Tải bản đầy đủ (.doc) (40 trang)

CƠ SỞ VĂN HÓA CHỢ VIỆT NAM

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (815.85 KB, 40 trang )

TRƯỜNG ĐẠI HỌC HÙNG VƯƠNG TP. HỒ CHÍ MINH
KHOA QUAN TRỊ KINH DOANH
LỚP 08QK04
TIỂU LUẬN MÔN : CƠ SỞ VĂN HÓA VIỆT NAM
CHỢ VIỆT NAM
Nhóm thực hiện gồm :
1.Đặng Quốc Thái
2.Phạm Dương Thắng
3.Nguyễn Thùy Dương
4.Đặng Trúc Mai
Năm 2009
1
Mục lục :
Lời giới thiệu
Chương 1: Chợ Miền Bắc
1) Chợ tình khâu vai – Hà Giang
2) Chợ Tình Nhân lý – Lạng Sơn
3) Chợ Âm Dương – Bắc Ninh
4) Chợ Phiên Bắc Hà – Lào Cai
5) Chợ Đồng Xuân – Hà Nội
6) Chợ Rồng – Nam Định
7) Chợ Viềng – Nam Định
8) Chợ Cốc Ly
Chương 2: Chợ Miền Trung
1) Chợ Gò – Bình Định
2) Chợ Đông Ba – Huế
3) Cho tinh sapa
4) Chợ Cầu Ngói Thanh Toàn – Huế
5) Chợ Cửa Khẩu Móng Cái – Quảng Ninh
6) Chợ Cồn – Đà Nẵng
Chương 3: Chợ Miền Nam


1) Chợ An Đông – TP HCM
2) Chợ Bình Tây – TP HCM
3) Chợ Bến Thành – TP HCM
4) Chợ Nổi :
a) Chợ nổi Cái Bè – Tiền Giang
b) Chợ nổi Cái Răng – Cần Thơ
c) Chợ nổi Nga nam
d) Cho phong dien
2
LỜI GIỚI THIỆU
Thật khó có thể biết được chính xác ở Việt Nam có bao
nhiêu cái chợ, và có bao nhiêu loại chợ búa khác nhau
Ở thành phố chợ đông đến tận khuya. Ở đồng bằng, chợ
miền quê, chợ duyên hải có khi là một buổi mua bán
ngắn ngủi vào bình minh hay chiều tối thường gọi là “chợ
mai” hay “chợ chiều”. Rồi chợ “phiên” miền núi lâu lâu
mới họp một lần. Người địa phương chờ được đi chợ
như đi lễ hội. Ở đó, kiểu thương mại bằng cách trao đổi
hàng hoá như từ thời cổ đại vẫn còn sót lại như biểu
tượng cho vẻ đẹp “mua bán” nguyên sơ của ngày thơ ấu
nhân loại.
Ðến chợ chúng ta sẽ đắm mình trong cảnh chen chúc,
đông đúc và có thêm một chút gì đó lộn xộn, ồn ào
nhưng vui và ấm áp. Tay nắm tay, vai chạm vai, mắt nhìn
nhau được hỏi han, mời chào như người nhà được
nghe những mùi vị thơm thảo của xứ sở quê hương lan
toả khắp không gian. Mắt nhìn no nê trước những sắc
màu tươi tắn của cây trái, sản vật, hàng hoá
Còn mỏi chân vì lòng vòng dạo chợ ư? Có thể nghỉ ngơi
với ly nước giải khát trên tay. Hay đói một chút, chiếc

ghế bằng gỗ mộc mạc sẽ chờ du khách sẵn đấy với vài
món ăn nóng hổi, tuỳ thích như dự một bữa tiệc tốc hành
Khó có thể nói hết những cảm xúc tươi nguyên khi đi chợ
Việt ở các vùng đất khác nhau. Đi chợ miền biển,chúng
ta sẽ thấy những con cá còn quẫy trong những chiếc
thùng bằng nan tre đan rất khéo léo. Con tôm, con cua
ngọ nguậy, những con sứa óng ánh sắc cầu vồng vừa từ
biệt biển khơi phập phồng trong rổ Chợ miền quê là
3
những trái dừa còn “chỏm tóc”; là rau răm, riềng, sả, tỏi,
hành và rau ngũ điếc, nồng cay mùi vị khó quên; là lúa
gạo, sắn khoai lam lũ nhọc nhằn Lên chợ miền núi,
trung du, nơi có những túi thổ cẩm, chéo dù, khăn voan
rực với cây trái, lúa gạo, tôm cá miệt vườn của một vùng
kênh rạch phù xa miền Nam đầy sắc thái lạ lùng rỡ,
những chiếc sọt mây bóng bẩy tài hoa, những da gấu,
nhung nai, da trăn, mật ong, xa nhân, những cây kim hạt
muối quí báu từ miền xuôi mang lên, tình nghĩa Rồi
chợ miền Ðông, miền Tây Nam bộ, tấp nập xuồng ghe,
chợ trên sông bồng bềnh cánh võng
CHƯƠNG 1: CHỢ MIỀN BẮC
1 ) Hà Giang - Chợ tình Khâu Vai
Chợ tình Khâu Vai
Chợ tình Khâu Vai thuộc xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà
Giang. Đây là một phiên chợ tình độc đáo của Việt Nam.
Những người già nhất xã Khâu Vai bây giờ cũng không ai biết
chợ tình Khâu Vai có tự bao giờ. Chỉ biết rằng, từ lúc còn để
chỏm họ đã thấy có chợ tình rồi. Truyền thuyết bắt nguồn
phiên chợ là câu chuyện tình của một người con trai H’Mông
và một người con gái Giáy yêu nhau. Song, tình yêu của họ

đã gây ra ra hiềm khích giữa hai bộ tộc. Để tránh cuộc đối
đầu đẫm máu, họ buộc phải xa rời nhau. Tuy nhiên, chàng trai
và cô gái thề nguyền rằng, dù không lấy được nhau và phải
4
lập gia đình với người khác thì mỗi năm họ sẽ gặp nhau một
lần vào đêm 26/3 tại chợ Khâu Vai bây giờ. Chợ tình Khâu Vai
được hình thành từ đó, mới đầu chỉ là nơi hẹn hò của những
người đã lỡ dở tình duyên với nhau và là đêm chợ truyền
thống của người dân tộc H’Mông, nhưng sau đó được các
dân tộc khác hưởng ứng. Đến bây giờ Khâu Vai đã trở thành
phiên chợ hẹn hò, tìm kiếm tình yêu của tất cả mọi người từ
thanh niên cho đến người đã có gia đình.
Vì vậy mà mới 3 giờ chiều 26/3
(âm lịch), phiên chợ Khâu Vai
nằm trong làng người Nùng,
trong một thung lũng khá rộng
và bằng phẳng đã chật người.
Đủ màu sắc phục trang của các
dân tộc H’Mông, Dao, Giáy, Tày,
Nùng…khiến cả phiên chợ cứ
rực lên như rừng hoa chuối. Các cô gái, chàng trai thậm chí
cả người già, người trung tuổi ai nấy đều không giấu nổi được
nét rạo rực, bồn chồn trên khuôn mặt, trong bộ quần áo mới
phẳng phiu, có lẽ đã được giành cất cả năm đến phiên chợ
“trọng đại” này mới đem ra dùng.
Từ ngày hôm trước, lều quán đã được dựng khắp thung lũng,
nhưng nhiều nhất vẫn là những quán rượu ngô, thắng cố, nơi
dừng chân đầu tiên của các cặp tình nhân trẻ cũng như già,
mới cũng như cũ. Và cũng ngay từ chiều hôm trước, nhiều
cặp vợ chồng, tình nhân vì đường xa, đã “xôi đùm, ngô nắm”

