Tải bản đầy đủ (.docx) (12 trang)

Đừng bao giờ học ngoại ngữ cho tới khi bạn biết những điều này.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (243.9 KB, 12 trang )

Có một người nổi tiếng đã nói:”Điều kì diệu cần có thời gian” và tôi tin là việc
học ngoại ngữ cũng vậy.Trước kia tôi rất ghét học ngoại ngữ vì nó khó,cứ học rồi lại
quên và quên rồi lại học,một vòng luẩn quẩn mà tôi không thể nào thoát ra
được.Với tuổi mới lớn thì tính cách tôi rất thất thường,có lúc buồn chán tôi đã tìm
đến báo Hoa học trò để đọc,cũng may là không phải ma túy hay các tệ nạn khác vì
tôi chỉ đủ tiền mua báo hàng tuần thôi.Có một diễn giả nổi tiếng đã nói:” những
câu chuyện sẽ giúp ta nhớ lâu hơn là những lời dạy bảo” và những câu chuyện
trong báo Hoa học trò đã làm tốt điều đó.Tôi nhớ như in cảm giác tôi tưởng tượng
mình là nhân vật trong đó và đôi lúc hành động ngoài đời của tôi giống như nhân
vật trong các câu chuyện đó.
Từ một người cực ghét ngoại ngữ thì qua những câu chuyện tôi đã xác định là
mình phải nói được tiếng anh như người bản xứ,nói tiếng pháp trình ngang tiếng
anh và có bạn gái tuyệt vời như trong chuyện.Mỗi lần nản chí thì tôi lại đọc lại
những câu chuyện này để có thêm động lực chinh phục ước mơ của mình.Xin mời
các bạn cùng thưởng thức. :)


Chàng hotboy “MENTOS”
Hotboy hay tặng kẹo mentos cho tôi.Vào lễ Giáng Sinh,ngày mùng 8 tháng
3,nhân dịp lì xì năm mới,mỗi khi toàn trường vừa hoàn thành một kì kểm tra “tử
thần”….Hoặc có thể chả vì lí do gì cả,hot boy vẫn chạy xuống canteen và quay lên
với một nụ cười rất ấm,chìa cho tôi thỏi mentos.
Một con bé 17 tuổi ,về bản chất cũng không quá khác một cô nhóc mẫu
giáo.Nếu như ở mẫu giáo hai đứa trẻ có thể thân nhau khi chia đôi một cái kẹo
mút thì cuối cấp 3,tôi cũng có thể hí hửng cả ngày khi toe toét nhận thỏi mentos
từ tay hotboy.Mentos luôn đến vào những lúc tôi không ngờ nhất: Khi tôi đang
gặm dở mẩu bánh mì khô khốc ở canteen,khi tôi đang bước hai bước một trên
cầu thang cho kịp giờ vào lớp…Tôi không quá thích mentos bạc hà nhưng tôi rất
thích cảm giác bất ngờ đến cùng mỗi thỏi kẹo.
Dù tôi biết với ai hotboy cũng ngọt ngào như vậy,vì thậm chí ngay từ trước khi
quen hotboy,tôi đã hay mỉm cười mỗi khi thấy bạn ấy đưa bạn này đi ăn sáng,dẫn


bạn kia ra bến bus…
Ngay từ trước khi quen hotboy, tôi đã biết bạn ấy rất đúng mực. Đi chơi,
hotboy cũng đeo khuyên, cũng vuốt keo, cũng mốt này mốt kia như ai. Nhưng đến
trường thì không một lần sai đồng phục.
Ngay từ trước khi quen hotboy, tôi đã biết rằng bạn ấy rất thông minh. Dân
khối A, nhưng tiếng Anh như người bản xứ, và tiếng Pháp trình ngang như tiếng
Anh. Chủ nhân của nhiều suất học bổng toàn phần. Hát hay, nhảy đẹp, đánh đàn
giỏi. Một cái đầu bùng nổ đã dàn dựng không biết bao nhiêu show. Bí thư đoàn


