Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (150.73 KB, 4 trang )
SỐNG ĐỂ YÊU THƯƠNG
Buổi sáng một ngày đầu thu, chúng tôi đến ngôi nhà đặc biệt và đầy ắp tiếng
cười vui nằm trên phố Trần Hưng Đạo, phường Cẩm Phô, thành phố Hội An,
Quảng Nam. Tiếp chúng tôi trong ngôi nhà nhỏ là cô gái 28 tuổi, gương mặt
sáng, luôn nở nụ cười tươi tắn. Cô là Nguyễn Thị Thúy Phương, Ủy viên Chi
hội thanh niên khuyết tật thành phố Hội An.
Tuổi thơ của Phương là những tháng ngày tập tễnh đến trường trong sự đưa đón
của người thân, khi cha mẹ, lúc anh chị trong nhà nhưng cô luôn ước mơ có đôi
chân lành lặn để được tự đến trường, được đùa giỡn như chúng bạn. Chính ước mơ
cháy bỏng đó đã giúp Phương học rất giỏi. Cô quyết tâm thi đậu vào một trường
đại học để có cuộc sống xa nhà, có cơ hội được tự đi lại bằng chính đôi chân của
mình. Ước mơ đến giảng đường đại học đã thành hiện thực khi cô nhận được giấy
báo trúng tuyển vào Trường Đại học Kinh tế Đà Nẵng.
Rồi những năm tháng ở giảng đường đại học trôi nhanh, Phương đi thực tập chuẩn
bị cho việc tốt nghiệp ra trường. Làm việc cho một cơ sở thủ công mỹ nghệ của
người khuyết tật tại Hội An, Phương hàng ngày tiếp xúc với những đứa trẻ khuyết
tật. Sự hội ngộ của những người cùng chung số phận tật nguyền khiến Phương
dành trọn tình yêu thương cho các em, như yêu chính bản thân mình.
Ra trường, Phương xin vào làm việc tại Hội Nạn nhân chất độc da cam thành phố
Hội An. Từ đó cô dấn thân tham gia vào các hoạt động công tác xã hội mà đối
tượng tiếp cận hàng ngày là những đứa trẻ và các bạn bị khuyết tật, dị tật bẩm sinh,
thiểu năng trí tuệ Tranh thủ thời gian sau giờ làm, thời gian nghỉ cuối tuần,
Phương tìm đến ngôi nhà tình thương dành cho người khuyết tật thành phố, hiện có
hơn 10 người khuyết tật làm việc và học tập. Mỗi trường hợp là một hoàn cảnh