SÁM HƯƠNG LINH TỐNG TÁNG
Đời người như một giấc mơ,
Trăm năm nào khác cuộc cờ đổi thay.
Tuần hườn máy tạo chuyển xoay,
Chết đi, sống ở xưa nay lẽ thường.
Hương, đăng, hoa, quả cúng dường,
Nguyện cầu Tam Bảo mười phương chứng lịng.
Hơm nay ta hãy đồng thời,
Đưa người nhẹ bước về nơi Phật đường.
Cũng vì bác ái lịng thương,
Cầu cho người được về nương Bồ đề.
Xa lìa biển khổ tối mê,
Tam đồ, lục đạo, mà về Tây phương.
Dứt lìa sanh tử vấn vương,
Ở nơi Phật quốc an khương đời đời.
Vậy nên đây có đơi lời,
Nhắc người bóng cũ nay thời biệt ly.
Cảnh đời lắm nỗi sầu bi,
Tình ân phụ mẫu nay thời cách xa.
Cảnh đời như bóng phù hoa,
Tình thâm huynh đệ phải xa hội này.
Cảnh đời nào khác chịm mây,
Tình chồng nghĩa vợ hơm nay xa lìa.
Cảnh đời như bọt nước kia,
Tình thương cho mấy cũng lìa với nhau.
Cảnh đời như gió thổi mau,
Tình thương con cháu thế sao cũng lìa.
Cảnh đời như bể dâu kia,
Tình bằng cố hữu cũng chia đơi đường,
Cảnh đời như thể sa sương,
Tình thâm quyến thuộc cũng thường cách nhau.
Cảnh đời như đá mài dao,
Cả hai mịn hết có nào bền lâu ?
Cảnh đời như lửa đốt dầu,
Cháy mau thì hết có đâu cịn hồi.
Cảnh đời nghĩ luống bi ai,
Khác nào hoa nở rồi mai hoa tàn !
Cảnh đời khó nỗi thở than,
Khác nào một đám rừng hoang mịt mù.
Cảnh đời vì bởi chẳng tu,
Nên đường sanh tử lu bu khơng lìa.
Cảnh đời vì bởi trau tria,
Đeo theo vật chất khó lìa lợi danh.
Cảnh đời như biển nước xanh,
Gió cuồng, sóng cuộn mé gành lao xao.
Cảnh đời như giấc chiêm bao,
Như lằn điển chớp, khác nào tiếng vang.
Cảnh đời như đống tro tàn,
Giống như Dã Tràng xe cát biển Đông.
Cảnh đời như thể mật ong,
Thoa vào lưỡi kiếm gạt lịng trẻ em.
Cảnh đời nhìn kỹ mà xem,
Khi về âm cảnh nào đem món gì ?
Cảnh đời là khối hiệp ly !
Nay dời, mai đổi theo thì thời gian.
Hồi nào ở chốn đền vàng,
Bây giờ gởi xác đồng hoang một mình,
Hồi nào mắt đẹp, mày xinh,
Bây giờ một đống thịt sình mà thơi !
Hồi nào đứng đứng, ngồi ngồi,
Bây giờ yên lặng như chồi cây khô,
Hồi nào trang điểm khôi ngô,
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài !
Hồi nào tình bạn bắt tay,
Bây giờ cắt đứt làm hai con đường.
Hồi nào mền, nệm, gối, giường,
Bây giờ dứt bỏ thảm thương vô cùng.
Hồi nào xưng bá, xưng hùng,
Bây giờ nhắm mắt mà chun xuống mồ.
Hồi nào lên xuống, ra vô,
Bây giờ yên lặng như đồ bất tri.
Hồi nào ứng cử khoa thi,
Bây giờ sao dứt mà đi cho đành.
Hồi nào tham lợi, tham danh,
Bây giờ một đám cỏ xanh nắm mồ.
Hồi nào du lịch giang hồ,
Bây giờ ở chốn đồng khô băng ngàn.
Hồi nào trau ngọc chuốt vàng,
Bây giờ một đống xương tàn rũ da.
Hồi nào múa, hát, đờn, ca,
Bây giờ lìa bỏ tách xa xóm làng.
Hồi nào kiệu phụng, lầu vàng,
Hồi nào mặt biển sóng tràn nhấp nhơ,
Hồi nào anh, chị, chú, cô,
Bây giờ chẳng thấy ra vô bóng hình.
Hồi nào con, vợ của mình,
Bây giờ hai ngã thình lình cách xa.
Hồi nào mẹ mẹ, cha cha,
Bây giờ bóng đã khuất qua xế rồi,
Hồi nào tớ, chủ, quân, tôi,
Bây giờ như giọt nước trơi giữa dịng.
Hồi nào bác, thím, em, chồng,
Bây giờ cách biệt hết mong được gần.
Hồi nào yểm cựu nghinh tân,
Bây giờ chỉ thấy mộ phần thiết tha.
Cảnh đời bách chiết, thiên ma,
Huỳnh tuyền choán lộ phải qua một lần.
Ở trong cảnh thế dương trần,
Dầu cho vua, chúa, quan, dân, sang, hèn.
Hạng nào cũng thể bóng đèn,
Hết tim thì tắt một phen mịt mù.
Dầu cho kẻ trí, người ngu,
Kẻ khơn, người dại hình thù nhỏ to.
Rốt rồi cũng táng một gị,
Của trần để lại chẳng cho đem về !
Có gì tríu mến, tham mê,
Đeo theo vật chất nghiệp nghề làm chi ?
Thế rồi cũng bỏ mà đi,
Nghĩ ra lắm nỗi sầu bi dập dồn.
Tiếng kêu ơi hỡi linh hồn !
Cảnh đời nay biển, mai cồn tỉnh chưa ?
Tỉnh rồi dứt mối say sưa,
Thì là có Phật rước đưa qua liền.
Do hồi đời sống sanh tiền,
Gieo nhiều miếng ruộng phước điền khắp nơi !
Bây giờ an hưởng vui chơi,
Cũng như trong lúc đương đời có tu.
Cho nên mới được võng dù,
Khơng cịn trăng trói ngục tù trần lao.
Dứt lìa sanh tử đớn đau,
Ở nơi Phật quốc ra vào thảnh thơi.
Chẳng còn nghĩ đến việc đời,
Cõi trần giả tạm vốn thời đổi thay.
Nếu như muốn vậy hôm nay,
Phải lo tu trước ngày mai là nhờ.
Biết rằng phải ngộ thiền cơ,
Mau mau nhẹ gót qua bờ sơng mê.
Khi nào bỏ thế về q,
Thì là có Phật dựa kề một bên.
Rước đem về đến cõi trên,
Hưởng điều khối lạc vững bền dài lâu.
Đơi lời kính chúc mong cầu,
Nhờ ơn chư Phật rước thâu hồn về.
Khỏi vịng biển khổ, sơng mê,
Tam đồ, lục đạo; dựa kề hoa sen.
Nhìn xem thấy rõ bóng đèn,
Quang minh rạng chói một phen sáng lịa.
Nguyện cầu với đức Di Đà,
Từ bi tế độ những là chúng sanh.
Dầu lồi vơ giác, hữu tình,
Thảy đều được phước về sinh nước Ngài.
THÍCH CA PHẬT TỔ NHƯ LAI,
QUAN ÂM, THẾ CHÍ cùng Ngài TẠNG VƯƠNG.
Từ bi mở tấm lịng thương,
Nước mưa cam lộ mười phương rưới vào.
Chúng sanh tất cả trần lao,
Nương theo quả giác về mau Niết bàn.*
SÁM CẦU SIÊU
Cuộc nhân thế như tràng ảo mộng,
Chuỗi thời gian tựa bóng bạch câu.
Đời người gẫm có bao lâu,
Tử vong là một nhịp cầu phải qua.
Cơn tử biệt châu sa lệ đổ,
Cảnh chia phôi thảm khổ sầu bi ;
Não nề kẻ ở người đi,
Khóc than nghẹn tiếng, biệt ly nát lịng.
Những tiếc rẻ tấm cơng cha mẹ,
Nợ cưu mang bồng bế dưỡng nuôi;
Vật trong vũ trụ đắp bồi,
Hôm nay một phút thôi rồi bỏ đi.
Một thể sống đã ly cõi sống,
Đem hình hài tăm bóng về đâu ?
Mênh mơng trời đất nhiệm mầu,
Huyền vi máy tạo cơ cầu ai hay !
Trong Phật Pháp giãi bày tỏ rõ,
Người thế gian nếu có tâm lành,
Việc làm trong thuở bình sanh,
Giúp người cứu vật để dành phước to.
Ngày nhắm mắt khỏi lo chi nữa,
Khối âm cơng tích chứa từ xưa,
Nẻo về đã có người đưa,
Cõi riêng đã có phước thừa an vui.
Bằng có kẻ một đời qua luống,
Chưa kịp gieo miếng ruộng phước lành.
Thì người quyến thuộc chung quanh
Thay người quá vãng làm lành gieo duyên:
Dưới chơn Phật kiền thiềng đảnh lễ,
Nghe câu kinh kính nể chắp tay.
Trai Tăng cung dưỡng các thầy,
Qui y, giữ giới, ăn chay, hành thiền.
Phát tâm rộng thí tiền, thí gạo,
Thương người nghèo cho áo, cho cơm.
Những ngày cúng kiến quảy đơm,
Đừng bày giết vật oán hờn về sau.
Phải duyên cũng sửa cầu bồi lộ,
Gặp vật thì ủng hộ phóng sanh.
Một nhơn tốt, một quả lành,
Phước này hồi hướng vong linh hưởng nhờ.
Cõi trần thế mơ hồ giả tạm.
Kiếp nhơn loài như đám phù vân,
Hiệp tan, tan hiệp xoay vần.
Mà cơn tan hiệp, là phần thương đau.
Ngao ngán nỗi thảm sầu vô tận,
Thức tỉnh cơn phiền hận vĩnh miên.
Dầu rằng khổ hải vô biên,
Hồi đầu thị ngạn, nghiệp duyên sạch lần.
Âu cũng bởi lòng trần vọng niệm,
Để xa rời một điểm chơn như,
Đường trần từ đó ngẩn ngơ,
Càng dong ruỗi bước, càng mờ mịt xa.
Do tâm ý tạo ra nghiệp cảnh,
Cho thân hình chịu lãnh đau thương,
Tỉnh ra một giấc mộng trường,
Liệu bề giải khổ, tìm đường thốt sinh.
Trước bửu tọa nghe kinh sám hối,
Lượng từ bi xả tội lỗi lầm;
Nước dương rửa sạch trần tâm,
Qui y Tam Bảo kỉnh thâm phụng thờ.
Hồn được nhẹ là nhờ phép nhiệm,
“A Di Đà “, rán niệm Phật danh.
Phật xưa sẵn có nguyện lành,
Niệm danh mười tiếng được sanh nước Ngài.
Niệm chuyên chú đừng sai chỗ diệu,
Chớ luyến trần mê tríu tiếc thương.
Luyến trần ngăn lấp con đường,
Thốt trần thức tỉnh tỏ tường lối đi.
Mê tríu dứt, tức thì nhẹ bước,
Giác ngộ xong Phật rước theo Ngài,
A Di Đà Phật Như Lai,
Hiện thân tọa bửu liên đài độ sanh.*
96. SÁM CÔNG CHA
(Sám báo hiếu 4)
Luân hồi sinh tử khôn cùng,
Sắc thân trong cõi bụi hồng phù du.
Nhớ cha đức độ nhân từ,
Thương con chăm chút cũng như mẹ hiền.
Cuộc đời chìm nổi bao phen,
Cha khơng theo gót bon chen đua đòi.
Mọi điều nhân nghĩa rạch ròi,
Nên thường cam chịu thiệt thịi vơ thân.
Thương con lo lắng xa gần,
Vì con ăn học muôn phần hy sinh.
Lắm khi khổ nhọc qn mình,
Tấm thân khơng thiết, tận tình chăm lo.
Thấy con siêng học gầy gò,
Nên thường nhắc nhở, chăm lo ân cần.
Chắt chiu mọi chuyện tiện tằn,
Chẳng chè, chẳng rượu, chẳng năng bạn bè.
Cả năm chẳng hội, không hè,
Bạc bài không thích, đam mê khơng màng.
Cửa nhà từ chỗ bần hàn,
Cần cù rán sức cho ngang bằng người.
Ðời cha kham khổ nhiều rồi,
Nên cha chỉ thích con vui học hành.
Mọi điều khó nhọc đâu thành,
Ðể con vững chí nên danh với đời...
Bấy lâu con vẫn nhớ lời,
Sống sao cho được ra người đâu quên.
Thà cam nghèo của nghèo tiền,
Giàu vì bất chính cha khun đừng làm.
Vâng lời mọi việc đường hồng,
Chúng con nay vẫn nghèo nàn như xưa.
Lợi danh như áng mây đưa,
Rồi ba tấc đất hơn thua ra gì?
Chúng con thực sự kém chi,
Kỹ sư, bác sĩ... có gì thiếu đâu.
Chỉ vì giáo dục ăn sâu,
Nên mình đơn giản cháo rau qua ngày.
Nhớ lời cha dạy xưa đây,
Bỗng dưng lệ thấm mắt cay mủi lòng.
Nhân lành cha mẹ gieo trồng,
Chúng con vun bón vng trịn mai sau.
Trước ngơi Tam bảo đê đầu,
Nguyện cầu cha mẹ sống lâu an lành.
Mọi điều phước đức viên thành,
Mong cầu Phật độ vãng sanh cõi trời.
--------------------Trích Kinh Báo Hiếu và Vu lan – Chùa Giác Ngộ XB – Saigon 1994
97. SÁM NGHĨA MẸ
(Sám báo hiếu 5)
Luân hồi trong kiếp ba sinh,
Sắc thân trôi nổi mong mênh bệnh già.
Nay con quỳ trước Phaät đà,
Nguyện cầu cho mẹ tuổi già an vui.
Nhớ về chuyện cũ bùi ngùi,
Mẹ cha lam lũ cả đời long đong.
Nuôi con tận tụy hết lịng,
Cho con ăn học vơ cùng cơng lao.
Ni con năm tháng bù đầu,
Biết bao khổ nhọc dãi dầu nắng mưa.
Dạc dài chiều tối sớm trưa,
Gạo đong chưa được thì chưa về nhà.
Thương con mẹ chẳng nề hà,
Thức khuya dậy sớm thật là đa đoan.
Lụa là trau chuốt không màng,
Cả đời lam lũ rán làm cho con.
Vì con thân thể hao mịn,
Vì con mẹ chẳng phấn son bao giờ.
Nuôi con mong mỏi từng giờ,
Trông con khôn lớn như chờ quả ra.
Ốm đau cũng chẳng nệ hà,
Chắt chiu tằn tiện để mà nuôi con.
Mọi điều khéo léo trơng nom,
Mẹ thường thu vén vng trịn trước sau.
Ru con mẹ hát ca dao,
Như là hương vị mía lau ngọt ngào.
Nhẹ nhàng âm điệu thanh tao,
Ðã từng thấm lịm ăn vào tim con.
Mẹ khơng áp dụng roi địn,
Nhưng lời mẹ nói lại cịn hơn cơ.
Mẹ khơng roi vọt bao giờ,
Mỗi lời mẹ nói tựa hồ thơ ra.
Những lời ý nhị thật thà,
Lại còn thấm mát hơn là mưa to.
Mỗi lần khuyên nhủ dặn dò,
Những lời mẹ dạy là pho “truyền kỳ”
Mỗi lần luân lý ra thì,
Mẹ dùng tục ngữ khác gì hiền nhân...
Những lời dạy bảo ân cần,
Chúng con nguyện mãi ghi tâm thực hành.
Suốt đời cha mẹ ở lành,
Chúng con vẫn nguyện tận tình noi theo.
Nhân lành cha mẹ từng gieo,
Chúng con trân trọng dẫu nghèo không
buông.
