Tải bản đầy đủ (.pdf) (7 trang)

Hình tượng tổ quốc trong thơ ca sau cách mạng tháng tám

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (376.3 KB, 7 trang )

Bài làm
Tổ quốc là Bà Mẹ lớn nhất của chúng ta. Tổ quốc cũng là đề tài lớn nhất
trong thơ ca nói riêng và văn học nghệ thuật nói chung.
Thơ ca của chúng ta từ hàng ngàn năm đã viết về Tổ quốc, và hình tượng
Tổ quốc trong thơ ca từ sau Cách mạng tháng Tám đến nay là sự kế thừa và
phát triển có tính biện chứng của thơ ca truyền thống.
Đất nước trong thơ ca Cách mạng tháng Tám đến nay là đất nước anh
hùng, anh hùng trong chiến đấu và trong sản xuất, dũng cảm vô song nhưng
vẫn nhân ái thiết tha; đất nước tươi đẹp, hiên ngang đứng ở mũi nhọn của
lịch sử.
Có thể nói, chưa bao giờ trong thơ ca của chúng ta, hình tượng Tổ quốc
lại có những phẩm chất cao đẹp và mới mẻ như vậy.


Hình tượng Tổ quốc là tượng đài cao đẹp nhất, hùng vĩ nhất trong thơ ca
Việt Nam, nó có cả chiều rộng của thời đại mới, của mấy chục năm đánh
Pháp và đánh Mĩ, cả chiều sâu yêu nước cùng với yêu thơ ca của dân tộc, cả
chiều cao của một đất nước từ trong vũng bùn nô lệ đã hiên ngang đứng dậy
đánh thắng quân thù, làm nên ngọn hải đăng cho các dân tộc bị áp bức trên
thế giới.
“Thơ ca là sự thể hiện con người và thời đại một cách cao đẹp”. Nói đến
Tổ quốc trong thơ ca tức là nói đến đất nước và con người. Đất nước đã sản
sinh ra con người, là nơi “chôn nhau cắt rốn” của con người và chính những
con người đó đã cầm súng, cầm cày để bảo vệ và xây dựng đất nước. Hai
yếu tố này trong thơ luôn hòa quyện vào nhau, tác động tới nhau, hành động
và suy nghĩ của con người làm nên sự trưởng thành của đất nước và tiếng

gọi của đất nước chắp cánh cho hành động và suy nghĩ của những con người
yêu nước đó. Hai hình ảnh này gắn bó hữu cơ với nhau và cấu thành một
hình tượng chung nhất: Tổ quốc.
Tổ quốc, đó là nơi mỗi chúng ta cất tiếng khóc chào đời, nơi những kỉ
niệm ngọt ngào êm đềm nhất in vào chúng ta qua những lời ru: Con cò bay
lả bay la… Tổ quốc, đó là mảnh đất cha ta nằm xuống cùng với đồng đội
của mình, là Tháp Rùa rêu phong chẳng đã có những kỉ niệm gắn bó không
thể nào quên được đối với đất nước! Và ai trong chúng ta chẳng đã từng
lặng người đi khi đọc những câu thơ mà hình ảnh, vóc dáng của Tổ quốc
hiện ra thân thuộc đến nao lòng…
“Thơ là chuyện đồng điệu”, “là tiếng nói tri âm” (Tố Hữu). “Thơ là tiếng
gọi đàn…” (Xuân Diệu). Phải rồi, thơ là tiếng lòng, là “hình thái nghệ thuật

cao quý, tinh vi” để con người tìm đến với con người, con người tìm đến với
đất nước thân yêu của mình.
Trong quá khứ, thơ ca của cha ông chúng ta buồn lắm, bởi vì cuộc đời,
bởi vì Tổ quốc Việt Nam ngày xưa đau khổ lắm:
Cả dân tộc đói nghèo trong rơm rạ
Văn chiêu hồn từng thấm giọt mưa rơi.
(Chế Lan Viên)
Cũng có những phút mà Tổ quốc gạt được nỗi buồn đó sang bên, đó là
khi quân thù tới xâm lấn bờ cõi đất nước. Hào hùng thay lúc Lí Thường Kiệt
sang sảng đọc: Nam quốc sơn hà Nam đế cư, Trần Hưng Đạo cùng nhân dân
với hào khí Đông A ba lần đánh thắng quân Mông – Nguyên. Nguyễn Trãi
viết Đại cáo bình Ngô mà lòng tự hào Đại Việt lan tới từng con chữ…

