Tải bản đầy đủ (.docx) (101 trang)

365 câu chuyện vun đắp tình yêu thương nơi trẻ (tập 2)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (476.82 KB, 101 trang )

Tháng 9
Ngày 1 tháng 9: Người ta không ai mắc sai lầm vì dốt mà vì tưởng mình giỏi.
Ngày xưa, ở vuơng quốc nọ Đức vua và hoàng hậu sinh hạ được 11 chàng hoàng tử và 1 nàng
công chúa. Sau đó hoàng hậu không may qua đời sớm nên Đức vua lập một bà hoàng hậu khác. Bà
hoàng hậu này là một mẹ kế độc ác. Bà ta đã biến các chàng hoàng tử thành những con thiên nga
hoang dã, sau đó thì đuổi công chúa ra khỏi cung điện.
Khi mặt trời chuẩn bị xuống núi thì công chúa tìm được bầy chim thiên nga. Đến tối bầy chim
thiên nga lại được hiện nguyên hình thành 11 chàng hoàng tử ngôi khô, tuấn tú. “Sáng mặt trời mọc
là các anh sẽ bị biến thành thiên nga. Giờ các anh đang chuẩn bị bay sang một vương quốc khác.”
“Các anh hãy đưa em đi cùng.” công chúa nói. Sáng sớm ngày hôm ấy, bầy chim thiên nga cắp
chiếc lưới được đan từ đêm hôm qua có em gái mình ngồi trong bay đi về nơi xa xôi.
Đến một vương quốc khác thì cô bé được các anh đưa vào một hang núi ở. Lúc nằm ngủ cô bé
mơ thấy một bà tiên hiện ra dặn dò: “Con hãy lấy sợi dây tầm gai dệt thành áo khóac khóac lên
mình những con thiên nga thì sẽ phá bỏ được phép thuật. Nhưng từ khi bắt tay vào trồng và dệt thì
con phải im lặng.”
Công chúa tỉnh lại liền bắt tay miệt mài vào làm việc. Ngày hôm sau, vị vua trẻ tuổi của vương
quốc này đi săn bắn ngang chỗ cô công chúa ở. Vua phát hiện ra cô gái liền đưa nàng về cung.
Công chúa lo lắm, nhưng không dám nói điều gì. Cô được Đức vua lập thành hoàng hậu, nhưng cô
vẫn im lặng không nói và vẫn tiếp tục dệt áo tầm gai.
Chỉ còn chiếc áo cuối cùng là xong 11 chiếc áo cho các anh trai thì cô bị Đức vua phát hiện
trong lần ra nghĩa trang của nhà thờ để lấy sợi tầm gai. Linh mục nói cô là phù thủy nên Đức vua
cũng đồng ý sẽ thiêu sống cô.
Công chúa ngồi trong nhà lao nhưng vẫn miệt mài dệt nốt chiếc áo cuối cùng. 11 con chim thiên
nga bay tới cô liền tung 11 chiếc áo khóac lên mình các anh trai. Trong chốc lát, 11 con chim thiên
nga biến thành 11 chàng hoàng tử. Tuy nhiên chàng hoàng tử cuối cùng vì áo vẫn thiếu một tay nên
chàng vẫn còn một cánh của chim thiên nga. Các chàng hoàng tử kể lại câu chuyện của anh em
mình cho mọi người nghe và từng khúc gỗ trên giàn thiêu công chúa bỗng nhiên nở ra những bông
hồng đỏ thắm. Đức vua hái một bông hoa đẹp nhất cắm vào trước ngực công chúa. Công chúa thấy
vui mừng khôn xiết và tràn đầy hạnh phúc.
Ngày 2 tháng 9: Thiên tài và đức hạnh giống như những viên kim cương, đẹp nhất là lồng vào
trong những chiếc khung giản dị.


Khu làng nọ có vài chục hộ dân sinh sống với nhau rất đầm ấm. Ở đây người dân nuôi gà rất
nhiều, họ tòan thả ngoài đồng. Gà thường đẻ trứng ở ngoài đồng và ai nhặt được trứng thì người đó
mang về nhà dùng.
Hôm ấy, cậu bé Hạo ra ngoài chơi bắt chuồn chuồn. khi đến bên hàng rào thì cậu bé nhặt được
một quả trứng ở dưới đất. Cậu bé liền mang trứng về nhà bảo mẹ luộc trứng cho ăn.
Ngày hôm sau, cậu bé Hạo lại thấy thèm ăn trứng luộc. Thế là cậu ra ngoài tìm trứng gà, nhưng
tìm đến tối mịt không thấy quả trứng nào hết. Cậu liền đến chuồng gà nhà mình lấy một quả trứng
rồi ra ngoài đi một vòng quay về nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lại nhặt được một quả trứng gà, mẹ luộc
cho con ăn nhé.” ngày thứ ba, cậu bé lại lại định lấy quả trứng gà nữa ở trong chuồng gà nhà mình
thì thấy mẹ gánh nước về. Cậu bé cho vội qủa trứng vào trong túi quần và ra đám cỏ ngoài cổng
chơi.
Cậu bé Hạo nhìn thấy mẹ không vào chuồng gà nên yên tâm cầm lấy quả trứng.
Cậu bé sung sướng sờ sờ túi quần…ôi thôi chết…sao không thấy quả trứng đâu cả? Cậu chạy
vội ra ngoài đám cỏ ngoài cổng tìm. Tìm mãi chẳng thấy. Mẹ cậu đứng ở cửa nói: “Con tìm trứng
gà à? Con đẻ quả trứng ấy ở đám cỏ à? Mẹ nhặt hộ con rồi đây này.” cậu bé hạo nghe mẹ nói thế thì
mặt đỏ bừng xấu hổ, từ đó không dám vào chuồng gà nhặt trứng nữa.
Ngày thứ tư, cậu bé Hạo chơi ở bãi cỏ ngoài cổng thì tiếng cục ta cục tác của cậu đã làm cho con
gà mái đang đẻ trứng sợ bỏ chạy mất. Cậu bé nhặt lấy quả trứng nóng hôi hổi và nhìn theo con gà
mái chạy về nhà bạn hoa đầu ngõ. Cậu thấy nhà hoa khóa cổng nên mang trứng về nhà đưa cho mẹ
và nói: “Mẹ ơi, đây là trứng gà nhà bạn hoa, lát nữa mẹ đưa cho nhà bạn ấy nhé. Con là con trai làm
sao mà đẻ được trứng.” bà mẹ mỉm cười rất tươi.
Ngày 3 tháng 9: Lời thành thật thì không đẹp. Lời nói đẹp thì không thành thật.
Một con chuột nhắt sau khi đã ăn uống no nê liền chui ra khỏi hang. Nó nằm dài dưới đất tắm
nắng, nó cảm thấy thoải mái vô cùng. Nó nhắm nghiền đôi mắt, ngân nga một khúc nhạc, đôi chân
rung rung như đang nằm trên tấm thảm.
Bỗng nhiên nó thấy dưới đất rung lên như bị động đất! trời ạ, hóa ra nó đang nằm dài trên mình
một con sư tử. Nó sợ đến độ run lẩy bẩy, lùi từng bước một xuống khỏi mình.
Con sư tử lắc lắc cái mình và bắt đầu gáy khò khò.
Chuột nhắt lấy hết can đảm, quả thực từ trước tới giờ nó không dám tới gần con sư tử nào đến
như vậy. Hôm nay tranh thủ lúc sư tử đang ngủ say chuột nhắt ta nghĩ phải tới gần xem anh chàng

to lớn này thế nào. Thế là nó rón rén bước chân đi dến trước đầu sư tử, nó còn muốn giơ tay vuốt
bờm sư tử nữa cơ.
Khi ấy sư tử bỗng mở choàng mắt ra, và giơ tay tóm luôn chuột nhắt. “Thằng nhóc này dám
động vào anh à? Nhóc tưởng ta đang ngủ say à?”
Chuột nhắt luôn mồm xin tha mạng, nó lẩy bẩy nói: “Anh vua sư tử ơi, thực sự là em không cố ý
mạo phạm anh, anh tha mạng cho em nhé. Nếu anh tha mạng cho em thì sau này em sẽ báo đáp anh
nhiều nhiều.” sư tử thấy vẻ đáng
Thương của chuột nhắt nên cười nhạo, nhưng trong bụng lại nghĩ, ăn con chuột nhắt chẳng bõ
giắt răng, thế là nó tha mạng cho chuột nhắt.
Một hôm, sư tử không may bị sa bẫy của thợ săn. ông thợ săn lấy dây thừng buộc sư tử lên cây
rồi về làng gọi người ra kh- iêng. Chuột nhắt nghe thấy tiếng gầm gào của sư tử thì chạy đến cứu.
Nó cắn đứt dây thừng và sư tử thóat nạn. Nó nói với sư tử: “Anh sư tử ơi, anh đã tha mạng cho tôi
mà không đòi hỏi điều kiện gì, nay anh thấy rồi nhé, chuột nhắt tôi cũng biết trả ơn anh đấy.”
Ngày 4 tháng 9: Hãy cảm nhận được một phần thành quả, cảm nhận lấy một phần vui sướng.
Mùa thu giống như một bức tranh đẹp chất chứa đầy tình cảm.
Một hôm, một người nọ đi làm đồng bắt được một con chim đại bàng mang về nhà. Về đến nhà
người ấy liền cắt bớt đôi cánh của chim đại bàng và nhốt nó ở trong sân nhà với lũ gia cầm khác.
Chim đại bàng rơi vào cảnh ngộ ấy thấy buồn vô cùng.
Không lâu sau, có một người bạn tới thăm gia đình này. Người bạn nhìn thấy con chim đại bàng
bị cắt cụt đôi cánh thì đòi mua lại bằng được. Chủ nhà hỏi người bạn mua chim đại bàng về làm gì
thì người bạn chỉ cười mà không nói. Người bạn mang chim đại bàng về nhà, nhưng không hề nhốt
nó lại giống như chủ cũ đã làm.
Những việc xẩy ra tiếp theo khiến cho đại bàng cảm thấy kỳ quặc lắm. Chủ nhân thứ hai của nó
đã vạch đôi cánh lên xem và còn mua thuốc về bôi vào chỗ bị cắt của nó trước kia. Mỗi lần bôi đều
lẩm bẩm: “Đáng lẽ anh ta không nên làm như vậy với con đại bàng này!” Đại bàng rất cảm động
đối với tấm lòng của người chủ thứ hai.
Mấy hôm sau, được chủ nhân chăm sóc chu đáo nên đôi cánh của đại bàng bắt đầu cứng cáp
được như xưa. Chim đại bàng vỗ cánh bay tít vào trong không trung. Bây giờ chim đại bàng đã lấy
lại được tư thế oai hùng như xưa, nhưng nó không quên được người chủ nhân tốt bụng. Mỗi lần bắt
được con thỏ rừng nào là nó cũng quắp về cho chủ nhân.

Cáo thấy đại bàng làm thế liền nói: “Anh đại bàng này, anh không nên tặng thỏ rừng cho chủ
nhân thứ hai mà nên tặng nó cho chủ nhân đầu tiên của anh.”
Đại bàng ngơ ngác không hiểu thì cáo ta nói tiếp: “Anh nghĩ mà xem, chủ nhân thứ hai của anh
bản tính vốn lương thiện, nên dù sau này anh có rơi vào tay người ấy thì cũng không lo sợ gì cả.
Nhưng chủ nhân đầu tiên của anh bản tính vốn độc ác, nếu anh không tặng thỏ rừng cho người ấy
thì khó có thể bảo đảm rằng người ấy không tìm cách bắt anh và không cắt cụt đôi cánh của anh.
Ngày 5 tháng 9: Hãy học tập như anh phải sống mãi mãi. Hãy sống như anh phải chết ngày mai.
Có một con chó nọ rất ghét quạ, vì hồi nhỏ nó đã từng bị quạ mổ vào đầu, nên nó sống để bụng
chết mang theo chuyện ấy.
Vào một ngày mùa hè, khu rừng quạ ở bị cháy, đàn quạ bay táo tác khắp nơi, có con bay đến cả
trên cây bên cạnh chuồng chó. Con quạ thích môi trường sống mới lắm, và quyết định sẽ làm hàng
xóm với chó. Nhưng nó rất sợ khi nhìn thấy ánh mắt hằn học của con chó. Nó đi đến chào hỏi chó
thì bị chó gầm gừ xua đuổi. Để bầy tỏ tình cảm thân mật của mình thì quạ đã vất vả đi tha về một
miếng thịt tươi ngon cho con chó đang đói bụng. Như vậy, con chó vốn rất ghét quạ nay lại trở
thành bạn thân của quạ. Chúng làm hàng xóm của nhau rất gần gũi, thân mật.
Một lần, quạ tổ chức cúng tế nữ thần trí tuệ và mời chó đến dự. Chó vui vừng nhận lời, nhưng
không hiểu lắm với cách tổ chức của quạ. Chó nói: “Đầu óc anh có vấn đề à? Nếu không làm sao
lại bỏ cả đống tiền ra tổ chức bữa cúng tế vô ích đến như vậy? Không phải nữ thần trí tuệ rất ghét
anh hay sao? Hay anh có điềm gì không lành đây? Tại sao anh phải mất nhiều công sức đến như
vậy?”
Quạ đáp: “Chính vì vậy tôi mới tổ chức cúng tế nữ thần. Tôi biết là nữ thần ghét tôi, rất khó chịu
với tôi, nên tôi càng cần phải thể hiện lòng tôn kính của mình. Như vậy thì mới hóa giải được ân
oán của đôi bên!” chó gật đầu nhưng vẫn hỏi: “Làm như vậy liệu có được không?” quạ cười đáp:
“Tôi nghĩ là được vì tình cảm thân thiết giữa hai chúng ta không phải là bằng chứng tốt nhất hay
sao?”
Ngày 6 tháng 9: Mùa thu là chén rượu ngọt ngào, càng uống càng thấy ngon.
Một ông nông dân chăm chỉ, cần mẫn thức khuya dậy sớm làm lụng. Hàng năm cứ đến mùa thu
hoạch thì nhà ông luôn thu hoạch được nhiều hơn các nhà khác. Lúa gạo nhà ông luôn bán được giá
cao hơn các nhà khác nên hàng xóm láng giềng ghen ghét lắm. Chỉ trong mấy năm, khi nhà người
khác vẫn là nhà rơm nhà giạ thì nhà ông đã xây được một căn nhà ngói ba gian khang trang, sạch