lên yên ngựa, hoặc thong thả theo đường núi cho kịp chợ tình
trong tiếng khèn, tiếng hát réo rắt suốt ngày đêm không tắt
trên các triền núi xa xa dẫn đến Khâu Vai ngày chợ.
Cuộc sống ở vùng núi cao thường là vắng vẻ. Cả năm mới có
một phiên chợ, lại là phiên chợ tình, bởi vậy, có nhiều gia đình
cả bố, mẹ, con dâu, con trai dắt díu nhau đến chợ vui như
chảy hội. Thậm chí có nhiều cặp vợ chồng lấy nhau từ hơn
chục năm nay, đã có với nhau bốn mặt con và sống cách chợ
Khâu Vai gần hai ngày đường cũng lặn lội đến đây tìm niềm
vui
5

Bóng chiều chạng vạng, mọi người bắt đầu đổ xuống thung lũng
Khâu Vai trong thanh âm nhộn nhịp tiếng nói cười, đi lại, gọi
nhau và cả tiếng lục lạc, vó ngựa của phiên chợ lúc nào cũng
nhộn nhịp đông vui nhất. Đó đây trong các lều quán bắt đầu
xuất hiện những cặp tình nhân ngồi sát bên nhau, vừa chụm
đầu trò chuyện vừa nhắm thức ăn và uống rượu. Rượu được
rót tràn bát, như tình cảm của người vùng cao lúc nào cũng
lai láng không bến bờ.
Họ uống cho ngày gặp lại sau một năm xa cách, có thể đằng
đẵng, đầy nhớ nhung, đến khi nào không thể uống và không
nên uống nữa, họ sẽ dắt tay nhau ra ngọn núi phía xa xa kia
để tự tình thâu đêm đến sáng mới trở về với vợ, chồng mình.
Phiên chợ tình Khâu Vai càng về đêm càng trở nên sâu lắng, chỉ
có tiếng trò chuyện thì thầm và tiếng khèn, tiếng hát réo rắt
gọi bạn tình vang lên từ những ngọn núi, đồi xa xa. Du khách
dẫu một lần đến với chợ tình Khâu Vai hẳn sẽ không quên
được những giây phút đầy thi vị này.
(Cinet)

2) Chợ Tình Nhân Lý – LẠNG SƠN
Mỗi độ xuân về, trai
làng gái bản các
huyện trong tỉnh Lạng
Sơn thông báo cho
nhau đến chiều tối
mồng 6 Tết đến phiên
chợ tình Nhân Lý để
hẹn hò, tìm người
yêu.
Với những người không lấy được nhau, đây là cơ hội tìm lại
những kỷ niệm xưa.
6
Năm nay, chợ Nhân Lý (huyện Chi Lăng, Lạng Sơn) đông vui từ
sáng ngày 12/2 (tức mùng 6 Tết Mậu Tý), hàng hóa có đầy đủ
các loại hoa quả, bánh mứt, nhưng nhiều hơn cả là các quán
bán thịt lợn quay nhồi lá mác mật thơm lừng.
Buổi trưa, tại các quán ven đường hoặc bụi cây trên những quả
đồi mâm xôi, từng tốp thanh niên gặp gỡ, chúc tụng và bàn kế
hoạch cho buổi tối giao duyên.
Khi màn đêm buông xuống, từng ánh đèn pin nhấp nháy và có
tiếng Sli, lượn cất lên, vút trong không trung. Đó chính là giai
đoạn từng đôi bạn đã thành công trong việc tìm hiểu và ưng ý
nhau.
Trên các ngả đường dẫn đến trung tâm chợ tình Nhân Lý ở thôn
Lạng Giang, dồn dập bước chân người. Lúc này, từng tốp sơn
nữ nép vào bụi cây, phát “tín hiệu”.
Ở các ngách đồi dẫn đến từ các làng Khôn Khoan, Lạng Giang
hoặc những bản xa như Lâm Sơn, Vân Thủy, Ba Xã (huyện
Văn Quan), Hải Yến, Hợp Thành (huyện Cao Lộc) các chàng

trai đáp lại bằng những bài văn vần bằng tiếng dân tộc.
Khi thực sự “cắn câu” thì từng đôi tách khỏi đội hình đi tâm sự
trong bụi hoa mua, hoa sim, khe suối hoặc khuất bóng trong
những dãy núi đồi mênh mông.
Những ánh đèn pin tiếp tục lóe và ánh chiếu vào mặt ai, người
đó phải cất lên câu nói ân tình bằng thơ, sau đó vật kỷ niệm
được trao đổi. Chàng trai gửi lời yêu thương trong chiếc khăn
tay, còn cô gái trao cho người mình yêu chiếc bao dao khắc
cầu kỳ.
Không chỉ riêng nam thanh, nữ tú mới đến phiên chợ Nhân Lý
mà còn có người cao tuổi cũng nhằm ngày này để đến trò
chuyện, ôn lại “chuyện xưa” với người tình cũ.
7
Họ động viên nhau xây dựng cuộc sống mới, ước hẹn năm sau
đúng ngày này lại đến gặp. Đó là phong tục nên không có
chuyện ghen tuông xảy ra, bởi sau một ngày đêm tâm sự, ai
nấy về nhà đó, vui vẻ, chân tình. Lại có những người thành
vợ, thành công đến chốn cũ nhớ lại những kỷ niệm đẹp.
3) Chợ tình Sa Pa
Phần lớn các dân tộc như Mông, Dao, Tày, Giáy cu trú tại Sa
Pa đều sống theo thung lũng Mường Hoa, nơi mà con sông Mường Hoa
bắt nguồn từ những con suối nhỏ từ đỉnh núi Phan Xi Păng. Nước từ con
sông giúp cho cộng đồng người thiểu số tại đây canh tác nông nghiệp
cũng như sinh hoạt hàng ngày. Đường đi trước đây khá là hiểm trở,
thường là lối mòn cho người va gia súc đi lại. Bản của người dân tộc
thường cách khá xa trung tâm thị trấn Sa Pa. Để đi tới chợ bằng đường
mòn thường mất khoảng 12 tiếng hoặc nửa ngày. Vì thế mọi người
thường đi xuất phát từ ngày hôm trước (tức ngày thứ Bảy) và ngủ qua
đêm tại thị trấn để dễ dàng cho buôn bán vào phiên chợ ngày Chủ nhật.
Chính vì thế đêm thứ Bảy thường rất là náo nhiệt. Người già vui vẻ đi