Nhưng khi chiến tranh chấm dứt, những áng “thiên cổ hùng văn” đó không
làm ta quên được bao số phận đói nghèo suy lũy tre xanh. Hình ảnh đất
nước vất vả vẫn cứ day dứt chúng ta sau từng câu ca dao:
Cái cò lặn lội bờ sông
Gánh gạo đưa chồng tiếng khóc nỉ non.
(Ca dao)
Đêm trước của Cách mạng tháng Tám, đất nước có hai triệu người chết
đói. Tám mươi năm dài nô lệ đã gây cho đất nước bao đau khổ.
Cả dân tộc đang tìm hướng, cả đất nước đang chuẩn bị vùng dậy. Cái gì
sẽ tới đây, rồi tương lai?
Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?
Nụ cười sẽ ra sao?

Ơi độc lập!
(Người đi tìm hình của nước, Chế Lan Viên)
Cách mạng tháng Tám bùng nổ đã làm thay đổi từ bộ mặt đến tâm hồn
Tổ quốc. Đất nước đã độc lập tự do, hình ảnh nước Việt Nam hiện ra trong
thơ Nguyễn Đình Thi mới oai hùng biết nhường nào:
Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa.
(Đất nước – Nguyễn Đình Thi)
Thơ ca Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám đến nay đã tạo nên tượng đài
Tổ quốc với tất cả những phẩm chất cao đẹp: anh hùng vô song trong chiến

đấu và sản xuất, dũng cảm tuyệt vời mà nhân ái thiết tha, trải bao bão lửa
mà vẫn tươi xanh, hiên ngang đứng ở đỉnh cao của lịch sử mà vẫn đứng ở
đỉnh cao của lịch sử mà vẫn khiêm tốn, giản dị, chan hòa. Kháng chiến
chống Pháp, cả dân tộc đứng dậy, cả đất nước đánh giặc:
Những ruộng vườn mọc lên lũy thép
Những xóm làng thành bẻ dầu sôi
Quân giặc kinh hoàng trên đất chết
Mỗi bước đi lạnh toát mồ hôi.
(Nguyễn Đình Thi)
Hình tượng đất nước được tập trung ca ngợi qua Việt Bắc, trung tâm của
kháng chiến:
Ở đâu u ám quân thù

Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi
Ở đâu đau đớn giống nòi
Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.
(Việt Bắc, Tố Hữu)
Đất nước bị tàn phá được khắc họa những chi tiết nhỏ nhặt, tưởng như dễ
bị bỏ qua nhưng lại đọng trong ta nhiều xúc động:
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau.
(Núi Đôi, Vũ Cao)
Cuộc sống kháng chiến, con người kháng chiến được ghi lại nhiều trong
thơ. Đó là anh vệ quốc, bà bầm, bà bủ, chị con gái Bắc Giang, người dân
quân… Và một hình ảnh rất đẹp nữa, kết tinh những phẩm chất của dân tộc;

đó là Bác Hồ vĩ đại. Đó còn là những cảnh: Ngày xuân mơ nở trắng rừng,
Ve kêu rừng phách đổ vàng, những đồi cọ, những ngọn núi hết sức thân
thuộc với kháng chiến…
Nhìn chung, thơ ca trong kháng chiến chống Pháp phản ánh trung thực và
khá xúc động hình ảnh Tổ quốc. Nhưng các nhà thơ chưa có được cái nhìn
cao, rộng về Tổ quốc. Do nhiều nguyên ngân, nhưng chủ yếu là do sự thay
đổi, chuyển mình quá đột ngột của đất nước, các tác giả chưa đủ thời gian
để nhìn nhận, chiêm ngưỡng đất nước một cách toàn diện, đầy đủ.
Trong thời kì xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc, hình ảnh Tổ quốc
được thể hiện như một con người vừa chắc tay súng ở miền Nam, vừa cầm
búa, cầm cày xây dựng cuộc sống mới ở miền Bắc.
Đất nước đã đổi thay, cảnh đổ nát của chiến tranh vẫn còn nhưng những

