Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Cái ngông của Nguyễn Công Trứ nhìn từ thời nay

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (43.84 KB, 2 trang )

Nói đến Nguyễn Công Trứ là nói đến hai tư cách: một vị khai quốc công thần và một nhà thơ.
Với tư cách một nhà thơ, ông có công lớn trong việc đưa lại tiếng nói cho thể ca trù, làm cho nó
vốn từ thể loại văn học bình dân sang thể loại văn chương bác học, góp phần đem lại thêm cho
văn học chữ Nôm một tiếng nói tự khẳng định - đây là đặc điểm của tính tự tôn dân tộc xét
trong cả quá trình của văn học chữ Nôm. Điều đặc biệt ở Nguyễn Công Trứ là dù xét ông ở tư
cách nào, người ta cũng bắt gặp một điểm chung nhất khái quát, đó là thái độ ngông ngạo với
cuộc đời.
“Ngông” theo cách hiểu thông thường là “tỏ ra bất cần đến sự khen chê của người đời”(1), có
người nói, đó là thái độ khinh đời, ngạo đời dựa trên sự tài hoa uyên bác hơn đời của mình.
Người Trung Hoa hiểu ngông là cuồng, là loạn. Xét đến cùng, “ngông” là sự khẳng định một cá
tính đặc biệt. Đối với trường hợp Nguyễn Công Trứ, theo chúng tôi, cái “ngông” ấy không nên
hiểu đơn thuần chỉ là cái “ngông” của những nhà nho tài tử, của đám văn nhân, mà phải hiểu
theo góc độ khác, từ nhân sinh quan.
Trước hết, khi thể hiện mình là “ngông” nghĩa là khi con người sống thật với mình nhất, thể hiện
cá tính riêng biệt không trộn lẫn với người khác, dù người khác ấy có sự chi phối mạnh mẽ đến
bản thân mình. Xã hội phong kiến là xã hội không cho cá tính phát triển (người có tài trong xã
hội phong kiến là người chỉ được múa một tay – ý của Phan Ngọc), con người phải tuân theo
các phép tắc của cộng đồng, phải hoà mình vào số đông của tập thể. Đó là một chế độ đặc biệt
gia trưởng. Sự phát triển của cá tính trong xã hội phong kiến là một mầm hoạ. Vì lẽ đó, mọi quy
pháp, các phép tắc ứng xử trong thời phong kiến, suy cho cùng, là để bóp chết cá tính của con
người. Trong xã hội ngột ngạt như thế mà có những tính cách trỗi dậy thì rõ ràng không thể
xem đó là sự ương ngạnh. Hiểu được như thế để thấy rằng cái “ngông” của Nguyễn Công Trứ
thực chất là sự phản ứng xã hội đương thời ở góc độ nhân sinh quan và, sự phản ứng đó là hết
sức táo bạo, thể hiện bản lĩnh của một nhân cách sống.
Cái “ngông” của Nguyễn Công Trứ nhiều lúc được đẩy lên đỉnh điểm như là sự nổi loạn, chẳng
hạn việc ông đi hát ả đào, ông đeo vào mông con bò một cái mo cau, bảo là che miệng thế (vì
xưa nay miệng thế lắm lời thị phi). Bất chấp những hành động ấy có thể dẫn đến hậu quả gì,
người khác phản ứng ra sao, miễn sao ông được sống đúng với con người mình là được. Có
thể nói rằng, khi đó ông không hoàn toàn sống với cái lí trí tỉnh táo để chọn lựa, phân biệt mà là
ông hành động theo cái gì đó thôi thúc từ bên trong như là vô thức, như là tiếng gọi của bản
ngã. Nhưng, khi đó là khi con người (không chỉ riêng Nguyễn Công Trứ) sống thật với mình


