Bài văn mẫu tả đồ vật
Tả quyển sách Tiếng Việt 5 tập hai của em
Bài làm 1:
Để chuấn bị vào năm học mới, ba mua cho em một bộ sách giáo khoa lớp Năm,
trong đó có cuốn sách Tiếng Việt 5, tập hai.
Quyển sách Tiếng Việt mới xinh xắn làm sao, hình chữ nhật. Bìa sách được trang
trí bằng một bức tranh với nhiều màu sắc khác nhau. Mặt bìa láng bóng. Sách mới
nên có mùi thơm của giấy và mực in.
Quyển sách khá dày, gồm 176 trang. Ngoài bìa phía trên in chữ TIÊNG VIỆT 5.
tập hai bằng mực xanh và đỏ. Phía dưới là bức tranh có các hạn nhỏ thuộc nhiều
dân tộc khác nhau đang nói chuyện vui vẻ. Trước mặt các bạn, những cô chú xã
viên đang miệt mài trồng lúa, càv bừa trên các thửa ruộng. Xa xa là một ngôi làng
nhỏ, mái ngói đỏ tươi nấp dưới những rặng tre đang rì rào ca hát. Xa nữa là biển cả
mênh mông, từng đoàn tàu căng buồm ra khơi đánh cá. Trên bầu trời trong xanh,
đàn hải âu đang nghiêng mình chao liệng.
Lật sách ra, trang thứ nhất ghi tên các tác giả của quyển sách và một lần nữa chữ
TIẾNG VIỆT 5, tập hai lại được lặp lại, có lẽ là để nhắc nhở chúng em hãy học tập
tốt bộ môn Tiếng Việt. Trang 3 là chủ điểm Người công dân và một bức tranh vẽ
cảnh các bạn thiếu niên khăn quàng đỏ thắm trên vai đang vui vẻ bỏ phiếu thể hiện
vai trò và trách nhiệm của người công dân. Trang số 4 ghi chữ “Tuần 19” và bài
tập đọc Người công dân số Một nói về tâm trạng của người thanh niên Nguyễn Tất
Thành trong việc đi tìm con đường cứu nước, cứu dân. Bên trong các bài học sắp
xếp theo tuần, xoay quanh năm chủ điểm: Người công dân, Vì cuộc sống thanh
bình, Nhớ nguồn, Nam và nữ, Những chủ nhân tương lai. Những trang giấy đều
thuộc loại tốt nên chữ đen nổi bật trên nền giấy trắng tinh. Để thuận tiện cho việc
học tập, sách đã sắp xếp khéo léo các bài học theo từng chủ điểm từng tuần học,
từng phân môn. Ngoài nội dung bằng chữ, sách còn ghép các bức tranh minh hoạ
sinh động giúp các em hứng thú hơn trong học tập. Các phân môn học trong tuần
gồm Tập đọc, Chính tả, Luyện từ và câu, Kể chuyện và Tập làm văn. Các phần ghi
nhớ được đóng khung với nền màu xanh biếc, gây được sự chú ý nhất định cho
người đọc. Trước mỗi chủ điểm sách đều dành hẳn một trang và hình minh hoạ
cho chủ điểm đó. Mỗi bài học lại thường có hình minh hoạ rõ ràng, màu sắc hấp
dẫn.
Quyển sách TIẾNG VIỆT 5, tập hai sẽ là người bạn đồng hành cùng em trong suốt
học kì II giúp em mở mang kiến thức và học tốt môn Tiếng Việt. Em quý quyển
sách của em lắm! Hằng ngày, sau khi học bài xong, em bỏ nó vào cặp sách. Mai
này dù lên lớp 6, em vẫn xem quyển sách ấy là người bạn tri ki. giúp em vững kiến
thức bước vào ngưỡng cửa cấp II.
Bài làm 2:
Trong không khí tưng bừng ngày khai trường đầu năm học mới. Sân trường thật
lộng lẫy, đầy tiếng chim hót líu lo. Lúc này sân trường đã kín người.Bạn nào cũng
tươi như hoa. Chắc chắn bạn nào cũng sẽ mong ngày này để được mặc lên người
bộ quần áo trắng mới tinh và được đeo lên vai chiếc cặp mới. Đặc biệt là trong cặp
có rất nhiều sách vở. Em cũng chuẩn bị rất nhiều sách vở lớp 5. Giờ đây đã bước
qua kì 2. Em phải chuẩn bị sách lớp 5 kì 2. Trong đó có bao nhiêu sách hay. Nhưng
em thích nhất là quyển sách Tiếng Việt lớp 5 kì 2.
Nhìn từ xa quyển sách như một cánh đồng hoa rực rỡ. Lại gần quyển sách như một
hộp màu đầy màu sắc. Quyển sách có khoảng 180 trang. Ở ngoài bìa có dòng chữ
Tiếng Việt thật uy nghiêm.Bên góc có một cánh đồng lúa. Còn các bác nông dân
đang cày ruộng, cấy lúa. Xa xa còn có biển. Trên biển có những chiếc thuyền đang
chạy. Những luồng khói đen đen như đám mây trên bầu trời gần mưa. Ở đây các
bạn học sinh đang ngồi nói chuyện và ngắm cảnh. Mở sách ra mùi thơm sách mới
tỏa hương. Càng mở cành thấy những thú đang dần mở ra. Ôi những bài thơ,những
bài văn hay quá, đẹp quá. Quyển sách lúc này như cánh diều đang nâng cánh dần
dần. Càng đọc cảm hứng càng cao. Bài thơ,bài văn nào cũng hay. Những bài văn
giúp em hiểu ra bao nhiêu truyền thống của dân tộc và nhiều điều khác. Các bài
thơ thật thú vị. Bài thơ cửa Cửa sông được tác giả nhân hóa thật sinh động. Qua
bài thơ tác giả muốn nói cho dù ra sao cửa sông cũng không bao giờ dứt cội nguồn
và truyền thống uống nước nhớ nguồn của dân tộc Việt Nam. Bài thơ Bầm ơi nói
về một anh chiến sĩ ra tiền tuyến nhưng luôn nhớ về người mẹ ở nhà và luôn lo
lắng cho mẹ. Bài thơ cảm động làm sao.
Quyển sách đã giúp em hoc được bao nhiêu điều hay, điều tốt. Có thể đối với một
số bạn học xong năm nay là không cần học sách này nữa. Nhưng đối với em quyển
sách này và những quyển sách khác luôn luôn theo chúng ta, cho dù sách không ở
bên cạnh. Vì những kiến thức trong sách sẽ theo ta mãi mãi.
Bài văn mẫu lớp 5: Tả chiếc xe đạp của em
Hằng ngày em vẫn đến trường bằng cái xe đạp cũ. Chiếc xe đạp ấy là của chị Huệ
em đã dùng trong suốt những năm học cấp 2. Nay chị Huệ đã lên lớp 10, chị cho
em chiếc xe đạp ấy. Bố em bảo "Con đi tạm chiếc xe này một vài năm. Bao giờ
con lên cấp 2 bố sẽ mua cho con cái xe khác".
Chiếc xe của em được mặc chiếc áo màu đỏ mới đẹp làm sao! Nó là chiếc mi ni
Nhật, bố em bảo đây là kiểu xe đạp nữ nên rất phù hợp với dáng con gái chúng em.