sẽ.
Một mùa thu hoạch nữa lại đến, ông nông dân lại chở lúa gạo về nhà. Tối ngày hôm ấy, kẻ trộm
đã lẻn vào nhà ông. Chúng chui vào trong nhà khua khoắng hết sạch sành sanh mọi thứ đáng giá
của gia đình ông. ông nông dân đáng thương trước khi đi ngủ thì vẫn là người có của nả, nhưng
thức giận thì chỉ còn đôi bàn tay trắng với ngôi nhà trống hoác.
Ông nông dân buồn rầu lắm, ông mời hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thiết tới nhà và nói:
“Các anh các chị giúp tôi trong lúc khó khăn này với!”
Thế là mọi người lần lượt nêu ý kiến. ông hàng xóm nói: “Ông hàng xóm của tôi ơi, đáng nhẽ ra
ông không nên khoe khoang của nả của mình làm gì.” nhà thông gia thì nói: “Ông thông gia ơi, ông
phải để của nả ở trong phòng ngủ của mình mới phải.”
Lại có người hàng xóm nói: “không hẳn thế. Vấn đề không phải ở chỗ đó, giấu của nả xa hay
gần chẳng có vấn đề gì, quan trọng là nhà phải nuôi vài con chó dữ. Con chó cái nhà tôi vừa được
một lứa xong anh qua nhà tôi mà bắt một con về nuôi.”
Tóm lại, họ hàng làng xóm nói rất nhiều, nhưng chẳng ai có hành động giúp đỡ mang tính chất
thực tế với ông nông dân.
Ngày 7 tháng 9: Tiết: Bạch lộ (ngày 27 tháng 7 âm lịch). Nhiệt độ bắt đầu giảm, sương ngày
càng nhiều hơn, và thời tiết bắt đầu lạnh đi.
Ngày xưa có một chàng trai, anh ta làm bạn với một con chó, một con mèo và một con đại bàng.
Anh ta kết bạn với chúng và còn thề rằng: Đối xử chân thành với bạn bè, sống trung thực. Anh ta
sống với chúng trong một nhà, cùng ăn và cùng ngủ với chúng. Chúng luôn nói với nhau là sống
phải biết san sẻ hoạn nạn, khi cần thiết thì phải biết hy sinh thân mình vì bạn bè.
Có một hôm, bốn người bạn rủ nhau đi săn. Chúng rời xa ngôi nhà vào trong núi, đi rất lâu và
cảm thấy mệt mỏi thì liền dừng bên một khe suối nghỉ ngơi. Chúng ngồi tựa vào thân cây, chim đại
bàng thì đậu bên cành anh chàng đó. Chúng đi lâu quá nên rất mệt, vừa ngồi nghỉ cái đã buồn ngủ
díp mắt. Bỗng nhiên có một con gấu lao ra từ trong rừng, nó há cái miệng to đùng hung hãn bổ đến.
Trong lúc nguy cấp thì cả bốn bạn cùng tỉnh giấc và cả bốn đều quên đi những lời thề thốt trước
kia, chỉ trừ chú chó trung thành và dũng cảm. Mèo chạy ngay vào trong rừng, còn đại bàng thì bat
vút lên trời cao. Con gấu lao tới anh chàng đang sợ đến ngẩn người, trong nháy mắt anh chàng này
tưởng như bị mất mạng đến nơi thì con chó trung thành lao tới cắn gấu. Gấu vả nó thế nào, gầm gào
đáng sợ ra sao thì nó cũng quyết cắn gấu không tha. Chó gắng chịu đau đớn và cuối cùng thì mất

mạng vì tình bạn.
Còn anh chàng kia thì sao? Nói ra thực là xấu hổ! nhân lúc chó đang đánh nhau với gấu, anh
chàng liền nhặt khẩu súng săn chạy mất dạng trong nháy mắt.
Ngày 8 tháng 9: Ngày nhà báo quốc tế.
Một con sói từ trong rừng chạy đến ngôi làng gần đó, nó không phải đến chơi mà là đang trốn
chạy. Vì nó đang bị thợ săn thả chó săn ra đuổi bắt. Nó rất muốn chui vào khe cổng nhà ai đó để
hở, nhưng thật đen đủi là cánh cổng của nhà ai cũng được đóng then cài cẩn thận.
Khi đó bên hàng rào sói thấy có một con mèo bèn cầu cứu: “bạn mèo yêu quý, bạn làm ơn nói
cho tôi biết nhà nào ở đây tốt bụng nhất, nhà nào sẽ đồng ý giấu tôi thóat khỏi những kẻ thù độc ác
này? Bạn có nghe thấy tiếng sủa ông ổng của lũ chó không, ôi mới đáng sợ làm sao? Bạn biết
không, lũ chó đang sục sạo tìm tôi đấy!”
“Anh hãy tìm nhà bác Span ấy, bác ấy là người tốt bụng nhất thôn này.” mèo nói
“ồ như vậy à. Nhưng mà tôi đã từng ăn thịt một con cừu đực nhà bác ấy…”
“Hay là anh thử tới nhà anh Jeam xem sao?” “Tớ sợ đến giờ anh ấy vẫn còn tức tôi vi tôi đã từng
bắt một con cừu non nhà anh ấy.”
“Vậy thì anh thử qua nhà Robert ở bên kia làng ấy…”
“Nhà Robert? Tôi sợ gặp nhà đấy lắm. Từ mùa xuân đến giờ nhà đấy muốn giết tôi vì tôi đã ăn
mất cừu nhà đó!”
“Tệ quá, xem ra anh chỉ có thể đến nhà tom được thôi, có lẽ là bác tom sẽ giấu anh đi đấy!” “Ôi
giời, tôi đã từng cắn chết một con bò nhà đấy.”
“Anh bạn này, xem ra anh đắc tội với mọi người trong làng này thì anh trông mong gì họ sẽ bảo
vệ anh? Những người trong làng này rất hiền lành, lương thiện nhưng không đến mức ngu ngốc
quên đi những gì anh đã gây ra mà cứu anh đâu. Tôi thấy anh tự làm tự chịu thôi, anh hãy đợi lũ
chó săn xé xác anh ra!”
Ngày 9 tháng 9: Giáo dục người đàn ông được một con người. Giáo dục người đàn bà được một
gia đình. Giáo dục một người thầy được cả một thế hệ.
Một con chim én trong chuyến bay dài đằng đẵng của mình vì ham chơi mà đã bị lạc đàn nên
đành phải một thân một mình bay đến khu rừng gần đó. Chim én từ khi sinh ra tới giờ chỉ sống ở
thành phố đông đúc. Gia đình nó sống ở trên mái hiên nhà tầng sáu. Vị nữ chủ nhân của tầng này
thường để một đĩa thức ăn ra ngoài cho chúng, bên trong có thức ăn và rất nhiều nước. Nếu chim én

không tìm được thức ăn bên ngoài thì có thể bay về đó thưởng thức chế độ sang trọng của mình, và
con người chưa ai làm hại bầy chim én này.
Chim én sống ở trong rừng thì bắt gặp một con chim oanh đang ca hát tưng bừng.
Chim én nói với chim oanh: “bạn chim oanh ơi, bạn sống vui vẻ thế? Bạn sống ở đây từ bao giờ
vậy. Bạn có thể cho tôi biết giờ bạn đang làm gì không? Lẽ nào bạn không muốn rời xa nơi vô vị,
nhàm chán này hay sao?”
Chim oanh đáp: “Thế còn nơi nào tuyệt vời hơn nơi này ư?”
Chim én lại nói: “Thế nào, bạn có muốn biểu diễn cho những loài động vật khác và loài người
xem hay không? Nơi hoang vắng này
Đâu có thích hợp để bạn thi thố tài năng của mình? Hãy đi cùng tôi ra thành phố để thể hiện
giọng hót tuyệt vời của bạn. Mà
Cứ ở mãi trong rừng thế này bạn sẽ nhớ đến người thợ sưn độc ác? Không phải là ông ta đã từng
bắt hụt bạn hay sao?”
“Chính vì người thợ săn độc ác mà tôi không muốn đi cùng bạn đến thành phố. Vì hễ nhìn thấy
con người là tôi lại thấy sợ lắm.”
Ngày 10 tháng 9: Ngôn từ như loài ong mật: vừa có mật vừa có ngòi châm.
Ngày xưa có một chàng thợ săn ngắm rất chuẩn đi săn ở trong rừng. Trời tối đen như mực,
chàng thợ săn nhìn thấy xa xa có ánh lửa bập bùng. Đến gần một chút thì chàng thợ săn nhìn thấy
ba người khổng lồ đang nướng thịt. Một người khổng lồ xé một miếng thịt và nói: “Để tôi thử xem
thịt đã chín chưa?” người khổng lồ này vừa đưa miếng thịt vào đến miệng thì chàng thợ săn liền
bắn rơi mất. Chàng thợ săn sợ người khổng lồ ăn thịt sống sinh bệnh nên làm vậy. Người khổng lồ
lại xé một miếng thịt khác đưa lên mồm thì lại bị chàng thợ săn bắn rơi mất. Chàng thợ săn đi đến
và ba người khổng lồ hết lời khen ngợi tài bắn của chàng trai: “ở trong khu rừng bên kia có một
dòng sông, bên cạnh dòng sông ấy có một cung điện. Có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp
sống ở trong cung điện đó nhưng ngoài cổng cung điện có một con chó cực kỳ khôn ngoan ngồi
canh, cậu có đánh chết được con chó ấy không?”
Chàng thợ săn nói: “không vấn đề gì!”
Thế là bốn người rủ nhau đi tới bờ sông, chó vừa sủa một tiếng đã bị thợ săn bắn chết. Ba người
khổng lồ tưởng là đã giành được công chúa thì chàng thợ săn nói: “Các anh ở đây đợi tôi.”
Chàng thợ săn đi vào trong cung điện thấy mọi người vẫn chìm trong giấc ngủ say. Chàng trai

lấy thanh bảo kiếm của Đức vua và sau khi nhìn thấy nàng công chúa kiều diễm liền nghĩ: “không
thể để cho người khổng lồ có được công chúa.” thế là anh chàng thợ săn liền gọi những người
khổng lồ chui qua lỗ vào, họ vừa thò đầu vào lỗ thì chàng thợ săn chặt đầu ngay và còn cắt cả lưỡi
của họ.
Ngày hôm sau Đức vua hỏi: “Ai đã giết ba người khổng lồ?” người coi cổng mù mắt nói là mình
đã làm việc ấy. Thế là Đức vua quyết định gả công chúa cho viên quan coi cổng mù mắt, nhưng cô
một mực từ chối nên bị Đức vua giam vào trong một gian phòng nhỏ.
Chàng thợ săn thấy vậy bèn nói rõ sự việc với Đức vua. Chàng còn đưa lưỡi của ba người khổng
lồ và thanh bảo kiếm ra để làm chứng. Đức vua liền ra lệnh chặt đầu tên quan coi cổng dối trá và tổ
chức hôn lễ cho chàng thợ săn với công chúa xinh đẹp.
Ngày 11 tháng 9: Tất cả thể xác không thể cân nặng bằng tâm hồn. Tất cả thể xác và tất cả tâm
hồn không thể cân nặng bằng tình yêu.
La nhỏ tới một bãi cỏ rộng thênh thang thì nhìn thấy bầy động vật đang chơi đùa bên nhau. Bê
con đang nũng nịu với mẹ, ba mẹ con nhà lợn đang chơi trò trận giả, cả nhà thỏ thì đang thi chạy
với nhau.
Thỏ con hỏi con la bé nhỏ: “Mẹ bạn đâu hả la? Tại sao mẹ bạn không đến đây chơi với bạn?”
La con khóc và lắc đầu, cái chuông nhỏ ở trên cổ nó phát ra tiếng leng keng rộn ràng. La con
nói: “Từ khi sinh ra tới giờ tôi đã biết mặt cha mẹ mình đâu.”
“Đừng buồn thế bạn, chúng tớ sẽ cùng bạn đi tìm mẹ bạn nhé”. Be con nghe thấy vậy cũng đòi
đi theo.
Trên đường đi chúng nhìn thấy một con la già đang chở đầy lương thực ở phía trước. Thỏ con
liền chạy lên trước hỏi: “bác la ơi, la con này có phải là con bác không?” bác la già đáp: “Ta đã bao
giờ có con đâu.”
Chúng lại tiếp tục đi, và chúng nhìn thấy một con la già đang kéo xe. Bê con chạy lên hỏi: “bác
la ơi, la con này có phải là con bác không?” bác la già này lại đáp: “Cháu ngốc ạ, loài la chúng ta
không biết đẻ con.”
Chúng đi qua một cái giếng thì một con ngựa nâu đứng bên cạnh giếng gọi chúng: “Các cháu tơi
đây nghỉ lát và uống nước đi.”
Con ngựa nâu ngắm nhìn la con từ đầu tới chân và nói: “Đây không phải là con của mình ư?”
“Cháu là la con, cháu không phải là ngựa con.” “Đúng thế, cái chuông trên cổ con là do ta đeo

