Tải bản đầy đủ (.docx) (20 trang)

định hướng phát triển phía tây của trung quốc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (754.21 KB, 20 trang )

Uỷ Ban Nhân Dân TP.HCM
Trường: Đại Học Sài Gòn
Bài Tiểu Luận
Đề Tài: Định Hướng Phát Triển Ở phía Tây
Trung Quốc
A.Giới thiệu
Trung Quốc khi giành độc lập năm 1949 từ tay các nước đế quốc phương tây và phát xít
Nhật thì Trung Quốc đã chú trọng phát triển kinh tế xã hội, do dường lối chính sách chưa
đúng đắn mà vội vã nên từ năm 1949 - 1978 được gọi là " ác mộng Trung Hoa", từ năm
1978 đến nay sau khi đổi mới đất nước Trung Quốc đạt được những thành tựu to lớn về
kinh tế, có vị thế cao trên trường quốc tế tuy nhiên nền kinh tế Trung Quốc chủ yếu là
phát triển ở phía đông và phía nam tập trung nhiều trung tâm thương mại, dân cư tập
trung đông đúc trong khi đó ở phía tây của Trung Quốc lại kém phát triển hơn hầu hết
dân cư tập trung ít, nền kinh tế chênh lệch khoảng cách so với với phía đông điều này đã
đặt ra nhiệm vụ lớn cho chiến lược phát triển kinh tế ở Trung Quốc là phải ưu tiên phát
triển miền tây để góp phần ổn định xã hội chính trị cho toàn đất nước vì đây cũng là khu
vực có vị trí quan trọng, có nhiều tiềm năng phát triển kinh tế nhưng chưa được chú ý
khai thác.
B. Nội Dung
I) Khái quát chung phía tây Trung Quốc
1) Vị trí địa lí
Khu vực phía Tây tiếp giáp với hơn 10 quốc gia với đường biên giới kéo dài trên một
khoảng cách 12.747 km. Với đường biên giới rộng như vậy khu vực này có triển vọng
hấp dẫn đối với thương mại quốc tế với các nước biên giới. Con đường tơ lụa mà cắt
ngang qua khu vực phía tây đã từng đoạn đầu tiên của trao đổi với thế giới bên ngoài của
Trung Quốc trong suốt lịch sử lâu dài của nó. Khu vực phía Tây hiện nay sẽ ngày càng
phát triển, đại diện cho vinh quang của quá trình phát triển ồ ạt của khu vực.
Phía tây Trung Quốc bao gồm thành phố: Trùng Khánh. Các tỉnh như:
Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu. Các khu tự trị: Duy
Ngô Nhĩ Tân Cương, Tây Tạng, Ninh Hạ.
Lược đồ miền tây Trung quốc


2) Điều kiện tài nguyên
a) Điạ hình
Hầu hết địa hình núi cao, đồi núi, cao nguyên, sơn nguyên chiếm phần lớn ở miền tây
Trung Quốc. Ở phía tây nam có dãy Himalaya và dãy Côn Luân trong đó bao gồm hầu
hết khu tự trị Tây Tạng và một phần của tỉnh Thanh Hải. Đây là cao nguyên rộng lớn
nhất thế giới, có độ cao trung bình hơn 4.000m.
b) Khí hậu
Khí hậu miền tây Trung Quốc khắc nghiệt, do ảnh hưởng các dãy núi cao và mang tính
lục địa nóng, khô.
*Tây Tạng
Đây là một vùng cao nguyên cao và những ngọn núi bao quanh, nằm ở phía tây nam
Trung Quốc. Ranh giới phía nam của nó bao gồm các đỉnh núi cao nhất của dãy
Himalaya, như Everest. Hầu hết các khu vực này là trên 3.700 m / 12.000 ft, và một số
khu vực rộng lớn vượt lên trên 4.900 m / 16.000 ft.
