Tải bản đầy đủ (.pdf) (9 trang)

top 40 bai viet doan van neu cam nghi cua em ve mot chi tiet em thay a

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (416.74 KB, 9 trang )

Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" Ngữ Văn 7 – Kết nối tri thức
Bài giảng Ngữ văn 7 Con hổ có nghĩa
Dàn ý Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa"

- Mở đoạn: Giới thiệu về một chi tiết em thấy ấn tượng trong văn bản "Con hổ có nghĩa".
- Thân đoạn: Cảm nhận của em về chi tiết thú vị đó.
+ Chi tiết cuối truyện: Nhiều năm sau, bác tiều qua đời. Lúc sắp chôn, ….mấy chục
năm liền.
+ Con hở đến viếng, thể hiện lịng thương mến, xót xa đối với ân nhân đã khuất, ngày
giỗ lại nhớ mang các con thú đến để ở ngoài cửa trong mấy chục năm liền thể hiện tình
cảm vững bền, khắc cốt ghi tâm ơn nghĩa của ân nhân với mình.
- Kết đoạn: Cảm nhận về chi tiết gợi tả đặc sắc trong văn bản.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 1)
“Con hở có nghĩa” khơng chỉ có một câu chuyện mà nhiều câu chuyện, giúp cho văn
bản trở nên đáng tin hơn, về mợt lồi vật hung dữ nhưng lại rất có tình nghĩa. Chi tiết
cuối truyện khiến em vô cùng ấn tượng là khi nhiều năm sau, bác tiều qua đời khi ấy,
con hổ vẫn cịn nhớ và có tình có nghĩa. Con hở đến viếng, thể hiện lòng thương mến,
xót xa đối với ân nhân đã khuất, ngày giỗ lại nhớ mang các con thú đến để ở ngoài cửa
trong mấy chục năm liền thể hiện tình cảm vững bền, khắc cốt ghi tâm ơn nghĩa của
ân nhân với mình. Tiếng gầm của hai con hổ ở phần cuối mỗi câu chuyện thể hiện sự
cảm ơn và chào tiễn biệt của con hổ đối với ân nhân của mình. Đến lồi vật tưởng như
hung dữ, đáng sợ như vẫn sống có nghĩa thì con người càng phải sống có nghĩa nhiều
hơn.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 2)
Chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong truyện là chi tiết hổ đực một chân trước ôm
bà đỡ Trần chạy như bay vào rừng, gặp bụi rậm gai góc thì dùng mợt chân rẽ lối. Chi
tiết này cho thấy hổ đực đang rất lo cho hổ cái, nên phải chạy như bay, nhưng khơng vì




thế mà hở đực qn đi sự an tồn của bà đỡ Trần. Hổ đực ôm bà đỡ Trần và rẽ lối khi
gặp bụi rậm cho thấy nó cũng rất quan tâm đến an nguy của bà, coi trọng bà.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 3)
Sau khi đọc văn bản “Con hổ có nghĩa”, em càm nhận được rất nhiều chi tiết thú
vị và ý nghĩa trong những câu chuyện nhỏ. Tiêu biểu phải kể đến hình ảnh hở đực mợt
chân trước ơm bà đỡ Trần chạy như bay vào rừng, gặp bụi rậm gai góc thì dùng mợt
chân rẽ lối. Mợt chú hổ cũng biết lo lắng, nên phải chạy như bay, nhưng khơng vì thế
mà hở đực qn đi sự an tồn của bà đỡ Trần. Con hở đực vừa ơm vừa rẽ lối khi gặp
bụi rậm cho thấy nó cũng rất quan tâm đến an nguy của bà, coi trọng bà.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất
trong truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 4)
Con Hở có Nghĩa là trụn ngụ ngôn được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, nói về
tấm lịng nhân nghĩa của con hở đã cứu giúp nhưng người đang lâm vào tình trạng nguy
kịch.
Con hở có nghĩa là 1 câu truyện có những tình huống rất đặc sắc thu hút nhiều độc giả
quan tâm. Đoạn thứ nhất là câu chuyện giữa hổ và bà đỡ Trần ở huyện Đông Triều. Hổ
đực đền ơn mười lạng bạc vì bà đỡ Trần đã cứu vợ con nó. Số bạc ấy đã giúp bà sống
qua năm mất mùa đói kém. Hình ảnh hở đực mang bóng dáng hình ảnh con người. Nó
mang nhiều phẩm chất cao quý của con người. Nó không chỉ biết đền ơn đáp nghĩa với
ân nhân mà nó còn có nhiều biểu hiện đáng quý: hết lịng với hở cái trong lúc sinh đẻ,
vui mừng khi có con, lễ phép, lưu luyến trong phút chia tay ân nhân…
Mợt lồi vật hung dữ nhưng dưới ngịi bút miêu tả của tác giả con hổ hiện lên thật đáng
trân trọng. Tác giả đã nhân hóa những phẩm chất trong con người thành những phẩm
chất trong con hổ, mợt con hở có tình có nghĩa. Con vật cũng như con người, dưới ngòi
bút sắc sảo của tác giả nó đã trở thành những phẩm chất đáng quý để nhiều người phải
học tập theo. Câu chuyện thứ nhất: Hổ đực nhờ bà đỡ Trần đã đẻ cho hổ cái. Bà đỡ Trần
nhà ở huyện Đông Triều, nổi tiếng đỡ đẻ mát tay vì vậy mợt đêm hở đực đã đến nhà và