vào chứ ai.”
“Mẹ ơi, cuối cùng con đã tìm được mẹ!” la con và hai người bạn reo vang.
“Thế cha con đâu?”
Ngựa nâu đáp: “Cha con đang xay mì ở nhà xay ấy.”
Ngựa nâu đưa con đi đến nhà xay và nói với một con lừa đen: “Anh xem, con chúng ta đến thăm
anh này.” “Cha ơi!” cuối cùng thì cả gia đình ba người nhà la con đã được đoàn tụ bên nhau.
Ngày 12 tháng 9: Vẻ đẹp đánh vào ánh mắt nhưng phẩm giá chinh phục tâm hồn.
Vào một ngày đầu thu, lần đầu tiên tôi cầm lấy cần câu từ tay chú, băng qua khu rừng đi câu cá.
Chú có nhiều năm câu cá nên dày dặn kinh nghiệm lắm, chú biết ở chỗ nào có nhiều cá sộp. Chú
chỉ cho tôi một chỗ ngồi câu thuận lợi nhất. Tôi làm vẻ giống như những người câu cá, cũng tung
cần ra, mắt nhìn chằm chằm xuống nước. Mãi mà chẳng có động tĩnh gì nên thất vọng ghê. “Cháu
thử lần nữa xem sao.” chú tôi khuyến khích được chốc thì chẳng thấy mồi câu đâu cả.
“Được đấy” tôi mừng rỡ “kiểu này là có cá rồi.” tôi vội giật mạnh cần câu nhưng nhấc lên thì
toàn là rong rêu…
Tôi hết lần này sang lần khác quay quay cánh tay mỏi nhừ và rồi quăng dây thật xa nhưng mặt
nước vẫn phẳng lặng như tờ.
“Thử lần nữa xem sao.” chú tôi như không có chuyện gì xẩy ra nói: “Cháu này, câu cá cần phải
kiên trì mới câu được.”
Bỗng nhiên thấy như có cái gì đang giật giật lưỡi câu, tự dưng cần câu bị kéo xuống dưới nước.
Tôi vội vàng kéo cần lên thì thấy một con cá sộp bé đang bị mắc vào lưỡi câu nhẩy tưng tưng trong
ánh nắng rạng rỡ.
“Chú ơi!” tôi vui sướng reo lên: “Cháu câu được một con cá!”
“Vẫn chưa được đâu.” chú nói chưa dứt lời thì thấy con cá sộp lao ngay xuống nước lặn mất
tăm.
Lưỡi câu chẳng thấy đâu, rõ ràng là đã câu được cá mà cuối cùng chẳng được gì.
“Cháu phải nhớ là” chú tôi mỉm cười nói: “khi cá chưa kéo được lên bờ thì đừng có nói là mình
đã câu được cá. Chú đã gặp nhiều người lớn đã làm như vậy trong nhiều tình huống nên kết quả là
đã làm toàn những việc ngốc nghếch.”
Ngày 13 tháng 9: Gương mẫu bao giờ cũng hiệu nghiệm hơn những lời giáo Huấn.
Năm ấy tôi thi đậu vào trường đại học của tỉnh nhà. Chính cha tôi đã đưa tôi ra ga để lên đường

tựu trường.
Trời tháng 9 vô cùng oi ả, chẳng mấy mà chiếc áo của cha tôi thấm đẫm mồ hôi. Cha vác đống
hành lý rất nặng nhưng chân vẫn bước đi thoăn thoắt.
Tôi chen vào dòng người để lên tàu, lên tới chỗ ngồi tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ. Cha tôi nâng cái
túi nặng trịch lên cao để tôi đỡ lấy thì đúng ấy nghe thấy sọat một cái dây túi bị đứt. Thế là mọi thứ
bên trong từ táo, lê, bánh, lạc…đổ tứ tung ra hết bên ngoài. Cha tôi cuống cuồng lên nhặt từng thứ
rơi vãi trên mặt đất. Tôi sợ quá hét lên: “Cha ơi, đừng nhặt nữa, đừng nhặt nữa…” “Lê này chưa
vừa hái, con mang theo ăn nhé.” cha tôi nhẩy từ dưới đường ray lên cười nói. Nhưng túi xách bị đứt
quai nên không thể xách được. ông lúng túng một lát, nhưng rồi ông thò tay vào cởi thắt lưng của
mình ra và móc vào hai đầu túi, vừa đúng như cái quai túi. Đúng lúc ấy thì đoàn tàu cũng hú còi ầm
ĩ.
Cha tôi hai tay kéo quần lên quá bụng, mấy anh thanh niên thấy vậy cười nghiêng ngả và cha tôi
cũng cười rất đôn hậu, còn tôi thì không cất
Nổi tiếng cười. Đòan tàu bắt đầu chạy, cha tôi vẫn đứng ở đó xách quần. Đòan tầu đi xa dần đến
khi cha tôi chỉ còn là chấm đen trên sân ga. Nước mắt tôi trào ra rơi lã chã…tôi luôn trân trọng sợi
thắt lưng ấy của cha. Sau này giành được thành công hay gặp thất bại thì đó vẫn là nguồn động lực
quý báu đối với tôi. Mỗi khi nhớ đến giây phút cha tháo thắt lưng ra thì tôi luôn cảm thấy đó là
hành động tuyệt vời nhất trên thế gian này.
Ngày 14 tháng 9: Ngày thế giới làm sạch trái đất. Trái đất là ngôi nhà chung của nhân loại,
chúng ta cần phải bắt đầu từ chính bản thân mình, giảm bớt ô nhiễm của năng lượng.
Khi máy bay của bọn khủng bố đâm ngang tòa nhà thương mại mỹ thì Eden biết được mình
không được sống tiếp trên cõi đời này. Thế là ông liền rút điện thoại di động ra gọi. ông nhanh tay
gọi cuộc thứ nhất. Bỗng tòa nhà trên đầu đổ ụp xuống, ông bị mắc trong đống đất đá ngổn ngang.
ông biết mình không còn đủ thời gian nên ông bấm ngay cuộc gọi thứ hai. Đầu bên kia không nhấc
máy, ông liền nghĩ ngay đến một việc hết sức quan trọng và gọi cuộc thứ ba… xác của ông được
tìm thấy trong đống đổ nát. Bạn bè ông buồn lắm vội đến nơi đưa tiễn ông. Trong đó có điện thoại
của hai người đã nhận được tín hiệu cuộc gọi của ông lúc còn sống, đó là trợ lý và luật sư ucả ông.
Đáng tiếc là cả hai người đều không nghe được ông nói gì. Họ kiểm tra thì thấy trước khi mất ông
đã gọi ba cuộc điện thoại.
Họ suy đóan cuộc điện thoại thứ ba có thể có liên quan tới di chúc tài sản của ông. Nhưng ông

chỉ có một bà mẹ già tàn tật sống ở thành phố San Fransico.
Tối hôm ấy, luật sư của ông vội bay tới San Fransico và thấy mẹ ông đang vô cùng đau khổ.
Luật sư nói: “Xin bà hãy tha thứ cho chúng cháu, cuộc điện thoại này liên quan tới tài sản lớn của
con bà…” bà mẹ lắc đầu nói: “di chúc của con trai tôi chẳng giúp ích gì anh. Câu nói cuối cùng của
nó với tôi là…”
Vị luật sư cảm động tới rơi nước mắt chào tạm biệt bà mẹ đang đau khổ vì mất con.
Không lâu sau, một tờ báo đã đăng tít là: “Trong thảm họa ngày 11/9, một công dân mỹ đã để lại
lời nhắn cho đời là: “Mẹ ơi, con yêu Mẹ!”
Ngày 15 tháng 9: Ba người cùng đi tất có kẻ thầy ta, chọn người hay mà bắt chước, người dở mà
sửa mình.
Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc xa xôi nọ có một Đức vua và hoàng hậu lấy nhau đã lâu
mà mãi mới sinh được một nàng công chúa. Nhưng nàng công chúa bé nhỏ đã bị một bà tiên độc ác
nguyền rủa là năm nàng 15 tuổi nàng sẽ bị suốt nhọn đâm vào tay và sẽ ngủ đúng trăm năm.
Đức vua đã ra lệnh đốt hết đồ dệt vải. Thế là nàng công chúa được sống trong vui vẻ và hạnh
phúc. Đúng ngày công chúa tròn 15 tuổi thì Đức vua và hoàng hậu đi vắng. Công chúa chạy đùa
trong cung điện và nang đã đi vào một ngôi tháp cổ và thấy một bà già đang dệt sợi. Công chúa
chưa bao giờ nhìn thấy các đồ dùng dệt sợi nên tò mò thò tay vào sờ thì bị suốt sợi đâm vào tay.
Công chúa ngã xuống đất và chìm vào trong giấc ngủ sâu, mọi thứ trong tòa tháp cũng chìm vào
trong giấc ngủ nghìn năm. Đúng ngày công chúa ngủ được một trăm năm thì có một chàng hoàng
tử xuất hiện bên ngoài tòa tháp. Một bà già đã nói cho chàng biết là trong cung điện nguy nga sau
rừng rậm đầy gai kia có một nàng công chúa xinh đẹp đang ngủ. Bà còn nói
Có rất nhiều hòang tử đã tới đây nhưng đều bị gai đâm chết. Hoàng tử này nói: “Gai thì có gì
đáng sợ đâu! cháu nhất định phải cứu người đẹp ngủ trong rừng.”
Khi chàng hoàng tử chuẩn bị chặt gai bước vào thì tự dưng dây gai cứ mở đường cho chàng đi.
Chàng bước vào cung điện tĩnh mịch và đến bên tòa tháp nọ thấy nàng công chúa đang chìm sâu
trong giấc ngủ. Đó là một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, chàng hoàng tử không kìm được lòng
mình cúi xuống hôn nàng một cái. Điều kỳ diệu đã xẩy ra, nàng công chúa bỗng mở mắt ra và chăm
chú nhìn hoàng tử. Người đẹp ngủ trong rừng đã tỉnh dậy và mọi thứ đều thức tỉnh.
Người đẹp ngủ trong rừng và chàng hoàng tử đã tổ chức lễ cưới linh đình. Từ đó họ sống trong
vui vẻ và hạnh phúc.

Ngày 16 tháng 9: Không có thứ giải trí nào ít tốn kém hơn việc đọc. Không có niềm vui nào dài
lâu hơn việc đọc.
Cừu mẹ sinh được 7 con cừu non. Một hôm cừu mẹ muốn vào trong khu rừng tìm đồ ăn cho lũ
con. Cừu mẹ nói với các con: “Các con phải đề phòng sói nhé, nó hay đóng giả lắm đấy.” cừu mẹ
đi được một lát thì sói đến. Sói vừa gõ cửa vừa gọi: “Các con ơi mở cửa cho mẹ. Mẹ về rồi đây.”
mấy con cừu non nghe thấy giọng nói khàn khàn thì biết ngay là sói đang đứng bên ngoài: “Giọng
vừa khàn vừa đục, chỉ là giọng sói mà thôi!”
Thế là sói ta liền ăn vôi và giọng nói trở nên trong trẻo hơn, dịu dàng hơn. Nó lại đến gõ cửa,
vừa gọi vừa gác chân lên cửa kính. Lũ cừu non nói: “Chân mẹ đâu có đen như thế. Chỉ có chân chó
sói thôi.”
Nghe vậy sói ta liền quết bột mì vào đôi chân rồi chạy tới nhà cừu. Mấy con cừu non nghe thấy
giọng nói trong trẻo, nhìn thấy đôi chân trắng cứ nghĩ là mẹ đã về liền mở ngay cửa ra.
Trời ơi, bước vào nhà không phải là mẹ mà là con sói hung ác! sói ta nuốt chửng luôn mấy con
cừu non vào bụng. Chỉ còn duy nhất con cừu út bé bỏng nấp ở sau chiếc đồng hồ treo tường không
bị sói tìm thấy nên may mắn thóat chết.
Sói ta ăn uống no nê rồi thì nằm khểnh dưới gốc cây ngủ ngáy vang trời.
Cừu mẹ về nhà chỉ thấy có mỗi con cừu út, cừu út kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe. Cừu mẹ liền
đi tìm sói già đang ngủ say dưới gốc cây, nó liền lấy kéo mổ toang bụng sói già và 6 chú cừu con
nhẩy ra. Cừu mẹ cho đá vào trong bụng sói rồi khâu lại. Sói già tỉnh dậy liền đến bên hồ uống
nước. Nó vừa khom mình cúi xuống uống nước thì tảng đá nặng quá nên rơi ùm xuống hồ và bị
chết đuối. Đáng đời con sói gian ác.
Ngày 17 tháng 9: Tình yêu cũng chính là lòng tốt, là ánh sáng nội tâm soi rọi con người và ban
cho con người nguồn ấm áp vô tận.
Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc nọ có một vị vua anh minh. Ông có một chàng hoàng tử
và ba cô công chúa xinh đẹp.
Một hôm, có ba người mang ngọc ngà châu báu đến cúng tiến cho vua. Người đều tiên cúng tiến
cho Đức vua một con quạ biết nói; người thứ hai cúng tiến cho Đức vua một cái còi biết thông báo
tình hình quân địch. Hai người này đến đây cũng là để ngỏ lời cầu hôn với công chúa và Đức vua
cũng đồng ý.
Người thứ ba thì vừa già vừa xấu. Chàng trai này cúng tiến cho Đức vua một con ngựa biết bay

