Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Xử trí khi con đòi “bỏ nhà đi” docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (147.6 KB, 7 trang )

Xử trí khi con đòi “bỏ nhà đi”


“Ừ, ừ, mày cứ dọa bỏ nhà đi như
tao ấy, “ông bà già” phải thua
ngay”. Chị Nhung choáng váng khi
vô tình đi ngang qua phòng cậu quý
tử, thoáng nghe được cuộc trò
chuyện của con với bạn qua di động.
Hai vợ chồng đều là giáo viên Trung học cơ sở, kiến thức
và kỹ năng chăm sóc, nuôi dạy con, chị Nhung không thiếu.
Nhưng gần đây, cháu Nam – con chị, đang học lớp 10, có
nhiều biến đổi lạ thường, chị mới không khỏi giật mình bỡ
ngỡ…

Bắt đầu từ chuyện hôm trước, chị Nhung vừa dắt xe qua
cổng, chuẩn bị đi làm, bỗng bà nội mặt biến sắc khiếp sợ,
gọi giật lại: “Trời ơi, con lên mà xem! Thằng Nam đeo cái


khuyên bạc ở rốn kia kìa”. Quá đỗi kinh ngạc, chị Nhung
tức tốc lao lên phòng con tra hỏi. Thấy thái độ của mẹ quá
gay gắt, Nam chỉ thờ ơ: “Bọn bạn con, thằng nào chả thế.
Có gì mà mẹ phải lo”. Nói rồi, nó lẳng lặng khóac ba lô đi
học, như không có chuyện gì xảy ra.

Cả buổi hôm ấy, chị Nhung chẳng còn tâm trí làm việc,
ngồi ở cơ quan mà lòng dạ chị bần thần, bứt dứt không yên.
Chị lo sợ, cậu con ngoan ngoãn của mình có nguy cơ rời xa
vòng tay mẹ, sa chân vào chuyện xấu. Tối về, chị thuật lại
đầu đuôi câu chuyện “động trời” này với chồng, hy vọng


anh tìm được cách dạy dỗ con.

Anh nhà chị thường ngày hiền lành, ít nói nhưng rất cục
tính. Dứt chuyện, anh chẳng nói chẳng rằng, lôi thằng bé ra
ngoài, đánh một trận thừa sống thiếu chết. Đích thân anh
còn giận dữ, tự tay phá cái khuyên bạc ở rốn của con. Đây
không phải lần đầu anh đánh con nhưng chưa khi nào chị
thấy anh hành xử thô bạo đến vậy. Mẹ xót con, bà nội
thương cháu, cả nhà nhảy vào can ngăn, anh mới tạm
ngừng “cuộc chiến”. Lạ kỳ, chị thấy con không hề rơi một
giọt nước mắt dù rất đau, bộ mặt hầm hầm chống đối…

Biết con chưa kịp ăn uống gì, chị Nhung lén chồng mang
đồ ăn lên phòng con, mới giật mình té xỉu: “Thằng bé đã bỏ
đi từ khi nào”. Đêm hôm ấy cả nhà được một phen hoảng
hồn, thức trắng, liên lạc khắp nơi tìm tung tích con, hết gọi
điện cho họ hàng, rồi đám bạn học của con nhưng không
một ai có tin tức gì. Khóc lóc kêu than một hồi, chị Nhung
quay sang cáu giận với chồng: “Tất cả là tại anh. Sao anh lỡ
đánh con ra nông nỗi ấy? Nó có mệnh hệ gì, em biết làm
sao?”. Anh chồng chị cũng lo cuống quýt: “Không sao đâu,
để sáng mai xem nó có đến trường không, rồi tính sau. Em
đừng lo quá”.

Trực chờ từ tinh mơ ngoài cổng trường một lát thì thấy
bóng con, chị Nhung hớt hải, vội vã: “Mẹ xin con đấy. Tan
học theo mẹ về nhà con nhé”. Mặt thằng bé phụng phịu, xị
xuống có ý dỗi hờn, chị năn nỉ, dỗ dành ngọt nhạt: “Bố hứa
sẽ không đánh con đâu”.