Xe đã cũ nên có một chút vết xước. Mỗi vết xước ấy chắc có sự tích của nó nhưng
em không biết. Khung xe có một thanh võng xuống, trông rất điệu. Đầu xe là hai
tay lái trông y như hai cái sừng con hươu cong cong. Cái yên xe tuy cũ nhưng vẫn
còn êm lắm. Cái đèo hàng đằng sau bằng sắt trắng, chị em vẫn dùng để cặp sách
mỗi khi tới trường, nay không hiểu vì sao nó bị rụng mất một thanh dọc. Lốp xe
cũng đã mòn. Hôm trước trời mưa, sợ đường trơn, bố em đã định thay chiếc lốp
mới như em vẫn cố đi, vì tin vào tay lái lụa của mình. May mà không có chuyện gì
xảy ra. Nan hoa cũng bị gãy một cái nhưng vành không bị đảo, xe vẫn đi tốt vì em
không béo như chị Huệ . Bộ xích líp được dấu kín trong hộp, nó không kêu "tách,
tách'' như xe mới của các bạn.
Chiếc xe tuy cũ nhưng đi rất bon. Có lần, em chủ quan không kiểm tra lại phanh,
xe bon quá, nên khi xuống dốc, xe đứt phanh làm em ngã ra đường. Lúc về nhà em
rất lo lắng. Bố em bảo: "Hay là từ mai bố đưa con đi học vậy?". Em phải nói mãi
bố mới yên tâm và lại cho em đi xe đến trường. Từ đấy, trước khi đi đâu, em đều
kiểm tra lại xe cho cẩn thận. Mỗi khi đi học về, em lại lau chùi sạch xe rồi mới dắt
con ngựa sắt đó vào nhà.
Tuy nhà em đến trường hơi xa, nhờ có Con nựa sắt thân thiết này em vẫn đi học
đúng giờ . Bây giờ, nhà em chưa có điều kiện mua xe mới, chiếc xe đạp tuy đã cũ
nhưng đối với em là một vật quý giá . "Của bền tại người", bố em bảo thế. Em sẽ
giữ gìn cẩn thận chiếc xe, người bạn thân thiết của em.
Tả chiếc cặp sách
Bài làm 1:
Kỉ niệm về chiếc cặp mà em đựng sách vở đi học mãi mãi ở trong tâm trí em. Đã
một năm trôi qua rồi, thế mà mỗi lần nghĩ đến, em vẫn còn cảm thấy nôn nao, bồn
chồn đến lạ.
Hồi ấy, em đang còn sử dụng chiếc cặp của chị Hai lúc chị học ở Tiểu học. Chiếc
cặp vẫn còn sử dụng tốt, chi nứt một số đường may ở trong các ngăn cặp và miệng
cặp. Sách vở và đồ dùng học tập thường bỏ lẫn với nhau vì chỉ còn lại có một ngăn.
Nhưng không phải vì thế mà em buồn. Trái lại em rất quý và rất yêu chiếc cặp vì
nó là vật kỉ niệm của chị em. Chị Hai bây giờ là sinh viên năm thứ nhất khoa Quản
trị Kinh doanh rồi. Em muôn nâng niu vật kỉ niệm ấy bên mình như thầm hứa với
chị Hai sẽ noi theo gương chị. Do vậy mà em không đòi hỏi bố phải mua cặp mới
cho em. Nhưng rồi vào một buổi học cuối học kì II năm lớp Ba, tan học, mưa tầm
tã sách vở và đồ dùng học tập ngày hôm ấy lại khá nặng, tất cả đều dồn vào cặp
nên khi nước mưa thấm vào đã làm đường chỉ khâu dưới đáy cặp bị bung ra. Và
thế là bao nhiêu sách vở, đồ dùng học tập của em bị rơi xuống mặt đường. Em
nhặt sách vở và đồ dùng học tập lên gói chung vào tấm ni lông tất tả chạy về nhà.
Thấy em ôm chồng sách vở trên tay, vai đeo chiếc cặp không, bố hỏi: “Sao con
không bỏ vào cặp?”. Em vừa cởi quai đeo vừa nói với bố: “Cặp hỏng rồi bố ạ!”.
Bố nhìn em, nhìn chiếc cặp đã thủng đáy, rồi quay sang âu yếm nói: “Đừng buồn
nghe con! Bố bận công chuyện quá không để ý đến chiếc cặp của con. Mẹ con lại
đi học xa, chắc cũng không biết chuyện này, thông cảm cho bố mẹ. Chiều nay, bố
đưa con ra chợ thị xã, mua chiếc khác”. Thế là em đành phải từ biệt chiếc cặp, đế
nó lên giá sách như lưu
Chiếc cặp mà em có trong tay bây giờ là một chiếc cặp tuyệt đẹp! Có lẽ nó đẹp
thuộc loại nhất, nhì trong lớp, bởi nó vừa mới lại vừa tốt, kiểu cặp trông rất xinh
và rất tiện lợi. Chất liệu chiếc cặp được may bằng vải ni lông tổng hợp màu xanh
lá cây. Chiều dài độ ba mươi lãm xăng-ti-mét, chiều rộng chừng hai mươi lăm
xăng-ti-mét. Phía trên có quai xách. Đằng sau có hai quai đeo làm bằng chỉ dù to
bản, vừa chắc lại vừa êm vai. Phía trước cặp có hai khoá móc láng bóng được mạ
kền. Chỉ cần bấm nhẹ vào hai cái nút nhỏ lên như hai đầu đũa. móc bật ra là em có
thể mở cặp một cách nhanh chóng, thuận tiện. Phía trong nắp cặp là một đường
dây kéo tạo thành một cánh cửa đóng kín ba ngăn cặp. Nắp cặp được làm bằng
một miếng mi-ca mỏng và được trang trí bằng một tấm hình chụp vị thuyền trưởng
Sinbad trong bộ phim “Cuộc phiêu lưu của Sinbad” làm tăng thêm vẻ đẹp của
chiếc cặp.
Chiếc cặp được cấu tạo ba ngăn. Ngăn giữa rộng hơn, em dùng để toàn bộ sách vở
trong buổi học. Còn hai ngăn kia dùng để đồ dùng học tập và tấm vải mưa. Thật là
tiện lợi. Đã gần một năm rồi mà chiếc cặp vẫn còn y như mới mua tuần trước. Đi
học về, bao giờ em cũng dùng một miếng vải mỏng lau sạch bụi bặm hoặc nước
mưa rồi mới để vào góc học tập của mình.
Chiếc cặp đã trở thành người bạn thân thiết của em từ dạo đó. Và bây giờ, ngày
ngày, chiếc cặp lại cùng em tung tăng đến trường, rồi lại cùng em trở về nhà trong
niềm vui vì những điểm mười mà em đạt được.
Bài làm 2:
Bước vào năm học mới, bố mua cho em một chiếc cặp sách ở quấy đồ dùng thiếu
nhi. Từ buôi đầu khai giảng, chiếc cặp đã là người bạn nhỏ đáng yêu của em.