nhờ bà ấy đỡ đẻ cho hổ cái, bà đỡ đẻ xong hổ đực trả ơn bà Hổ đực trả ơn bà mười lạng
bạc, sau này nhờ số bạc đó, bà đỡ Trần sống qua cảnh mất mùa đói kém.
Đoạn thứ hai kể về chuyện đã xảy ra giữa hổ trán trắng và người kiếm củi ở huyện Lạng
Giang. Hổ bị hóc xương, không thể nào lấy ra được. Nó đau đớn giãy giụa làm cỏ cây
nghiêng ngả. Bác tiều phu đã giúp hổ lấy khúc xương ra khỏi họng. Hổ đền ơn đáp
nghĩa bác tiều. Hơn mười năm sau, bác tiều qua đời, hổ đến bên quan tài tỏ lịng thương
tiếc.
Sau đó, mỗi năm đến ngày giỗ bác, hở lại đem dê hoặc lợn rừng đến để trước cửa nhà.
Lịng biết ơn của hở thật đáng quý, Bác Tiều Phu đã cứu giúp cho sự sống của Hổ lúc
hoạn nạn vì vậy Hở đã hết lịng cảm ơn và đền đáp ân ḥ của mình với bác Tiều Phu,
mợt tấm lịng đền đáp đáng quý của Hở đã giúp cho chúng ta thấy được những loài vật
cũng có những phẩm chất đáng quý của con người cũng biết ơn và biết trân trọng những
tình cảm của con người đối với mình. Chỉ với 2 hành đợng của 2 con Hở đó chúng ta
nhận thấy lịng biết ơn – điều cốt lõi trong đạo làm người đã xuất phát trong động vật,
động vật cũng như con người đều biết đền đáp những ân huệ cho những người đã cứu
giúp mình. Đối với câu chuyện thứ nhất khi bà đỡ Trần giúp cho hở cái được mẹ trịn
con vng, sau những phút mừng rỡ đùa giỡn với con, hổ đực quỳ xuống bên một gốc
cây, lấy chân đào lên một cục bạc đưa biếu bà Trần.
Hành động đền ơn đáp nghĩa của con Hổ diễn ra ngay sau khi Bà đỡ đỡ xong cho Hổ
cái. Hổ đền ơn cho Bà Đỡ rất nhiều hẳn hơn mười lạng bạc. Hổ tuy là một con vật
nhưng lại biết cư xử có nghĩa có tình với người đã giúp gia đình nó vượt qua cơn hoạn
nạn. Khi tiễn Bà Đỡ Trần về, hổ đã cúi đầu vẫy đuôi. Đến khi bà đỡ Trần đi khá xa, nó
gầm lên một tiếng rồi bỏ đi. Đây có lẽ là lời chào tiễn biệt và là lời cảm ơn chân thành
của hổ đực đối với ân nhân đã cứu giúp gia đình của mình.
Cách trả ơn của hổ trán trắng khác với hổ đực. Sau khi được bác Tiều Phu cứu sống, nó
đã tha một con nai đến đặt trước của nhà bác Tiều Phu để tạ ơn, nhưng đó chỉ là những
đền đáp về mặt vật chất cảm đợng nhất với tình huống của hở trắng đó là sau hơn 10
năm khi bác tiều phu qua đời, nó vẫn nhớ tới những ân tình của bác đã cứu sống nó hổ

