Tải bản đầy đủ (.pdf) (6 trang)

TƯ TƯỞNG “CON NGƯỜI BẠC MỆNH” TRONG THƠ CA NGUYỄN DU_3 doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (167.38 KB, 6 trang )

TƯ TƯỞNG “CON NGƯỜI BẠC
MỆNH” TRONG THƠ CA NGUYỄN DU

Trên chặng đường đầu của bước lưu ly, nàng đã phải héo tàn dưới bàn
tay vũ phu của Mã Giám sinh. Rồi tiếp đến những ngày "liễu ngõ hoa
tường" trong thanh lâu, nơi chôn vùi tất cả nhân vị nhân phẩm. Giờ đây
nàng chỉ còn là cánh hoa úa tàn :

”Xưa sao phong gấm rủ là,
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường.
Mặt sao dầy gió dạn sương,
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân?”
(ĐTTT câu 1235-38)
Cánh hoa càng úa tàn dưới bàn tay Bạc Hạnh và trong thanh lâu của
chàng, để sau cùng một phen tan nát dưới bàn tay vô đạo của Hồ Tôn
Hiến. Cung đàn bạc mệnh lúc này càng vang lên một âm thanh não nuột
cuối cùng để chờ giải thoát :

”Một cung gió tủi mưa sầu,
Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay.
Ve ngâm vượn hót nào tầy ?"
(ĐTTT câu 2569-71)

- Sân dục - Đây là nộ khí của những mẫu người lệch lạc, thiên về tính ác
hơn tính thiện. Đây cũng là nguyên nhân gia hình cho khách má hồng.
Mà nộ khí do sân dục phát xuất thường lại do chính người đồng phái
tính. Có thể kể ít mẫu người dưới ngòi bút Nguyễn Du, như Tú Bà, Hoạn
Thư.

Tú Bà thật là bàn tay sắt đè nặng trên cuộc đời giai nhân. Thúy Kiều vừa
giáp mặt lần đầu tiên, tác giả đã cho nàng thấy một thái độ vô nhân của


mụ :

"Mụ nghe nàng nói hay tình,
Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên".
(ĐTTT câu 961-962)

Lời lẽ của mụ càng như những mũi tên độc áp đảo giai nhân :

"Con kia đã bán cho ta,
Nhập gia phải cứ phép nhà ta đây.
Lão kia có giở bài bây,
Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe.
Cớ sao chịu tốt một bề,
Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao.
Phải làm cho biết phép tao,
Chặp bì tiên rắp sấn vào ra tay".
(ĐTTT câu 971-978)

Và cứ thế đôi bàn tay oan khốc của mụ cứ tăng thêm đau khổ cho kẻ nữ
nhi đọa đầy. Nàng vừa tủi nhục vì bị Sở Khanh lừa dối, lại vừa rước lấy
tai họa vào thân. Tú Bà lúc này hiện lên như một ác thần trước mắt giai
nhân :

"Tú Bà tốc thẳm đến nơi,
Hăm hăm áp điệu một hơi lại nhà.
Hung hăng chẳng hỏi chẳng tra,
Đang tay vùi liễu dập hoa tơi bời.
Thịt da ai cũng là người,
Lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau.
Hết lời thú phục khẩn cầu,

Uấn lưng thịt đổ, dập đầu máu sa".
(ĐTTT câu 1133-40)

Nhưng có lẽ oan khốc nhất là lửa hờn ghen của Hoạn Thư. Thúy Kiều đã
hiểu cảnh chồng chung vợ chạ, mà phải chăng vì có số đoạn trường,
nàng vẫn "tìm những chốn đoạn trường mà đi". Trong cuộc ân ái với
Thúc Sinh, nàng đã ý thức về số phận và hoàn cảnh của mình.

Nàng đã thổ lộ tâm can với Thúc Sinh :

"Vả trong thềm quế cung trăng,
Chủ trương đã có chị Hằng ở trong.
Bấy lâu khăng khít giải đồng,
Thêm người, người cũng chia lòng riêng tây.
Vẻ chi chút phận bèo mây,
Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.
Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
Thân sau ai chịu tội trời ấy cho.
Như chàng có vững tay co,
Mười phân cũng đắp điếm cho một vài.
Thế trong dù lớn hơn ngoài,
Trước hàm sư tử gửi người đằng la.
Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng".
(ĐTTT câu 1339-52)

Có lẽ không còn cách nào khác, để mong thoát ly cảnh lầu xanh bỉ ổi,
nàng đành chấp nhận mùi giấm chua vậy. Vả nữa nàng cũng có đủ khôn
ngoan để đề phòng cơn sóng gió, nhưng vì Thúc Sinh quá yếu lòng, nên
đã gây thêm tan nát cho nàng. Vì sự giấu quanh của chàng, Hoạn Thư

càng tăng lửa giận :

"Lửa tâm càng dập càng nồng,
Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa.
Ví bằng thú thật cùng ta,
Cũng dong kẻ dưới mới là lượng trên".
(ĐTTT câu 1537-40)

Hoạn Thư quyết tỏ hết cái "nữ nhi thường tình" cho hai kẻ lén lút biết
bàn tay gang thép của nàng :

"Làm cho nhìn chẳng được nhau,
Làm cho đầy đoạ cất đầu chẳng lên.
Làm cho trông thấy nhãn tiền,
Cho người thăm ván bán thuyền biết tay".
(ĐTTT câu 1549-52)


"Làm cho, cho mệt cho mê,
Làm cho đau đớn ê chề cho coi.
Trước cho bõ ghét những người,
Sau cho để một trò cười về sau”.
(ĐTTT câu 1617-20)

Thế là cung đàn bạc mệnh lại vang lên ai oán. Hoạn Thư ép buộc Thúy
Kiều hầu rượu và gảy đàn trước mặt Thúc Sinh, như một nữ tì, cho bõ
lòng hờn ghen. Tiếng đàn lúc này là những mũi giùi đâm sâu trong gan
ruột, cho đúng ý nghĩa đoạn trường :

”Nàng đà tán hoán tê mê,

Vâng lời ra trước bình the vặn đàn.
Bốn dây như khóc như than,
Khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng".
(ĐTTT câu 1851-54)

Sự giận hờn của con người quả thật là một nguyên nhân gây đau khổ tan
nát cho con người không kém gì lòng đam mê tham vọng.

- Si dục - Đó là thứ tình yêu thuần trữ, nó tràn lan thúc bách bên trong,
để phát ra những cử chỉ khác thường, mà văn chương thường gọi là trữ
tình, yêu đến độ si mê, mà không nói nên lời. Dục vọng làm ê chề thể
xác, còn trữ tình thường hay dày vò tâm tư. Dục vọng là những nhịp
sóng huyết nhục bồng bột, dễ vỡ bờ và mau qua, còn trữ tình hay si tình
là những dằn vặt của một mối tình thâm; nó tàng ẩn thúc bách tận tâm
can, như một con sâu rúc rỉa trường miên.

×