và cầu xin Đức vua gả nàng công chúa thứ ba cho mình. Đúng lúc ấy thì hoàng tử đứng ra nói: “Để
ta thử ngựa gỗ đã rồi hãy nói.”
Hoàng tử cưỡi lên ngựa gỗ và bay lên trời, sau đó thì hạ xuống một vương quốc xa xôi. Ở đó
chàng hoàng tử đã gặp được nàng công chúa xinh đẹp và hai người đem lòng yêu nhau tha thiết.
Hoàng tử và nàng công chúa ở vương quốc xa xôi này đã cùng nhau cưỡi lên ngựa gỗ bay về vương
quốc của hoàng tử.
Hoàng tử thu xếp cho công chúa và ngựa gỗ ở trong vườn hoa, còn chàng thì về cung điện xin
cha tổ chức lễ cưới. Sau đó không lâu thì một lễ cưới linh đình được chuẩn bị sẵn sàng. khi hoàng
tử quay lại vườn hoa đón công chúa thì không tìm thấy nàng đâu. Hóa ra chàng trai xấu xí hiến tặng
ngựa gỗ đã lừa mất công chúa.
Họ bay tới một đất nước xa xôi. Đức vua của vương quốc này đang đi săn thì phát hiện ra họ nên
đã ra lệnh giết chết anh chàng xấu xí, gian trá kia và đưa công chúa về cung. Công chúa kể lại toàn
bộ sự việc cho Đức vua nghe và Đức vua tốt bụng đã sai đại thần gửi thư báo cho hoàng tử và Đức
vua cha của nàng biết tin.
Hoàng tử nhận được tin của công chúa liền nhanh chóng tới đón nàng về. Trong lễ cưới cha của
công chúa đã gửi tặng rất nhiều châu báu cho hoàng tử. Từ ấy ba vương quốc láng giềng sống với
nhau rất hòa bình.
Ngày 18 tháng 9: Không gì rẻ mà lại quý như thái độ lịch sự.
Ngày xưa, có một ông vua nọ lấy được một bà hoàng hậu vô cùng hiền lành và lương thiện.
Hoàng hậu có hai người chị gái vô cùng xấu tính, tòan ghen ghét với em. Hai người chị gái đã cho
ba đứa con của hoàng hậu vào trong một cái chậu gỗ rồi ném xuống sông. Chiếc chậu gỗ này trôi
dạt theo dòng nước qua ngự hoa viên thì hai vợ chồng chuyên chăm sóc ngự hoa viên nhìn thấy vớt
lên.
Hai người chị đã đi nói với Đức vua rằng chính tay hoàng hậu đã giết con mình. Đức vua nghe
thấy thế vô cùng tức giận và ra lệnh giam hoàng hậu tội nghiệp vào trong lãnh cung.
Hai chàng hoàng tử và một nàng công chúa sống vui vẻ và lớn khôn ở trong ngự hoa viên. Một
hôm, bỗng có một ông lão nói với ba anh em rằng: “Nếu như các cháu tìm thấy được ba món đồ
quý sau thì các cháu sẽ biết được thân phận của mình. Một là con chim biết nói biết hát, hai là nứpc
vàng ba là cây biết chơi nhạc.” nghe thấy ông lão nói vậy thì hai chàng hoàng tử liền lên đường tìm
ngay. Một năm sau chưa thấy hai người anh quay lại nên công chúa bắt đầu đi tìm ba món đồ quý

ấy.
Công chúa gặp một bà lão, bà lão cho công chúa một quả bóng nhỏ và nói: “Anh trai cháu đã bị
biến thành đá rồi. Cháu cứ đi theo quả bóng này thì sẽ tìm được ba vật báu ấy và sẽ cứu sống được
hai người anh của mình. Nhưng cháu phải nhớ là đằng sau có tiếng gì kêu thì cũng mặc, tuyệt đối
không được quay đầu lại nhìn.”
Công chúa đi như bay trên đường, đằng sau nghe thấy những tiếng kêu ghê rợn nhưng nàng
quyết không quay đầu nhìn lại. Đầu tiên là nàng tìm thấy được con chim biết nói. Con chim đã chỉ
đường cho nàng và nàng đã tìm được cả ba vật quý ấy, sau đó còn cứu được cả các anh mình thóat
khỏi lời nguyền làm đá.
Ba món đồ quý này nhanh chóng làm kinh động tới cả Đức vua. Trong khi tới xem thì Đức vua
đã nghe thấy con chim nói: “Thưa Đức vua kính miến, hai người chị của hoàng hậu đã lừa dối
người. Chính họ đã vứt ba người con của hoàng hậu đi lại còn hãm hại hoàng hậu. Bây giờ ba
người trẻ tuổi đang đứng trước mặt người chính là ba đứa con yêu quý của người.” bị Đức vua truy
hỏi một hồi thì hai người chị độc ác đã phải nói thật sự tình.
Ngày 19 tháng 9: Hạnh phúc chân chính của con người nằm trong lao động và khoa học.
Một buổi tối, khi vợ tôi đang chuẩn bị bữa tối ở trong bếp thì cậu con trai đầu lòng cầm một tờ
giấy vào đưa cho mẹ. Vợ tôi lau khô tay vào tạp dề và cầm lấy tờ giấy đọc. Trong đó cậu con trai
tôi viết:
Cắt cỏ: 5 nghìn.
Dọn phòng con tuần này: 1 nghìn. Đi mua muối cho mẹ: 5 trăm. Trông em cho mẹ: 5 trăm.
Đi đổ rác: 1 nghìn.
Kiểm tra được điểm 10: 5 nghìn. Chăm sóc vườn cây: 5 trăm. Tổng cộng: 13.500 đồng.
Cô ấy nhìn cậu con tràn đầy hy vọng đứng ở cửa bếp. Cô ấy cầm bút và lật tờ giấy lên viết:
Khi con lớn lên ở trong bụng mẹ tất cả lả 9 tháng 10 ngày. Cái đó là vô giá.
Mẹ thức cả đêm trông con, gọi bác sỹ…Đó là vô giá. Những gì phiền toái con gây ra bao nhiêu
năm nay và những giọt nước mắt khóc vì con là vô giá.
Những đêm tối lo âu và những khó khăn phải đối mặt trong tương lai là vô giá.
Mua đồ chơi, quần áo, lo lắng ăn uống cho con, thậm chí là lau nước mũi cho con cũng là vô giá.
Con trai, con hãy tự mình cộng những thứ trên vào thì con sẽ thấy tình yêu chân thực mẹ giành
cho con là vô giá.

Sau khi đọc xong những gì mẹ viết thì mắt cậu con trai nhòe ướt. Cậu bé nhìn chằm chằm vào
mẹ và nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ vô cùng.”
Ngày 20 tháng 9: Chính học vấn làm cho cuộc sống không bị ám ảnh bởi cái chết.
Cứ vào dịp sinh nhật của maria thì lại cô bé lại nhận được một bó hoa dành dành màu trắng. Bó
hoa dành dành trắng ấy không kèm theo một bưu thiếp chúc mừng nào cả. Đến cửa hàng hoa thì
cũng không tra ra được ai là người tặng hoa vì hàng hoa quá đông người. Bó hoa dành dành trắng
luôn được gói bằng giấy màu phấn hồng, trong trắng không tỳ vết khiến lòng người xao xuyến. Cô
bé vô cũng vui sướng mỗi khi nhận được bó hoa dành dành trắng.
Cô bé không thể kiểm tra được ai là người tặng hoa, nên ngày nào cô bé cũng suy luận ra hình
dáng người tặng hoa. Mỗi lần cô bé nghĩ có thể người tặng hoa xấu hổ hoặc là tính tình xa lánh mọi
người nên không muốn cho biết mình là người tặng hoa thì cô đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mẹ cô càng làm cho cô tưởng tượng nhiều hơn. Rất nhiều lần mẹ hỏi có phải là maria đã từng
làm việc tốt gì cho ai nên họ mới làm vậy để cảm ơn? Hay là có phải người hàng xóm đã làm vậy
vì cô bé thường giúp
Họ dỡ hàng vào kho? Hay là bác ở đầu ngõ vì cả kỳ nghỉ tết rồi maria toàn nhận thư từ cho bác?
Hay có anh chàng nào đó nhỉ? Maria không thể nào biết được là ai. Mùi hương nồng nàn, màu hoa
tinh khiết của dành dành luôn làm bạn với maria, khiến cho cô cảm thấy mình là người đáng yêu
nhất, đáng được mọi người quan tâm và yêu thương.
Maria đã sống trong sự tưởng tượng của mùi hoa dành dành, lớn lên trong mùi hoa dành dành.
Đến năm 22 tuổi thì mẹ cô qua đời. Và cũng từ ấy cô không còn nhận được bó hoa dành dành nào
nữa.
Ngày 21 tháng 9: Ngày quốc tế hòa bình. Giải trừ chiến tranh và bạo lực, thúc đẩy thế giới hòa
bình là nguyện vọng của mỗi người chúng ta.
Cậu bé mới đi học lớp một và đầu năm nhà trường tổ chức họp phụ huynh nên bố mẹ phải đến
dự. Mẹ cậu bé sẽ đi họp phụ huynh, cậu bé lo lắng lắm. Vì đây là lần đầu tiên cô giáo và các bạn
khác sẽ gặp mẹ mình, nhưng sự có mặt của mẹ sẽ làm cậu khó chịu. Tuy là mẹ cậu bé rất đẹp,
nhưng đáng tiếc là bên má phải có vết sẹo rất to lồi hẳn ra. Cậu bé chưa bao giờ nghe thấy mẹ kể
chuyện tại sao lại có vết sẹo đó.
Trong buổi họp phụ huynh, không ai để ý tới vết sẹo của mẹ cậu bé mà ngược lại họ lại rất ấn
tượng sâu sắc về sắc đẹp và sự tự nhiên, hòa nhã của mẹ cậu. Nhưng cậu bé vẫn cảm thấy lúng

túng, toàn trốn vào chỗ không người. Vô tình cậu nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ mình với cô
giáo:
“Sao trên mặt chị lại có vết sẹo to thế?” mẹ cậu bé cười nói: “khi con trai tôi còn bé thì phòng
cháy chẳng may bị cháy. khi ấy lửa cháy to lắm cô giáo ạ, không ai dám xông vào cứu cháu nên tôi
đã xông vào đó cứu cháu ra. Chính lúc tôi nhìn thấy cháu thì thanh xà ngang rơi xuống. Tôi phải
lao vào thật nhanh che cho cháu thì cháu mới không bị thanh xà ngang rơi vào đầu và không bị
bỏng. Sau đó thì tôi ngất đi có biết gì đâu. Cũng may là mấy anh cứu hỏa đã kịp thời đến cứu hai
mẹ con tôi ra.” bà mẹ xoa xoa vết thương bên má trái nói: “Vết sẹo này tuy là không bao giờ mất
đi, nhưng đến nay tôi không thấy hối hận gì với những gì mình đã làm.”
Nghe đến đây thì mắt cậu bé nhòe đi. Cậu chạy đến chỗ mẹ và ôm chặt lấy mẹ. Cậu bé vô cùng
cảm động với những gì mẹ đã làm cho cậu. Trong giây lát cậu cứ ôm lấy đôi tay mẹ không chịu
buông ra.
Ngày 22 tháng 9: Khuôn mặt của bạn đã đón nhận món quà quý báu nhất thượng đế ban tặng đó
là nụ cười.
Đây là một câu chuyện có thật. Một gia đình nọ sống ở một cửa hàng hai tầng được lắp ghép
bằng gỗ. Nửa đêm bà mẹ dậy đi vệ sinh thì bỗng ngửi thấy mùi khói khét lẹt. Lúc ấy bà phát hiện ra
dưới tầng đã bốc cháy nghi ngút. Hai cô con gái, ba cậu con trai và hai người làm công đã bị mắc
trong đống lửa. Mấy đứa trẻ bị đánh thức dậy liền đứng vây quanh mẹ. Cũng may là trần nhà bên
trên chỉ có một lớp nên có thể nhấc lên là nhẩy ra ngoài sẽ thóat chết. Trong lúc tuyệt vọng, người
cha đã cùng hai người làm công đục thủng trần
Nhà sau đó thì chui qua và trèo qua tường. Người cha ra trước nhưng không thấy quay lại vì còn
đang mải chữa cháy cho nhà hàng xóm. Bên trong bức tường cao, ngọn lửa bốc ngùn ngụt ngày
càng tới gần mấy mẹ con. Trong năm đứa con thì đứa cao nhất mới có
1m54, mà tường bên ngòai cao hơn 2m. Mấy đứa trẻ không thể tự trèo lên được. “Các con phải
giẫm lên tay mẹ trèo lên đi!” bà mẹ quỳ trên mặt đất rồi giữ chắc lấy đôi chân của cậu con trai giúp
cậu bé vượt qua tường. Bà mẹ đã đưa được lần lượt mấy người con ra ngoài theo cách đó.
Khi ấy ngọn lửa đã cháy tới chân bà mẹ, bà mẹ gắng sức đưa nốt hai cô con gái ra ngoài. Cuối
cùng thì bà cũng kiệt sức, chân tay run bắn. Cô chị giúp mẹ đưa em gái ra ngoài, sau đó khóc lóc
đòi mẹ phải ra trước. Nhưng bà mẹ không nghe, bà lấy hết sức bình sinh nhâng con gái qua đầu và
đưa con qua tường. Cuối cùng chỉ còn lại mình bà mẹ chìm trong đống lửa. Năm người con ở ngoài