Mùa đông khắc nghiệt với ánh sáng thường xuyên tuyết và sương giá cứng. Xem xét độ
cao, nhiệt độ mùa hè là đáng ngạc nhiên ấm áp vào ban ngày, nhưng rất sắc nét nhiệt độ
vào ban đêm. Hầu hết lượng mưa là mưa trong mùa hè, khi không khí ẩm được hút vào
khu vực bởi những cơn gió mùa châu Á.
Ở phía tây và phía bắc của khu vực một số lượng mưa mùa đông rơi như tuyết. Ngoài các
nhiệt độ thấp, gió mạnh, trong đó nổi bật gió lạnh, là những tính năng khắc nghiệt nhất
của khí hậu.
Tân Cương và Tây nội thất
khí hậu với mùa đông lạnh và mùa hè nóng. Lượng mưa rất thưa thớt được phân phối tốt
quanh năm, với tối đa mùa đông ở một số nơi; này được đưa ra bởi áp thấp yếu di chuyển
từ phía tây.
Độ ẩm thấp trong suốt cả năm và khí hậu nói chung là tương đối ổn định, nhưng nhiệt độ
rất thấp kèm theo gió mạnh trong mùa đông và thỉnh thoảng có nhiệt độ rất cao trong
mùa hè.Thay đổi khí hậu tại địa phương tùy thuộc vào độ cao; có một số ngọn núi cao ở
biên giới với Kyrgyzstan và Tây Tạng, nhưng khu vực rộng lớn của vùng đồng bằng nội
thất.

c) Đất đai và sinh vật
Miền tây Trung Quốc ( được tính vào năm 2000) bao gồm một vùng đất 537.196.000 ha,
chiếm 57% tổng số của Trung Quốc, độ che phủ bình quân đầu người là 1,92 ha. Trong
đó, 36.964.700 ha được trồng đất, chiếm 28,4% tổng số đất nông nghiệp của Trung Quốc,
độ che phủ bình quân đầu người 0,13 ha, trong khi đất chưa sử dụng bao gồm 195,8987
ha, chiếm 79,9% tổng số của Trung Quốc.
Rừng và đồng cỏ cần phải được khai hoang từ ruộng dốc trong 14 tỉnh miền Trung và
miền Tây, bao gồm 10 tỉnh miền Tây, khu tự trị và thành phố cũng như Sơn Tây, Nội
Mông, Hà Bắc và Hồ Bắc. Tây Trung Quốc có 5.233.300 ha đất nông nghiệp dốc với một
mức độ trên 25, chiếm 86% của Trung Quốc 25-độ-và-trên đất nông nghiệp dốc và 8%
đất nông nghiệp ở 14 tỉnh, thành phố và khu tự trị.
d) Nguồn nước
Tài nguyên nước ở Tây Trung Quốc là mối quan tâm đặc biệt. Do hạn hán ở Tây Bắc và
một thiếu hụt nghiêm trọng nguồn nước mặt ở các vùng núi đá vôi ở phía Tây Nam, sự
phát triển và sử dụng nước ngầm có ý nghĩa quan trọng đối với đời sống và sản xuất của
người dân địa phương.
Cho đến nay, 12,3 tỷ mét khối nước ngầm, chiếm 28% tổng số tiền có thể khai thác được
chiết xuất ở Tây Trung Quốc mỗi năm. Điều đó chứng tỏ tiềm năng lớn.
e) Khoáng sản
Tây Trung Quốc có một lợi thế so sánh rõ ràng trong tài nguyên khoáng sản, với điều
kiện tuyệt vời cho quá trình khoáng, và có 130 loại khoáng sản có trữ lượng đã được
chứng minh. Trong số 45 loại quan trọng của khoáng sản, dự trữ hiện có của 13types, bao
gồm kali clorua và khí tự nhiên ở Tây Trung Quốc chiếm hơn 50% tổng số của Trung
Quốc, thưởng thức một lợi thế tuyệt đối.
