Tải bản đầy đủ (.docx) (12 trang)

47 tài liệu thuyết minh tuyến điểm đà lạt hoa đà lạt, hoa hồng

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (55.42 KB, 12 trang )

Thuyết Minh Trên Tour
NỘI DUNG CÁC ĐIỂM THAM QUAN TOUR TP. HCM –TP.ĐÀ LẠT
ĐÀ LẠT, THIÊN NHIÊN VÀ HOA
HOA HỒNG
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng
rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền
miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của
quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.
Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá
nhân mình. Vị hồng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị,
ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân
chúng. Vì muốn hồng đế lảng qn với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ
đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc
nào cũng hết lời khuyên năn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ
quan lại rất ghét hồng hậu, nhưng khơng làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.
Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ
thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng
đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua
rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.
Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi
hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi
hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn
trú, hồng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình
để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già
và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hồng hậu khơng biết
làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.
Đứa bé nằm bên mẹ khơng ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận
chín tầng trời làm Thượng Đế động lịng ngó xuống trần gian. Khi thấy hồn cảnh thương tâm
đó, Thượng Đế nổi giận vì lịng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần
mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và mn cầm.
Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn móc đầy


người, để suốt đời khơng ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó
người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng.
Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lịng tham ngày càng to lớn, họ
cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lịng vị kỷ đó bằng sự cơ đơn khủng khiếp dằn
vật tâm linh.


Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân
sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân
và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp
lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với
nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn qn chạy về hồng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem
dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem qn cố chiếm lại thành trì
nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân
trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bờ mình
chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã khơng nghe lời hồng hậu khun ngày
trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vơ tội của mình ngày xưa. Rồi nhà
vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngồi thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ
liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh
sĩ.
Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó
càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm
cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà
trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch khơng thi hành được vì khơng thể nào giả mạo được lớp gai
cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết
điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng
tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến
và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra
khỏi lãnh thổ.
Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn

lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước
chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập
của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:
"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết
mặt !..."
Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngồi thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà
vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thơ che kín
thân thể mà khơng ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng n
thật lâu bên nhà vua mà khơng nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy
thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở
mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn
nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:
"Thưa phụ hồng, con đây !".
Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thơ che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như
pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ơm người thật chặt vào lịng, mặc
cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của
chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa,


lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ
xuống.
Sau đó vị hồng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước
đến người đứng gần mình nhất, vị hồng tử ôm lấy người đó và nói:
"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được
giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".
Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão
nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe
mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ơm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra
trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng
vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình

thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng q xuống bên
chàng mà nói:
"Chúng tơi xin hồng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này
trên mình để người cịn được sống cùng chúng tôi".
Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng
Đế phán rằng:
"Lành thay ! Các người hiểu được tình u thương chân thật và bỏ đi lịng tị hiểm, ích kỷ. Dám
hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".
Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người cịn
lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hồng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền
hịa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:
"Hạnh phúc là có nhau hơm nay để sống. u thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày
mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh p húc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại.
Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."
Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hơm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong
thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác
của chàng vừa được chơn dưới lịng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim mng, cầm
thú kéo thành đồn từ trong rừng ra nằm quanh ngơi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một
năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bơng
hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại
của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu
thương và hạnh phúc. Và người ta gọi lồi hoa đó là hoa Hồng.
Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, lồi hoa đó vẫn tượng trưng cho sự
yêu thương


HOA HỒNG VÀNG
Truyền thuyết kể rằng: Ngày xưa , khi thần Zeus – chúa tể thần linh, trong 1 chuyến rong chơi đã
phải lòng 1 thiếu nữ trần gian và hạ sinh 1 cô con gái, đặt tên là Elisa. Thần Zeus lấy làm vui
mừng phán rằng :