trường. Đại diện của một loạt diễn đàn. Khách mời danh dự trong các buổi họp
của các câu lạc bộ teen… Làm thế nào để bạn ấy có thể làm tốt quá nhiều việc
cùng một lúc như thế?
Ngay từ trước khi quen hotboy, tôi đã biết đến bạn ấy, như một biểu tượng của
sự hoàn hảo.
Nhưng có nhiều điều mà phải đến lúc làm bạn với hotboy, tôi mới biết rằng
hotboy rất biết lắng nghe. Hotboy luôn luôn bận rộn và không thể ngồi hàng giờ
nghe tôi kể lể, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với bạn ấy mỗi lúc buồn, vì bạn ấy
luôn có một cách riêng để làm tôi thấy khá hơn, nhẹ nhàng đến mức tôi còn
không hề nhận ra rằng mình đang được an ủi…
Và rằng bạn ấy luôn có một giấc mơ. Giấc mơ được trở thành một… hotboy.
Đó là điều mà mãi về sau này, sau hàng chục thỏi mentos, hàng trăm tin nhắn
điện thoại, hotboy mới cho tôi biết. Bạn ấy tâm sự với tôi rằng bạn ấy luôn cố
gắng rất nhiều để tự hoàn thiện bản thân. Bảng điểm xuất sắc, các thành tích nổi
trội, các chương trình, các phong trào… thậm chí đến ngay cả cách suy nghĩ rất
chững chạc, cách cư xử rất thông minh, những câu chuyện rất nhã nhặn, ngọt
ngào… Bạn ấy muốn mình toả sáng.Tôi đã thật sự bất ngờ khi biết điều thầm kín
đó. Tôi vẫn luôn nghĩ sức hút của hotboy là tự nhiên mà có, và bạn ấy có một khả
năng đặc biệt trong việc làm cho người khác cảm thấy tin tưởng. Vậy hoá ra điều
đó là kết quả của một quá trình cố gắng ư?Là một con bé theo “chủ nghĩa tự

nhiên”, tôi thấy chẳng đáng! Nghe chừng rất không ổn…
Nhưng rồi nghĩ lại, đã có bao nhiêu lần tôi mong muốn mình xinh xắn, dễ
thương? Đã có bao nhiêu lần tôi ước mơ trở thành một biểu tượng để mọi người
ngước nhìn và ngưỡng mộ? Rất nhiều. Và hotboy cũng thế thôi. Có điều hotboy


giỏi hơn tôi và cũng cố gắng nhiều hơn tôi, khi mà giấc mơ của bạn ấy, về một tuổI
17 nổi bật và cuốn hút, đã phần nào thành hiện thực.
***

Hotboy tíu tít khoe với tôi về một cuộc thi teen icon. Bạn ấy đã được chọn vào
vòng cuối cùng. Đó là một đêm chung kết với một yêu cầu “oái oăm”: Mỗi thí sinh
sẽ phải có một partner. Patner sẽ cùng tham gia vào màn nhảy đôi mở đầu đêm
chung kết, vào màn thi tài năng, và sẽ là khán giả nhiệt tình nhất của thí sinh trong
cuộc thi ấy.
Sau một hồi giải thích, hotboy chìa ra một thỏi mentos: “Làm partner của tớ
hôm đấy nhé?”
Và tất nhiên, làm sao tôi có thể từ chối một lời đề nghị dễ thương như thế?
Còn nửa tháng là đến ngày thi. Phần thi tài năng, hotboy sẽ đệm đàn, và hát
song ca với tôi. Không quá thích thú với việc tập đi tập lại một bài hát, nhưng tôi
nhìn thấy sự quyết tâm của hotboy. Bạn ấy miệt mài đến mức tôi biết mình không
thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào. Và tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc
chỉnh từng cung nhạc đến hàng trăm lần.
Đêm chung kết diễn ra tốt đẹp. Điệu waltz nhẹ mở đầu trở nên dễ dàng khi
hotboy dẫn bước và tất cả những gì tôi cần làm chỉ là chầm chậm đưa chân theo
bạn ấy.
Phần thuyết trình về cuộc sống xung quanh, trong khi các thí sinh khác nói về giáo
dục, về môi trường, về cơn bão giá… hotboy nói về một ngày của bạn ấy: trường
học, lớp thanh nhạc, trung tâm từ thiện, bạn bè, gia đình… Chủ đề bình thường



