Tải bản đầy đủ (.docx) (19 trang)

Thuật ngữ tài chính tiền tệ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (238.09 KB, 19 trang )

Nợ ngắn hạn (Current liabilities)
Một khoản nợ của công ty hay một nghĩa vụ nợ mà thường xác định trong khoảng thời gian 1 năm ( năm
tài chính ). Tài sản nợ ngắn hạn trên bảng cân đối kế toán của công ty bao gồm những khoản nợ ngắn
hạn, tài khoản có thể phải trả, các khoản nợ tích lũy và các loại khoản nợ khác.
Về bản chất, đó là những hóa đơn phải trả giữa người đi vay và người cho vay trong một khoảng thời
gian ngắn. Thông thường, công ty dùng tiền mặt trong tài sản ngắn hạn để trả cho nợ ngắn hạn của họ.
Thông thường, các nhà phân tích hoặc những người cho vay sử dụng hệ số khả năng thanh toán nợ hiện
tại, hoặc hệ số khả năng thanh toán nhanh để xác định khả năng thanh toán các khoản nợ ngắn hạn của
công ty.
Trong kế toán, thuật ngữ này được dùng để chỉ những khoản nợ của bảng cân đối kế toán trong cột ghi
nợ. Nợ ngắn hạn thường phải trả trong khoảng một năm hoặc ít hơn ( ví dụ tiền lương, thuế.. ), trái với
nợ dài hạn hoặc nợ cố định.
Lợi nhuận sau thuế (Net Profit After Taxes; NPAT
Lợi nhuận sau thuế là khoản lợi nhuận chịu thuế sinh ra từ các loại hoạt động doanh nghiệp, bao gồm:
sản xuất-kinh doanh, tài chính và đầu tư trừ đi khoản thuế thu nhập doanh nghiệp. Thông thường, người
ta hay gọi tắt là "lợi nhuận" trên thực chất, lợi nhuận trước thuế cần được phân biệt rõ ràng. Lợi nhuận
sau thuế có hai cách phân chia chính là chia cho cổ đông (thể hiện dưới dạng cổ tức) và lợi nhuận giữ lại
ở doanh nghiệp để đầu tư, phát triển tiếp các chu kỳ kinh doanh sau này.
Giá trị gia tăng (Value Added)
Giá trị gia tăng là thuật ngữ dùng để chỉ giá trị tăng thêm được tạo ra ở mỗi giai đoạn nhất định của quá
trình sản xuất thông qua hình ảnh của doanh nghiệp và marketing.
Trong kinh tế học Tân cổ điển hiện đại, đặc biệt là kinh tế vi mô, giá trị gia tăng dùng để chỉ quá trình
đóng góp của các nhân tố sản xuất như đất đai, lao động, hàng hóa tư bản vào quá trình tăng thêm giá
trị của một sản phẩm và tương ứng với thu nhập có được của người chủ sở hữu những nhân tố này.
Các yếu tố của sản xuất cung cấp các dịch vụ làm tăng giá trên một đơn vị sản phẩm X tương ứng với chi
phí trên một đơn vị của hàng hóa trung gian được sử dụng trong quá trình sản xuất ra sản phẩm X.
Các nhà kinh tế học sử dụng phương pháp tính giá trị gia tăng để tránh việc tính lặp đối với 1 đơn vị đầu
vào. Tổng giá trị gia tăng ở các quá trình khác nhau bằng với giá trị của sản phẩm cuối cùng. Trong kinh
tế học vi mô, giá trị gia tăng được tính đơn giản bằng cách lấy giá trị của đầu ra trừ đi giá trị của hàng
hóa trung gian.
Ví dụ:


1. Một bát canh đậu phụ được người đầu bếp tạo ra bằng cách sử dụng xoong, chảo, lò nướng, 500 Yen
đậu phụ và các nguyên liệu khác. Người đầu bếp và các dụng cụ của anh ta là các nhân tố của sản xuất,
đậu phụ và và nguyên liệu khác là hàng hóa trung gian.
2. Đậu phụ được sản xuất từ đậu nành có giá trị là 200 Yen.
3. Đậu nành được trồng và thu hoạch trong năm. Giả sử 200 Yen là giá trị gia tăng của khu vực này.
Cách tính như sau:
1. Giá trị gia tăng của quá trình thứ 1 là 100 - 500 = 500
2. Giá trị gia tăng của quá trình thứ 2 là 500 - 200 = 300
3. Giá trị gia tăng của quá trình thứ 3 theo giả thiết là 200
Như vậy tổng giá trị gia tăng trong các quá trình là 1000 Yên, bằng với giá trị của sản phẩm cuối cùng là
bát canh đậu phụ.
Tiền mặt (Cash)
Tiền mặt. Tiền hiểu theo nghĩa tiêu dùng được, có thể là phương tiện thanh toán chung nhất như tiền giấy, ngoại hối
hay vàng. Trong nền kinh tế hiện đại, tiền giấy, tiền xu hay tiền "điện tử" (nghĩa là các thẻ từ, thẻ chip ghi nhận số
tiền người sở hữu đang có tại ngân hàng hoặc công ty tài chính) đều được xem là tiền mặt hợp lệ cho chi tiêu.
Đối với thế giới kinh doanh, tiền mặt hầu như luôn luôn là dòng đầu tiên phản ánh tình trạng và cấu trúc tài sản trong
một Bảng cân đối kế toán (Balance Sheet) với ý nghĩa là loại tài sản ngắn hạn có tính thanh khoản cao nhất.
Lượng tiền mặt có sẵn trong kinh doanh có ý nghĩa đặc biệt quan trọng và có sự khác biệt lớn giữa lợi nhuận của
hoạt động kinh doanh và lượng tiền mặt sẵn sàng cho chi trả, thanh toán nợ nần. Lợi nhuận của doanh nghiệp được
tính bằng đơn vị tiền tệ, tuy nhiên nó chỉ xuất hiện sau khi hoạt động kinh doanh đã trải qua một giai đoạn. Còn
lượng tiền mặt thì tính tại một thời điểm. Thế giới kinh doanh đã chứng kiến rất nhiều doanh nghiệp khi tính toán trên
sổ sách thì có lãi, nhưng vì không đủ tiền mặt để thanh toán các khoản công nợ tới hạn nên bị phá sản.
Việc thiếu tiền mặt cho thanh toán công nợ tại một thời điểm cũng được gọi là Phá sản kỹ thuật (Technical
insolvency). Vì tầm quan trọng của nó người ta hay nói "Cash is King".
Tài chính doanh nghiệp (Corporate finance)
Tài chính doanh nghiệp là một lĩnh vực đặc biệt của ngành tài chính, liên quan đến việc đưa ra các quyết định về mặt
tài chính của một doanh nghiệp, các công cụ cũng như phân tích được sử dụng để đưa ra các quyết định này. Mục
đích chủ yếu của tài chính doanh nghiệp là nhằm nâng cao giá trị doanh nghiệp đồng thời tránh được các rủi ro đáng
tiếc về mặt tài chính.
Các nguyên tắc đối với tài chính doanh nghiệp có thể chia dựa trên kĩ thuật sử dụng và quyết định đưa ra là dài hạn

hay ngắn hạn. Các quyết định đầu tư vốn dài hạn dựa trên các lựa chọn dài hạn về dự án đầu tư, đầu tư theo
phương thức góp cổ phần hay cho vay nợ, khi nào và liệu có nên trả cổ tức cho các cổ đông hay không? Các quyết
định tài chính doanh nghiệp trong ngắn hạn thường được gọi là hoạt động quản lý vốn lưu động, chủ yếu giải quyết
vấn đề cân đối nợ ngắn hạn và tài sản ngắn hạn, trọng tâm là quản lý tiền mặt, hàng tồn kho, vay ngắn hạn và nợ
ngắn hạn.
Tài chính doanh nghiệp liên qua mật thiết với quản trị tài chính, khái niệm có nội hàm rộng hơn, bao gồm tất cả các
kĩ thuật tài chính cho dù kĩ thuật này có đang được áp dụng tại các doanh nghiệp kinh doanh hay không.Tài chính
doanh nghiệp quan tâm đến mọi mặt của hoạt động tài chính trong một doanh nghiệp, trong đó có các mối quan tâm
chủ yếu sau:
Quyết định về vốn đầu tư
Đây thường là quyết định có tính chất dài hạn, liên quan đến các tài sản cố định hay cấu trúc vốn. Quyết định ở đây
có thể dựa trên một vài chỉ tiêu có sự liên hệ với nhau. Thông thường, bộ phận quản lý phải tối đa hoá giá trị của
doanh nghiệp bằng cách đầu tư vào các vào dự án có NPV dương, với tỉ lệ chiết khấu hợp lý.
Đánh giá các cơ hội đầu tư
Thông thường, giá trị của một dự án được đánh giá thông qua phương pháp chiết khấu dòng tiền. Dự án nào có kết
quả tốt nhất_thường được thể hiện qua NPV thì dự án đó sẽ được lựa chọn. Nhưng để làm được điều này công ty
cần xác định được quy mô và thời điểm thu được tiền lãi từ dự án. Dòng tiền tương lai sau đó sẽ được chiết khấu để
quy về giá trị hiện tại của nó, so sánh với chi phí bỏ ra để thực hiện, nếu tiền thu về lớn hơn thì dự án là khả thi, và
công ty có thể tiến hành hoạt động đầu tư.
Quyết định đầu tư
Muốn ra một quyết định đầu tư yêu cầu cần phải đánh giá kĩ lưỡng và đúng đắn các cơ hội đầu tư, các dự án, hay
nói cách khác là phải đi giải một bài toán có hàm số phức hợp của ba biến là khả năng, quy mô và thời gian thu
được dòng tiền tương lai. Sau khi đã đánh giá cơ hội đầu tư, doanh nghiệp sẽ lựa chọn và đưa ra quyết định đầu tư.
Lúc này các nhà quản trị doanh nghiệp sẽ phải tính toán để phân bổ các nguồn lực hữu hạn sao cho có hiệu quả cao
nhất.
Thuế (Taxation)
Thuế là khoản đóng góp bắt buộc của con người (thông qua thể nhân, pháp nhân) cho Chính phủ được
nhà nước quy định thông qua hệ thống pháp luật, được thực hiện mà không đề cập đến một lợi ích cụ
thể đối với người đóng thuế. Thuế thường được đóng bằng tiền và thể hiện việc chịu từ bỏ sức mua một
cách trực tiếp nhưng cũng có thể đóng thuế thông qua sức lao động, ngày công lao động, hiện vật như