thăm hỏi bạn bè, lớp trẻ có cơ hội để tiếp xúc và làm quen với bạn khác
giới. Điểm đặc biệt là mọi người kết bạn qua tiếng Khèn, tiếng Sáo
Trong đó có chứa đựng tình cảm mà của họ muốn thổ lộ.
Cái tên "chợ tình" là do khách du lịch đặt cho vào những năm đầu của
thập kỷ 90. Trước đó, chợ tình tự nhiên hình thành do hoàn cảnh sống và
nhu cầu giao lưu kinh tế, văn hoá tình cảm giữa các cộng đồng đân tộc
với nhau trong thời bao cấp đầy khó khăn.
Chợ tình Sa Pa chủ yếu chỉ có ở cộng đồng người Mông đen và cộng
đồng người Dao đỏ.
Đối với người lớn tuổi, người đã lập gia dình thì tối thứ bảy là buổi tối
nghỉ ngơi thư thái sau một ngày đi bộ mệt nhọc để ngày hôm sau, ngày
chủ nhật là ngày mua bán tất bật của phiên chợ. Còn đối với đám thanh
niên thì tối thứ bảy mới là phiên chợ chính của họ, để nam nữ giao lưu,
tâm sự,
tìm hiểu nhau qua các nhạc cụ và lời hát.
8
Chợ tình của người Mông đen là chia từng tốp con trai riêng, tốp con gái
riêng hai tụ tập ở các mỏm đá, gò đất cách xa nhau chừng vài ba chục
mét, không nhìn rõ người nhưng nghe rất rõ tiếng kèn. hai bên dùng lá
cây làm kèn để thổi lên những làn điệu dân ca đân tộc mà người Kinh thì
nghe không hiểu gì nhưng người Mông thì họ hiểu rất rõ những gửi gắm
tình cảm trong đó và họ tiến lại gần nhau tiếp tục dùng sáo Mông, khèn,
kèn môi để thổi cho nhau nghe cho đến khi rạng sáng.
Chợ tình của người dao đỏ thì các đám con trai, con gái riêng rẽ chia
nhau ra các ngả đường phố, hay ngõ hẻm rồi lần lượt cất lên tiếng hát
của mình mà không cần dùng đến nhạc cụ gì, cứ thế cho đến khi họ đã
xích lại gần nhau thì trời đã sắp sáng.
Chợ tình được duy trì khá lâu cho tới ngày nay, nhưng hiện tại cuộc sống
hiện đại đã làm cho chợ tình mất đi vẻ vốn dĩ của nó.
3) Chợ Âm Dương – BẮC NINH

Chợ nằm ở địa phận Làng Ó (nay là làng Xuân Ổ),
xã Võ Cường, thị xã Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh. Mỗi
năm chợ chỉ họp một lần vào đêm mồng 4 rạng
ngày mồng 5 Tết (tháng giêng âm lịch).
NhNhững huyền thoại về chợ Âm Dương
Theo tương truyền của người xưa, nơi họp chợ Âm Dương xưa là
bãi chiến trường do đó có nhiều người chết. Chợ họp là để tạo cơ hội
cho người chết và người sống gặp nhau. Chợ bắt đầu họp vào lúc
lên đèn, trên một bãi đất trống cạnh ngôi miếu cổ có tiếng là linh
thiêng của làng. Chợ không có lều, quán, không sử dụng đèn nến.
Người đi chợ mang một con gà đen đã được chăm sóc cẩn thận làm
vật tế Thành Hoàng làng. Trong chợ cũng có cả những dãy hàng mã,
hương, nến, cau trầu. Ở đầu chợ, người ta đặt một chậu nước để
thử tiền âm hay tiền dương. Có người sớm hôm sau xem trong túi
9
đựng tiền toàn là vỏ hến, lá đa, thậm chí có cả mẩu yếm sồi. Mọi
người đều rất vui vẻ vì coi đó là dịp làm điều phúc, điều thiện với
người đã chết. Chợ tan khi còn đêm.
Với người dân nơi đây, chợ Âm Dương cũng chẳng khác một lễ hội
cầu mùa ở các địa phương khác, bởi nó mang đậm nét văn hóa dân
gian vùng Kinh Bắc và đã tồn tại cách đây gần ngàn năm. Vào dịp
đầu Xuân năm nào cũng vậy, mọi người đến hội chợ chỉ cốt được
cầu may; những điều rủi ro, phiền muộn sẽ được xóa tan khi vào
đêm hội chợ, có như thế việc làm ăn, mùa vụ năm đó mới thuận lợi,
được mùa bội thu.
Người xưa đi chợ Âm Dương
Bây giờ, cũng không ai còn nhớ phiên chợ Âm Dương đầu tiên bắt
đầu từ khi nào, chỉ biết rằng ngày xưa, làng Ó còn nghèo lắm; thiếu
ăn, thiếu mặc nên con cháu phải kéo nhau đi làm thuê ở những tỉnh
xa. Dẫu có đi nơi đâu, nhưng nhớ ngày hội chợ Âm Dương, họ lại rủ