Trữ lượng 9 loại khác, bao gồm cả chì và đồng chiếm 30-50% tổng số của Trung Quốc,
thưởng thức một lợi thế so sánh. Tây Trung Quốc cũng có rất nhiều than đá và dầu dự trữ
và sẽ trở thành cơ sở quan trọng tiếp theo của chiến lược năng lượng ở Trung Quốc.
Thăm dò địa chất của phương Tây Trung Quốc vẫn còn chưa đầy đủ, nhưng các thăm dò
hiện tại và khảo sát đã chứng tỏ tiềm năng rất lớn để phát hiện các mỏ mới. Quy mô phát
triển và giá trị sản lượng tài nguyên khoáng sản của Tây Trung Quốc như là một tỷ lệ

phần trăm của tổng số của Trung Quốc vẫn còn nhỏ, so với tỷ lệ dự trữ đã
được chứng minh. Hiện nay, ngành công nghiệp khai thác mỏ đã trở thành một trụ cột ở
Tây Trung Quốc. Ngành công nghiệp khai thác mỏ chiếm 18,47% giá trị sản lượng công
nghiệp địa phương, 6,29% của GDP địa phương, cao hơn so với trung bình toàn quốc là
8,26 và 2,17 điểm phần trăm.
Ngoại trừ Trùng Khánh, ngành công nghiệp khai thác mỏ của các tỉnh miền Tây và khu
tự trị khác chiếm hơn 10% giá trị sản lượng công nghiệp địa phương. Tỷ lệ này thậm chí
hơn 25% trong nửa của các tỉnh và khu tự trị.
So với miền đông và miền trung Trung Quốc, lợi thế tài nguyên của miền Tây Trung
Quốc sẽ là một yếu tố không thể thay thế để hỗ trợ các địa phương và thậm chí phát triển
kinh tế toàn diện trong một thời gian dài sắp tới. Nó đóng một vai trò quan trọng trong
kinh tế cất cánh ở miền tây Trung Quốc.
2) Dân cư và xã hội
Dân số khoảng 287 triệu người, chiếm 23% dân số của Trung Quốc. Lãnh thổ phía tây
Trung Quốc rộng lớn, dân số thưa thớt, các nguồn lực kinh tế chưa phát triển, khu vực
này cần được củng cố và khai thác , Người nghèo thiếu lương thực và quần áo phần lớn
tập trung ở miền tây Trung Quốc. Đây cũng là khu vực hầu hết các dân tộc thiểu số tập
trung sinh sống nhiều.
Bảng 1: Mức độ thực hiện xã hội khá giả toàn diện nông thôn Trung Quốc năm 2003
stt Tỉnh/ thành Mức độ (%)
1 Thượng Hải 85,2
2 Bắc Kinh 76,2
3 Sơn Đông 37,5
4 Hải Nam 13,0
5 Giang Tây 11,2
6 Trùng Khánh 5,8
7 Thiểm Tây 5,8
8 Tứ Xuyên 2,6
9 Vân Nam -0,2
10 Tân Cương -2,8

11 Ninh Hạ -6,0
12 Cam Túc -13,4
13 Quý Châu -15,7
14 Thanh Hải -17,8
15 Tây Tạng -24,6
Nhìn vào bảng 1 phía trên thì ta cũng thấy được rằng mức độ khá giả ở nông thôn miền
tây thấp nhất cả nước . Ở các tỉnh thành hoặc thành phố lớn khác ở Trung Quốc hầu hết
mức độ cao hoặc không âm (Thượng Hải: 85,2%), còn các tỉnh, khu tự trị ở phía tây hầu
như đa số mức độ đều âm ( Tây tạng: -24,6%).
Một lớp học ở Thiểm Tây (TQ)
*Các lễ hội tiêu biểu:
+ Shoton Liên hoan là một trong những lễ hội truyền thống phổ biến nhất ở Tây
Tạng. Nó kỷ niệm ăn sữa chua, các nhà sư Tây Tạng đã kết thúc mùa giải của họ về thiền
định, ngắm của Tây Tạng vở kịch, và Phật giáo Tây Tạng.