nhất. Tuy nhiên, cái “ngông” của Nguyễn Công Trứ khắt khe mà nói, là cái “ngông” chưa thoát
khỏi sự ý thức, sự điều chỉnh của ý thức, nhiều lúc những hành động của ông chỉ mới dừng lại
ở cái muốn, muốn ngạo với đời, nghĩa là có “sự thoả thuận” giữa ý thức và cá tính. Nói tóm lại,
cái “ngông” của Nguyễn Công Trứ vẫn chưa thoát khỏi sự khắc kỷ của một nho gia (cùng với
sự phải biết thân phận cá nhân trong xã hội). ý thức khắc kỷ của nho gia và ý thức khẳng định
cá tính mình, làm cho mình là mình hơn (làm rõ bản sắc của mình) rõ ràng không phải là một.
Chính điều này mà cái “ngông” của Nguyễn Công Trứ chưa trở thành sự đả phá mạnh mẽ, tức
trở thành một thế lực, một sức mạnh. Nhưng dẫu sao chừng đó cũng đủ để nói lên rằng, con
người có cá tính, có ý thức khẳng định mình thì không bao giờ có một thế lực nào trói buộc họ
được.
Trong xã hội bấy giờ, Nguyễn Công Trứ, để khẳng định mình, không còn con đường nào khác
ngoài con đường văn chương (hiểu theo nghĩa bây giờ). Trước hết ông tìm đến thể ca trù, một
thể loại phù hợp với sự phóng túng, tự do. ông còn phát biểu trong sáng tác của mình như
những tuyên ngôn xử thế: Khôn khéo dễ hầu bưng khắp miệng/ Khen chê âu cũng gác ngoài
tai. Có thể thấy rõ nhất tất cả những nỗi niềm ấy trong bài Bài ca ngất ngưởng. Đó có thể xem
là một bản khai. Có lẽ cũng không cần phải tốn giấy mực cho việc chỉ ra và phân tích ở đây, vì
lẽ hẳn ai ai mà chẳng biết đến tác phẩm này không hình thức này cũng hình thức khác.
Ở Nguyễn Công Trứ, cái khinh bạc của ông đôi khi cũng chùng xuống thành bi quan (nói chính
xác là ẩn đằng sau cái khinh bạc): Đù mẹ nhân tình đã biết rồi/ Nhạt như nước ốc bạc như vôi.
Tuy nhiên ông rất ngạo nghễ: Mai sau xin chớ làm người/ Làm cây thông đứng giữa trời mà
reo.


Trên cơ sở những gì chỉ ra trên, chúng tôi cho rằng việc Nguyễn Công Trứ xin được dẫn quân
đi chống giặc khi chốn quan trường đã khép lại với ông (ông đã già) là có hai nguyên nhân
chính: thứ nhất, ông là một nhà nho, quan điểm của nhà nho, của bậc tôi trung là trị nước giúp
đời; thứ hai, việc xung phong như thế cũng là để khẳng định mình, đó có thể xem là sự dấn
thân, nhập cuộc “nhập cuộc, theo nghĩa chủ động là chỉ một hành vi mà nhờ đó người ta nhập
vào một thân phận và ta ở tại đó (…). Để cái thân tôi thuộc quyền sử dụng ví như quân đội, của
người khác”(2)(sự dấn thân theo nghĩa hiện sinh, còn có một biểu hiện khác, một quan niệm