gạo muối, dầu mỏ, trà.... nhằm mục đích chuyển quyền kiểm soát các nguồn lực kinh tế từ ngồn lực kinh
tế từ người nộp thuế sang người nhà nước để nhà nước sử dụng hay chuyển giao cho những người khác.
Thuế có hai chức năng chính là phân phối lại và chức năng điều tiết các hoạt động kinh tế-xã hội. Sự ra
đời của thuế gắn liền với sự phân chia xã hội thành các giai cấp đối kháng và sự xuất hiện của nhà nước.
Thuế quốc gia và thuế địa phương:
Do chính quyền gồm chính quyền trung ương và chính quyền địa phương. Các cấp chính quyền đều có
ngân sách riêng, và được phân quyền các nhiệm vụ chi (cung ứng hàng hoá công cộng) riêng, nên có
thuế quốc gia (nộp vào ngân sách trung ương), và thuế địa phương (nộp vào ngân sách chính quyền địa
phương).
Thuế thông thường và thuế đặc biệt:
Thuế thông thường: là thuế nhằm các mục đích chính là thu ngân sách và điều tiết thu nhập, chứ không
nhằm mục đích đặc biệt nào khác.
Thuế đặc biệt: là thuế nhằm mục đích đặc biệt, ví dụ thuế tiêu thụ đặc biệt đánh vào bia rượu, thuốc lá
nhằm hạn chế cá nhân tiêu thụ các hàng hoá này, hay phí thuỷ lợi nhằm huy động tài chính cho phát
triển, duy tu hệ thống thuỷ lợi địa phương.
Thuế phụ thu: Bên cạnh thuế chính thức còn có thuế phụ thu. Thuế này không nhằm điều tiết trực tiếp
đối tượng thu mà chỉ lợi dụng đối tượng thu để huy động một nguồn tài chính phục vụ mục đích nào đó
không nhất thiết liên quan đến đối tượng thu. Ví dụ chính phủ Pháp đánh thuế phụ thu đối với người đi
máy bay ở Pháp ( thu thuế này khi họ mua vé máy bay) để có nguồn tài chính tài trợ cho hoạt động
phòng chống dịch bệnh, nhất là HIV/AIDS, ở nước nghèo.
Chi phí hoạt động (Operating expenses/ operating costs)
Chi phí hoạt động đối với các công ty buôn bán là những chi phí xảy ra trong quá trình hoạt động bình
thường của công ty, không phải là chi phí của hàng bán. Thông thường, chi phí hoạt động thường là chi
phí bán hàng hoặc chi phí quản lí. Ví dụ, một công ty có thể phải trả tiền thuê văn phòng, tiền thuế, và
bảo hiểm cho cả mục đích bán hàng và quản lí. Các chi phí dành cho cả bán hàng và quản lí phải được
phân tích và phân chia theo tỉ lệ giữa hai mục đích này trên báo cáo thu nhập.
Một trong những trách nhiệm chính mà đội ngũ quản lí phải giải quyết đó là xác định xem nên tiết kiệm
chi phí hoạt động đến mức nào để không làm ảnh hưởng tới năng lực cạnh tranh của công ty so với đối
thủ.
Ví dụ, chi phí tiền lương và các quỹ phân bổ cho nghiên cứu và phát triển là chi phí hoạt động. Với mục