trắng tới nơi chôn cất bác và dụi đầu vào quan tài, gầm lên tỏ vẻ xót thương, chạy quanh


quan tài vài vòng rồi đi. Đây có lẽ là những hành động tiếc thương và nhớ tới Bác của
Hổ Trắng, những hành đợng của Hở có tình có nghĩa như những hành động của con
người,thời gian trôi đi nhưng những ân tình đó trong lịng hở trắng vẫn khơng hề nguôi
ngoai.
Từ đó về sau, hằng năm cứ tới ngày giỗ bác tiều là hổ lại đưa dê hoặc lợn đến để ở ngoài
cửa. Đặc điểm chung của 2 con Hổ này là đều gầm lên những tiếng thét của mình đối
với con Hở thứ nhất nó gầm lên như 1 lời liễn biết, cịn đối với con Hở Trắng tiếng gầm
nói lên công ơn đền đáp và không quên được ân huệ của mình với Bác Tiều Phu. Cả 2
hành động của Hổ đã được tác giả nhân hóa lên để nói những phẩm chất tốt đẹp trong
con người, những con người tình nghĩa, có tấm lịng cao thượng. Tác giả thật thành
cơng khi đặt hở vào hồn cảnh như vậy, một con hổ hung dữ nhưng lại có tình có nghĩa
người xưa từng nói “ Hở dữ cũng không ăn thịt con” quả không hề sai, dù là mợt lồi
hung dữ nhưng lại có tình có nghĩa.
Trụn Con hổ có nghĩa là bài học giáo huấn đạo đức của con người bằng những hành
đợng tình nghĩa của Hở, qua đó nhắc nhở con người cần sống tình nghĩa và biết đền đáp
những ân huệ đã giúp đỡ mình.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 5)
Truyện ngắn Con hổ có nghĩa là câu chuyện cảm động về bài học đền ơn đáp nghĩa
chốn nhân sinh. Qua đó ta có thể thấy, dù là người hay vật thì đừng bao giờ quên ơn
những người đã giúp đỡ mình.
Con hở có nghĩa nói về chụn bà đỡ Trần và bác tiều phu gặp hổ, và đã được hổ đền
ơn đáp nghĩa. Truyện đề cao đạo lí ân nghĩa thuỷ chung ở đời. Truyện gồm có hai phần,
phần nào cũng tinh giản mà kì thú, ý nghĩa.
Ở đây ta nói về mẩu chuyện bà đỡ Trần gặp hở. Tình huống li kì hồi hợp: đêm, nghe
tiếng gõ cửa, bà đỡ ra mở cửa, rồi bị con hổ lao tới cõng bà đi. Bị hổ bắt làm sao mà
sống được? Bà đỡ, ban đầu sợ đến chết khiếp. Hổ dùng một chân ôm lấy bà chạy như

bay, hễ gặp bụi rậm, gai góc thì dùng tay rẽ lối chạy vào rừng sâu. Phải chăng hổ bắt