Từ ngày ấy, động một tý không vừa ý là thằng Nam đòi bỏ
nhà, chị Nhung lại nhất nhất phải tuân thủ theo mọi “yêu
sách” của con…

Cháu An – con anh Kiên đang là học sinh lớp 11. Năm
ngoái, An đạt danh hiệu học sinh giỏi nhưng học kỳ một
vừa rồi rớt xuống còn tiên tiến. Gần đây, anh Kiên rất lo
lắng khi thấy con có biểu hiện lơ là học hành, say mê điện
tử, đặc biệt còn có một khoản tiền riêng để thay di động.
Chị nhà anh Kiên tính nóng như lửa. Hôm trước, phát hiện
cậu con trai quý tử lén lút cậy tủ, ăn trộm tiền của bố mẹ,
chị sôi máu chửi bới và lỡ tay cho con mấy cái bạt tai.

Kết quả, chiều ấy tan học, chờ mãi không thấy con về, anh
mới hốt hoảng cuống cuồng thông báo cho vợ. Chưa nghe
hết câu, chị đã gắt gỏng: “Anh kệ nó. Xem nó đi được mấy
ngày”. Không đồng tình với cách phản ứng của vợ nhưng
biết thuyết phục cũng vô ích, hơn nữa chị lại bận bịu làm
ăn bên ngoài tới khuya, anh Kiên đành âm thầm đi tìm con
một mình. Để con lang thang bên ngoài, bao cạm bẫy rình
rập, một người làm cha như anh, sao có thể cam lòng…

Anh tìm đủ mọi cách nhưng vô vọng, cả đêm thức trắng
mong con, tờ mờ sáng thì có tiếng điện thoại, anh cuống
quýt vì lo vợ nhận điện, nhỡ của con, chỉ tổ đổ thêm dầu
vào lửa: “Bố ơi, mở cửa cho con với”. Giận điên người
nhưng anh cũng cố gắng kiềm chế, hạ giọng nhỏ nhẹ hỏi
han tình hình của con. Vậy mà, nó chỉ lạnh nhạt: “Con mệt
rồi. Con đi ngủ đây bố ạ”. Từ đó, anh thấy con càng ngày
càng khép kín, đi học thì thôi chứ hễ về đến nhà là chui lên

phòng, không buồn trò chuyện với ai….

Theo cách chuyên gia tâm lý, trẻ ở lứa tuổi 11- 15 có
những biến đổi to lớn về tâm sinh lý. Đây là thời kỳ mà tính
cách đan xen, nửa trẻ con, nửa người lớn. Đặc biệt, tâm
tính trẻ rất dễ xúc động, tính khí thất thường, dễ nổi loạn,
chống đối, dễ bị kích động, không giỏi kiềm chế mình, hành
vi khó đoán trước. Là giai đoạn mà bố mẹ rất dễ lo lắng có
nhiều chuyện nguy hiểm xảy ra.

Tuy nhiên, trẻ thường giấu kín nội tâm của mình, khép kín
với bố mẹ và người lớn tuổi, thường chịu ảnh hưởng của
bạn bè và những tác động bên ngoài xã hội. Do đó, khó
tránh khỏi những hàng động nông nổi, đáng tiếc ví dụ như
tự ý bỏ nhà đi…

Bố mẹ cần nắm được đặc điểm này của trẻ để tìm ra
phương pháp giáo dục con phù hợp. Chẳng hạn, với hành
vi trẻ tự ý bỏ nhà, qua đêm bên ngoài không nên vì lo sợ
mà bỏ qua, bao che cho trẻ. Hãy chờ cơn tức giận nguôi
ngoai rồi mới đưa vấn đề ra giải quyết. Học cách lắng
nghe, trao đổi và chia sẻ với trẻ, thay vì: “Mày có giỏi thì
đi nữa đi” hoặc “Bố (mẹ) sai rồi, bố (mẹ) xin con đừng bỏ
nhà như thế”, hãy nói: “Bố (mẹ) không hài lòng khi con tự
ý bỏ nhà như vậy. Con có hứa với bố(mẹ) sẽ không bao giờ
làm như thế được không?”.

Việc giáo dục trẻ phải là sự thống nhất của cả bố và mẹ
hay những người lớn tuổi trong gia đình. Tuyệt đối tránh
tình trạng “bố đấm mẹ xoa”. Bên cạnh đó, các bậc phụ

huynh cũng cần ghi nhớ: Dạy dỗ con là quá trình lâu dài,
không nên nóng vội, không được quá nghiêm khắc, chửi
bới, đánh đập tàn nhẫn, cũng không nên quá nhu nhược,
nuông chiều. Hãy thường xuyên chăm lo để uốn nắn kịp
thời những hành vi sai lệch của con vì trẻ rất dễ tái phạm
sai lầm.

×