¹i mét kØ niÖm s©u s¾c khi bíc vµo n¨m häc míi. *Bµi viÕt Năm học mới bắt đầu, tôi đã trở thành cô bé học sinh trung học cơ sở. Nhớ hôm mới vào tr ờng, tôi vô cùng bỡ ngỡ xen lẫn lo âu: trờng mới, bạn bè thầy cô giáo, tất cả đều mới mẻ so với ngày học ở trờng tiểu häc. Tôi nhớ hôm khai giảng năm học mới, mẹ đa tôi đến cổng trờng, sau đó vội vã đi làm vì hôm ấy công ty mẹ có việc đột xuất. Mẹ đi rồi tôi ngơ ngác nhìn quanh, tôi thấy có rất nhiều học sinh đi lại tung tăng, tôi đoán họ là những anh chị học lớp trên. Bên cạnh đó còn có các bạn khác rụt rè và th ờng níu lấy tay mÑ, ch¾c hä còng nh t«i, n¨m nay míi lªn líp 6. Còn mời lăm phút nữa mới đến giờ tập trung, tôi nhìn các bạn, tự hỏi: trong số kia không biết ai sẽ là b¹n häc cïng líp víi t«i? Nh×n mÊy d·y nhµ cao tÇng t«i còng tù hái: kh«ng biÕt t«i sÏ häc ë líp nµo? ThÊy c¸c c« gi¸o thít tha trong bé ¸o dµi t«i còng tù hái: kh«ng biÕt trong c¸c thÇy c« kia ai sÏ lµ c« gi¸o chủ nhiệm của mình? Mải suy nghĩ tôi bỗng giật mình vì một hồi trống đã vang lên. Trong lúc tôi đang ngơ ngác không biết lớp 6C đứng ở vị trí nào thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi và vang lên giäng nãi dÞu dµng: - Con lµ häc sinh líp 6 ph¶i kh«ng? Tôi quay lại và đáp lí nhí: - Tha c« v©ng ¹. Nhng con kh«ng biÕt líp con tËp trung ë ®©u... - ThÕ con häc líp nµo? - Tha c«, con häc líp 6C. Nghe xong, cô liền nhẹ nhàng dắt tay tôi lách qua đám đông đang đứng xếp hàng và cô dẫn tôi đến líp míi. Tríc khi ®i, c« dÆn c¶ líp: - Các con đứng ở đây lát nữa sẽ có các anh chị dẫn con vào sân trờng để khai giảng. Giọng nói của cô thật ấm áp nhẹ nhàng. Có bạn nào đó nói: - ¤i c« hiÒn qu¸. ¦íc g× c« lµ c« gi¸o chñ nhiÖm cña chóng m×nh. Và buổi khai giảng trôi qua âm đẹp, chúng tôi đợc dẫn về lớp, suốt buổi hôm đó tôi nhớ mãi hình ảnh cô giáo, ngời đầu tiên đã mỉm cời chào đón tôi vào lớp 6. Và tôi cũng thầm mơ ớc cô sẽ là giáo viên chủ nhiÖm cña líp t«i. Vµ thËt vui síng khi chóng t«i thÊy c« bíc vµo líp, sau khi mØm cêi chµo chóng t«i c« nãi: - Cô tên là Tâm, cô sẽ chủ nhiệm và đồng thời là giáo viên dạy các em môn văn trong năm học này. C¶ líp ch¼ng ai b¶o ai mµ mét trµng ph¸o tay bçng næ ra rßn r·. Tôi vô cùng sung sớng khi cô Tâm là giáo viên chủ nhiệm mới của mình. Trong tôi đã phần nào bớt đi c¶m gi¸c rôt rÌ khi thÊy c« ch¼ng kh¸c nµo ngêi mÑ hiÒn cña m×nh. Buæi häc ®Çu tiªn còng lµ tiÕt häc ®Çu tiªn cña chóng t«i lµ tiÕt v¨n, ®©y lµ m«n mµ t«i thÝch nhÊt. T«i.
<span class='text_page_counter'>(76)</span> hồi hộp mong đợi và khi trống vào lớp đã điểm cô giáo bớc vào lớp. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu xanh da trêi mét mµu xanh gîi cho t«i c¶m gi¸c m¸t mÎ vµ dÞu dµng. Sau khi cả lớp đứng dậy chào cô giáo, cô cũng mỉm cời chào lại chúng tôi. Và cô bắt đầu vào bài gi¶ng. T«i cßn nhí tiÕt häc v¨n ®Çu tiªn Êy c« gi¶ng cho chóng t«i nghe truyÒn thuyÕt Con rång ch¸u tiªn. Bắt đầu vào bài giảng, cô đọc mẫu cho cả lớp nghe, giọng cô thật truyền cảm khiến chúng tôi đều nh bÞ cuèn vµo c©u chuyÖn. Giờ giảng của cô cũng thật cuốn hút, bằng giọng nói truyền cảm và những dẫn dắt cô đã đ a chúng tôi trở về thời xa xa. Khi giảng cô thờng xuyên đa ra tro chúng tôi những tình huống hay để chúng tôi tự suy nghĩ và sau đó cô còn đối thoại, trao đổi với chúng tôi, việc làm đó khiến chúng tôi bớt đi khoảng cách cô trß, h¬n thÕ chóng t«i cßn cã dÞp thÓ hiÖn nh÷ng suy nghÜ cña m×nh. Trong lóc c« gi¶ng bµi t«i chît nhËn ra cô rất xinh đẹp. Cô có nớc da trắng mịn màng, dáng ngời thon thả, cân đối, đôi mắt đen lúc nào cũng nhìn chúng tôi đầy trìu mến, mỗi khi cô giảng đôi mắt ấy càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết và tôi còn nhận thấy cô hàm răng trắng và đôi môi đỏ mọng, cô luôn mỉm cời trong lúc giảng bài. Chúng tôi nghe nh nuốt lấy từng lời cô nói, trong đầu mỗi đứa lại thấy hiện lên hình ảnh một trăm ng ời con của Lạc Long Quân và Âu Cơ đang cùng nhau xây dựng đất nớc. Và chúng tôi hiểu rằng tất cả chúng ta đều có chung một cội nguồn, đều là anh em một nhà do đó cần phải biết yêu thơng giúp đỡ nhau những lúc khó khăn ho¹n n¹n. §Ó chóng t«i hiÓu râ ý nghÜa cña c©u chuyÖn, trong lóc gi¶ng bµi c« lu«n lÊy nh÷ng vÝ dô trong lịch sử nhất là qua hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mĩ. Cô nói rằng chính tinh thần đoàn kết đã giúp chúng ta chiến thắng đợc mọi kẻ thù. Vµ t«i chît hiÓu líp 6C nµy còng chÝnh lµ mét ng«i nhµ nhá, t«i bçng thÊy gÇn gòi víi c¸c b¹n h¬n. Cµng vÒ cuèi giê bµi häc cµng gióp cho t«i hiÓu s©u s¾c h¬n nh÷ng g× c« gi¶ng. M¶i nghe c« gi¶ng cã bạn còn quên cả chép bài, có bạn còn cứ ngồi chờ cô đọc cho chép, hiểu đợc cách học của chúng tôi còn xa lạ với cách học của cấp hai, cô đã ngừng giảng một lát và nói sơ qua về cách ghi chép bài ở cấp 2. Lêi c« nãi rÊt ch©n t×nh, c« cßn chØ cho t«i bÝ quyÕt häc v¨n sao cho giái. Buổi học hôm đó kết thúc trong sự tiếc nuối, nhiều bạn chẳng muốn rời khỏi lớp vì muốn đ ợc nghe cô nói chuyện thêm. Giờ giảng của cô thật sự ấn tợng và để lại trong tôi những suy nghĩ về tinh thần đoàn kÕt. Trớc tấm lòng nhiệt tình và yêu thơng của cô chúng tôi thầm hứa sẽ học thật tốt để nụ cời của cô luôn nở trên môi. Và tôi rất mong đến giờ giảng văn của cô, bởi giờ giảng của rất cuốn hút, đem lại cho chúng t«i nh÷ng bµi häc quý gi¸ vÒ t×nh th¬ng yªu, vÒ cuéc sèng.. *§Ò bµi: H·y miªu t¶ ng«i nhµ em ë. *Bµi viÕt Ngôi nhà của em đợc bố tự thiết kế và xây khi em vừa tròn ba tuổi. Kể từ bấy đến nay ngôi nhà đã trở thành chiếc nôi ấm áp nuôi em khôn lớn nên ngời. Đã có lần bố em có ý định chuyển nhà ra thị trấn nhng rồi sau khi bố lấy biểu quyết thì chẳng ai đồng ý cả thế là bố lại thôi. Và có lẽ ngời sung sớng nhất phải là em bởi căn nhà em ở đã cho em cuộc sống hạnh phúc và chứa đựng bao kỉ niệm. Ngôi nhà em không bề thế nh những biệt thự ở thị trấn mà nó chỉ là ngôi nhỏ hai tầng đợc quét một líp s¬n mµu hång. Trong nhµ, bè em chia ra c¸c phßng; phßng ®Çu tiªn lµ phßng kh¸ch, nhê bµn tay khÐo léo của mẹ mà trông nó lúc nào cũng sạch sẽ và đẹp mắt. Bộ sa lông màu gụ bóng lộn đặt tr ớc chiếc tủ cũng đồng màu, ở đó luôn có một lọ hoa tơi. Phía trong là phòng ngủ của bố mẹ em, và phòng sau cùng là chç nÊu ¨n vµ bµn ¨n c¬m. Đi qua chiếc cầu thang bằng gỗ uốn lợn là lên đến tầng hai, trên đó bố em chia làm hai phòng, phòng ngñ cña em, c¨n phßng cña em bõa bén nhÊt, mÑ thêng la m¾ng em vÒ téi luém thuém nh÷ng lóc mÑ mắng em cũng cố gắng chạy đi dọn dẹp nhng chỉ đợc một lát em lại bày ra đủ thứ trò chơi. Trên tầng hai.