Nó được tổ chức hằng năm vào tháng tám, hoặc cuối tháng 6, tháng 7 của lịch Tây Tạng.
Lễ hội là một dịp tuyệt vời cho cả người Tây Tạng và khách du lịch.
Vào ngày đầu tiên của lễ hội, các Thangka dự kiến sẽ được công bố tại Tu viện
Drepung.Sau đó, lễ kỷ niệm sẽ bắt đầu lúc Norbulingka. Các cư dân của Lhasa sẽ tập hợp
trong công viên và ăn mừng bằng cách ăn sữa chua và xem các vở opera.
Lễ
Hội Shoton Liên hoan
+ Liên hoan Lushen
Được phổ biến trên khắp các tỉnh Quý Châu, Vân Nam, và Tứ Xuyên. Các Liên hoan
Lusheng trong Kaili , Quý Châu là nổi tiếng nhất và vĩ đại nhất của bó. Lễ hội của dân
tộc Miao với những hoạt động như ca hát, đấu bò, nuôi ngựa và nhảy múa theo nhịp điệu
của Lushen. Tất cả người Miao đến với nhau từ các làng khác nhau.
Các cô gái ăn mặc trong trang phục và bạc truyền thống tốt nhất của họ Mũ trang phục,
trong khi các chàng trai mang Lusheng và đầu của họ đến sân vận động Lusheng để chào
mừng lễ hội. Họ khoanh tròn trong vòng như các cô gái nhảy theo nhịp điệu của âm nhạc
được cung cấp bởi các chàng trai. Buổi lễ được thực hiện để mang lại hy vọng cho một

vụ thu hoạch thuận lợi trong năm tới cùng với sức khỏe tốt. Nó cũng là một cơ hội cho
thanh niên để bày tỏ sự ngưỡng mộ của họ và yêu thương đối với nhau.
Lễ hội Lushen
II) Định hướng phát triển ở phía tây Trung Quốc
1) Chiến lược phát triển và biện pháp
Trong quá trình cải cách và phát triển những thập niên cuối của thế kỷ 20, kinh tế Trung
Quốc phát triển nhanh chóng, song chênh lệch về phát triển giữa miền Đông (Hoa
Trungvà Hoa Đông) và miền Tây, miền Nam và miền Bắc ngày càng lớn.
Nhận thấy tác hại tiềm tàng của điều này và sự cần thiết phải thu hẹp chênh lệch về phát
triển giữa hai miền Đông và Tây, giữa các sắc tộc thiểu số với người Hán, năm 1999,nhà
lãnh đạo quốc gia tối cao của Trung Quốc lúc đó là Giang Trạch Dân (bính âm: Jiāng
Zémín) đã đề xuất việc cần thiết phải triển khai một chiến lược phát triển miền Tây.
Cuối năm 1999, Hội nghị công tác kinh tế Trung ương tuyên bố mục đích của chiến lược
phát triển miền Tây còn gồm có: tăng tổng cầu, thúc đẩy tăng trưởng kinh tế của cả nước,
đoàn kết dân tộc, ổn định xã hội, củng cố phòng thủ biên giới.
Tháng 1 năm 2000, Chính phủ Trung Quốc đã quyết định thành lập một tổ chỉ đạo phát
triển miền Tây do đích thân thủ tướng Chu Dung Cơ (Zhū Róngjì) làm tổ trưởng, phó thủ
tướng Ôn Gia Bảo làm tổ phố, và các thành viên khác đều là những quan chức cấp cao
hàng bộ trưởng.
Tháng 3 năm 2001, kế hoạch 5 năm phát triển kinh tế xã hội lần thứ 11 của Trung Quốc
đã phê phán sự chênh lệch về thu nhập giữa các miền của Trung Quốc và tuyên bố chính
phủ Trung Quốc sẽ lấy thời kỳ 5 năm từ 2001 đến 2005 làm thời gian thật trọng tâm để
đầu tư xây dựng công trình hạ tầng xã hội cho miền Tây nhằm giúp khu vực này trong
vòng từ 5 đến 10 năm sẽ phát triển nhanh chóng.
