Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Những điều lệ về y đức trong y học thể dục thể thao

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (96.55 KB, 4 trang )

Những điều lệ về Y Đức trong Y Học Thể Dục Thể
Thao
(Tuyên bố sau đây được Ban Chấp Hành Liên Đoàn Y Học Thể Dục Thể Thao Quốc Tế FIMS thông qua
ngày 23/9/1997)

I. VỀ Y ĐỨC NÓI CHUNG:
Những nguyên tằc đạo đức trong y khoa đều được áp dụng trong y học thể dục thể thao. Chức năng chủ
yếu của người bác sĩ gồm:
• Luôn đặt sức khỏe của VĐV lên hàng đầu
• Không làm tổn hại sức khỏe VĐV
• Không áp đặt quyền bác sĩ vào các quyền quyết định cá nhân của VĐV

II. ĐẠO ĐỨC TRONG Y KHOA THỂ THAO:
Bác sĩ chăm sóc cho VĐV dù ở lứa tuổi nào cũng phải hiểu được những nhu cầu cụ thể về thể chất, tinh
thần và tình cảm của họ trong những hoạt động thể thao và rèn luyện thể dục thể thao.

Có một mối liên hệ khác tồn tại giữa bác sĩ thể thao, người thuê họ, tổ chức thể thao, các chuyên gia và
VĐV. Trong y khoa thể thao còn có mối liên hệ giữa mối lo bệnh lý với các hoạt động giải trí cũng như
chuyên nghiệp. Một chấn thương thể thao tác động trực tiếp đến quá trình tham gia hoạt động, liên quan
đến mặt tâm lý và tài chính. Sự khác biệt rõ nhất giữa y học thể thao và những lĩnh vực y khoa khác là nói
chung các VĐV được điều trị đều khỏe mạnh.
Nên phân biệt giữa đạo đức trong y học thể dục thể thao và luật pháp khi nó liên quan đến thể thao. Một
bên đề cập đến những giá trị đạo đức, bên kia lại đề cập đến một hệ thống những quy luật bắt buộc. Mặc
dù hoàn toàn phù hợp khi luật pháp có nền tảng từ những quy luật đạo đức và vấn đề đạo đức trong sự ủng
hộ hợp pháp của pháp luật, nhưng không phải mọi cái bất hợp pháp đều là vô đạo đức và trái lại cũng
không phải mọi hành vi vô đạo đức là trái luật. Do đó, đạo đức trong y khoa thể thao không liên quan đến
quy luật xã hội hay luật pháp, mà nó liên quan chủ yếu đến những giá trị đạo đức cơ bản.

III. NHỮNG VẦN ĐỀ Y ĐỨC ĐẶC BIỆT TRONG Y KHOA THỂ THAO:
Chức năng của bác sĩ trước hết phải là sự quan tâm dành cho VĐV, hợp đồng và những trách nhiệm khác
đều chỉ có tầm quan trọng phụ. Một quyết định y khoa đưa ra là phải trung thực và bắt nguồn từ lương tâm


người bác sĩ. Quy tắc y đức cơ bản trong chăm sóc sức khỏe là việc tôn trọng quyền tự quyết, một yếu tố
cần thiết trong quyền tự quyết là kiến thức. Không thể đạt được sự chấp thuận bằng cách là "hao mòn"
quyền tự quyết của VĐV. Như vậy, không cung cầp thông tin cần thiết cũng sẽ vi phạm quyền tự quyết của
VĐV. Trung thực là phẩm chất quan trọng trong y đức. Nhiệm vụ hàng đầu của y đức là thông tin đầy đủ về
khả năng của VĐV, đó là điều cần thiết giúp bệnh nhân quyết định và thực hiện quyền tự quyết.
Sự tôn trọng cao nhất sẽ luôn được duy trì vì tính mạng và sức khỏe con người. Không động cơ lợi nhuận
nào được phép ảnh hưởng đến việc thực hiện phương thức hay chức năng trong y học thể dục thể thao.