tiếng ca vui, những sắc hồng của cuộc đời đã có rồi:
Yêu biết mấy, những dòng sông bát ngát
Giữa đôi bờ dào dạt lúa ngô non
Yêu biết mấy, những con đường ca hát
Qua công trường mới dựng mái nhà son!
(Mùa thu mới, Tố Hữu)
Cả miền Bắc như một công trường đang thi công rộn rã, ngói mới là một
hình ảnh độc đáo của Xuân Diệu để diễn tả những đổi thay to lớn đó:
Ơi ngàn vạn ngói mới xôn xao
Như đất ta vui bỗng vọt trào
Ngói mới! Ơi ngàn muôn sức lực
Trải ra thành rộng, dựng thành cao!

Nhưng quân thù đâu có để chúng ta yên, ta muốn viết những “dòng tươi
xanh” nhưng cũng hãy cứ viết “những dòng thơ lửa cháy”.
Giai đoạn chống Mĩ là thời kì mà hình ảnh Tổ quốc Việt Nam hiện lên
đẹp nhất, cao quý nhất, toàn diện nhất trong thơ ca của chúng ta. Các nhà
thơ đều có những sáng tác trực tiếp hoặc gián tiếp về đề tài Tổ quốc. Chế
Lan Viên với Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?, Nam Hà với Ta là Việt
Nam… và đặc biệt là Tố Hữu với những bài thơ xuân, những bài thơ ra đời
vào những thời điểm nóng bỏng của lịch sử đấu tranh.
Cảm hứng bao trùm về đất nước là sự ngợi ca, khâm phục. Không ngợi
ca, không khâm phục làm sao được khi một dân tộc bé nhỏ hơn nhiều lần đã
dám đánh và đánh thắng kẻ thù? Tố Hữu viết:
Ôi Tổ quốc giang sơn hùng vĩ

Đất anh hùng của thế kỉ hai mươi.
Chế Lan Viên đặt đất nước, đặt thời đại đang sống vào vị trí cao nhất
trong lịch sử:
Những ngày tôi sống đây là những ngày đẹp hơn tất cả
Dù mai sau đời muôn vạn lần hơn!
(Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng?)
Lê Anh Xuân, qua hình tượng người chiến sĩ giải phóng quân hi sinh trên
đường băng Tân Sơn Nhất, khái quát lên hình tượng dáng đứng Việt Nam,
cái dáng đứng tạc vào thế kỉ mà trải qua hàng ngàn năm nay chúng ta mới
có được:
Từ dáng đứng của Anh trên đường băng Tân Sơn Nhất
Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân.

Cái khí phách, cái anh hùng của người Việt Nam có khi còn được thể
hiện qua những hình ảnh rất đỗi nên thơ:
Ao trường vẫn nở hoa sen
Bờ tre vẫn chú dế mèn vuốt râu.
(Trần Đăng Khoa)
Sức mạnh Việt Nam được lí giải qua một em bé thôi, chiến tranh ác liệt
là thế, chết chóc là thế nhưng em vẫn có một con mắt trong trẻo vô cùng.
Người chiến sĩ nằm hầm bí mật thì phát hiện ra sức mạnh Việt Nam qua
hình ảnh người mẹ đào hầm và chăm sóc cho anh:
Nơi hầm tối là nơi sáng nhất
Nơi con nhìn ra sức mạnh Việt Nam!
(Bùi Minh Quốc)

Tố Hữu khắc họa hình ảnh Tổ quốc như một bà mẹ, bà mẹ rất đỗi thân
thương của mỗi chúng ta:
Việt Nam, ôi Tổ quốc thương yêu!
Trong khổ đau, người đẹp hơn nhiều
Như bà mẹ sớm chiều gánh nặng
Nhẫn nại nuôi con, suốt đời im lặng…
(Tố Hữu)
Trước kia, Nguyễn Trãi viết Đại cáo bình Ngô cũng mới chỉ thấy được
tầm vóc của chiến thắng qua việc non sông sạch bóng quân thù; nhưng giờ
đây, các nhà thơ của chúng ta đã thấy được cái lớn hơn, thấy được ý nghĩa
quốc tế của cuộc chiến đấu ác liệt này:
Ta vì ta, ba chục triệu người

