Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.74 KB, 2 trang )
PHÁT BIỂU CẢM NGHĨ CỦA EM VỀ NHÂN VẬT CHỊ DẬU
Ngô Tất Tố là nhà văn của nông dân, nhà văn hiện thực chuyên viết về nông dân và là
một trong những tác giả có vị trí quan trọng trong nền văn học Việt Nam. Tác phẩm tiêu
biểu của ông không thể không kể đến “ Tắt đèn”. Chị Dậu là nhân vật để lại ấn tượng sâu
đậm nhất cho người đọc và nổi bật nhất về hình ảnh của chị Dậu chính là chương XVIII
của tác phẩm “Tức nước vỡ bờ”.
Tắt đèn là một tiểu thuyết phản ánh cuộc sống thực của người nông dân thời kì phong
kiến mà chị là nhân vật tiêu biểu. Hai ách bóc lột thực dân và phong kiến đè nặng lên đôi
vai gầy, mỏng manh của người phụ nữ chịu thương, chịu khó. Tắt đèn, cuộc sống nó u tối
như chính người nông dân vậy. Chị Dâu là người như thế. Ta thấy Ngô Tất Tố đã thành
công trong việc xây dựng nhân vật chị Dậu, một nhân vật để lại ấn tượng khó phai cho
người đọc về hoàn cảnh của mình: một người phụ nữ sống trong khó khăn, cực khổ
nhưng có những phẩm chất cao đẹp, chị mạnh mẽ phi thường. Người phụ nữ Việt Nam là
như thế.
Đọc chương XVIII, ta thấy được chị Dậu là một người ân cần, chu đáo, yêu chồng qua
những hành động nấu cháo, quạt cháo cho chồng ăn, xem chồng ăn có ngon miệng không
mặc dù chính bản thận mình cũng đã nhịn đói 2 ngày . Nhưng không vì thế mà chị yếu
hèn, khi bị dồn tới bước đường cùng, chị đã vùng lên chống lại tên cai lệ độc ác. Đó là
một phản xạ của con người trước cảnh bị đàn áp mà Ngô Tất Tố đã vẽ nên trong đoạn
trích “Tức nước vỡ bờ này”.
Trong đoạn đầu, khi chồng chị đang ốm cũng bị bọn tay sai xông đế đánh trói, lôi ra đình
cùm kẹp, phải bán con và thậm chí còn phải nộp cả suất sưu của người em chồng đã chết
năm ngoái. Thật là cùng đường! Chị Dậu có một vẻ đẹp mộc mạc, nét đẹp yêu thương
chồng con vô bờ bến. Trong lúc chồng đang ốm, mặc kệ bản thân cũng đang đói chưa có
gì cho vào bụng nhưng đến lúc nấu được cháo thì chị chỉ chăm lo cho chồng ăn. Nhưng
đáng thương thay khi anh Dậu vừa đưa bát cháo lên kề miệng thì bọn cai lệ và người nhà
lí trưởng đến.
Trước sự hách dịch và hung ác, chị Dậu chỉ còn biết kêu oan “ Hai ông làm phúc nói với
ông lí cho cháu khất” . Chị Dậu vẫn nhẫn nhục, mềm mỏng, thiết tha van xin nhưng sức
chịu đựng của con người cũng có giới hạn cho đến khi bọn cai lệ đến trói anh Dậu. Chị
Dậu đã lên tiếng, quyết đứng ra bảo vệ chồng mình. Khi hai tên cai lệ nhảy vào anh Dậu,