nhau về dự đêm hội chợ và để có cơ may gặp lại người đã mất. Họ
tin rằng, hòa lẫn trong dòng người đến phiên chợ đêm nay sẽ có cả
hương hồn của ông cha, người thân hiện về để tìm gặp lại gia đình,
bạn bè. Để an ủi, động viên nhau xua tan nỗi buồn, nhớ tiếc người
thân đã mất, họ cùng ca những làn điệu dân ca quan họ của quê
mình. Hát mãi, buồn hóa thành vui, nỗi tiếc nhớ hóa thành niềm hạnh
phúc khi có thêm bạn bè làm trà, rượu, bạn tâm tình. Chợ tan khi đến
canh ba. Trong sương sớm, khúc Giã bạn như làm các liền anh, liền
chị thêm nghẹn lời, lưu luyến hẹn đến phiên chợ lần sau.
Cụ Nguyễn Văn Hỷ (85 tuổi), một trong những già làng ở làng Xuân
Ổ, kể: Ngày xưa, cụ nghe rằng chợ bắt đầu họp vào lúc chập tối, mỗi
dịp lễ hội làng đều có đến 2 sào đất ruộng làm bãi chợ bán gà đen đủ
loại to, nhỏ. Nhiều gà lắm nhưng cũng không ai biết mỗi phiên chợ
tiêu thụ khoảng bao nhiêu con gà. Bởi chợ bán nhiều gà đen, nên
người ta gọi là chợ Gà Đen và tên làng Ó cũng có từ thuở ấy. Người
bán có thể là người làng, cũng có thể là người từ nơi khác đến, điều
đặc biệt là chỉ bán gà mái đen, mà không phải gà trống để cúng giỗ
như nhiều nơi. Chợ không có lều quán, không hàng lối, người bán để
10
gà trong lồng nhỏ, cũng có người ôm gà trên tay, người mua chỉ sờ
xem gà béo, gầy. Người bán không nói giá cả, người mua không mặc
cả, trả bao nhiêu tiền cũng được. Mua gà xong, người ta mua thêm
vàng mã, trầu cau, nến, hương đã được bó sẵn thành bó để về hóa
gửi cho người cõi âm. Trong đêm, chỉ có bóng người lờ mờ qua lại
và tiếng thì thào làm quen, họ mời nhau khi tan chợ thì về ăn cơm và
hát quan họ cùng gia đình để lấy may.
Người ta mua gà đen nhiều như vậy là để ngày 8 (tháng giêng) là
đem vào hội đình làng dự Cỗ Kén (tức là cỗ chọn) giữa Lục Giáp (6
Giáp – các đơn vị dân cư của làng) bằng cách chọn những con gà
làm đẹp, xôi ngon. Những mâm xôi này là phải do các trai tráng trong

làng quây cót giã gạo nếp trước hàng tháng trời, bản thân họ phải
tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, vóc dáng khỏe mạnh (đã ăn ở
thanh tịnh 2 tuần lễ). Mỗi Giáp sẽ làm 2 lễ, 6 Giáp có 12 lễ, trong đó
Ban Tổ chức là những người già làng sẽ chọn 3 lễ đẹp nhất, ngon
nhất để dâng lên 3 bàn thờ chính là Chính, Tả, Hữu của đình. Còn lại
các cỗ khác sẽ đặt xung quanh và ở các bệ thờ phụ. Những cỗ được
giải nhất, nhì, ba sẽ được thưởng mỗi lễ một miếng trầu, cau têm
cánh phượng. Tuy công sức bỏ ra làm mâm cỗ tốn bao công phu, vất
vả nhưng nếu được chọn là Cỗ Kén thì người dân ở Giáp ấy tin rằng
cả năm được may mắn, làm ăn phát đạt.
Song, cái may mắn trọn vẹn lại là khâu cuối cùng, trước khi mời
được bạn bè về gia đình tụ họp và hát quan họ, chủ nhà và khách
cùng đem vàng mã hóa để tưởng nhớ dòng họ, tổ tiên và nhớ đến
người đã mất cho cả gia đình của chủ và khách. Điều quan trọng hơn
nữa là mỗi gia đình đã làm sẵn 4 đến 5 mâm cỗ để đãi khách. Cỗ đã
được chuẩn bị từ sáng mồng 4, chiều tối đi hội chợ là các mâm cỗ đã
phải chuẩn bị xong. Khách đến ăn thì ít, mà hát quan họ lại say sưa
khiến giây phút giã bạn bao giờ cũng lưu luyến, không muốn chia tay.
Người ta không để ý đến mâm cỗ đầy hay vơi mà nhà nào càng mời
được nhiều khách về nhà, năm đó may mắn và lộc đến càng nhiều.
Chợ Âm Dương hôm nay
Gần một thế kỷ qua, thời gian đã cuốn theo biết bao đổi thay đến
11
vùng đất Kinh Bắc này, ngay cả dòng sông Tiêu Tương êm ả chảy
qua làng xưa giờ đã được bồi đắp. Ở đó nhiều nhà mới xây mọc lên,
đến cái tên làng Ó cũng ít người biết đến để nói rằng làng quê này đã
đổi mới, trẻ hóa và tươi mới như mùa xuân về làng. Nơi bán gà đen
giờ đã là những ruộng rau xanh non. Dù vậy, cứ mỗi độ xuân về,
người làng Xuân Ổ, thanh niên, trai gái đến cả người già, con trẻ lại
xúng xính trong những bộ quần áo tứ thân, khăn xếp đẹp nhất, náo

nức đón chờ đêm hội chợ. Chợ Âm Dương bây giờ tuy vẫn không có
lều quán, không đèn nến, vẫn tiếng thì thào trong đêm nhưng trong
chợ đã có bán đủ thứ hàng vải vóc, khăn quàng cổ, khăn tay, bít tất,
cặp tóc, hoa quả và vẫn có đủ đồ cúng tế cho người âm Con cháu
đến chợ đã không bắt buộc phải mua cho được gà đen, mà gà mái
thường, đẹp, cũng được đem bán. Các trai tráng trong làng không
phải giã gạo thâu đêm mà gạo ngon đã được xay xát sẵn để dành từ
vụ mùa. Duy chỉ có việc chuẩn bị cỗ đón khách là không thể thiếu.
Cái vẻ huyền bí của chợ xưa đã lan rộng đến cả những tỉnh xa tận
trong Nam, ngoài Bắc, khách thập phương cũng kéo nhau về dự đêm
chợ Âm Dương để cầu được nhiều lộc may mắn, được bay tỏ nỗi
nhớ quê hương hay nỗi niềm đam mê quan họ của mình. Đi chợ,
đám thanh niên còn muốn tìm nơi bán đồ của con gái làng bên mà
mình thích để mua đồ. Tiếng thì thào trong đêm chợ ấy còn là tiếng
làm quen, tiếng tỏ tình và khi được cô gái mời về nhà dự cỗ cùng gia
đình, bạn bè mới là những thử thách ban đầu. Ngôi miếu cổ vẫn linh
thiêng và cây đa cổ thụ của làng vẫn còn đó xum xuê xòa bóng mát
như để chứng kiến bao đổi thay của làng, của biết bao mối tình hò
hẹn, đơm hoa kết trái của những đôi lứa yêu nhau từ phiên chợ đêm
nay. Trong những làn điệu quan họ trữ tình sâu lắng cùng men rượu
xuân mỗi lúc thêm nồng đượm, còn chứa đựng cả lời yêu đương, da
diết mà chàng trai muốn nhắn gửi cho người mình yêu. Sau đêm chợ
huyền thoại ấy, đã có rất nhiều chàng trai, cô gái nên duyên chồng vợ
và những làn điệu dân ca quan họ còn ngân vang mãi