Chiếc cặp của em hình chữ nhật, chiều dài của cặp khoảng hai gang tay người lớn,
chiều ngang của cặp khoảng một gang rười, đáy cặp rộng đến gần một gang tay
của em. Cặp của em là loại cặp học sinh làm bằng giả da màu xanh da trời. Mỗi
lần xoa tay lên mặt cặp mịn và láng bóng ấy, em cảm thấy mát và trơn, thích thú
vô cùng. Đường khâu xung quanh cặp làm bằng chỉ dù màu đỏ, mũi khâu đều và
thẳng. Các góc cặp lượn tròn có viền ni lông màu trắng táng thêm vẻ duyên dáng
cho chiếc cặp. Phía trên có một quai xách to bằng nửa cổ tay em, cong cong
hìnhcầu vồng được đính chặt bằng hai chiếc đinh dẹp. Quai đeo ở sau lưng được
may bằng vải ni lông to bản trơn như loại dây dù, rất chắc chắn. Em thử đeo chiếc
cặp lên vai, đứng trước gương ngắm nghía, trông em thật chững chạc và khỏe
mạnh. Mặt trước của cặp là một cái ngăn bằng tấm mê ca mỏng, phía trong là bức
tranh hai chú gấu Misa đang dắt tay nhau đi trên hò phố tấp nập người qua lại. Em
dùng tay ấn lên hai chiếc khóa bằng mạ kền sáng loáng như đôi mắt long lanh
đang chăm chú nhìn em. “Tách! Tách!” Âm thanh phát ra từ ổ khóa nghẹ thật vui
tai. Nắp cặp được mở, lộ ra hai ngăn được lót bằng những mảnh vái nỉ mềm, mỏng
với những đường sọc vằn như những nét hoa văn trang nhã. Ngăn cặp thử nhất, em
đựng sách vở. Ngăn thứ hai, em đựng các đồ dùng học tập như: hộp bút, thước kẻ,
ê ke đo độ, bảng con, bông bảng, tập giấy kiếm tra in sẵn...
Hàng ngày, cặp theo bước chân em tung tăng đến trường, đến lớp và ngồi yên lặng
trong ngăn bàn theo dõi em học tập. Về đến nhà, em nâng niu chiếc cặp một lúc rồi
mới để vào chỗ quy định. Em coi chiếc cặp như người bạn thân thiết của mình. Em
giữ gìn chiếc cặp rất cẩn thận, không để bụi bẩn bám vào và thường xuyên lau chùi
bằng một chiếc khăn mùi soa mềm để giữ cặp được bền.
Bài làm 3:
Năm học mới đã đến rồi, lòng em cứ xốn xang chờ đợi ngày tựu trường. Hai tháng
hè xa bạn bè, thầy cô em nhớ lắm!Sáng nay, em dậy thật sớm sửa soạn sách vở, đồ
dùng học tập, cẩn thận bỏ các thứ vào chiếc cặp mà mẹ đã mua cho em tại hiệu
sách Minh Trí ở cố đô Huế trong dịp mẹ đi học ở ngoài ấy. Chiếc cặp chưa lần nào
đến lớp nhưng đã trở thành người bạn thân thiết của em từ lâu rồi. Hôm cầm chiếc
cặp trong tay, em thầm cám ơn mẹ đã lo lắng chu toàn cho đứa con gái út của mẹ
trước lúc vào lớp Bốn.
Mẹ đã chọn chiếc cặp thật hợp với sở thích của em, vừa vặn và xinh xắn. Nó được
làm bằng chất liệu ni lông tổng hợp, màu xanh rêu, sợi tơ óng ánh như pha kim
tuyến. Sờ vào, ai cũng cảm giác mát lạnh và mềm mềm như làn da của một dứa trẻ
ba tuổi. Có lẽ chiếc cặp to bằng sổ ghi điểm của cô giáo, không cồng kềnh như cặp
của bạn Thúy ngồi cạnh em. Phía trên là một quai xách được bện bằng sợi ni lông
bền và rất chắc. Đằng sau có hai quai đeo được mắc vào những cái khóa sắt xi
sáng loáng, dùng để điều chỉnh cho vừa quai đeo. Phía trước mặt có một bức tranh
màu, vẽ hình một chú ếch đang ngôi trên lá sen du ngoạn ở trong đầm. Xung
quanh là những đóa hoa sen hồng đang xòe cánh đón sắc nắng vàng mùa hạ. Bức
tranh được lồng vào trong một ngăn bằng giấy mê ca mỏng, có khóa kéo đi, kéo lại.
Ngăn này em dùng đựng tấm áo mưa.Muốn mở cặp, em chỉ cần bấm nhẹ vào hai
chiếc khóa ở nắp cặp, nó tự động mở ra nhờ một bộ phận quan trọng làm băng hệ
thống lò xo, gắn giấu vào phía trong nắp cặp. Cặp có hai ngăn chủ yếu. Ngăn lớn,
em dùng để những quyển sách vở trong buổi học. Còn ngăn kia nhỏ hơn, em để
các đồ dùng học tập như: bảng con, tập giấy kiểm tra và hộp đựng bút cùng một số
vật dụng khác. Thấy chiếc cặp của em vừa xinh, vừa gọn nhẹ lại tiện lợi nữa nên
bạn nào cũng hỏi mua ở cửa hàng nào để về xin bố mẹ mua cho. Em cũng nói thật
với các bạn là ở đây không có.Mải nghĩvề chiếc cặp mà suýt nữa trễ giờ đi học, em
khoác vội chiếc cặp vào vai rồi chào bố và chị Hai rảo bước đến trường trong lòng
rộn lên một niềm vui khó tả.
ĐỀ TÀI: TẢ LẠI MÓN ĐỒ MÀ EM YÊU THÍCH NHẤT
Bài làm 1:
Nhân một ngày đi lễ hội chùa Hương, mẹ đã mua cho em một cái xúc xắc. Bây giờ
tuy đã học lớp Nămrồi mà em vẫn còn giữ được con xúc xắc ấy mặc dù nó không
còn mới. Điều quan trọng đối với em là xúc xắc vẫn luôn phát ra một thứ âm thanh
là lạ mà tụi bạn em rất mê.
Con xúc xắc của em là một thứ đồ chơi đơn giản bằng nhựa tổng hợp. Phần chính
của nó là một con búp bê xoay quanh một trục. Con búp bê màu đỏ nằm gọn trong
cái vòng nhựa màu vàng. Cái vòng này được gắn với một cái cán tròn màu xanh
dài độ mười lăm phân để cầm cho tiện. Chính cái cán màu xanh này khi lắc xúc
xắc thì nó phát ra tiếng kêu kì lạ. Em biết được điều đó vì có lần, em đã làm hai
mặt vỏ của búp bê bị rời ra. Những hạt nhựa cũng bắn ra tung tóe khắp nền nhà.
Nếu nó là thứ đồ chơi khác thì có lẽ em cũng vứt bỏ và quên đi rồi, nhưng đây lại
là cái xúc xắc mà em rất thích. Vì vậy, em đã tìm nhặt lại các hạt nhựa rồi nhờ bố
em sửa lại. Bố em là một người rất khéo tay. Sau khi sửa xong, bố lại dùng một
loại keo trong, quấn một vòng quanh búp bê đế nó không bị bung ra nữa. Em rất
mừng vì cái xúc xắc vẫn còn nguyên vẹn như lúc đầu, búp bê vẫn xinh xắn như
trước, lại còn thêm một cái đai thắt như một chiếc nơ làm cho nó càng có duyên
hơn. Em thầm cám ơn bố đã hiểu và chiều theo ý thích của con gái.