Nay Vu Lan, cúng dường Tam bảo,
Nguyện Phật đà phước báo mẹ cha,
Yên vui hạnh phúc tuổi già,
Ðến hồi trăm tuổi sanh qua cõi trời.
-----------------Trích Kinh Báo Hiếu và Vu Lan, Thích Nhật Từ và Phan Khắc Nhượng
biên soạn, chùa Giác Ngộ ấn hành nội bộ, Sàigòn, 1994
98. KỆ NHỚ ƠN CHA MẸ
(Sám báo hiếu 6)
Nước sơng nọ có nguồn mới chảy,
Hạt thóc kia có cấy mới lên,
Phàm phu cho đến Thánh Hiền,
Ví khơng cha mẹ sao nên thân người?
Trong mười tháng mặt xanh da bủng,
Vì ni con bụng ỏng lưng eo,
Ba năm bú mớm nâng niu,
Cam sài mẹ chịu, hẩm hiu mẹ buồn.
Hai bầu sữa nước nguồn khơn ví,
Dạ thương con xá kể nhọc nhằn,
Ðêm đông ấp nệm ủ chăn,
Chiếu giường ẩm ướt giành thân mẹ nằm.
Năm canh những âm thầm với bóng,
Mong cho con chóng lớn nên người,
Tháng hè như nấu như sơi,
Tay xoa tay quạt mồ hơi đầm đìa.
Hàm răng cũng thường khi biếng xỉa,
Ðài gương soi cũng để bụi mơø,
Xuân xanh mấy chỗ đã già,
Trời cao bể rộng khơn mà ví ơn !
Cịn cha phải tìm cơm lo áo,
Vì con, lo quần áo đơn mền,
Một ngày dần một lớn lên,
Tìm thầy, tìm bạn bút nghiên học hành.
Dạy ăn nói cho thành khn nếp,
Ðạo làm người dạy biết sâu nông,
Lại lo dựng vợ gả chồng,
Gây cơ lập nghiệp nối giịng mai sau.
Vì con phải mưa dầu nắng dãi,
Vì con nên chẳng ngại nhọc nhằn,
Vì con bớt ngủ khoan ăn,
Vì con thương xót băn khoăn đêm ngày.
Công đức nặng xem tầy non Thái,
Ðạo làm con ta phải biết ân,
Sớm khuya phụng dưỡng chuyên cần,
Ðem lòng hiếu kính song thân mới là.
Khi ăn ở vào ra hầu hạ,
Dung nhan thường hịa nhã vui tươi,
Khơng may trái nắng trở trời,
Tìm thầy, tìm thuốc đêm ngày dưỡng ni.
Mùa nóng nực không ngơi tay quạt,
Tiết hàn đông sắp đặt màn chăn,
Ðừng điều q vợ hơn thân,
Nặng bên tình ái nhẹ phần cù lao.
Gương hiếu hạnh kể sao cho xiết,
Muôn điều lành hiếu liệt đầu tiên,
Kìa như vua Thuấn đại hiền,
Bởi tùy thuận ý chẳng phiền lịng cha.
Ơng Mẫn Tử sương sa rét mướt,
Mảnh áo lau cảm được lịng từ,
Chơn con nuôi mẹ chuyện xưa,
Kìa ơng Qch Cự trời cho lị vàng.
Chẳng qua đấng anh hùng hào kiệt,
Hiếu có trịn sự nghiệp mới cao,
Huống người thốt cõi trần lao,
Cơng ơn cúc dục nỡ nào lãng quên.
Vứt bỏ tấm thân hèn chẳng đoái,
Quyết một điều ân ái bước ra,
Sắc trần chẳng chút nhuộm qua,
Giàu sang trị ảo vinh hoa chuyện đời.
Chí lục độ cần chăm gắng gỏi,
Chữ tứ ân thúc gọi ln tai,
Vì mình thốt cảnh trần ai,
Mẹ cha hẳn được liên đài tiêu dao.
Ðấng Ðại Giác kể bao nhiêu kiếp,
Vì sinh thành dù chết cũng cam,
Mục Liên dốc một hiếu tâm,
Thần thông đác đạo ân thâm trả đền.
Mẹ ngục tối trở nên tịnh độ,
Con như Ngài mới hậu mới cao,
Bà-la-môn thác sinh vào,
Là Ngài Ðịa Tạng má đào lạ thay.
Gậy tích trượng ra tay cứu mẫu,
Ngọc Minh Châu soi thấu cõi đời,
Kiếp sau lại trở làm người,
Giả tên Quang Mục đứng ngồi nghiêm trang.
Thích trứng cá mẹ mang tội báo,
Vào ngục Ngài hóa đạo sinh thiên,
Dốc lòng tu đạo cần chuyên,
Mới là đại hiểu báo đền ơn sâu.
Hiếu thế tục chỉ hầu cơm nước,
Hiếu xuất gia giải thốt ln hồi,
Dám khun tất cả mọi người,
Báo ơn nên tỏ, chớ sai lầm đường.
Khuyên cha mẹ ngày thường niệm Phật,
Miệng hằng nên nói thật ăn chay,
Chúng sinh nghiệp sát đưøng gây,
Tu hành thập thiện trồng cây phúc lành.
Dù một kiếp chưa thành Chánh giác,
Song thân lành quả chắc có phen,
Làm con phải dứt trần duyên,
Tu hành gắng gỏi báo đền ơn sâu.
Khỏi mang tiếng cạo râu cắt tóc,
Khơng thẹn thân khốt Phúc điền y,
Tinh thần cần phải tu trì,
Giữ giới, định, huệ quy y tham thiền.