- Bởi vì con là con của thủ lĩnh tối cao trên đỉnh Olympia, nên con sẽ được thụ hưởng tất cả tinh
hoa của trời đất, khơng 1 kẻ phàm tục nào có thể sánh được với con…Ta ban cho con quyền lực
của sắc đẹp, sự thông minh tuyệt đỉnh, hết thảy mọi người phải cúi đầu trước gót chân con.
Elisa theo năm tháng lớn lên và những lời cầu chúc của cha nàng mau chóng trở thành hiện thực.
Mỗi buổi sáng, đích thân Thần Mặt Trời gom tụ những tia sáng đẹp nhất, lóng lánh nhất hun đúc
thành vơ số viên ngọc điểm xuyết lên xiêm y của Elisa. Buổi trưa, các nàng mây kết thành chiếc
võng êm ái cho nàng ngả lưng giữa vườn mộng. Và buổi tối, Thần Đêm tự tay gom sao trên trời
cho Elisa ném xuống hồ làm thú tiêu khiển….Nàng được nuông chiều rất mực bởi hết thảy đều
kinh sợ quyền lực của cha nàng..
Một buổi sớm mùa xuân, thần Eros - vị thần của tình yêu – ghé thăm Elisa để tặng nàng những
viên ngọc kết tinh từ tình yêu do chàng đạt được. Elisa tha thiết nài nỉ Eros dạy nàng bắn cung.
Vì khơng thể khước từ, chàng đã cho Elisa mượn chiếc cung với những mũi tên tình ái. Elisa đã
dùng chiếc cung ấy để tập bắn. Chẳng may nàng trượt tay và 1 mũi tên bay đến , cắm thẳng vào
tim Eros. Trong 1 phút, Eros như bị hóa đá, chàng cảm thấy ngây ngất vì Elisa, dường như Elisa
đã là 1 phần khơng thể thiếu trong suốt qng đời cịn lại. Và chàng biết: Mình đã phải lịng nàng
mất rồi!
Kể từ hơm đó, Eros mang bệnh tương tư. Chàng chẳng cịn thiết đến những yến tiệc hay dạ hội,
cũng chẳng chú tâm đế nhiệm vụ được giao, suốt ngày chỉ mê mẩn vén mây ngắm nhìn Elisa cho
thoả nỗi nhớ nhung. Chiếc cung bị vứt lăn lóc, những mũi tên bị rỉ sét, tình u khơng cịn đến
với con người…
Chuyện tới tai thần Zeus. Ngài lấy làm thương hại cho Eros và quyết định kết hợp hai người với
nhau. Đám cưới đã diễn ra linh đình suốt 30 ngày đêm. Những món cao lương mỹ vị được dọn
khắp nơi, những suối rượu tuôn chảy không ngừng. Người ta ca hát, người ta nhảy múa, ngưịi ta
chúc mừng một đơi trai tài gái sắc..
Eros cưới được Elisa lấy làm hạnh phúc nhất trần đời. Chàng nuông chiều Elisa rất mực, nhất
nhất đều tuân theo ý muốn của nàng. Eros xây nên 1 lâu đài nguy nga diễm lệ bằng thủy tinh,
hồng ngọc và đá quý cho Elisa cư ngụ. Chàng dặn dò:
- Elisa xinh đẹp của ta ơi! Ta yêu nàng hơn cả bản thân mình và giá nào ta cũng khơng để mất
nàng. Hãy ngoan ngoãn ở trong lâu đài và chớ đi xa, ta khơng muốn người nào khác ngồi ta
được thưởng thức sắc đẹp của nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng là duy nhất, mãnh liệt hơn

thác và đậm đà hơn mật ong. Nàng chớ khiến ta buồn lòng..