Cho đến tận bây giờ, em vẫn còn giữ lại bên mình cái xúc xắc dễ thương đó. Khi
đi học lớp Một em nhờ mẹ cất kĩ cái xúc xắc cho em. Nhưng rồi thỉnh thoảng em
vẫn nhớ, lại lấy ra chơi. Cái xúc xắc ấy với những âm thanh vui tai của nó sẽ còn
theo em suốt cả một thời niên thiếu.
Bài làm 2:
Mẹ em nói rằng ngay từ lúc còn bé tí, em đã tỏ ra thích những đồ chơi phát ra
những tiếng nhạc. Một lần, trước rằm Trung thu, trong một chuyến đi công tác ở
Thành phố Hồ Chí Minh, bố đã mua cho em một con búp bê nhựa có gắn bộ phận
điện tử và một bộ phận chạy bằng pin, một thứ đồ chơi em thích nhất từ trước tới
nay. Độ là một con búp bê dễ thương nhất, nó vừa đi được, vừa bò được, vừa quay
đầu được mà không một loại búp bê nào của cácbạn em có.
Kìa! Nó đang ngồi trước mặt em, đầu quay lại nhìn em như bảo nhỏ: “Cho em bò
đi chị!”. Và mỗi lần nó bò thì từ trên lưng nó phát ra một bản nhạc êm đềm réo rắt
và ở trước ngực nó phát ra những luồng chớp sáng theo nhịp bò tiến về phía trước.
Những lúc em không cho nó bò, bắt nó đi, lại càng thấy nó dễ thương hơn. Chỉ cần
bấm công tắc điện được cài sẵn ở sau lưng, tiếng nhạc lại vang lên, cái đầu búp bê
sẽ quay đi, quay lại lúc thì nhìn bên trái, lúc thì nhìn bên phải, đôi mắt chớp nháy
liên tục trông dễ thương đến lạ còn hai chân thì bước đi từng bước một như trẻ vừa
thôi nôi tập đi.
Nó được mặc một bộ “xiêm y” thật lộng lẫy. Cái nón đội đầu phủ kín, chỉ chừa có
khuôn mặt màu hồng nhạt và lấp ló mái tóc vàng được cắt ngắn uốn cong theo
vành mũ. Đôi mắt trong xanh màu ngọc bích được điểm tô thêm hàng mi cong vút,
lúc nào cử động cũng liếc qua liếc lại rất ngộ nghĩnh. Do vậy mà cứ ãn cơm tối
xong, tụi bạn lại tụ tập ở nhà em xem búp bê biểu diễn. Em tự hào về nó lắm. Bởi
vậy mà số tiền mẹ cho ăn sáng bao giờ em cũng dành lại một phần để mua pinphục
vụ cho những trò chơi “láu lỉnh” của búp bê . Buổi tối nằm ngủ, em thường để nó
ở đầu giường và không quên đắp cho nó “tấm chăn ấm” mà em “tự làm tặng búp
bê.
Đấy, con búp bê “kì diệu” của em là vậy, nó dễ thương và đáng yêu làm sao!
Bài làm 3:
Mỗi lần sinh nhật của em, bao giờ em cũng được các chú, các dì, các cô bạn của
bố mẹ tặng cho không biết bao nhiêu là thứ đồ chơi đẹp, lạ mắt. Nhưng có lẽ con
thỏ nhồi bông Melody làthứ đồ chơi em thích nhất.
Dạo ấy là sinh nhật lần thứ chín của em năm em dang học lớp Ba. Nhìn lên bàn
tặng phẩm, bên cạnh chiếc bánh sinh nhật hai tầng, một chồng các gói vuông
vuông, đủ các màu sắc gối đầu lên nhau trông rất đẹp mắt. Nhưng có một món quà
được bọc trong một tờ giấy mủ, to bằng người em mà em không đoán ra là món
quà gì. Sau khi tan tiệc, mọi người đã ra về, mẹ thu dọn các món quà đặt vào góc
học tập của em và bảơ em giở ra xem. Em chẳng chú tâm gì đến các món quà ấy
cả, chỉ lưu tâm đến món quà được bọc trong tấm vải mủ kia thôi. Vì vậy, em đã vội
vàng mở món quà ấy đầu tiên. Vừa mở ra, em vội reo lên: Ôi! Con thỏ Melody,
thật là tuyệt vời! Một con thỏ mà em hằng mơ ước. Thế là từ nay, em luôn có
Melody bên cạnh. Hôm đi chợ nhà lồng thị xãcùng chị Thùy Linh, đến quầy các đồ
chơi trẻ em, phát hiện thấy con thỏ nhồi bông, em đã đứng lại ngắm nhìn một cách
say sưa, suýt nữa bị lạc chị ở trong chợ. Mấy lần em bảo chị mua cho em nhưng
chị bảo không cầm đủ tiền, bữa khác xin tiền bố, chị sẽ mua cho. Em cứ thấp thỏm
chờ mãi chị Linh đi học ởThành phố Hồ Chí Minh về, thế nào Linh cũng mua.
Nhà chỉ có hai chị em, mỗi lần em đòi mua gì thì chị đều chiều em cả. Chị bây giờ
thì em không còn phải chờ đợi nữa. Em sẽ điện lên cho chị đừng mua nữa, em đã
có rồi.
Con Melody của em có lẽ to bề ngang hơn em nhiều. Hai cái tai to dài như hai cái
hoa chuối thẳng đứng ở trên đầu. Cái mặt thì to hơn cả cái thân, bè bè như bộ mặt
của Đôrêmon, trông ngồ ngộ làm sao! Hai con mắt tròn, đen ước chừng to bằng cái
miệng li uống nước. Nó cứ mở thao láo nhìn em chằm chằm không chớp mắt. Cái
mũi thì đỏ như quả cà chua chín mọng, cứ phô ra như mũi của một chú hề trong
một vở chèo nào đó. Nó mặt một bộ y phục trông rất “mốt”. Hai cái tay trắng muốt
như màu muôi biển lúc nào cũng khuỳnh khuvnh đưa ra như võ sĩ đấm bốc. Cái cổ
được choàng bằng một tấm khăn voan màu tím Huế. Cái thân thì ngắn ngủn, chắc
cũng bằng kích thưởc của cái đầu. Nó ngồi chễm chệ, tựa lưng vào thành tủ đầu
giường, đưa hai cái chân ra phía trước, tạo cho cái mông của nó ngồi được vừng
chắc. Có lẽ vậy mà tuy cái bụng phệ như cái bụng của một chủ tiệm phở nên đặt
nó ngồi ở đâu cũng không ngã được. Cứ hễ học bài xong, lúc nào em cũng ôm nó
vào lòng và thơm lên đôi má càng tròn của nó những cái hôn thật sâu thật dài. Lúc
ngủ, Melody bao giờ cũng ở cạnh em. Em ôm nó ngủ, một mạch cho đến sáng.
Melody của em là vậy đó, ngộ nghĩnh và rất dễ thương.
Bài làm 4:
Các bạn ạ, tuổi thơ chúng ta ai cũng gắn liền với những đồ chơi quen thuộc như
búp bê, gấu bông, lật đật,.... Mỗi người đều có sở thích riêng về đồ chơi. Với tôi,
món đồ chơi mà tôi thích nhất đó là chú gấu bông đấy.
Lần ấy, bố đi công tác về tặng tôi một món quà trong chiếc hộp kín. Tôi rất hồi hộp
không biết đó là gì. Khi mở hộp ra tôi reo lên vì sung sướng: "Ôi, chú gấu bông dễ
thương quá!" Đó là một chú gấu nhồi bông mà tôi ước mơ bấy lâu. Chú ta có bộ
lông trắng mịn và mượt như nhung, khi sờ tay vào ta có cảm giác như đang sờ vào
tấm vải lụa mềm và mát rượi. Gấu ta khoác một chiếc áo màu đỏ tươi có điểm vài
hạt cườm lấp la lấp lánh. Cái đầu chú tròn tròn như trái bưởi, đôitai cũng tròn tròn
vểnh lên trông thật là ngộ nghĩnh! Đôi mắt chú đen láy, tròn xoe như hạt nhãn.
Thân hình chú ôm rất vừa tay nên tôi thường ôm chú ta mỗi khi đi ngủ. Những lúc
ấy, bốn cái chân mập ú na ú nu của chú cứ dang ra như thể đòi tôi âu yếm vậy.
Miệng chú nhỏ nhắn và đỏ hồng trông thật đáng yêu. Trên cổ chú là chiếc nơ màu
đỏ được thắt hình con bướm trông yêu ơi là yêu. Mỗi tối học bài xong tôi lại dành
thời gian để chơi với gấu bông. Tôi đặt cho cái tên là Happy. Mỗi khi tôi ôm chú
vào lòng và thơm lên đôi má mịn màng của Happy trông chú ta có vẻ thích thú
lắm.Bây giờ tôi đã lớn và có nhiều thứ đồ chơi khác nhưng Happy vẫn là người
bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi luôn giữ gìn chú cẩn thậnvì đó là món quà bố tặng
tôi: người luôn muốn con mình được vui vẻ và thoải mái
Đề bài: Tả cây bút máy
Trong ngày sinh nhật, mẹ tặng em một cây bút máy. Ôi! Trông chiếc bút mới đẹp
làm sao! Cây bút nhỏ nhắn, xinh xinh dài bằng một gang tay, tròn trĩnh như ngón
tay trỏ. Nắp bút làm bằng mạ kền vàngóng ánh. Trên nắp bút có khắc dòng chữ
Trung Quốc và số 366. Thân bút là một ống nhựa màu đen, trơn bóng, càng về
phía sau càng thon lại như búp măng non. Mở nắp bút ra, hiện lên trước mắt em là
một chiếc ngòi nhỏ xíu sáng lấp lánh như ánh sao đêm. Em xoay thân bút theo
chiều kim đồng hồ để lấy mực. Chiếc ruột gà làm bằng cao su phía ngoài là một
ống sắt mạ bạc có rãnh khuyết hai bên dùng để đẩy không khí trong ruột gà ra
ngoài, nhúng vào lọ mực. Chiếc ruột gà trở lại trạngthái ban đầu đồng thời mực
trong lọ cũng được hút lên đầy ruột gà. Phía trong ruột gà có một ống nhựa rỗng,
nhỏ như que tăm dùng để dẫn mực. Hôm mới dùng chiếc bút lần đầu, nét chữ còn
gai gai. Nhưng chỉ một tuần sau, ngòi bút lại trơn, chạy đều trên trang giấy và nét
chữ trở nên mềm mại. Nhờ đó, kết quả học tập của em ngày một tiến bộ.
Em thầm cám ơn mẹ đã tặng em một món quà này! Hằng ngày, ở trường cũng như
ở nhà, cây bút là người bạn thân thiết của em. Em giữ gìn cây bút rất cẩn thận. Mỗi
khi làm xong công việc của mình, em để cây bút được nằm gọn trong hộp bút, ngủ
một giấc ngon lành.
Bài làm 2:
Em thường ao ước có một cây bút máy nhưng ba em bảo: “Bao giờ con lên lớp
Năm ba mới mua cho con!”. Rồi một hôm ba đi thành phố về, gọi em lại, đưa cho
em một chiếc bút hiệu Hồng Hà gần giốngnhư chiếc bút Trung Quốc của bạn Nam
ngồi cạnh em.
Chiếc bút (viết) máy, một đồ dùng học tập không thể thiếu được đối với tất cả học
sinh.
Cây viết dài gần một gang tay. Thân viết tròn nhỏ bằng ngón tay út của người lớn.
Toàn thân bút làm bằng nhựa tổng hợp nhẵn bóng.
Phần thân viết màu xanh lá cây thon thon như một viên phấn màu. Nắp viết cùng
màu xanh nhưng được gắn thêm một que cài bằng thép không rỉ dùng để cài viết
vào túi áo mỗi khi viết xong. Mở nắp ra, em thấy ngòi viết sáng loáng được gắn
chung vào lưỡi gà, cắm chặt vào quản bút. Ở trong thân bút là cái ruột gà làm bằng
cao su mỏng nhưng rất dai dùng để đựng mực. Mỗi khi em lấy mực, chỉ cần bóp
dẹt cái ruột gà
rồi nhúng ngòi bút vào lọ mực, thả ruột gà ra là mực từ dưới lọ bị
hút lên trên ruột gà, viết cả buổi không hết mực. Phải nói rằng, từ khi có chiếc bút
Hồng Hà, nét chữ của em dường như đẹp hơn, mềm mại hơn nhiều. Bài học ở lớp
em đều ghi đầy đủ, không phải mất thì giờ chấm mực như hồi viết bằng cây viết lá
tre. Những trang viết cũng sạch sẽ hơn, không bị vây mực lem nhem như hồi trước
nữa. Khi viết xong, em thường lấy giẻ lau nhẹ ngòi viết cho khô rồi đóng nắp viết
lại, bỏ vào hộp bút cẩn thận.
Đã mấy tháng rồi mà cây viết của em vẫn còn như mới. Cây viết đã cùng em làm
việc chăm chỉ ngày ngày để đạt được kết quả cao trong học tập.
ĐỀ TÀI:TẢ TẤM BẢN ĐỒ VIỆT NAM
Lớp học của em là một căn phòng quét vôi màu xanh dịu. Không biết ngẫu nhiên
hay do một lí do nào đó ở gần bàn giáo viên có một tấm bản đồ Việt Nam. Chắc nó
đã được treo ở đây lâu lắm rồi, bởi nhìn khung gỗ đã phai màu vécni song tấm bản
đồ vẫn còn sáng sủa do được bao bọc bằng một tấm mica.
Cứ mỗi khi chuông reo báo hiệu giờ chơi, các bạn chạy ùa ra sân như ong vỡ tổ,
còn em và một số nữa vài ba đứa thường xúm nhau lên tấm bản đồ. Mấy đứa bạn
thường hay tìm địa danh của quê hương em. Trong lớp, chỉ có mình em là quê ở xa.
Bố mẹ em vào công tác trong Nam đã lâu lắm rồi, nghe nói cũng đã gần hai mươi
năm. Bản thân em cũng được sinh ra trên mảnh đất Nam Bộ này. Nghe bố mẹ nói
quê mình ở Thanh Hóa, xa lắm. Em cũng chỉ có biết vậy. Mấy lần về thăm quê rồi
nhưng em cũng chỉ nhớ mang máng thôi, không rõ lắm. Tụi bạn em đứa nào cũng
hiếu kì, nên cứ rỗi là lên tấm bản đồ xem cho rõ các địa danh.
Tấm bản đồ có kích thước bằng mặt bàn của giáo viên. Trên bản đồ dường như có
ít nhất là năm màu cơ bản, dùng để biểu đạt sự phân bố địa hình của các vùng
trong cả nước. Màu xanh nhạt và đậm dần về phía đông là màu của biển cả đại
dương. Màu xanh lá mạ là vùng đồng bằng Bắc Bộ, Nam Bộ và ven biển miền
Trung.Màu gạch là màu đồi núi cao nguyên. Càng đậm bao nhiêu là sự biểu hiện
địa hình càng cao bấy nhiêu so với mặt biển. Nhờ vào độ đậm nhạt của các màu
sắc mà em có thể nhận biết được đặc điểm địa hình trong cả nước.
Ở ngoài khơi xa, tính từ cực Nam của Nam Bộ nhìn về hướng biển Đông là quần
đảo Trường Sa nổi lên giữa màu xanh của biển cả, bằng những chấm nhỏ màu
gạch nung. Ở đấy có các đơn vị bộ đội hải quân ngày đêm canh gác để giữ gìn
mảnh đất của cha ông ngàn năm để lại.
Người ta gọi đất nước mình là bán đảo quả không sai. Từ Trà cổ tỉnh Quảng Ninh
chúng ta men theo bờ biển cong cong dịu dàng, thon thả hình chữ “S” đến điểm
cuối cùng của cực Nam Tổ quốc là mũi Cà Mau, biển vẫn dạt dào vỗ sóng theo
chiều dài trên hai ngàn cây số, rồi biển tiếp tục rẽ ngoặt bao lấy địa phận tỉnh Kiên
Giang, biển vỗ sóng bốn bề xung quanh đảo Phú Quốc. Trong màu xanh da trời bạt
ngàn ấy có một vùng nổi lên màu xanh dương hình ông Gióng đang cưỡi ngựa bay
về trời. Có lẽ nơi này là chỗ sâu nhất ở biển Đông.
Đúng là đất nước mình cong
cong hình
chữ s nhưng em cũng thấy nó giống
như một con rồng khổng lồ đang bay vút lên không trung mà người ta gọi là thế
“rồng thăng”. Nhìn từ Bắc tới Nam mỗi vùng đều được thể hiện một sắc màu riêng
biệt. Thành phố Hà Nội – Thủ đô của cả nước được tô màu hồng phấn. Thành phố
mang tên Bác màu gạch nung. Các tỉnh Nam Bộ, Bắc Bộ màu xanh lá mạ. Trện
tấm bản đồ em cũng thấy được dòng chảy của các con sông. Tất cả dường như đều
bắt nguồn từ dãy Trường Sơn hùng vĩ rồi uốnlượn như một dải lụa màu ngọc bích
để ra biển Đông. Con sông Hồng chở nặng phù sa bồi đắp cho đồng bằng Bắc bộ
ngày một thêm trù phú. Và ở kia, con sông Cửu Long xòe chín nhánh bồi đắp phù
sa màu mỡ cho đồng bằng Nam Bộ –vựa lúa của Tổ quốc.
Nhìn lên tấmbản đồ mà lòng em càng thấy yêu Tổ quốc mình hơn. Từ những đỉnh
núi cao ngất của dãy Trường Sơn hùng vĩ cho đến những, dòng sông vỗ cánh hiền
hòa, từ miền cao nguyên đất đỏ với những rừng cà phê bạt ngàn cho đến ồhững
vùng cát trắng miền Trung... Tất cả đềugợi lên trong em một dáng hình, một thế
đứng ngàn đời, thế đứng của một con rồng đang cất mình bay lên.
Bài làm 2
Hồi đầu năm học, không biết ai đã gửi tặng mẹ tấm bản đồ Việt Nam. Mẹ cho em
trang trí phòng học của mình. Vị trí mà em chọn treo tấm bản đồ lên đó ngay cạnh
cửa sổ kê bàn học. Những lúc học bài xong, em thường ngước lên bản đồ tìm cái
địa danh mà bố bảo là nơi chôn nhau cắt rốn của bố...
Tấm bản đồ được bố thuê thợ đóng khung và lồng vào trong một tấm mi ca nên dễ
lau chùi bụi bặm mà không làm cho nó bị trầy xước. Kích thước tấm bản đồ cũng
xấp xỉ bằng tấm lịch cỡ lớn. Chiều ngang độ năm mươi phân, chiều dài độ bảy
mươi phân. Tấm bản đồ không chỉ vẽ hình dáng của đất nước Việt Nam mà còn vè
đường biên giới liên quan đến Lào, Cam-pu-chia, Trung Quốc. Đất nước Việt Nam
được hiện lênrất rõ nhờ vạch biên giới được in bằng màu mực đen đứt đoạn. Đúng
là nó giống hệt chữ “S’Y mềm mại và duyên dáng. Các màu sắc được dùng trên
tấm bản đồ phù hợp với việc phân bố địa hình trên cả nước. Những vùng xanh đậm
kéo dài mãi từ cao nguyên Đồng Văn chạy dọc theo biên giới Việt –Lào cho đến
tận cực Nam Trung Bộ, đó chính là dãy Trường Sơn hùng vĩ. Đồng bằng Bắc bộ,
ven biển miền Trung và đồng bằng Nam Bộ được tô bằng màu xanh nhàn nhạt và
hình những cây lúa. Biển Đông vùng “biển bạc” của Tổ quốc thì được tô màu xanh
da trời rồi đậm dần ra ngoài khơi nơi có đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Ở trung tâm khu vực phía Bắc nơi có đánh một vòng tròn to bằng nắp chai nước
suối, ở giữa là ngôi sao năm cánh màu đỏ, đó chính là trái tim của Tổ quốc –Thủ
đô Hà Nội thân yêu của chúng ta. Ở đó có quảng trường Ba Đình lịch sử, nơi Bác
Hồ kính yêu đã đọc bản tuyên ngôn độc lập khai sinh nước Việt Nam Dân chủ
Cộng hòa. Và bây giờ là nơi Bác đang nằm yên nghĩ ở đó. Các thành phố lớn như
Hải Phòng, Thanh Hóa, Vinh, Huế, Đà Nẵng và Thành phố Hồ Chí Minh được
khoanh bằng những vòng tròn nhỏ hơn. Các thủ phủ củacác tỉnh trong cả nước đều
được ghi rõ lên tấm bản đồ. Chỉ cần lướt qua trên mặt bản đồ em có thể nhận ra địa
danh của những vùng cần tìm. Hôm ngồi cùng với bố xem bản đồ, bố hỏi: “Con
thử tìm trên tấm bản đồ này, quê hương mình ở đâu?”. Em trả lời cho bố ngay:
“Cái chỗ eo nhất trên tấm bản đồ đó bố! Chỗ mà có chữ Đồng Hới ạ”. Bố nhìn em
rồi nói: “U, quê mình ở đấy. Hè này sau khi chị Hai học xong năm thứ nhất, bố sẽ
đưa hai con về thăm quê. Lâu quá rồi bố chưa về thăm quê được. Nhớ lắm con ạ!”
Đây là tấm bản đồ hành chính mà hiện em đang treo ở phòng học của mình. Bố nói:
‘‘Bây giờ và cả khi con lên học cấp hai, cấp ba, tấm bản đồ này sẽ giúp con nhiều,
nhất là khi học môn Địa lí Việt Nam đấy con ạ! Hãy giữ gìn cẩn thận nghe con!”
Bài làm 3
Mỗi ngày đến trường là một niềm vui , em tung tăng cắp sách tới trường, tới lớp,
được gặp bạn bè, thầy cô ... Trong lớp có rất nhiều đồ vật như: bảng đen, chiếc
đồng hồ treo tường... nhưng đồ vật em thích nhất trong lớp đó là tấm bản đồ Việt
Nam.
Bản đồ cao khoảng hơn một mét và rộng bằng một cánh tay của em. Bên ngoài, nó
được bọc một tấm ni lông mỏng để giữ bản đồ sạch hơn. Đối với mọi người, có lẽ
cái bản dồ này rất xấu và cũ kĩ nhưng đối với em thì chiếc bản đồ này là vật vô giá
không có đồ vật nào trong lớp sánh bằng.
Bản đồ có dạng hình chữ nhật, khung của nó được làm bằng nhựa. Bốn rìa ngoài
được các nhà thiết kế làm thành những thanh nhựa màu đen rất chắc chắn. Giữa
các thanh nhựa đó có kẽ những đường viền thẳng băng màu trắng và xanh trông rất
đẹp. Bản đồ được đặt chễm chệ trên tường nhờ mấy chiếc đinh này được bẻ cong
lại để giữ bản đồ đứng yên trên tường mà không bị ngã đè lên học sinh. Ở giữa
khung, người ta lồng vào đó một tấm giấy có vẽ bản đồ thu nhỏ rồi dán keo để nó
dính chặt. Dưới bản đồ có phần chú thích giúp chúng em dễ tìm hiểu về đất nước
Việt Nam thân yêu của mình. Mình đố các bạn có biết nước Việt Nam mình có
hình gì nào không? À, hình chữ S đấy các bạn ạ? Bên phải được sơn một màu
xanh dương rất rộng có đề chữ “Biển Đông”. Phía trên bản đồ đó là vị trí của nước
Trung Quốc, một đất nướcrất nhiều dân số. Còn phía bêntrái là các nước láng
giềng của Việt Nam như: Lào, Campuchia, Thái Lan.... Ôi trông nó thật hấp dẫn
làm sao! Vào tiết địa lí cô hay cho chúng em xác định các vị trí của bài học trên
bản đồ. Lúc nào lên bảng em cũng được cô khen là giỏivì luônxác định đúng vị trí
của nó. Bản đồ này là một người thành viênrất có ích của lớp Năm A chúng em.
Nó luônnhắc nhở chúng em học tập thật tốt để xây dựng đất nước Việt Nam ngày
càng giàu đẹp thêm. Em sẽ siêng năng giữ gìn nó để bản đồ không bị rách và lau
chùi nó mỗingày để bản đồ luôn không bị bám bụi.
Em rất yêu quý và thích tấm bản đồ này. Em xem nó như một đồ vật gần gũi với
em khi ở lớp. Dù còn mấy tháng nữa em sẽ rời xa ngôi trườngđể đến một ngôi
trường mới. Em tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật tốt để sao này lớn lên sẽ là nhà
thiết kế những đồ vật ngộ nghĩnh dễ thương làm cho cuộc sống đẹp hơn .
ĐỀ TÀI: TẢ BỘ XA LÔNG NHÀ EM
Bộ xa-lông bằng gỗ lát hoa để ở phòng khách là kỉ vật của ông nội. Ngày về hưu,
Bộ Tư lệnh Quân đoàn II vừa tặng ông bộxa –lông này.
Ông nội về hưu được sáu năm, qua đời trong nỗi buồn xót thương của con cháu.
Tính đến nay, ông mất vừa bốn năm. Bộ xa-lông vừa bóng lên màu nâu thẫm, màu
thời gian 20 năm có lẻ.
Nhà bố mẹ em ở là ngôi nhà cổ 5 gian lợp ngói do ông bà để lại. Cho đến nay, bộ
xa –lông vẫn là thứ có giá trị nhất trong gia đình. Ở gian giữa bày bàn thờ ông bà
và kê bộ xa-lông. Mặt bàn lại được úp lên một tấm kính màu rất đẹp, nặng phải
đến hai người mới xê dịch được. Chiếc ghế bên trái ngoài cùng là nơi ông ngồi đọc
báo, uống trà và tiếp khách. Ông không biết hút thuốc lào, thuốc lá. Trên bàn chỉ
bày biện một bộấm trà loại quần ẩm và sáu chiếc chén xếp ngay ngắn trên chiếc
đĩa to men xanh.
Em vẫn nhớ như in hình ảnh ông ngồi pha trà, uống trà mỗi sáng khi con cháu
đang mơ màng ngủ. Mái tóc bạc phơ, ông tựa lưng vào ghế, trông gương mặt phúc
hậu của ông thật đẹp. Nơi ông ngồi ngày xưa, bây giờ bố em vẫn thường ngồi.
Nhiều lúc, bố ngồi lặng lẽ ngắm lên bàn thờ, đăm chiêu nhìn dáng ông bà, và ba
tấm Huân chương cao quý của ông để lại lồng trong khung kính. Đến ngày giỗ ông,
năm nào bố em cũng pha một ấm trà, loại chè móc câu Thái Nguyên mà ngày xưa
ông thích uống, đặt lên mặt bàn xa-lông. Bố trịnh trọng rót trà vào sáu chiếc
chén, rồi lầm rầm khấn trong làn khói trầm quyện đưa hương. Ngày nào bố cũng
lau chùi bộ xa –lông một, hai lần. Bố mẹ vừa bàn: sang năm anh Ngọc tốt nghiệp
trường đại học Bách Khoa Hà Nội sẽ lát gạch hoa nền nhà và thuê thợ đánh véc-ni
lại bộ xa-lông cho đẹp.
Với ông, bộ xa-lông là tình đồng đội, tình chiến đấu. Mỗi lần có cán bộ, chiến sĩ ở
đơn vị cũ về thăm ông, bộ xa –lông là nơi tụ của bao tình đồng chí, tình đồng đội
vô cùng thắm thiết. Còn với con cháu hiện nay và sau này, bộ xa –lông là kỉvật
thiêng liêng của người cha, người ông kính yêu để lại. Mỗi lần được bố sai đi rửa
chén, lúc đặt lên mặt bàn xa-lông em lại bồi hồi tưởng như thấy ông đang ngồi
trầm ngâm uống trà mỗi sáng mỗi chiều.
Năm tháng vừa trôi qua, nhưng mái nhà êm ấm của gia đình em vẫn lưu giữ bao kỉ
niệm sâu nặng ân tình của ông bà nội. Mảnh vườn nhỏ xinh xắn trồng rau, mấy
chậu hoa, góc sân lát gạch, cái bể đựng nước mưa,...và bộ xa –lông bằng gỗ lát hoa
này như tiếng nói của gia tiên vọng về trong tâm hồn con cháu mỗi sáng, mỗi
chiều, nhất là trong những ngày giỗ ngày Tết.
ĐỀ TÀI: TẢ CÁI BÀN HỌC CỦA EM
Đố các bạn ngồi học mà không có bàn được đấy. Chắc chắn sẽ chẳng có ai có thể
ngồi như thế đâu nhỉ? Chính vì lẽ đó mà vô tình chiếc bàn đã trở nên thân thiết với
học sinh chúng ta. Tớ cũng có một chiếc bàn học đấy, các bạn có muốn biết về bạn
ấy không?
Vì tớ có rất nhiều sách vở nên bố mẹ tớ đã chọn mua cho tớ một chiếc bàn học thật
to. Bàn ấy được kê thật ngay ngắn ở góc phòng học của tớ. Bàn được làm từ gỗ
xoan đào, khoác bên ngoài một chiếc áo với những đường vân gỗ nổi lên thật
giống với những dải lụa. ngoài ra, bạn bàn của tớ còn được đánh véc ni bóng loáng,
trông rõ đẹp. Mặt bàn rất láng và phẳng, có màu nâu nhạt hơi nghiêng về phía tớ
ngồi. Bàn có bốn chân, chống đỡ bốn góc, mỗi chân có bốn cạnh, phần trên ăn vào
bốn gọc, kéo thẳng như thả dọi xuống mặt đất. Các cạnh của chân bàn được gọt
thu dần lại, phía dưới chỉ còn bằng một nửa phần trên khiến cho cái bàn thanh
thoát hẳn lên.
Không những thế, bạn cò giúp tớ nhiều việc lắm đó. Đó chính là sáu ngăn của bàn.
Mỗi ngăn đều được phân chia rất rõ ràng, chính vì thế mà tớ chẳng bao giờ sợ
nhầm ngăn này với ngăn kia. Hai ngăn ở bên trái và phải là nơi ở của sách. Hai
ngăn ở giữa là nơi cư trú của vở. Còn hai ngăn ở phía trên là nơi tớ để những loại
sách tham khảo và các loại truyện đọc. Ngoài ra, bàn còn có một ngăn kéo rất
thuận tiến, tớ thường để những bài kiểm tra và giấy tờ quan trọng vào trong đó.
Mỗi khi về đến nhà, nhìn thấy baànlà tớ lại muốn ngồi học luôn. không chỉ có bàn
là bạn thân thôi mà luôn sát cánh bên tớ và bàn là bạn ghế. Bạn ấy cũng được tạo
nêm bởi gỗ và có bộ quần áo y trang bàn, trông hai bạn ấy thật ngộ nghĩnh! Bàn
luôn giúp tớ ngồi học mọt cách thoải mái, vào mỗi buổi sáng tớ vừa học, vừa nghe
tiếng chim hót trong trẻo ngoài vườn và nhìn những tia nắng sớm dịu dàng chen
qua kẽ lá, nhảy nhót trên mặt bàn như nô đùa với tớ. Chính điều đó đã tạo cho tớ
một cảm hứng để học tốt hơn!
Trải qua đã năm rồi, bàn và ghế –người bạn thân thiết của tớ, giúp tớ đạt những
danh hiệu học sinh giỏi và dù cho có lớn lên, có học cao hơn nữa thì hai bạn ấy sẽ
luôn là người bạn giúp tớ đi tới những chân trời mơ ước.
Đề bài: Tả chiếc đồng hồ
TẢ ĐỒVẬT TRONG GIA ĐÌNH MÀ EM YÊU THÍCH
Chiếc đồng hồ xinh xắn để trang trọng trên bàn học tại gia đình là quà tặng sinh
nhật mẹ mua cho khi em vừa tròn 9 tuổi (10-10-2004). Đó là đồng hồ điện tử báo
thức nhãn hiệu PEARL của Trung Quốc.
Chiếc đồng hồ vỏ bằng nhựa màu mận đỏ thẫm, mặt kính hình vuông. Các vạch
phút, các con số chỉ giờ được bố trí trên đường tròn. Dưới con số12 có hình vẽ
trăng lưỡi liềm. Có 4 chiếc kim, to nhỏ, dài ngắn, màu sắc khác nhau. Kim ngắn
nhất, to nhất chỉ giờ. Kim chỉ phút dài hơn, thanh mảnh hơn. Đầu kim giờ, kim
phút có vệt lân tinh màu xanh nước biển để có thể nhìn rõ được trong đêm tối. Kim
giây dài nhất đen nhánh, thon dài như cái tăm, lúc nào cũng cần mẫn chuyển động
theo vòng tròn. Kim chuông báo thức màu rêu, dài hơn kim giờ một tí, nhỉnh hơn
kim giây. Bốn chiếc kim đính chung vào một cái chốt nằm giữa tâm vòng tròn; cái
chốt đen nhánh xinh xinh như một cái cúc bằng kim cương, óng ánh.
Phía sau mặt đồng hồ là một buồng máy hiện rõ trên vách nhựa trong, một cái
khoang lắp pin tiểu “Con Thỏ”. Có 2 cái núm bằng 2 chiếc cúc bạc để điều khiển
giờ, phút và chuông báo thức. Có một gạt nhỏ bằng nhựa trong suốt để định giờ
cho chuông reo. Cái Lý con chú Tâm học lớp 5 vừa bày cho em cách lắp pin, cách
điều chỉnh giờ phút, cách dùng chuông báo thức. Nó chê em là nhà quê, dễ ợt mà
chẳng biết. Không biết, hỏi, có chi mà tự ái, em nghĩ thế! Trước đây, gia đình em
cũng có một cái đồng hồ “Ba con mèo” nhưng lâu nay nó hay giở chứng, như con
bò già ì à ì ạch, có hôm chạy chậm đến nửa tiếng. Từ ngày có cái đồng hồ điện tử
báo thức ngồi chễm chệ trên bàn học, em đến trường rất chủđộng. 6h30’ mỗi sáng,
em khoác ba lô sách vởlên vai, đội mũ lên đầu, chào ông bà, chào bốmẹ, em đi
bộđến trường. Chiều nào cũng 13h30’ em đi đến lớp. Chưa bao giờđến muộn như
một vài bạn khác. Việc học tập ởnhà, em làm đúng giờbốmẹdặn: 19h-21h30’ học
bài, làm bài.21h45’ đi ngủ. 6h nghe chuông reo, em thức dậy, rửa mặt, đánh răng,
ôn lại bài độ10-15 phút , rồi chuẩn bịđi học.Chiếc đồng hồbáo thức nhỏbé đối với
em vô cùng thân thiết. Nó rèn luyện cho em đức tính chu đáo, khoa học trong cuộc
sống, học tập, nghỉngơi và vui chơi hằng ngày. Em không còn phải chạy táo tác
sang nhà chú Hy hỏi giờ như mọi khi nữa. Chiếc đồng hồ là quà tặng, chứa đựng
bao tình thương của mẹ: “Lan ơi! Con gái mẹ, ngày mai bước sang 10 tuổi rồi đấy
nhé”. Mẹ vừa nói vừa ôm con gái bé bỏng vào lòng. Có nhiều hôm giữa đêm
khuya thanh vắng, nghe tiếng kêu “tích tích”, đều đều, em tưởng như cái đồng hồ
nhỏ bé đang thầm với em: “Cố gắng! Cố gắng!” Mỗi sớm, trong tiếng gà gáy lao
xao gần xa, tiếng chuông đồng hồ reo, đối với em đó là khúc ca bình minh, là hành
khúc lên đường.
Nhiều lúc, ngắm chiếc đồng hồ bé nhỏ thân yêu, em khẽ thốt lên: “Chú mày ơi, ta
yêu chú mày lắm! Chú mày vừa bảo cho ta biết: giờ còn quý hơn vàng bạc!...”.