Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

BÀI CHIA TAY học TRÒ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (81.72 KB, 2 trang )

Các con thương mến!
Chúng ta đã đi cùng nhau 4 năm rồi phải không? Thời gian trôi qua nhanh
như một giấc mơ, một giấc mơ thôi! 4 năm chưa phải là dài nhưng cũng đủ đong
đầy bao kỉ niệm: thật nhiều ngọt ngào và khơng ít ngậm ngùi! Cơ biết, có lúc cơ đã
mắng mỏ gay gắt khiến các con buồn. Nhưng các con ạ, mắng mỏ đâu có nghĩa là
cơ ghét bỏ mà muốn trị của mình khơng phạm sai lầm, ngày càng hoàn thiện bản
thân hơn. Cổ nhân có câu: “ Thương cho roi, cho vọt. Ghét cho ngọt, cho bùi.” Là
vậy đó các con ạ!
Các con thương!
Thời gian các con cịn được bên thầy cơ, bạn bè lúc này đây đâu thể đếm
bằng ngày, bằng tháng... mà chỉ còn đếm bằng phút, bằng giây. Hạ về rồi, ve lại
râm ran, Bằng lăng tím biếc khoảng sân trường đỏ nắng. Và phượng vĩ lại thắp lửa
một góc trời, cả trời hoa phượng mê mải cháy, hoa nở như cuồng say, như sợ thời
gian vô cùng chật hẹp, chẳng đủ ơn lại bao kí ức ban sơ. Nhưng hạ này khác những
hạ xưa...các con không háo hức, mong mỏi, đón đợi kỳ nghỉ hè như mọi năm. Thay
vào đó, cô đọc được một nỗi buồn man mác đang len lỏi trong ánh mắt các con. Có
đứa thảng thốt nhìn phượng nở, có đứa giật mình khi tiếng ve ngân... bởi hạ này
mang đến cuộc chia tay không hẹn trước. Các con sắp phải chia tay thầy cô, xa mái
trường thân thương và chia tay bạn bè. Kỳ thi chuyển cấp sắp đến rồi, vậy mà
những ngày này, các con khơng thể tập trung học, hoặc ngơ ngác nhìn qua khung
cửa sổ ghi lại những dấu yêu vào tim, hoặc lén lút trao nhau dòng lưu bút viết vội
nhòe nước mắt. Thầy cơ biết đó nhưng ngó lơ, khơng nỡ trách các con bởi thầy cô
cũng từng trải qua khoảnh khắc như thế! Ai cũng từng một thời áo trắng phải
không con?
Phút giây chia tay đã đến thật rồi! Cô từng dặn lịng sẽ thơi khóc, cười thật
tươi để tiếp niềm tin, động lức cho các con trước mùa thi, vậy mà sao khóe mắt cứ
cay cay, lịng nghẹn lại.
Hơn bao giờ hết, cô muốn ôm trọn và lưu giữ hình ảnh 40 đứa vào lịng để
nhớ, để thương. Các con là những học trò thật đặc biệt! Là lớp nghịch nhất
trường... và cũng chưa chăm chỉ. Đôi khi khiến các thầy cơ phiền lịng nhưng các
con lại vơ cùng tình cảm, hồn nhiên, cởi mở, dám thể hiện mình, sống thật là mình.


Cơ sẽ nhớ lắm từng đứa: nhớ mơ ước nghẹn lòng gặp mẹ trong mơ của Gia Khánh;
nhớ bộ đồng phục bạc sờn của Nhi, vì thương mẹ khó nhọc khơng may đồ mới;
nhớ tiếng ho như cuốc của Trung Bờm mỗi khi trời trở gió; nhớ nụ cười toe toét


của Nhài, con tự nhận mình là Thị Mầu, trong mắt cô, con là nàng Mầu dễ thương
nhất... Cô nhớ tất cả, tất cả các con thật nhiều!
Các con ạ! Rồi đây, các con sẽ như những cánh chim bằng tung bay bốn
phương trời. Sẽ có lúc các con thấy áp lực, mỏi mệt. Sẽ có lúc bàn chân rớm máu
đau thương vì gai đời nhọn sắc. Thì các con hãy nhớ về ngôi nhà 9D, điều ấy sẽ
tiếp thêm cho con sức mạnh để bước tiếp, hãy kiêu hãnh ngẩng cao đầu mà sống
như những tháng ngày các con đã thắp lửa nơi ngôi trường mang tên ng\ừi nữ sĩ tài
hoa. Cô biết mỗi đứa đã tự gieo cho mình một hạt giống tâm hồn để nở ra những
ước mơ đẹp. Cịn chần chừ gì nữa, hãy nỗ lực hết mình biến mơ ước thành hiện
thực, đừng để ước mơ mãi mãi chỉ là mơ! Chúc các con sẽ vượt vũ mơn ngoạn
mục, lập kì tích trong kì thi chuyển cấp đầy thử thách. Cô tin yêu và tự hào về các
con - những chiến binh dũng cảm của cô!
Cô hiểu lắm! Sâu thẳm trong tâm hồn mỗi đứa lúc này, nếu có ước muốn trong
cuộc đời, các con sẽ ước cho thời gian trở lại để được bên nhau tháng ngày.
Nhưng... đó là điều khơng thể các con ạ! Nhớ trường thì trở về thơi. Từ nay sẽ
chẳng còn ngồi chỗ xưa. Hãy nâng niu, trân trọng những gì đã qua và lạc quan đón
những gì sắp tới. Một cánh cổng trường rộng lớn hơn sẽ mở ra đón chào các con.
Cịn thầy cơ, sẽ ở lại khung trời này, sẽ lặng thầm sau cánh phượng hồng dõi theo.
Yêu nhớ các con thật nhiều!



Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×