Cũng vì ba ngàn triệu trên đời.
(Tố Hữu)
Hình tượng Tổ quốc được thể hiện như là nơi thử thách khốc liệt nhất của
thời đại, “Việt Nam vàng của lòng người hôm nay”, Việt Nam trở thành nơi
“thử vàng”, là bông sen thơm ngát giữa đầm:
Chúng muốn đốt ta thành tro bụi
Ta hóa vàng nhân phẩm, lương tâm
Chúng muốn ta bán mình ô nhục
Ta làm sen thơm ngát giữa đầm.
(Tố Hữu)
Việt Nam còn là đất nước của tình thương, của “non nước, thi văn, tư
tưởng”. Nguyễn Đình Thi ví Tổ quốc như một con sông mạnh, trong, qua rất

nhiều thác ghềnh, rất nhiều bão lửa, lại trở lại xanh trong với đôi bờ cỏ cây,
hoa lá. Huy Cận ví Tổ quốc như một dũng sĩ có tâm hồn của một văn nhân:
Đứng vững chãi bốn ngàn năm sừng sững
Lưng đeo gươm, tay mềm mại bút hoa.
Trong và thực, sáng hai bờ suy tưởng
Sống hiên ngang mà nhân ái, chan hòa.
Tổ quốc trong thời kì chống Mĩ còn được thể hiện qua hình ảnh Trường
Sơn, qua con đường mòn Hồ Chí Minh và những binh đoàn xẻ dọc Trường
Sơn đi cứu nước. Trường Sơn là nơi chúng ta đưa chủ nghĩa anh hùng cách
mạng lên đỉnh cao lịch sử, nơi Tổ quốc hiện ra đẹp đẽ, giản dị, hùng vĩ nhất:
Trường Sơn mây núi lô xô
Quân đi, sóng lượn nhấp nhô, bụi hồng…

(Tố Hữu)
Phải, chúng ta đã đi và chúng ta đã đến, Tổ quốc trong ngày toàn thắng
đẹp tuyệt vời:
Ôi, buổi trưa nay, tuyệt trần nắng đẹp
Bác Hồ ơi! Toàn thắng về ta
Chúng con đến, xanh ngời ánh thép
Thành phố tên Người lộng lẫy cờ hoa.
(Tố Hữu)
Đất nước thống nhất vẹn toàn, hình ảnh Tổ quốc hiện ra toàn bích từ mái
tóc xanh đầu nguồn Pắc Bó, tới gót chân hồng mũi Cà Mau.
Tổ quốc được thể hiện như một hình tượng đẹp đẽ nhất, cao quý nhất và
có những phẩm chất mới mẻ, mang dấu ấn của thời đại, đó là thành công lớn

của thơ ca Việt Nam từ Cách mạng tháng Tám tới nay.
Trong giai đoạn mới, chúng ta vừa xây dựng chủ nghĩa xã hội, vừa bảo
vệ Tổ quốc xã hội chủ nghĩa trên đất nước đã hoàn toàn thống nhất, Tổ quốc
vẫn là một mảng đề tài rất quan trọng. Chúng ta mơ ước có những bài thơ
hay viết về Tổ quốc, vừa cao đẹp, gần gũi, vừa giàu tính chiến đấu lại vừa
hết sức thân tình, thâu tóm được những gì đã qua, nói về những ngày đang
sống, vừa hướng chúng ta tới tương lai của Tổ quốc… Bởi vì, nói như
Pauxtôpxki: “Niềm vui của nhà thơ chân chính là niềm vui của người mở
đường vào cái đẹp, của người biết đi tới tương lai…”. Chúng ta có quyền hi
vọng và chờ đợi ở các nhà thơ của chúng ta.
Lưu Quang Định
Trường THPT Việt Đức – Hà Nội (Bài đoạt giải nhì)

×