Elisa vì tình u với Eros đã ngoan ngỗn nghe theo lời chàng dặn dị, họ đã có những ngày
tháng thật hạnh phúc. Và rồi Eros lại rong ruổi ra đi với nhiệm vụ của thần tình ái. Chàng đi
quanh năm suốt tháng để kết nối những tâm hồn nam nữ yêu nhau, chàng bỏ mặc Elisa ở một
mình trong cung điện lạnh giá…
Tai họa bắt đầu xảy ra khi thần Ganh Ghét xuất hiện. Mụ ta vừa trở về sau khi gieo rắc sự ganh
ghét ở vương quốc Hòa Bình. Được tin Eros kết hơn với Elisa, mụ ta đã lồng lộn vì ghen tức.
Eros phải là của mụ chứ không phải của Elisa. Với ý nghĩ đen tối đó, mụ đã tức tốc lên đường đi
tìm Eros. Chờ đến khi chàng mệt mỏi thiếp ngủ, mụ lén nhổ mũi tên ra khỏi trái tim chàng và
thổi vào đó 1 hơi “quên lãng”. Eros tỉnh dậy, thoắt chốc không cịn nhớ gì đến chuyện cũ. Chàng
lại mải miết ra đi và không ghé về thăm người vợ trẻ nữa…
Phần Elisa chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng thấy chồng đâu. Mỗi ngày nàng càng thêm phiền não
và lâm bệnh nặng. Khơng có ai ở bên cạnh nàng ngồi mặt trời, mặt trăng và các vì tinh tú. Elisa
đã nhờ gió đem lời nhắn gửi đầy nhớ nhung đến Eros. Nhưng gió trở về và báo cho nàng 1 tin
buồn rằng Eros đã khơng cịn u nàng nữa. Chàng đang vui vẻ tranh tài cùng thần Ganh Ghét và
chẳng còn nhớ Elisa là ai.
Điều này khiến Elisa tội nghiệp hoàn toàn gục ngã. Nàng khóc đến kiệt sức ngất đi. Khi tỉnh dậy,
Elisa van xin thần Mặt Trời:
- Mặt trời! Hãy thiêu đốt ta bằng sức nóng của người, ta thà chết đi như thế cịn hơn đau đớn vì
sự phản bội của chồng ta. Khơng có chàng, ta sống trên đời này cịn ý nghĩa chi???
Mặt trời khơng nỡ nhìn Elisa đau khổ đã kéo mây đen che mặt khiến đất trời u ám, tăm tối.
Bệnh của Elisa mỗi ngày 1 trở nên trầm trọng và rồi nàng qua đời. Giây phút ấy chim muông
ngừng ca hát, hoa héo rũ và chẳng còn tỏa hương thơm. Thần Zeus đau đớn cùng cực. Người tự
trách mình rằng:
- Elisa con ơi! Ta đã cầu chúc cho con sắc đẹp và sự thông minh nhưng ta lại không ban cho con
sự can trường vượt qua sóng gió. Lỗi tại ta! Chính ta đã hại con rồi….
Thần Zeus vì q u con nên khơng nỡ nhìn thân xác nàng tan biến thành tro bụi. Vì thế ngài đã
phán:

- Ta sẽ cho con hóa thân thành hoa hồng vì chỉ có hoa hồng mới sánh được với sự cao quý của
con và chỉ có gai của hoa hồng mới bảo vệ con khỏi những tổn thương. Màu sắc của con sẽ
không phải là đỏ tươi thắm thiết, không phải hồng phấn dịu dàng mà là màu vàng mãnh liệt cháy
lòng. Để cho kẻ phản bội con mỗi khi nhìn thấy hoa hồng vàng là day dứt hối hận và những
chiếc gai của con sẽ khiến cho hắn phải đau đớn như con đã từng đau đớn vì hắn…..”
Và rồi, trên mặt đất đã xuất hiện 1 loại Hoa hồng Vàng màu sự phản bội.....
HOA HỒNG TRẮNG


Nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những cánh hoa. Khi mở mắt, cô ngây người đi
trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Nước mắt cô đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa
bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt màu hồng.
Câu chuyện này xảy ra vào thời mà những khu vườn cịn ngập tràn cỏ dại, các lồi hoa rất hiếm
và chưa có hương thơm, cịn hoa hồng chỉ có một màu đỏ thắm.
Ở một làng quê nọ, nơi một dịng sơng nối liền với biển, có hai đứa trẻ chơi rất thân với nhau, cơ
bé có mái tóc dài đen mượt, cịn tóc cậu bé màu vàng tơ. Buổi sáng tinh mơ, khi mặt trời còn
chưa tròn, hai đứa trẻ đã cùng nhau vui đùa trong sóng biển hay mải mê tìm kiếm những viên đá
màu xanh. Buổi chiều muộn, lúc mặt trăng đã hiện dần vành vàng nhạt màu, cả hai vẫn còn ở
trong rừng hái cho nhau những chùm quả dại ngọt lịm. Tháng ngày như thế trôi qua, nhưng chưa
bao giờ cậu bé được nghe giọng nói của cơ bé, vì cơ bị câm từ thủa nhỏ. Và thay vì kể chuyện
cho cơ, cậu hát cho cô nghe những bài ca của những người đánh cá khi cả đoàn thuyền kéo về
những con cá lớn, những bài ca về câu chuyện dịng sơng… Hai đứa trẻ dần lớn lên, và rồi cậu
bé đi học việc theo đồn thuyền đánh cá, cịn cơ bé ở nhà với bố mẹ làm vườn. Cậu vẫn thường
hát cho cô nghe, nhưng những sáng tinh mơ mặt trời hay những chiều tà mặt trăng khơng cịn
nữa.
Ngày cậu bé trịn 15 tuổi, đoàn thuyền đánh cá mở hội mừng cậu gia nhập. Suốt một ngày vui
chơi, và buổi tối các cô bé sẽ tặng cậu hoa để rồi sớm hôm sau, cậu sẽ theo đồn thuyền ra khơi.
Chiều hơm ấy, có cô bé láng giềng con một người đánh cá đến hỏi cơ phải làm gì. Và cơ rủ cơ bé
ấy đi tìm hoa vì cơ biết những khu vườn nhiều hoa đẹp nhất.
Nhưng vào mùa hè nóng bỏng ấy, ánh nắng chói chang đã làm khơ đi nhiều cây cối, suốt buổi

chiều bọn trẻ đi rất xa mà chỉ tìm được vài bông hồng nhỏ. Khi mặt trời dần lặn, hai cô bé sợ lạc,
và cô bé láng giềng đứng lại trên con đường nhỏ đợi những bác thợ đi qua để hỏi lối về.
Cịn lại một mình, cơ bé tóc đen vui chạy như một cánh chim từ vườn này sang vườn khác, cơ rẽ
từng khóm lá, từng rặng cây để tìm chọn. Một làn gió dịu dàng, man mát bỗng đưa bước chân cô
đến một vườn hoa, nơi một khóm hồng đỏ thắm như đang chờ đợi. Ơm vào ngực những nụ hồng
chúm chím, cơ lặng mình hơn lên những cánh hoa. Lạ kỳ làm sao, những bông hoa bỗng tỏa
hương thơm ngọt ngào, dịu nhẹ. Vui sướng, cô nhắm mắt và thầm nghĩ “cám ơn trời, trời đã ban
cho bạn những bông hoa này cho tôi”, và nước mắt cô chảy dài trên má, khẽ rơi xuống những
cánh hoa. Khi mở mắt, cô ngây người đi trước vẻ đẹp lạ lùng của những bông hoa. Nước mắt cô
đã làm phai đi màu đỏ, những cánh hoa bên ngoài đã mang sắc trắng, và bên trong phơn phớt
màu hồng.
Những nụ hoa thẹn thùng, trong trắng như e ấp, dịu dàng trên ngực cơ, trong vịng tay cơ.
Khi cơ quay trở lại, cô bé láng giềng đã hỏi được đường về, và cả hai cùng chạy đến nhà cậu bé.
Đến gần khu vườn nhà cậu, mái tóc của cơ bay theo gió và vướng vào bụi gai,cơ càng gỡ càng
thêm rối. Đưa cho cơ bé láng giềng bó hồng, cơ giữ lại cho mình một nụ hoa, nụ hoa bé nhỏ nhất.
Đứng sau lùm cây, cô bé như nghe thấy tiếng hát của cậu bé, và bên những cành lá rì rào trong
gió, cơ tưởng tượng nụ cười thân thương của cậu, nụ cười của mặt trời những sáng tinh mơ và
mặt trăng những khi chiều tà.