Rồi ra thành Phật chứng Tiên,
Cửu huyền, độ được báo liền tứ ân,
Mấy lời Thầy dạy ân cần.
Nam Mô Sinh Tịnh Ðộ Bồ-tát Ma ha tát.
-------------------Trích Kinh Nhật Tụng, chùa Hoằng pháp xb, Sàigòn, 1971
99. SÁM CẦU AN (II)
Cúi đầu làm lễ Bổn sư,
Nguyện cho bá tánh tiêu trừ nạn tai.
Lại cầu Quan Âm Như lai,
Tầm thanh cứu khổ hằng ngày chúng sinh.
Cõi đời tật bệnh tử sanh,
Mỗi ngày nguy hiểm đấu tranh đủ điều.
Sáng ra từ sớm đến chiều,
Biết bao tai nạn rất nhiều tử sanh,
Thấy đời liệt liệt oanh oanh,
Miễng mồi phú q cơng danh tạo thành.
Nguyện Ngài đức cả tầm thanh,
Cầu xin cứu khổ ban lành nhân dân,
Chúng con lễ bái Quan Âm,
Xót thương cứu khổ từ tâm biển trần.
Tay cầm dương liễu ân cần,
Cùng bình tịnh thủy rưới dân cam lồ,
Cúi đầu sanh tử mơ hồ,
Phù du cõi tạm cơ đồ lửa thiêu.
Hàng ngày tai nạn rất nhiều,
Cầu Ngài cứu khổ mơi chiều hóa thân,
Ðộ đời bá tánh vạn dân,
Khắp cùng pháp giới trọn phần an vui.
Cha sanh con thảo dưỡng nuôi,
Mẹ hiền đức độ khiến xui làm lành,
Nhà nhà an lạc tịnh thanh,
Bốn mùa tám tiết hóa sanh thuận hịa.
Nhân dân lạc nghiệp âu ca,
Hịa bình thế giới, quốc gia an lành,
Tránh điều quả báo sát sanh,
Tìm đường đạo đức cha lành Thích Ca.
Tụng kinh niệm Phật Di Ðà,
Cầu cho bá tánh tồn gia an lành.
Hiện tiền phước quả viên thành,
Khắp cả nam nữ tâm sanh hiền từ,
Mọi người tật bệnh tiêu trừ,
Noi theo Chánh pháp Bổn sư tu hành.
Chúng con lễ bái chí thành,
Nguyện mau thốt khỏi tử sanh ln hồi.
Cõi đời khổ não lắm ơi,
Quyết lịng theo Phật về ngơi sen vàng.
Nam mơ Tịnh độ Lạc bang,
Dắt dìu đệ tử Tây phang mau về.
-----------------Trích Kinh Nhật Tụng, chùa Hoằng Pháp xb, Sàigịn, 1971
100. SÁM NIỆM PHẬT
QUYEÁT ÐỊNH VÃNG SINH
(Sám khuyến tu 6)
Sân lan trời ngả bóng chiều,
Cảm thân phù thế ít nhiều ngẫn ngơ,
Tranh đời dệt mộng vẫn vơ,
Say đua danh lợi mê mờ sắc thanh.
Cánh bèo vỗ sóng bập bềnh,
Tại ai hay cũng gây nên bởi mình?
Bể trần là mấy phù sinh,
Thị phi ghen ghét trong tình quẩn quanh,
Mà trơng chiếc lá lìa cành,
Doanh hư cõi tạm trong vành đó thơi !
Mà trong ngọn nước chảy trôi,
Mênh mang sáu nẽo biết rồi về đâu ?
Kiếp người nào có bao lÂu,
Nắng mưa thơi cũng dãi dầu cỏ hoa !
Lầu sương nhạt ánh trăng tà,
Hoàng lương một giấc tỉnh ra ngỡ ngàng!
Chi bằng về cõi Liên bang,
Sen khoe sắc ngọc, gió đàn pháp âm,
Trời giải thốt, cảnh thậm thâm,
An vui mn kiếp tuyệt lầm lỗi xưa.
Chỉ câu niệm Phật đừng thưa,
Chỉ bền tín nguyện Tam thừa bước lên,
Ðài vàng đã sẵn ghi tên,
Cơ duyên sẵn đợi một lần đạo tâm.
------------------
- Bài do TT. Thích Thanh Khốt, chùa Phú Cốc-Thường Tín soạn, chùa
Hải Ninh- Ðồng Thiện tàng bản, Hài Phịng, 1996.
101. SÁM CẦU SIÊU VONG LINH
(Sám cầu siêu III)
Hồn ơi! Lẳng lặng mà nghe,
Cầu hồn cho đặng trọn bề vãng sinh.
Cúi xin Phật xót thương tình,
Cứu hồn ra khỏi u minh ba đàng
Cúi xin phóng ngọn hào quang,
Soi hồn trong giấc mơ màng chiêm bao.
Cúi xin trong biển ba đào,
Vớt ra hồn khỏi lúc nào trầm mê.
Cúi xin ơn Phật đề huề,
Dang ta mà dắt hồn về tới nơi.
Cúi xin ơn Phật rước mời,
Nắm tay mà dắt hồn chơi liên trì.
Lại xin tả hữu truy tùy,
Mấy ngơi Ðại Sĩ cùng thì ban ơn.
Quan Âm Bồ-tát hóa thân,
Tay cầm nhành liễu tay bưng kim đài.
