Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Bài tham khảo viết thư UPU 40-2011

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.58 KB, 1 trang )

08-12-2010, 20:58
Thành phố Hồ Chí Minh
Thứ 6 ngày 19 tháng 01 năm 2011
Kính gửi bác Lộc Vừng Già:
Cháu chào Bác, lâu nay bác có khỏe không? Bác vẫn hằng ngày vươn vai soãi cành vào buổi sáng sớm để
tận hưởng những giọt sương sớm và không khí trong lành ban mai chứ. Gia đình của ta vẫn mạnh khỏe và
yên ổn chứ ạ? Cháu viết cho bác lá thư này trước hết muốn hỏi han sức khỏe của mọi người, sau là quan
tâm đến sự sống còn của dòng họ cây lấy gỗ nhà ta cũng như cả cộng đồng trước tình trạng phá rừng vô
tội vạ như hiện nay của con người. Xem báo tuần qua, bọn Lộc vừng trẻ chúng cháu ở thành phố rất lấy
làm lo lắng vì được biết cả ngàn hécta rừng ở Tây nguyên đã bị phát quang chỉ để dự án xây dựng khu
nghỉ dưỡng, thể thao phục vụ cho một số ít tầng lớp giàu có. Không biết loài người có hiểu lợi ích của cây
cối chúng ta ảnh hưởng đến sự sinh tồn và tầm quan trọng đối với đời sống của họ không? Thế mà người
ta cứ vô tư chặt phá như thể thử hỏi xem tình hình sẽ tồi tệ như thế nào?
Đầu tiên hết, những ai khai thác rừng trái phép đều nhắm vào các loại cây lấy gỗ tốt mà đa số đều là các
cây lâu năm và lớn. Là cây Lộc Vừng non, cháu sẽ rất đau khổ khi thấy cha, mẹ cháu đã phải rời xa mãi
mãi, rồi số phận bi đát đó cũng sẽ tiếp diễn đối với anh chị cháu, rồi cháu cũng tủi thân, héo cành đi vì biết
rằng số phận mình sau này cũng chẳng bao giờ thay đổi. Điều đó đồng nghĩa rằng cháu đã không còn sở
hữu được sự yêu thương của cha mẹ, sự đùm bọc của anh chị, chỉ còn cháu sống đơn độc không sự che
chở trước sự lạnh lùng của thiên nhiên đối với cháu. Cháu thật là đơn độc đúng không bác, và cũng chính
vì thế nên cháu nêu lên sự vô tâm của loài người đối với thực vật. chúng ta cần hành động ngay bác à!
Như bác đã biết, ông cha ta đã xuất hiện từ hàng vạn năm về trước rồi, thế mà chẳng có một sự tác động
nào cả, ông cha ta vẫn có một vương quốc rừng rậm thịnh vượng đó thôi. Nhưng từ khi loài vượn tiến hóa
thành sinh vật tiến bộ, thì cũng là lúc vương quốc chúng ta bắt đầu sụp đổ. Thời mà ta vẫn còn giữ được
cái vẻ đẹp xanh như vậy, muôn thú có một cuộc sống vui vẻ, còn ta có một cuộc sống yên lành, nhưng
năm tháng qua đi, chúng ta chỉ còn bằng 1/3 dân số loài người. Loài người, cái loài sinh vật hiếu chiến ấy
đã làm đốn ngã ông cha chúng ta, chỉ để thỏa mãn nhu cầu cần thiết cho sự phát triển của bọn họ. Họ
không quan tâm đến sự sống còn của ta, như thể ta là trong suốt vậy. Và kể từ đó đến tận bây giờ, biết bao
nhiêu nhà máy, khách sạn, ruộng đất mọc lên nhanh như gió. Cháu cứ ước gì cái thế giới hiện đại sẽ
không bao giờ đến với chúng ta, bác à !
Mà cái nguyên nhân sâu xa dẫn đến tình trạng phá rừng này hình như cũng chẳng sâu xa lắm đâu. Đó là do
cái vấn nạn trút lợi cho bản thân của những loại người ham tiền ham bạc mà không nghĩ tới hậu quả mình


gây ra. Nào là phá rừng lấy gỗ, nào là đốt rừng làm nương rẫy, nào là chặt cây xây nhà,… biết bao nhiêu
đại gia đình thực vật đã phải từ biệt cõi đời. Nào ai có biết được cái hậu quả mà loài người bọn họ đã gây
ra có thể lớn đến nhường nào. Biết bao tai họa sẽ đổ ập xuống đầu những con người vô tội vạ, kể cả loài
thực vật chúng ta nữa. Chính loài thực vật chúng ta đã mang đến cho họ cuộc sống ngày hôm nay, chẳng
lẽ họ không nhận ra sao? Chúng ta đã mang cho ta không khí trong lành để thở, đem cho ta bóng mát che
nắng, các tán lá cản được bụi, và khó nhất là giữ cho đất không trôi, xói mòn đi, thế mà họ vẫn chưa nhận
ra sức mạnh của chúng ta ư? Cháu còn có thể kể thêm nhiều nữa, nhưng cháu phải kể với ai bây giờ,
chúng ta là thực vật thì làm sao con người có thể hiểu được ngôn ngữ của ta. Cháu đang hình dung xem
trong vòng 100 năm nữa tính từ khi này, thì chúng ta có bị tuyệt chủng không hở bác,và cái hành tinh này
có còn được toàn vẹn hay không, hay chỉ là một hành tinh chết. Mà có hay không có thì cháu nghĩ tốc độ
công nghiệp hóa của loài người tăng nhanh ko định mức cũng là một câu trả lời rồi!
Cháu rất xin lỗi bác vì đã làm mất thời gian của bác. Nhưng cháu đã nói điều này với bác bằng cả tấm
lòng, cháu không thể nào cầm được nước mắt được khi chúng ta đang đứng trên bờ vực tuyệt diệt này, bác
hãy ủng hộ cháu nhé. Và nếu bằng cách nào đó cháu có thể liên lạc với loài người, thì tất nhiên cháu sẽ
lớn tiếng kêu gọi loài người không được chặt phá chúng ta. Cháu rất mong chờ tới ngày đó. Chúc bác có
những ngày mạnh khỏe và vui vẻ, nhớ giúp cháu gửi lời hỏi thăm của cháu tới cô Tùng Đỏ được không ạ,
cả chị Liêm Nâu nữa? Cháu yêu bác nhiều lắm…
Lộc Vừng …

×