Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (56.33 KB, 1 trang )
Cuộc gặp mặt giữa Bêtôven và Môda
Bêtôven là nhạc sĩ thiên tài người Đức,ông sinh ở thành phố Bon, là tác giả của những tác phẩm âm nhạc vĩ đại: 9 bản giao hưởng 32 bản xônát và rất nhiều tác phẩm xuất sắc khác.
Trong cuộc đời, ông gặp rất nhiều khó khăn đau khổ và mắc bệnh điếc. Tuy vậy, ông vẫn sáng tác đều đặn. Càng về già, ông càng sáng tác những tác phẩm âm nhạc xuất sắc hơn, hoàn
hảo hơn.Năm 1787, lần đầu tiên Bêtôven đến Viên, thủ đô nước Aáo. Việc chính của ông là đến thăm Môda, một nhạc sĩ thiên tài, khi Bêtôven tới nhà thì đúng lúc nhà soạn nhạc Môda
đang sáng tác vở nhạc kịch "Đông Gioăng".Bước ra mở cửa, Môda thấy một thành niên khỏe mạnh, dáng dấp hơi thô: vai rộng, trán cao, duy có đôi mắt thì lúc nào cũng như sáng rực
lên. Chàng thanh niên rụt nè nói.
- Thưa nhạc sư, tôi biết nhạc sư rất bận, nhưng quả thực tôi vừa từ Bon tới đây, rất mong được nhạc sư chỉ bảo.
Từ ngày nổi tiếng, Môda rất sợ những vị khách tự nhận là "thần đồng" đến xin được dạy bao. Hơn ai hết, Môda hiểu rất rõ nghệ thuật đâu phải là con đường đầy hoa hồng. Trong lĩnh
vực nghệ thuật, đánh giá sai về một con người chính là làm khổ con người đó suốt đời.
Môda chỉ vào cây đàn piano bảo:
- Anh bạn trẻ thành Bon, hãy chơi một bài mà anh yêu thích nhất.
Bêtôven ngồi xuống ghế, khẽ đặt hai bàn tay to lên mặt đàn, những đầu ngón tay lướt nhẹ trên những phím đàn.
Tiếng nhạc mở đầu gợi cho Môda một bản xonát khá quen thuộc, đòi hỏi rất nhiều kỹ xảo phức tạp. Với phong cách mạnh mẽ, phóng khoáng, chàng thanh niên này đã đạt tới trình độ
kỹ thuật điêu luyện.
Đưa mắt nhìn Môda, Bêtôven cứ tưởng nhạc sư bị cuốn hút vào bài biểu diễn "tủ" của mình. Nào ngờ, anh rất ngạc nhiên khi thấy nhạc sĩ bậc thầy tỏ vẻ lơ là
Tiếng nhạc vừa dứt, Môda gật gù bảo Bêtôven:
- Khá đấy! Có nhạc cảm và kỹ thuật tốt. Cứ khổ, luyện đi, anh sẽ trở thành nhạc sư giỏi.
"Nhạc sư giỏi" - mơ ước của Bêtôven không phải hướng theo con đường đó. Điều chàng mong muốn chính là để lại cho đời những bản nhạc bất hủ! Chàng cố nén hồi hộp, mạnh dạn
nói:
- Thưa nhạc sư, tôi rất muốn tập sáng tác. Xin ngài hãy chỉ ra cho tôi một chủ đề, tôi sẽ cố gắng sáng tác tùy theo hứng để ngài dạy bảo cho.
Môda nhìn chàng trai, suy nghĩ một lát, rồi bước tới gần cây đàn, mười ngón tay lúc nhanh, lúc chậm, nhấn trên phím đàn dựng thành một chủ đề âm nhạc. Ông đưa mắt nhìn vị khách
trẻ như có ý bảo:
- Chủ đề ấy! Anh bạn hãy thử tạo nên một bản nhạc xem sao.
Phút yên lặng thoáng qua. Bêtôven không hề lúng túng. Dưới những ngón tay mềm mại, những âm nhanh êm dịu lan ra, có lúc nhịp nhàng thánh thót, có lúc sôi động mãnh liệt khiến
Môda phải ôm đầu, nhăn trái vì tâm hồn bị dòng nhạc cuốn hút mỗi lúc thêm mạnh mẽ.
- Hãy dừng lại! - Môda giơ tay ra hiệu.
Được nghe đúng những tiếng nhạc bật ra từ trái tim đầy xúc cảm và kỳ diệu của Bêtôven, Môda xúc động hỏi:
- Tên anh là gì?
- Thưa, tôi là Lutvich van Bêtôven ạ!
Môda tiến lại gần đặt hai bàn tay còn run rẩy vì cảm xúc lên vai chàng trai trẻ và nói khẽ như thầm thì nhưng khẳng định:
- Rồi đây anh bạn sẽ buộc thế giới phải nhắc đến tên mình.