4) Chợ phiên Bắc Hà - Lào Cai

Đây là phiên chợ mang màu sắc các dân tộc vùng Tây Bắc. Ở
đây, vào ngày thứ 7 chủ nhật có ba phiên chợ nổi tiếng: Chợ
12

phiên Simacai, chợ phiên Cán Cấu và chợ phiên Bắc Hà.
Những phiên chợ không chỉ để mua bán nông sản, nông cụ,
mà còn là nơi hẹn hò của các đôi bạn tình. Khi xuống chợ, họ
mặc những bộ váy áo đẹp nhất, thổi kèn lá, thổi sáo, hát tình
ca và cùng uống rượu ngô, rượu sắn, ăn thắng cố, xôi bảy
màu, thịt nướng… Những phiên chợ vùng Tây Bắc này đã trở
thành "đặc sản" của du lịch Việt Nam.
5) Chợ Đồng xuân – Hà Nội
Chợ đêm Đồng Xuân toạ lạc trên phố hàng Khoai, cách Hồ Tây
và những con phố sầm uất như hàng Ngang, hàng Đào,…
chẳng bao xa. Tuy nằm trong lòng Hà Nội, nhưng bước chân
vào đây, bạn sẽ có những cảm giác thật khác biệt, giống như
đang dạo chơi trong một chợ quê yên tĩnh và xa xôi nào đấy.
Bắt đầu nhộn nhịp từ 10 giờ tối đến quá nửa đêm (cũng có
nhiều hàng ăn uống mở từ 7,8 giờ), chợ có nhiều mặt hàng
đa dạng, chủ yếu là sản phẩm dệt may truyền thống, dày dép,
túi, mũ, hàng thủ công mỹ nghệ, đồ lưu niệm So với chợ
ban ngày, hàng hoá ở chợ đêm không nhiều bằng, nhưng nếu
đến đây, bạn vẫn khó lòng ra về mà không xách được một cái
túi xinh xinh hay đơn giản là con thú bông nho nhỏ.

Chợ đêm Đồng Xuân có một mặt hàng khá đặc biệt. Đó là tranh
cát. Những bức tranh này có nhiều mẫu sẵn, được vẽ trên
một nền giấy đặc biệt với tài nghệ của những người thợ khéo
tay. Người mua sau khi chọn được bức tranh ưng ý sẽ tự
chọn màu để tạo tranh. Màu được làm từ những hạt cát nhỏ
nhiều màu sắc trông rất đẹp mắt. Sau khi chọn được màu để
phối tranh, khách sẽ bóc từng phần được tạo sẵn trên mặt
13
tranh rồi đổ cát lên. Vậy là bức tranh đã hoàn tất. Nếu là một

người có khiếu phối màu, bạn sẽ nhanh chóng có một tác
phẩm hoàn hảo chỉ với bức tranh màu vàng duy nhất ban
đầu. Với 10 đến 20 ngàn đồng, thêm một chút thời gian, bạn
sẽ được tận hưởng cảm giác sáng tạo tuyệt vời. Và cảm giác
ấy sẽ còn theo bạn mãi. Trò chơi mang tính chất nghệ thuật
này thu hút được nhiều người, trong đó có rất nhiều đôi lứa.
Cứ nhìn những đôi mắt sáng long lanh của của họ sau khi
cùng nhau miệt mài tạo tranh, bạn sẽ chẳng hoài nghi rằng đó
là những giây phút thật hạnh phúc và thanh thản của họ.

Đến với chợ đêm Đồng Xuân, bạn rất dễ bị cuốn vào những
quán ăn bày thành một dãy dài. Nơi đây là một thế giới ẩm
thực thu nhỏ với nhiều món ngon có tiếng đất Hà Thành. Có
thể kể ra đây bún thang, bún ốc, bún cua với mùi thơm đặc
trưng, rồi các loại lẩu: lẩu bò, lẩu cá đến lẩu hải sản thập cẩm.
Ngoài ra còn rất nhiều món ăn có thể làm vừa lòng những
khách hàng khó tính nhất như: xúc xích rán, ốc nóng chấm
mắm ớt… Từ khi chợ đêm Đồng Xuân sáng đèn, những quán
ăn ở đây đã trở nên quen thuộc và được nhiều bạn trẻ chọn
làm nơi tụ họp trong những dịp vui. Có lẽ chỉ ở chợ đêm Đồng
Xuân, bạn mới có được những phút giây vui thú ẩm thực
trong yên tĩnh. Thấp thoáng trong dòng người dạo qua chợ
đêm còn có những du khách nước ngoài. Tôi đã có dịp nói
chuyện với một vài người trong số họ và được biết với họ,
14
việc đi chơi ở chợ đêm là một thú giải trí thú vị. Khi vào đây,
họ có thể mua được nhiều đồ dùng ưng ý mà giá cả lại phải
chăng. Chủ các cửa hàng lại không nói thách nhiều như nhiều
chợ khác khiến họ rất thoải mái và yên tâm khi mua hàng.
Chợ đêm Đồng Xuân thật lãng mạn lúc nửa đêm đến khoảng 2

giờ sáng, khi chợ đã vãn người, thảng hoặc chỉ còn những
đôi uyên ương sánh bên nhau dạo bước. Lúc này, bóng tối trả
cho chợ không gian yên lành như đang ở một nơi nào xa xôi
lắm…Chỉ còn những người khách đói ngấu tìm đến quán ăn
nghi ngút khói…Chợ chưa tan, những hàng hoa tươi đã xuất
hiện. Bạn có thể tìm thấy vô vàn loài hoa khác nhau với đầy
đủ màu sắc. Chỉ với 4,5 nghìn, bạn đã có thể mua được một
bó hoa to và đẹp. Hầu như ai đi chợ đêm đều không thể
không mua vài bông về nhà .

5 giờ sáng, các quán hàng bắt đầu dọn dẹp ra về, nhường chỗ
cho một chợ Đồng Xuân ồn ào náo nhiệt của ngày mới. Khi
đó, bạn sẽ không tránh khỏi cảm giác buồn ngủ, nhưng chắc
bạn sẽ không phải ân hận với một đêm được sống trong cảm
giác yên bình và lãng mạn ngay giữa lòng thành phố náo
nhiệt này…

6) Chợ Rồng – Nam Định
Chợ Rồng là chợ lớn nhất tỉnh
Nam định. Ở Bắc Bộ chợ
15
Rồng chỉ đứng sau chợ Đồng Xuân Hà Nội. Sở dĩ có tên chợ
Rồng vì khi xây dựng, theo thuyết phong thổ chợ toạ lạc ở
giữa mắt “ con Rồng “ lượn trên đất thành phố Nam Định.
Chợ Rồng được xây dựng từ năm 1922 do kỹ sư người Pháp
từng thiết kế tháp Effel và cầu Long Biên thiết kế. Ngày khánh
thành có toàn quyền Đông Dương Paul Doumer và vua Bảo
Đại về cắt băng. Sau đó có tổ chức thi hoa hậu tại chợ. Người
con gái được giải á hậu hiện nay còn đang sống ở phố Cửa
Trường thành phố Nam Định.