không cứu được mẹ khóc không thành tiếng.
Ngày 23 tháng 9: Tiết: Lập thu (ngày 13 tháng 8 âm lịch).
5 người chồng được hỏi một câu hỏi giống nhau: “Nếu mẹ, vợ và con anh cùng ngồi trên một
con thuyền đi trên sông mà bỗng nhiên bị lật rơi xuống nước, anh chỉ có thể cứu được một người
thì anh sẽ cứu ai?”
Người chồng lý trí nói: “Tôi sẽ cứu con mình, vì nó còn bé, cuộc sống còn dài.”
Người chồng hiện thực nói: “Tôi sẽ cứu vợ mình, vì cô ấy còn sống thì chúng tôi sẽ vẫn còn có
thể sinh con, vẫn sẽ có một gia đình hòan chỉnh.”
Người chồng thông minh nói: “Tôi sẽ cứu người ở gần mình nhất, vì người đó sẽ có khả năng
cứu sống dễ nhất.”
Người chồng khôn ngoan nói: “Tôi sẽ cứu mẹ của con.” mẹ của con là mẹ của con mình hay là
mẹ mình thì các bạn tự đoán.
Còn mỗi người chồng thật thà không biết lựa chọn thế nào thế là về nhà hỏi mẹ, vợ và con mình.
Cậu con trai nghe xong thì chẳng buồn để ý nói: “Chỗ mình ở làm gì có sông, làm sao mà rơi
xuống nước được cơ chứ? Đó là chuyện không thể!” ở độ tuổi của con thì nó chỉ biết sống lạc quan
với hiện tại và tương lai.
Người vợ thì hết sức khó chịu với thái độ của chồng: “Thế mà anh cũng hỏi được câu này!
Đương nhiên là anh phải cứu hai mẹ con em trước rồi. Làm gì có chuyện là chỉ được cứu có một
người!” Đàn bà ai cũng vậy, lúc nào cũng tin rằng chồng mình có khả năng tuyệt vời và chắc chắn
sẽ có khả năng đảm nhận được trách nhiệm của người chồng.
Cuối cùng thì người chồng thật thà quay sang hỏi mẹ mình. Bà mẹ vô cùng ngạc nhiên dù chưa
nghe cậu con trai nói hết đầu đuôi. Bà vội cầm chặt lấy đôi tay con và lo sợ nói: “Con ơi mình bị
rơi xuống nước à? Thế thì con cũng bị rơi xuống nước còn gì? Mẹ phải cứu con đầu tiên!” trong
giây lát cậu con trai lớn tuổi bỗng quỳ thụp xuống khóc không thành lời.
Ngày 24 tháng 9: Chúng ta cần phải biết nếm trải đau khổ, chỉ có như vậy mới hiểu được niềm
vui của sự sống.
Có một cậu bé nọ bình thường học hành rất chăm chỉ, nhưng cứ đến kỳ kiểm tra người bạn ngồi
cùng bạn luôn dễ dàng đứng đầu lớp, còn cậu thì chỉ đứng được thứ 21 của lớp.
Về đến nhà cậu hoang mang hỏi mẹ: “Mẹ ơi có phải con ngu hơn các bạn khác? Chúng con học
chăm chỉ như nhau, sao con toàn bị điểm kém hơn các bạn?”

Bà mẹ hiểu ngay là lòng tự trọng của con đang bị tổn thương. Nhưng bản thân bà mẹ cũng không
biết nên trả lời câu hỏi của con như thế nào.
Sau một lần kiểm tra khác thì cậu bé đã tiến bộ hơn, đứng thứ 7 trong lớp. Về đến nhà cậu bé
vẫn hỏi mẹ câu hỏi như mọi lần. Bà mẹ không nói gì vì trí thông minh của con người không ai
giống ai cả, bà mẹ cũng không muốn nói ra những câu đại loại như là con ham chơi hơn các bạn,
con lười học hơn các bạn…vì bà biết rằng con trai mình luôn nỗ lực vươn lên. Vì vậy, bà mẹ quyết
tâm tìm ra một câu trả lời hoàn hảo nhất.
Thành tích học tập của con ngày càng tiến bộ hơn, nhưng vẫn còn kém hơn so với cậu bạn cùng
bàn, nhưng phải nói là kết quả ngày một tốt lên. Để khuyến khích con thì bà mẹ quyết tâm đưa con
ra ngắm biển một lần. Hai mẹ con ngồi bãi biển, bên bờ biển có mấy con chim đang tranh nhau ăn
mồi. Mấy con hạc xám cất cánh bay vút lên trời xanh, còn hải âu thì chậm chạp nên bay lên chậm
hơn, tuy nhiên chính những con hải âu này mới là loài chim bay vượt được đại dương bao la.
Cũng như vậy, giành được thành công thực sự không hẳn là đứa trẻ có tư chất thông minh mà là
đứa trẻ không ngừng vươn lên.
Đến giờ thì cậu bé ngày nào không còn lo lắng đến thứ hạng của mình nữa, và cũng không còn ai
hỏi cậu thành tích học tập hồi nhỏ ra sao, vì cậu đã thi đỗ thủ khoa của một trường đại học danh
tiếng.
Ngày 26 tháng 9: Muốn biết tình yêu là thế nào thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác
từ là yêu.
Đó là một bà mẹ hết sức bình thường, bà không hề có học vấn gì cao xa, cũng không có thân
hình gì vĩ đại. Nhưng bà đã chiến thắng được sự yếu đuối của người đàn bà chăm sóc đứa con bị
tàn tật bẩm sinh suốt 72 năm dài, từ khi còn là cậu bé đến lúc thành một ông già. Lúc người con trút
hơi thở cuối cùng trên giường bệnh thì bà cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thì ốm liệt giường và rồi
vài ngày sau cũng vĩnh biệt cuộc sống này. Trụ cột cuộc sống của bà là cậu con trai không còn nữa
thì bạn cũng yên tâm rời xa cõi đời này. khi cậu con còn bé, rất nhiều người tốt bụng khuyên bà bỏ
cậu bé đi, còn trẻ đi bước nữa rồi đẻ thêm con. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc sống cô quả,
chăm sóc đứa con tật nguyền. Nhưng bà luôn nói là, con mình đã dứt ruột đẻ ra thì mình phải chăm
sóc con cho bằng những đứa trẻ khác, thậm chí là còn sống sướng hơn những đứa trẻ khác. Hơn 70
mùa xuân trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi đó là tình mẫu tử
sâu sắc. Thực sự bà đã thực hiện được mong ước của mình, bà dậy con biết sống ra sao và luôn

chăm sóc con tận tình, chu đáo. dưới đôi cánh che chở của bà mẹ thì cậu con tật nguyền đã bước
vào con đường sáng tác văn học và đã giành được thành công rực rỡ…
Trên thế giới này có rất nhiều bà mẹ hết sức bình thường nhưng lại vô cùng vĩ đại. Những bà mẹ
này đã nuôi dưỡng, dậy dỗ con cái với tình yêu vô tư nhất. Tình yêu của người mẹ bao la như biển
cả, tình yêu của con cái chỉ như dòng nước nhỏ. dù chúng ta có đi tới chân trời góc bể thì vẫn nằm
trong tình yêu thương của mẹ.
Ngày 26 tháng 9: Người ta chỉ hiểu hết giá trị của hạnh phúc khi người ta đánh mất nó.
Mọi người thường nói là tình yêu của mẹ là tình yêu vô tư nhất trên thế gian này. Cô bé
Đinh Đinh hồi bé luôn tỏ thái độ nghi ngờ với câu nói này.
Khi mới sinh con, mẹ cô bé đã không cho bé bú sữa mẹ, vì thế mà Đinh Đinh đã vô hình trung
cảm thấy có ác cảm với mẹ.
Năm lên 5 tuổi, Đinh Đinh bị ốm một trận rất nặng. Cô bé bị sốt cao liên tục trong ba ngày ba
đêm. Trong thời gian ấy mẹ cô bé đã phải bế bé trên tay suốt ngày. Đinh Đinh bị sốt cao mê man,
nhưng cô bé vẫn cảm nhận được tình yêu thương của mẹ giống như làn gió xuân ấm áp.
Được mẹ ôm ấp mấy ngày thì Đinh Đinh khỏi bệnh. Cô bé khỏi bệnh rồi thì lại bị mẹ quản lý rất
nghiêm khắc. Đinh Đinh nghĩ bụng: “Mình không phải là con đẻ của mẹ hay sao ấy?”
Năm cô bé 13 tuổi thì mẹ cô bị ốm phải nằm viện. Mẹ cô bé vuốt ve khuôn mặt con với đôi tay
gầy guộc, trắng xanh và nói: “Con gái, con lại đây mẹ thơm cái như hồi nhỏ ấy.” sau đó bà mẹ nhẹ
chúm đôi môi khô run rẩy chạm vào đôi má của Đinh Đinh. Mẹ nói: “Đinh Đinh là, con phải biết
vâng lời nhé.” Đinh Đinh cứ gật đầu cho qua chuyện. 5 ngày sau thì mẹ cô bé qua đời, mãi mãi rời
xa cô bé.
Năm tròn 18 tuổi thì bố nói cho Đinh Đinh biết: “Lúc mẹ sinh con là bị đẻ non nên mẹ nhất
quyết nói “phải giữ bằng được con, phải để con sống bằng được”. Vì mất máu nhiều nên mẹ không
cho con bú sữa được. Sau đợt ấy tính tình mẹ con thay đổi hẳn, hay cáu gắt. Cũng vì lần ấy phải
truyền máu
Mà mẹ con đã bị viêm gan b và rồi sau này dẫn đến bệnh ung thư gan mà chết. Con biết không,
mẹ con rất yêu con, luôn mong con lớn lên học hành giỏi giang.” nghe tới đó, Đinh Đinh không
cầm được nước mắt, bật khóc nức nở.
Mẹ ơi, con sẽ sống cho ra sống, con sẽ học hành chăm chỉ để mẹ được yên lòng nơi chín suối.
Ngày 27 tháng 9: Ngày du lịch thế giới. Thời gian rảnh rỗi, vác ít hành lý trên vài đi du lịch là

cách tốt nhất để thư giãn tinh thần.
Lần đầu tiền bố tặng bó hoa tươi cho hồng là năm cô 9 tuổi. Năm ấy cô vừa tham gia biểu diễn
văn nghệ của trờng xong thì bố cô liền tặng con gái một bó hồng nhung tươi thắm.
Cô bé tên là Hồng, cô bé sắp tròn 16 tuổi, nhưng những bó hoa này không làm cho cô bé thấy
vui. Hồng có thân hình khá béo nên không có bạn trai. Tuy vậy, ông bố tốt bụng của cô vẫn muốn
tổ chức buổi dạ hội chúc mừng sinh nhật cho cô con gái yêu quý của mình, và ông lại tặng con một
bó hoa rất to.
Thời gian trôi qua rất nhanh, những bó hoa tươi của bố luôn làm bạn trong ngày sinh nhật, buổi
biểu diễn, nhận giải thưởng và lễ tốt nghiệp của hồng. Cô bé hồng ngày nào đã tốt nghiệp đại học,
có con đường sự nghiệp của riêng mình và còn chuẩn bị lên xe hoa về nhà chồng. Bó hoa tươi của
bố đã đánh dấu niềm tự hào của ông, cũng đánh dấu thành công của cô con gái. Sự may mắn trong
cuộc sống của Hồng ngày càng nhiều theo năm tháng, và sức khỏe của bố cũng ngày càng kém đi
theo năm tháng. Rồi đến một ngày ông mãi mãi rời xa thế giới này, hồng mua một bó hoa hồng đỏ
nhất to nhất đặt lên linh cữu của cha.
Mười mấy năm sau, lúc nào Hồng cũng cảm thấy có sức mạnh gì đó thôi thúc cô mua một bó
hoa hồng tươi về cắm trong phòng khách, nhưng cô không đi mua.
Lại đến sinh nhật của cô. Hôm ấy, chuông cửa reo vang. Cô rất bất ngờ vì ở nhà còn mỗi mình
mình. Chồng đi chơi golf từ chiều, hai cô con gái cũng đi chơi cùng bạn bè, còn cậu con út tên là
Cường 13 tuổi thì đi chơi từ sáng sớm với lớp. Cả nhà có ai nhắc đến sinh nhật cô trong mấy hôm
nay đâu. Vì vậy, khi nhìn thấy cậu con trai đứng ở cửa cô giật cả mình.
Cậu con bé bỏng lôi từ đằng sau một bó hoa cúc vạn thọ và nói: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ! con
hy vọng là mẹ sẽ thích bó hoa này.”
“Ôi con yêu của mẹ!” Hồng thốt lên và ôm chặt con vào lòng. “Mẹ rất thích bó hoa này!”
Ngày 28 tháng 9: Niềm vui lớn nhất trong cuộc sống không phải là chiếm hữu được gì mà là quá
trình mình đã theo đuổi cái gì.
Ngay từ bé cô gái xấu xí, thấp bé nọ đã luôn sống trong tự ty. Suốt ngày cô gái cứ cúi gằm đầu
xuống không dám nhìn người khác một cái. Những cô bạn gái xinh xắn cùng lớp luôn được các bạn
trai tặng hoa, được họ quan tâm đặc biệt. Giường như họ được sống trong vùng đất đầy ánh nắng
mặt trời rực rỡ, với những khúc nhạc du dương, còn cô thì sống một mình ở góc tăm tối nhất. Cứ
như vậy, cô gái xấu xí ngày càng ít nói hơn, ngày càng tự ty hơn.

