Tải bản đầy đủ (.doc) (12 trang)

Bài thu hoạch chuyến đi bảo tàng chứng tích chiến tranh

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (791.2 KB, 12 trang )

ĐẠI HỌC QUỐC GIA TP.HCM
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KHOA HỌC TỰ NHIÊN TP.HCM
KHOA CÔNG NGHỆ THÔNG TIN
……000……

BÀI THU HOẠCH
CHUYẾN ĐI BẢO TÀNG CHỨNG TÍCH CHIẾN TRANH

Giáo viên hướng dẫn : Ths Ngô Thị Kim Liên
Sinh viên

: Nguyễn Công Thành

MSSV

: 0967119

Lớp

: 09DBB


Chúng ta đang sống trong thời bình được hưởng độc lập tự do và hạnh phúc.để có
được việt nam của ngày hôm nay, đó là nhờ công lao to lớn, sự hi sinh cao cả của các bậc
cha ông, các anh hùng liệt sĩ, những bà mẹ việt nam anh hùng… đã sẵn sàng hi sinh mạng
sống mình để đổi lại cho chúng ta ngày hôm nay được hưởng sống trong hòa bình. Những
hình ảnh, sự kiện về cuộc chiến tranh giải phóng đất nước, chúng ta được nghe kể, hay qua
tivi, phim ảnh … đã cho chúng ta thấy được phần nào sự ác liệt của chiến tranh.
Song những điểu đó như chưa đủ để diễn tả hết được đầy đủ và chân thực cho bằng
khi lớp tôi tổ chức buổi tham quan “ Bảo Tàng Chứng Tích Chiến Tranh” . là dịp để chúng
tôi cảm nhận được sự kiên cường bất khuất của các anh hùng của dân tộc trong những năm


kháng chiến ác liệt.
Khi tôi đang được đứng ở bảo tàng chứng tích chiến tranh này, tôi lại càng cảm phục
những con người Việt Nam ngoan cường, đã hi sinh 1 phần thân thể, ngay cả sinh mạng và
hạnh phúc của cuộc đời để đổi lại cho chúng tôi thế hệ trẻ của đất nước sự hòa bình ngày
hôm nay.
Vậy chiến tranh mang lại cho chúng ta được gì ngoài đau khổ, mất mát, đau thương?
Tôi không thể tưởng tượng được hết những gì chiến tranh đã mang đến cho người
Việt Nam cho đến khi bước vào Bảo Tàng Chiến Tích Chiến Tranh. Nơi tôi bước vào những
cảnh tượng đập vào mắt tôi, quá khứ hiển hiện nơi đây toàn vẹn.
Không thể mô tả chi tiết đến từng mảng màu của quá khứ, nhưng là một phần của chiến
tranh dưới những bức ảnh, những khung hình… nhìn những đòn roi, sự tra tấn của quân địch
đối với anh em với đồng bào mình, tôi như nghẹn lại.
Có thể phần nào thấy được sự ác liệt của chiến tranh, đau lòng thay khi những con người
Việt Nam không một ngày được bình yên hưởng hạnh phúc.
Nhân dân ta nói chung và những người cộng sản nói riêng đã phải chịu những đau thương
mất mát hết sức to lớn: mẹ già mất con, vợ mất chồng, con mồ côi cha mẹ, những người luôn
phải ẩn nấp vì luôn bị theo dõi, rà soát,…và sẽ bị tra tấn dã man thậm chí là có thể bị giết khi
bị địch bắt…. Những năm tháng tưởng chừng như không thể nào vượt qua được, nhân dân ta
đã phải hứng chịu trực tiếp hàng ngàn tấn bom đạn, hàng ngàn tấn chất khai quang thả


xuống đầu. Đã từng chịu những trận càn khốc liệt của địch, mục đích cuối cùng là muốn
giành cho được độc lập và hòa bình .

Tôi không tin
vào những gì đang
bày ra

trước


mắt

mình. Đó là hành
động của con người
đối xử với đồng loại
khác màu da và tiếng
nói đây sao? Tôi thấy
sợ chiến tranh, không
ai không khiếp sợ,
nhưng với tôi, nó ám ảnh mãi trong tâm trí tôi về sự tàn nhẫn, vô nhân tính của con người
đối với con người.
Bức ảnh là cuộc thảm sát ở Tịnh Khê, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi, ngày
16/3/1968. Họ giết người già, phụ nữ, trẻ nhỏ… không chừa ai cả.


Ánh mắt trẻ thơ đầy vẻ sợ hãi , phải chăng cuộc sống chỉ là khổ đau? Trong khi
những người bạn cùng tuổi trang lứa trên thế giới đang hưởng được sự yêu thương của cha
mẹ thì các em đang hưởng những gì ngoài đau khổ và tủi nhục của người mất nước. giọt
nước mắt của đau thương hay căm hờn.

Hình

ảnh

binh sĩ Mĩ thuộc Sư
đoàn bộ binh số 25
xách một phần xác
của người chiến sĩ
giải phóng bị trúng
đạn súng phóng lựu

(Tây Ninh - 1967),
chúng

xem

hành

động này như khoe
chiến tích vẻ vang,
lấy xác người để
làm chiến lợi phẩm
của cuộc đi săn .

Sau một cuộc
chiến, quân đội Mỹ
đang đếm quân số
những nạn nhân xấu
số.

nhìn

những

người dân chúng ta
đã ngã xuống vì
cuộc chiến. lòng tôi
như nỗi dậy sự căm
phẫn

trước


hành


động của chúng.
Những gì bọn chúng đã làm cho chúng ta là gì khi chính người Mỹ, bọn chúng luôn
rêu rao về nhân quyền trên thế giới , nhưng chính bọn chúng là những kẻ vi phạm những gì
chúng luôn rêu rao, bọn chúng có khác gì chế độ diệt chủng Phát xít, bọn chúng có đủ tư
cách để đi bảo hộ cho một quốc gia nào đó hay không, bảo hộ để rồi giết người bằng nhưng
vũ khí tối tân nhất, bằng cách thức dã man và vô nhân tính nhất.

Chúng làm được cho chúng ta những gì ngoài việc:

Xây dựng nên hệ thống nhà tù dày đặc với hơn 200 nhà tù từ cấp quận trở lên trong đó có
5 nhà tù khét tiếng tàn bạo là nhà lao Tân Hiệp ở Thủ Đức, khám Chí Hoà ở Sài Gòn, nhà
tù Côn Đảo và nhà tù Phú Quốc… Nếu tính các nhà tù nhỏ hơn, từ cấp xã trở lên thì con số
lên đến hàng ngàn. Chỉ tính riêng ở Sài Gòn đã có hơn 200 nhà tù, 150 trạm cảnh sát và tất
cả những nơi này đều có quyền hạn khám xét, bắt bớ những người dân để đưa vào tù. Khám
Chí Hoà là một nhà tù lớn nằm ngay trung tâm Sài Gòn, là nơi giam giữ các học sinh, sinh
viên và các cán bộ cách mạng. Nhà tù Thủ Đức là nơi giam cầm những người phụ nữ Việt
Nam yêu nước, tham gia phong trào chống chính quyền cũ.

Nhà tù Côn Đảo với vị trí ở xa đất liền, chính quyền Sài Gòn cũ cùng quân đội Mĩ đã
cho thực hiện những chế độ lao tù hết sức tàn bạo tại đây với hai dãy chuồng cọp, mỗi dãy
60 ngăn. Họ tra tấn tù nhân bằng hơi độc, lựu đạn mửa, trò đi tàu bay, bị đóng những cây
kim cút có gắn lông gà vào đầu ngón tay và cho để trước quạt… Những vật dụng dùng để tra
tấn thì có roi mây, roi dây cáp, roi phong, dùi cui Matrắc, dao găm và còng số 8… mà trong
đó dùi cui Matrắc là hình phạt tàn bạo nhất vì khi đánh thì không để lại vết tích nhưng sau
2-3 ngày thì sẽ bị thối thịt từ trong ra ngoài. Số lượng người chết ở Côn Đảo cũng lên đến
nghìn người mỗi năm, thậm chí có những công trình được đặt tên theo số lượng người chết

như công trình cầu 914, công trình cầu 315. Sau khi Hiệp định Paris được kí kết năm 1973
thì các nữ tù chính trị đã bị đàn áp dã man do họ phản đối việc lăn tay cho án trở thành tù
thượng phạm. Có thể nói Côn Đảo là địa ngục trần gian, nơi mà mỗi viên đá là một mạng


người.

“Chuồng
cọp” là những xà
lim đặc biệt để giam
giữ

những

người

yêu nước bị liệt vào
hạng ngoan cố. Diện
tích “chuồng cọp”
hết sức nhỏ hẹp với
chiều dài 2,7m, rộng
1,5m và cao 3m.
Những khi trời nóng
thì có khoảng 5-14
người

bị

giam


chung vào một ngăn
còn khi trời lạnh thì bị tách riêng ra, nhốt từ 1-2 người/ngăn. Chân người tụ bị còng vào một
cây sắt dài và mọi sinh hoạt của người tù cũng chỉ diễn ra trong một phạm vi nhỏ hẹp như
thế. Phía trên chuồng cọp là những thanh sắt bắt ngang, có hành lang cho những người cai
ngục đi kiểm soát người tù bất kể ngày đêm và họ luôn tìm đủ lí do để hành hạ người tù bằng
những cách tàn bạo như dội nước sôi xuống vào những ngày nóng hoặc xối nước lạnh vào
những ngày lạnh. Những khi buồng giam chật kín người, những người cai tù dùng lao nhọn
đâm xuống, gây thương tích cho người tù bên dưới. Điều kiện ăn uống ở đây cũng vô cùng
kham khổ chỉ với một nắm cơm đầy cát và sạn, một hủ mắm đầy dòi, một con khô mục đắng
nghét, nửa lon sữa bò nước uống, hoàn toàn không có thịt, cá, rau tươi và cả nước để tắm
giặt nên sức khoẻ người tù càng bị suy kiệt và trong 120 ngăn chuồng cọp thì không ngăn
nào không có người hy sinh.


 Sau đây là những cách thức tra tấn tù nhân vô cùng thâm độc :

Từ đàn ông
đến phụ nữ
hết

thảy

mọi người
chúng đều
chẳng
buông

tha

ai cả. chúng

lợi dụng sự
mềm

yếu,

không chịu
đựng nổi đòn roi mà dùng những hình thức tra tấn quá tàn nhẫn và thâm độc chỉ để điều tra
ra nơi căn cứ của các đồng chí, chiến sĩ. Tuy nhiên, khi con người không còn gì để mất họ
chấp nhận hi sinh để đòi lại những gì bị cướp mất ,dù cho hình thức tra tấn có tàn ác bao
nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nào làm lung lay nổi ý chí, tinh thần thép của nhân dân
VN, dám chấp nhận “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”.

Tra

tấn

bằng nước trùm giẻ lên
mặt và đổ
nước

lên

khiến người
bị tra tấn


không thở được. cách thức bọn chúng tra tấn càng ngày càng thâm độc.

.Chiếc máy chém
được thực dân Pháp

đưa sang Việt Nam
vào đầu thế kỉ XX,
đến khi Mĩ xâm
lược miền Nam thì
quân đội Mĩ cùng
chính quyền cũ đã
cho lê chiếc máy
chém này đi khắp
miền Nam để chém
đầu những người
theo kháng chiến cũ
và những người yêu
nước theo đạo luật
10/59, phải chăng con người đã mất hết nhân tính, trong mắt họ chỉ có chiến tranh và chiến
tranh, máu đã phải đổ ra để đòi hòa bình dân tộc.

Những con số biết nói:

Trong chiến tranh đã có 3 triệu người Việt Nam chết (trong đó có 2 triệu thường dân), 2
triệu người bị thương, 300.000 người mất tích chưa tìm được hài cốt. Trên 2 triệu hecta
rừng và đất nông nghiệp bị phá huỷ vì chất độc hoá học.
Trong chiến tranh xâm lược Việt Nam, đặc biệt là giai đoạn từ 1965 - 1971, đế quốc Mỹ đã
dùng nhiều loại chất diệt cỏ, làm trụi lá cây nhằm phá hoại ta về quân sự và kinh tế. Ba loại
chất độc hoá học chủ yếu đã được quân đội Mỹ dùng ở Việt Nam là: Chất độc màu da cam,
chất trắng dùng để phá huỷ rừng, chất xanh dùng để phá hoại mùa màng.


Tổng cộng đế quốc Mỹ đã rải 72 triệu lít chất diệt cỏ (bao gồm 44 triệu lít chất độc màu
da cam, 20 triệu lít chất trắng, 8 triệu lít chất xanh) lên 1,7 triệu ha đất trồng và rừng ở miền
Nam Việt Nam, ít nhất có 12% diện tích rừng, 5% diện tích đất trồng trọt bị rải chất độc màu

da cam một hay nhiều lần.

Hậu quả
nhân

dân

vn

phải

gánh

chịu

sau
tranh

chiến


gì???
Chiến tranh
đã đi qua
nhưng những gì nó để lại vẫn còn làm nhức nhối mọi trái tim người việt, ngay thời điểm đất
nước đã hòa bình, những con người ấy đã nếm trải đau thương trong quá khứ 1 lần, giờ đây
lại đành cam chịu vết thương thêm lần nữa khi những đứa con sinh ra không toàn vẹn vì chất
độc màu da cam…
Không chỉ quá khứ là nỗi đau không liền da, nhưng muốn quên được quá khứ để có một
cuộc sống yên bình thật khó khi mà ảnh hưởng của chất độc mang tên màu da cam ấy đã

ngấm sâu vào da thịt những thế hệ trước và giờ đây, thế hệ còn phải gánh chịu tội ác của
chiến tranh là :


Chất độc màu da
cam

không

những hủy diệt
cây cố mà còn
hủy diệt cả con
người trên mảnh
đất ấy. Có người
trực tiếp là nạn
nhân

của

chất

độc màu da cam, chịu những thương tổn về thể chất lẫn tinh thần. Phải mang trên mình một
cơ thể không trọn vẹn, họ có suy nghĩ gì..! Ắt hẳn chúng ta cũng phần nào cảm nhận được tội
ác của chiến tranh.
Thật trớ trêu thay khi đã hi sinh cả cuộc đời vì đất nước, những tưởng sẽ được hưởng phần
hạnh phúc nhỏ nhoi trong nền hòa bình mà chính chúng ta đã giành được, nhưng để đối diện
với nỗi đau của con mình không hề có tội tình hay lỗi lầm gì phải gánh chịu nỗi đau da cam
thật quá đau xót.
Nhìn trẻ thơ cất tiếng khóc mở mắt nhìn đời chưa kịp mừng vui đã chợt bàng hoàng khi ôm
trên tay sinh linh bé nhỏ với những thương tật trên mình vì chất độc màu da cam.. nỗi đau

con trẻ phải gánh chịu vậy ai là người phải đứng ra nhận lãnh, hay chỉ là tội lỗi của chiến
tranh và đó là điều mà chúng ta phải chấp nhận khi không khuất phục .


Nhiều bà mẹ đã khóc thét lên khi trông thấy đứa con mình sinh ra không toàn vẹn nỗi ám ảnh
của quá khứ day dứt và tiếp diễn vẫn phải chịu đựng nỗi đau hiện tại này. Các em cũng muốn
mình được như bao nhiêu đứa trẻ khác các em, tuy nhiên, đó là điều không thể…

Khép

lại

một

buổi tham quan,
đọng lại trong tôi
thật

nhiều

nghĩ…

suy


Quá khứ là một phần của hiện tại , chiến tranh qua đi nhưng đã để lại nơi đất nước chúng ta, con
người VN chúng ta sự mất mát tổn thương không thể xóa nhòa. Những du khách đến Bảo tàng
chứng tích chiến tranh này, không khỏi sửng sốt vì quá nhiều tội ác của bọn thực dân đã đỗ trên đầu
dân tộc , đồng bào việt nam mà còn cảm phục tinh thần, ý chí đấu tranh quật cường để cố gắng giành
lại độc lập dân tộc, một dân tộc nhỏ đã chiến thắng nhiều thằng đế quốc to.


Tôi thật may mắn sinh ra trong thời hòa bình, không phải nếm chịu cảnh chiến tranh loạn lạc,
nước mất nhà tan, nhưng qua lần tham quan này, cũng chính là bài học, cho tôi nhận thức
được rằng để giữ vững được độc lập tự do, đã biết bao người con của tổ quốc ta đổ máu, anh
dũng hi sinh, chúng ta thế hệ đàn em, phải làm những gì để xây dựng đất nước ta ngày càng
giàu mạnh, nhân dân ta ngày càng ấm no, đất nước ta ngày càng phồn thịnh, bảo vệ nền hòa
bình cho dân tộc.



×