Chợ Rồng cũ chỉ có một tầng, rộng hơn 7.000 m
2
, chia làm hai
khu bằng nhau, một khu bán hàng tạp hoá, một bên bán
lương thực, thực phẩm.
Năm 1991 chợ Rồng cũ bị cháy lớn (trước đó từng bị ảnh
hưởng của bom Mỹ) và bị hư hỏng nặng, phải phá bỏ hoàn
toàn để xây dựng lại ngay trên nền xưa.
Chợ Rồng mới được thiết kế bề thế, hiện đại, tuy nhiên vẫn
mang đựơc dáng dấp chợ Rồng cũ. Chợ Rồng mới cao ba
tầng, diện tích mặt bằng 10.000m2. Có 82 ki ốt và 1491 sạp
hàng. Có 24 cửa lớn nhỏ ra vào chợ quay ra bốn mặt phố.
Trên nóc chợ có hai con Rồng chầu âm dương, mửi con dài
21 m, đắp bằng xi măng cốt thép. Chợ Rồng mới khởi công
ngày 31-1-1992 khánh thành tháng 10-1996, do kiến trúc sư
Trần Dân Chủ thiết kế.
Giá trị hàng hoá thường trực ở chợ Rồng hàng ngày ước tính
hơn 10 tỷ đồng. Hàng hoá ở chợ Rồng rất phong phú, từ
những mặt hàng cao cấp đến bình dân đều có mặt để phục vụ
mọi nhu cầu của tỉnh Nam Định và các tỉnh lân cận. Chợ
Rồng đóng góp cho ngân sách Nhà nước mửi năm trên 2 tỷ
đồng.
Chợ rồng hiện nay vẫn là một trung tâm buôn bán lớn, sầm
uất nhất tỉnh Nam Định và khu vực đồng bằng Bắc Bộ.
7) chợ Viềng – Nam Định
16
Phiên chợ chỉ họp mỗi năm một lần, "bán điều rủi, mua sự
may" đã trở thành nét văn hóa đẹp của vùng Sơn Nam Hạ
(Nam Định). Nhưng giờ đây, chợ Viềng không còn nguyên sự
"hồn nhiên" ấy, khi ánh sáng đô thị lan rộng, làm mờ dần nét

đặc trưng truyền thống.
Để cầu may, nhiều người tin rằng
phải mua cho được một món đồ
ngay trong những phút đầu tiên
khai chợ. Vì thế, dù mồng 8 Tết
mới là phiên chính, nhưng đêm
mồng 7, chợ Viềng đã nhộn nhịp
khác thường. Đường tắc, khách du
lịch phải đi bộ hơn 10 km mới tới
nơi. Không còn những khuôn mặt
háo hức, ánh nhìn mê say của
người đến cầu may đầu năm.
Người người ken vào nhau, khuôn mặt mướt mồ hôi, chân
giẫm chân mệt mỏi.
Không còn cảnh trong ánh sáng trăng thượng tuần, người
mua lẫn người bán phải cầm đèn pin soi vào mặt nhau, vào
món đồ để tiện việc mua bán, tạo nên nét đặc trưng chợ Âm
Phủ (tên gọi khác của chợ Viềng). Đèn điện giờ soi rõ từng
vết xước của bức tượng phật Di Lặc bằng đá bóng nhẫy. Cái
thời chổi cùn rế rách, bất cứ cái gì giá trị hay không giá trị
trong nhà cũng được mang ra chợ đã xưa lắm rồi. Nhìn mỏi
mắt cũng không thấy món đồ cũ nào, cái gì cũng mới coong.
Ngày xưa, bước chân vào chợ Viềng, khách có thể tìm thấy
bất kỳ thứ gì trên đời, từ cái ấm sứt vòi cho đến món đồ cổ
đáng giá, chỉ cần nó mang niềm hy vọng một năm mới an
lành cho ai sở hữu. Đó cũng là lý do đầu tiên để người ta nhớ
đến chợ Viềng, là niềm tự hào của mỗi người dân vùng đất
chiêm trũng nơi đây. Và đó mới chính là chợ Viềng đúng
nghĩa, nơi bán đi vận xui, mua về sự lành.
Tương truyền, lễ hội chợ Viềng gắn liền với việc thờ ông

Khổng Lồ Nguyễn Minh Không, ông tổ đúc đồng, nên trước
17
Bán đồ cổ ở
chợ Viềng.
Ảnh: Anh Tuấn
đình ông Khổng, người dân thường bày bán đồ đồng, đồ sắt.
Những chiếc lư đồng cổ với hình dáng phong phú và nét
chạm khắc tinh xảo luôn bắt mắt người xem. Những người
sành chơi cho rằng, mua được một món đồ đồng ưng ý tại
chợ Viềng đầu năm, lộc sẽ về đầy nhà trong năm ấy. Vì thế,
gian hàng bán sản phẩm đồng thau lúc nào cũng tấp nập
khách khứa. Giờ thì khác, muốn tìm một chiếc lư đồng cổ,
thậm chí chỉ cần đó là một món đồ cũ là điều không tưởng.
Cái gì cũng mới, với niên đại dài nhất là 1 năm. Hy vọng "vớ
được món đồ cổ vài trăm năm" của giới buôn đã trở thành
quá khứ.
Nằm rải rác quanh chợ là vài gian hàng bán đồ tạp phẩm:
vòng tay, trang sức, mỹ nghệ, đồ chơi trẻ em Những chiếc
điện thoại di động bằng nhựa kêu inh ỏi khiến khách đi chợ
thỉnh thoảng lại giật thót tim. Những bộ vòng đá xanh đỏ khiến
cho lũ trẻ cứ níu tay bố mẹ sà xuống bằng được mới thôi.
Từng gian hàng được phân chia rõ khoảng không, quy hoạch
cụ thể giúp người xem dễ dàng tìm kiếm, nhưng chính điều
đó phần nào khiến cho nét hồn nhiên của chợ Viềng năm xưa
mất đi. Quang cảnh chẳng khác nào phiên chợ quê quen
thuộc, nét đặc trưng của lễ hội mỗi năm một lần đang dần bị
tàn phá.
Như một thói quen cố hữu, khách đi chợ Viềng giờ đây vẫn
mong ngóng mang về những cành lộc xanh tươi đầu năm
mới. Xua đi điều không may mắn trong năm qua, rước về nhà

niềm hạnh phúc và an bình trong năm mới, ước nguyện nghìn
đời ấy vẫn bùng cháy, và chợ Viềng vẫn chào đón khách hành
hương mỗi dịp xuân về.
18
8) Chợ Cốc Ly
Nằm bên chiếc cầu treo bắc qua sông Chảy, với cảnh quan
đẹp thơ mộng chợ Cốc Ly không chỉ là nơi mua bán, trao đổi
hàng hóa của bà con các dân tộc quanh vùng mà còn là nơi
sinh hoạt văn hóa, điểm du lịch hấp dẫn của du khách trong và
ngoài nước.
Cũng giống các phiên chợ vùng cao khác, ở Cốc Ly có đủ các
thứ, từ sản vật địa phương cho đến đồ dùng được mang từ
dưới xuôi lên hay từ Trung Quốc về. Chợ được chia thành
từng khu riêng biệt ; như khu bán trâu, ngựa, khu bán hoa
quả, đồ sinh hoạt và ăn uống…, cũng có đủ các dịch vụ như ở
bất cứ đâu như “Ảnh viện”, “Phòng khám nha khoa”…