Ngày lễ tình nhân đến, những cô bạn khác thì như mọi năm ai cũng được bạn trai tặng hoa hồng
chúc mừng. Cô gái xấu xí nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, cô nghĩ đến bản thân mình và trong
lòng dấy lên nỗi buồn da diết. Tận mắt chứng kiến ngày lễ tình nhân chuẩn bị trôi qua thì bỗng
nhiên một bạn cùng phòng ôm một bó hoa hồng về tặng cô gái. Cô bạn nói rằng có người muốn
tặng cô gái bó hoa này. Cô gái vui mừng khôn xiết, trong bó hoa còn nhét một bức thư tình dầy
dặn, hóa ra có một anh chàng luôn thầm yêu cô mà cô không biết.
Từ ấy, cô gái bỗng biến thành một người khác hẳn, cô gái trông tươi tắn, trẻ trung hẳn ra và
hừng hực sức sống. Cô tự tin hơn hẳn, chủ động tiếp xúc với mọi người và luôn mỉm cười với bạn
bè, anh em. không những thế mà cô gái còn chăm chỉ học tập, dù ngày hay đêm thì cô luôn kiên trì
một niềm tin, niềm tin ấy giống như ngọn đèn sáng soi đường cho cô hướng về phía trước.
Sau này, cô gái không chỉ thành công trong học tập, công việc và sự nghiệp, mà cô còn có một
cuộc sống hôn nhân rất tuyệt vời với người chồng vừa ý.
Nhưng cô gái không biết là người tặng bó hoa và viết bức thư tình gửi cô ngày nào ấy lại chính
là người cha hiền từ của cô.
Ngày 29 tháng 9: Người vĩ đại khác với những người bình thường khác là trong hòan cảnh khó
khăn họ biết quyết tâm thực hiện mục tiêu của mình chứ không phải là đánh mất niềm tin.
Một người bạn kể lại cho tôi một câu chuyện mà bao lâu sau lòng tôi không tài nào yên ả được.
Con hàng xóm nhà người bạn tôi học cấp iii ở trường nội trú. Điều kiện kinh tế gia đình không sáng
sủa lắm, nhưng bố mẹ cậu bé lại vô cùng kỳ vọng vào cậu. Họ nhịn ăn nhịn mặc nuôi con ăn học.
Nhưng đứa trẻ này không chăm chỉ học hành, tối nào cũng hẹn mấy bạn trong phòng lén lút chơi
mạt chược.
Một lần, cậu con gọi điện về nhà cho bố và nói cuối tuần phải ôn bài nên không về nhà. Để bổ
sung dinh dưỡng cho con trai, người bố đã xào nấu rất nhiều món, mất hơn ba tiếng đồng hồ và
mang đến trường với mồ hôi vã ra trên lưng. Chính lúc ấy cậu con trai đang mải chơi bài mạt chược
với các bạn.
Tiếng gõ cửa gấp gáp, cậu con chạy ra mở cửa thì thấy bố mình đứng ở trước mặt, đôi tay run
run vì xách nhiều đồ nặng. “bố, bố tới đây làm gì?” con trai ngạc nhiên hỏi. Người cha mỉm cười
nói: “Con sắp thi đại học, bố lo con ốm yếu nên nấu vài món ăn mang đến cho con ăn. Thôi bố
không vào phòng ảnh hưởng các con, con cầm vào nhé. ăn đi cho nóng đấy, bố đi về đây.” người
bố nói xong liền quay đầu đi thẳng, bóng ông tan biến trong màn đêm.

Trong giây phút trái tim cậu bé như bị ai bóp nghẹt, cậu thấy có lỗi với bố mình vô cùng. Cậu đã
nói dối người bố yêu thương mình đến vậy. Cậu tỉnh ngộ ra và tự hứa sẽ chăm chỉ học tập để báo
đáp tình yêu thương của cha. Cậu bé này đã thực hiện được lời hứa của mình và sau này cậu đã thi
đỗ vào trường đại học danh tiếng.
Ngày 30 tháng 9: Lao động, điều độ và yên tĩnh chặn cửa mọi thầy lang.
Năm 1948, người cha đưa cô con gái bé nhỏ lên tàu vượt Đại tây dương sang mỹ đoàn tụ với vợ.
Buổi sáng sớm, khi người đàn ông đang ngồi gọt táo thì bỗng thấy thuyền lắc dữ dội, ông chao đảo
và rồi bị con dao cắm luôn vào ngực. Toàn thân ông run rẩy, đôi môi tím tái. Cô con gái 6 tuổi thấy
vậy thì lao tới muốn cứu cha, nhưng ông mỉm cười đẩy tay con gái ra nói: “không sao đâu con, bố
chỉ bị ngã một cái thôi.” sau rồi rút dao ra khỏi ngực.
Ba ngày sau, người cha vẫn cứ hát ru con ngủ như thường lệ, hàng sáng vẫn tết bím tóc sam cho
con và đưa con ra ngắm biển. Tất cả đều như thường lệ. Tàu cập cảng new york, cô con gái nhận
ngay ra mẹ mình trong biển người tấp nập. Cô bé hét toáng lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Đúng lúc ấy thì thấy mọi người cuống cả lên, cô con gái quay lại nhìn thì thấy cha mình bị ngã
sấp mặt xuống đấy, máu từ ngựa túa ra lênh láng.
Kết quả giám định xác làm cho mọi người tròn mắt ngạc nhiên: con dao ấy đã đâm một lỗ xuyên
qua tim, nhưng ông vẫn sống được qua ba ngày mà không ai biết là ông bị đâm. Chỉ có mỗi giải
thích hợp lý nhất là vết đâm nhỏ nên cơ tim vẫn chạm vào nhau họat động được, máu vẫn được
cung cấp vào tim đủ duy trì ba ngày.
Đây quả là hiện tượng hiếm có trong y học. Trong cuộc họp của ngành y có bác sỹ đã nói đó là
kỳ tích của Đại tây dương, có người đề nghị đặt tên của người đã khuất cho kỳ tích này…
“Đủ rồi!” một bác sỹ già ngồi ở ghế đầu với mái tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn trí tuệ đứng lên
nói to từng tiếng: “Tên của kỳ tích này là bố.”
Tháng 10
Ngày 1 tháng 10: Giàu sang tạo nên bạn bè và hoạn nạn thử thách họ.
Cô bé tên là Anh Nga sinh ra trong một gia đình nông dân. Nhưng cô không hiền lành chất phác
như cha mẹ mình. khi còn nhỏ, cô bé đã ngắt đứt cánh chuồn chuồn để chúng khó nhọc lê mình trên
đất. Cô bắt côn trùng cánh cứng xâu vào kim rồi cười như nắc nẻ khi thấy chúng uốn éo một cách
đau khổ. Bà mẹ thấy vậy lắc đầu khuyên cô bé không nên làm như vậy. Nhưng cô bé coi như không
nghe thấy gì.

Sau này trở thành thiếu nữ, vì gia đình nghèo nên cô phải đi làm người ở cho gia đình giàu có.
Một năm sau nữ chủ nhân nói: “Anh nga này, cháu nên về quê thăm bố mẹ mình. Túi bánh mì này
cháu mang về cho bố mẹ ăn nhé.” thế là cô gái lên đường về nhà mang theo túi bánh mì. khi đi qua
một vũng lầy để khỏi bị ướt bẩn giầy cô gái đã ném bánh mì xuống rồi giẫm lên đi qua. không ngờ
là bánh mì đã làm cho cô bị chìm xuống đáy đầm.
Cô gái rơi xuống địa ngục. Ở đó lạnh giá, tối tăm và cô độc khiến cho cô nhớ bố mẹ mình vô
cùng. Cô khao khát mình có đôi cánh đề có thể bay được về nhà trong chốc lát! lúc ấy cô chợt nhớ
tới những con chuồn chuồn đã bị mình ngắt cánh và những con bọ cánh cứ có lẽ chúng cũng khao
khát được về nhà như cô!
Trong cô trào dâng nỗi hối hận, cô cảm thấy mình giờ đây cũng giống như những con chuồn
chuồn mất đi đôi cánh đáng thương. Cô thấy đói rét, cô đơn không nơi nương tựa. Cô nghĩ nếu
được trở về cuộc sống trước kia thì cô sẽ ngoan ngõan vâng lời mẹ, sẽ làm một đứa con ngoan
không bao giờ làm đau những con vật bé nhỏ. Bỗng nhiên, Anh Nga cảm thấy như có một đám mây
nhiều màu sắc nhấc bổng mình lên, trước mắt cô mọi thứ bỗng rực rỡ hẳn lên. Cô dụi dụi mắt và
thấy mình đã về tới nhà. Mẹ cô đang ôm cô vào lòng, mỉm cười rất tươi.
Ngày 2 tháng 10: Thanh danh là món ăn tinh thần. Nó tăng cường trí tuệ, làm khoan khoái tâm
hồn và tôi luyện sự hào hứng của con người.
Chim đại bàng núi làm bạn với cáo. Chúng quyết định sẽ sống cùng nhau để tăng thêm tình đoàn
kết hữu nghị. Thế là, chim đại bàng núi liền bay đến trên một cái cây cao xây tổ, rồi đẻ trứng. Còn
cáo ta thì chuyển đến sống ở trong lùm cây của cái cây này, nó cũng xây ổ và sinh con đẻ cái ở đó.
Một hôm, cáo ra ngoài tìm thức ăn nên để mấy con cáo còn nhỏ ở tổ. khi ấy, chim đại bàng lại
đang đói bụng chưa ra ngoài kiếm mồi ăn được. Thấy cáo không có nhà, chim đại bàng liền bay
xuống lùm cây đánh chết mấy cáo con và đánh chén no nê.
Cáo mẹ quay về thấy con chết thê thảm như vậy thì vô cùng đau khổ. Nó biết rõ ràng hung thủ
chính là hàng xóm thân thiết của mình nhưng đau khổ là nó không thể trả thù ngay được. Vì cáo chỉ
chạy được ở dưới đất, không thể bay khắp nơi như chim đại bàng. Từ đó ngày nào cáo mẹ cũng
nguyền rủa kẻ táng tận lương tâm là chim đại bàng núi. Với khả năng yếu ớt của mình thì nó chỉ có
thể làm điều duy nhất như vậy.
Không lâu sau thì đại bàng núi bị trừng trị nghiêm khắc. Ngày hôm ấy, mọi người đang giết dê
ngoài đồng để cúng tế thần linh. Đại bàng núi bay tới và quắp lấy con dê đang bốc lửa bay về tổ.

Chim đại bàng không phát hiện ra dưới con dê vẫn còn dính lửa, đúng lúc đó thì có trận gió lớn thổi
tới, thế là cành cây khô bên tổ bị bén lửa cháy rất lớn. Những con đại bàng non không biết bay nên
bị thiêu chết và rơi từ trên cây xuống.
Cáo nhìn thấy lực tức chạy tới nuốt ngay những con chim đại bàng non bị rơi từ trên cây xuống
vào bụng trước mắt con đại bàng gian ác. Cuối cùng thì cáo cũng đã trả được mối thù lớn cho con
mình.
Ngày 3 tháng 10: Bạn muốn đào biển thì cần phải bắt đầu từ một con sông. Tất cả sẽ được bắt
đầu từ từng ly từng tý một.
Ngày xửa ngày xưa, cậu bé mồ côi con nhà nghèo nọ đã cứu sống một con trâu ở trên sườn núi.
Từ ấy cậu và con trâu sống bầu bạn bên nhau, mọi người gọi cậu là Ngưu Lang.
Đến một hôm, con trâu nhè từ trong mồm ra một hạt đậu. Ngưu Lang mang hạt đậu ra trồng
trước cổng nhà, chàng còn bắc cả giàn cho đậu. Con trâu già nói: “Ban đêm con hãy trốn ở dưới
giàn đậu. Như vậy con sẽ nhìn thấy được các nàng tiên trên trời và các nàng tiên ấy cũng nhìn được
con.” Đêm đến, Ngưu Lang chui vào trong giàn cây đậu ngó lên trời. quả nhiên là nàng nhìn thấy
mấy nàng tiên, trong đó có một nàng tiên ngày nào cũng da diết ngắm chàng.
Đúng vào ngày 7 tháng 7 âm lịch thì một con chim Hỷ thước bay đến tới nói với chàng: “Chức
Nữ sai tôi tới nói với chàng hãy nhanh tới cưới nàng.”
Ngưu Lang vội lắp xe và con trâu già giập giập bốn vó đưa chàng bay nhanh lên trời. Họ nhanh
chóng tới bên ngọc trì và Ngưu Lang, Chức Nữ ngồi bên nhau quay về trần gian.
Ngưu Lang đã lấy được một tiên nữ xinh đẹp thông minh. Mọi người toàn nó là khung cửi của
nàng là do thượng đế ban cho nên vải nàng dệt ra may thành áo mặc mùa đông rất ấm, mùa hè lại
rất mát. Mọi người gọi nàng là Chức Nữ.
Chức Nữ sinh hạ cho Ngưu Lang một cậu con trai và một cô con gái. Ngưu Lang cày ruộng còn
Chức Nữ dệt vải, gia đình họ sống rất hạnh phúc bên nhau.
Vài năm sau, trâu già nói với Ngưu Lang: “Sau khi ta chết, chắc chắn vương mẫu nương nương
sẽ chia cắt hai con. Con hãy lấy da ta làm đôi ủng, đi ủng vào con sẽ bay được lên trời.” nói rồi thì
trâu vàng trút hơi thở cuối cùng.
Quả nhiên, đúng ngày 7 tháng 7 âm lịch, vương mẫu nương nương đến bắt Chức Nữ quay về
trời. Ngưa lang đi ủng vào và tay dắt hai con bay lên trên trời tìm vợ. Rõ ràng thấy Chức Nữ ngay
trước mắt nhưng vương mẫu nương nương liền lấy trâm cài đầu vạch một cái thế là một con sông