đến mức khó tin, và cũng độc đáo đến mức khó tin. Tôi đã nói hotboy rất thú vị
mà…
Màn ứng xử, tôi còn không nghe rõ câu trả lời, vì tiếng hotboy lẫn vào tiếng vỗ tay
rào rào như muốn vỡ tung cả không gian đêm chung kết. Mọi người rất ấn tượng
bởi câu trả lời của bạn ấy. Tôi đã nói hotboy rất thông minh mà….
Màn thời trang tự chọn, giữa rực rỡ các “mốt” mới, partner của tôi nhạt nhòa với
jeans và áo phông. Trên nền áo trắng có một dòng slogan xanh: “We’re teenagers.
We’re greenagers”. Một lần nữa, giữa những bộ trang phục nhiều màu, mọi ánh
nhìn lại đổ về chiếc áo trắng đơn giản của trào lưu thời trang xanh. Tôi đã nói
hotboy rất có phong cách mà…
Cuối cùng là màn thi tài năng. Trong bộ váy dạ hội màu hồng kem, tôi lập cập lên
sân khấu. Ở phía bên kia cánh gà, hotboy bước ra, vest trắng, dịu dàng và lịch lãm
như hoàng tử. Tôi toét miệng cười, ra dấu bằng tay với hotboy: “Bình tĩnh nhé”.
Nhưng có lẽ tôi còn đang run hơn cả bạn ấy…
Giai điệu “When you believe” vút lên. Các ngón tay dài lướt rất nhẹ trên phím
piano, gương mặt quay nghiêng nghiêng và đôi mắt rất sáng… Trong khoảnh khắc
ấy, trông hotboy đẹp kinh khủng… Đến mức, tôi đứng ngây ra ngắm bạn ấy và…
quên sạch lời. Rất nhanh, hotboy hát đỡ. Nhưng giọng bè rất trầm ấy không thay
thế được giọng nữ cao vút. Bắt đầu có tiếng xì xào từ đám đông ở dưới. Tôi càng
mất bình tĩnh. Mắt bắt đầu ướt, mặt méo xệch, và giọng lạc hẳn đi. Hotboy nhanh
chóng hướng giai điệu piano sang một đoạn khác, đoạn của hai đứa hát chung.
Cũng một mình hotboy hát hết đoạn ấy, rồi hết cả bài hát, trong khi tôi đứng như
trời trồng. Bài hát kết thúc sớm hơn so với hàng trăm lần chúng tôi đã tập.

***


Hotboy tìm thấy tôi ngồi khóc rấm rứt ở chân cầu thang phía sân sau. Nước mắt
làm lem cả lớp phấn trên mặt. Tôi không khóc vì xấu hổ. Vài ngàn khán giả, mấy

người nhớ về một con bé đứng trên sâu khấu và quên lời bài hát?
Nhưng tôi thấy có lỗi với hotboy. Với giấc mơ của bạn ấy, với những cố gắng miệt
mài, với hàng trăm lần sửa cho tôi cách phát âm từng từ ngữ… Mọi chuyện đều
đang rất ổn, cho đến khi màn thi tài năng bị tôi phá hỏng….
Hotboy đến ngồi cạnh tôi, không có mentos. Cậu ấy đã vội tìm kiếm tôi đến mức
quên mất thỏi “kẹo tủ” của mình.
– Một điều duy nhất thôi: tớ xin lỗi – tôi ngước lên, mắt ngấn nước, cay xè vì lem
mascara.
– Không, tớ đến để cảm ơn ấy! Vì tất cả những cố gắng trong suốt thời gian qua
cho màn thi tài năng của tớ…
– …. Nhưng cuối cùng thì đã phá hỏng hết mọi chuyện…
– Với tớ thì cái danh hiệu không còn quan trọng nữa rồi, thật đấy.
– Vì sao?
– Vì với tớ thì ấy quan trọng hơn! – Hotboy bối rối cầm lấy tay tôi – Nghe này, tớ
rất rất xin lỗi vì đã làm ấy khóc, đã cố gắng đến mức làm ấy ngỡ là cuộc thi này
quan trọng quá mức, và ấy khóc vì thấy có lỗi.
– Ấy nói thế mà không phải cố gắng để tỏ ra nice chứ? – Tôi quệt nước mắt, hỏi
thật lòng


– Không hề!
Tôi biết là bạn ấy nói thật, và tôi không thể ngăn mình đặt một nụ hôn lên má anh
chàng hotboy mentos, đôi má mát lạnh. Và bạn ấy mỉm cười khi tôi hôn.