đích tăng giá hoặc tìm thị trường mới cho sản phẩm nhằm tăng lợi nhuận, một vài doanh nghiệp còn sử
dụng biện pháp cắt giảm chi phí.
Sa thải nhân viên và sản xuất ra sản phẩm chất lượng thấp ban đầu có thể làm tăng lợi nhuận và có thể
là cần thiết trong trường hợp công ty đã bị mất năng lực cạnh tranh, nhưng cũng có rất nhiều loại chi phí
thuộc chi phí hoạt động mà đội ngũ quản lí có thể cắt giảm trước khi chất lượng hoạt động của doanh
nghiệp bị xuống cấp
Chi phí bán hàng (Selling expenses)
Trong kế toán, chi phí bán hàng là chi phí phát sinh trong quá trình bán hàng hay để bán được hàng (chi
phí quảng cáo, trả hoa hồng bán hàng...) hoặc chi phí phân phối. Chi phí bán hàng là một trong những
dạng của chi phí hoạt động và là chi phí phải chi thường xuyên.
Các khoản đầu tư ngắn hạn (Short-Term Investments)
Các khoản đầu tư ngắn hạn là một tài khoản thuộc phần tài sản ngắn hạn nằm trên bảng cân đối kế toán
của một công ty. Tài khoản này bao gồm bất cứ khoản đầu tư nào mà một công ty thực hiện với thời
gian dưới 1 năm. Các tài khoản như thế này thường gồm: cổ phiếu, trái phiếu và các tài sản có tính
thanh khoản tương đối nhanh.
Hầu hết các công ty có vị thế tiền mặt mạnh đều có tài khoản các khoản đầu tư ngắn hạn trên bảng cân
đối kế toán. Điều này có nghĩa là một công ty có thể đủ sức đầu tư thặng dư tiền mặt vào cổ phiếu và
trái phiếu để tìm kiếm được lợi nhuận cao hơn so với việc đem tiền mặt thặng dư đi gửi tiết kiệm.
Microsoft là một ví dụ. Microsoft luôn luôn ở trong một vị thế tiền mặt mạnh, tổng cộng các khoản đầu tư
ngắn hạn xấp xỉ $32 tỷ vào cuối năm 2005.
Doanh thu (Revenues)
Doanh thu: Là tổng giá trị các lợi ích kinh tế doanh nghiệp thu được trong kỳ kế toán, phát sinh từ các
hoạt động sản xuất, kinh doanh thông thường của doanh nghiệp, góp phần làm tăng vốn chủ sở hữu.
Bộ phận theo lĩnh vực kinh doanh: Là một bộ phận có thể phân biệt được của một doanh nghiệp tham
gia vào quá trình sản xuất hoặc cung cấp sản phẩm, dịch vụ riêng lẻ, một nhóm các sản phẩm hoặc các
dịch vụ có liên quan mà bộ phận này có rủi ro và lợi ích kinh tế khác với các bộ phận kinh doanh khác.
Các nhân tố cần xem xét để xác định sản phẩm và dịch vụ có liên quan hay không, gồm:
a) Tính chất của hàng hóa và dịch vụ;
b) Tính chất của quy trình sản xuất;
c) Kiểu hoặc nhóm khách hàng sử dụng các sản phẩm hoặc dịch vụ;