Chợ họp vào thứ 3 hàng tuần, chỉ còn 1 phiên nữa là đến tết
nguyên đán nên phiên chợ tấp nập hơn, hàng hóa ngồn ngộn,
màu sắc váy áo rực rỡ hơn trong sương sớm vùng sơn cước.

Vài năm nữa Chợ Cốc Ly đã tồn tại bao đời nay như một nét
văn hóa riêng biệt của người dân quanh vùng sẽ chỉ còn là
hoài niệm. Du khách đã từng thăm khu chợ này sẽ phải ngẩn
ngơ tiếc vì hiếm có cái chợ vùng cao nào tọa lạc trên một địa
thế đẹp như vậy. Nằm trong lòng hồ của thủy điện Cốc Ly, chợ
Cốc Ly chỉ còn tồn tại đến khi nào công trình này được đưa
vào sử dụng.
Những hình ảnh của phiên chợ Cốc Ly
19

CHƯƠNG 2: Chợ Miền Trung
1) Chợ quê cầu Ngói Thanh Toàn
Đến với chợ quê làng cầu Ngói Thanh Toàn (huyện Hương
Thủy) nhân dịp Festival Huế, du khách lại có cơ hội trở về với
vẻ bình yên, sâu lắng và trữ tình nơi làng quê xứ Huế.
> Ăn đêm ở phố cổ Hội An
Vẫn mang đậm vẻ xưa bình dị, mộc mạc, chợ quê cầu Ngói
Thanh Toàn được tái hiện qua cảnh buôn bán tấp nập của
phiên chợ vùng nông thôn ở Huế. Những đứa trẻ say sưa với
những con tò he đầy mầu sắc, những thiếu nữ thích thú với
các món chè Huế, xa xa là tiếng bễ rèn, tiếng hát bài chòi
văng vẳng
Được xây dựng từ năm 1776, cầu Ngói Thanh
Toàn (dài 17 mét, rộng 4 mét), được công nhận
là Di tích Lịch sử Quốc gia vào năm 1991. Ảnh:
Hồng Vân.
Giơ cho khách xem những chiếc dao sắc lẻm, ông Hoàng
Ngọc Dũng, làng Cầu Vực, xã Thủy Châu, huyện Hương Thủy
nhớ lại: "Những năm của thập niên 80, làng tôi có cả một hợp
20
tác rèn có tên Hương Sơn, nơi cung cấp nông cụ cho cả
nước. Trước cả làng có tới 70 hộ làm nghề rèn nhưng nay chỉ
còn 4 lò. Gia đình tôi nhiều đời làm nghề rèn, đến giờ vẫn
theo nghiệp của ông cha để lại. Ai đặt gì làm đó. Tuy có khó
khăn, nhưng đó là nghề truyền đời của gia đình”.
Không chỉ có nông cụ, chợ quê còn là nơi quy tụ của các sản
vật vùng quê Hương Thủy như: gạo Thủy Dương, nếp Thủy
Tân, rượu gạo Thủy Dương, bánh tráng Thủy Lương, dưa
gang Thủy Châu. Tiếp đến là các loại chè, bánh truyền thống
như: bánh tày, bánh ú, chè bắp, chè hạt sen, kẹo cau, kẹo

gừng, củ sắn, củ môn với muối mè, đường đen cùng những
món ngon dân dã của riêng Huế như xôi thịt hon, muối sả,
muối mè, cơm mo, cá trê nướng, bánh bèo nậm lọc , cơm
hến, bún hến Vĩ Dạ, bánh canh cóc Thủy Dương
Người dân làng rèn Hương Sơn thể hiện tay
nghề tại chợ quê. Ảnh: Hồng Vân.
Đến với chợ quê, người dân cũng không quên những trò chơi
truyền thống như bài chòi, bịt mắt bắt dê, chọi gà , vốn gắn
bó với họ từ khi còn nhỏ. Đang làm chủ phát quẻ trò bài chòi,
cụ Nguyễn Quang Cường bày tỏ: "Có từ bao đời nay nên bài
chòi luôn là trò nhộn nhịp nhất mỗi khi đi chợ. Từ khi còn nhỏ
21
tôi đã mê với trò chơi này bởi cả già lẫn trẻ, ai cũng có thể
tham gia. Vào những dịp Lễ, Tết, cả làng đều háo hức thưởng
thức vẻ đẹp của chợ quê và trò chơi thú vị này".
Ngoài khu buôn bán, khu ẩm thực, khu vui chơi dân gian, chợ
quê còn có khu tái hiện đời sống, sinh hoạt nông thôn như
xay lúa, giã gạo, đan lát Du khách được xay bột, học làm
bánh Huế, hay chèo đò dạo chơi sông
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt còn vương chút bột nếp, anh
Nguyễn Duy Hải, quê Đà Nẵng tươi cười cho biết, dù đã
nhiều lần đến Huế nhưng đây là lần đầu tiên anh được tham
dự phiên chợ mang đậm vẻ quê xưa như thế này.
"Chúng tôi được thưởng thức những món ăn do chính người
dân Huế nấu, rồi tự tay làm những loại bánh đơn giản,
thưởng thức những điệu hò trên sông, ngâm thơ Đến chợ
quê là tìm về một chút hương quê trong bản thân mình và
cũng là để giới thiệu cho các con biết thêm về văn hóa làng
quê".
Đến chợ quê cầu Ngói, nhiều du khách tìm thấy được nét quê