Thêm các biện pháp cần được thực hiện phổ cập giáo dục bắt buộc 9 năm, thúc đẩy giáo
dục đại học, giáo dục trung học và giáo dục chuyên nghiệp trong các hình thức khác
nhau. Phát triển chung giữa đông và tây vào các trường học cũng nên được tiến
hành. Hoạt động cũng cần được thực hiện để sử dụng tốt của các nhân viên hiện có của
tất cả các phương tiện, thu hút nhân tài từ bên ngoài khu vực, đào tạo người trong các
lĩnh vực khác nhau ở các cấp độ khác nhau đó là nhu cầu cấp thiết cho sự phát triển

phương Tây, và trao đổi nhân viên làm việc giữa phía đông và phía tây Trung Quốc .
Chính sách thuận lợi và Môi trường để khuyến khích nước ngoài
Hướng dẫn đầu tư nước ngoài trong khu vực giữa và phía tây, một số chính sách ưu đãi
đã được thiết lập trong kế. Chúng bao gồm:
1.1) Đối với các dự án thuộc loại A mà hạn chế đầu tư nước ngoài, miễn là họ có thể có
những lợi thế của các nguồn tài nguyên phía tây và phù hợp với chính sách công nghiệp
của đất nước, những hạn chế có thể vừa thư giãn. Chính sách này có thể được giới thiệu
trong "Quy định tạm thời về các hướng dẫn của đầu tư nước ngoài", được ban hành vào
năm 1995.
1.2) Trong "Catalogue Công nghiệp Đầu tư nước ngoài hướng dẫn" (tháng 12 năm 1997
phiên bản sửa đổi), điều kiện cho các dự án đầu tư nước ngoài ở miền tây vùng có nhiều
thuận lợi hơn.
Ví dụ, dự án xi măng có công suất hàng ngày của 4.000 tấn trở lên có thể được phân
thành các loại khuyến khích chỉ khi nó được thiết lập tại các khu vực trung và tây. Các
nhà máy điện đốt than có công suất 300 MW trên một đơn vị được phân thành các hạn
chế loại B ngoại trừ vùng sâu vùng xa, mà thực sự là một phục vụ chính sách thuận lợi để
khu vực giữa và phía tây.
• Phát triển công trình hạ tầng xã hội và phát triển năng lượng. Những dự án tiêu
biểu là: dự án xây dựng hệ thống tàu điện ngầm ở Trùng Khánh, dự án xây
dựng tuyến đường sắt Thanh Tạng nối Lhasa với khu vực phía Đông, dự án đưa điện
từ miền Tây tới miền Đông , dự án đưa khí đốt từ miền Tây tới miền Đông , dự án
chuyển nước Bắc-Nam .
• Cung cấp tài chính quy mô lớn. Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc tuyên bố hỗ trợ
tài chính để phát triển miền Tây thông qua: đẩy mạnh cung cấp các khoản vay trung
và dài hạn, phát huy vai trò của các tổ chức tín dụng nhỏ và vừa ở miền Tây, cung cấp
các khoản vay nhằm chuyển dịch cơ cấu sản xuất nông nghiệp, cung cấp các khoản
vay cho các dự án giáo dục và đào tạo nguồn nhân lực, cung cấp các khoản vay cho
các dự án hợp tác kinh tế giữa miền Đông và miền Tây, đẩy mạnh cải cách hệ thống
tài chính tiền tệ để đáp ứng tốt hơn nhu cầu vốn của miền Tây.
• Cải thiện môi trường thu hút FDI: thực hiện các chính sách ưu đãi đầu tư như

giảm thuế thu nhập doanh nghiệp trong 3 năm đầu xuống còn 15% (và nếu là doanh
nghiệp làm hàng xuất khẩu thì giảm nữa xuống còn 10%). Đồng thời, cho chính
quyền các địa phương miền Tây nhiều quyền hạn xét duyệt các dự án FDI không thua
gì các địa phương miền Đông trong đó có quyền tự phê duyệt các dự án nếu số vốn
không quá 30 triệu dollar Mỹ.
