Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (57.97 KB, 2 trang )
Hoa bách hợp bị lãng quên
Trong trái tim anh, cô chỉ như một con sóng nhỏ lăn tăn, và khi gió ngừng thổi thì sóng
cũng lặng…
Mườibảy tuổi năm ấy, anh theo gia đình tạm rời bỏ Thượng Hải đến một nơi xalạ để học Cao
Trung. Vì ở đó, điểm thi đầu vào thấp hơn rất nhiều sovới yêu cầu ở thành phố lớn như
Thượng Hải.
Thành phố nhỏ nơi xa xôi này rất hoang vu và cô tịch. Thậm chí, anhcòn cảm thấy dường như
nơi anh ở rất cách biệt với thế giới bên ngoài.So với một nơi sầm uất hoa lệ nhưThượng Hải,
thì ở đây tất cả đều toátlên sự quê mùa. Ngay đến giọng nói của những người ở đây cũng thật
khónghe. Nhưng anh cũng không biết rằng, vẻ ngoài tuấn tú cùng giọng nóiphát âm chuẩn của
mình đã hấp dẫn sự chú ý của một cô gái.
Đó là một cô gái bản địa với nụ cười e ấp, khuôn mặt đẹp như mộtbông hoa rừng mới hé nở.
Lần đầu nhìn thấy anh, cô gái e thẹn cúi đầu,trốn tránh ánh mắt anh. Còn anh thì lại rất đắc ý,
vì anh biết rằng côgái đã thích mình. Vì học giỏi hơn cô, hơn nữa thời gian ở đây chỉ cómột
năm, sau này anh sẽ quay về Thượng hải học tiếp. Cho nên, mục tiêucủa anh vốn không đặt
tại thành phố nhỏ bé này. Và làm sao có thể đểmắt tới một cô gái tầm thường như vậy.
Bỗng một ngày kia, anh chợt cảm nhận được một mùi thơm dịu nhẹ từtrên bàn học của mình.
Anh mở hộc bàn, và bất ngờ nhìn thấy một bônghoa được kẹp trong cuốn sách. Anh không
biết loài hoa này là hoa gì,chỉ thấy nó có màu trắng, và có một mùi thơm thật dễ chịu. Anh
khẽ híthà hương thơm của bông hoa lạ, trong khoảnh khắc chợt nghĩ ra ai làngười để bông
hoa trong ngăn bàn của mình.
Gặp lại cô gái lần thứ hai, anh giữ cô lại nói chuyện. Trái tim côđập nhanh như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực, hơi thở cũng gấp gáp hơn lúcbình thường. Anh càng đắc ý nhìn cô, rồi lên
tiếng hỏi: "Có thể nói chotôi biết đó là hoa gì không?"; "Đó là bách hợp dại" - cô cúi đầu
khôngdám nhìn anh và khẽ đáp.
"Ồ, xin lỗi tôi không thích loại hoa này!". Nói xong anh bỏ đi khôngquay đầu lại. Cô gái đứng