<span class='text_page_counter'>(77)</span> còn có một phòng đọc sách, ở đó có rất nhiều sách, nhiều thứ là lạ mà mỗi chuyến đi công tác bố lại mua về. Những lúc chán các trò chơi của mình em lại sang thăm dò khám phá căn phòng đầy bí ẩn đó. Đằng tríc cã mét ban c«ng nhá, buæi tèi mïa hÌ ngåi hãng m¸t th× thËt lµ tuyÖt. Em nhí cã h«m tr¨ng s¸ng c¶ nhà em ra ngồi ngắm trăng, khung cảnh nông thôn thật bình yên. Muốn đợc hít thở không khí trong lành nên bố em mở rất nhiều cửa sổ đặc biệt là trên tầng hai bố mở những cánh cửa hớng ra ngoài cánh đồng. Phía đằng trớc nhà em là một chiếc sân gạch đỏ, sạch bong, và ở đó còn có một hàng cau, mùa hoa đến chỉ cần đến đầu ngõ là em đã ngửi thấy một mùi hơng ngọt ngào. Tiếp đến là một vờn rau, ở đó mẹ trông mỗi mùa một loại, lúc nào nhà cũng có rau ăn mà trông rất mát. Mỗi chiều đi học về cởi quần áo đồng phôc cña trêng lµ em l¹i v¸c chiÕc «doa ra tíi rau. Quanh nhµ em cßn cã mét dßng suèi nhá níc trong v¾t. Buổi sớm khi vừa tỉnh giấc em đã nghe dòng suối róc rách chảy qua nghe nh một bản nhạc, còn vào nh÷ng tra hÌ em thêng trèn mÑ ®i men theo däc con suèi b¾t c¸ cê, c¸ r«. Em rÊt thÝch ®i däc con suèi theo nh÷ng ®o¹n ven rõng v× kh«ng gian thËt yªn tÜnh chØ cã tiÕng chim thØnh tho¶ng hãt lªn hoÆc tiÕng chim giật mình vỗ cánh. Và nhìn từ nhà em ra còn có những ngọn đồi ở đó xanh m ớt một màu xanh của c©y s¾n, cña nh÷ng tµu l¸ cä r× rµo trong giã. §ã lµ n¬i rÊt lÝ thó mµ vµo buæi tr a hoÆc buæi chiÒu khi mÆt trời sắp tắt chúng em lại rủ nhau lên đồi cọ, ngắm mặt trời lặn ở đằng tây, ngắm lũ chim vội vã tìm chốn ngñ. Từ ngôi nhà nhỏ của em, phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy một màu xanh bát ngát của những cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay, thỉnh thoảng em bắt gặp đàn cò trắng bay lợn trên cánh đồng, và có những tra nắng hè em cùng các bạn lại rủ nhau ra đồng bắt cua. Dới cái nắng nh lửa đốt và nớc nóng nh đun các anh c¸c chÞ vÉn cÆm côi mãc tõng chó cua ®ang ch¹y trèn trong hang. Nhà em còn có một điều thật đặc biệt, muốn vào đợc nhà em phải đi qua một cây cầu nhỏ. Cây cầu này đã có từ thời ông nội em nhng ngày đó nó chỉ đơn giản là mấy cây tre bắc lên tạm bợ, và do vậy, nó thờng trôi mất khi mùa lũ về. Còn mấy năm gần đây bố em đã xây thành chiếc cầu xi măng vững chắc, nó có thể đứng vững đợc trong ma bão. Và ngôi nhà của em thật sự ấm cúng khi mỗi buổi chiều sau một ngày vất vả cả nhà lại đoàn tụ bên nhau. Mẹ em đi làm về thờng mang theo một làn thức ăn, về đến nhà mẹ lại lói hói nÊu níng, cßn bè em tíi c©y c¶nh, vµ em tíi rau. Võa lµm bè mÑ võa hái em vÒ t×nh h×nh häc tËp cña ngµy h«m Êy. Nhìn từ xa ngôi nhà của em thật nhỏ bé ẩn hiện giữa vờn cây xanh tốt. Trông nó thật bình yên và đẹp đẽ. Bữa cơm nhà em thờng bắt đầu vào 6 rỡi tối, lúc này căn nhà dờng nh gần gũi hơn bởi mọi ngời đợc quây quần đoàn tụ. Cả nhà nói chuyện vui vẻ, bố em tính vốn hay đùa nhiều khi làm mẹ và em c ời nh nắc nẻ, quên cả ăn. Em cảm thấy thật sự ấm cúng khi đợc ở trong ngôi nhà nhỏ của mình, trong vòng tay ch¨m sãc cña cha mÑ. Chính vì vậy, em rất yêu ngôi nhà nhỏ của mình, mỗi lần đi đâu em cũng chỉ mong trở về nhà, ở đó em míi thËt sù thÝch thó vµ tho¶i m¸i. MÑ em thêng nãi: Sau nµy dï ph¶i ®i ®©u con còng ph¶i nhí vÒ ng«i nhµ nµy nhÐ. ThËt lßng cha bao giê em thÝch rêi xa ng«i nhµ nµy. Em µo lªn lßng mÑ vµ nãi: Sau nµy cã tiÒn con sÏ biÕn n¬i nµy thµnh mét ng«i biÖt thù to h¬n cã gara để ô tô, có bể bơi, có sân chơi thể thao, giống nh những ngôi nhà ở trên ti vi. Mẹ cời lớn: Vậy dễ làm đợc điều đó còn phải học thật giỏi. Em thầm hứa với chính mình: phải cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng cha mẹ và đợc sống mãi trong ngôi nhà thân yêu này, giữa mảnh đất đã cho em nhiều kỉ niệm khó quên.. *Đề bài: Tả lại không khí buổi trao đổi kinh nghiệm học tập ở lớp em. *Bµi viÕt Giê ®©y c¶ líp em ph¶i c¶m ¬n c« chñ nhiÖm, c¶m ¬n b¹n Hoµng, YÕn Linh vµ TuÊn Anh nhiÒu l¾m..
<span class='text_page_counter'>(78)</span> Bốn ngời đã thắp sáng trở lại cho lớp em niềm tự tin và những ớc mơ trong học tập. Mọi chuyện bắt đâù t hơn một tháng trớc đây khi không khí học tập của lớp em tự nhiên trầm hẳn. Thế rồi tất cả đã đổi thay từ hôm trao đổi kinh nghiệm học tập ngày hôm ấy. Kh«ng hiÓu lý do t¹i sao tõ h¬n mét th¸ng tríc ®©y, phong trµo häc tËp cña líp em tù nhiªn xuèng dốc nhanh chóng. Cô chủ nhiệm và các bạn trong lớp đều cảm thấy rất buồn lòng nhng còn cha biết nên gi¶i quyÕt ra sao. Trong lóc c¶ líp gÇn nh ch×m h¼n th× may thay cßn cã TuÊn Anh, Hoµng víi YÕn Linh ba c©y tiÕng Anh, To¸n vµ V¨n cña líp. Sau mét tuÇn t×m hiÓu kü nguyªn nh©n, c« chñ nhiÖm líp em kÕt luận: lớp đang thiếu một phơng pháp học tập phù hợp và khoa học. Thế là cô quyết định: giờ sinh hoạt cuối tuần sẽ chuyển thành buổi toạ đàm học tập. Phải công nhận, từ khi lên học ở cấp hai, chúng em thấy cả phơng pháp và hình thức học tập đều thay đổi rất nhiều. Chính vì thế mà có nhiều bạn vô cùng lúng túng và đó là nguyên nhân khiến nhiều bạn trong chúng ta học hành sút kém. Hôm ấy bao băn khoăn thắc mắc trong lòng đợc chúng em giã bày hết cả. Cô giáo chủ nhiệm đã tận tình trả lời chi tiết từng câu hỏi khiến chúng em cảm thấy rất vui lòng. Nhng có lẽ điều bổ ích nhất trong ngày hôm ấy là chúng em đã đợc nghe những kinh nghiệm học tập rất thực tế cña Hoµng, YÕn Linh vµ TuÊn Anh. Hoµng s«i næi cho biÕt: "C¸c b¹n muèn häc tèt c¸c m«n tù nhiªn nhÊt lµ m«n To¸n th× ph¶i cè g¾ng rÌn cho m×nh mét thãi quen lµm viÖc nghiªm tóc víi mét t duy khoa häc. H·y hoµn thµnh, Ýt nhÊt lµ những bài tập đã đợc thầy giao đừng bao giờ ngại khó cả. Bài khó, các bạn hãy chủ động hỏi bạn bè, thầy c«. NÕu ng¹i th× kh«ng bao giê c¸c b¹n thµnh c«ng". TiÕp theo lóc Êy, YÕn Linh l¹i cho chóng t«i nh÷ng kinh nghiÖm vÒ häc v¨n vµ c¸c m«n x· héi, nh÷ng mẹo vặt trong việc học thuộc lòng lập ý, viết văn... Tựu trung lại để học tốt các bạn phải chú ý đọc kỹ, đọc nhiều, đọc rộng. Đọc không phải chỉ để hiểu bài học của chúng ta mà đọc còn giúp chúng ta học đợc cách viết văn của họ. Đọc để mở rộng vốn từ, để *Bài viết của chúng ta phong phú và sinh động hơn lên. Muốn học tốt văn hãy bắt đầu từ việc viết ngắn nhng phải đúng và đặc biệt không bao giờ đợc ẩu. Bạn nào có tính ẩu, rất khó có thể học đợc văn hay. Yến Linh nói đến đây nhiều bạn mới giật mình trong đó có cả tôi. Ngay quyÓn vë ghi v¨n, mÆc dï mÑ vÉn thêng xuyªn nh¾c nhë mµ cã lóc nÐt ch÷ cña t«i cßn nguÖch ngo¹c. Bài phát biểu cuối cùng là của Tuấn Anh, một cây Tiếng Anh của lớp. Thú thực để học tốt môn ngoại ng÷ TuÊn Anh nãi, c¸c b¹n cÇn nhÊt lµ sù tù tin vµ ch¨m chØ. T©m lý ng¹i häc tiÕng níc ngoµi khiÕn nhiÒu bạn cha ra trận đã đầu hàng. Còn nữa vốn từ của các bạn không thờng xuyên đợc bổ sung. Vì ngay phần tõ vùng c« cho trªn líp, chóng ta còng kh«ng tù tËp viÕt thêng xuyªn. Ng÷ ph¸p tiÕng Anh dï dÔ h¬n tiÕng ViÖt nhng nÕu kh«ng chó ý, c¸c b¹n còng rÊt dÔ bÞ nhÇm. NhiÒu b¹n häc tiÕng Anh mµ cø ngì nh m×nh ®ang ghÐp c©u tiÕng ViÖt... Buổi trao đổi hôm đó kết thúc vào lúc quá tra nhng chúng em chẳng ai thấy đói và mệt cả bởi ai cũng đợc cởi mở về mặt tinh thần. Quả đúng nh lời cô chủ nhiệm: "Để học tốt ai cũng phàỉ đi từ những phơng pháp nhất là phơng pháp phù hợp với mình". Và điều chúng em mừng nhất là ngay sau đó không lâu, lớp em đã trở lại tốp đầu trong phong trào học tập của trờng.. *Đề bài: Tả lại một buổi lao động của trờng em. *Bµi viÕt Chñ tÞch Hå ChÝ Minh tõng nãi: "V× lîi Ých mêi n¨m ph¶i trång c©y, v× lîi Ých tr¨m n¨m ph¶i trång ngời". Lời căn dặn của Bác đến tận ngày nay vẫn đợc các thế hệ con cháu nối tiếp noi theo. Trờng của em là một ngôi trờng mới, mọc lên trên một nền đất rộng. Ngôi nhà ba tầng đẹp đẽ nhng lại cha có cây xanh. Chính vì thế mà mùa xuân trớc, trờng em đã tổ chức một buổi lao động trồng cây nhằm tạo cảnh quan xanh sạch đẹp cho trờng. Buổi lao động đầy ý nguĩa với khí thế vui tơi đã để lại trong em một ấn tợng khó phai..