Với cùng Thế Chi các Ngài,
Quang lâm trần thế tiếp lai vong hồn.
Lại xin tất cả tông môn,
Thanh văn thượng thiện cũng dồn một nơi.
Lại xin tất cả các trời,
Giã từ cung điện mà dời gót đi.
Khởi hành từ cõi phương Tây,
Theo sau giá Phật xuống ngay một đồn.
Nghênh ngang bảo cái tràn phan,
Nhạc trời thánh thót vị hương nồng nàn.
Bao nhiêu thắng cảnh hiện ra,
Khiến hồn xem thấy thiết tha vui mừng.
Cho hồn hóa đặng kim thân,
Ngồi trên bảo tọa theo gần Ðạo sư.
Khảy tay một lúc bây giờ,
Ðã qua Tịnh độ làm người vãng sinh.
Nguyện cho hồn đặng an lành,
Thiện căn phát đạt tội tình tiêu tan.
Nguyện hồn về cõi Tịch Quang,
Mau mau thoát khỏi trần gian cho rồi.
Nguyện hồn tinh tấn hẳn hòi,
Trồng hoa bát nhã nhổ chồi vơ minh.
Nguyện hồn thính pháp văn kinh,
Mở lịng sớm tỏ tánh linh chơn thường.
Nguyện hồn chơi khắp mười phương,
Hái bông mà để cúng dường Như lai.
Nguyện hồn trưởng dưỡng thánh thai,
Vào trong cửu phẩm ra ngồi tứ sanh.
Hơm nay tứ chúng đồng thanh,
Kiên trì sáu chữ Hồng danh đã nhiều.
Thế nào hồn cũng cao siêu,
Ðem thân phàm hạ mà triều Pháp vương.
Tiêu diêu khoái lạc phi thường,
Phước đầy huệ đủ kiết tường biết bao.
Dứt rồi tám vạn trần lao,
Nhân duyên còn đợi kiếp nao mới tròn.
Phật như thể mẹ tìm con,
Con mà gặp mẹ lại cịn lo chi.
Ðã sanh vào cõi vô vi,
Năm năm tháng tháng ngày ngày thảnh thơi.
Sẵn đây căn dặn đơi lời,
Về sau cũng tính với đời làm sao.
Gây go caùi hội phong trào,
Từ bi đâu nỡ lúc nào bỏ qua.
Thôi thôi mấy tiếng ruột rà,
Xin hồn ghi để nữa mà hóa duyên.
Ðưa hồn tách dặm tây biên,
Cầu cho bá tánh Tây phang mau về.
102. SÁM ÐƯA LINH
(Sám cầu siêu IV)
Cuộc đời như giấc chiêm bao,
Thân người khác thể bọt trào nước xao.
Oan gia nợ thế biết bao,
Vợ chồng, cha mẹ, những nào cháu con...
Của tiền gia sản bằng non,
Rồi ra một giấc mộng, còn chi đâu!
Cho hay thế sự bể dâu,
Cõi trần là chốn ra vào trả vay.
Luân hồi lục đạo khổ tai,
Tiền nhân hậu quả đọa đày chẳng thôi.
Cạn suy kỹ xét thầm vui,
Giác linh nay đã hết hồi đảo điên.
Dứt dây nghiệp báo trần duyên,
Lánh xa tục lụy não phiền lửa hang.
Ai mà sớm biết mới ngoan,
Lợi danh ân ái, thiệt đàng oan khiên.
Sắc tài tửu khí là thuyền,
Ðưa người mê muội trong miền trầm luân.
Sáng lòng rõ biết giả chơn,
Ðường Tiên nẻo Phật khá liền bước lên.
Linh đài cửa Phật nhãn tiền,
Bồ đề tâm phát, thấy liền chẳng sai.
Vọng cầu Phật Tổ Như lai
Tây phương tiếp dẫn hộ rày Linh quang.
Quan Âm Bồ tát từ thoàn,
Ðưa người lương thiện thẳng sang Niết bàn.
U minh giáo chủ cứu nàn,
Thập phương Bồ tát chỉ đàng Vô sanh.
Bồng Lai nhược thủy tịnh thanh,
Tây thiên chín phẩm liên thành nguy nga.
Liên Trì hải hội Di Ðà,
Từ bi độ chúng khỏi sa tội tình.
Chơn như Phật tánh kiến minh,
Tránh nơi phiền não biết nhìn huệ căn.
Nguyện cầu hồn đặng siêu thăng,
Thốt vịng oan nghiệt buộc ràng nhiễu
nhương.
Phúùc Thần phướn báu dẫn đường,
Chư Phật Bồ tát xót thương độ hồn,
Linh quang sáng suốt thường tồn,
A Di Ðà Phật gắng cơng niệm hồi.
Nương nhờ thánh đức Như lai,
Thần thông tiếp dẫn lên đài Tây phương.
103. KỆ ÐỘ VONG (1)
(Sám cầu siêu V)
Nam mô đức Phật Di Ðà,
Hào quang soi khắp gần xa trong ngồi.
Ðộ cho hết thảy mn lồi,
Ðều cùng giải thốt tháng ngày tiêu dao.
Mở mang đường chính thanh cao,
Dẫn cho đâu đấy cùng vào cảnh vui.
Chúng con xiết nỗi ngậm ngùi,
Tấm thân bèo giạt, mây trôi, bấy chầy.