IV. MỐI QUAN HỆ GIỮA VĐV VÀ BÁC SĨ:
Bác sĩ không được để tư tưởng tôn giáo, quốc tịch, chủng tộc, chính trị hay xã hội nào xen vào chức năng
của họ và các VĐV.
Nền tảng cơ bản của mối quan hệ giữa bác sĩ và VĐV luôn là sự tin tưởng tuyệt đối tin tưởng và tôn trọng
lẫn nhau. VĐV luôn có thể trông cậy vào việc vận dụng kỹ năng chuyên môn của người bác sĩ … Lời
khuyên bác sĩ đưa ra và việc làm của họ luôn quan tâm tối đa đến VĐV.
Bí mật riêng tư của VĐV phải được giữ kín.

Những quy định liên quan đến hồ sơ y khoa trong chăn sóc sức khỏe và y tế cũng được áp dụng trong y
học thể thao. Bác sĩ thể thao nên luôn giữ một bộ hồ sơ đầy đủ và chính xác về bệnh nhân.

Trước mối quan tâm mạnh mẽ của công chúng và các phương tiện truyền thông đại chúng bác sĩ nên thảo
luận với VĐV xem thông tin nào có thể đăng tải.
Khi đảm trách vai trò bác sĩ của một đội tuyển, bác sĩ thể thao chịu trách nhiệm động viên các VĐV cũng
như động viên người quản lý và HLV. Mỗi VĐV cần được thông báo về trách nhiệm trên và họ buộc phải
chấp nhận để bác sĩ tiết lộ những thông tin về y tế, nhưng chỉ tiết lộ đối với những người có chức năng và vì
mục đích quyết định sức khỏe của VĐV tham dự.
Bác sĩ thể thao sẽ thông báo cho VĐV về việc điều trị, việc sử dụng thuốc và hậu quả có thể xảy ra và tiến
hành yêu cầu VĐV cho phép chữa trị.
Bác sĩ của đội có thể giải thích cho VĐV rằng họ có quyền tự do tham vấn một bác sĩ khác.

V. LUYỆN TẬP VÀ THI ĐẤU:

Bác sĩ y học thể dục thể thao nên phản đối những quy tắc huấn luyện, luyện tập và thi đấu nguy hại đến sức
khỏe của VĐV. Nói chung, bác sĩ nên nắm bắt nhu cầu tinh thần cụ thể của VĐV khi họ tham gia vào các
hoạt động thể thao. Những khía cạnh của phương diện này bao gồm khả năng chuyên môn, tính hiệu quả
và an toàn.

Nếu VĐV là trẻ em hay trẻ đang trưởng thành, bác sĩ phải xem xét những nguy cơ đặc biệt đối với các môn
thể thao giành cho lứa tuổi chưa phát triển đầy đủ về mặt thể chất và tâm lý mà hiện nay vẫn còn gây nhiều
tranh luận. Khi VĐV tham gia là trẻ đang trưởng thành, bác sĩ thể thao phải đảm bảo việc luyện tập và thi
đấu thích hợp với sự trưởng thành và phát triển của chúng (4). Bác sĩ nên đóng góp vào việc tuyên truyền
hay thông tin những điều kiện đặc biệt liên quan đến việc luyện tập và thi đấu của VĐV nhỏ tuổi. Những
thông tin này nhất thiết cũng phải được thông báo cho VĐV, cha mẹ, người giám hộ, người huấn luyện.

VI. GIÁO DỤC:
Các bác sĩ y học thể thao nên tham gia các khóa giáo dục thường xuyên để nâng cao và duy trì kiến thức
cũng như kỹ năng để luôn có những lời khuyên và sự chăm sóc tốt nhất cho VĐV. Nên chia sẻ kiến thức với
những đồng nghiệp cùng lĩnh vực.

VII. TĂNG CƯỜNG SỨC KHỎE:
Bác sĩ y học thể dục thể thao phải giáo dục cho mọi lứa tuổi lợi ích của các hoạt động thể dục thể thao đối
với sức khỏe.