<span class='text_page_counter'>(79)</span> Theo kế hoạch của nhà trờng, mỗi lớp chúng em đợc giao trách nhiệm trồng và chăm sóc một chục cây xanh. Bồn cây của lớp nào đẹp và xanh tốt nhất sau một năm sẽ đợc nhà trờng khen tặng và gắn biển đề kỷ niệm. Lớp em hởng ứng ngày tết trồng cây hào hứng, sôi nổi vô cùng. Bạn Hoài Anh vui vẻ đừng lên xin phép cô chủ nhiệm rồi phân công nhiệm vụ cho từng tổ, tổ lại phân công đến các bạn đội viên. Bạn thì xin đợc mang cây, bạn mang dụng cụ, ngời thì mang bình tới nớc, bạn mang phân bón.. S¸ng h«m nhµ trêng tæ chøc lÔ ra qu©n, líp em cïng h¬n hai m¬i líp kh¸c xÕp hµng th¼ng t¾p nghe thÇy hiÖu trëng nãi vÒ ý nghÜa cña viÖc trång c©y. Sau khi nhËn nhiÖm vô, chóng em to¶ ®i nh÷ng khu vùc đợc giao. Hoài Anh nhanh nhảu, nhiệt tình và gơng mẫi ra tay trớc. Bạn cuốc liền một mạch để tạo khuôn hình cho hố cây thứ nhất. Thế là, cứ nh vậy, cả lớp chia nhau cuốc đủ mời hố trồng cây. vừa cuốc đất, các bạn nam vừa vui vẻ trêu nhau. Có bạn còn cao hứng đọc bài ca vỡ đất. Đến l ợt các bạn nữ nhanh tay tra phân bón lót cho cây. Các bạn chu đáo thật. Trớc đó một ngày các bạn còn cử nhau đi hỏi cô giáo dạy sinh để chọn lợng phân vừa đủ tránh cho cây khỏi chết. Khâu chuẩn bị đã xong, bọn lớp trờng mời cô chủ nhiệm đặt trồng cây trớc nhất. Cô chọn một cây bàng rất nhỏ, đặt xuống hố cây rồi nói: - Hôm nay cô trò mình trồng cây bàng này, có lẽ phải đến lúc các em đã ra tr ờng nó mới cho tán đợc. Lúc ấy, trong những ngày hè, thế hệ sau của các em sẽ đợc hởng những tán bàng mát rợi. Các em biết không. Đó chính là cái lợi ích mời năm mà ngày xa Bác kính yêu của chúng ta đã dạy. Rồi cô vón đất thật nhỏ, vun vào gốc cây. Chẳng mấy chốc, hàng cây của lớp em đã đợc trồng xong. Một hàng dài đủ loại, bàng, sấu, bằng lăng, hoa sữa,... các gốc cây đợc tới nớc cẩn thận cho đủ ngấm rồi các bạn mới ra về. Trong lòng các bạn hôm ấy ai còng vui t¬i phÊn khëi. Mới đó mà một năm học đã đi qua. Hàng cây lớp em trồng đã tốt và xanh m ớt. Lớp em cũng rất tự hào khi đợc nhà trờng chọn một cây hoa sữa để gắn biển đề kỷ niệm. Thời gian vẫn trôi qua, hàng cây trớc lớp đã trở thành một kỷ niệm không phai đối với mỗi bạn lớp em. Bây giờ chúng em đã hiểu rõ hơn lời d¹y cña B¸c ngµy xa cã ý nghÜa biÕt nhêng nµo.. *Đề bài: Viết th cho bạn, tả lại cảnh đẹp của trờng em. *Bµi viÕt Hïng th©n mÕn! Dạo này cậu có khoẻ không? Mình nhớ từ lần về quê ấy đến giờ có lẽ cũng đã đến một năm. Chắc cả cậu và quê mình đổi thay nhiều lắm. Cậu cho tớ gửi lời hỏi thăm tới tụi bạn cùng quê mình nhé. Hùng à! Tụi mình vừa mới chuyển ra trờng mới đây. Ngôi trờng cũ đã bị phá rồi. Trờng mới đẹp và trang trọng l¾m. Trờng mới của chúng mình đợc xây trên một khu đất rộng gần quốc lộ. Trờng gồm hai khu chính: khu líp häc vµ khu hiÖu bé, cha kÓ khu nhµ xe vµ khu tËp thÓ cña c¸n bé gi¸o viªn. Nhµ hiÖu bé víi c¸c phòng bạn đợc thiết kế hiện đại và sang trọng, có phòng vi tính, phòng thí nghiệm và th viện, lúc nào cũng luôn sẵn sàng chào đón các bạn học sinh yêu tri thức và khoa học. Khu lớp học có hai dãy nhà cao tầng nằm đối diện nhau với gần bốn chục phòng. Phòng học nào cũng gọn gàng ngăn nắp và đợc trang bị khá đầy đủ tiện nghi. Nhng cËu biÕt kh«ng, ®iÒu mµ bän m×nh c¶m thÊy hµi lßng nhÊt ë khu tr êng míi lµ tæng thÓ khu«n viên thẩm mỹ. Khách đến trờng, sau khi bớc qua cổng chính sẽ cảm thấy rất ấn tợng khi đợc chiêm ngỡng khu công viện của trờng mình. Đó là một tiểu khu hình tròn đợc tạo bởi những bồn hoa và những hàng ghế đá. Khu công viên đợc bác lao công chăm sóc rất tận tình nên chẳng lúc nào thiếu vắng sắc hoa. Sân trờng mình không giống nh những trờng bên cạnh. Phần lối đi thẳng vào khu hiệu bộ đợc dành cho đủ lớn, còn lại đợc chia thành những hàng thẳng tắp trồng toàn cây xanh. Đây thật sự là một ấn t ợng rất riêng của trờng mình. Chẳng thế mà, mỗi khi tập trung, chúng mình lại có cảm giác nh đang đợc ngồi dới.
<span class='text_page_counter'>(80)</span> nh÷ng gèc c©y r©m m¸t. Sâu vào bên trong, trớc đại sảnh của khu hiệu bộ là hai hàng cau vua thẳng tắp dang v ơn mình lên cao. Phia dới điểm đều những bồn cây cảnh đợc cắt tỉa tỷ mỷ trông rất đẹp. ấn tợng nhất là dù ở ngay giữa thủ đô nhng trờng mình vẫn trồng đợc hai cây mai tứ quý. Đến mùa xuân chắc chúng mình sẽ có dịp ngắm những cánh mai vàng ngay giữa thủ đô. Trồng xen giữa hai bồn cây cảnh ven đại sảnh là hai cây lộc vừng khá lớn. Vào mùa này cây lại rải xuống những chùm hoa đỏ tía trông thật là đẹp mắt. Thế đấy Hùng ạ! So với ngôi trờng cũ của mình, nơi mà cậu đã có dịp tới thăm thì ngôi trờng hiện đại đẹp hơn gấp mấy lần. Những gì mình kể cho cậu hôm nay cũng chỉ nói lên đ ợc phần nào cảnh ây. Mình tin chắc rằng khi nào cậu đến thăm, cậu sẽ thấy trên thực tế nó còn hấp dẫn hơn. Từ khi ra tr ờng mới phÊn khëi tôi m×nh cµng häc tËp tèt h¬n. Mµ n¨m nay, tí còng sÏ ®i thi häc sinh giái m«n To¸n cho tr êng Hïng ¹! Th«i! cã lÏ trong mét thêi gian ng¾n ngñi m×nh kh«ng thÓ kÓ cho cËu nghe nhiÒu h¬n nh÷ng ®iÒu thó vị của trờng mình. Trớc khi dừng bút, mình chân thành mời cậu ra thủ đô lần nữa thăm mình và bố mẹ. Mình hứa, ngày đó mình sẽ là tình nguyện viên đa cậu đi thăm khắp ngôi trờng mới. Thôi chào cậu nhé. Chóc cËu ngµy cµng häc giái h¬n B¹n th©n. *§Ò bµi: H·y t¶ l¹i mét c¬n ma ë quª em. *Bµi viÕt Trời đất vẫn vận hành đúng theo quy luật bốn mùa nhng ma thì hầu nh không tháng nào không có. Ma thờng đổ nhiều vào mùa hạ, mùa xuân. Ma cũng có chỗ bình thờng nhng cũng có nơi đặc biệt, ví nh ma ë xø HuÕ quª t«i. Tôi cha thấy nơi nào ma nhiều nh ở Huế. Ma rả rích bắt đầu từ cuối đông và vào dần vào lúc sang thu khi đã loáng thoáng có những cơn gió heo may từ miền Bắc thổi vào. Ma gần nh quanh năm làm cho Huế lúc nào cũng mát mẻ. Cây trái ở Huế xanh non và bốn mùa hoa trái sum suê, đặc biệt là ở vùng thôn Vĩ Dạ. Cỏ ở Huế, nhất là cỏ ở ven bờ sông Hơng non tơ đến mỡ màng. Có lúc, chúng mềm oặt đi vì ma nhiều vµ v× p¶i ng©m m×nh nhiÒu trong ma. Song điều đáng nói nhất về ma Huế chính là những cơn ma cuối xuân đầu hạ. Có lẽ không ở đâu ma l¹i dµi vµ dai nh thÕ. Nã lµ thø ma kh¸c h¼n ma ng©u, ma phïn, hai thø ma còng dai d¼ng hay diÔn ra ë miÒn B¾c Bé. Ma HuÕ µo µo, xèi x¶ khiÕn ngêi ta cã c¶m gi¸c nh trêi ®ang trót tÊt c¶ níc xuèng Thõa Thiên. Chả thế mà, lúc còn sống, nhà thơ Tố Hữu đã đề những câu thơ bất tử về ma Huế: Nçi niÒm chi røa HuÕ ¬i Mµ ma xèi x¶ tr¾ng trêi Thõa Thiªn §óng! Ma HuÕ h×nh nh lµ thø ma cña nh÷ng nçi niÒm th× ph¶i. Ngêi HuÕ th th¸i nhng bao giê còng suy t. Cã vÎ nh thãi quen Êy sinh ra tõ ma th× ph¶i. Nh÷ng c¬n ma dµi t¹o cho hä së thÝch ngåi bªn mét b×nh trµ nãng hay mét cèc cµ phª. Ngåi mét m×nh hay cïng b¹n bÌ uèng trµ, ng¾m ma vµ suy ngÉm. Trªn nÒn nh÷ng ng«i nhµ cæ, dÊu Ên cña ma thÓ hiÖn s©u s¾c nhÊt. Nh÷ng c¬n ma l©u ngµy lµm cho mái ngói và những bức tờng phủ đầy những đám rêu xanh. Cảnh tạo nên vẻ đẹp cổ kính và nỗi buồn mân mác cho những du khách đã từng có lần đến Huế. T«i nhí, cã lÇn theo bè ®i bªn s«ng H¬ng vµo mét buæi chiÒu ma. Con thuyÒn ®Ëu lÆng trªn bÕn s«ng H¬ng suèt mét ngµy ma xèi x¶. T«i ngåi co ro trong lßng bè díi c¸i l¹nh cña trêi ma. Ma trót xuèng m¸i thuyÒn µo ¹t råi x¶ xuèng dßng s«ng H¬ng kh«ng biÕt lµ bao nhiªu bong bãng níc cø võa nh« lªn l¹i vì. Ma còng khiÕn t«i c¶m thÊy buån råi l¨n ra ngñ ngon lµnh trong lßng bè. Huế cũng hay có những cơn ma bất chợt ào đến rồi đi vội vã. Ma đuổi theo những tà áo trắng, những giây phút vội vàng hiếm thấy của các nữ sinh Đồng Khánh trên đờng tan học..
<span class='text_page_counter'>(81)</span> Ngµy nay ma HuÕ l¹i trë thµnh mét tiÒm n¨ng du lÞch, lµ mét thó vui cña du kh¸ch trong mçi lÇn cã dịp đến đây. Du khách thăm Huế vào mùa ma sẽ có thêm chơng trình nghe ca Huế ngắm ma trên cạn hay trªn bÕn níc s«ng H¬ng. Nh÷ng lµn ®iÖu d©n ca trong nh÷ng ngµy ma cµng lµm cho du kh¸ch c¶m nhËn sâu sắc hơn cái vẻ trầm t của Huế, khiến cho họ dù chỉ đến một lần nhng dấu ấn về Huế thì sẽ mãi không phai nh¹t. Ma Huế buồn nhng đẹp. Song điều khiến tôi thích nhất là ma Huế rất hợp với tình cảm của con ngời. Ma cïngvíi ngêi hiÒn hoµ, thÊm ®Ëm vµ cuèn hót rÊt khã rêi ra.. *§Ò bµi: Trong vai nhµ v¨n NguyÔn Tu©n, h·y t¶ l¹i c¶m gi¸c trong nh÷ng ngµy ë C« T«. *Bµi viÕt Nhớ hồi đó vào khoảng năm 1976, tôi đợc Hội Nhà văn cử ra đảo Cô tô thực tế để viết về cuộc sống lao động của nhân dân vùng đảo sau khi đất nớc hoà bình. Lúc nhận quyết định, nhà văn Nguyên Hồng còn nói đùa tôi: Bác Tuân thích đi du lịch vậy chuyến này hợp ý quá còn gì. Thú thực lúc đầu tôi cảm thấy sung sớng vô cùng nhng cũng phải chờ đến tận khi đặt chân đến đảo Cô tô, tôi mới thấy hết sự sung sớng v« bê Êy. Đoàn chúng tôi có sáu ngời, ra thăm đảo Cô tô hơn tuần lễ. Sau mấy ngày còn bỡ ngỡ với cuộc sống của ng dân vùng đảo chúng tôi đã kịp hoà mình. Mấy ngày cuối cùng trên đảo có thể nói là những ngày hoà nhập không phân biệt đợc đâu là ngời ở đất liền, đâu là ngời vùng đảo, đâu là một anh nhà văn với bªn kia lµ mét b¸c thuyÒn chµi. Ngày thứ năm trên đảo Cô Tô là một ngày trong trẻo và sáng sủa. Từ hôm ra đảo Cô Tô, hôm nao còng vËy t«i d¹y tõ rÊt sím. BÇu trêi C« T« sau c¬n b·o cho t«i mét liªn tëng nghÖ thuËt thó vÞ. Dêng nh cây trên đảo thêm xanh mợt, nớc biển đậm đà hơn và cát bụi càng vàng giòn hơn nữa. Thiên nhiên đã vậy, con ngêi l¹i cµng trçi d¹y khoÎ h¬n sau cuéc chiÕn tranh. Hôm ấy, chúng toi leo dốc lên đồn Cô tô (cái đồn của lính khố xanh ngày tr ớc) để hỏi thăm sức khoẻ cña anh em chiÕc sÜ bé binh víi h¶i qu©n. Anh em vui mõng phÊn khëi khiÕn chóng t«i còng c¶m thÊy vui lây. Tôi xin phép đồng chí chỉ huy để đợc treo lên đỉnh nóc đồn. Ôi cảnh Cô tô mà đứng ngắm ở trên cao thì thật là vô cùng tuyệt diệt. Bốn bề bát ngày đại dơng xen chồng những hòn đảo vừa to vừa nhỏ. Trông cảnh mà thêm mến yêu hòn đảo. Trông cảnh mà cứ ngỡ mình sinh ra và lớn lên cùng sóng n ớc ở đây chứ không phải ở thủ đô Hà Nội. §ªm Êy, chóng t«i ngñ ngon lµnh sau mét ngµy thùc tÕ s«i næ kh¾p n¬i. Nhng tríc khi vµo ngñ, t«i cßn rñ anh b¹n trÎ lµm nghÒ chôp ¶nh, mai d¹y sím ®i chôp c¶nh b×nh m×nh. Sáng ngày thứ sáu, tôi dạy từ canh t nhng gọi mãi anh thợ ảnh không chịu dạy nên đành đi một mình. Trời còn tối, tôi bớc loạng choạng trên đám đá đầu s tử mũi đảo. Rồi tôi chọn một mũi đá vừa ngồi hút thuốc, vừa phục mặt trời lên. Mặt trời sắp nhú. Cả vùng trời phía đông bắt đầu nhoè nhoè màu trắng, còn chç t«i ngåi, trêi vÉn nhê nhê. Rồi ông mặt trời cũng nhú lên tròn trĩnh và phúc hậu nh lòng đỏ một quả trứng thiên nhiên cực lớn. Quả trứng cứ từ từ đặt lên cái mâm bạc đợc dệt bằng cả cái chân trời màu ngọc trai nớc biển ửng hồng. Cảnh bình minh sao mà yên bình đến thế. Ngồi trên mũi đá, tôi mải mê ngắm nhìn không biết chán nh÷ng c¸nh nh¹n mïa thu chao ®i chao l¹i cïng mét con h¶i ©u thøc sím ®ang bay lµ lµ trªn mÆt sãng. Khi mặt trời đã lên cao, tôi quay về cái giếng nớc ngọt ngay rìa đảo. Về đến nơi đã thấy mọi ngời đông đúc lắm rồi. Ngời thì tắm, ngời thì gánh nớc. Tôi vục một cục nớc rồi phả lên mặt để cảm nhận cái ngọt và m¸t ë c¸i n« mµ ngay c¶ trong h¬i giã còng dÔ nhËn thÊy cã c¸i g× m»n mÆn. Hôm ấy, tôi gặp ngời anh hùng Câu Hoà Măn, anh hùng lao động sản xuất của hợp tác xã này. Anh ®ang quÈy níc bªn bê giÕng, rÊt kháe vµ vui t¬i:"§i xa kh¬i, xa l¾m mµ, cã khi mêi mÊt ngµy míi vÒ. Níc ngọt cho vào sạp, chỉ để uống. Vo gạo nấu cơm cũng không đợc lấy nớc ngọt. Vo gạo bằng nớc bể thôi. Ôi! Yªu biÕt mÊy nh÷ng con ngêi nh thÕ. Hä biÕt ch¾t chiu, biÕt tiÕt kiÖm tõng giät níc th× lo g× níc m×nh.