Những là ngậm đắng nuốt cay,
Vòng quanh sáu ngả đọa đày một thân.
Nay mừng còn chút thiện nhân,
Sớm đà biết hối ăn năn nỗi mình.
Ngày đêm dốc một lịng thành,
Quy y Tam bảo nương mình bấy nay.
Bạn bè trên dưới sum vầy,
Khuyên nhau tu để sau này độ thân.
Trước sau một dạ ân cần,
Cầu về Tịnh độ hưởng phần yên vui,
Bạn con nay có một người,
Thuyền đầy quả mãn xa nơi hồng trần.
Linh hồn lìa bỏ xác thân,
Ðể thương, để nhớ, hết gần đến xa.
Từ nay vắng cửa vắng nhà,
Con con cháu cháu vào ra bùi ngùi.
Nhớ khi cịn ở cõi đời,
Nết na thuần cẩn là người hiền lương.
Thông minh thao lược đủ đường,
Nhân từ hiếu nghĩa chưa thường kém ai.
Phúc duyên nay đã vẹn đầy,
Bạn bè con cháu tới đây tiễn hành.
Ai ai cũng dốc lòng thành,
Cùng nhau niệm Phật tụng kinh cầu hồn.
Ngửa trông Mẹ lại cứu con,
Phật về tiếp dẫn linh hồn từ nay.
Ðưa sang thẳng phía phương Tây,
Tới nước Cực lạc ở đài Liên hoa.
Khác nào con lạc mẹ cha,
Bơ vơ dài dạc xót xa âu sầu.
Bây giờ lại được gặp nhau,
Mừng này, cịn có mừng nào mừng hơn.
Chí thành giãi tấm lịng son,
Cúi xin phù hộ cho con cháu hồn.
Cùng là đệ tử chúng con,
Nhân duyên phúc tuệ vẹn tròn trước sau
Yên vui hưởng mãi dài lâu,
Ðời này sung sướng, đời sau an nhàn.
Cầu cho khắp cả thế gian,
Cùng thành nước Phật hồn tồn n vui.
Nam Mơ A Di Ðà Phật.
SÁM VĂN LÂM CHUNG
Đầu ngưỡng vọng Tây phương Phật Tổ,
A Di Đà Phật độ trần gian.
Từ bi cứu kẻ lâm nàn,
Trong giờ bịnh ngặt, linh quang từ trần.
Nhờ đức cả Quan Âm tế độ,
Văn Thù đồng ủng hộ Giác linh.
Phổ Hiền, Địa Tạng Thánh minh,
Hộ người khỏi bị vật mình trở trăn.
Mong Phật Tổ bủa giăng ân đức,
Trợ vong hồn thêm sức thiêng liêng.
Kim thân Phật hiện nhãn tiền,
Phóng hào quang giải nghiệp duyên não phiền.
Trấn hồn phách, độ yên tâm cảnh,
Diệt ác tà, pháp tánh qui chơn.
Lục căn, lục thức, lục trần,
Thảy đều thanh tịnh, Chơn thần định an.
Kìa trước mắt đài vàng cửa Phật,
Rước những người chơn chất thiện lương.
Tĩnh lòng quán cõi Tây phương.
A Di Đà Phật niệm thường chớ sai.
Đừng vọng tưởng trần ai ân ái,
Bỏ lợi danh khổ hải luân hồi,
Giữ lịng định tĩnh mà thơi,
Một niềm tưởng Phật, vãng hồi Tịnh bang.
Cầu Di Lặc, Nhiên Đăng Cổ Phật,
Thích Ca đồng gom phách hồn thâu.
An trong một giấc tịnh mầu,
Xuất ra nơi đỉnh huyền châu nê hoàn.
Noi đại đạo minh quang Chánh Giác,
Thốt khỏi vịng sóng thác trầm ln.
Hồn linh theo dõi Phước Thần,
Nương nơi phước báu siêu thăng kịp giờ.*
SÁM NGUYỆN CẦU SIÊU
Quy mạng lễ mười phương Tam bảo,
Khắp ba đời chánh đạo Bồ đề.
Nay con thành kính hướng về,
Chí tâm sám nguyện tư vì hương linh.
Chúng con bởi vô minh bất giác,
Nên tử sanh trôi dạt luân hồi.
Để cho nghiệp lực cuốn lôi,
Đẩy đưa ràng buộc từ đời xưa xa.
Nhờ chút niệm nên đà sanh được,
Làm thân người trong kiếp sống này.
Trải qua những tháng năm dài,
Chung quy rồi cũng đến ngày tử vong.
Tất cả những điều trong cuộc thế,
Đã sống theo những lẽ phàm tình.
Chỉ vì nghĩ đến thân mình,
Mà gây tạo tác mn nghìn ốn ân.
Đem trọn cả cái THÂN, MIỆNG, Ý,
Quay cuồng nơi tục lụy hồng trần.
Bởi con chẳng rõ VỌNG CHÂN,
Lại không tri kiến định phân chánh tà.
Lầm chấp vào “CÁI TA” hư ngụy,
Lấy “VỌNG TÂM PHÀM Ý” làm mình.
Cho nên tư tưởng tánh tình,
Dẫy đầy tà ác VƠ MINH mê lầm.
Những cái gì thuận lịng hợp dạ,
Thì thích, THAM MUỐN cả khơng ngơi.
Cịn khi bị nghịch ý rồi,
Căm tức, SÂN HẬN tạo thời ác duyên.
