Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (183.8 KB, 5 trang )
Viêm đại tràng mạn
(Kỳ 1)
I- ĐẠI CƯƠNG
1. Viêm đại tràng mạn là tình trạng tổn thương mạn tính của niêm mạc đại
tràng, tổn thương có thể khu trú một vùng hoặc lan toả khắp đại tràng.
Viêm đại tràng mạn là bệnh hay gặp khá phổ biến trong nhân dân và trong
quân đội.
2. Nguyên nhân của viêm đại tràng mạn.
+ Di chứng của bệnh nhiễm khuẩn đường ruột cấp, thương hàn, lị trực
khuẩn, lị amip và các nhiễm trùng khác.
+ Nguyên nhân dị ứng.
+ Nguyên nhân bệnh tự miễn (viêm đại tràng, loét không đặc hiệu).
+ Rối loạn thần kinh thực vật (lúc đầu là rối loạn chức năng về sau thành
tổn thương viêm loét )
+ Sau các trường hợp nhiễm độc: thyroxin, asen, photpho, nhiễm toan máu,
ure máu cao
3. Cơ chế bệnh sinh:
+ Thuyết nhiễm khuẩn: bệnh bắt đầu do nhiễm khuẩn (thương hàn, tạp
trùng, trực khuẩn) gây tổn thương, để lại di chứng "sẹo" ở niêm mạc đại tràng.
+ Thuyết miễn dịch: vì một lý do nào đó chưa rõ viêm niêm mạc đại tràng
trở thành kháng nguyên nên cơ thể tạo ra kháng thể chống lại chính niêm mạc đại
tràng của bản thân. Phản ứng kháng thể kháng nguyên xảy ra ở một vùng hoặc
toàn bộ niêm mạc đại tràng gây tổn thương, đó là hiện tượng "miễn dịch tự miễn".
+ Thuyết thần kinh: sau tổn thương thần kinh trung ương và nhất là hệ thần
kinh thực vật gây rối loạn vận động, bài tiết lâu ngày, gây tổn thương niêm mạc
đại tràng.
+ Giảm sức đề kháng của niêm mạc đại tràng.
Vì lý do toàn thân hoặc tại chỗ dẫn tới nuôi dưỡng niêm mạc đại tràng bị
kém, đi đôi với rối loạn vận động, tiết dịch, sức "chống đỡ bệnh" của niêm mạc
giảm, nên viêm loét xảy ra.