***

Tôi đã không còn nghĩ rằng hotboy sai khi “luôn cố gắng để trở thành một
hotboy”. Bởi vì trở thành một chàng trai lịch thiệp, đáng mến và tốt bụng cũng
đáng để cố gắng lắm chứ. Chúng ta sẽ vô cùng tẻ nhạt nếu không luôn có một
chút cố gắng. Và thật tuyệt vời khi trở thành chính mình, nhưng là một phiên bản

tốt đẹp hơn, toả sáng hơn…

Chicky Ivy


CÔ BÉ ĐI GIẬT LÙI
Sau bốn năm du học ở Mỹ, tôi về nước, làm việc ở một quỹ đầu tư quốc tế.
Công việc hết sức bận rộn. Các buổi chiều tối, tôi nhận đứng lớp, dạy kèm tiếng
Anh kế toán hiện đại cho các nhân viên trẻ. Cứ đúng sáu giờ chiều, một cô bé gầy
nhỏ, mặc đồng phục học sinh cũ sờn và oi chua mồ hôi rón rén bước vào, đặt lên
bàn tôi ly cà phê đá. Khi quay ra, cô bé đi giật lùi, nấn ná thêm vài phút nữa trong
phòng, mắt vẫn dán lên tấm bảng trắng chi chít các thuật ngữ thương mại.
***

Công việc của văn phòng nhiều lên, tôi bắt đầu thường xuyên ở lại văn phòng
muộn. Một lần, khi bà lao công tất bật dọn dẹp, người chạy vào giúp là Sang, cô
bé mặc đồng phục. Tôi nhờ dọn giúp đống tạp chí cũ trên bàn làm việc. Hai má
con họ hết sức vui mừng. Xong việc ra về, tôi lại đụng mặt Sang. Ôm xấp tạp chí
cũ, cô bé lật đật chạy theo tôi:
– Cám ơn anh nhiều lắm! Sáng mai, má em sẽ đem bán xấp báo này cho tiệm sách
cũ. Toàn là tạp chí ngoại quốc. Em tính nhẩm rồi, nếu cân ký chỉ được hai chục


ngàn thôi. Nhưng nếu bán từng quyển, kiếm ít nhất cũng hơn một trăm rưởi ngàn
đó!
Tôi cũng thấy vui lây. Cô bé giỏi tính toán vẫn lẽo đẽo đi cạnh tôi:
– Anh ở lại làm trễ hoài, chắc đói bụng lắm hén?
– Thật sự là có việc gì vậy? – Tôi tò mò.
Sang toét miệng cười, nói luôn một hơi:
– Em sẽ đi mua cà phê và đồ ăn giùm anh nha. Em cũng rửa chén đĩa luôn. Đổi lại,

anh dạy kèm tiếng Anh cho em được không?
Nhìn vào đôi mắt trợn lên giả bộ hài hước mà cũng thật can đảm của cô bé, tôi
không thể làm gì khác là gật đầu.

***

Ba mất sớm vì tai nạn lao động, hai má con Sang sống dựa vào khoản lương lao
công ít ỏi. Bà mẹ nghĩ rằng tốt nhất, con gái nên nghỉ học, phụ việc để bà có thể
nhận dọn dẹp thêm vài văn phòng nữa cùng trong toà nhà. Tuy nhiên, Sang là một
con bé không chỉ cứng đầu mà còn có cách suy nghĩ và hành xử kỳ cục! Không có
tiền theo các lớp luyện thi, cô bé vẫn nhất định đến trường. Không những thế, lại
còn muốn nói được tiếng Anh như các nhân viên văn phòng cao cấp. Bất kể má
khóc lóc van vỉ, Sang vẫn khăng khăng ráng thêm xong lớp 12, rồi sẽ tính tiếp.
“Tính gì nữa đây? Làm sao mà vô đại học nổi. Nó nghỉ luôn bây giờ cho rồi!” – Bà