<span class='text_page_counter'>(82)</span> kh«ng cã dÞp ®i lªn. Không biết tự bao giờ mà tôi đã hoà bình vào cuộc sống ở Cô Tô. Cũng gánh nớc, cũng tắm, cũng chăm sóc Hải sâm.. và cũng cùng cảm nhận cái cảm giác đợc làm chủ đất nớc, làm chủ cuộc đời mình.. *§Ò bµi: T¶ quang c¶nh tng bõng n¬i em ë vµo mét ngµy ®Çu xu©n míi. *Bµi viÕt Quª em ë n«ng th«n, ngµy tÕt tuy kh«ng n« nøc, rén r·, ån µo nhng còng tng bõng ch¼ng kÐm g× thµnh phè. Nh÷ng ngµy ®Çu xu©n míi ë quª em, suèt mÊy n¨m nay v× thÕ mµ lóc nµo còng thÊy c¶nh c¶ đất trời lẫn con ngời hoà hợp gắn bó thân thiết và vui vẻ lắm! Không khí xuân hầu nh bắt đầu từ trong lũ trẻ tụi em vào nửa sau tháng chạp. đến ngày hai tám hai chín hàng năm thì xóm làng đã vui vẻ lắm rồi! Lũ trẻ con, đứa nào cũng mừng vì đ ợc đi chợ tết, đợc sắm bao nhiêu đồ mới. Còn ngời lớn thì mừng vì cuộc sống ngày một khấm khá hơn. Ngày tết bắt đầu d dả. Đêm ba mơi tết, cả làng tụ họp ở nhà văn hoá vui vẻ ôn lại những thành quả đã qua và hồi hộp chờ đợi năm mới với những ớc vọng tốt lành. Nhng ngày tết chỉ thực sự tng bừng bắt đầu từ sáng hôm mùng mét. Ngµy tÊt ë quª em thêng n¨m nµo còng h¬i lµnh l¹nh. Kh«ng khÝ buæi s¸ng ®Çu n¨m gîi cho tÊt c¶ mäi ngêi mét c¶m gi¸c quen quen. Dï trêi l¹nh nhng h×nh nh bÇu trêi lóc nµo còng quang vµ s¸ng. Khoảng giữa buỏi sáng kji bữa cơm thủ tục hội cả gia đình đã xong, mọi ng ời bắt đầu kéo nhau ra đờng và đi chúc tụng. Ngày hôm ấy không kể ngời già hay trẻ, quen hay lạ,... ai ai cũng gửi đến nhau những lời chóc chóc tèt lµnh. ¤ng bµ hä hµng vµ nh÷ng ngêi th©n quen duîc u tiªn thêi gian vµ u tiªn cho nh÷ng cho những lời chúc trớc. Xong đâu đấy lũ trẻ chúng em bắt đầu tụ lại ở đám hội đầu làng. Chỗ ấylà một bãi đất rộng. Giữa có trồng một cây đu rất lớn để chào ng ời làng vad du khác. Khoảng đất còn lại bày ra bao trò chơi quen thuộc của dân gian. Những ai mê chọi gà thì chen vào giữa đám đông bên phải. ở giữa bãi, không biết ngời làng tuyển từ đâu về rất nhiều gà chọi. Đáng chú ý nhất là những chú gà đã đợc huấn luyện kì công, ra trận thi đấu mà quyÕt tö vµ dòng m·nh cø nh mét vâ tíng ngµy xa vËy. Ai mê đánh cờ thì lại chen vào phía trái. ở đó bày la liệt những bàn cờ tớng, với không biết bao nhiêu kẻ thù. Những nớc cờ, nhất là những đờng cờ thế biến hoá không lờng cũng hấp dẫn không kém gì mấy chó gµ ®ang trong cùa s¾c bªn kia. PhÝa tríc mÆt lµ b·i ch¬i dµnh cho nh÷ng trß thÓ thao khoÎ m¹nh nh bãng chuyÒn hay cÇu l«ng. Chç Êy còng tô häp c¸c anh chÞ thanh niªn ®ang ngåi ca h¸t rÊt vui mõng. Loáng cái buổi chiều đã qua đi một ngày đầu xuân vui vẻ cũng đã hết. Lũ trẻ sau bữa cơm tối lại tiếp tục họp ở bãi đất trống đầu làng cời nói nô đùa vui vẻ. Cảm giác đón xuân trên quê em thật là sung sớng. Lµng quª tuy nghÌo vµ gi¶n dÞ nhng tõ lóc lÕn lªn, cha bao giê em thÊy kh«ng khÝ tÕt l¹i v¾ng tiÕng vui đùa hay đơn thuần chỉ vắng đi một chút nhịp sống ồn ào và khoẻ mạnh ấy.. *§Ò bµi: Dùa vµo v¨n b¶n Bøc tranh cña em em g¸i t«i, h·y miªu t¶ l¹i h×nh ¶nh ngêi em g¸i theo trÝ tëng tîng cña em. *Bµi viÕt Kiều phơng là tên mẹ đặt cho cô em gái nhỏ của tôi. Những cả nhà tôi lại gọi nó bằng một cái tên dễ mÕn lµ MÌo. Ch¶ lµ nã m¶i mª vÏ tranh l¾m l¾m nªn mÆt mòi lóc nµo còng lem luèc tr«ng ngé nghÜnh nh một chú mèo con. Tôi yêu em Kiều Phơng lắm! Những nghĩ lại mà thấy thật buồn vì có lần tôi đã c xử kh«ng tèt víi Ph¬ng Mèo mê hội hoạ lắm! Trớc đây, khi cha trở thành “hoạ sĩ”, nó cứ say xa suốt cả ngày với đống nguyên.
