Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (64.25 KB, 4 trang )
Xung đột vì một lời nói
“Tao đâu ngờ nhà anh ấy nghèo thế. Gạo tới
bữa mới vét tiền đi mua, nước tương mỗi lần
ăn mua có 200 đồng…", đang say sưa
“buôn” với bạn về quê chồng, chị Hoa không
hề biết anh Hoàng đứng ngay sau lưng đang
tím mặt vì giận.
Anh Hoàng (đang làm báo ở TPHCM) đùng đùng bảo vợ:
"Nếu cô chê quê chồng thì đừng bao giờ về nữa, nhà tôi
không cần thứ con dâu này". Anh còn kết thêm cho vợ cái
tội không thể tha thứ được là nói xấu nhà chồng với người
ngoài.
Sau thời gian dài hết lời xin lỗi, làm lành vẫn không khiến
chồng nguôi ngoai, Hoa đâm ra bất cần, và tuyên chiến
ngược lại bằng cách xách giỏ về quê thăm cha mẹ đẻ một
mình vì: “Anh không muốn tôi về quê anh, thì tôi cũng
chẳng cần anh về thăm cha mẹ tôi”.
Mai cũng suýt làm tan nát gia đình chỉ vì cố chấp với
chồng. Một lần, chồng cô đi uống bia về rất khuya. Cả buổi
chờ cơm, vừa mệt mỏi, vừa lo lắng, lại đói bụng rã rời.
Nhưng chồng về, chẳng nói chẳng rằng, nằm vật ra giường
khiến cô vợ trẻ điên tiết quẳng hết thức ăn vào sọt rác, oà
khóc. Anh chồng chỉ vỗ vỗ vai vợ mấy cái: “Anh mệt lắm,
để yên cho anh ngủ!”.
Mai càng bực tức, cô gào khóc, kể lể, đập chăn gối ầm ĩ.
Đột ngột, chồng cô ngồi dậy, lờ đờ nhìn vợ: “Cô có im đi
không? Cô được như bây giờ là nhờ ai, mà bảo để cho
chồng ngủ cũng không chịu nữa?”. Nói rồi, anh vác chăn
màn ra phòng khách nằm, bỏ mặc vợ vật vã suốt đêm vì
giận và tủi thân. Sau đó, mặc dù chồng đã xin lỗi nhưng
Mai vẫn lạnh lùng tuyên bố: “Tôi sẽ không bao giờ quên sự