Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (93.19 KB, 3 trang )
Chuyện về những bữa cơm…
(Kỹ năng sống) – Trong những điều cần phải học: học ăn, học nói, học
gói, học mở thì việc học ăn bao giờ cũng phải đặt lên hàng đầu.
Đối với đất thuần nông như Việt Nam thì hạt gạo được quý như
vàng. Trải qua 2 cuộc chiến tranh, đời sống nhân dân ta tuy nghèo nhưng
rất coi trọng lễ nghĩa và phép tắc. Trong những điều cần phải học: học ăn,
học nói, học gói, học mở thì việc học ăn bao giờ cũng phải đặt lên hàng
đầu. Phàm là con người trên trai đất này, ai cũng phải ăn, phải uống để
sinh tồn nhưng ăn-uống như thế nào mới là điều quan trọng.
Ông cha ta có câu: “Ăn trông nồi, ngồi trông hướng”. Tại sao phải ăn
trông nồi? Chính vì xa xưa, cuộc sống của dân ta còn khó khăn, đói khổ,
không phải nồi cơm nhà ai cũng đầy, thậm chí còn phải ăn cơm độn
khoai, độn sắn, mà cơm lại là thức ăn chủ yếu. Cho nên không phải muốn
ăn bao nhiêu cũng được mà phải biết san sẻ cho người khác, đặc biệt là
người già và trẻ em. Ngồi trông hướng nghĩa là ngồi phải đàng hoàng, ý
tứ, không được ngồi giữa lối đi hoặc ngồi trước mặt người khác.
Ngoài câu thành ngữ này ra, ông cha ta còn có những câu thành ngữ
khác để dạy con cháu về việc học ăn, chẳng hạn như “ Ăn có mời, làm có
khiến”, “Ăn tùy nơi, chơi tùy chỗ” ý nói không nên ăn uống tùy tiện, ăn
hay không còn tùy thuộc vào thái độ của người mời.
Mẹ tôi vẫn thường dạy tôi như thế, nếu có khách phải mời khách
trước rồi mới đến lượt mình, ăn là phải biết để phần cho người đi vắng .
Tuyệt đối không nên mời người khác ăn đồ ăn thừa.
Thế nhưng, hôm ấy, bỗng dưng có 2 bệnh nhân ở trong viện ra thăm
nhà. Hai người ngồi chơi từ chập tôi, cho đến gần khuya, tôi phân vân:
- Hai chú cháu đã ăn uống gì chưa?
Hai người lắc đầu, nhìn vẻ mặt khắc khổ, tiều tụy của họ trông thật
tội nghiệp. Lúc đó trong nhà chẳng còn thứ gì ngoài ít cơm nguội và ít
canh thừa, nên tôi chẳng dám mời, nhưng lại nghĩ trời mưa gió rét mướt,
tối tăm như thế, chẳng biết ngoài đường còn bán gì không mà mua? Tôi
đánh liều: