Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Trình bày ý kiến sau:" Một ngày so với một đời người là quá ngắn ngủi, nhưng một đời người lại do mỗi ngày tạo nên

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (60.06 KB, 2 trang )

Đề bài: Viết một bài văn ngắn không quá 600 từ trình bày suy nghĩ của em về ý kiến sau:" Một ngày
so với một đời người là quá ngắn ngủi, nhưng một đời người lại do mỗi ngày tạo nên"
Bài làm
Một ngày mới bắt đầu khi mặt trời mọc ở đằng đông và kết thúc khi mặt trời hoàn thành chuyến hành
trình của mình ở chân trời phía tây.
Cuộc đời con người chúng ta, với mức sống và điều kiện như ngày nay, tính ra tuổi thọ trung bình cũng
đến 80 tuổi - 80 năm sống trên cuộc đời này. Mà mỗi năm lại có 365 ngày. Thử làm một phép nhân: 80 x
365 = 29200. Phải, thế ra ta có 29200 lần nhìn thấy mặt trời mọc và cũng với con số ấy để nhìn mặt trời
lặn. Chung qui lại, ta có 29200 ngày để sống. Nếu ta đem so sánh với số 1, ta sẽ thấy con số 29200 là một
con số quá lớn. Một ngày so với một đời người là quá ngắn ngủi. Nhưng nếu ngẫm kĩ sẽ thấy: số 29200 sẽ
không còn là nó nữa nếu thiếu đi một số 1- đúng, chỉ một số 1 mà thôi, vì khi ấy nó sẽ trở thành số 29199.
Đời chúng ta tuy dài nhưng cái dài ấy lại được tạo nên bởi nhiều đoạn ngắn mà mỗi đoạn là một ngày.
Chỉ cần thiếu đi một đoạn thôi thì sợi dây ấy sẽ không còn là nó "ban đầu" nữa. Mà đáng sợ hơn nữa là,
nếu đem dao cắt đi từng đoạn một, từng đoạn một thì độ dài của sợi dây ấy chỉ bằng 0, nghĩa là sợi dây ấy
không tồn tại.
Tôi không có ý định chiêm nghiệm một cách đầy triết luận về thời gian nhưng trên đây là cách hình dung
hữu hình nhất mà tôi có thể có về nó. Với những con số này, tôi hi vọng những ai đã và đang nhởn nhơ
với thời gian, lãng phí nó sẽ giật mình vì nhận ra rằng: lãng phí mỗi ngày sống là đang làm thay đổi cuộc
đời mình theo chiều hướng tiêu cực.
Tôi biết có nhiều kẻ, để biện minh cho sự lười nhác của minh đã dùng những lí lẽ "rất hợp lí" như thế này
"Đời còn dài, hôm nay không làm thì ngày mai làm". Trong ý niệm của những kẻ lười này, có lẽ họ coi
thời gian là một sợi dây co giãn. Cho dù có bị cắt đi một đoạn thì vẫn có thể kéo giãn ra để làm cho độ dài
sợi dây quay về con số và trạng thái ban đầu. Thế nhưng khoa học đã chứng minh, thời gian không thể
uốn cong. Đó là lí do vì sao ta không thể quay về quá khứ. Thêm nữa mọi người trên thế giới này, dù là
người giàu hay người nghèo, người béo hay người gầy, người cao hay người thấp , tổng thống hay thường
dân, mỗi người đều chỉ có 24 giờ mỗi ngày để sống . Để cho thời gian trôi đi là đồng nghĩa mất nó một
cách vĩnh viễn. Đã mất đi thì không cứu vớt lại được. Đời cho ta được sống 29200 ngày , chỉ cần lãng phí
một ngày thôi là ta đã làm cho sự trọn vẹn của cuộc đời trở thành có khiếm khuyết. Nhưng những kẻ lười
có bao giờ chỉ lãng phí có một ngày đâu. Tư tưởng trì trệ khiến họ lãng phí nhiều ngày , mỗi ngày trung
bình có 6 giờ cho họ lao vào những việc vô bổ không mục đích như chơi game khi chính đầu óc mình đã
u mê mệt mỏi, ăn không ngồi rồi tán phét và buôn chuyện... Hãy dừng lại một chút để tính toán. Cứ giả


thử đến năm 18 tuổi bạn mới làm việc và đến năm 60 tuổi thì nghỉ hưu, nếu mỗi ngày lãng phí 6 giờ thì
tính ra trung bình bạn đã làng phí 4380 ngày, tương đương với 12 năm của đời người.
Sống không đồng nghĩa với tồn tại.Người ta chỉ sống khi người ta ý thức được mình sống và hành động
có mục đích. Cứ hiểu theo cách ấy thì với 80 năm trong cuộc đời của mình , những kẻ lười chỉ thực chất
sống 68 năm, 12 năm còn lại của đời người, khoảng thời gian ấy đủ để nhiều người chăm chỉ làm việc
trên thế giới này thành công và thành đạt.
Trong cuộc đời này, có những khi chỉ cần một ngày , thậm chí chỉ một khoảnh khắc nào đó thôi người ta
cũng có thể thay đổi số phận của mình . Tôi không biết gần đây các bạn có chú ý đến cậu sinh viên Adam
Khoo, tác giả của cuốn sách "Tôi tài giỏi, bạn cũng thế" đang làm mưa làm gió tại quốc đảo Sing-ga-po
và khu vực lân cận hay không? Thuở thiếu thời của cậu sinh viên này đã từng chìm đắm trong sự lười
nhác, chơi bời và thậm chí bị liệt vào hàng các học sinh cá biệt của một trường trung học. Thế nhưng
chính cái ngày định mệnh ấy- cái ngày mà bố mẹ cậu gởi cậu vào tham gia lớp học siêu đẳng do một tổ
chức quốc tế tài trợ, số phận cậu bé này đã thay đổi. Với thái độ sống và phong cách làm việc tích cực,
Adam Khoo hiện đang nằm trong số 1% các sinh viên xuất sắc nhất của trường Đại học quốc gia Sing
-ga-po. Thế đấy cơ hội đến với chúng ta không bao giờ có thể dự đoán trước. Nó đến vào một ngày bất
chợt nào đó. Những kẻ lười đã vô tình bỏ lỡ nhiều cơ hội của cuộc đời chỉ vì coi thường một ngày, suy
rộng ra là coi thường thời gian.
Chúng ta không có khả năng để nhìn xuyên không - thời gian và nhìn thấy trước tương lai của mình.
Nhưng có một điều mà chúng ta có thể chắc chắn: sống tốt cho hôm nay sẽ là điều kiện để có một ngày


mai tươi sáng , sống tốt mỗi ngày là ta đã đặt một viên gạch bền chắc để xây bức tường hạnh phúc của
cuộc đời. Có thể nhiều người trong chúng ta sẽ ngần ngại vì cho rằng: sống cao độ như thế nhỡ đâu sẽ là
lãng phí khi không đạt được mục đích? Câu hỏi rất tuyệt nhưng câu trả lời là: Cuộc đời không bao giờ có
đích đến cuối cùng, cuộc đời chỉ có những con đường do mỗi chúng ta đã cố gắng phấn đấu để tạo dựng
lên. ./.




×