Nụ hồng của cô bé đã nở ngày hôm sau và bên cơ ln có hương thơm thoang thoảng. Rồi một
sớm tinh mơ, khi mặt trời cịn chưa trịn, cơ bé đem cành hồng ra vườn trồng. Sáng sáng cô tưới
chút nước và chăm sóc cho cây hồng bé nhỏ của mình. Mùa hè qua đi, mùa thu rồi hết mùa đông,
khi mùa xuân đến, cô bé mừng vui thấy những nụ hồng đầu tiên chúm chím hé nở. Và dù cơ bé
khơng cịn hơn lên những nụ hoa, dù nước mắt cơ khơng bao giờ cịn chảy trên những cánh hoa,
thì kỳ diệu thay, những bơng hồng mới vẫn mang hương thơm dịu ngọt và màu trắng phớt hồng.
Từ đó lồi hoa hồng trắng ra đời.
HOA HỒNG XANH
Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid. Thằng ngốc may mắn
được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có một cơ cơng chúa rất xinh tên

Rose.
Cơng chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa
hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc khơng biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với cơng chúa:
-Xin lỗi cơng chúa nhưng tơi có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không .
Ban đầu công chúa thấy không vui một chút nào.Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày
mang đến cho công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngồi
việc chăm sóc những bơng hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:
- Xin lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất…
Vậy là người ta lại chán nản bỏ đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng
ngốc hàng ngày cứ thui thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ
biết buồn là gì… Những bơng hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp.
Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bơng hoa đó và tự hỏi: “Một thằng ngốc thì làm thế nào mà
tạo ra những bơng hoa đẹp như vậy nhỉ”.
Rồi một ngày công chúa quyết định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi
tưới cho một khóm hoa hồng. Với cơng chúa thì cơng việc này thật lạ. Cơng chúa tị mị đến gần
thằng ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy áo của
công chúa:
- Xin lỗi công chúa_Thằng ngốc hốt hoảng_Tôi thật là hậu đậu.
- Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra nhũng bông
hoa này.
Thằng ngốc ngạc nhiên quá “Công chúa mà quan tâm đến cách trồng hoa ư?!”
- Rất đơn giản thưa công chúa… Và thằng ngốc say sưa nói với cơng chúa tất cả những gì nó biết
về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng…Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công


chúa tỏ ra rất thích thú với những gì nó nói. Và khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt cơng chúa đang
chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa
- Xin lỗi cơng chúa… tơi vụng về quá đi mất.
- Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.
Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa

hát. Chưa ai nghe thất thằng ngốc hát bao giờ cả… Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó
quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên những khóm hoa. Nhưng cơng chúa khơng đến nữa. Thằng
ngốc đợi mãi mà cơng chúa vẫn khơng đến. Nó đâu biết hơm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ
chức một lễ hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước
láng giềng… Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không chịu mặc
bộ váy dạ hộ. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất hiện và nhã nhặn:
-Xin lỗi công chúa nhưng đây là mệnh lệnh của nhà vua…
Cơng chúa phải có mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thơng qua lễ hội tìm cho con gái mình một vị
hồng tủ thích hợp. Tất cả các hồng tủ tham gia lễ hội đều được thông báo về điều đó. Ai cũng
rất háo hức được gặp cơng chúa (vì nghe nói cơng chúa rất xinh ). Và mọi người không phải chờ
đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội mầu trắng, vương niệm của nàng được kết bằng
những bơng hoa hồng đỏ. Một vài hồng tủ đánh rơi ly rượu trong tay, một số khác phải mất một
lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu.Ngay đến các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc
của mình.Ai cũng muốn được cùng nhảy với cơng chúa một bài, cơng chúa đều nhiệt tình đáp
lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng cơng chúa xinh đẹp chẳng thể
tìm được cho mình một vị hồng tủ thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất
ngờ đã xãy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch mã tuyệt
đẹp xuất hiện. Hồng tử đến trước mặt cơng chúa và mỉm cười:
- Xin lỗi cô bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ.
Cơng chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà cơng chúa
khơng thể định nghĩa nổi… Giai điệu ngọt ngào của bản Vanx như hịa nhịp cùng bước nhẩy của
hai người. Hồng tử kể cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua.
Những câu chuyện kéo dài như bất tận . Thời gian dường như khơng cịn là mối quan tâm của hai
người nữa…Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng ngốc và
những bông hoa hồng đều đã ngủ say , hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công chúa… Công chúa trở
về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.(Tội nghiệp thằng ngốc đang ngủ say thì bị dựng dậy)
- Ngươi có biết làm thế nào để cung điện của ta thật đẹp không ! Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới.Ta
muốn dành cho chàng một sự ngạc nhiên.
-Thưa cơng chúa…hồng tử.. à vâng thưa cơng chúa , tơi sẽ trang trí cung điện của công chúa
bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.



- Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm
xong nó trong đêm nay.
- Tơi sẽ cố hết sức thưa cơng chúa…
Vậy là suốt cả đêm đó những bơng hoa hồng còn ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận
hái từ vườn hoa mang vào cung điện. Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là
lúc trời vừa sáng. Khi công chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là
một cung điện đẹp như trong truyện cổ tích vậy. Cơng chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc
ngủ gật bên cạnh một chiếc cột đá:
- Stupid. Dậy đi nào.Trời sáng rồi.
- Xin lỗi công chúa, tôi lại ngủ quên mất, tơi sẽ hồn thành nốt cơng việc ngay thơi.
- Khơng cần nữa. Như vậy là được rồi. Nguơi hãy về nghỉ ngơi đi. Thằng ngốc thở phào vì cơng
chúa đã khơng trách nó chưa hồn thành cơng việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ
những gốc. Cơng chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ đó hồng tử
sẽ lại tới. Cơng chúa sẽ dẫn hồng tử đi thăm cung điện hoa hồng của mình . Hồng tử sẽ lại kể
cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa lạ….
Nhưng rồi chẳng có hồng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hồng tử mang theo một bức
thư: -”..Cô bé của ta,Ta không thể đến với em như đã hẹn .Đất nước của ta có chiến tranh.Ta phải
tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian dài. Ta không muốn thế
một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta.
Ta sẽ sớm gặp lại em… _______Tornado_____ …….”
Công chúa buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi..”Em sẽ đợi! Nhưng nhất định
chàng phải trở về đấy!…..” …Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm…Chẳng có tin tức gì của
hồng tử . Hồng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giở sẽ trở lại . Công
chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hồng hơn và nhìn về phía những ngọn
núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó…Cũng hơn một năm đó khơng thấy
thằng ngốc mang hoa hồng cho cơng chúa mỗi buổi sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho
cung điện vuờn hoa của thằng ngốc đã chẳng cịn một bơng hoa nào cả. Cơng chúa hình như
cũng chẳng quan tâm đến những bơng hoa hồng của thằng ngốc nữa…

Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa
hồng tuyệt đẹp. Công chúa ngắm nhìn bơng hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. “Một năm rồi Stupid
không mang hoa tới..”.Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không
phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc vẫn lúi cúi
bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy cơng chúa và một lần nữa nó lại đánh rơi bình
tưới hoa:
- Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.
- Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi, ngươi đã làm thế nào vậy?!


Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó như vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng
ngốc vui lắm, nó cười ngây ngơ và lại say sưa nói với cơng chúa về những bơng hoa …Những
ngày sau đó ngày nào cơng chúa cũng đến vườn hoa của thằng ngốc. Cơng chúa tự mình trồng
những bơng hoa, tự mình tưới nước cho chúng . Ban đầu thằng ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó
cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để nguôi ngoai nỗi nhớ hồng tử. Thằng ngốc rất
vui vì dù sao cũng có người cùng nó trị chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những
bơng hoa hồng. Thằng ngốc cố làm cho công chúa vui những lúc cơng chúa ở bên nó. Có một lần
thằng ngốc nói với cơng chúa về ý nghĩa của các lồi hoa:
- Hoa hồng bạch là tình bạn chân thành, hồng nhung là tình u nồng thắm, hồng vàng là… –
Vậy cịn hồng xanh , nó tượng trưng cho điều gì – Hồng xanh là tình u bất diệt ! thưa cơng
chúa,nhưng nó khơng có thật.
- Vậy tại sao nó lại tượng trưng cho tình u bất diệt?!
- Đó là một huyền thoại,thưa cơng chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng
cả trái tim dành cho người mình u thương thì nó sẽ nở ra một bơng hoa hồng xanh. Đó là bơng
hoa có phép mầu, nó sẽ cho một điều ước..
- Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở về bên ta…
- Thưa cơng chúa! Khơng có điều gì là khơng thể xãy ra .Tôi tin nếu công chúa thành tâm biết
đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bơng hoa hồng xanh.
- Ta tin ngươi…
Và từ hơm đó cơng chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây hoa hồng của mình. Nhưng