khác nữa, là chỉ cái thôi thúc bên trong, sự lôi cuốn chủ thể và do đó chủ thể trở thành bị sai
khiến). Trong bài của Vũ Ngọc Khánh có đoạn đã viết: “nói chuyện xuất thế, ông (Nguyễn Công
Trứ) nghĩ ngay đến Khương Tử Nha, Nghiêm Lăng là trong thâm tâm ông vẫn rắp ranh đóng
góp với đời”(3). Đó là thái độ nhập cuộc, can đảm sống, dưới một hình thức nào đó cũng là một
kiểu để khẳng định : Ai mà chịu rét thì trèo với thông.
Tôi cho rằng, Nguyễn Công Trứ có sự hoà trộn của nhiều trái ngược (Lưu Trọng Lư dùng chữ
“điều hoà”). ở đó nhiều lúc là sự ổn định, nhiều lúc là sự bất định. Đó không hẳn là sự vào đời
trang nghiêm của Trọng Ni với sự ra đời hiền vui của Trang Tử. Sự bất định trong con người
Nguyễn Công Trứ như một dấu hiệu của con người hiện đại, con người báo trước sự tái xuất
của mình trong tương lai. (Trên thực tế thì chẳng bao lâu sau vào thời Nguyễn Công Trứ sống,
văn minh kỹ thuật phương Tây đã ồ ạt tràn vào nước ta - đó là những tín hiệu ban đầu). Cái bi
kịch suốt đời của Nguyễn Công Trứ suy cho cùng là do những tồn tại không thống nhất với
nhau trong ông(4). Trong bản thân ông có nhiều điều bức bách cần giải thoát, nhưng, xã hội
không chấp nhận như vậy, và bản thân ông cũng nhận ra điều phi lí đó, cho nên, có những lúc
Nguyễn Công Trứ tìm đến sự thoả hiệp, sự tuân thủ (tuân theo quy tắc của cộng đồng). Những
bất định, những trái ngược trong con người Nguyễn Công Trứ, theo chúng tôi, đó là dấu hiệu
của hiện sinh. Bởi hiện sinh cho rằng “sự tồn tại của con người là dữ liệu duy nhất có thể cảm
nhận ngay tức thì, chứ không phải bản chất”(5), nghĩa là chú trọng cái đang tồn tại đây, rõ nhất
là trong những bối cảnh rối ren, con người thấy nhàm chán trước cuộc dâu bể, chỉ muốn tìm
vào cái bản ngã của mình và hiện sinh theo đúng nghĩa đích thực, trên thực tế, không phải đợi
đến chủ nghĩa hiện sinh ra đời (với tư cách một trào lưu tư tưởng) mới có. Nghĩa là nó phải
được manh nha từ trước: tư tưởng hiện sinh có trước chủ nghĩa hiện sinh. Phật khi quan niệm
hãy sống hết mình với mỗi sát na của thực tại là khi Phật đã hiện sinh rồi. Trịnh Công Sơn –
nhạc sĩ tài hoa của chúng ta - khi nói về sáng tác của mình, về Phật giáo (ông vốn là một “Phật
tử” - lời thú nhận) cũng cho rằng, phật giáo là tôn giáo mang nhiều tính hiện sinh nhất(6)./.
1. Hoàng Phê (c/b), Từ điển tiếng Việt, NXB Đà Nẵng, 1996, tr.667.
2. Nguyễn Tiến Dũng, Chủ nghĩa hiện sinh: Lịch sử, sự hiện diện ở Việt Nam, NXB Tổng hợp
TP HCM, 2006, tr.115.
3. Nhiều tác giả, Nguyễn Công Trứ, con người, cuộc đời và thơ, NXB HNV, HN, 1996, tr.41.
4. Những thăng trầm trong cuộc đời Nguyễn Công Trứ xin xem Mai Hắc ứng, Đôi điều về Tồn

Chất Nguyễn Công Trứ (NXB Thuận Hoá, Huế, 2004) và trong cuốn Nguyễn Công Trứ, con
người, cuộc đời và thơ (sđd) - được biểu diễn bằng sơ đồ.
5. Henri Bénac (Nguyễn Thế Công dịch), Dẫn giải ý tưởng văn chương, NXB Giáo dục, HN,
2005, tr.305.
6. Vấn đề này xin xem thêm cuốn Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Thuỵ Kha, Đoàn Tử Huyến (sưu
tầm và biên soạn), Một cõi Trịnh Công Sơn, (NXB Thuận Hoá, Huế, 2004, tr.486 – 488).
Vinh, 28/08/08



×