d) Phương pháp được sử dụng để phân phối sản phẩm hoặc cung cấp dịch vụ;
e) Điều kiện của môi trường pháp lý như hoạt động ngân hàng, bảo hiểm hoặc dịch vụ công cộng.
Bộ phận theo khu vực địa lý: Là một bộ phận có thể phân biệt được của một doanh nghiệp tham gia vào
quá trình sản xuất hoặc cung cấp sản phẩm, dịch vụ trong phạm vi một môi trường kinh tế cụ thể mà bộ
phận này có rủi ro và lợi ích kinh tế khác với các bộ phận kinh doanh trong các môi trường kinh tế khác.
Các nhân tố cần xem xét để xác định bộ phận theo khu vực địa lý, gồm:
a) Tính tương đồng của các điều kiện kinh tế và chính trị;
b) Mối quan hệ của những hoạt động trong các khu vực địa lý khác nhau;
c) Tính tương đồng của hoạt động kinh doanh;
d) Rủi ro đặc biệt có liên quan đến hoạt động trong một khu vực địa lý cụ thể;
e) Các quy định về kiểm soát ngoại hối; và
f) Các rủi ro về tiền tệ.
Doanh thu bộ phận: Là doanh thu trình bày trong Báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh của doanh
nghiệp được tính trực tiếp hoặc phân bổ cho bộ phận, bao gồm doanh thu bán hàng và cung cấp dịch vụ
ra bên ngoài và doanh thu bán hàng và cung cấp dịch vụ cho bộ phận khác của doanh nghiệp.
Doanh thu bộ phận không bao gồm:
(i) Thu nhập khác;
(ii) Doanh thu từ tiền lãi hoặc cổ tức, kể cả tiền lãi thu được trên các khoản ứng trước hoặc các khoản
tiền cho các bộ phận khác vay, trừ khi hoạt động của bộ phận chủ yếu là hoạt động tài chính; hoặc
(iii) Lãi từ việc bán các khoản đầu tư hoặc lãi từ việc xoá nợ trừ khi hoạt động của bộ phận đó chủ yếu là
hoạt động tài chính.
Doanh thu của bộ phận bao gồm cả phần lãi hoặc lỗ do đầu tư vào công ty liên kết, công ty liên doanh
hoặc các khoản đầu tư tài chính khác được hạch toán theo phương pháp vốn chủ sở hữu khi các khoản
doanh thu đó nằm trong doanh thu hợp nhất của tập đoàn.
Thuật ngữ tài chính kế toán
Kiểm toán (Audit; Auditing)
Hiện nay, ở Việt Nam và trên thế giới còn tồn tại rất nhiều cách hiểu khác nhau về kiểm toán. Tuy nhiên quan niệm
về kiểm toán được chấp nhận phổ biến hiện nay là: "Kiểm toán là quá trình các kiểm toán viên độc lập và có năng
lực tiến hành thu thập và đánh giá các bằng chứng về các thông tin được kiểm toán nhằm xác nhận và báo cáo về
mức độ phù hợp giữa các thông tin này với các chuẩn mực đã được thiết lập."

Nguồn gốc ra đời của kiểm toán:
Có rất nhiều nhà nghiên cứu lịch sử cho rằng kiểm toán ra đời vào khoảng thế kỷ thứ III trước Công Nguyên, gắn
liền với nền văn minh của Ai Cập và La-Mã cổ đại. Ở thời kỳ đầu, kiểm toán chỉ hình thành ở mức độ sơ khai, những
người làm công việc kế toán đọc to lên những tài liệu kế toán cho một bên độc lập nghe và sau đó chứng thực. Vì
vậy "Audit" (có nghĩa là kiểm toán) trong tiếng Anh có nguồn gốc từ Latinh "Audire" có nghĩa là nghe.
Các chức năng của kiểm toán
• Chức năng kiểm tra và xác nhận hay còn gọi là chức năng xác minh.
• Chức năng trình bày ý kiến ( chức năng tư vấn )
Đối tượng của kiểm toán : Báo cáo tài chính
Phân loại kiểm toán:
Căn cứ theo mục đích của kiểm toán

Kiểm toán hoạt động (Operation Audit)
là loại kiểm toán nhắm xem xét và đánh giá về tính kinh
tế, tính hiệu lực và hiệu quả của các hoạt động được kiểm toán.

Kiểm toán tuân thủ (Compliance)
là loại kiểm toán nhằm xem xét đơn vị được kiểm toán có tuân
thủ theo đúng các quy định mà các cơ quan có thẩm quyền cấp trên hoặc cơ quan chức năng
của nhà nước hoặc cơ quan chuyên môn đề ra hay không.