lao công than thở khi gặp riêng tôi. “Có kiến thức thì vẫn hơn, cô ạ!” – Tôi gắng
trấn an bà mẹ tội nghiệp.
Giúp Sang học Anh văn chẳng tốn nhiều thời gian. Cô bé tự học là chính. Tôi tìm
lại cho Sang quyển từ điển bỏ túi, tập giáo trình đàm thoại thời sinh viên. Hàng
ngày, tôi lấy trên net các bài dịch bổ sung từ vựng, in ra giấy và bảo cô bé làm bài
tập. Trong khi tôi ăn tối, cô bé mượn máy tính, tranh thủ vào các trang web tiếng
Anh, đọc ngấu nghiến. Tận dụng các cơ hội, Sang hào hứng nói tiếng Anh với mọi
người. Mỗi khi tôi sửa cách phát âm từ khó hay chỉnh giọng cho đúng ngữ điệu, cô
bé tập đi tập lại, chăm chú đến mức trợn cả mắt lên.
David, ông sếp lạnh lùng chính hiệu dân New York của tôi, cũng tò mò chuyện
con gái bà lao công đang nỗ lực dữ dội. Ông nhún vai: “Khi tôi hỏi học tiếng Anh
để làm gì, cô ta hết sức bí mật!”. Tôi nói rằng mai này, có lẽ cô bé muốn tìm một
chân bán hàng hay tiếp tân nào đó. David cười, đầy vẻ hồ nghi.
Mọi phỏng đoán của tôi đều sai. Cái hôm tôi hỏi có định thi đại học không,

Sang dừng máy hút bụi: “Em muốn du học!”. Trước vẻ ngạc nhiên của tôi, cô bé
giải thích: “Em tìm trên net, tự làm hồ sơ và viết thư xin học bổng. Một trường ở
Chicago hứa sẽ cấp học bổng toàn phần cho em năm đầu tiên, chuyên ngành kế
toán”. “Khi nào em lên đường?” – Tôi chưa hết bàng hoàng. Cô bé lắc đầu, giọng
buồn thiu: “Má em đâu có tài sản thế chấp. Ngoài ra, họ còn đòi hỏi thư giới thiệu
của một nhân vật uy tín!”. Những hạt nước mắt tiếc nuối chầm chậm lăn ra từ đôi
mắt can đảm của Sang.
Tôi nói chuyện với David. Không chút băn khoăn, ông quyết định viết thư giới
thiệu tới trường đại học. Uy tín của giám đốc quỹ đầu tư là quá đủ. Đồng thời, ông
sẽ mở một tài khoản bảo đảm cho Sang. Chừng như hơi xấu hổ về lòng nhiệt tình
thái quá của mình, ông sếp bảo: “Cuối cùng thì tôi đã biết bí mật của cô bé. Bất
ngờ, nhưng rất hợp lý. Tôi thích điều đó!”.


David và tôi vẫn thường nhận e-mail ảnh của Sang. Cô sinh viên nhỏ nhắn, giản
dị và hết sức năng động. Một lần, cô viết cho tôi: “Hồi đó anh mà không giúp em
học, sẽ chẳng bao giờ em chạm được vào ước mơ. Cám ơn anh nhiều lắm!”. Hình
ảnh cô bé đi giật lùi ngày nào bỗng hiện ra trước mắt tôi.
Nhưng tôi phải cám ơn em mới đúng, Sang ạ. Từ em, tôi đã hiểu thế nào là niềm
ham học đích thực. Và tôi còn thấy cả bao nhiêu biến chuyển bất ngờ mà sức
mạnh ấy toả ra.

Quốc Vinh

Lời kết :
Không gì là không thể.Tôi tin là bạn sẽ chinh phục được mục tiêu thú vị này và
biết đâu đấy có một ngày đẹp trời chúng ta lại nói chuyện với nhau bằng tiếng anh
thì sao.Khi ấy hãy kể cho tôi nghe về những thành công của bạn nhé.

Henry Nguyễn





×