được mồi, nên vội vã tha mồi về hang?. Nhưng cái cử chỉ một chân ôm lấy bà, một tay
rẽ lối của hở thì có vẻ như nương nhẹ, cẩn trọng? Mợt tình tiết hồi hợp, hấp dẫn.
Cảnh thứ hai cũng đầy kịch tính. Bà đỡ nhìn thấy hở cái đang lăn lộn cào đất, bà đỡ run
sợ không dám nhúc nhích. Bà sợ lắm vì tưởng là hở định ăn thịt mình. Hở đực dùng cử
chỉ để thay lời nói. Nó nhỏ nước mắt, thương hổ cái lắm. Nó "cầm tay bà nhìn hở cái"
như kêu van, như xin được cứu giúp. Người và hổ đã tương tri, đã biết cảnh ngợ nhau,
biết tấm lịng của nhau. Bà đỡ rất cần mẫn, có tay nghề giỏi, bà chỉ nhìn bụng hở cái
như có cái gì đợng đậy, thế là bà biết ngay hổ cái sắp đẻ. Thật nhân đức, bà đỡ hồ
thuốc với nước suối cho hở cái uống, bà cịn dán xoa bụng cho hở. Cử chỉ của bà đầy
tình thương. Đã mấy ai trong thiên hạ dám đưa tay xoa bóp bụng hở. Với bà đỡ Trần
thì hổ cái là một sản phụ, đang đau đẻ, cần giúp đỡ để cứu cả mẹ lẫn con.
Cảnh thứ ba là cảnh hổ cái đẻ con và hổ đực đưa tiễn bà đỡ. Hở đực rất tình cảm và có
nghĩa. Nó vui mừng đùa giỡn với con. Nó quỳ xuống bên một gốc cây, lấy tay đào lên
một cục bạc để tặng bà đỡ. Nó đứng dậy đi, quay nhìn bà để ra hiệu đưa tiễn bà về.
Nghe bà đỡ nói: Xin chúa rừng quay về, nó cúi đầu vẫy đuôi, rồi gầm lên một tiếng.
Cảnh tiễn biệt đầy lưu luyến và sâu nặng tình nghĩa biết bao!.
Câu chuyện thật hay, thật hồi hộp cảm động. Người đỡ đẻ, giúp hở cái mẹ trịn con
vng. Hở đền ơn người mợt cục bạc, nhờ món quà ấy mà bà đỡ sống qua được năm
mất mùa đói kém. Chuyện cũng là chuyện người. Bài học đền ơn đáp nghĩa thật kỳ thú
mà vô cùng ý nghĩa, cảm động.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 6)
Con hở có nghĩa là câu chụn cảm đợng về lồi hở. Dù là lồi vật hung dữ nhưng hở
có tấm lịng nhân nghĩa. Mượn câu chuyện loài vật để nói chuyện loài người, tác giả
nhằm đề cao ân nghĩa trong đạo làm người.
Ở câu chuyện thứ nhất, con hổ lao tới nhà bà đỡ và cõng bà chạy như bay trong đêm
tối, hành động đó khiến ta liên tưởng hổ đang săn bắt con mồi. Nhưng khi gặp phải bụi

rậm thì hổ dùng chân trước rẽ lối, hành động đó thể hiện sự nương nhẹ, cẩn trọng để