Kiểm toán Báo cáo tài chính (Audit of Financial Stetemants)
là loại kiểm toán nhằm kiểm tra và
xác nhận về tính trung thực, hợp lý của các Báo cáo tài chính được kiểm toán.
Căn cứ theo chủ thể kiểm toán
• Kiểm toán nội bộ
• Kiểm toán nhà nước
• Kiển toán độc lập
Khoản phải trả (Accounts Payable - AP)
Đây là một khoản mục kế toán thể hiện nghĩa vụ của doanh nghiêp phải trả toàn bộ số nợ ngắn hạn của mình cho

các chủ nợ. Trong bảng cân đối kế toán, khoản phải trả được gọi là khoản nợ (liabilities) của doanh nghiệp. Cũng
giống như tài sản, nợ của doanh nghiệp được chia làm nợ ngắn hạn và nợ dài hạn. Nợ dài hạn là các khoản nợ và
các nghĩa vụ về mặt tài chính khác mà doanh nghiệp phải trả sau một khoảng thời gian từ một năm trở lên kể từ
ngày lập bảng cân đối kế toán. Nợ ngắn hạn là các khoản nợ mà doanh nghiệp phải thanh toán trong khoảng thời
gian từ 1 năm trở xuống. Nợ ngắn hạn bao gồm khoản phải trả (AP) và các khoản nợ dài hạn đến hạn trả.

AP đôi khi cũng được sử dụng làm tên gọi của phòng ban hoặc bộ phận chịu trách nhiệm thanh toán các khoản nợ
của doanh nghiệp cho các nhà cung cấp hoặc các chủ nợ khác. AP là khoản nợ phải trả trong một thời hạn nhất định
để tránh việc vỡ nợ. Trong tài chính doanh nghiệp, khoản phải trả đề cập đến các khoản nợ ngắn hạn của doanh
nghiệp đối với nhà cung cấp và ngân hàng.
Thuật ngữ AP không chỉ sử dụng giới hạn cho tài chính doanh nghiệp. Ở mức độ hộ gia đình chúng ta cũng sẽ phải
chi trả các hoá đơn hàng hoá dịch vụ tiêu dùng hàng tháng. Ví dụ như tiền điện thoại, tiền ga, tiền nước. Mỗi công ty
cung cấp dịch vụ sẽ cung cấp dịch vụ trước, hoá đơn thanh toán được gửi sau khi ta đã sử dụng. Mỗi khi có yêu cầu
thanh toán các hoá đơn thì phải thanh toán ngay. Nếu cá nhân hoặc công ty mà không thanh toán hoá đơn của mình
thì sẽ bị coi là vỡ nợ.
Khấu hao (Depreciation)
Khấu hao là một thuật ngữ sử dụng trong kế toán mô tả phương pháp phân bổ chi phí của tài sản cố
định trong suốt thời gian sử dụng của nó, tương đương với mức hao mòn thông thường. Khấu hao
thường xử dụng với các loại tài sản có thời gian sử dụng cố định, mất dần giá trị trong quá trình sử dụng.
Còn theo định nghĩa của chuẩn mực kế toán Việt Nam, khấu hao là sự phân bổ một cách có hệ thống giá
trị phải khấu hao của tài sản cố định trong suốt thời gian sử dụng hữu ích tài sản đó. Trong hệ thống tài
khoản, tài khoản khấu hao được xếp vào loại tài khoản điều chỉnh giảm trừ.
Việc khấu hao tài sản có tác động trực tiếp lên báo cáo tài chính, cụ thể là tới thu nhập chịu thuế của
doanh nghiệp và cá nhân. Tuy nhiên mức khấu hao vì mục đích kế toán nội bộ doanh nghiệp và khấu hao
vì mục đích giảm thuế đôi khi lại rất khác nhau. Khấu hao không phải là một khoản chi thực tế bằng tiền
mà chỉ được trích trên sổ sách cho nên nó không ảnh hưởng nhiều đến dòng tiền thực tế của doanh
nghiệp ngoài việc nó tác động chút ít đến khoản thuế phải nộp.
Có nhiều phương pháp tính khấu hao khác nhau, nhưng tựu chung có thể qui về một số phương pháp
phổ biến sau:
• Khấu hao đường thẳng (straight line depreciation): mức khấu hao bằng nhau qua các

năm
• Khấu hao nhanh (accelerated depreciation): mức khấu hao những năm đầu cao, giảm
dần về sau
Khấu hao theo công suất (activity depreciation): khấu hao dựa trên số sản phẩm sản xuất ra...
Kết quả kinh doanh sau thuế (Bottom line)
Kết luận, dòng cuối của một báo cáo tài chính của một giao dịch hoặc hoạt động kinh doanh của một
công ty, tổ chức. Thuật ngữ này đề cập đến thu nhập ròng của các công ty (lợi nhuận hoặc lỗ ròng).