<span class='text_page_counter'>(83)</span> liệu có sẵn trong nhà để chế ra những lọ bột màu làm thuốc vẽ. Hàng ngày khi cha “tác nghiệp:, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thơng, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên lúc nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mời tuổi mà tôi đã rất bất ngờ vì tóc nó đẹp, đen lánh nh mun. Mái tóc lúc nào cũng đợc bé bện họn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng. Mét h«m ®i häc vÒ t«i lao ngay ra vên æi Nhngkh×a! MÌo ®ang lµm g× vËy? T«i tiÕn l¹i råi nÊp ë mét gãc c©y. å th× ra con bÐ l¹i ch¬i trß chÕ nh÷ng lä bét mÇu. Tr«ng nã cã vÎ thÝch thó l¾m, hai bÝm tã ®u«i sam sung rung rugn cø ®a qua ®a l¹i liªn håi. Thế rồi bímật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê - bạn của bố đến chơi. Nhng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là ngời phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trớc "bộ su tập" của Kiều Phơng và rồi chú khẳng định: "Con bé sẽ là một nhân tài". Từ hôm đó, cả gia đình đề chú trọng tới Mỡo con làm tôi có cảm giác nh một ngời thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhng mấy hôm vừa rồi dù trông nó lung linh lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi bắt đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngãn bóp m¨ng thon dµi cña KiÒu Ph¬ng. vµ nãi tãm l¹i t«i thÊy ch¸n mäi ngêi. Nhng mọi chuyện đã thay đổi từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mỡo đạt giải nhất trong cuéc thi héi ho¹ mï. T«i s÷ng sê tríc bøc tranh cßn Mìo cø hÝch hÝch c¸i mòi däc dõa vµo m¸ t«i mµ tù hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phờng. Hình nh tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy mét niÒm th¬ng yªu s©u s¾c l¾m. Mèo con ơi! Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một ng ời anh tốt. Và rồi trên con đờng học tập, anh em mình sẽ lại tiếp tục thi đua.. *§Ò bµi: T¶ l¹i mét lo¹i c©y vµo dÞp tÕt mïa xu©n. *Bµi viÕt Mïa xu©n lµ mïa chim chãc bay vÒ. Mïa c©y cèi ®©m chåi n¶y léc, cßn c¸c loµi hoa th× ®ua nhau khoe sắc. Nhng không phải loại cây nào cũng dễ dàng cảm nhận đợc mùa xuân. Thế nên mới có chuyện, loµi c©y kia v× ngñ quªn mµ sang tíi tËn th¸ng ba míi ®©m chåi n¶y léc. Vên nhµ em réng, l¹i trång rÊt nhiÒu c©y, chÝnh v× thÕ mµ, nhê quan s¸t nhiÒu em míi biÕt xoan lµ mét trong nh÷ng nhiÒu c©y “nh¹y c¶m” víi mïa xu©n h¬n c¶. Xoan rụng lá sớm, thờng vào lúc mùa thu nên mấy tháng mùa đông nó khoe bộ xơng gầy gộc giữa trời tr«ng nh ch¼ng cã chót g× cña mÇm sèng c¶. Th©n c©y mèc meo, kh« vµ nøt nÎ. Cã nh÷ng ®o¹n nøt to, vá c©y bÞ trÎ con cËy bong ra tõng m¶ng. ë m·i trªn cao kia, c©y kh«ng cßn mét chiÕc l¸ nµo, chØ cã nh÷ng cành khô trụi khẳng khiu đang níu giữ một vài chùm quả chín khô cha rụng đợc. Xoan đứng giữa trời đông nh một cụ già không có chút nào sức sống. ThÕ nhng chóng ta ®©u cã biÕt, xoan ®ang sèng ë bªn trong. C©y vÉn cung cÊp lªn cµnh nh ng sèng hàng ngày để nuôi muôn triệu mầm non đang hình thành ở bên trong. Thế nên nếu chỉ nhìn vào hình thức thì chẳng ai có thể đoán đợc cây đang chuẩn bị cho một vòng đời mới vội vã làm sao. Mùa xuân đến đầu tiên bằng những cơn ma lất phất xen lẫn cái lạnh của mùa đông. Dân gian ta gọi thứ ma đó là ma xuân. Ma ngấm vào thân gỗ và cứ thế từ đó thân cây mốc meo khô cứng bỗng “ẩm sì ”. Ma “tíi níc cho c©y lµm mÒm phÇn vá vµ thÕ lµ chØ mÊy ngµy sau, xoan n¶y ra kh«ng biÕt bao nhiªu mÇm lá nhỏ li ti nh hạt đỗ. Mầm lá bung nở rất nhanh, chỉ vài ngày đã mọc ra năm sáu chiếc lá non thế là cây xoan đang khô héo tự nhiên mọc ở đâu ra bao nhiêu ngọn mầm xanh. Những giọt sơng đêm đọng trên lá biÕc, s¸ng ra gÆp nh÷ng tia n»ng mµu hång chãi räi, tr«ng chóng nh nh÷ng viªn ngäc nhá li ti. §ã lµ c¶nh mà em quan sát đợc khi cây xoan ngoài vờn mới trọn một năm trồng. Loµi xoan ph¸t triÓn rÊt nhanh. Nh÷ng ngµy ®Çu n¨m míi chØ cã vµi cµnh l¸ phÊt ph¬ tr íc giã nh đang đón xuân rất khẽ khàng thế mà chỉ mới hơn một tháng sau xoan đã chuẩn bị đơm hoa và chỉ hơn.
<span class='text_page_counter'>(84)</span> chục ngày sau đó, những cánh hoa xoan đã rơi lả tả đầu ngõ, ngoài sân dày nh ma bụi. Xoan và hoa xoan không cao quý nhng nó đẹp một cách giản dị vô cùng. Hình nh xoan cũng giống ngời: Rất nhạy cảm với mùa xuân. Và còn có một điều khác nữa: Xioan sống ào ạt với mùa xuân, cũng giống nh con ngời thích dâng hiến cho đất nớc khi tuổi đời còn trẻ, khi đang là mùa xuân đẹp nhất của cuộc đời m×nh.. *§Ò bµi: Em h·y viÕt th cho b¹n ë miÒn xa, t¶ l¹i khu phè hay th«n xãm, b¶n lµng n¬i m×nh ë vµo mét ngµy hè, xuân, thu hoặc đông. *Bµi viÕt Ngäc Linh th©n mÕn! Mình đang viết cho bạn từ bên khung cửa sổ. Hà Nội đã vào đông, gió từ sông Hồng, từ Hồ Tây thổi vào phía nhà mình lạnh lắm. Mùa đông ở đây vẫn có cái giống quê mình nh ng cũng lại có rất nhiều cái khác. Đó là những điều mới lạ rất đặc trng tạo nên cái rét ở xứ Hà Thành. Hình nh ở Hà Nội mùa đông đến sớm hơn ở quê mình Linh ạ! Từ cuối thu, cứ mỗi chiều mình lang thang đạp xe trên phố, mình lại đợc thởng thích cái cảm giác lành lạnh của gió heo may. Gió đuổi những chiếc lá khô cứ chạy vòng tròn rồi lại xoay mình chạy dọc phố Thanh Niên. Nhng chỉ cần bạn đạp xe vào lúc chiều đã muộn thì dù có đi giữa mùa thu bạn sẽ cảm giác cái lạnh đã bắt đầu lan trên da thịt. Hà Nội đông đúc và náo nhiệt. Hình nh đó chính là nguyên nhân khiến mùa đông ở đây cũng vẫn rét mµ kh«ng lµm ngêi ta ph¶i c¶m thÊy xuýt xao vµ tª t¸i nh ë quª m×nh. §êng còng s¹ch bong Ýt bôi nªn mặt mũi môi cũng ít nứt nẻ hơn. Nhng có lẽ cái dễ cảm nhận nhất, cái đặc trng nhất của mùa đông ở đây buån l¾m. Bạn cứ tởng tợng xem, dù lúc nào đờng cũng đông xe cộ lắm nhng ai đó đều có công việc của mình. Ngời thì mau chóng đi về nhà sau một ngày mệt mỏi, mong muốn đợc ấm áp cùng vợ con trong bữa cơm chiều. Ngời khác lại trốn vào một quán cà phê nào đó để chống cái lạnh mùa đông. Và còn bao nhiêu ng ời kh¸c cø ®i qua ®i l¹i véi v· l¾m ch¼ng biÕt hä bËn rén ®iÒu g×. ThÕ lµ dï ®ang ë gi÷a dßng ngêi Çm Çm tiÕng cßi xe ai còng thÊy gi¸ l¹nh v« cïng. Trờng học ở đây cũng lạ. Mình nhớ ngày xa dù mùa đông chúng mình vẫn thích nô đùa ồn ã nhng lớp m×nh ë ®©y c¸c b¹n co m×nh vµo thµnh nhãm mµ trß chuyÖn. Giê ra ch¬i ch¼ng thÊy c¸c b¹n b íc ra tíi cöa. Ngäc Linh th©n mÕn! Còng may ë ®©y cßn cã nhiÒu niÒm vui kh¸c nÕu kh«ng th× buån l¾m. Linh ạ! ở quê mình mùa đông hầy nh chỉ thấy lác đác vài bông hoa cúc nhng ở thủ đô hoa vẫn bạt ngàn đủ loại. Thế là hàng ngày mình theo mẹ ra chợ chọn hoa. Mình thích nhiều loại nên lọ hoa nhà mình bao giờ cũng nhiều màu sắc. Nhng có lẽ đối với mình, cái thích nhất và cũng là việc mình hay làm nhất trong những ngày mùa đông ở Hà Thành là chui vào phòng đọc sách hay đến th viện của trờng. Những kiến thức mới đầy thú vị ở nhiều lĩnh vực đã sởi ấm mình và giúp mình quê đi những ngày mùa đông giá lạnh dài đằng đẵng. Linh thân! Dù ở đây mình sống sung sớng lắm nhng cái cảm giác đứng giữa những ngày đông ở quê mình vẫn in sâu trong trái tim của Bảo Trang. Mình hứa với cậu. Mùa đông năm sau mình sẽ về quê. Lúc ấy mình với cậu sẽ lại cùng tung tăng ra đồng nhé. Thôi chào Ngọc Linh! Chúc cậu luôn thành công trong cuéc sèng. Th©n. *Đề bài: Em đã chứng kiến cảnh bão lụt ở quê mình hoặc xem cảnh đó trên truyền hình, hãy tả lại trận bão.
