Vẻ đẹp của người phụ nữ
trong tranh Nguyễn Phan
Chánh
“Không hiểu sao tôi lại không thích những cô gái tô son,
trát phấn ở giữa thủ đô mà tìm về thôn Kim Liên ở ngoại
thành. Tôi đứng dựa gốc cây nhìn những cô gái quần đen
áo nâu giống những cô gái quê mình, có cô phảng phất
như cô gái ở hội Chùa Hoa Mộc nào mà mình đã yêu, mối
tình đầu mà chẳng nên duyên” - Nguyễn Phan Chánh.
Bài viết của bà Nguyệt Tú - con gái lớn của họa sĩ Nguyễn
Phan Chánh.
Chơi ô ăn quan – 1931 (khổ 62cmx58cm)
Phía bên trái bức tranh “Chơi ô ăn quan” nổi tiếng, danh họa
Nguyễn Phan Chánh, đề một bài thơ Hán Nôm và tự dịch:
“Đương ngây thơ chưa quen gì màu son phấn, Chỉ biết đua
nhau đuổi bướm, tranh hoa; Nhưng lại choán được màu xuân
hơn nơi lầu son gác tía. Mà không học thói làm mây, làm
mưa trên núi Dương Đài”.
Rửa rau cầu ao – 1931
Cô hàng xén – 1957 (khổ 35cmx50cm)
Lên đồng – 1931
Vẻ đẹp thiếu nữ là nguồn cảm hứng sáng tạo của cha tôi, vẻ
đẹp ấy đã thể hiện trên những bức tranh “ Rửa rau cầu ao”,
“Cô bé chơi chim họa mi”, “Chải tóc”… Họa sĩ tâm
sự: “Không hiểu sao tôi lại không thích những cô gái tô son,
trát phấn ở giữa thủ đô mà tìm về thôn Kim Liên ở ngoại
thành. Tôi đứng dựa gốc cây nhìn những cô gái quần đen áo
nâu giống những cô gái quê mình, có cô phảng phất như cô
gái ở hội Chùa Hoa Mộc nào mà mình đã yêu, mối tình đầu
mà chẳng nên duyên”. Vẻ đẹp tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng
đã chiến lĩnh tâm hồn họa sĩ và trở thành đề tài quen thuộc
trong những bức tranh nổi tiếng ở cuộc đấu xảo Đông Dương
Pari năm 1930. Đề tài nông dân của tranh Nguyễn Phan
Chánh đã được khẳng định ngay từ ngày đầu sáng tác. Mối
tình cố hữu của người nghệ sĩ với hình tượng nghệ thuật của
mình: những con người lao động bình thường. Nhà nghiên
cứu Thái Bá Vân viết: “Nguyễn Phan Chánh ca ngợi cuộc
sống của họ, làm đẹp tâm hồn họ, lấy họ làm trung tâm cho
thẩm mỹ của mình, đó là lý tưởng mà suốt đời ông theo
đuổi”.
Sống giữa thủ đô những ngày kháng chiến chống Mỹ, họa sĩ
đã đến khu lao động An Dương sống trong những gia đình
công nhân, gặp lại những cô thiếu nữ ngày xưa nay đã trở
thành người mẹ, từ sáng đến chiều tối đều ở ngoài trận địa
pháo cao xạ. Những cô gái ấy đang là nữ dân quân đồng thời
là người mẹ. Tình mẹ con trong chiến tranh đã làm họa sĩ vô
cùng xúc động. Bức tranh “Sau giờ trực chiến” thể hiện vẻ
đẹp của người phụ nữ khi đón con ở nhà trẻ. Họa sĩ ghi lại
trong bút kí của mình: “Điểm chính ở bức tranh Sau giờ trực
chiến là ở chỗ: Khi chị rời trận địa về, bùn đất bụi lút quá
đầu gối. Việc đầu tiên là chị lại bể nước rửa chân, lúc đầu
cầm gáo dội lấy, dội để cho chóng sạch chân mà vào cho con
bú. Lúc thấy chị giữ trẻ bế con ra đón mẹ, chị mừng quýnh,
muốn lại với con ngay, mặc dù chân vẫn lấm bùn. Chị còn cố
dội thêm mấy gáo nữa, nhưng vừa thấy con ra thì chị đã cười
với con. Lúc đó, tình cảm của người mẹ biểu hiện thật đặc
biệt, mới xa con một ngày từ sáng đến chiều mà đã như xa
một tháng (chị ăn tạm cơm trưa ở trận địa). Phải tả bao
nhiêu sự vui mừng được gặp lại con trên nét mặt người mẹ.
Không biết điểm đó có đạt không?”
