Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

ANH TÔI '' ÔNG THẦY VỤNG VỀ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (36.16 KB, 1 trang )

ANH TÔI: ÔNG THẦY VỤNG VỀ
Sau giải phóng vài năm, gia đình tôi tứ tán mưu sinh. Bố đưa hai anh lớn về quê lập nghiệp, mẹ ở lại thành phố nuôi
hai đứa nhỏ là anh kế và tôi. Mẹ vất vả buôn thúng bán bưng tối mặt tối mũi để hai anh em tự trông nhau. Năm tôi
vào lớp một, mẹ phân công anh đưa đón tôi đến trường và dạy tôi học hành hằng ngày. Đúng là cảnh “con mèo tha
con chuột” vì anh chỉ nhỉnh hơn tôi một tuổi rưỡi và học trên tôi hai lớp. Thế là “ngày đầu tiên đi học” của tôi
không có “mẹ dắt tay đến trường” mà tôi lủn củn theo ông anh bé tí vào lớp. Anh tôi khi ấy loắt choắt đen nhẻm,
thập thò cái đầu khét nắng ngoài cửa lớp trêu đùa cho tôi yên tâm. Nhờ vậy tôi quên bở ngỡ và tủi thân, cười híp mắt
với anh mặc cho lũ nhóc xung quanh đứa khóc đứa mếu níu áo bố mẹ sợ sệt.
Mỗi sang anh em dắt nhau ra đầu ngõ ăn gói xôi, củ khoai rồi về nhà học. Anh cầm bút gò cho tôi từng con chữ vụng
về. Khổ nỗi anh học theo chương trình cũ còn tôi học năm đầu tiên của cải cách nên viết theo kiểu của anh tôi bị cô
giáo khẽ tay. Tôi về khóc lóc ăn vạ, anh làm đồ chơi dỗ dành và bị mẹ phạt không cho dạy tôi nữa. Thế là anh chuyển
sang chỉ tôi làm toán, khảo bài và đôn đốc tôi học hành trong khi đôi lúc chính anh quên bài vở của mình nên hay bị
đánh đòn. Ham học hỏi, hết bài vở mình, tôi quay sang mè nheo đòi học bài của anh, vậy là học được gì trên trường
anh truyền cả lại cho tôi, nhờ vậy tôi luôn đạt hạng nhất, được khen ngợi hiểu biết trên cả chương trình lớp học. Còn
anh chỉ học mức kha khá thôi, anh không được ai hỗ trợ, và dành hầu hết thời gian để chỉ dẫn cho em. Mẹ mắng anh
không phân bua, khách đến nhà khen tôi trắng tròn học giỏi, còn anh đen đúa kém cỏi, anh chỉ cười toe chia sẻ niềm
vui em gái mà không buồn đáp lại. Đi đâu anh cũng tự hào với chúng bạn “em tao đó”. Anh cho tôi bài học biết vui
với niềm vui của người khác dù mình chưa được như vậy.
Hai anh em học cùng buổi trưa, anh luôn theo sau lúc tôi đến trường, khi tan lớp và vào giờ chơi để bảo vệ tôi từ xa
mà không làm tôi mất tự nhiên với bạn bè. Tôi vùng vằng không muốn bạn bè biết đó là anh trai vì trông anh không
sáng láng và không được biết đến nhờ các phần thưởng, học bổng như tôi. Biết phận anh ở gần nhưng chỉ bộc lộ khi
cần cứu tôi khỏi những lần bị bắt nạt. Anh quan sát rồi về chỉ cho tôi biết bạn nào tốt - xấu và cách cư xử ra sao. Tôi
vô tư hưởng sự bảo bọc đó mà quên nhu cầu vui chơi của anh mình, quên đi mong muốn thể hiện tình thương em út
của anh.
Năm tôi vào cấp hai, không còn bị cô giáo kiểm tập xét cách viết nữa, tôi sung sướng quay lại kiểu được viết anh:
những nét chữ có bụng, mềm mại, lả lướt… Bạn bè thấy lạ và đẹp, hay nhờ tôi ghi tựa bài, trang trí trang đầu quyển
vở,… Tôi hớn hở khoe, anh vui vẻ như đang được quà, bỗng anh chợt xa vắng: anh không còn chữ cho em nữa rồi, mà
chắc cũng chẳng thể đi hoài bên em lâu đâu vậy anh tập em đi xe đạp nhé. Từ đó, anh thôi kèm cặp tôi học hành. Vốn
nhút nhát và sợ đau, anh tập cho tôi mãi ba tháng hè mới xong, và nhờ anh kè chạy xe đến trường suốt một học kỳ
mới đi một mình được. Ngày ngày anh tập tôi tính cẩn thận trong lưu thong, nhường đường và bảo quản xe cộ.
Năm tôi vào cấp ba, gia cảnh khó khan, anh tự biết mình học chậm nên lùi lại ở nhà giúp bố mẹ buôn bán, phụ lo cho


tôi chuyên tâm học hành. Anh không thể xem bài cho tôi được nữa mà thỉnh thoảng dúi cho em gái ít tiền tiêu vặt
trích từ thu nhập ít ỏi của anh và động viên “học dùm luôn cả anh nhé”. Lúc rỗi rảnh anh tập tôi chạy xe máy để đi
học thêm xa đỡ vất vả, còn anh vẫn cọc cạch với chiếc xe cũ kỹ. Anh cho tôi hiểu về đức hy sinh.
Tôi vào đại học, anh học nghề lái xe và đã trở thành một bác tài cẩn trọng chuyên cần gần 20 năm nay.
Tôi kết hôn, cuộc sống sung túc, anh lại tập tôi lái ôtô để chủ động sử dụng xe gia đình. Gia cảnh anh khó khan, tôi
nhiều lần ngỏ ý giúp đỡ anh đều từ chối khẳng khái. Anh sống đơn giản, dạy tôi bài học về tình thương vô tư.
Cảm ơn anh – người chỉ cho tôi được ít con chữ đầu tiên nhưng cho tôi nhiều bài học vào đời: cẩn thận, chia sẻ, hy
sinh và yêu thương hết lòng.
Vài dòng này tri ân đến anh – ông thầy vụng về và ít chữ nhưng luôn là người anh lớn của em trong đời.
TRÂN CHÂU

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×