Tánh tình trở thành PHIỀN NÃO chướng,
Làm cội nguồn ý tưởng nảy sanh,
Chẳng rõ xấu ác, tốt lành,
Chỉ biết phải trái theo mình nghĩ thơi.
Bị danh lợi, tình đời thúc đẩy,
Tạo gây nên đầy dẫy ác nhân,
Nào là những nghiệp nơi THÂN :
Sát sanh trộm cướp, tà dâm, rượu chè.
Cùng bao thứ đam mê đọa lạc,
Khiến thành người bạo ác, xấu xa,
Nào từ LỜI NÓI thốt ra :
Những điều dối trá, điêu ngoa, ngang tàng.
Hoặc đâm thọc, khoe khoang, khêu gợi,
Khinh khi và chửi bới hỗn hào,
Càng ngày tội lỗi càng cao,
Thế mà con vẫn có nào biết đâu.
Đã vậy tánh hiểm sâu xảo quyệt,
Khiến cho con chỉ biết lợi mình,
Mặc cho tổn hại chúng sinh,
Miễn sao thỏa ý thích tình thì thơi.
Bởi thế nên một đời tạo nghiệp,
Đành trải thân nhiều kiếp khổ mê,
Bao nhiêu tội chướng nặng nề,
Bao nhiều phiền não, sở tri chất chồng.
Đều tích lũy vào trong TẠNG THỨC,
Kết tạo thành nghiệp lực buộc ràng,
Tùy theo nhân tố đã làm,
Đẩy đưa dắt dẫn đôi đàng đọa thăng.
Theo cái sự vận hành nhân quả,
Tà ác thì sa đọa đắm chìm,
Địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh,
Khổ đau, đói khát, ngục hình tối tăm.
Trải bao kiếp khó mong thốt khỏi,
Bởi đấy là cảnh giới đọa đầy,
Để đền trả nghiệp đã gây,
Cho nên rất đỗi lâu dài khổ nguy.
Hoặc lúc sống thường thì làm thiện,
Tạo phúc lành tinh tiến huân tu,
Thể hiện đức hạnh nhân từ,
Hóa sanh thiên giới thường cư lâu dài.
Hay sẽ được tái lai trần cảnh,
Tùy nhân xưa thọ lành phúc phần,
Hay sanh cảnh giới quỷ thần,
Đều do nghiệp lực chuyển vần đẩy đưa.
Chúng con từ xa xưa vô thủy,
Quanh quẩn trong tục lụy luân hồi,
Sáu đường, ba cõi nổi trôi
Bởi chưa giác ngộ để hồi lại tâm.
Nay nhờ lượng hồng ân Tam Bảo,
Mà được nương theo đạo Bồ đề,
Khiến con giải bớt khổ mê,
Khiến con thức tỉnh hướng về nẻo chân.
Xin thành khẩn ân cần sám hối,
Những mê lầm, tội lỗi ác tà,
Kể từ những kiếp xưa xa,
Cho đến hiện tại cùng là hậu lai.
Những nghiệp chướng tự tay gây tạo,
Hoặc cố tình xúi bảo người làm,
Hoặc do vô ý vương mang,
Hoặc cùng kẻ khác tính toan thực hành.
Nay nương vào nguyện lành chư Phật,
Và quang minh pháp lực oai thần,
Khiến cho nghiệp chướng giảm lần,
Khiến cho phước huệ được phần phát sanh.
Để tâm thức thiện lành trong sáng,
Mà tỏ ngộ được ánh đạo mầu,
Bao nhiêu phiền não nặng sâu,
Bao nhiêu oan trái cũng mau giải trừ.
Nhờ Pháp Bảo Dược Sư Quán Đảnh,
Và bổn nguyện siêu thắng vô lường,
Của đấng Vô thượng Y vương,
Cũng là oai đức mười phương độ trì.
Nguyện Tam Bảo thường thì gia hộ,
Đến chúng sanh mê khổ trầm luân,
Thảy đều thọ lãnh hồng ân,
Thảy đều giải thốt khỏi dịng sơng mê.
Lại thành kính nguyện về tất cả,
Chư Bồ Tát hỷ xả, từ bi,
Dùng mọi phương tiện huyền vi,
Ứng hóa gia hộ độ trì chúng sanh.
Đồng được ánh quang lành nhuần thấm,
Giải tan dần mê vọng vơ minh,
Khiến cho trí sáng phát sinh,
Khiến cho nghiệp chướng tội tình nhẹ vơi.
Việc xấu ác đồng thời xa lánh,
Điều tốt lành cố gắng huân tu,
Giữ tâm trong sạch hịa nhu,
Nương theo Chánh pháp cơng phu hành trì.
Thể hiện lịng đại bi đại xả,
Hằng rộng làm tất cả việc lành,
Nguyện cho lục đạo chúng sanh,
Thảy đều giác ngộ phát tâm Bồ đề.
Đạo giải thoát thẳng về tới chốn,
Khơng ai cịn lăn lộn tử sanh,
Vơ thượng Chánh giác chóng thành,
Nguyện xin chư Phật mười phương gia trì.
Nay chúng con đã vì vong giả,
Mà sám nguyện với cả lòng thành,
Được bao phước lực phát sinh,
Xin hồi hướng đến hương linh đủ đầy.
Và nhờ Pháp bảo này hộ niệm,
Nguyện mười phương ứng hiện oai thần,
Phóng quang tiếp dẫn hương linh,
Nương công đức lực siêu sinh cõi lành.*