<span class='text_page_counter'>(85)</span> lụt khủng khiếp đó. *Bµi viÕt Thiªn nhiªn sÏ ch¼ng bao giê biÕt n¬ng tay nÕu chóng ta vÉn tiÕp tôc kh«ng tu©n thñ nh÷ng quy luËt vËn hµnh cña nã. Cµng bíc sang thÕ kû v¨n minh, con ngêi cµng ph¶i chÞu nh÷ng c¬n thÞnh né kinh hån của thiên nhiên. Sóng thần ở Inđônêxia hay cơn bão khủng khiếp Catina vừa đổ bộ vào nớc Mỹ tuần này râ rµng lµ nh÷ng minh chøng kh«ng g× thuyÕt phôc h¬n cho ®iÒu Êy. Một biển nớc mênh mông với bao điều đáng sợ chiếm trọn mời phút mục dự báo thời tiết của đài truyền hình. Cơn bão dù đã đợc dự báo trớc nhng ngời dân Mỹ vẫn phải hứng trọn một lần nổi giận của thần biển Pôdây đông. Cả một thành phố công nghiệp chìm trong mênh mông biển nớc. Thuyền cứu hộ chạy ầm ầm trong thành phố nh chạy giữa mặt sông. Lác đác đây đó còn lại một vài ngôi nhà nổi lên phần nóc hoặc trần. Trên đó không biết có bao nhiêu ngời đang gào khóc dơ tay cầu cứu. Tình cảnh trông đến thảm thơng. Chẳng ai có thể ngờ đợc ở nớc Mỹ lại có những cảnh tợng đau lòng nh vậy. Nớc trong thành phố bắt đầu chuyển màu đen. Nó bị ô nhiễm nặng bởi bao nhiêu thứ trong đó có kh«ng Ýt x¸c ngêi. C¶ thµnh phè ngét ng¹t trong c¶nh kh«ng ®iÖn, kh«ng thøc ¨n, níc uèng, kh«ng thuèc men. Tình cảnh gợi những căn bệnh hiểm nghèo dễ dàng lấn đến trong nay mai. Cả thành phố vẫn đang kªu cøu cßn níc th× cha hÒ cã dÊu hiÖu rót ®i. C¶ níc Mü ®ang ë t×nh tr¹ng v« cïng khÈn cÊp. Cũng may mấy ngày sau,. Nớc rút và nhờ có sự nỗ lực của tất cả mọi ngời đặc biệt là của quân đội, cảnh sát và những tình nguyện viên, nhiều ngời dân đã đợc cứu ra khỏi vùng nguy hiểm. Tuy phải chen chúc trong những trại tập trung nhng họ vẫn còn may mắn hơn bao ngời chết đói, chết rét hay bị bão lũ cuèn ®i. Ôi! Còn thiệt hại về vật chất thì không thể nào kể nổi. Nhà thì đổ, ô tô bị nớc cuốn trôi, đờng dây điện đứt… nớc rút đi nhng cả thành phố vẫn ngập trong bùn đất đen nhánh và nhão nhoét. Hết bão nhng bây giờ mới là lúc bệnh tật hoành hành. Đấy là còn cha kể nỗi đau thê thảm của bao gia đình mất ngời thân. Phải có đến hơn một nửa số gia đình trong trận bão phải chịu cảnh "tan đàn sẻ nghé". Sự mất mát đau thơng ngày một lớn thêm không thể lấy gì bù đắp. Dù cả thế giới đang nỗ lực hết mình với tinh thần tơng thân tơng ái nhng so với những mất mát đã qua sự bù đắp ấy chẳng thấm tháp gì. Dù chỉ đợc nhìn thấy qua màn ảnh nhỏ nhng tôi có thể cảm nhận hậu quả trận bão thật là to lớn. Cả thế giới đang hớng về nớc Mỹ bằng một sự cảm thông nhng qua đó, quốc gia nào cũng phải giật mình. Thiên nhiên không phải dễ gì nắm bắt và điều tiết đợc dù quốc gia ấy có thế lực kinh tế lớn đến cỡ nào.. *§Ò bµi: MÑ lµ ngêi gÇn gòi vµ th©n thiÕt víi em. H·y t¶ vµ kÓ l¹i mét vµi kû niÖm vÒ mÑ. *Bµi viÕt Con dï lín vÉn lµ con cña mÑ Đi suốt cuộc đời, lòng mẹ vẫn theo con Hai câu thơ đúng là một chân lý chẳng bao giờ thay đổi cả. Ngời con trong mắt mẹ luôn nhỏ bé thân thơng và non nớt trớc cuộc đời. Còn con, ngay từ ngày cất tiếng nói đầu tiên, con đã líu lô gọi "mẹ" gọi "bµ". Kû niÖm vÒ mÑ sÏ cßn m·i trong em vµ trong mçi chóng ta ch¼ng bao giê phai nh¹t. Mẹ em xinh lắm. Một ngời phụ nữ đã bớc qua tuổi ba mơi lăm mà dang ngời thon thả. Mẹ am hiểu về nghệ thuật nên những bị đồ mẹ mặc luôn toát lên một vẻ đẹp riêng ấy đầy cá tính. Mẹ đẹp mà chẳng bao giê lÉn víi ai. Da mẹ trắng và rất mịn màng. Dù đã lớn nhng cái thói quen đợc vuốt lên má mẹ những lúc mẹ ngồi bên vẫn tạo ra sự thích thú vô cùng. Mặt mẹ đẹp và phúc hậu. Đôi gò má dù đã bắt đầu có dấu hiệu nhô cao, nhng chiếc mũi dọc dừa và đôi mắt đen vẫn khiến mẹ cuốn hút lắm. Mẹ chẳng bao giờ c ời to cả nhng mỗi lần em gặp điều gì buồn phiền trên lớp, về nhà chỉ nhìn thấy nụ cời mỉm của hàm răng trắng đều nh chia cña mÑ lµ mäi bùc béi tan ®i hÕt c¶..
<span class='text_page_counter'>(86)</span> Dù việc nhà bộn rộn mẹ vẫn lo lắng cho bố con em rất chu đáo. Nhất là những bừa cơm mẹ nấu, chẳng bao giờ em và bố thấy có điều gì phải phàn nàn. Mẹ bận thế mà không hiểu sao vẫn rất năng động trong c«ng viÖc cña c¬ quan. N¨m nµo mÑ còng mang vÒ giÊy khen vµ phÇn thëng. MÑ thËt tµi t×nh. Còn kỷ niệm về mẹ ? Nó nh một cái kho đầy ắp không biết tự bao giờ. Hôm ấy mẹ đèo em đến cổng nhng em vừa sợ vừa nũng nịu nhất định không chịu vào trờng. Nhng rồi em nhanh chóng bị thuyết phục b»ng nh÷ng lêi nãi ngät ngµo, b»ng nô cêi vµ ¸nh m¾t cña mÑ. Em cÇm tay c« bíc vµo buæi häc ®Çu tiªn. Lại nhớ một lần khác em đá bóng làm vỡ một cái lọ hoa. Tuy cái lọ không đắn giá nh ng đó là kỷ niệm về một ngời bạn cũ của mẹ đã mất cách đó vài năm. Mẹ không hề mắng nhng chỉ nhìn sự tiếc nuối xót thơng và tâm trạng của mẹ lúc ấy mà em thấy thấm thía và ân hận vô cùng. Năm tháng trôi đi, em đã lớn song cha hề dời xa mẹ. Quê hơng vẫn ngày một mở rộng hơn bên mẹ mỗi ngày. Mẹ ơi! Con sẽ chuẩn bị vững vàng để khi xa mẹ con sẽ bay cao, bay xa bằng chính đôi chính mơ ớc mà mẹ đã chắp cho tuổi thơ con.. *Đề bài: Hãy miêu tả con đờng từ nhà đến trờng. *Bµi viÕt "Con đờng đến trờng" - cái tên nghe sao quen quá. Chẳng phải ngày nào chún ta cũng dạo bớc trên nó để đến trờng hay sao? Vậy mà trong chúng ta, mấy ai đã quan tâm đến nó? Phải chăng vì nó đã quá quen. Bạn hãy thử, hãy thử một lần say ngắm. Chắc chắn bạn sẽ khẳng định rằng: nó có nhiều điểm thú vÞ v« cïng. Con đờng đi học của tôi dài, phẳng và uốn lợn quanh cao qua những khu phố, những cánh đồng. Đó là con đờng mà mùa hè thì rợp mát bởi những bóng cây còn mùa đông thì ngạt ngào hoa sữa. Những bông hoa sữa nhỏ li ti đúng nh những giọt sữa ai đó vô tình để rớt trên lá, trên cành. Vào cuối mùa thu, con đờng còn rực rỡ một màu hoa điệp vàng óng ả. Những bông hoa xinh xắn ấy đã trở thành những kỷ niệm g¾n bã suèt mÊy n¨m häc tiÓu häc cña t«i. Tôi nhớ lại mấy năm về trớc khi con đờng còn cha đợc trải bê tông. Những hôm trời ma, chúng tôi lội ì ọp qua những vũng nớc màu đỏ gạch của con đờng dải sỏi. Dù cẩn thận nhng đến lớp đứa nào đứa nấy ít nhiều cũng bị vơng vài nốt bẩn trên áo đỏ nh son. Lâu ngày bị vơng nhiều, áo giặt không sạch đợc thế là chúng tôi đành phải mặc những bộ đồng phục ố vàng. Nhng bây giờ thì khác lắm rồi. Con đờng đoạn thì đợc trải nhựa, những đoạn đi qua làng đợc trải bê tông. Cứ gọi là đi đến cửa lớp, chúng tôi vẫn không bẩn đến gót chân. Đ ờng sạch bong. Những hôm vào mùa gặt đi trên rơm rạ, chỉ cần ngửi mùi rơm tôi đã thấy quê hơng sao gần gũi và thân thuộc vô cùng. Đi trên con đờng vào mùa lúa trổ, chúng tôi vừa bớc tung tăng chân sáo, vừa cảm nhận hơng lúa thơm thoang thoảng bay từ hai phía cánh đồng. Tôi nhớ lần ấy thằng Hng nói với tôi: - Ước gì chúng mình chẳng bao giờ lớn lên thì hay nhỉ. Cứ thoả thích vui đùa rồi đi học chẳng phải lo nghÜ ®iÒu g×. Håi Êy t«i cho ý nghÜa cña th»ng Hng thËt nùc cêi nhng b©y giê nghÜ l¹i, thÊy nã nãi còng hay hay. Kỷ niệm tuổi thơ tôi đã trôi qua êm đềm trên con đờng đến trờng thân thơng ấy. Đi mãi thành quen, giờ đây tôi nhớ nó đến từng chỗ nhấp nhô, từng cây cột mốc thậm chí còn nhớ con đ ờng đợc ghép bởi bao nhiêu tấm bê tông. Thế là hình nh giờ đây tôi với con đờng đã thành hai ngời bạn. Chỉ tiếc rằng đờng chỉ âm thầm tận tuỵ, đờng chẳng bao giờ tâm sự với tôi.. *§Ò bµi: T¶ c¶nh hoµng h«n quª em. *Bµi viÕt Quê tôi là một làng chài ven biển. Dân chài sống lam lũ quanh năm mà vẫn chẳng d dật đợc bao.