Tiền gửi ngân hàng (Bank Deposit; Deposit)
Tiền của dân cư hoặc tổ chức kinh tế, phi kinh tế, lợi nhuận, phi lợi nhuận gửi vào tài khoản tại ngân hàng,
hoặc chứng chỉ tiền gửi hoặc sổ tiết kiệm (rất phổ biến tại Việt Nam). Có thể có nhiều loại tài khoản khác
nhau, tiết kiệm, séc, giao dịch, v.v.. theo nhiều cách chia.
Về cơ bản các khoản tiền gửi này được hưởng lãi suất tùy theo chính sách lãi suất của ngân hàng nhận
tiền tại thời điểm đó, phù hợp với các đặc điểm của món tiền gửi như:
• Thời gian gửi;
• Số lượng tiền;
• Điều kiện số tiền tối thiểu và số lần rút;
• Loại sản phẩm ngân hàng người gửi tiền tham gia;
• Thời điểm thanh toán (trước sau, có cộng dồng hay không);
• Loại tiền gửi (nội tệ, ngoại tệ...)
Dựa trên các đặc điểm và lãi suất, cách thức vay - trả mà các ngân hàng có thể "gói" các loại tài khoản
khác nhau để chào các "sản phẩm tiền gửi" tới nền kinh tế, nhằm thu hút sự chú ý và tiền gửi của dân cư,
các tổ chức kinh tế.
Tiền (Money)
Nói một cách chặt chẽ thì tiền chỉ là những gì mà luật pháp bắt buộc phải công nhận là một phương tiện
thanh toán. Đó thường là các tờ giấy hay các đồng kim loại có ghi giá trị mà tất cả mọi người phải chấp
nhận như là một phương tiện thanh toán và cũng được gọi là tiền mặt.
Người ta tin rằng đầu tiên hàng hóa và các dịch vụ được trao đổi trực tiếp với nhau. Vì điều này không thực dụng nên
hàng hóa và dịch vụ được trao đổi với các loại hàng hóa khác mà có thể được tiếp tục trao đổi một cách dễ dàng. Đó
là tiền. Vì nó có có thể đếm được, dễ bảo toàn, dễ vận chuyển, có giá trị bền vững và có thể bảo toàn dễ dàng.

Nếu một người có tiền thì có thể dùng tiền để làm những việc sau đây:
1. Tiêu tiền (tiêu thụ, phương tiện thanh toán)
2. Gửi tiền để lấy tiền lãi (đầu tư)
3. Đổi lấy một loại tiền tệ khác (trao đổi)
4. Trữ tiền (bảo toàn giá trị)
Chi phí sản xuất (Manufacturing expense/manufacturing cost)
Trong kế toán, chi phí sản xuất là chi phí của công ty sản xuất trong quá trình làm ra sản phẩm, bao gồm
nguyên vật liệu trực tiếp, lao động trực tiếp, và toàn bộ chi phí cho nhà máy. Ví dụ, trong quá trình sản
xuất ôtô, nếu nguyên vật liệu trực tiếp là 2000 đôla, chi phí trả công lao động trực tiếp là 3000 đôla, và
chi phí cho nhà máy (điện, nước...) là 1500 đôla, thì tổng chi phí sản xuất là 6500 đôla.
Chi phí khác (Miscellaneous expenses)
Trong kế toán, chi phí phát sinh ngoài dự kiến trong kinh doanh, không được xếp vào chi phí sản xuất, chi phí bán
hàng, hoặc chi phí quản lí và chi phí chung. Chi phí khác được đưa vào báo cáo thu nhập sau doanh thu hoạt động.
Chi phí khác thường gây ra mất hơn là lợi ích nhận được.
Lợi nhuận (Profit)
Thu nhập ròng có được do sản xuất hay bán được các hàng hóa và dịch vụ: nghĩa là, số tiền còn lại dành
cho nhà doanh nghiệp sau khi thanh toán tất cả các khoản vốn (lãi suất), đất đai (tô), lao động (bao gồm
chi phí quản lý, lương và tiền công), nguyên liệu thô, thuế và khấu hao. Nếu như doanh nghiệp làm ăn
kém cỏi, lợi nhuận có thể là số âm, và trong trường hợp đó thì chúng biến thành các khoản lỗ
Số dư tài khoản (Account balance)
Nghiệp vụ kế toán lấy tài sản có trừ tài sản nợ thực hiện vào cuối mỗi kỳ báo cáo kế toán. Thuật ngữ
được áp dụng với rất nhiều mối quan hệ trong kế toán, như với ngân hàng, các công ty thẻ tín dụng,
các công ty môi giới và các cửa hàng, cũng như sự phân loại các giao dịch trong kế toán. Cùng một
nghiệp vụ kế toán có thể là số dư tài sản có hoặc số dư tài sản nợ tùy thuộc bạn thuộc phía nào của
giao dịch.
Vốn lưu động (Working Capital)
Đây là một chỉ số tài chính dùng để đo lường hiệu quả hoạt động cũng như năng lực tài chính trong ngắn
hạn của một công ty. Vốn lưu động của một công ty được tính toán theo công thức sau:
Vốn lưu động = Tổng tài sản ngắn hạn - Tổng nợ ngắn hạn
Vốn lưu động dương có nghĩa là công ty có khả năng chi trả được các nghĩa vụ nợ ngắn hạn của mình.