xưa ở cái mát trong của hương lúa vào vụ, ở vị của những
món ăn làng quê cố Đô và ở vẻ đẹp văn hóa tinh thần nơi
làng quê Huế xưa nằm trong vẻ nhộn nhịp của lối sống hiện
đại
2) Quảng Ninh - Chợ cửa khẩu Móng Cái
Chợ cửa khẩu Móng Cái
Thị xã Móng Cái thuộc tỉnh Quảng
Ninh, cách thành phố Hạ Long
178 km, cách Hà Nội 350 km, ở vị
trí địa đầu phía Đông Bắc Việt
Nam, nơi có chợ cửa khẩu Móng
Cái. Chợ có ba khu gọi là chợ Móng Cái 1, chợ Móng Cái 2
và chợ Móng Cái 3, đều nằm ở phường Hoà Lạc, cách cửa
khẩu Bắc Luân 1 km. Ở đây có hàng nghìn hộ kinh doanh tư
22
nhân và Nhà nước. Chủ hộ kinh doanh ở chợ phần lớn là
người Việt và người Hoa, hầu hết đều nói được cả hai thứ
tiếng.
Hàng hoá bày bán ở trong chợ và trao đổi qua biên giới khá
phong phú. Hàng Trung Quốc nhập vào Việt Nam chủ yếu là
vải, quần áo may sẵn, chăn màn, giầy dép, các đồ điện tử cao
cấp, đồ chơi trẻ em, bánh kẹo, hoa quả như táo, cam, lê, nho
khô Hàng Việt Nam xuất sang Trung Quốc chủ yếu là cao
su sơ chế, hải sản tươi sống, tôm cá đông lạnh, nông sản
thực phẩm như chè, cà phê, lạc vừng, đậu Ở trong chợ nổi
lên là các sạp hàng vải, bánh kẹo Trung Quốc. Đặc biệt là các
quầy thuốc Bắc, các thầy lang người Trung Quốc vừa bắt
mạch vừa kê đơn bốc thuốc tạo nên nét riêng độc đáo ở chợ
cửa khẩu Móng Cái.
Chợ cửa khẩu Móng Cái

không chỉ là trung tâm
thương mại, là nơi mua
bán trao đổi hàng hoá mà
còn là nơi gặp gỡ, giao lưu
văn hoá, gắn bó tình cảm
giữa nhân dân địa phương
hai nước.
Thị xã Móng Cái nằm bên bờ sông Ka Long xinh đẹp, có cửa
khẩu quốc tế Bắc Luân, giáp với tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
Nhân dân vùng biên giới vốn có mối quan hệ hữu nghị láng
giềng gắn bó thân thiết từ lâu đời. Thị xã Móng Cái là nơi trực
tiếp diễn ra các hoạt động trao đổi thương mại kinh tế, giao
lưu văn hoá giữa hai tỉnh Quảng Ninh - Quảng Tây và hai
nước Việt Nam - Trung Quốc.
Trước đây thị xã Móng Cái đã từng là tỉnh lỵ của Hải Ninh cũ.
Sau chiến sự biên giới tháng 2/ 1979, thị xã Móng Cái bị tàn
phá nặng nề, nhiều cơ sở kinh tế, văn hoá bị phá huỷ, đặc
biệt là khu phố cổ dọc theo bờ sông Ka Long không còn nữa.
Từ năm 1991, sau khi quan hệ hai nước Việt - Trung trở lại
bình thường thì sự trao đổi buôn bán qua cửa khẩu Bắc Luân
ngày càng tăng lên. Hiện nay, thị xã Móng Cái được xây dựng
lại khang trang hiện đại, trở thành một trung tâm thương mại
23

lớn ở phía Bắc Việt Nam. Mật độ dân số tăng nhanh, buôn
bán nhộn nhịp. Xe cộ người qua lại tấp nập, thuyền bè san
sát.
Sau khi vào chợ mua sắm hàng hoá, du khách có thể quay ra
thưởng thức các món ăn Việt Nam, Trung Quốc tuỳ theo ý
thích. Ngoài ra, ở đây còn có đủ loại rượu Trung Quốc, từ

rượu Mao Đài nổi tiếng cho đến các loại rượu thông thường
như Thần Phụ tửu, Khổng Phụ tửu, Ngũ lương dịch. Các món
ăn đặc sản Trung Quốc như vịt quay Bắc Kinh, đậu phụ cay
tê và đặc biệt không thể thiếu món ăn quen thuộc là khâu
nhục.
3) Đà Nẵng - Chợ Cồn
Chợ Cồn
Nằm ở trung tâm thành phố
(đường Hùng Vương - Ông Ích
Khiêm), đây là khu vực buôn bán
sầm uất và đông đúc của thành
phố, Chợ Cồn là chợ bán sỉ và lẻ
lớn nhất của Đà Nẵng và khu vực miền Trung.
Chợ Cồn ra đời từ những năm 40 của thế kỷ XX, nằm trên
một cồn đất cao giữa lòng thành phố nên người dân địa
phương quen miệng gọi thành tên. Ngay từ ngày mới ra đời,
chợ đã tập trung được số lượng lớn người tham gia buôn bán
của thành phố và những người đến từ các vùng quê tỉnh
Quảng Nam. Tháng 12-1984, chợ được xây dựng lại gồm 3
tầng khang trang với diện tích 14.000m
2
và lấy tên là Trung
tâm Thương nghiệp Đà Nẵng.
Hàng hóa ở chợ rất phong phú và đa dạng với đủ các mặt
hàng từ thông thường đến cao cấp. Tuy không phải là chợ
đêm nhưng chưa đêm nào vãn bóng người. Từng chuyến xe
chở đầy ắp trái cây, hàng hóa đến từ mọi miền đất nước tranh
thủ về chợ khi thành phố còn chưa sáng
24
CHƯƠNG 3: Chợ Miền Nam

1) Chợ An Đông
Nằm trong khu vực Chợ Lớn, gần
ngã tư đường An Dương Vương và
Trần Phú, chợ An Đông là một
trong những chợ trung tâm của
thành phố với các mặt hàng chính
là vải, quần áo may sẵn, giày dép…
Chợ An Đông được xây dựng gồm 5 tầng lầu và một tầng trệt.
Từ tầng trệt đến tầng ba kinh doanh hàng ăn uống, bánh kẹo,
trái cây, hoa tươi, đồ nữ trang, quần áo may sẵn, giày dép, túi
xách, hàng thủ công mỹ nghệ… Các tầng còn lại là khách sạn
Cesar và chi nhánh Ngân hàng.
Chợ An Đồng mới rộng rãi, khang trang, sạch sẽ và được lắp
thiết bị khá hiện đại. Giữa các tầng có cầu thang cuốn, mặt
tiền chợ có bãi đỗ xe. Đã thành lệ, khách đến thăm Thành
phố Hồ Chí Minh rất thích đi thăm và mua sắm ở chợ này.
2)Chợ Bình Tây
Chợ Bình Tây, còn được gọi là Chợ Lớn Mới, là ngôi chợ
được xây cất vào năm 1928, mặt tiền nằm trên Đại lộ Tháp
25

×