sâu thăm thẳm, sóng phủ bạc đầu ngăn cách luôn cả gia đình. Ngọc hoàng cảm động trước tình yêu
của hai người nên cho phép gia đình bốn người họ được gặp nhau vào ngày 7 tháng 7 âm lịch hàng
năm.
Ngày 4 tháng 10: Ngày động vật thế giới. Những con động vật đáng yêu là bạn thân thiết nhất
của con người, chúng ta phải biết bảo vệ chúng.
Ở một thị trấn cổ kính nọ có hai chị em gái sống bên nhau. Hai chị em nhà này không những
xinh xắn mà còn ngoan ngoãn, hiền lành. Điều quan trọng hơn là cô em thì giỏi múa hát, còn cô chị
thì giỏi kể chuyện. Các vị thần tiên cũng thường xuyên mời họ múa hát, kể chuyện.
Một hôm, các thần lại mời hai chị em tới. khi cô em vừa hát xong thì một vị thần tới gần nói:
“Ông mời hai chị em đến chỗ ông nhé?” khi hai chị em chuẩn bị để về trần gian thì vị thần này
buồn bực nói: “không lẽ các cháu không ở lại đây thêm được chút à?”
“Nhưng ở dưới kia cũng có người đang đợi bọn cháu.” cô em nói. Vị thần khó chịu nói: “Hôm
nay chúng ta muốn hai cháu biểu diễn cả ngày!” hai chị em đành nghe theo lời, người hát người thì
kể chuyện.
Các vị thần ở dưới đợi mãi không thấy hai chị em đâu thì lên trên hỏi có chuyện gì xẩy ra. Họ tụ
tập đông đủ hơn cả các vị thần ở trên thì có người hét to: “Cho hai chị em về chỗ chúng ta đi.” thế
là mọi người đòi đưa hai chị em về bằng được.
Các vị thần tức giận lắm, thần ánh sáng thì phát ra tia chớp sáng lòa, thần thủy thì hô gió hô
mưa, thần địa thì hô động đất. Đúng lúc ấy hai chị em phải hét lên: “Xin các vị thần hãy dừng lại!
xin mọi người đừng cãi nhau vì hai chị em cháu.” nhưng không ai buồn để ý tới hai chị em. Thấy
vậy cô chị kể chuyện hay liền cắt đứt lưỡi mình và biến thành con chim én. Còn cô em thì để cho
mình khỏi phải đi đâu liền chặt đứt chân mình và tiếp tục cất tiếng hát, rồi biết thành con dạ oanh.
Các vị thần cảm động trước hành động của hai chị em nên dừng cãi nhau luôn.
Ngày 5 tháng 10: Khi bạn cảm thấy đau khổ và bi thương thì tốt nhất hãy học một cái gì đó. Học
tập sẽ làm cho bạn mãi mãi rời xa sự thất bại.
Lượng được 5 tuổi rồi, bố Lượng vẫn phải đi làm thuê ở ngoài thành phố, mẹ vừa phải chăm
nom con vừa phải ra đồng làm lụng cật nhọc. Lượng tuy còn ít tuổi nhưng rất hiểu chuyện, không
nghịch ngợm như những đứa trẻ khác, không bao giờ làm mẹ phải phiền lòng. Mẹ làm đồng về là
cậu lại đấm lưng cho mẹ bằng đôi bàn tay bé xíu của mình.
Nhiều khi đồng áng bận rộn, buổi trưa mẹ không về nấu cơm cho Lượng ăn nên đưa con ra đồng

cùng mình. Mẹ cậu để cậu ngồi ở bờ ruộng chơi một mình. Để con khỏi chán mẹ cậu còn cho cậu
nắm hạt dưa nhằn cho vui. Cắn hạt dưa hơi khó nên mẹ cậu đã bóc sẵn một miếng nhỏ.
Lượng ngồi ở bờ ruộng nhìn mẹ làm đồng vất vả thì thấy thương mẹ lắm. Cậu bé nghĩ: “Bố
không ở nhà, mẹ ở nhà một mình làm lụng vất vả quá. Mình phải để giành hạt dưa ngon cho mẹ.”
Để nhân hạt dưa không bị vỡ cậu đã cẩn thận tách đôi vỏ hạt ra. Nếu nhân nào bị vỡ thì cậu ăn, nếu
nhân không bị vỡ thì cậu liền cho nhân vào trong túi áo để giành mẹ.
Mẹ làm xong việc quay về bên con thì cậu bí mật nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nhắm mắt vào và há
mồm ra nhé.” bà mẹ thấy cậu con trai rất nghiêm chỉnh nên làm theo lời con. Bà mẹ há mồm ra thì
cậu con cho nhân hạt dưa đã bóc sẵn cho vào trong mồm mẹ.
Bà mẹ ngẩn người, vừa mừng vừa vui. Bà mẹ hai mắt ướt nhòe ôm chặt lấy cậu con trai và thơm
cậu một cái thật dài. Đôi môi khô nẻ hôn lên khuôn mặt bé bỏng của Lượng, cậu vui vẻ bá cổ mẹ
mình nói: “Mẹ ơi, sau này con sẽ thường xuyên bóc hạt dưa cho mẹ ăn.”
Ngày 6 tháng 10: Trên thế giới này không hề có hòan cảnh tuyệt vọng, chỉ có con người sống
trong cảnh tuyệt vọng mà thôi.
Trong một ngôi nhà đầm ấm, ngọn lửa trong bếp đang bốc lên cao ngút, trên bếp đang đặt một
cái nồi đất. Nữ chủ nhân đang ninh canh gà trong nồi đất ấy. Mùi canh thơm ngát tỏa ra khắp nơi,
khiến cho con chó nằm bên không thể ngồi yên được.
Ông chủ gia đình quay về, và trong tay cầm một chiếc nồi sắt. ông vui vẻ nói với vợ: “em yêu,
bá tước thưởng cho anh một chiếc nồi sắt.” nữ chủ nhân nhìn một lát rồi đặt nồi sắt lên bếp.
Từ đó nồi sắt và niêu đất trở thành bạn tốt của nhau. Tuy nồi sắt xuất thân từ gia đình danh giá,
nhưng tình bạn thì còn nhắc gì đến môn đăng hộ đối? Nồi sắt lúc
Nào cũng chăm chăm bảo vệ cho niêu đất, niêu đất cũng luôn coi nồi sắt là bạn tri kỷ của mình.
Nồi sắt và nồi đất ở bên nhau như hình với bóng từ sáng tới tối. Nồi nào mà ở trên bếp một mình thì
buồn lắm.
Một hôm, nồi sắt bỗng nổi hứng đòi đi chu du thiên hạ và rủ niêu đất cùng đi. Niêu đất thực sự
không muốn rời khỏi ngôi nhà thân yêu nhưng nó không muốn rời xa nồi sắt nên cả hai quyết định
lên tàu đi chơi đây đó.
Trong chuyến đi chúng gặp biết bao nhiêu là gian khổ. Chúng va vào nhau lộp cộp suốt cả ngày.
Cứ mỗi lần bị xóc thì nồi sắt không hề hấn gì vì nó vốn chắc chắn, nhưng niêu đất thì yếu nên nó
đau lắm nhưng không muốn bỏ lửng giữa chừng. Niêu đất vui lắm vì nó được làm bạn với nồi sắt.

Cuối cùng không biết chúng đi xa được bao lâu, chỉ biết rằng khi quay lại thì nồi sắt thì nguyên vẹn
như lúc đi, còn niêu đất thì vỡ tan từng mảnh.
Ngày 7 tháng 10: Không có mồ hôi thì không có nước mắt thành công.
Nhiều năm trước, ở một nông trường miền tây nước mỹ có một người chăn cừu nghèo khó.
Người này sinh được hai cậu con và chúng còn ít tuổi. Người chăn cừu không có tiền nên phải đi
chăn thuê nuôi sống cả nhà.
Một hôm, mấy cha con đuổi đàn cừu đến bên sườn núi. khi ấy, bầy chim nhạn kêu vang trời bay
qua đầu họ và trong nháy mắt biến vào bầu trời bao la.
Cậu con út hỏi cha: “Bố ơi, chim nhạn bay đi đâu thế?”
“Nó bay đến nơi ấm áp con ạ. Ở đó chúng sẽ làm tổ sống qua mùa đông lạnh giá.” người chăn
cừu chăm chú trả lời.
Cậu con trai đầu lòng chớp chớp mắt và nhìn theo với sự ngưỡng mộ vô cùng: “Nếu như bố con
mình cũng biết bay như là chin nhạn thì tốt biết bao nhỉ! như thế con sẽ bay cao hơn cả chim nhạn,
con sẽ bay tới thiên đường xem mẹ có ở đó hay không.”
Cậu con út nói với bố: “Làm chim nhạn biết bay sướng thật bố nhỉ! như vậy chẳng cần phải đi
chăn cừu nữa, chúng ta sẽ được bay đến nơi chúng ta muốn.”
Người chăn cừu im lặng một lát sau đó nói với hai con: “Chỉ cần chúng ta muốn thì chúng ta sẽ
biết bay các con ạ.” hai cậu con trai thử nhưng thử mãi mà không thể bay lên được. Thế là hai cậu
con nhìn bố với ánh mắt nghi ngờ.
Người chăn cừu nói: “Để bố bay cho các con xem nhé.” nói rồi ông bay bay lên một tý, nhưng
thực ra chưa bay thực
Sự. Người chăn cừu nói chắc nịch: “Bố có tuổi rồi nên không bay được. Các con còn nhỏ nếu cố
Gắng chắc chắn sẽ bay được.” hay cậu con ghi nhớ lời cha nói và luôn nỗ lực vươn lên. Sau này
lớn khon, quả là hai cậu con đã biết bay. Hai cậu con đã phát minh ra máy bay. Đó chính là anh em
nhà lai-ca.
Ngày 8 tháng 10: Ngày thị giác thế giới. Bảo vệ đôi mắt của chúng ta để cho chúng ta có được
thị giác mạnh khỏe và trong sáng đến suốt đời.
Trong ngôi chùa nọ có một chú tiểu hòa thượng. Việc của chú tiểu hòa thượng này là hàng sáng
phải quét dọn sạch sẽ những chiếc lá rơi ở trong sân chùa. Việc này mất rất nhiều thời gian và công
sức.

Mỗi khi trời chuyển sang thu là chú tiểu hòa thượng ta đau đầu vô cùng. Chú tiểu hòa thượng vắt
óc suy nghĩ, tìm mọi cách và còn hỏi các vị sư huynh sư đệ xem làm thế nào để mình quét lá được
nhàn nhã hơn.
Sau này, vị hòa thượng già trụ trì ngôi chùa biết được việc đó nên đã giành thời gian trò chuyện
với tiểu hòa thượng. Chú tiểu hòa thượng rất thật thà nên đã nói thật suy nghĩ của mình. Sau đó, trụ
trì đã nói với chú tiểu hòa thượng: “Ngày mai, trước khi quét lá con hãy dùng sức rung cây thật
mạnh để lá vàng rơi sạch xuống dưới đất. Như vậy thì ngày kia con sẽ không phải quét lá nữa.”
Chú tiểu hòa thượng nghe xong thầm nghĩ: cuối cùng thì đầu óc của vị trụ trì vẫn là sáng suốt
nhất. Bao nhiêu
Lâu nay, mình đã nghĩ mọi cách mà vẫn không bằng một câu nói của sư trụ trì.
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cậu dậy rất sớm chẳng kịp rửa mặt chạy thẳng ra sân sau. Cậu
nghiến răng nghiến lợi rung cây rất mạnh, như thế là cậu có thể một lần quét sạch được số lá rơi
hôm nay và ngày mai. Cậu cứ lắc, lắc đến độ tàm tạm rồi là dừng và cầm chổi quét dọn một hồi là
xong. Chú tiểu hòa thượng yên tâm đi ăn cơm và cả ngày hôm đó vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau, chú tiểu hòa thượng lại ra sân sau xem sao. Cậu tròn mắt ngạc nhiên vì tòan bộ
công sức ngày hôm qua đã đổ hết xuống sông xuống bể, trong sân vẫn đầy lá như mọi lần.
Khi ấy, vị trụ trì bước tới nói với chú tiểu hòa thượng: “Con ngốc quá, con biết tại sao ta lại nói
ý đó với con không? Đó chính là ta muốn con hiểu rằng, cho dù hôm nay con cố gắng tới mức nào
thì ngày mai gió thổi lá vẫn rơi như vậy.”
Ngày 9 tháng 10: Tiết: Hàn Lộ. (Ngày 29 tháng 8 Âm lịch). Hàn lộ nghĩa là nhiệt độ đã dần
giảm đi. Nước bắt đầu giá và chuẩn bị như đóng băng.
Khổng tử là nhà tư tưởng, nhà giáo dục, nhà chính trị cũng là người sáng lập ra thuyết nho gia
nổi tiếng của thời kỳ xuân thu chiến quốc của Trung Quốc. ông trở thành thánh nhân nổi tiếng khắp
năm châu bốn bể, có hàng chục hàng nghìn đệ tử là do hồi nhỏ ông chăm chỉ, cần mẫn.
Khi ông lên 3 tuổi thì mẹ ông đã dậy ông học đọc, viết chữ. Đến năm 4 tuổi thì ông đã đọc thông
viết thạo. Một tối nọ mẹ ông hỏi ông rằng: “Chữ mẹ dậy con tối qua con đã học thuộc chưa?”
ông trả lời: “Mẹ ơi, con học thuộc rồi.” “Vậy thì tốt, mai mẹ sẽ kiểm tra con.”
Buổi tối khổng khưu thường ngủ với anh trai. ông chui vào trong chăn và nói với anh trai: “Anh
ơi, anh có nhớ những từ mẹ dậy anh không?”
“Anh nhớ hết. em có nhớ không?”