• Phát triển thương mại và dịch vụ bao gồm cả tự do hóa mậu dịch biên giới.
• Tăng cường bảo vệ môi trường.
• Phát triển giáo dục và khoa học kỹ thuật.
• Giữ chân nhân tài ở lại phát triển quê hương, Tăng cường lao động có tay nghề.
+ Sáu năm liên tục gần đây, tốc độ tăng trưởng kinh tế bình quân hàng năm của
miền Tây Trung Quốc là 10,6%. Tổng GDP của miền Tây năm 2005 đã lên tới
3,33 nghìn tỷ yuan, trong khi năm 2000 thì mới chỉ đạt 1,66 nghìn tỷ yuan. Thu
nhập ròng ở khu vực thành thị tăng với tốc độ bình quân 10% mỗi năm và ở khu
vực nông thôn là 6,8%.
[4]
+ Tính đến năm 2006, đã có hàng loạt dự án tổng trị giá tới 1 nghìn tỷ yuan để
phát triển công trình hạ tầng xã hội.
+ Trong 500 công ty lớn nhất của thế giới đã có 100 công ty đầu tư vào miền Tây.
Tuyến đường sắt Thanh - Tạng ( Thanh Hải - Tây Tạng) dài nhất thế giới.
Đại học Tây Tạng (Tibet University, là trường đại học cao nhất Thế giới.
Tàu điện ngầm ở Trùng Khánh
2) Đầu tư của phương tây trong ngành công nghiệp khoáng sản ở phía tây Trung Quốc sẽ
được khuyến khích hơn nữa.
Tài nguyên khoáng sản phong phú, với một viễn cảnh tốt đẹp của sự phát triển và sử
dụng, là một lợi thế nổi bật của phương Tây Trung Quốc. Không có câu hỏi rằng sự phát
triển và sử dụng tài nguyên khoáng sản sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc thực
hiện phát triển phương Tây. Sự phát triển của minining ở miền tây Trung Quốc sẽ dựa
trên nguyên tắc "hai loại tài nguyên và hai thị trường" để thu hút vốn nước ngoài. Để thu
hút đầu tư nước ngoài trong khai thác mỏ ở phía Tây Trung Quốc, nhà nước đã xây dựng
hoặc đang xây dựng một loạt các chính sách ưu đãi.

2.1. Tổng công ty chưa hợp nhất với sự tham gia của nước ngoài sẽ được cấp quyền thăm
dò để khách hàng tiềm năng cho các mỏ.
Nó được quy định rằng các công ty chưa hợp nhất với sự tham gia của nước ngoài sẽ có
thể áp dụng trực tiếp cho Bộ Đất đai và Tài nguyên cho quyền thăm dò và trình độ của
một đơn vị khảo sát địa chất.
Biện pháp quan trọng này sẽ cho phép các công ty nước ngoài đầu tư và thăm dò khoáng
sản, phải có quyền truy cập vào quyền thăm dò và trình độ khảo sát địa chất. Đây sẽ là
một biện pháp tự vệ cơ bản của lợi ích của nhà đầu tư và sẽ thay đổi cách tiếp cận duy
nhất thông qua trong quá khứ bởi các công ty nước ngoài để tìm kiếm đối tác Trung Quốc
có trình độ khảo sát và quyền khai thác.
2.2. Môi trường đầu tư trong lĩnh vực khai thác khoáng sản sẽ được cải thiện và các thủ
tục sẽ được sắp xếp hợp lý.
Theo quy định, bắt đầu từ tháng 11 năm 1999, Bộ Đất đai và Tài nguyên đã làm cho tỉnh
Vân Nam, một cơ sở thử nghiệm cải thiện môi trường đầu tư nước ngoài trong ngành
công nghiệp khai thác mỏ.