<span class='text_page_counter'>(87)</span> nhiêu. Làng hớng mắt ra đón những cơn gió biển thổi vào thế nên bọn nhóc tụi tôi mới nhỏ ti mà đứa nào đứa nấy sạm đen vì nắng và gió biển. Vùng quê tuy nghèo nhng không phải không có những niềm vui. Với tôi, kỷ niệm sâu sắc nhất chính là đợc ngắm cảnh hoàng hôn trên biển. ChiÒu nµo còng vËy, t«i cïng lò b¹n bíc nÆng trÞch trªn nh÷ng cån c¸t ®Çu lµng sau buæi tan trêng. Cån c¸t mªnh m«ng g¾n bã víi c¶ tuæi th¬ t«i trong suèt nh÷ng th¸ng ngµy qua. Nã cßn g¾n víi bao trß chơi bí mật của lũ trẻ con miền biển. Nhng hôm nay cũng vậy, tôi phải từ bỏ những cuộc chơi sớm hơn để vÒ gióp bè mÑ chuÈn bÞ b÷a c¬m chiÒu. Bè t«i ®i biÓn cø sÈm tèi míi vÒ. Cßn mÑ toi ®i lµm còng hay vÒ muén. B÷a c¬m chiÒu tr«ng chê vµo c¶ cËu con trai líp s¸u. T«i vÒ nhµ, cÊt s¸ch vë nhng kh«ng nÊu c¬m ngay. Bao giê còng vËy, t«i dän dÑp s©n thÒm tríc vµ tranh thñ ng¾m lóc hoµng h«n. H«m nay biÓn xanh chØ h¬i gîn sãng nhng chØ cã d©n miÒn biÓn nh chóng tôi mới rõ, ở trong cái sự phẳng lặng kia, biển đang động lắm. Chả là, đó là lúc nớc triều bắt đầu dâng mà. Gió biển hôm nay nhẹ nhàng mát rợi. Vị mặn thổi vào khiÕn con m¾t t«i c¶m gi¸c cay cay. BiÓn b¾t ®Çu nhît nh¹t v× mÆt trêi s¾p lÆn. Nh÷ng tia n¾ng cuèi cïng của một ngày không đủ tạo màu trên biển mà đủ để mặt biển ánh lên màu trắng hơi phớt vàng nhợt nhạt. MÆt trêi b¾t ®Çu t¾t n¾ng. PhÝa xa kia kh«ng ph¶i lµ «ng mÆt trêi chiÕu nh÷ng tia n¾ng chãi chang mà là một quả cầu rực đỏ đặt trên một cái mâm lớn màu xanh lục. Quả cầu lửa nhỏ dần rồi cứ thế rơi trụt vµo trong lßng biÓn c¶. PhÝa ngoµi kh¬i chi chÝt nh÷ng chiÕc tµu ®ang rín m×nh híng vÒ phÝa lµng t«i. Trong những chiếc tàu kia, có một chiếc ngày nào tôi cũng chờ cũng đợi. Bữa cơm chiều đã dọn xong vừa kịp lúc bố mẹ tôi về. Bố nhâm nhi chén rợu kể câu chuyện cả ngày đi biển. Còn mẹ vừa ăn vừa thỉnh thoảng lại xoa đầu đứa con trai. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng trìu mÕn nh ®ang ngîi khen sù ngoan ngo·n cña con trai m×nh. T«i thÊy lßng Êm l¹i, Êm nh b¸t c¬m ®Çy ®ang n»m trong bµn tay nhá cña t«i.. *§Ò bµi: T¶ c¶nh vên tr¸i c©y cña mét miÖt vên ë quª em. *Bµi viÕt Nhµ «ng ngo¹i em lµ mét cï lao n»m ë bªn s«ng. Nhµ ngoµi thùc chÊt lµ mét khu v ên réng r·i bèn mùa cây trái bát ngát xum xuê. Mỗi lần đến thăm miệt vờn của ngoại, em và tụi bạn lại bị hút hồn bởi bao nhiªu lo¹i qu¶ võa ngät, võa ngon, võa l¹. ChiÕc xuång nhá chë chóng em tõ tõ rêi bÕn. Chó l¸i ch¹c ngoµi ba m¬i, tÝnh t×nh sëi lëi nªn h«m Êy vừa đi, chúng em vừa cời nói trêu đùa vui vẻ lắm. Mấy đứa con gái lại còn hứng chí vừa quờ tay khua nớc võa h¸t nghªu ngao mÊy ®iÖu hß mµ c¸c c« g¸i thêng h¸t trªn s«ng. Thuyền rẽ vào một con lạch nhỏ, chạy thêm nửa cây nữa thế là đến nhà ông ngoại. Từ cổng nhà ngoại chúng em phải đi ngót một trăm mét nữa mới vào đến sân. Cái Hạnh bỗng reo lên nh vừa tìm ra một phát minh kú l¹: - Hao sÇu riªng k×a tôi mµy ¬i Thì ra từ nãy chúnh tôi đã đi dới những thảm hoa sầu riêng màu tím ngắt. Những cánh hoa nhỏ ly ti khÐp nÐp giÊu m×nh døi nh÷ng chiÕc l¸ xanh vµng. Em nói nhe giảng giải thêm cho lũ bạn: sầu riêng cho quả vào khoảng tháng năm. Lúc đó nếu các bạn đến đây thì từ ngoài đầu lạch, các bạn đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của nó rồi. Quả sầu riêng treo lñng l¼ng nh nh÷ng tæ kiÕn trªn cao. Tr¸i chÝn võa th¬m võa bÐo l¹i ngät nh mËt ong, chØ cÇn ¨n mét miếng là các bạn đã thấy hết sự đậm đà rồi. Tụi bạn em vừa đi vừa không ngớt xuýt xoa. Nhng phải đến bây giờ miệt vờn mới chính thức hiện ra. Ôi!Bao nhiêu là thứ cây trái đang đua lên trên khu vờn rộng rãi. Những trái chôm chôm đang chín đỏ trĩu cµnh. PhÝa bªn kia nh÷ng tr¸i bßng mµu vµng in h×nh xuèng mÆt níc cña con l¹ch nhá. PhÝa bªn ph¶i, nh÷ng c©y m¨ng côt xoÌ t¸n réng che mét nöa d·y nh·n xanh tr¸i chÝn sai trÜu trÞt tõng chïm. Em nhí cã.
<span class='text_page_counter'>(88)</span> lần đến chơi, ông ngoại bảo: - §©y lµ lo¹i nh·n hét tiªu v× hét cña nã nhá ti vµ ®en l¸nh nh mét tiªu vËy. Nh·n nµy cïi dµy ¨n th¬m vµ ngät l¾m. Chóng em nh l¹c vµo mét xø së cña h¬ng vµ s¾c. Mïi sÇu riªng, mïi mÝt, mïi bßng hoµ quÖn th¬m nng nøc. Mµu vµng cña bßng, cña cãc chÝn, mµu n©u sËm cña m¨ng côt, råi mµu vµng c¸t cña nh·n … TÊt c¶ cø hoa lªn sung síng, rén rµng. Hôm nay thật vui khi chúng em đợc ông chiêu đãi một bữa cơm cá kho ngon tuyệt. Ông nói: cháu nào thÝch tr¸i c©y th× kh«ng cÇn hái, cø ra gèc c©y ¨n tho¶ thÝch. ThÕ lµ xong b÷a c¬m tra, chóng t«i ïa c¶ ra vờn nh một đàn chim sẻ rộn ràng tập bay..
<span class='text_page_counter'>(89)</span> môc lôc. TT. Trang Lêi nãi ®Çu PhÇn mét v¨n tù sù I. §Æc ®iÓm II. Yªu cÇu cña bµi v¨n tù sù ë líp 6 III. C¸ch lµm bµi v¨n tù sù ë líp 6 IV. Một số đề và dàn bài PhÇn hai v¨n miªu t¶ I. §Æc ®iÓm cña v¨n miªu t¶ II. C¸c d¹ng v¨n miªu t¶ ë líp 6 III. C¸ch lµm mét bµi v¨n miªu t¶ IV. Một số đề và dàn bài PhÇn ba mét sè bµi viÕt tham kh¶o.
<span class='text_page_counter'>(90)</span> nh÷ngbµi v¨n mÉu dµnh cho häc sinh líp 6. Huy Hu©n - Ng« TuÊn - Th¶o Nguyªn Thanh HuyÒn - Thi Loan (Biªn so¹n, tuyÓn chän vµ giíi thiÖu) _____________________. Nhà xuất bản đại học quốc gia tp. hồ chí minh 03 C«ng trêng Quèc tÕ, QuËn 3 – TP. Hå ChÝ Minh §T: 8239 170 – 8239 171; Fax: 8239 172 Email: *****. ChÞu tr¸ch nhiÖm xuÊt b¶n PGS, TS. nguyÔn Quang §iÓn. Biªn tËp néi dung. Tr×nh bµy b×a. Söa b¶n in. _________________________________________ In lÇn thø nhÊt... cuèn (khæ 17 cm x 24 cm) t¹i XÝ nghiÖp in.... GiÊy phÐp xuÊt b¶n sè: cÊp ngµy....... th¸ng...... n¨m 2006 In xong vµ nép lu chiÓu quý........ n¨m 2006..
<span class='text_page_counter'>(91)</span>