Sau giờ trực chiến – 1967 (khổ 52cmx73cm)
Mười bốn, mười lăm bức vẽ vào thời kì chống Mỹ ác liệt của
Nguyễn Phan Chánh: Bát nước giải lao, Chống hạn gặp mưa,
Tắm ao, Sau giờ trực chiến, Hạnh phúc, Múa ong vò vẽ, Tắm
cho con, Rạng ngày cho con bú, Hộ đẻ, Chân vịt, Chiều về
tắm cho con, Trăng tỏ, Trăng lu… thể hiện vẻ đẹp của người
phụ nữ nông thôn trong cuộc chiến đấu chống Mỹ, vẫn
nguyên vẻ hồn hậu, bình dị, thêm phần quả cảm.
Ca ngợi vẻ đẹp cơ thể người phụ nữ trên chất liệu lụa là niềm
say mê của cha tôi. Những năm cuối đời, cha tôi nói “phải
giải phóng cho lụa”. Chất lụa mịn màng, làm tôn lên vẻ đẹp
của làn da con gái. Nhà thơ Tố Hữu đã thốt lên những câu
thơ để tặng cha tôi khi chiêm ngưỡng hai bức tranh Trăng lu
và Trăng tỏ: “Phải chăng lòng sạch bụi trần? Mát trong dòng
nước, trắng ngần làn da”. Hai bức Trăng lu, Trăng tỏ là một ý
nghĩ mạnh dạn của họa sĩ để phát huy hết ưu thế của lụa.
Một tấm gương lớn dọc theo bức tranh Kiều, có đề câu Kiều
bằng chữ Nôm: “Rõ màu trong ngọc, trắng ngà. Dày dày sẵn
đúc một tòa thiên nhiên”. Kiều ngồi đó, soi mình trong
gương – ở cận cảnh là làn tóc thả nhẹ qua vai, để lộ trên nền
tranh toàn một màu lụa, những bức lụa cuối đời. Ở tuổi ngoài
80, 81, cha tôi không đi xa được để lấy ký họa về cảnh nông
thôn quen thuộc. Vào thời kỳ này, máy bay Mỹ bắn phá ác
liệt Hà Nội, thủ đô đi sơ tán. Cha tôi vẫn ở lại Hà Nội lưu
luyến những bức tranh đang vẽ dở, khi nghe còi báo động lại
xuống hầm, hết báo động lại lên, mải miết hòa màu, ngắm
ngắm, vẽ vẽ. Hai bức tranh Tiên Dung ngồi và Chử Đồng Tử
đã được hoàn thành trong hoàn cảnh như vậy.
Rê lúa – 1960 (khổ 50cmx65cm)
Sáng cho con bú – 1970 (khổ 50cmx65cm)
Chị chăn vịt – 1971 (khổ 57cmx72 cm)
Tiên Dung tắm – 1973
Những bức tranh cuối đời, chất liệu lụa nhẹ nhàng, huyền ảo,
tôn vinh làn da mịn màng, vẻ đẹp muôn thưở của người phụ
nữ. Toàn bộ các màu trong tranh: Nâu, đen, lam, trắng chỉ
làm tôn vinh cái màu lụa lên mà thôi. Dường như cái màu
thôn dã của hình ảnh những cô gái quê trong tâm hồn người
nghệ sĩ đã tìm thấy chất liệu nghệ thuật của mình: Lụa.
Nguyễn Phan Chánh đã xem bản thân chất liệu lụa như là
một màu trong hệ thống màu của mình. Khác với châu Âu
bôi màu lên toàn bề mặt bức tranh, Nguyễn Phan Chánh tìm
mọi cách để tạo chỗ trống tối đa cho mặt lụa. Để rồi bản thân
chất liệu lụa tự nó đảm nhiệm cái màu quan trọng nhất trong
hình tượng hệ thống tranh lụa Nguyễn Phan Chánh: màu da.
Cái phẩm chất tự nhiên của lụa, ngà trắng và óng ả, mịn
màng nền nã không cho phép những gì làm phiền đến những
phẩm chất tự nhiên của lụa.
Tiên Dung là một trong số những bức tranh không nhiều của
Nguyễn Phan Chánh hướng về diễn tả tâm trạng qua nét mặt.
Những món tóc đẫm nước quanh khuôn mặt thơ trẻ, ánh nhìn
của đôi mắt đã nói lên bản lĩnh của người con gái này. Đằng
sau vầng trán thông minh kia là một quyết định đến mức trở
thành truyền thuyết. Miệng đang hé mở vì chưa hết kinh ngạc
trước sự xuất hiện của người con trai: Chử Đồng Tử. Mấy
bông lau phất phơ trước gió mang thiên nhiên và tình yêu
chợt đến giữa hai con người. Những nét bút nho rất mảnh và
nhẹ với mức nhạt nhất của màu đen làm đường viền cho dáng
Tiên Dung như đưa người con gái về với không khí truyền
thuyết của mình. Tấm màn che sau lưng công chúa như lay
động vì gió chiều. Một tấm lụa mỏng như rơi nhẹ ngang
người Tiên Dung nói với người xem về cốt cách thùy mị của
nàng công chúa phương Đông. Gương mặt người con gái
Việt Nam xinh đẹp sống mãi trong lòng một truyền thuyết
thơ mộng nhất của dân tộc.