Đất đai và nguồn lực trong tỉnh chính quyền Vân Nam đã được cấp quyền xem xét, phê
duyệt, đăng ký và cấp giấy phép cho các công ty nước ngoài đầu tư vào các hoạt động
thăm dò và khai thác mỏ. Nó có nghĩa là các thủ tục liên quan đến hoạt động thăm dò và
khai thác mỏ nước ngoài tham gia ở Vân Nam có thể được hoàn thành tại địa phương,
thay vì đi qua Bộ Đất đai và Tài nguyên.
Nó sẽ được chỉ ra, tuy nhiên, việc xem xét và đăng ký quyền địa phương không được áp
dụng cho các loại đặc biệt của khoáng sản như dầu mỏ, khí tự nhiên và khoáng sản phóng
xạ.
2.3. Các chính sách giảm hoặc miễn lệ phí quyền thăm dò và khai thác khoáng sản sẽ
được thực hiện. Để chỉ đạo tiền vào việc bảo vệ khoáng sản và hoạt động phát triển ở
miền tây Trung Quốc và các vùng sâu vùng xa và nghèo, Bộ Đất đai và Tài nguyên đang
cố gắng để xây dựng một "Measure of Giảm hoặc Miễn phí của việc sử dụng các quyền
thăm dò và khai thác mỏ". Nó sẽ quy định rằng chủ sở hữu mỏ đủ điều kiện được hưởng
các mức độ khác nhau của chi phí thấp hoặc miễn phí của việc sử dụng quyền thăm dò và
khai thác mỏ.

2.4. Các công ty nước ngoài đầu tư vào thăm dò cho và phát triển tài nguyên khoáng sản
sẽ được hưởng ưu đãi thuế theo quy định hiện hành về công ty đầu tư nước ngoài và các
công ty hoàn toàn vốn nước ngoài.
Các công ty nước ngoài đầu tư trong việc sử dụng toàn diện về tài nguyên khoáng sản
hoặc tham gia vào hợp tác kỹ thuật với các công ty khai thác mỏ lớn và vừa trong nước sẽ
được hưởng chính sách ưu đãi nhất định. Ví dụ, nếu nhà đầu tư nước ngoài phát triển
khoáng sản paragenetic và liên kết bên cạnh các khoáng chất quan trọng, một nửa phí đền
bù tài nguyên khoáng sản sẽ bị bỏ qua.
Nếu các nhà đầu tư nước ngoài áp dụng công nghệ tinh vi để phát triển và sử dụng tài
nguyên khoáng sản cấp thấp mà khó có thể phục hồi và tinh chỉnh, một nửa phí đền bù tài
nguyên khoáng sản sẽ bị bỏ qua.
Nhà đầu tư nước ngoài đầu tư vào thăm dò và phát triển các nguồn tài nguyên khoáng sản
ở khu vực phía Tây sẽ được hưởng các chính sách ưu đãi miễn một năm và hai năm 1/2
giảm những chi phí của việc sử dụng quyền thăm dò và khai thác mỏ.
công ty Western Mining Goup Co Ltd ở phía tây Trung Quốc
3) Kết quả
Ủy ban Phát triển và Cải cách quốc gia Trung Quốc cho biết, sau một thập kỷ được tiên
phát triển, bộ mặt miền Tây Trung Quốc đã có nhiều khởi sắc. Tốc độ tăng trưởng kinh tế
tại khu vực này luôn đạt mức 11,9%, các chỉ số kinh tế vĩ mô đã tăng gấp đôi, trong khi
cơ sở hạ tầng có nhiều bước tiến vượt bậc.
Đến nay miền Tây Trung Quốc đã có một hệ thống đường sắt và cao tốc lần lượt gấp 1,6
lần và 2,8 lần so với 10 năm trước; sản lượng điện cao gấp 5,5 lần.