Ngược lại, nếu vốn lưu động là một số âm tức là hiện tại công ty không có khả năng thanh toán các khoản nợ bằng
tài sản hiện có của mình (bao gồm tiền mặt, khoản phải thu, tồn kho).
Nếu như lượng tài sản ngắn hạn của một công ty không lớn hơn các tổng các khoản nợ ngắn hạn thì công
ty này có thể sẽ gặp khó khăn trong việc thanh toán cho các chủ nợ trong ngắn hạn. Trường hợp xấu nhất
là công ty có thể bị phá sản. Một sự sụt giảm trong tỉ lệ vốn hoạt động của công ty trong một khoảng thời
gian tương đối dài có thể là một dấu hiệu xấu. Ví dụ như doanh số bán hàng của công ty đang sụt giảm
kéo theo khoản phải thu ngày càng nhỏ đi.
Vốn lưu động cũng là chỉ số giúp cho các nhà đầu tư có các nhận định về hiệu quả hoạt động của công ty.
Lượng tiền bị đọng trong hàng tồn kho hoặc lượng tiền mà khách hàng còn đang nợ đều không thể sử
dụng để chi trả bất cứ khoản nợ nào của công ty cho dù đó vẫn là các tài sản thuộc quyền sở hữu của
công ty. Vì vậy nếu một công ty không hoạt động ở mức hiệu quả cao nhất (VD: thu hồi nợ chậm) thì điều
này sẽ biểu hiện ra ngoài bằng một sự gia tăng trong vốn hoạt động. Có thể nhận thấy điều này rõ ràng
hơn nếu so sánh vốn lưu động của công ty qua các thời kì, việc thu hồi nợ chậm có thể là dấu hiệu cho
thấy những nguy cơ tiềm ẩn trong hoạt động của công ty.
Tiền chính là nhựa sống của một công ty. Nếu dòng tiền bị ảnh hưởng thì khả năng duy trì hoạt động, tái
đầu tư và đáp ứng các yêu cầu về vốn cũng bị đẩy vào tình trạng xấu. Nắm rõ được tình hình nguồn tiền
của công ty là điều tối quan trọng để tiến hành ra quyết định. Trong đó đánh giá tình hình nguồn tiền của
doanh nghiệp dựa trên việc quản lý vốn lưu động của doanh nghiệp đó là một trong các biện pháp tốt.
Vốn cố định (Fixed capital)
Vốn cố định của doanh nghiệp là bộ phận vốn được sử dụng để hình thành tài sản cố định và các khoản
đầu tư tài chính dài hạn của doanh nghiệp. nói cách khác, vốn cố định của doanh nghiệp là biểu hiện bằng
tiền của toàn bộ tài sản cố định và các khoản đầu tư dài hạn của doanh nghiệp.
Đặc điểm của vốn cố định:
• Vốn cố định luân chuyển qua nhiều chu kỳ sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp do tài sản cố
định và các khoản đầu tư dài hạn tham gia vào nhiều chu kỳ sản xuất kinh doanh của doanh
nghiệp.
• Khi tham gia vào quá trình sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp, bộ phận vốn cố định đầu tư vào
sản xuất được phân ra làm hai phần.một bộ phận vốn cố định tương ứng với giá trị hao mòn của
tài sản cố định được dịch chuyển vào chi phí kinh doanh hay giá thành sản phẩm dịch vụ được
sản xuất ra, bộ phận giá trị này sẽ được bù đắp và tích lũy lại mỗi khi hàng hóa hay dịch vụ được

tiêu thụ. Bộ phận còn lại của vốn cố định nằm ở tài sản cố định dưới hình thức giá trị còn lại của
của tài sản cố định.
Vốn chủ sở hữu (Equity)
Vốn chủ sở hữu là các nguồn vốn thuộc sở hữu của chủ doanh nghiệp và các thành viên trong công ty
liên doanh hoặc các cổ đông trong các công ty cổ phần.

×