Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (109.81 KB, 3 trang )
Phật Tử Quan Niệm Thế Nào Là Ăn
Uống Đúng Với Pháp Chánh
1. Không phải chỉ có Phật giáo mới có những
hình thức như giới luật, thiền định v.v Nhưng
thứ để mình phân biệt được giữa giới luật, thiền
định v.v của Phật giáo với những tôn giáo
khác là ở tinh thần mà đức Phật muốn ta đạt
được khi đặt ra những hình thức đó. Đó là giúp trừ bỏ tham - sân - si, để trí
tuệ và lòng từ của mình ngày càng phát triển. Vì thế, ăn chay mà tàn sát lẫn
nhau, thì đó không phải là Phật tử.
2. Đức Phật và tăng chúng thời đức Phật tuy ăn mặn, Đức Phật cũng không
nói gì đến hình thức ăn chay. Nhưng việc cho phép ăn mặn của đức Phật có
đi kèm một số điều kiện (như một số điều kiện mà Thầy Huệ Viên đã nói )
chứ không phải cho ăn mặn vô điều kiện. Nếu đã cho ăn mặn có điều kiện,
thì những điều kiện đó chính là thứ quyết định cho việc ăn mặn. Một khi
những điều kiện đó không còn, thì việc ăn mặn cũng phải chấm dứt. Vì thế,
tuy đức Phật không cấm việc ăn mặn, không khuyến khích việc ăn chay,
nhưng chúng ta cũng cần quán xét kỹ đối với những điều kiện mà đức Phật
đã đưa ra đó. Nếu điều kiện đã khác, mà việc ăn mặn vẫn tiếp diễn Đó là
ta đang chấp vào hình thức ăn mặn, mà quên mất tinh thần Phật đã dạy. Vậy
thì, dù ta có đang mặc được chiếc áo vàng rực của Như Lai chăng nữa, ta
vẫn không phải là Phật tử.
3. Nhân quả và nghiệp lực là vấn đề then chốt đối với đạo Phật.
. Trên mặt nhân quả, súc sanh cũng có tâm đau khổ, trả thù v.v cũng từng
là cha mẹ thân ruột của mình v.v Vì thế ăn thịt là vấn đề bất đắc dĩ trong
điều kiện mà Phật pháp còn đang thời "hoang sơ", lúc mà điều kiện xã hội,
tăng đoàn cũng như việc gieo duyên giáo hóa còn nhiều khó khăn. Chứ đó
không phải là ý muốn của Như Lai.