tránh cho bà Trần khỏi những vết thương. Sự mâu th̃n trong hành đợng của con hở
tạo nên tính li kì, hồi hợp cho trụn. Và khi tới nơi, bà đỡ thấy con hổ cái đang lăn lộn,
cào đất, bà cho rằng hở định ăn thịt mình nên rất sợ hãi. Rồi giọt nước mắt của hở đực
nhìn bà khẩn khoản và bằng kinh nghiệm của mình, bà hiểu ra rằng hở cái sắp sinh con.
Bà đã hịa thuốc với nước suối cho hổ uống, xoa bóp bụng khiến nó trấn tĩnh hơ trong
cơn đau đớn. Hành động nhẹ nhàng, chăm sóc chu đáo của bà chính là tấm lịng nhân
đức của người thầy thuốc trước hoàn cảnh nguy nan, dù bà biết hở là lồi vật hung dữ.
Xóa nhịa mọi khoảng cách và nỗi sợ hãi, người và hổ đã đồng cảm, thấu hiểu tình cảnh
khó khăn. Và để trả ơn nghĩa cứu giúp của bà đỡ, hổ đực đã tặng bà đỡ một cục bạc và
tiễn đưa bà chu đáo.
Cảnh tiễn biệt đầy lưu luyến và tình nghĩa biết bao! Qua đó, ta thấy được tấm lịng của
hở, dù chẳng thể nói lên tiếng cảm ơn với người giúp mình khi hoạn nạn nhưng bằng
những cử chỉ, hành đợng đã nói lên tấm lịng biết ơn của nó. Khơng những vậy, hở cịn
là con vật vơ cùng tình cảm khi lo lắng cho hổ cái sắp sinh và hành đợng đùa giỡn với
con mình. Tấm lịng u thương và ơn nghĩa của hổ thật khiến chúng ta trân trọng và
cảm động.
Ở câu chuyện thứ hai là con hổ trong hồn cảnh hoạn nạn, vì mắc khúc xương mà hổ
vật lộn, máu me, nhớt dãi trào ra, hổ càng móc khúc xương thì nó càng vào sâu hơn.
Đứng trước hoàn cảnh nguy nan đó, bác tiều phu đã mạnh bạo cứu hở và đùa rằng “hễ
được miếng gì lạ thì nhớ nhau nhé”. Lời nói vui ấy nhưng hở đã khắc sâu trong tâm trí,
biết ơn người đã cứu mình trước cái chết cận kề. Mang tấm lịng “uống nước nhớ nguồn”
đó mà mỗi khi kiếm được con mồi, hổ đều mang phần đến cho bác. Khi bác mất, hổ đã
đến mộ để tiễn biệt lần cuối và đến những lần giỗ hàng năm, nó vẫn nhớ đến công ơn
người cứu mình. Nhớ ơn cứu mạng, trong tâm khảm hồ trán trắng, hình ảnh vị ân nhân
đã cứu sống mình khơng bao giờ phai nhạt. Tiếng gầm đau thương khi ân nhân sang thế
giới bên kia như lời tiễn biệt cuối cùng, niềm tiếc thương vô hạn với người đã khuất.
Hai câu chuyện kể với nhiều chi tiết li kì, tuy là lồi thú dữ nhưng chúng có tấm lịng

ân nghĩa, ln biết ơn và trả ơn với người đã giúp đỡ mình qua cơn hoạn nạn. Từ câu


chụn của lồi hở đã nhắc nhở mỗi chúng ta phải ln giữ trọn đạo hiếu, sống có tình
có nghĩa. Đó là truyền thống tốt đẹp từ ngàn đời nay của dân tộc Việt Nam.
Viết đoạn văn nêu cảm nghĩ của em về một chi tiết em thấy ấn tượng nhất trong
truyện "Con hổ có nghĩa" (mẫu 7)
Trong nền văn học nước ta, cũng như nhiều nước trên thế giới, song song với các tác
phẩm dân gian truyền miệng, có các tác phẩm do những trí thức tài danh sáng tác bằng
chữ viết. Ở Việt Nam, văn học viết xuất hiện sớm nhất trong thời kì trung đại, thời kì
lịch sử tính từ thế kỷ X đến cuối thế kỉ XIX. Do đó, cùng với một số áng văn xuôi dân
gian đặc sắc như trùn thút, cở tích, ngụ ngơn, truyện cười,… chúng ta được thưởng
thức một số truyện trung đại cũng khá đặc sắc.
Truyện trung đại Việt Nam thường được viết bằng chữ Hán, có nội dung phong phú và
thường mang tính chất giáo huấn, có cách viết gọn gàng, đơn giản hơn truyện hiện đại.
Tuy vậy, mỗi truyện đều có cốt truyện, có lời kể của tác giả, có nhân vật hành đợng và
nói năng theo những tình huống, chi tiết khá hấp dẫn. Truyện Con hổ có nghĩa của Vũ
Trinh trong tập Lan Trì kiến văn lục do Hồng Hưng dịch là mợt áng văn xi như thế.
Điều thú vị của truyện này là tác giả không kể chuyện con người mà kể về hai con hổ,
hai chúa sơn lâm. Nhà văn đã dùng nghệ thuật nhân cách hố với ngịi bút vừa hiện thực
vừa pha chút lãng mạn, cường điệu. Kể chuyện hổ, nhưng để nói chuyện người. Nói
chính xác, đây là câu chuyên về những con ác thú nhưng không độc ác, trái lại rất hiền
lành và mang những đức tính tốt đẹp của con người.
Chuyện về vị chúa rừng ở Đông Triều. Vị chúa rừng – ông hổ, ông ba mươi, con cọp
này xuất hiện ở đầu truyện khiến người đọc sửng sốt, hãi hùng giống sự hãi hùng của
bà đỡ Trần khi bị “hổ lao tới cõng đi… ôm lấy… chạy như bay… vào rừng …”. Ta
tưởng hổ sẽ ăn thịt bà đỡ. Hố ra khơng phải thế. Đó là cách “ơng chồng” đi đón thầy
thuốc về nhà đỡ đẻ cho “vợ”. Đây là “ông chồng” hổ nên đã hành động theo kiểu hở…
như thế. Song “ơng” hở này rất giàu tình cảm và có tấm lịng nhân nghĩa đáng khen.
“Ơng ta” biết “cầm tay” bà đỡ, rồi “nhìn hở cái nhỏ nước mắt” vừa muốn cầu cứu bà