VIII. CHẤN THƯƠNG VÀ VĐV:
Trách nhiệm của bác sĩ y học thể dục thể thao là quyết định xem VĐV bị thương có nên tiếp tục tập luyện và
thi đấu không. Bác sĩ không nên để kết quả thi đấu hay HLV làm ảnh hưởng đến quyết định của mình, chỉ
những nguy hại và hậu quả đối với sức khỏe của VĐV mới là quan trọng.
Nếu bác sĩ nhận thấy một môn thể thao nào đó gây ra những nguy hại nghiêm trọng cho VĐV, ông nên cố
gắng loại bỏ nguy cơ đó bằng cách dùng áp lực của mình tác động lêm các VĐV cũng như những người có
thẩm quyền quyết định.
Phòng ngừa chấn thương luôn là yêu cầu đầu tiên.


IX. PHƯƠNG PHÁP LUYỆN TẬP CHỮA BỆNH:
Với sự trợ giúp của các nghiên cứu khoa học, bài luyện tập chi tiết nên trở thành một phần của kế hoạch
chữa bệnh cho VĐV phục hồi sau chấn thương hoặc bênh tật.

X. QUAN HỆ VỚI CÁC CHUYÊN GIA:
Bác sĩ y học thể thao nên công tác với các chuyên gia ngành khác. Bác sĩ nên hợp tác với những nhà vật lý
trị liệu, pediatrists, bác sĩ nhi khoa, nhà tâm lý học, những nhà khoa học về thể thao cũng như những nhà
sinh lý học, sinh hóa học v.v… Bác sĩ thể thao chịu trách nhiệm cuối cùng về sức khỏe và thể trạng của
VĐV, do đó nên lần lượt phối hợp vai trò của các chuyên gia trên, và những chuyên khoa y khoa liên quan
trong phòng ngừa, điều trị, phục hồi và chấn thương. Khái niệm công việc tập thể kết hợp nhiều ngành khác
nhau là nền tảng của y học thể thao.
Bác sĩ y học thể thao nên cư xử với đồng nghiệp và cộng sự như anh ta mong muốn được đáp lại.
Khi bác sĩ nhận thấy những vấn đề của VĐV ngoài khả năng chuyên môn của mình, ông nên khuyên VĐV
đến những người khác với chuyên môn cần thiết và hướng dẫn họ đến những người liên quan đó nhờ trợ
giúp.

XI. QUAN HỆ VỚI CÁC VIÊN CHỨC, CÂU LẠC BỘ V.V…:
Ở nơi thi đấu, trách nhiệm của bác sĩ y học thể dục thể thao là quyết định khi nào VĐV bị chấn thương có
thể tham gia trở lại thi đấu. Bác sĩ không nên ủy thác quyết định này cho ai khác. Trong mọi trường hợp,
điều tối quan trọng vẫn là sức khỏe và sự an toàn của VĐV. Kết quả thi đấu không làm ảnh hưởng quyết
định của bác sĩ.
Để bác sĩ y học thể dục thể thao có thể đảm bảo trách nhiệm y đức, người bác sĩ phải khẳng định được
quyền tự quyết chuyên môn và trách nhiệm đối với mọi quyết định y khoa liên quan đến sức khỏe, sự an
toàn và lợi ích chính đáng của VĐV. Người thứ ba không nên tác động vào quyết định này.
Bác sĩ không cung cấp thông tin này cho người thứ ba mà không có sự đồng y của VĐV.

XII. LẠM DỤNG THUỐC DOPING:
Bác sĩ y học thể dục thể thao nên chống đối và thực hiện ngăn chặn việc sử dụng những phương pháp để
tăng thành tích thi đấu một cách cố ý, chẳng hạn những phương pháp đã bị ủy ban Olympic quốc tế IOC
cấm.

Các bác sĩ đã phản đối mạnh mẽ việc sử dụng những phương pháp không phù hợp với y đức và thực
nghiệm khoa học. Do đó việc sử dụng doping dưới mọi hình thức đều không chấp nhận được vì nó hoàn
toàn trái với y đức. Và dù thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận được việc che giấu đau đớn của VĐV
để họ có thể trở lại luyện tập dù có thể có nguy cơ làm trầm trọng thêm chấn thương.

XIII. NGHIÊN CỨU:
Việc nghiên cứu nên tiến hành theo những quy tắc đạo đức đã được chấp nhận đối với động vật và đối
tượng là con người. Không nên tiến hành nghiên cứu trên phương thức có thể làm bị thương hoặc nguy hại
đến khả năng thi đấu của VĐV

×