Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (92.44 KB, 3 trang )
Rớt giá “nghề vàng” môi giới chứng
khoán
Còn duyên kẻ đón người đưa…
Câu ca dao này thật đúng với những người làm môi giới chứng khoán. Chỉ
cách đây chừng một năm, nhân viên chứng khoán được xem là “nghề vàng”.
Và họ được các nhà đầu tư xem là một đối tượng quan trọng cần phải lấy
lòng. Quả thật, với lượng lệnh đặt mua, đặt bán khổng lồ trong ngày, quyền
sinh sát trong tay các nhân viên chứng khoán là rất lớn. Hơn nhau một chút
về thời gian khớp lệnh, tiền bay vèo vèo như chơi nên nhân viên chứng
khoán không chỉ “chảnh” mà còn nhận chung chi từ nhà đầu tư để có thể
chèn lệnh sớm hơn.
Thu nhập của nhân viên các công ty chứng khoán ngày đó được tính từ ba
nguồn: lương và thưởng nhận được chính thức từ công ty, “quà” của nhà đầu
tư (bao gồm cả tiền thưởng và tiền trà nước để được ưu tiên). Và quan trọng
nhất là tiền họ kiếm được từ hoạt động đầu tư chứng khoán với nhiều loại
thủ thuật và “làm xiếc” khác nhau.
Gió đổi chiều, thị trường đìu hiu. Nguồn thu nhập về nguyên tắc của các
công ty chứng khoán là tiền môi giới thì phần lớn không đủ để bù đắp kinh
phí mặt bằng, điện nước, nhân viên và khấu hao tài sản. Còn nguồn thu nhập
từ công việc tự doanh càng thảm não hơn, phần lớn là lỗ nặng. Không còn
những khoản thưởng ngút ngàn như trước, không còn những mức lương
cạnh tranh phá giá thị trường để kéo người khi bị thiếu hụt lực lượng trầm
trọng.
Các công ty chứng khoán bắt đầu thực hiện việc thắt lưng buộc bụng để
chống chọi với tình trạng thoi thóp của thị trường một cách đầy khó khăn.
Và các nhân viên chứng khoán bắt đầu thấm thía cảnh “hết duyên…” khi mà
suốt ngày ngồi ngáp vặt ở sàn, không giao dịch, không tiền và ôm trong lòng