đỡ vừa cảm thông thương xót “bà vợ” hổ đang “lăn lộn, cào đất”, đau đẻ. Sau khi bà


Trần đã đỡ cho hổ vợ, hổ con ra đời, hổ đực biết “mừng rỡ, đùa giỡn với con” như mợt
người đàn ơng hạnh phúc nhất. Ngịi bút kể chụn của tác giả khá tinh tế. Con ác thú
bỗng trở thành mợt người hiền lành, mang tính cách của con người.
Tính người của hở biểu hiện rõ nhất, đẹp nhất là khi thấy vợ được mẹ trịn con vng,
đã “quỳ xuống bên một gốc cây, lấy chân đào lên một cục bạc” tặng bà đỡ Trần. Khi
dẫn bà đỡ – ân nhân của gia đình, vị chúa rừng ấy cịn biết “cúi đầu, vẫy đuôi làm ra vẻ
tiễn biệt”. Nhờ số bạc hổ cho, bà đỡ Trần đã vượt qua được năm đói kém, mất mùa. Từ
đầu đến cuối truyện, con hổ không nói một câu, một lời nào, là hở thì sao nói được tiếng
người ! Nhưng qua cử chỉ, nét mặt, chúng ta thấy con hổ ấy đã mang nhiều tính cách
của người, ứng xử với bà đỡ Trần y như cách con người ứng xử với nhau. Là ác thú, vị
chúa rừng Đông Triều có trái tim con người, biết thương vợ, biết đền ơn, đáp nghĩa
người giúp đỡ mình qua khỏi việc khó khăn.
Chuyện về con hổ trán trắng ở Lạng Giang. Câu chuyện này mở đầu khác hẳn với
chuyện về vị chúa rừng ở Đông Triều. Không phải là việc hổ cõng người mà là người
nhìn thấy hở. Bác tiều phu ở Lạng Giang nhìn thấy một con hổ trán trắng đang “cào bới
đất, nhảy lên, vật xuống, thỉnh thoảng lấy chân móc họng, mở miệng nhe cái răng, máu
me, nhớt dãi trào ra”. Cảnh tượng thật đáng kinh sợ. Nếu là người nhút nhát, chắc bác
tiều phu sẽ bỏ chạy. Vậy mà bác lại nhanh nhẹn trèo, lên cây kêu lên : “Cổ họng ngươi
đau phải không, đừng cắn ta, ta sẽ lấy xương ra cho”. Kết quả là bác tiều phu dã lấy
được mợt chiếc xương bị to ra khỏi họng con hở, cứu con hở thốt mợt tai nạn nguy
hiểm. Hành đợng ấy của bác mang tình người đẹp đẽ. Đáp lại, con hở thốt nạn đã đối
xử với bác cũng đậm chất… người.
Hổ mãi ghi nhớ ơn cứu mạng của bác. Nó mang thịt nai tới cửa nhà bác, tặng bác, Khi
bác tiều phu qua đời, hổ tới “dụi đầu vào quan tài, gầm lên, chạy quanh quan tài…” như
khóc thương, nghiêng mình vĩnh biệt người thân, hay bè bạn. Khơng chỉ có thế, hằng
năm “mỗi dịp ngày giỗ bác tiều, hở lại đưa dê hoặc lợn đến để ở ngồi cửa nhà bác”
như tỏ tấm lòng tưởng nhớ, biện chút lễ mọn cúng tế người quá cố. Cách cư xử ấy của