Trong 10 năm qua, đầu tư vào khu vực này đã lên tới 3,6 nghìn tỷ Nhân dân tệ (NDT)
(khoảng 531 tỷ USD), gấp 5,5 lần so với tổng số tiền đầu tư vào khu vực này của 5 thập
kỷ trước đó cộng lại. Cũng trong giai đoạn này, chính quyền Trung Quốc đã đầu tư 325
tỷ USD vào các dự án khoáng sản và năng lượng trong khu vực.
Dù có nhiều bước tiến đáng kể song khu vực này vẫn tụt hậu khá xa so với các tỉnh giàu
có khác ở Trung Quốc. GDP bình quân đầu người hàng năm ở miền Tây đã tăng từ 600
USD lên 1.933 USD, nhưng con số này vẫn là nhỏ bé so với các vùng trong nước.
Năm 2008, GDP của cả miền Tây chỉ chiếm 17,8% tổng GDP của Trung Quốc, trong khi

GDP bình quân đầu người mỗi năm của khu vực này chỉ bằng 41,9% của khu vực phía
Đông. Thậm chí những dự án cơ sở hạ tầng và thủy điện đã gây ra nhiều vấn đề về môi
trường cho người dân địa phương như hiện tượng xạ mạc hóa, sạt lở đất và khan hiếm
nước. Tuy vậy miền Tây vẫn được xem là một yếu tố chủ chốt trong kế hoạch tăng
trưởng của Trung Quốc trong tương lai.
Đầu tháng 7/2010, chính phủ Trung Quốc công bố kế hoạch đầu tư hơn 100 tỷ USD vào
23 dự án cơ sở hạ tầng nhằm “xúc tiến sự phát triển nhanh và vững chắc tại các khu vực
miền Tây”.
Đây là một phần trong chiến dịch rộng lớn nhằm giải quyết sự bất cân đối về phát triển
giữa khu vực cao nguyên phía tây với các vùng duyên hải phía đông. Theo Ủy ban Phát
triển và Cải cách Quốc gia Trung Quốc, số tiền trên sẽ được sử dụng để xây dựng đường
xá, sân bay, các hệ thống lưới điện và phát triển các mỏ khoáng sản. Khoản ngân sách
này cũng sẽ được đổ về hàng loạt dự án tại các khu tự trị Tân Cương (Xinjiang), Tây
Tạng (Tibet), Nội Mông, cùng các tỉnh Vân Nam (Yunnan) và Tứ Xuyên (Sichuan).
C.Tóm tắt
Qua những chiến lược phát triển ở miền tây Trung Quốc, đây là vùng có tiềm năng phát
triển ngành công nghiệp năng lượng, tuy chậm phát triển hơn so với các vùng khác.
Trung Quốc đã đầy hy vọng mở ra “Con đường tơ lụa mới” nhằm tăng cường tiềm lực
kinh tế, mở ra không gian ngoại giao ở khu vực phía Tây Trung Quốc thông qua việc
tiếp xúc lẫn nhau giữa Trung Quốc và các nước Trung Á, Trung Quốc muốn tạo một
vành đai kết nối hợp tác kinh tế với các nước Nam Á, các nước Trung Đông và Trung
Quốc. Bởi lẽ Nam Á là thị trường có tiềm năng tiềm ẩn cực lớn với nhiều tài nguyên
thiên nhiên đặc biệt là năng lượng, trung tâm của con đường xuất khẩu hàng công nghiệp
của Trung Quốc, có ý nghĩa đối với việc bảo vệ an ninh khu vực Tây Nam Trung Quốc.
Đồng thời góp phần ổn định cuộc sống của người dân ở miền tây Trung Quốc nâng cao
hơn. Hạn chế đi phần nào tình trạng phân biệt dân tộc trong nước.
D.Tài liệu tham khảo
1) Giáo trình Địa Lí Các Châu Lục(tập 2) Nguyễn Phi Hạnh (chủ biên), Ông Thị Đan
Thanh.
2) Quá trình phát triển kinh tế- xã hội nông thôn ở Trung Quốc (1978 - 2008) TS.Nguyễn

Xuân Cường.
3) />4) />western-china/
5) />hl=vi&sl=en&u= />

×