Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Mẹ - người quan trọng nhất

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (71.75 KB, 1 trang )

Mẹ - người quan trọng nhất của đời tôi
Mẹ - người quan trọng nhất của đời tôi, người đã tạo ra sự sống cho tôi. Người đã
dành trọn tình yêu thương cho đứa con gái này, dành cho tôi sự trìu mến, cuộc sống
được ăn ngon, mặc đẹp, sung sướng và đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Người luôn cố gắng để dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất, làm cho tôi vui,
hạnh phúc, mở ra một tương lai tươi sáng, đầy thành công, lạc quan yêu đời, gia đình
hoà thuận, yên vui. Người đã thức hằng đêm chăm lo, vỗ về cho tôi được yên giấc
trong từng giấc ngủ, tắm giặt, cho ăn, dỗ cho nín khóc… khi tôi còn bé thơ. Vậy còn
tôi, tôi đã làm được gì cho mẹ chưa ?
Mẹ tôi, họ tên cha sinh mẹ đẻ là Đoàn Thị Tuyết. Mặc dù năm nay mẹ đã ba
mươi bảy tuổi, nhưng có nhiều người nhận xét rằng, mẹ tôi vẫn tươi trẻ. Làn da mẹ
mịn màng, màu vàng - nét đặc trưng của người phương Đông. Làn da ấy đã sạm đi vì
tiếp xúc với nắng gió lâu ngày. Đôi mắt đen, sáng, đầy những tia nhìn ấm áp, tươi
vui. Tôi luôn tìm được nơi đôi mắt đó sự thông cảm, hiền từ, nét đôn hậu của một
người mẹ tốt. Mái tóc dài, xoã đến lưng, đôi chút xơ rối, đậm màu đen hơi nâu. Dù
mẹ để mái tóc xoã loà xoà tự nhiên, hay cột tóc lên gọn gàng, thì mẹ vẫn đẹp. Dáng
người thanh mảnh, cân đối, nhưng hơi thấp bé. Trên đôi mắt mẹ, là hàng mi yểu điệu
đen dài, cong vút. Những ngón tay, ngón chân thon, không đánh móng. Đôi môi
hồng. Giọng mẹ trầm ấm, sâu lắng. Đôi gò má cao. Mẹ thường ăn vận đơn giản. Mỗi
khi tôi bị cô giáo khiển trách, hay bị điểm kém, mẹ buồn lắm. Nhưng về chuyện đó,
mẹ chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Còn khi tôi được khen thưởng, mẹ khen ngợi, động viên
tôi. Chính mẹ đã thổi bùng lên một ngọn lửa niềm tin và hy vọng - động lực cho tôi
phấn đấu và cố gắng, để đạt được ước mơ của mình. Ngọn lửa ấy đã cháy trong suốt
nhiều năm trời. Tôi vẫn luôn biết rằng, mẹ đã làm việc vất vả để nuôi sống tôi, vì một
tình thương mãnh liệt - tình mẫu tử. Khi bị mẹ mắng, dần dần tôi đã thấu hiểu rằng,
đó chỉ vì mẹ muốn tôi trở thành một con người tốt hơn. Tuổi già ngày càng hiện rõ
trên vầng trán cao và rộng của mẹ.
Trên thế gian này, ai cũng có mẹ, ai cũng từng được mẹ yêu thương, ôm ấp. Khi
bạn giận mẹ, hãy mở đầu óc ra để kí ức đẹp đẽ với mẹ ùa về trong con tim. Hãy biết
trân trọng những gì mẹ đã cho ta, hãy yêu thương mẹ, vì đến một lúc nào đó, khi bạn
thực sự cần mẹ, thực sự muốn mẹ, thì có thể bà đã không còn trên cõi đời này nữa!


Nguyễn Đoàn Yến Nhi – HS Lớp 5P (2010-2011)

×