con hổ đúng là của một người chịu ơn và khơng bao giờ qn ơn, tìm mọi cách đền ơn,
đáp nghĩa với ân nhân. Tuy là một ác thú, con hổ trán trắng ở Lạng Giang, mang suy


nghĩ và đã hành động như con người, ác thú… mang tính người. Thật kì lạ ! Kể chụn
con hở thứ hai này, tác giả đã xây dựng được những chi tiết nghệ thuật khác với chuyên
con hổ thứ nhất. Đó là việc hổ vùng vẫy, quằn quại khi hóc xương, việc bác tiều thông
minh, nhanh nhẹn cứu hổ, viộc hổ đền ơn đáp nghĩa ân nhân,… Do đó, càng về cuối,
tác phẩm càng hấp dẫn.
So sánh mức độ thể hiện cái “nghĩa” của hai con hổ, ta thấy rõ cái nghĩa ấy tuy giống
nhau nhưng không trùng lặp mà được nâng cấp. Vị chúa rừng ở Đông Triều trả ơn mợt
lần là xong. Cịn con hở trán trắng ở Lạng Giang đền ơn mãi, lúc ân nhân sống và cả
lúc ân nhân qua đời. Câu chuyên ơn nghĩa thật đa dạng, kể mãi cũng không cùng. Chủ
đề của tác phẩm càng về cuối càng rõ nét, tình huống truyện càng về cuối càng hấp dẫn.
Tóm lại, Con hổ có nghĩa thuộc loại truyện hư cấu, trong đó dùng một biện pháp nghệ
tḥt quen tḥc là mượn trụn lồi vật để nói chuyện con người, nhằm đề cao ân
nghĩa trong đạo làm người. Nếu suy ngẫm sâu hơn chút nữa, ta cịn thấy mợt hàm ý khá
tinh tế của tác giả. Nhà nho Vũ Trinh không trực tiếp viết về chuyện con người trả nghĩa
cho nhau mà viết chuyện hổ đáp nghĩa đối với người. Trong thực tế, chúng ta vẫn thấy
có những con vật rất gắn bó với con người. Vì vậy, cụ Phan Bợi Châu – mợt chí sĩ cách
mạng đầu thế kỷ XX đã sáng tác mấy câu văn độc đáo ca ngợi một con chó có nghĩa.
Ta hãy đọc những câu văn ấy trong Bia con Vá : “Vì có dũng, nên liều chết phấn đấu ;
vì có nghĩa, nên trung thành với chủ.
Nói thời dễ, làm thiợt khó, người cịn vậy huống gì chó. Ơi con Vá này, đủ hai đức đó.
Há như ai kia, mặt người lòng thú. Nghĩ thế mà đau, dựng bia mộ chó”. Trở lại với
truyện Con hổ có nghĩa, chúng ta hiểu rõ sau những lời kể chuyện vé hai con hở, như
thì thầm tiếng nói của tác giả : con vật, con ác thú còn có nghĩa như thế, huống nữa là
con người. Tuy là ác thú, nhưng hổ vẫn có lúc gặp nạn cần người khác giúp đỡ. Trong
trái tim hở có tình người. Người đợc ác vẫn có thể và có lúc trở nên hiền lành, giàu lòng
nhân nghĩa… Biết bao ý hàm ẩn, bóng bẩy, sâu sắc thấp thoáng sau những từ, ngữ, câu

văn của tác phẩm, đánh thức trí ṭ, lay đợng tâm hồn chúng ta.

Xem thêm các bài văn mẫu Ngữ văn lớp 7 Kết nối tri thức hay, chi tiết khác:



×