khơng hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn không nở một bông hoa nào cả. Có một sự
thật mà có lẽ thằng ngốc khơng bao giờ dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một
lời nói dối. Thằng ngốc không muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện
về bơng hoa hồng xanh và điều ước…
Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái ngày mà cây hoa của cơng
chúa nở ra một bơng hoa bình thường. Công chúa sẽ rất buồn. Thằng ngốc không muốn làm cơng
chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong vườn hoa bao la của nó một bơng hoa hồng xanh
nhưng chẳng có bơng hồng xanh nào cả….Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi khơng ngủ
được. Bỗng nhiên nó nghe thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy
- Stupid! Sao ngươi buồn thế?! -Ai vậy… Ta là hoa hồng đây.
- Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được.
- Ngươi ngốc q, ta ln nói chuyện với ngươi mà ngươi khơng để ý đấy thơi, lồi hoa nào cũng
nói được, chỉ là có bao giờ ngươi lắng nghe khơng mà thơi.Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy.?


- Ta.. Ta đã trót nói dối cơng chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt nhiều
niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.
- Stupid. Ngươi đang nghĩ gì vậy. Ta nói cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã
nói với cơng chúa là có thật đấy.
- Sao cơ. Thế nghĩ là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra hoa hồng xanh
phải không.?
- Ta biết..Nhưng ta khơng thể nói cho ngươi được
- Tại sao chứ.? Ta xin ngươi đấy
- Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì cái gì chứ.
- Ta..Ta muốn cơng chúa có bơng hoa hồng xanh . Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự
thực. Ta khơng muốn thấy cơng chúa buồn..
- Ơi Stupid. Ta khơng muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thơi được rồi, nếu ngươi thực sự
muốn có một bơng hoa hồng xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách …
Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khn mặt
thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy

sao và mỉm cười…. Sáng sớm hôm sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã
chạy vào:
- Thưa cơng chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã
nở một bông hoa màu xanh.
Cơng chúa như khơng tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng chạy ngay ra vườn hoa . Trước
mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp. Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm
long lanh dưới ánh sáng mặt trời. Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim . Nàng cịn chưa kịp
nói điều ước thì người hầu của nàng đã vào báo:
- Thưa cơng chúa.!Hồng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa hồng xanh đã biết truớc điều ước của
nàng nên không cần cơng chúa phải nói ra.
Cơng chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả nhiên từ phía
ngọn núi xa hồng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi. Hồng tử xuống ngựa ngay khi
chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt
công chúa như không bao giờ muốn buông ra vậy.
- Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá.
- Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết không .Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra.Chàng hãy nhìn
xem, một bơng hoa hồng xanh .Chính nó đã mang chàng về với em.


- Hoa hồng xanh! Ta tưởng làm gì có hoa hồng xanh trên thế gian này! – Có chứ. Đó là một
huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về
hoa hồng xanh. Vậy là hồng tử và cơng chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.
- Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của
ngươi…. Nhưng Stupid đã biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng
ngốc đâu cả. Bên gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng
hiểu thằng ngốc đã biến đi đâu mất.
Chỉ cịn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa như đang hát một bài hát từ rất xa xưa
“Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim,chỉ có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra
bông hồng xanh bất diệt. Và bông hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu…”




×