Khổng khưu nói: “em cũng không rõ nữa.” ông vừa nói vừa dậy ra khỏi giường, “em phải dậy ôn
lại
Một tẹo. Nếu không mai mẹ kiểm tra mà em không thuộc thì mẹ sẽ buồn lòng lắm.”
Anh ông rất cảm động trước tinh thần chăm chỉ học tập và hiếu thảo với mẹ. Anh ông nói với
giong rất xót em: “em ơi, trời lạnh rồi đừng dậy nữa. em cứ ngồi vào lòng anh viết bài cũng được.”
thế là ông ngồi cuộn vào trong lòng anh viết bài, mải mê viết đến độ ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng ngày hôm sau ông đọc được hết những gì mẹ kiểm tra. Mẹ ông vui lắm và ôm choàng con vào
lòng khóc thút thít. khổng khưu chăm chăm nhìn vào khuôn mặt lộ rõ vẻ vui sướng của mẹ và rồi
mỉm cười sung sướng. Anh trai đứng bên cạnh rất hiểu lòng em. Với những thành công ông giành
được thì ngoài tư chất thông minh ra thì đa phần là do ông chăm chỉ học tập và tinh thần quyết chí
vươn lên.
Ngày 10 tháng 10: Thanh danh là món ăn tinh thần. Nó tăng cường trí tuệ, làm khoan khoái tâm
hồn và tôi luyện sự hào hứng của con người.
Một người chăn cừu nọ có một đàn cừu béo tốt, khỏe mạnh vô cùng và huấn luyện chúng nghe
theo lời mình răm rắp. Cái roi của chàng chăn cừu chỉ hướng nào là đàn cừu sẽ đi theo hướng đó.
Đức vua của vương quốc này biết được chuyện ấy thì triệu người chăn cừu đến nói. “Giờ ngươi
hãy bỏ đàn cừu và cùng ta quay về cung điện. Ta sẽ phong cho ngươi một chức quan to ở bộ hình.”
Đúng là chàng chăn cừu không phụ lòng mong mỏi của Đức vua. Chàng có khả năng phán đóan
chính xác nên xử lý vụ án nào cũng chắc như lòng bàn tay. Mỗi vụ án qua tay chàng xử đều thấu
tình đạt lý.
Hồi còn chăn cừu thì chàng có làm quen với một ẩn sĩ. ẩn sĩ này đã dội một gáo nước lạnh vào
người chàng: “Bây giờ anh đang được Đức vua sủng ái, nhưng tôi phải nhắc anh một điều, cần phải
cẩn thận. Nếu không sớm muộn anh cũng bị rơi đầu ở trong cung.” nhưng chàng chăn cừu không
để ý gì tới lời khuyên này và nói: “Ngoài bệnh tật ra thì tôi chẳng sợ điều gì hết.”
Quả nhiên là lời cảnh báo của vị ẩn sĩ đã xẩy ra. Có tên gian thần vốn ghen ghét với chàng chăn
cừu nên đã giăng bẫy hại chàng. Tên gian thần này đã nói với Đức vua là: “Chỗ nhà hắn ở chôn
giấu toàn châu báu cướp được.”
Đích thân Đức vua đã đến nhà chàng lục soát nhưng không tìm thấy bất cứ món châu báu nào.
Món đồ nào trong nhà chàng cũng hết sức bình thường. Điều đó chứng tỏ chàng là người trong
sạch.

“Lẽ nào đây là nhà ở sang trọng?” Đức vua hỏi “Lẽ nào của cải mà các ngươi nói là đây sao?”
Người chăn cừu thủa nào bỗng chợt tỉnh ngộ. Chàng liền nói với Đức vua: “Những thứ rất đỗi
bình thường này lại là món châu báu của thần. Nó chứng minh cho sự trong sạch của thần, và cũng
nói rõ được thần không quan tâm tới giàu có. Thưa điện hạ tôn kính, thần không muốn sống ở trong
cung nữa. Thần như vừa nằm mơ vậy, giờ đây thần đã tỉnh rồi ạ. xin điện hạ ân chuẩn cho thần về
quê.” thế là người chăn cừu lại quay về với cuộc sống làng quê, bầu bạn với đàn cừu thủa nào.
Ngày 11 tháng 10: Ngày thứ tư của tuần thứ hai trong tháng 10 là ngày thế giới giảm bớt thiên
tai. Thiên tai bao gồm hai nguyên nhân, một là tự nhiên thay đổi và hai là do con người tác động tới
thiên nhiên.
Charles 10 tuổi là một cậu bé học giỏi, hạnh kiểm tốt. Cạnh nhà charles có một con sông nên cậu
thích nhất đến nhà gia đình thuyền chài xem họ bắt cá.
Một hôm khi charles tới nhà thuyền chài chơi thì thấy mấy cậu nhóc ngồi quanh bên bàn vẽ phấn
lên mặt bàn. Thấy vậy cậu liền hỏi: “Các bạn đang vẽ gì thế?”
“Đâu có, chúng tớ đang học chữ đấy chứ.” một cậu bé đáp. “Tớ thấy trên tấm biển ngoài kia có
hai chữ này nên học viết theo thôi. Nếu tớ được học đọc học chữ thì chắc chắn tớ sẽ là người vui
sướng nhất thế giới.”
“Đây là mong ước của cậu à? Tớ muốn giúp cậu thực hiện mong ước ấy.” charles vui vẻ giúp
cậu bạn này.
Thế là, hàng ngày charles tận dụng thời gian đi chơi của mình để dậy cậu bạn này đọc chữ, viết
chữ. Cứ như vậy ngày nào charles cũng tới dậy cậu bạn này.
Sau này một người bạn của bố đến chơi nhà nói: “Tôi thấy không phải charles đi dạo quanh đây,
mà ngày nào tôi cũng thấy cháu nó chơi ở gia đình nhà thuyền chài ngoài bãi sông.”
Nghe bạn nói thế bố cậu lo lắm vì cho rằng ở đó rất nguy hiểm. ông chạy ngay tới nhà thuyền
chài. Đến gần ông thấy một cảnh tượng vô cùng xúc động. Con trai ông đang ngồi ngay ngắn ở đầu
bạn, còn đầu tiên là một cậu bé cũng chạc tuổi con ông ngồi, nó chăm chú viết từng từ con ông đọc.
Lúc lúc lại đưa tờ giấy viết được cho con ông xem và hỏi: “Thưa thày, em viết thế này đúng chưa
ạ?”
Bố charles không hề tức con nữa mà ngày hôm sau ông còn mua sách vở, bút mực cho cậu bé và
con ông. ông thấy vui trong lòng vì con mình đã học được tính cách biết giúp đỡ người khác.
Ngày 12 tháng 10: Nếu chúng ta muốn có thêm nhiều hoa hồng thì chúng ta phải trồng nhiều cây

hoa hồng hơn nữa.
Trong dịp nghỉ quốc khánh năm 1999, anh và vợ bàn nhau đưa cậu con 2 tuổi đi du lịch một
chuyến. Cuối cùng hai vợ chồng chọn địa điểm du lịch gần nhà nhất để đi. Đó là khu du lịch mã
nham khá nổi tiếng với cảnh đẹp núi non.
Khoảng 11h30 ngày 3/10, hai vợ chồng bế con bước vào xe cáp điện ngồi để lên núi chơi. Lúc
xe cáp điện đi xuống thì bỗng nhiên bị trôi tuột xuống như mất phanh. khách du lịch kêu cứu ầm ĩ
nhưng ở độ cao 7, 80 m thì mọi tiếng kêu cứu đều là vô nghĩa.
Xe cáp điện trôi rất nhanh về sân, hai vợ chồng anh biết là cầu cứu không có ích gì nên chấn tĩnh
lại ngay. Anh quay lại hét to với vợ: “khi rơi xuống anh nhấc con lên cao!” cô định nói gì những
sân chỉ cách đó có vài mét, cô định quay là giằng con từ tay chồng nhưng không kịp nữa rồi. Chỉ
nghe thấy “Rầm” một tiếng và chiếc xe đổ
Nhào xuống sân… xe biến dạng hòan tòan, cửa kính vỡ bắn tung tóe, ghế thì cong thành hình
chữ s. Chân tay của khách du lịch bị va đập, cong queo hết cả, lòi cả xương ra trông thật đáng sợ.
Trong xe đầy những máu…
Có 5 người chết ngay tại chỗ, 9 người chết trên đường đi cấp cứu, hai vợ chồng anh cũng không
tránh khỏi. Trong số 20 người bị thương thì cậu con trai là người
Bị thương nhẹ nhất, cháu bé chỉ bị bầm môi có chút xíu
Ngày 13 tháng 10: Người đời không ưa cái thật và cái đơn sơ. Họ ưa tiểu thuyết và kẻ khoác lác.
Cô bé nọ mất cả cha lẫn mẹ nên về sống với bà nội ở một gian gác nhỏ trên tầng hai. Trời về
khuya bỗng gian phòng bị cháy. Bà nội vội chạy vào cứu cháu, nhưng không kịp bà đã bị ngọn lửa
hung ác thiêu chết. Ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp phòng, cả gian phòng chìm trong biển lửa.
Hàng xóm vội gọi cảnh sát chữa cháy, nhưng họ đang tập trung chữa một đám cháy khác nên
đến chậm một vài phút.
Bỗng nhiên, có một người đàn ông vai vác thang chạy tới. Người đàn ông này leo lên vào lao
vào trong phòng ôm cô bé ra rồi đưa cho những người ở dưới. Đưa xong thì người đàn ông này liền
biến mất trong đám người đông đúc.
Ủy ban nhân dân huyện điều tra thì thấy cô bé không còn ai thân thích trên cõi đời này nên họ đã
mở cuộc họp tìm người nuôi dưỡng cô bé.
Mọi người phát biểu nhiều lắm, họ còn nói là nuôi cô bé thì sẽ tốt cho cô bé thế nào.
Cuối cùng thì một người giàu nhất huyện đứng lên nói: “Tôi sẽ cho cô bé một cuộc sống tốt

nhất. Tôi sẽ cho cô bé tiền, tiền sẽ mua được mọi thứ cô bé cần.”
Từ đầu tới giờ cô bé luôn im lặng, đôi mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.
“Có ai muốn phát biểu nữa không?’ người chủ trì cuộc họp nói. Một người đàn ông đi từ đằng
sau bước lên. ông đến chỗ cô bé, giang rộng đôi tay ra ôm cô bé vào lòng. Cả hội trường bỗng im
phăng phắc. Trên tay người đàn ông vẫn còn những vết sẹo do lửa cháy rất đáng sợ.
Cô bé bỗng kêu lên: “Đây chính là người đã cứu cháu!” cô bé sung sướng hai tay ôm chặt lấy cổ
người đàn ông.
“Cuộc họp kết thúc ở đây!” người chủ trì tuyên bố.
Ngày 14 thang 10: Ngày tiêu chuẩn thế giới. “Ngày tiêu chuẩn thế giới” là nhằm thúc đẩy kinh tế
của từng nước và tăng cường hòa bình thế giới.
Ngày xửa ngày xưa, ở thành Bat-đa có một viên quan tên là Halis. Một hôm, mấy người dân giải
đến chỗ ông một anh chàng đẹp trai và nói rằng anh ta là kẻ ăn trộm.
Nhìn bề ngoài thì halis đóan rằng anh chàng này là người tốt, không thể là ăn trộm được.
“Tối qua, tên ăn trộm này đã vào nhà ông chủ của tôi ăn trộm nhưng bị ông chủ tôi phát hiện nên
bắt giữ giải đến chỗ quan.” mấy người dân đều nói như vậy.
“Đúng là như vậy, xin quan hãy trừng phạt tôi đi.”
Chàng trai nói.
Dù Halis có hỏi thế nào thì chàng trai cũng không chịu nói gì thêm. Halis đành phải tuyên án,
ngày mai sẽ đưa chàng trai ra ngoài quảng trường chặt tay để làm gương.
Giờ hành hình đã tới, halis lại hỏi chàng trai trẻ thêm một lần nữa: “Anh bị tố cáo vào nhà dân ăn
trộm? Anh có nhận tội không?” chàng trai vẫn một mực nhận tội.
Khi ấy, có một cô gái xinh đẹp bỗng nhào vào lòng chàng trai khóc. Sau đó cô đã kể lại sự tình
cho Halis nghe. Hóa ra, chàng trai và cô gái đang yêu nhau tha thiết. Tối ấy, chàng trai tới nhà cô
gái theo lời hẹn nhưng bị cha và anh trai cô gái phát hiện. Cha cô gái tưởng chàng trai tới ăn trộm
tên sai người nhà bắt và giao cho quan. Để bảo vệ trinh tiết, và phẩm giá của cô gái thì chàng trai
đã nhận mình là kẻ trộm. Halis đã cho gọi cha cô gái tới. Trước mặt hai người yêu nhau này ông
hỏi cha cô gái: “Chàng trai này đã bảo vệ danh dự của con gái ông bằng chính tính mạng của mình.
Thật hiếm có và đáng quý. ông có đồng ý gả con gái mình cho chàng trai có phẩm chất cao quý này
không?” cha cô gái nghĩ một lát rồi đồng ý gả con gái cho chàng trai.
Halis vui lắm, ông đã đích thân chủ trì cho đám cưới. Mọi người tới xem đám cưới ai cũng vui

vẻ chúc mừng cho đôi trai gái si tình này.
Ngày 15 tháng 10: Ngày người mù quốc tế. Tuy là người mù mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng
nhưg trong tim của họ vẫn luôn có một cuộc sống phong phú, nhiều màu sắc.
Ở một vương quốc cổ kinh nọ có một ông vua vô cùng tàn nhẫn và độc ác. Ông ra lệnh, muôn
dân trăm họ không được làm điều tốt, ai mà bố thí cho người khác cái gì thì sẽ bị chặt đứt đôi tay.
Một cô gái xinh đẹp, hiền lành không nhẫn tâm nhìn thấy người ăn mày bị đói nên đã cho người
ăn mày hai cái bánh nướng. Việc này được đồn đi khắp nơi, một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng
bao lâu thì tới tay nhà vua. Thế là cô gái bị chặt đứt đôi tay theo lệnh của nhà vua.
Một hôm, Đức vua đi săn ở trên núi thì thấy cô gái này. Đức vua bỗng bị tiếng sét ái tình đánh
trúng khi gặp cô gái. Đức vua không để ý tới việc cô gái không có đôi tay, ông đưa nàng về cung và
cưới làm vợ.
Đức vua vô cùng yêu thương và sủng ái cô gái. Chính vì vậy mà đã làm cho các phi tần khác nẩy
sinh ghen ghét. Họ thường nói xấu cô gái tàn tật trước mặt Đức vua. Nhưng Đức vua vẫn đem lòng

×